Lạc Lối (Led Astray)

Chương 4




"Jenny?"

Cage gọi cô dồn dập nhưng không nhận được lời đáp lại.

"Jenny, đừng khóc mà. Tôi bảo tiếp viên hàng không mang cho cô cái gì nhé?”

Cô lắc đầu và buông miếng khăn giấy đang chậm mắt, “Không cần đâu, cảm ơn anh. Tôi ổn mà.”

Nhưng cô không ổn. Cô đã vậy từ chiều hôm qua khi Bob Hendren nói với họ rằng Hal đã bị bắn bởi một tiểu đội hành quyết tại Monterico.

"Cái quái gì mà tôi lại để cô đòi đi cùng tôi, tôi cũng không hiểu được”, Cage nói với một chút cay đắng.

"Đây là chuyện tôi phải làm," cô khăng khăng, tiếp tục thấm nước mắt trên đôi mắt sưng húp và sụt sịt mũi.

"Tôi sợ rằng đây là thử thách quá lớn với cô”

"Không đâu, không phải thế. Tôi không thể chỉ ngồi ở nhà và chờ đợi. Tôi phải đi cùng anh hoặc phát điên."

Anh có thể hiểu được điều đó. Đây là một chuyến đi khủng khiếp, đến Monterico để nhận diện cơ thể Hal và đưa di thể Hal về Mỹ. Hàng núi thủ tục giấy tờ từ các cơ quan của Mỹ để xử lý việc này, đó là chưa đề cập đến những thương lượng lỏng lẻo với ủy ban cố vấn của chính quyền quân sự hung hăng Monterico. Nhưng việc vật lộn với tất cả những thứ đó vẫn tốt hơn nhiều với việc ở nhà và chứng kiến nỗi đau buồn khủng khiếp của ông bà Hendren.

"Jenny, con đã ở đâu vậy?" Sarah đã khóc. Bà đã vươn cả hai cánh tay về hướng Jeny khi cô gái trẻ này lao vào phòng khách sau khi Bob báo cho họ tin về Hal, "Xe của con ở nhà ... cha mẹ tìm kiếm khắp nơi ...Ôi, Jenny!"

Sarah đã đổ sụp vào Jenny và trái tim tổn thương của bà đang thổn thức. Cage ngồi xuống sofa, đầu gối của anh mở rộng,cúi đầu thấp, và nhìn chăm chăm xuống sàn nhà giữa đôi chân mang ủng của anh. Không ai chia sẻ nỗi mất mát đứa em trai với anh. Anh không nên ở đây, tránh phải chạm vào ánh mắt lên án của Bob nhìn cái mũ bảo hiểm bị quăng lăn lóc xuống sảnh khi họ ào vào trong nhà.

Jenny vuốt thẳng mái tóc nâu nhạt của Sarah. "Con xin lỗi vì con đã không ở nhà. Con ... Cage và con đi dạo 1 vòng bằng xe gắn máy của anh ấy."

"Con đi với Cage?" Đầu Sarah ngẩng lên và mắt bà quay phắt về hướng anh. Bà nhìn anh như thể sự có mặt của anh là sự ngạc nhiên lớn nhất của bà, như thể trước đó bà chưa bao giờ thấy anh.

"Làm sao mà cha mẹ biết tin về Hal, mẹ?" anh nhẹ nhàng.

Sarah dường như đang rơi vào một cơn choáng. Trông bà trống rỗng, da tái nhợt.

Bob là người kể cho họ những thông tin ít ỏi biết được “Một đại diện của chính quyền Bang gọi đến nửa giờ trước đây.” Vị linh mục đột nhiên có vẻ già xọm đi. Vai ông khọm xuống, dáng điệu biến đổi như một ông già. Làn da dưới cằm ông lần đầu tiên có vẻ chảy nhão ra và rung rung. Mắt ông không tinh anh, sống động như ngày thường. Giọng nói truyền cảm đầy sức thuyết phục của một nhà truyền giáo bỗng trở nên run rẩy, thiếu tự nhiên.

"Dường như bọn độc tài lưu manh đã kiểm soát được chính phủ không thích sự can thiệp của Hal. Nó và những thành viên trong nhóm đã bị bắt, cùng với một số những thành viên chống đối nội các mà họ định giải cứu. Tất cả bọn họ -” ông gửi một cái nhìn đồng cảm về phía Sarah và bổ sung những gì mà vị công chức nói với ông “- đã bị giết. Chính phủ chúng ta đang đưa ra kháng nghị chính thức về ngoại giao.”

"Con trai của chúng ta đã chết!" Sarah kêu gào. "Kháng nghị thì được gì chứ? Không có điều gì có thể mang Hal trở lại.”

Jenny lặng thinh đồng ý. Hai phụ nữ bám chặt với nhau suốt phần còn lại của buổi tối, đau buồn, khóc lóc. Tin tức lan nhanh trong giáo đoàn. Các thành viên đã bắt đầu đến, làm đầy các phòng lớn của linh mục bằng sự cảm thông, và nhà bếp chật ních thức ăn.

Điện thoại đã reo không ngừng. Một lần Jenny nhìn lên thấy Cage đang trả lời. Cô nhận thấy anh đã về nhà và thay đổi quần áo. Anh mặc một cái quần tây nam cắt may, một cái áo sơ mi thể thao, và một cái áo khoác. Khi anh nghe bên đầu kia cúp máy, anh dùng 2 ngón tay cái và trỏ day day vào hốc mắt. Ngồi sụp xuống dựa vào tường, anh có vẻ mệt mỏi. Và tang tóc.

Cô thậm chí không có thời gian để đi lên lầu chải lại mái tóc rối tung sau khi đi dạo với Cage. Nhưng dường như không có ai chú ý đến sự nhếch nhác của cô. Tất cả mọi người di chuyển như rôbốt, giống như những sinh vật sống di chuyển lờ đờ. Họ không tin rằng sự hiện diện của Hal trong cuộc sống của họ đã thực sự mất đi bằng một cách bạo lực, tàn ác và không thể thay đổi được như thế.

"Cô có vẻ kiệt sức,” đang rót một tách café, Jenny quay lại thấy Cage đang đứng sau cô. "Cô đã ăn thứ gì chưa?"

Các món ăn của các thành viên trong nhà thờ mang tới được xếp dọc theo chạn nhà bếp. Họ đã không bảo Jenny ăn, quả thật vậy, nghĩ đến ăn uống bất cứ thứ gì lúc này thật đáng ghê tởm. "Tôi không muốn ăn gì. Anh thì sao?"

