Lạc Lối Quay Về

Chương 52-1




La Thiếu Hằng nói lại chuyện hôm nay mình đi gặp Giang lão gia tử với Thẩm Mạc Thành. Lúc Thẩm Mạc Thành nghe La Thiếu Hằng xác nhận việc hắn bị mất trí nhớ là do ông ngoại sai người làm, trên mặt hắn không có biến hóa gì lớn, lúc đầu biết chuyện này hắn từng có chút khiếp sợ nhưng đến hiện tại hắn đã có thể bình tĩnh mà đối mặt.

Nghe La Thiếu Hằng nói xong, hắn khẽ gật đầu: “Anh biết rồi, để anh xử lý.”

“À, đúng rồi…” La Thiếu Hằng nhìn hắn muốn nói lại thôi, Thẩm Mạc Thành thấy thế hỏi lại: “Sao vậy?”

“Khụ.” La Thiếu Hằng có chút ngại ngùng nói: “Lúc xác nhận chuyện này, cảm xúc của em có chút xúc động, nên đã có lúc không lễ phép với ông ngoại anh, em xin lỗi.”

Nếu là bình thường, với tính nết gia giáo nghiêm cẩn của mình, La Thiếu Hằng khẳng định sẽ không bao giờ có thái độ vô phép với người cao tuổi, hơn nữa người này còn là ông ngoại của Thẩm Mạc Thành. Nhưng vừa nghĩ tới người kia trước đây từng làm giả giấy chứng tử chia tách bọn họ mười năm trời, còn sử dụng thủ đoạn cực đoan khiến Thẩm Mạc Thành mất đi ký ức, anh không thể nào bình tâm tĩnh khí mà nói chuyện được.

Không ngờ La Thiếu Hằng lại đột nhiên nói lời xin lỗi, còn mang theo ánh mắt áy náy nhìn mình, Thẩm Mạc Thành sửng sốt một chút, vươn tay kéo người yêu vào lòng, có chút bất đắc dĩ nói: “Em không phải xin lỗi, người phải xin lỗi là anh, nếu không phải vì anh, em sẽ không phải…”

Thẩm Mạc Thành đang nói dở, La Thiếu Hằng đã ngẩng đầu lên dùng môi mình chặn miệng hắn lại, hôn hôn nói: “Chúng ta đừng xin lỗi nhau nữa, những chuyện đã qua thì cho nó qua đi, khi nào xử lý xong mọi chuyện chúng ta cùng đi du lịch nhé?”

Thẩm Mạc Thành nhìn La Thiếu Hằng một hồi, trong lòng mềm nhũn: “Tất cả nghe em.”

Trước khi ngủ, La Thiếu Hằng có thói quen tựa đầu giường đọc sách, chợt di động để bên cạnh khẽ rung lên, báo có tin nhắn tới, anh cầm lên mở ra đọc.

—— Người kia nhà cậu có ở cạnh không?

Người nhắn tin là Trần Trạm, La Thiếu Hằng có chút ngoài ý muốn đối với câu hỏi này của Trần Trạm, cũng may lúc này Thẩm Mạc Thành đang tắm, La Thiếu Hằng nghĩ nghĩ liền trực tiếp gọi lại.

Điện thoại vừa thông đã nghe thấy giọng đùa cợt của Trần Trạm: “Nửa đêm nửa hôm còn gọi điện cho tôi, không sợ Thẩm Mạc Thành ăn dấm chua à?”

“Lúc anh nửa đêm nửa hôm nhắn một tin không đầu không đuôi như vậy sao không nghĩ tới chuyện này?” La Thiếu Hằng cười đáp.

“Tôi vừa về tới khách sạn, nhớ tới một chuyện nên mới nhắn tin cho cậu.” Trần Trạm nói.

“Khách sạn? anh lại đi công tác?”  La Thiếu Hằng hỏi.

“Cũng gần như thế.” Trần Trạm cười nói: “Tôi đang ở B thị, ngày mai gặp nhau đi, có chuyện muốn nói cho cậu biết, về người yêu cậu.”

“Thẩm Mạc Thành?”

