Lạc Mất Và Hy Vọng

Chương 4




Thứ Hai

Ngày 27 tháng 8 năm 2012

4:47 chiều.

Sau khi xếp đám đồ vừa mua vào từng chỗ gọn gàng, tôi bốc một nắm sô cô la từ nơi cất giấu nhét vào túi, sau đó trèo ra ngoài cửa sổ. Tôi đẩy cửa sổ nhà Six lên rồi trèo vào trong. Lúc này đã hơn bốn giờ chiều. Nó vẫn còn đang ngủ, vì thế tôi nhón chân đi đến bên giường nó, quỳ xuống. Con bé đang đắp mặt nạ. Mái tóc vàng xỉn của nó dính bết cả vào má vì đống nước dãi chảy ra khi ngủ. Tôi lần lại gần hơn cho đến khi kề sát mặt nó và hét váng lên.

“SIX! DẬY ĐI!”

Con bé lập tức ngồi dựng lên với một công lực kinh khủng khiến tôi không có thời gian né. Khuỷu tay nó quật thẳng vào mắt tôi khiến tôi ngả ngửa ra sau. Tôi vội ôm lấy con mắt đau và nằm thẳng cẳng ra sàn. Nhìn lên bằng con mắt còn lành lặn, tôi thấy nó ngồi dậy trên giường, hai tay ôm đầu và quắc mắt nhìn tôi. “Cậu đúng là đồ quỷ!” Nó rên lên. Rồi nó ném chăn sang bên, ra khỏi giường đi thẳng vào phòng tắm.

“Tớ nghĩ cậu tặng tớ một con mắt thâm rồi,” tôi rền rĩ.

Six để mở cửa phòng tắm và ngồi xuống bồn cầu. “Tốt. Đáng đời.” Nó giật giấy vệ sinh rồi dùng chân đá cửa phòng tắm đóng sầm lại. “Tốt hơn là cậu có thứ gì hay ho để kể khi đánh thức tớ dậy kiểu này đi. Cả đêm qua tớ đã phải thức để thu xếp đồ đấy.”

Six chưa bao giờ là người dậy sớm, và nhìn qua thì nó cũng chẳng phải người tỉnh táo vào buổi chiều. Thành thực mà nói, nó càng chẳng phải người lọ mọ đêm hôm. Nếu tôi phải đoán thời điểm nào nó cảm thấy thoải mái nhất trong ngày, thì hẳn đó là khi nó ngủ. Có lẽ đó là lý do vì sao nó ghét phải thức dậy vô cùng.

Khiếu hài hước và tính thẳng thắn của Six là những yếu tố lớn lao khiến chúng tôi hòa hợp được lâu đến thế. Những đứa con gái lắm mồm và giả tạo khiến tôi khó chịu kinh khủng. Tôi không nghĩ lắm mồm thậm chí nằm trong vốn từ vựng của Six. Nó chỉ còn thiếu một tủ đồ đen sì tẻ ngắt nữa thôi là sẽ trở thành cô gái tuổi teen hay ủ rũ chán chường điển hình. Còn giả tạo ư? Tính nó thẳng như ruột ngựa, bất kể bạn có muốn hay không. Chẳng có điều gì giả dối ở Six, ngoại trừ cái tên.

Năm Six mười bốn tuổi và bố mẹ nó nói rằng cả nhà sẽ chuyển từ Maine tới Texas, nó chống đối bằng cách không chịu đáp lại khi được gọi tên. Tên thật của nó là Seven Marie, vì thế nó sẽ chỉ đáp lại khi được gọi là Six. Đó là cách nó trêu tức bố mẹ vì vụ chuyển nhà. Họ vẫn gọi nó là Seven, nhưng mọi người khác đều gọi nó là Six. Thế mới biết nó cũng ngoan cố chả kém gì tôi, và đây là một trong rất nhiều lý do khiến chúng tôi trở thành bạn chí cốt.