"Tôi đoán là tôi cũng không thấy đói.”

"Chúng ta thực sự nên ăn gì đó," Bob xen vào. Sarah đang níu lấy cánh tay của ông khi ông vỗ về bà trong chiếc ghế bành.

"Một người đàn ông tên Whithers của Chính quyền bang gọi, Cha," Cage thông báo với họ. "Con sẽ đi xuống đó ngày mai mang di thể Hal trở về." Những ngón tay Sahra ôm chặt lấy miệng cố ngăn tiếng nức nở. Cage nhìn bà buồn bã. “Whithers sẽ gặp con tại thành phố Mexico. Anh ta sẽ đi với con, và với hi vọng rằng sẽ giảm bớt sự quan liêu mà con gặp phải. Con sẽ gọi cho cha mẹ ngay khi con có thêm tin tức mới, để cha mẹ có thể sắp xếp chuẩn bị cho tang lễ.”

Sarah đặt tay lên bàn, gục đầu vào nó và khóc òa lẫn nữa.

"Tôi sẽ đi với anh, Cage."

Jenny nói với sự điềm tĩnh. Ông bà Hendren không được bình tĩnh khi phản ứng lại thông báo của cô. Nhưng ý cô đã quyết và họ đã quá căng thẳng để tranh luận với cô về điều đó.

Cage và cô lên đường vào sáng sớm, lái xe đến El Pasoto để bắt chuyến bay đến thành phố Mexico, cùng chuyến bay Hal đi gần ba tháng trước.

Cage bây giờ đang ngồi bên cô. Mặc dù đã có một chỗ trống trên hàng ghế, anh ngồi ghế giữa bên cạnh cô, như thể đang bảo vệ cô với phần còn lại của thế giới. Khi khăn giấy của cô bắt đầu mềm và mủn ra, anh lập tức đưa cô khăn tay rút từ túi áo ngực trên áo khoác thể thao của anh.

"Cảm ơn."

"Đừng cảm ơn tôi, Jenny. Tôi không thể chịu đựng được khi nhìn cô khóc."

"Tôi cảm thấy mình có lỗi .”

"Có lỗi? Vì Chúa, tại sao?"

Cô phẩy tay thất vọng và mắt cô quay nhìn về hướng cửa sổ máy bay lần nữa “Tôi không biết. Hàng triệu lý do. Vì tôi nổi điên khi anh ấy ra đi. Vì cảm thấy đau đớn và giận dữ khi anh không gửi cho tôi một cái bưu thiếp đặc biệt nào. Những thứ ngớ ngẩn khờ khạo như thế.”

"Mọi người đều cảm thấy có lỗi vì những điều bình thường như thế khi một ai đó qua đời. Điều đó là tự nhiên thôi."

"Phải, nhưng ... tôi cảm thấy có tội vì ... mình vẫn sống." Cô quay đầu và nhìn anh với đôi mắt đẫm nước “Vì đã vui vẻ bên anh hôm qua khi Hal đã qua đời.”

"Jenny.” Một nỗi đau đớn căng lên trong lồng ngực Cage. Cảm giác có lỗi như thế cũng có trong anh, nhưng anh sẽ không nói cho cô biết điều ấy.

Anh khoác cánh tay qua vai cô và kéo cô tựa lên ngực anh. Tay anh lướt qua tóc cô khi đầu cô ngả vào vai anh. “ Cô không nên cảm thấy có lỗi vì đang còn sống. Hal không muốn điều đó. Nó chọn chuyến đi này. Nó đã biết những rủi ro có thể xảy đến. Nó đã chấp nhận chúng."

Cage không chủ tâm cảm nhận sự ngọt ngào khi giữ lấy cô trong tay anh. Nhưng anh đã cảm thấy. Anh muốn ôm cô nhiều hơn. Anh ghét cái lý do cho anh cơ hội này. Mặt khác anh là một con người bình thường. Anh không thể lờ đi cái cảm giác nguyên sơ của cơ thể nhỏ bé, thanh nhã của cô bên cạnh anh.

Tại sao Hal phải chết? Quỉ thật, tại sao? Cage muốn giành Jenny trong một cuộc đấu tranh công bằng. Sẽ không còn chiến thắng một khi Hal đã chết. Và cảm giác có lỗi của cô có phải chính là chướng ngại vật tiếp theo của anh phải vượt qua?

"Tại sao cô phát điên với Hal khi nó ra đi?" Có phải trái tim cô thay đổi và cảm thấy hối hận vì những gì xảy ra trong đêm đó? Ôi, không, xin đừng. Anh có thể nhận được một câu trả lời anh không muốn nghe, nhưng anh đã hỏi.

Jenny do dự thật lâu, Cage bắt đầu nghĩ rằng cô không thể trả lời. Sau đó, cô nói ngập ngừng, "Những gì xảy ra vào đêm trước khi anh ấy ra đi đã mang chúng tôi lại rất gần nhau. Tôi nghĩ rằng điều đó thay đổi nhiều thứ. Tuy nhiên, sáng đó anh ấy thậm chí còn ra đi mà không tạm biệt tôi như thể chưa có chuyện gì xảy ra."

Bởi vì điều đó không xảy ra với Hal.

"Tôi đã có một chút mong đợi anh ấy hủy chuyến đi." Cô thở dài và Cage cảm thấy ngực căng lên bởi hơi thở sâu. "Tôi cảm thấy bị bỏ rơi vì anh ấy không làm thế. Trong thâm tâm, tôi thực sự không tin rằng anh ấy coi trọng tình cảm của tôi hơn sứ mệnh của anh ấy, nhưng ..."

Cage tuyệt vọng khi biết những gì cô nghĩ và cảm thấy trong buổi sáng đó. Khi anh nhìn cô qua chiếc bàn ăn, hàng ngàn câu hỏi dội lên tâm trí của anh, nhưng anh không thể hỏi bất cứ điều gì. Anh buộc phải im lặng vì sự phản bội của chính anh.

Anh muốn hỏi, "Em có khỏe không?" "Anh có làm em đau không?" "Jenny, anh đã hình dung được điều đó tuyệt vời như thế nào, hoặc điều đó thực sự là tốt chứ?" "Điều đó đã thực sự xảy ra hay tât cả nó chỉ là một giấc mơ tuyệt vời?"