“Ừ, gặp rồi nói, nhớ đừng để cho Thẩm Mạc Thành biết.”

“Thần bí vậy.” La Thiếu Hằng có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều: “Vậy ngày mai em sẽ gọi cho anh.”

“Được.” Trần Trạm nói xong liền cúp điện thoại.

La Thiếu Hằng cầm di động ngồi trên giường, rất tò mò với chuyện Trần Trạm sẽ nói ngày mai, không biết có chuyện gì mà phải giấu diếm Thẩm Mạc Thành như vậy.

Thẩm Mạc Thành tắm xong đi ra thấy La Thiếu Hằng ngồi thẫn thờ trên giường, như đang trầm tư suy nghĩ, lại gần ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

La Thiếu Hằng hồi phục tinh thần, để di động sang một bên nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, cảm giác như đang mơ vậy.”

Thẩm Mạc Thành nghe vậy nghiêng người tới hôn lên mặt người yêu: “Chân thật không?”

La Thiếu Hằng bị hắn trêu, cười nói: “Hơi hơi, còn chưa đủ.”

Thẩm Mạc Thành giống như tự hỏi nói: “Vậy anh lấy thân báo đáp.”

Hắn nói y hệt như trước đây, khiến La Thiếu Hằng cảm giác như đã quay trở lại khoảng thời gian khi hai người vẫn còn ở bên nhau, trong lòng trào dâng một chút ngọt ngào, sau đó chậm rai lan tỏa khắp trái tim, những giây phút hạnh phúc đó lại lần nữa tràn ngập nội tâm La Thiếu Hằng, mang tới niềm thỏa mãn không cách nào hình dung.

Ý cười khóe miệng càng lúc càng lớn, La Thiếu Hằng xốc chăn xoay người đặt Thẩm Mạc Thành dưới thân, cúi đầu dùng lỗ tai dán lên lồng ngực người yêu, nghe rõ tiếng tim hữu lực truyền tới qua lồng ngực, chỉ cảm thấy tiếng tim đập kia như muốn xuyên thấu qua da thịt, từng chút tiến sâu vào trong cơ thể, vào giờ khắc này, giữa bọn họ gắn kết kín kẽ không khe hở.

La Thiếu Hằng vươn tay nắm tay Thẩm Mạc Thành, mười ngón đan xen vừa khít, vẫn giữ nguyên tư thế nằm trên người Thẩm Mạc Thành nói: “Dường như anh nhớ ra chuyện chúng ta càng lúc càng nhiều.”

“Ừ.” Tay còn lại Thẩm Mạc Thành chậm rãi vuốt ve sống lưng người yêu: “Anh sẽ nhớ ra nhanh thôi.”

“Thực ra không nhớ ra cũng không sao cả, chúng ta như thế này cũng rất tốt.” La Thiếu Hằng không chút để ý đáp lại, anh đã không còn chấp nhất với chuyện này. Hiện nay Thẩm Mạc Thành đã ở bên cạnh, anh không còn cầu mong gì nữa.

Thẩm Mạc Thành không tiếp lời, suy nghĩ của hắn khác với La Thiếu Hằng, hắn không muốn mất đi những kí ức tốt đẹp của cả hai, thiếu hụt ký ức khiến hắn cảm thấy mình như không đầy đủ, so với những gì La Thiếu Hằng đã làm vì hắn, hắn cảm thấy bản thân quá nhỏ bé.

*

Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Mạc Thành đi làm không bao lâu, La Thiếu Hằng cũng ra ngoài tới quán cà phê hẹn gặp Trần Trạm.

Sau khi chạm mặt, Trần Trạm đánh giá La Thiếu Hằng một chút mới nói: “Một thời gian không gặp, khí sắc tốt hơn nhiều đấy.”

“Thật không?” La Thiếu Hằng cười nói: “Chắc là do chuyện tình cảm quá mức viên mãn.”

“Ha.” Trần Trạm bật cười, có chút cảm thán nói: “Lần gần đây nhất chúng ta ngồi nói chuyện với nhau cũng đã khá lâu rồi, không ngờ lần này cũng là vì cùng một người, dường như mấy năm qua nội dung nói chuyện giữa chúng ta chỉ xoay quanh Thẩm Mạc Thành.”