“Tớ nghĩ cậu sẽ vui sướng khi được tớ đánh thức đấy.” Tôi nhổm dậy từ sàn nhà và trèo lên giường. “Có chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra hôm nay.”

Six mở cửa phòng tắm và bước trở lại giường. Nó nằm xuống cạnh tôi rồi kéo chăn phủ lên quá đầu. Nó lăn một vòng tránh khỏi tôi, đập đập chiếc gối cho đến khi nó thấy thoải mái. “Để tớ đoán nhé… Mẹ Karen lắp truyền hình cáp hả?”

Tôi lăn tới gần nó hơn, quàng tay quanh người nó. Ngả đầu xuống gối của nó, tôi thủ thỉ. “Đoán lại đi.”

“Cậu gặp gã nào đó ở trường hôm nay, giờ cậu có thai, chuẩn bị kết hôn và tớ thì không thể làm phù dâu tại đám cưới của cậu được vì tớ sắp phải đi tới tận đầu bên kia của cái thế giới chết tiệt này.”

“Gần đúng đấy, nhưng không phải.” Tôi gõ ngón tay lên vai nó.

“Thế thì là cái gì nào?” Six bực bội.

Tôi nằm ngửa ra và thở một hơi dài. “Sau giờ học tớ gặp một chàng tại cửa hàng tạp hóa, và chết tiệt, Six ạ, cậu ta rất đẹp. Đáng sợ, nhưng đẹp mê hồn.”

Six lập tức lăn qua, làm thế nào đó mà thúc luôn khuỷu tay thẳng vào con mắt vừa bị tấn công ít phút trước của tôi. “Cái gì cơ?!” Nó hét ầm lên, lờ đi sự thật rằng tôi đang ôm mắt và rền rĩ lần nữa. Nó ngồi thẳng dậy và kéo tay tôi ra khỏi mặt. “Cái gì cơ?!” Nó lại la lên. “Thật không đấy hả?”

Tôi vẫn nằm đó, cố nén chặt cơn đau nhức nhối nơi mắt mình. “Tớ biết. Ngay khi tớ nhìn thấy cậu ta, toàn thân tớ như thể tan chảy xuống sàn nhà. Cậu ta thật… ôi.”

“Cậu có nói chuyện với cậu ta không? Có xin số điện thoại của cậu ta chưa? Cậu ta có rủ cậu đi chơi không?”

Tôi chưa bao giờ thấy Six háo hức sôi nổi đến thế. Nó làm tôi hoa hết cả mắt, và tôi không chắc mình có thích như thế không.

“Chúa ơi, Six. Từ từ xem nào.”

Con bé nhìn xuống tôi và nhíu mày. “Sky, bốn năm nay tớ đã lo sốt vó về cậu, tưởng rằng chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Cậu đồng tính cũng được. Cậu chỉ thích những gã mọt sách lùn tịt gầy giơ xương cũng được. Kể cả cậu chỉ mê những lão già nhăn nheo với cái ấy thậm chí còn nhăn nheo hơn cũng được. Nhưng tớ không chịu nổi ý nghĩ cậu không bao giờ có thể trải nghiệm ham muốn.” Nó ngả lưng xuống giường. “Ham muốn là cảm giác hay ho nhất trong số tất cả những tội lỗi chết người đấy Sky.”

Tôi bật cười và lắc đầu. “Tớ lại nghĩ khác. Ham muốn là thứ vớ vẩn. Cậu cứ tôn nó lên tận mây xanh suốt bao nhiêu năm nay. Còn tớ vẫn bỏ phiếu cho niềm đam mê với đồ ăn.” Nói xong tôi lôi một viên sô cô la từ trong túi ra và bỏ tọt vào mồm.

“Tớ cần nghe chi tiết,” Six nói.