Và anh vẫn chưa biết câu trả lời cho những câu hỏi đó. Nhưng bất cứ câu trả lời nào của cô về chúng, đều thuộc về Hal, không phải cho anh. Cô đã bị tổn thương bởi sự tùy tiện rõ ràng của Hal khi trải qua đêm đầu tiên với cô. Cô không thể hiểu tại sao anh có thể ra đi như thể đêm ấy không có chút ý nghĩa nào với anh. Hal không xứng với sự tức giận của cô. Và cô cũng không còn trong trắng nữa. Chỉ có một thủ phạm duy nhất, như thường lệ, đó là anh.

Anh có nên nói với cô ngay bây giờ, giải thích rằng Hal không dửng dưng với đêm ân ái của hai người bởi Hal không phải là người chịu trách nhiệm? Điều đó có giải tỏa được cảm giác tội lỗi của cô bây giờ không? Anh có nên nói với cô không?

Không, Chúa ơi, không. Cô đang phải đau đớn với cái chết của Hal. Làm thế nào cô có thể chịu nổi khi cô biết rằng cô đã ân ái với một người đàn ông khác chứ không phải người cô yêu. Làm thế nào một người phụ nữ trong hoàn cảnh đó lại có thể tha thứ cho bản thân mình. Và làm thế nào cô có thể tha thứ cho người đã lừa gạt cô chứ.

Jenny cảm thấy những căng thẳng trong vòng tay anh, bởi vì cô đột ngột ngồi dậy và tạo ra một khoảng cách giữa họ. "Tôi không nên làm anh phiền lòng vì chuyện này. Tôi chắc là anh không quan tâm mấy đến chuyện riêng của tôi."

Ồ, anh quan tâm chứ. Đã có một lần họ đã bên nhau như bất kì 2 người khác giới hấp dẫn nhau đã làm. Chỉ mình cô không biết điều đó. Cô đã không biết rằng anh đã mơn man làn da của cô cho đến khi làn da mịn màng ấy hằn lên dấu của những ngón tay anh, của bàn tay anh khắp cơ thể cô.Anh nhớ rõ từng đường nét tuyệt diệu của đôi tuyết lê mềm mại và phản ứng của tạo vật ấy dưới đôi môi và đầu lưỡi anh. Những tiếng rên rỉ đam mê được nén lại trong cổ cô quen thuộc như thể là tiếng của chính anh bởi chúng như một cuộn băng được anh phát đi phát lại trong tâm tưởng anh khi anh nằm một mình trên giường, và nhớ về cô.

Và anh chắc chắn rằng chưa một người đàn ông nào, kể cả em trai anh, đã hôn cô mãnh liệt như cách anh đã hôn cô. Chưa ai nếm được hương vị ngọt ngào của cô như anh.

Tâm trí anh đột nhiên chú ý điều này. Anh làm cái quái gì thế này? Anh là đứa con hoang đáng nguyền rủa. Em trai anh đã chết và anh lại bận tâm suy nghĩ về hấp dẫn tình dục với Jenny.

"Chúng ta sẽ hạ cánh sớm thôi,” anh cộc cằn nói để che dấu cảm giác tội lỗi và xấu hổ trong anh.

"Sau đó, tốt hơn là tôi nên trang điểm lại chút ít."

"Mặt cô đáng yêu lắm."

Cô quay phắt lại. Mặc dù anh chán ghét bản thân vì những suy nghĩ chệch hướng mới đây của anh, Cage vẫn không thể giữ anh không nhìn cô.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nhận ra rằng không một ai cảm ơn anh vì tất cả những gì anh làm trong những ngày qua. Anh đã gánh vác những việc không nặng nề không vui vẻ gì mà chẳng ai đòi hỏi anh cả. “ Anh đã giúp đỡ rất nhiều trong những ngày qua, Cage. Với cha mẹ anh, và với cả tôi nữa.” Cô đặt tay cô lên cánh tay anh. “Tôi biết ơn vì chúng tôi có anh ở bên.”

"Tôi cũng vui vì cô có tôi,” Anh nói với nụ cười hiền.

Anh có lẽ đã đúng khi không nói với cô anh chính là người đã ân ái với cô. Anh chàng Cage ích kỷ trước đây đã không muốn để cho em trai của mình lấy đi cái niềm vinh quang về cái ký ức ngọt ngào mà anh đã trao cho Jenny đêm đó. Nhưng giờ đây, hoàn cảnh đã thay đổi, Cage phải tiếp tục để cô nghĩ cô đã ở bên Hal đêm đó để tránh cho cô thêm đau đớn trước thảm kịch này.

***

Thủ đô của Monterico ồn ào, bẩn thỉu và nóng nực.

Những bức tường, cột trụ bằng bê tông và thép ngổn ngang khắp thành phố nhắc nhở sự thật tàn nhẫn về những tòa nhà xinh đẹp trước đây đã bị phá hủy. Hàng đống gạch vụn, xà bần ngổn ngang cắt ngang những con đường huyết mạch. Những khẩu hiệu, biểu ngữ với những hàng chữ được sơn đỏ như máu tường thuật lại những câu chuyện kinh khủng về cuộc nội chiến nằm ngay trên tât cả các bảng thông báo.

Binh lính mặc quần áo dã chiến, giày chiến đấu và say xỉn, tuần tra trên đường phố. Họ trông cáu kỉnh, thái độ của họ thô lỗ và kiêu căng. Đôi mắt của những dân thường bị đe dọa ánh lên sự thận trọng và sợ hãi, họ có vẻ lén lút ngay cả trong những hoạt động đời sống thường ngày.

Jenny chưa bao giờ nhìn thấy một nơi trì trệ như thế. Cô bắt đầu cảm thấy cảm thông với động cơ của Hal và quyết tâm của anh để sửa chữa và mang lại một kết thúc tốt đẹp thay cho sự đàn áp con người nơi đây.

Whithers, nhân viên của Bộ Ngoại Giao Mỹ đã gặp ở thành phố Mexico làm họ thất vọng. Jenny đã mong đợi một người có uy quyền như Gregory Peck, người có thể đòi hỏi sự tuân phục từ người đối diện. Anh ta trông có vẻ không chống chọi nổi ngọn gió thù địch từ chính quyền sở tại với nước Mỹ. Anh ta còn xa mới là người uy quyền và độc đoán trong bộ vét nhăn nheo của hắn. Cô có thể hình dung anh ta trở thành cái đích của những lời chế diễu độc địa hơn là đem đến bất kì một đe dọa cho chính quyền quân sự.