Từ việc La Thiếu Hằng vì chuyện Thẩm Mạc Thành “chết” mà phải vào viện an dưỡng, đến việc Trần Trạm được chỉ định làm bác sĩ điều trị chính của La Thiếu Hằng, đến chuyện Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ, dường như cả hai nói chuyện nhiều nhất đều về cùng 1 người.

“Nói cũng phải.” La Thiếu Hằng cũng có chút cảm thán, bất tri bất giác đã trôi qua nhiều năm. La Thiếu Hằng cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Đúng rồi, hôm nay anh tìm em có việc gì vậy?”

“Về Thẩm Mạc Thành.” Trần Trạm đưa kế hoạch mình định thực hiện trên người Thẩm Mạc Thành cho La Thiếu Hằng: “Thẩm Mạc Thành mất trí nhớ có khả năng là do bị thôi miên, chuyện này cậu ta có nói với cậu chưa?”

La Thiếu Hằng đang định mở tài liệu ra xem liền ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Trần Trạm: “Làm sao anh biết?”

“Bởi vì cậu ta đã đi tìm tôi.” Trần Trạm nói.

Trần Trạm kể lại chuyện mấy hôm trước Thẩm Mạc Thành đã tới tìm mình, tuy rằng Thẩm Mạc Thành có nói không cần nói cho La Thiếu Hằng nhưng là bác sĩ chính của La Thiếu Hằng cũng là bạn thân nhiều năm, Trần Trạm vẫn cảm thấy nên nói cho La Thiếu Hằng biết, anh có quyền được biết chuyện này.

La Thiếu Hằng không vội đọc tư liệu, an tĩnh nghe Trần Trạm nói, bỗng nhiên hiểu ra vì sao đêm đó Thẩm Mạc Thành lại khác thường tới vậy. Giọt nước mắt của Thẩm Mạc Thành lưu lại trên cổ mình cho đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng trong đầu La Thiếu Hằng, anh vốn chỉ cho rằng là vì Thẩm Mạc Thành đã đọc cuốn nhật kí của mình, lại không ngờ rằng, anh ấy đã liên lạc với Trần Trạm, biết chuyện mình đã ở trong viện an dưỡng.

Chắc anh ấy cảm thấy những thống khổ năm đó mình chịu đựng đều là do anh ấy làm hại.

La Thiếu Hằng đột nhiên nghĩ tới ngữ khí chắc chắn khi anh ấy nói sẽ nhớ ra mọi chuyện sớm thôi, anh vốn tưởng rằng là Thẩm Mạc Thành muốn an ủi mình, không ngờ hóa ra là thế.

“Tuy rằng có thể lợi dụng thôi miên để khơi dậy kí ức  nhưng xác suất thành công chỉ có một nửa, cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định tới cơ thể, cho nên tôi cảm thấy cậu nên khuyên nhủ cậu ta, nếu đã đang dần dần nhớ ra rồi thì không cần rối rắm vấn đề sớm hay muộn nữa.”  Trần Trạm nói, đối với kế hoạch lần này, anh vẫn cảm thấy vô cùng phiêu lưu.

“Em biết rồi.” La Thiếu Hằng gật đầu: “Cảm ơn anh đã nói cho em biết.”

“Khách khí làm gì? Lần sau tôi đưa người tới làng du lịch chơi, cậu chỉ cần giảm giá cho tôi là được rồi.” Trần Trạm cười nói.

“Đương nhiên.” La Thiếu Hằng cũng cười theo: “Anh định dẫn ai tới vậy?”

“Đang ngồi bên kia.” Trần Trạm chỉ một phương hướng, La Thiếu Hằng nhìn qua thì thấy bên kia chỉ có Thẩm Vân đang ngồi nghịch di động.

Trần Trạm nói: “Dẫn em ấy tới Vân Sơn chơi.”

La Thiếu Hằng: “…” Rốt cục đã biết vì sao Thẩm Vân lại căm thù chuyện leo núi tới tận xương tủy như vậy.