Tôi nhổm dậy tới khi lưng tựa vào tấm ván đầu giường. “Tớ không biết miêu tả thế nào. Khi nhìn vào cậu ta, tớ không muốn dừng lại. Tớ có thể nhìn chằm chằm vào cậu ta suốt cả ngày. Nhưng khi cậu ta nhìn lại, tớ phát hoảng. Cậu ta nhìn tớ như thể tức giận điều gì đó với tớ. Sau đó, cậu ta đuổi theo khi tớ ra xe và đòi được biết tên tớ, như thể sắp phát cáu lên vì việc này. Như thể tớ làm cậu ta khó chịu. Từ chỗ muốn hôn lên những lúm đồng tiền của cậu ta, tớ chỉ muốn tránh thật xa khỏi anh chàng dở người ấy.”

“Cậu ta đuổi theo cậu ư? Tới xe của cậu?” Six hỏi một cách ngờ vực. Tôi gật đầu và kể cho nó nghe tường tận từng chi tiết hành trình tới cửa hàng tạp hóa, tất cả mọi chi tiết cho đến sự kiện cậu ta giáng nắm đấm vào chiếc xe cạnh mình.

“Chúa ơi, quả là kỳ cục thật,” con bé nói khi tôi kết thúc. Nó nhổm dậy và bắt chước thế ngồi của tôi - tựa vào đầu giường. “Cậu có chắc cậu ta không phải đang tán tỉnh cậu không? Hay đang cố xin số điện thoại của cậu? Ý tớ là, tớ đã nhìn thấy cậu khi ở gần đám con trai, Sky. Cậu giả vờ rất tốt, ngay cả khi cậu chẳng cảm thấy gì với họ. Tớ biết cậu biết cách đọc vị con trai, nhưng tớ nghĩ có thể cậu bị anh chàng này hớp mất hồn, nên trực giác bị lu mờ. Cậu có nghĩ thế không?”

Tôi nhún vai. Có thể Six đúng. Có thể tôi đã đọc vị nhầm cậu ta và phản ứng tiêu cực của tôi đã thôi thúc cậu ta đổi ý về chuyện rủ tôi đi chơi. “Cũng có thể. Nhưng dù chuyện này là gì, nó cũng hỏng bét hết rồi. Cậu ta là học sinh bỏ học, cậu ta thất thường, dễ nổi cáu và… cậu ta… vô vọng. Tớ không biết mình thích kiểu con trai thế nào, nhưng chắc không phải kiểu giống chàng Holder này.”

Six túm lấy hai má tôi, ép chúng lại với nhau, rồi quay mặt tôi về phía nó. “Cậu vừa nói Holder đấy à?” Nó hỏi, đôi lông mày sắc sảo được tỉa kỹ lưỡng nhướng lên tò mò.

Môi tôi xoắn lại với nhau dưới áp lực bàn tay con bé, vì thế tôi chỉ gật đầu thay vì đáp lại bằng lời.

“Dean Holder? Có mái tóc nâu lòa xòa? Đôi mắt xanh u uẩn? Anh chàng nóng nảy hệt như bước ra từ Câu lạc bộ Chiến đấu?”

Tôi nhún vai. “Có dzẻ túng tấy.” Tôi nói, chỉ có thể phát ra những tiếng ấy vì tay Six vẫn ép chặt má tôi. Nó buông tay ra, tôi bèn nhắc lại, “Có vẻ đúng đấy.” Nói rồi tôi giơ tay lên xoa má. “Cậu biết cậu ta à?”

Six đứng dậy và giơ tay lên không trung. “Tại sao hả Sky? Trong số bao nhiêu chàng trai cậu có thể thấy hấp dẫn, thế quái nào lại là Dean Holder hả?”

Con bé có vẻ thất vọng. Sao nó có vẻ thất vọng đến thế nhỉ? Tôi chưa bao giờ thấy nó nhắc đến Holder trước đây, vì thế chắc không phải nó từng hẹn hò với cậu ta. Thế quái nào nó lại chuyển từ trạng thái háo hức sang… vô cùng, vô cùng chán nản thế này nhỉ?