Nhưng anh ta tử tế và nhạy cảm với nỗi đau của họ khi cùng Cage và cô đi bộ băng qua phi trường đông đúc đến chiếc máy bay đã mang họ đến Monterico. Anh ta đã đối xử với cô hết sức tôn trọng.

Jenny để Cage chủ động trong hầu hết cuộc nói chuyện. Nhưng trong khi anh xử lý các vấn đề thủ tục pháp lý, anh chưa bao giờ quên chú ý đến cô. Cô chưa bao giờ vượt khỏi sự chăm sóc của anh, anh luôn luôn bên cạnh cô, choàng vai cô bằng một cánh tay vững chãi hay bàn tay anh dịu dàng nắm lấy khủy tay cô.

Cô túm lấy sức mạnh của Cage, dựa vào nó không một chút hối hận. Chúa ơi, cô sẽ được gì nếu không có sức mạnh của anh? Cô tự hỏi tại sao mọi người tin rằng Cage là một kẻ không có trái tim.

"Cage Hendren chẳng bao giờ quan tâm tí gì đến bất cứ một ai hay bất cứ thứ gì.” Đó cũng là cách mọi người nghĩ về anh.

Nhưng họ đã sai. Anh quan tâm rất nhiều. Về em trai anh. Và anh không thể tử tế với cô hơn được nữa.

Sau khi họ đến Monterico, Jenny, Cage, và Whithers bị nhét vào băng ghế sau của một chiếc Ford cổ lỗ sĩ. Ghế trước là một người lái xe và một quân nhân được trang bị khẩu AK-47 của Liên xô dưới cánh tay. Mỗi lần nhìn thấy một vũ khí tự động, Jenny lại thấy rùng mình dọc sống lưng.

Người lái xe và người ngồi bên cạnh anh ta chính là những đại diện của chính quyền đang kiểm soát đất nước này. Họ đã không có một chút nỗ lực nào che dấu thái độ coi thường những vị khách của đất nước mình.

Sau một hành trình quanh co qua thành phố, cuối cùng họ dừng trước một tòa nhà mà trước đây có lẽ là ngân hàng. Giờ đây nó được sử dụng làm toà nhà chính phủ. Một con dê bị cột chặt vào một trong những cái cột ở mặt tiền tòa nhà bằng sợi dây thừng. Nó cũng có vẻ cau có và thù địch hệt như những công dân của đất nước này.

Bên trong, những cái quạt trần quay vù vù cố làm thoáng bớt cái không khí nóng bức ngột ngạt. Nhưng ít nhất cái khu vực vốn là sảnh chờ của một ngân hàng cũng làm giảm đi cái nóng thiêu đốt bên ngoài. Áo sơ mi của Jenny dán chặt vào lưng cô. Và Cage cũng đã cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt và sắn tay áo lên được 1 lúc lâu.

Họ được một quân nhân chỉ cho một chỗ ngồi một cách miễn cưỡng bằng cách thúc nòng súng về phía một cái ghế bành xiêu vẹo và làu bàu mấy tiếng mà họ cho là đang bảo họ ngồi. Whithers được dẫn đi để gặp một sĩ quan cao cấp của quân đội. Hắn ta quay lại chỉ ít phút sau, lau trán bằng một chiếc khăn tay với vẻ kích động. “ Washington sẽ biết chuyện này,” hắn nói với vẻ căm phẫn.

"Về cái gì vậy?" Cage hỏi.

Đứng trên đôi chân được giang rộng bằng vai, áo jacket vắt vẻo trên vai móc bởi một ngón tay, áo sơ mi phanh rộng để lộ bộ ngực cuồn cuộn cơ bắp, gần như gầm lên qua 2 hàm răng nghiến chặt, trông anh đáng sợ hơn bất cứ một tên lính nào ở đây.

Whithers giải thích cho họ rằng cơ thể Hal vẫn chưa được mang đến thành phố. “Ngôi làng mà… mà…”

“Nơi hành hình,” Cage nói huỵch toẹt ra.

“Phải, đúng vậy, ngôi làng đó đã bị phong tỏa bởi lực lượng nổi dậy. Nhưng họ hi vọng di thể sẽ được chuyển đến vào khoảng hoàng hôn,” anh ta vội nói thêm để họ yên tâm.

"Hoàng hôn!" Jenny kêu lên. Trải qua một buổi chiều ở nơi ngập tràn chiến tranh và đổ nát này đúng là một viễn cảnh khủng khiếp.

"Tôi e là thế, Cô Fletcher.” Whithers liếc một ánh mắt căng thẳng về phía Cage. “Nó cũng có thể sớm hơn. Không ai có thể biết chính xác”

"Chúng tôi phải làm gì trong thời gian đó,” cô hỏi.

Anh ta hắng cổ họng và nuốt xuống. "Chờ đợi."

Và họ chờ đợi. Những giây phút bất tận đó trôi qua chậm chạp và buồn tẻ. Họ không được phép rời khỏi tòa nhà. Khi Whithers sử dụng tất cả các quyền hạn ngoại giao của mình để nhận được thức ăn và thức uống, họ nhận được những cái sandwich thịt nguội ôi và những ly nước nhạt nhẽo.

"Chắc chắn đây là thức ăn thừa của tù nhân”, Cage nói và với vẻ phẫn nộ, ném miếng bánh kinh tởm vào thùng rác đang đầy tràn gần nhất. Jenny cũng không thể ăn miếng bánh của cô. Miếng thịt nguội đã mốc xanh. Họ đổ mồ hôi nhễ nhại trong khi những người lính tựa người và báng súng trường vào tường và đánh một giấc ngủ trưa.

Cage đi bộ loanh quanh, không ngừng nguyền rủa và nhăn nhó về những người Monterico nói chung và đặc biệt là những người canh gác họ nói riêng. Mái tóc sáng và đôi mắt xanh biếc của Jenny thật lạ ở đất nước này, nơi mà hầu hết công dân có nguồn gốc latinh. Cage cũng nhận ra ngay điều đó kể cả khi bản thân cô thì không. Mỗi khi một trong những tên lính vênh váo liếc những tia nhìn đặc biệt về phía cô, mắt của Cage lại nheo lại trông thật nguy hiểm.

Những tên lính gác không biết rằng anh thông thạo tiếng Tây Ban Nha và khi một trong chúng cười hô hố đưa ra những nhận xét thô tục về Jenny với bạn của hắn, Cage bay về hướng hắn, tay nắm chặt thành nắm đấm. Whithers chộp lấy tay áo của anh.

"Vì chúa, chàng trai, anh đừng làm điều gì ngu ngốc. Nếu không chúng tôi phải gửi đến 3 thi thể về nhà bố mẹ anh đấy”

Dĩ nhiên là Whithers đúng, và Cage hung hăng trở lại chỗ của mình trên đi văng. Anh tóm chặt cứng tay Jenny. "Đừng rời khỏi tầm mắt tôi trong tích tắc vì bất kỳ lý do gì."

Vào lúc mặt trời lặn qua khỏi rặng cây phía xa, một chiếc xe tải quân sự lớn chạy ầm ầm trên đường phố và kêu khùng khục dừng lại bên ngoài tòa nhà chính phủ. Người lái xe và nhóm binh lính ra khỏi xe nhàn nhã, đốt điếu thuốc, đùa tếu táo lẫn nhau và vươn vai vặn mình sau một chặng đường dài. Tên có cấp bậc cao nhất núng nính mang cái bụng phệ nhất đi vào văn phòng của ban chỉ huy.

"Đây có lẽ là nó," Whithers nói đầy hy vọng.

Anh ta đúng. Người sĩ quan cao cấp bước khỏi phòng, vẫy bằng một xấp giấy ra hiệu họ theo ra ngoài. Tấm vải bạt phủ trên xe tải cuộn lên và tên sĩ quan cố nhấc mình lên chui vào. Whithers theo sau. Sau đó đến Cage.

"Không," anh nói với Jenny, khi cô đặt chân cô lên cửa hậu.

"Nhưng, Cage-"

"Không được," anh xác định lần nữa.

Bên trong xe tải đang đặt bốn chiếc quan tài. Hal nằm trong cái thứ 3 đang được mở ra. Jenny nhận thấy những biểu hiện trên mặt Cage khi nắp hòm được đậy lại. Như thể có ai đã đóng dấu mới lên mặt anh, nó đã thay đổi mạnh mẽ. Mắt anh lộ vẻ khắc nghiệt, nhắm lại, hàm răng nghiến chặt đau đớn. Whithers hỏi anh một câu hỏi ngắn gọn và anh gật đầu.

Khi mắt anh mở ra, chúng nhìn qua khắp nơi bên trong chiếc xe tải như thể anh không thể nhìn xuống em mình lần nữa. Nhưng cuối cùng anh đã nhìn xuống. Và nét mặt anh dịu lại, nước mắt tuôn ra ướt đẫm đôi mắt anh. Anh xòe bàn tay và vuốt ve khuôn mặt em trai đầy yêu thương.

Sau đó người chỉ huy phát ra một lệnh ngắn ngủn bằng âm Tây Ban Nha nói rất nhanh và những cỗ quan tài được niêm phong lại. Cage và Whithers bị đẩy ra khỏi xe và bốn tên lính đã được lệnh chui vào để đưa chúng ra.

Khoảnh khắc Cage nhảy ra khỏi xe, anh vòng tay mình xung quanh Jenny. Cho đến lúc đó, cô đã không nhận ra là cô đang khóc. "Hãy cho chúng tôi ra khỏi đây," ông nói với Whithers, người đang lảng vãng gần đó. "Yêu cầu họ mang thi thể đến sân bay và ra đi ngay lập tức."

Whithers biến mất để thực hiện những yêu cầu của Cage. Đặt một ngón tay của mình dưới cằm cô, Cage nâng đầu Jenny. "Cô có ổn không?”

"Anh ấy…mặt anh ấy…”

"Không," anh nói với nụ cười dịu dàng và cào lại mái tóc của mình. "Nó trông không có vẻ đau đớn gì, giống như đang ngủ. Trẻ trung đáng ngạc nhiên. Rất thanh thản."

Cô nấc lên và vùi sâu mặt cô vào cổ áo của anh. Anh cúi đầu anh xuống ngang đầu cô và giữ cô thật chặt. Tay anh vuốt ve lung cô. Mặc cho những cảm xúc nhầm lẫn của cô với Hal, anh ấy chỉ giống như một người anh trai. Cô đã sống với họ quá lâu nên dễ dàng cảm nhận được loại tình cảm đó với anh. Cage hiểu những cảm xúc đau khổ của cô. Anh cũng cảm thấy một phần cơ thể anh đã nằm lại trong chiếc quan tài ấy.

Whithers hắng giọng nói to không mấy dễ chịu. "Ơ, ông Hendren." Khi Cage ngẩng đầu và nhìn anh ta, hắn nói vội vã, "Họ đang đưa cơ thể của em trai anh đến sân bay ngay bây giờ." Anh ta ra dấu về phía cái xe tải ọp ẹp đang chất chen chúc cả núi đủ loại hàng hóa với những bánh xe kêu rin rít.

"Tốt. Tôi muốn đưa Jenny khỏi cái địa ngục này. Chúng tôi đến thành phố Mexico vì-"

"Có, ừ, một rắc rối."

Cage lập tức chuyển động. Anh ngừng lại và quay phắt lại, vẫn giữ chặt Jenny trong cánh tay anh. “Chỉ là rắc rối ư?” anh quắc mắt hỏi.

Whithers lúng túng nhấp nhổm trên 2 chân rồi tiếp tục. "Họ sẽ không cho phép một máy bay cất cánh sau khi trời tối."

"Cái gì?!" Cage bùng lên. Mặt trời đang lặn xuống. Bóng tối nhá nhem chập choạng một cách đặc trưng của vùng nhiệt đới.

"Bảo đảm anh ninh," Whithers giải thích. "Họ sẽ không bật các dải đèn trên mặt đất sau hoàng hôn. Nếu anh nhớ thì đường băng đã được ngụy trang khi ta hạ cánh sáng nay”

"Phải, phải, tôi nhớ," Cage cáu kỉnh nói, cào tung tóc lên. "Khi nào chúng ta có thể ra đi?"

"Chuyến bay đầu tiên sáng mai."

"Nếu không được thế, chúng ta chắc xuống địa ngục mất. Chúa ơi, tôi có thể đạp hết lũ bẩn thỉu ấy. Chúng sẽ chưa từng chiến đấu với một tên lính nổi dậy nào có sức chiến đấu hơn tôi đâu.” Cảnh báo của anh được đưa ra với ngón tay trỏ vung ra bất thình lình. "Và nếu họ nghĩ rằng tôi sẽ để Jenny phải chịu đựng một đêm trong cái tòa nhà ngân hàng đó, thì họ lầm rồi!"