“Tớ cần nghe chi tiết,” tôi nói.

Six ngẩng đầu lên và đu chân bước xuống giường. Nó bước tới tủ quần áo, lôi ra chiếc quần jean từ trong hộp rồi kéo lên bên ngoài quần lót. “Cậu ta là một kẻ tồi tệ, Sky. Trước đây cậu ta vẫn học trường mình, nhưng năm ngoái mới đầu năm học cậu ta đã bị gửi tới trại cải huấn. Tớ không biết rõ, nhưng có thể kết luận cậu ta không thể trở thành một cậu bạn trai đàng hoàng đâu.”

Lời miêu tả của Six về Holder không làm tôi ngạc nhiên. Tôi ước gì có thể nói nó không làm tôi thất vọng, nhưng tôi không thể.

“Từ khi nào thì ai đó có thể trở thành bạn trai đàng hoàng thế?” Tôi không nghĩ Six từng có cậu bạn trai nào trong đời lâu hơn một đêm.

Nó nhìn tôi, rồi nhún vai. “Ừ nhỉ.” Nó tròng một chiếc áo sơ mi qua đầu rồi bước tới bồn rửa mặt trong phòng tắm. Lấy bàn chải đánh răng, quết kem lên, nó trở ra phòng ngủ, vừa đi vừa đánh răng.

“Sao cậu ta bị gửi tới trại cải huấn thế?” Tôi hỏi, không chắc mình có thực sự muốn nghe câu trả lời hay không.

Six lôi bàn chải ra khỏi miệng. “Họ bắt được cậu ta đang phạm một tội mang tính kỳ thị… cậu ta tấn công một thằng đồng tính nào đó trong trường. Khá chắc chắn đó là lần thứ ba rồi hay sao ấy.” Nó lại nhét bàn chải vào trong miệng và đi tới bồn rửa để nhổ ra.

Kỳ thị? Thật sao? Dạ dày tôi lại cuộn lên, nhưng lần này không theo chiều hướng tốt đẹp.

Six trở lại phòng ngủ sau khi đã buộc túm tóc lên kiểu đuôi ngựa. “Khỉ thật,” nó vừa nói vừa xăm xoi mớ nữ trang. “Lỡ như đây là lần duy nhất cậu thấy thèm khát một chàng trai, mai mốt cậu chẳng bao giờ cảm thấy thế nữa thì sao?”

Sự lựa chọn từ ngữ của nó làm tôi nhăn mặt. “Tớ không thèm khát cậu ta, Six.”

Nó xua tay trong không khí. “Thèm khát. Hấp dẫn. Như nhau cả thôi,” nó trêu tôi rồi trở lại giường. Nó thả một chiếc bông tai vào lòng, rồi ướm một chiếc khác. “Tớ đoán chúng mình nên cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng trái tim cậu không hoàn toàn tan nát.” Six bỗng nheo mắt lại và nhoài về phía tôi, túm lấy cằm tôi để xoay mặt tôi sang trái. “Chuyện chết tiệt gì xảy ra với mắt cậu thế?”

Tôi bật cười và lăn khỏi giường để tránh bị ám hại lần nữa. “Do cậu chứ ai.” Tôi đi về phía cửa sổ. “Tớ cần gột rửa đầu óc cho thông thoáng. Tớ định đi chạy đây. Đi cùng không?”

Six nhăn mũi. “Ờ… không. Cậu cứ vui vẻ đi.”

Tôi thò được một chân qua bậu cửa sổ thì nó gọi tôi lại. “Lát nữa tớ muốn biết mọi chuyện về ngày đi học đầu tiên của cậu. Và tớ cũng có quà cho cậu nữa. Đêm nay tớ sẽ mò sang.”