"Không, không, không cần thiết phải thế. Họ đã thực hiện việc sắp xếp với một khách sạn địa phương cho chúng ta nghỉ qua đêm."

"Tôi cược là họ sẽ làm thế đấy," Cage đốp lại "Chúng ta sẽ tự tìm khách sạn."

Tuy nhiên, việc lựa chọn rất hạn chế và cuối cùng họ cũng phải ở nơi mà các quan chức chính phủ đề nghị ban đầu. Nếu phòng ngủ nghèo nàn như tiền sảnh, Jenny nghĩ, họ sẽ phải trải qua một đêm không thoải mái. Nội thất phủ đầy bụi và ố bẩn. Những chiếc quạt trần quay uể oải. Các tấm ra sờn và những tấm ren bung ra chạm cả vào sàn nhà loang lổ. Cái kệ chất những cuốn tạp chí cũ mà bìa đã phai màu và phủ đầy bụi che khuất cả nhũng dòng tiêu đề.

"Không giống như Fairmont," Cage khẽ nhếch miệng. Tiền sảnh đã được tuần hành không phải bởi một nhóm nhạc vui vẻ mà bằng những tên lính ngả ngớn với những khẩu súng tự động.

Sau cuộc gặp chớp nhoáng với một người gác cửa đầu tóc rối bù, Whithers dúi vào tay họ mỗi người một chiếc chìa khóa. "Chúng ta ở cùng một tầng," hắn ta nói vui vẻ.

"Tuyệt. Tôi sẽ bảo dịch vụ phòng mang lên champagne và trứng cá muối và chúng ta sẽ có một bữa tiệc."

Whithers có vẻ thực sự bị tổn thương bởi sự cạnh khóe của Cage. "Cô Fletcher, cô sẽ ở phòng 3-19 .”

Cage chặn lại trước khi chiếc chìa khóa đến được tay Jenny, và anh kiểm tra số trên chìa của mình “Miss Fletcher ở phòng 3-25 với tôi. Đi nào, Jenny." Cage nắm cánh tay và dẫn cô băng qua sảnh về hướng cầu thang, chọn đi thang bộ thay vì thang máy. Nó cũng ở cùng tình trạng bị bỏ rơi như mọi thứ khác ở đất nước hoang vắng này, anh không thể liều lĩnh cuộc sống của họ bằng cách sử dụng nó.

"Nhưng họ đã chỉ định cụ thể về phòng ở," Whithers phản kháng, chạy lon ton sau họ như một con cún nhằng nhẵng quấy rầy. "Chúng ta đã được chỉ định phòng."

"Bọn họ và chuyện này xuống cả địa ngục đi. Anh nghĩ rằng tôi sẽ để Jenny một mình và phó mặc cho họ sao? Hãy nghĩ lại đi, quí ông à."

"Nhưng đây là một sự vi phạm thỏa thuận của chúng tôi."

"Tôi chẳng bận tâm nếu vi phạm này sẽ mang lại Chiến tranh Thế giới thứ III!"

"Tôi thực sự nghi ngờ nếu họ muốn làm gì gây tổn hại cho cô Fletcher. Hơn tất cả, họ không phải là bọn man rợ.”

Cage quay lại và nhìn hắn khắc nghiệt, người đại diện pháp luật co rúm lại. "Cô ấy ở với tôi."

Không có bất kì tranh cãi nào đáp lại tuyên bố vừa rồi của Cage.

Phòng 3-25 nóng, ngột ngạt, bụi và bẩn thỉu như mọi thứ ở Monterico. Cage vặn nhỏ các bóng đèn. Anh băng ngang phòng đến cửa sổ và kiểm tra phía ngoài. Như anh nghi ngờ, ở dưới 3 tầng, họ bị theo dõi bởi 2 người lính, mà anh nhận ra chỉ bởi đầu của 2 diếu thuốc lá lập lòe trong bóng đêm. Anh để cửa sổ mở, nhưng điều chỉnh chúng để tăng sự riêng tư của họ. Không khí mát mẻ ban đêm len vào giúp họ chút ít dễ chịu hơn.

"Whithers cho biết họ đang gửi lên bữa ăn tối."

"Nếu nó mà giống với bữa ăn trưa, tôi khó lòng muốn đợi nó," Jenny nói, đờ đẫn ném cái túi xuống giường và ngồi phịch xuống. Rõ ràng mệt rũ ra, nhưng Cage vẫn vui khi thấy cô vẫn còn có khả năng hài hước.

"Cởi giầy và nằm xuống chút đi."

"Có lẽ tôi chỉ nghỉ một chút," cô nói và nằm xuống yếu ớt. Chiếc khăn trải giường in hoa đỏ tươi dường như nuốt mất thân hình bé nhỏ của cô.

Nửa giờ sau, một quân nhân gõ một tiếng ở cửa, sau đó xoay tay nắm mang vào một chiếc khay. Jenny đang ngủ lơ mơ giật phắt người ngồi thẳng dậy trên giường. Váy cô trượt lên tận trên đùi. Hắn ta nhìn cô với vẻ đểu cáng.

Cage, bất chấp cảnh báo của Whithers, tóm lấy cái khay và xô tên lính ra cửa. Anh khóa cái cửa lỏng lẻo và chặn thêm bằng một cái ghế bành. Điều này không chống nổi một loạt súng trường, nhưng giúp anh cảm thấy tốt hơn trong phòng bị.

"Bữa ăn tối” là một món ăn gồm gạo, gà, đậu và cay đến mức Jenny chảy cả nước mắt. Cô không muốn ăn thêm chút nào, chỉ cắn 2 miếng cô đã đặt miếng thịt heo xuống.

"Hãy ăn nào," Cage đề nghị, nhìn vào đĩa của cô.

"Tôi không đói."

"Dù sao cũng phải ăn. Có sức mà đi nữa chứ."

Anh liên tục thúc ép và cô cũng cố ăn hết một nửa món ăn, bỏ lại những miếng thịt gà dai nhách. Một chai rượu vang đỏ thẫm được kèm với bữa ăn. Cage đổ ra một ít thứ nước lờ nhờ, thử và nhăn mặt “Tôi nghĩ họ dùng thứ này để cọ rửa nhà vệ sinh”

"Có phải là kẻ nốc rượu của thị trấn La Bota đang nói?"

"Họ gọi tôi như thế à?" anh hỏi, nhướng mày tinh nghịch.

"Đôi khi.”

Anh rót cho cô 1 cốc vang. Cô cầm nó và nhìn anh như muốn hỏi “Tôi nên làm gì với nó đây?”

"Uống nó đi," anh nói, trả lời cho ý hỏi của cô “Tôi không tin vào nước an toàn, tin tôi đi, không có thứ gì có thể sống nổi trong cái thứ men ủ này,” anh nói về rượu vang.

Cô nhấm nháp, nhăn mặt giễu anh và nhấm nháp tiếp. Cô chỉ uống có 5 ngụm nhỏ. “Tôi chỉ uống có thế thôi” Cô nói, và rùng mình bởi vị đắng đọng lại sau đó.

Cage đặt khay với những cái đĩa bẩn lên sàn nhà gần cửa ra vào. Anh lắng nghe một lúc lâu, nhưng anh không nghĩ bên ngoài có người giám sát họ. Ít nhất là bên ngoài cửa phòng. Nhưng anh biết là có lính gác ở gần thang máy và cầu thang.

"Anh nghĩ là nên vệ sinh chứ?" Jenny hỏi, và đi vào phòng tắm.

"Dùng thử.”

"Anh nghĩ rằng tôi sẽ bị đầu độc?"

Anh cười lớn. "Cái này thì chúng ta có thể bị đó." Anh đẩy cái áo bẩn của mình ra khỏi ngực của mình. "Tôi không có sự lựa chọn khác."

"Tôi đoán Tôi cũng không," cô nói, nhìn vào bóng cô trong tấm gương đã rạn.

Đóng cánh cửa giữa họ, cô cởi quần áo và bước vào bồn tắm đứng. Thông thường cô sẽ không chú ý đến việc cô đặt đôi chân trần lên sàn phòng đầy nấm mốc, nhưng như Cage đã nói, cô không có nhiều lựa chọn. Hoặc cô không tắm hoặc chịu đựng bụi bẩn và cáu ghét.

Đáng ngạc nhiên nước tắm nóng và xà bông được nhập khẩu từ Mỹ. Cô thậm chí dùng chúng gội đầu thay cho dầu gội.

Sau khi lau khô người, cô lưỡng lự sẽ mặc gì. Cô đã sấy khô đồ lót và áo sơ mi nếu không cô không thể mặc lại chúng vào sáng mai. Cô quyết định mặc đầy đủ đồ lót và khoác áo choàng bên ngoài vì e lệ. Trông có vẻ kì cục khi mặc thế cho buổi tối nhưng cô phải mặc thế thôi.

Cô giặt tay đồ lót của cô trong bồn rửa mặt và treo quần lót, tất, áo lót và áo sơ mi lên cái móc treo khăn duy nhất sẵn có. Tắt đèn, cô mở cửa.

Ánh mắt lưỡng lự của cô bắt gặp ánh mắt hiếu kì của Cage từ phía bên kia phòng. Ngượng ngập cô giữ chặt áo khoác như muốn chắc chắn chúng đang che kín bầu vú cô. Ngượng ngập, đôi chân trần của cô rụt rè bước về phía trước. Cage đã thấy tóc cô ướt chưa nhỉ. “Tôi, uh ... chỉ có một khăn tắm. Xin lỗi."

"Gió sẽ làm khô nhanh thôi mà." Anh cười và nói với giọng cợt nhả và khinh suất, nhưng ánh mắt anh mải mê theo dõi riềm váy viền ren đang chấp chới trên đầu gối cô.

Cô đi về hướng chiếc giường và anh lướt qua cô khi anh tiến về buồng tắm. Sau khi cánh cửa đã khép lại che khuất anh, cô nhớ cô đang phơi những thứ y phục khêu gợi trong đó. Má cô đỏ bừng lên. Cô thật ngốc nghếch. Họ đã từng sống cùng một ngôi nhà. Khi anh về nhà nghỉ hè, quần áo của họ được giặt chung. Không ai vào phòng giặt ủi mà không thấy những quần áo riêng tư của người khác cả. Cage đã nhìn thấy quần áo ngủ, váy lót và những thứ đồ tương tự thế nhiều lần.

Nhưng lần này khác biệt. Cô không thể dùng bất cứ lý do gì để làm ngơ sự khác biệt này. Ý nghĩ Cage nhìn thấy đồ lót của cô làm cô nóng bừng cả người.

Lúc anh ra khỏi phòng tắm, cô đã cởi áo khoác và nằm trên giường với một tấm chăn mỏng phủ lên.

Anh có mùi hương nam tính nồng nàn pha lẫn với mùi xà phòng thơm. Anh đã mặc quần tây, và đó là tất cả những gì che phủ cơ thể anh. Mớ lông trên ngực anh xoăn lại và ẩm ướt. Anh đã dùng khăn lau tóc. Mái tóc mềm mại vàng sẫm không chảy nước long tong, nhưng vẫn ẩm và rối bù.

Anh tắt đèn và băng ngang phòng đến giường ngủ, ngồi lên gờ của nó. “Cô ổn chứ?”

"Phải, tất cả các mặt."

Anh đưa một tay nắm lấy tấm chăn phủ gần cằm cô và ngón tay anh chạm vào cô. “Cô đặc biệt lắm, Jenny Fletcher," anh nói nhẹ nhàng. "Cô có biết không?"

"Ý anh là gì?"

"Cô bị ném vào địa ngục cả ngày hôm nay, nhưng cô không than vãn một lời nào." Anh đưa bàn tay còn lại lùa vào sâu mái tóc cô. “ Tôi nghĩ cô thật tuyệt vời.”

"Tôi nghĩ anh cũng vậy.” Có một chút run rẩy trong giọng nói cô, “Anh đã khóc vì Hal.”

"Nó là em trai tôi. Mặc dù chúng tôi có khác biệt, tôi vẫn yêu nó.”

"Tôi vẫn nghĩ về - " Cô ngừng lại và cắn chặt môi dưới khi nước mắt ướt đẫm đôi mắt của cô và lăn tròn xuống đôi má.

"Đừng nghĩ về điều đó, Jenny." Anh vuốt ve gò má cô bằng mặt lưng của những đầu ngón tay mình.

"Tôi đã!"

"Không, cô không nên. Cô sẽ phát điên mất khi nghĩ mãi về điều đó."

"Anh cũng đã thế, Cage. Tôi biết anh có mà. Điều gì đã xảy ra trước khi Hal chết? Anh ấy có bị tra khảo không? Anh ấy có sợ hãi không? Anh ấy…?”

Anh đặt ngón tay anh lên môi cô, làm dịu nó. “Thực ra tôi cũng nghĩ về điều đó. Và tôi nghĩ Hal đã dũng cảm đối mặt với chúng. Nó có một niềm tin không gì lay chuyển nổi. Nó làm những gì nó nghĩ là định mệnh dẫn dắt. Tôi tin rằng niềm tin ấy không ròi bỏ nó, chắc chắn thế.”

"Anh ngưỡng mộ anh ấy," cô thì thầm điều chợt lóe ra trong óc cô.

Anh trông có vẻ buồn. "Phải, đúng thế. Phản ứng của chúng tôi với mọi tình huống đều khác biệt. Tôi nóng nảy, Hal điềm tĩnh. Có lẽ phải cần nhiều can đảm mới có thể điềm tĩnh và dể kiểm soát hơn là trở thành một đứa con hoang đàng quỉ quái.”

Không suy nghĩ, cô vùng dậy và miệt tay dọc theo má anh. “Anh ấy cũng ngưỡng mộ anh.”

"Tôi ư?" Anh nghi ngờ.

"Vì anh đã can đảm công khai thách thức mọi thứ, bất kì khi nào anh muốn.”

"Có lẽ," Cage trầm ngâm. "Tôi muốn nghĩ thế." Anh đắp lại tấm chăn kín vai cô và vỗ nhẹ. “Nào ngủ đi.” Anh tắt đèn và ngập ngừng chỉ một tích tắc trước khi cúi xuống hôn lên trán cô một nụ hôn của tình anh em.

Anh đi lại chỗ chiếc ghế bành khá thoải mái duy nhất trong phòng và ngồi vào đó. Cả một ngày vất vả đã trôi qua. Chỉ ít phút sau, cả hai chìm vào giấc ngủ.

* * *

"Đó là cái gì thế?" Jenny nằm thẳng băng trên giường. Căn phòng tối, nhưng ánh sáng lóe lên từng đợt lạ kì xuyên qua cửa sổ.

Cage quay lại ngay lập tức khi cảm nhận sự sợ hãi của cô và nhanh chóng băng đến giường cô. "Ổn mà, Jenny." Anh ngồi xuống và cố vỗ về cô nằm yên trên gối nhưng cô đang căng thẳng. “Nó ở cách xa nơi này nhiều dặm. Và cũng nửa giờ rồi. Tôi xin lỗi vì nó đánh thức cô.”

"Đó không phải là sấm," cô khàn khàn.

Anh dừng một chút trước khi trả lời “Không”

"Đang có đánh nhau."

"Phải."

"Chúa ơi." Cô lấy 2 tay che mặt và buông lại người xuống gối. “Tôi ghét nơi đây. Thành phố thì bẩn thỉu và nóng bức và con người thì đang giết hại lẫn nhau. Họ giết những người tốt bụng tuyệt vời như Hal. Tôi muốn về nhà,” cô nức nở. “Tôi sợ và ghét bản thân vì đã sợ hãi như thế. Nhưng tôi không làm gì được.”

"Ôi, Jenny."

Cage ngồi xuống bên cạnh cô và ôm cô sát vào anh, giữ thật chặt. “Họ đánh nhau rất xa. Sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi đây và cô sẽ không bao giờ phài nhớ về Mexico một lần nào nữa. Trong khi chờ đợi, tôi ở đây với cô."

Ngón tay anh cào qua mái tóc và mat-xa da đầu cô như thể muốn nhồinhét những lời yên lòng vào tâm trí cô. Anh tì cằm lên đỉnh đầu cô và hôn những nụ hôn mãnh liệt lên đó. "Tôi sẽ không cho phép bất cứ điều gì làm tổn thương cô. Lạy Chúa, miễn tôi còn sống, sẽ không có gì tổn thương cô cả."

Cô đã cảm thấy thoải mái bởi những lời của anh được lặp đi lặp lại bởi giọng nói khàn khàn êm dịu. Sức mạnh của anh như chiếc phao an toàn mà cô níu chặt lấy. Khi anh dựa vào đầu giường và kéo cô tựa lên ngực anh, cô không chống lại mà cuộn người lại tựa vào anh, sự thèm khát bản năng cuộn lên trong họ lớn và mạnh dần lên.

Ngón tay cô len lỏi qua đám lông dày trên ngực anh và cô tì má lên bộ ngực cơ bắp của anh. Cánh tay kia ôm chặt lấy eo anh như thể cô đang tìm kiếm một cái hang trú ẩn an toàn trong vòng tay anh.

Anh ghì chặt cô trong vòng tay, thì thầm những lời hứa mà cô muốn nghe trong sự tuyệt vọng của mình. Cage không để tâm vào những gì anh nói, vì những kí ức ngọt ngào khi cô nằm trong vòng tay anh đang tác động lên anh.

Áo ngủ của cô mượt mà trong bóng tối. Diềm váy bằng ren buông lơi quanh eo cô và ẩn hiện lên những đường cong của cơ thể cô. Vú cô mềm mại và đầy nữ tính tì trên ngực anh.

Sự rùng mình quen thuộc xuyên qua cô và anh hôn lên mái tóc cô khi tay anh vuốt ve bờ vai trần của cô. Anh ngưỡng mộ làn da mịn màn như lụa của cô và cố giữ những động chạm của anh với cô nhẹ nhàng hết mức có thể của anh.

Cô thiếp đi sau đó. Anh biết điều đó với hơi thở ấm áp của cô đang mơn man mớ lông ngực của anh. Và trong giấc ngủ, cô gác chân lên chân anh, anh ngóc đầu tựa lên đầu giường, đùi cô mở ra thư thái, đầu gối thúc vào cúc quần anh. Anh nghiến chặt răng chống lại nỗi đam mê đang đâm xuyên qua cơ thể anh. Anh nhìn đăm đăm vào bàn tay cô đang thong dong đặt lên phía sau tai anh. Anh cần sự động chạm gần gũi của cô với anh, và nó gần như giết chết anh. Và khi cô làm thế anh cũng cảm nhận sự co thắt đau đớn và hạnh phúc đan xen đến ngất đi.

Anh đã nghe thấy những tiếng vọng của cuộc chiến trở nên ầm ĩ hơn rồi yên ả trở lại. Anh cũng thấy bình minh đang le lói trên vùng đất chiến sự này. Nhưng hơn tất cả, anh đang có cô trong vòng tay, cô là hôn thê của Hal. Và là tình yêu của cuộc đời anh.