Thứ Hai

Ngày 27 tháng 8 năm 2012

5:25 chiều.

Phổi tôi căng tức, cơ thể thì như tê dại khi tôi quay trở lại đường Aspen. Nhịp thở của tôi đã chuyển từ những lần thở ra hít vào đều đặn có kiểm soát sang hổn hển gấp gáp. Đây chính là thời điểm tôi yêu nhất khi chạy bộ. Thời điểm mà từng gram trong người đều phải tận lực để đẩy toàn thân về phía trước, tôi phải toàn tâm toàn lực cho bước chạy tiếp theo, không thể nghĩ về điều gì khác.

Bước chạy tiếp theo.

Không điều gì khác.

Trước đây tôi chưa bao giờ chạy xa đến thế này. Tôi luôn dừng lại khi biết mình đã chạy đủ một dặm rưỡi - cột mốc cách đây mấy tòa nhà, nhưng lần này thì tôi không dừng ở đó. Bất chấp nỗi tuyệt vọng quen thuộc đã xuất hiện trong cơ thể, tôi dường như vẫn không thể khép chặt tâm trí. Tôi tiếp tục chạy với hy vọng sẽ đạt tới cảnh giới đó, nhưng lần này mọi chuyện mất nhiều thời gian hơn hẳn thường lệ. Thứ duy nhất khiến tôi quyết định dừng lại là sự thật tôi vẫn phải hồi phục cho chặng đường về nhà, mà nước thì gần như hết sạch.

Tôi dừng lại ở rìa lối xe chạy và tựa mình vào hộp thư, mở nắp chai nước ra. Quệt mồ hôi trên trán bằng mu bàn tay, tôi đưa chai nước lên môi, cố nhỏ khoảng bốn giọt nước vào miệng mình trước khi nó trở nên khô kiệt. Tôi đã nốc cạn cả một chai nước dưới cái nóng của Texas này, tự mắng chính mình vì đã quyết định không chạy vào sáng nay. Dưới cái nóng, tôi chỉ là một kẻ vô tích sự.

Sợ bị mất nước, tôi quyết định sẽ đi bộ về chứ không chạy. Tôi không nghĩ việc dồn ép bản thân tới mức suy kiệt sẽ khiến mẹ Karen sung sướng. Chỉ riêng việc tôi chạy bộ một mình đã khiến bà lo lắng rồi.

Chuẩn bị nhấc chân đi, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vọng tới sau lưng.

“Chào, bạn.”

Như thể tim đập vẫn chưa đủ nhanh, tôi chầm chậm quay lại và thấy Holder đang nhìn đăm đăm vào mình. Cậu ta mỉm cười, những lúm đồng tiền hằn sâu nơi khóe miệng. Tóc cậu ta ướt đẫm mồ hôi - rõ ràng cậu ta cũng vừa mới chạy giống tôi.

Tôi chớp mắt hai lần, bán tín bán nghi rằng đây có thể là một ảo ảnh hiện ra bởi tình trạng kiệt sức của mình. Bản năng bảo tôi phải tức tốc bỏ trốn, nhưng cơ thể thì lại muốn được bao bọc trong vòng tay lấp lánh mồ hôi ấy.

Cơ thể mình đúng là phản trắc thật.

May thay, tôi vẫn chưa hồi sức hoàn toàn sau quãng đường vừa chạy, vì thế cậu ta sẽ không thể biết được những hơi thở đứt quãng này là do tôi vừa gặp lại cậu ta.

“Chào,” tôi đáp như hết hơi. Cố hết sức nhìn vào mặt Holder, nhưng dường như tôi không thể bắt đôi mắt mình thôi lướt xuống phạm vi bên dưới cổ của cậu ta. Thay vào đó, tôi dán mắt xuống chân mình để né tránh sự thật cậu ta chả mặc gì ngoài quần soóc và giày chạy. Cái cách chiếc quần soóc của cậu ta nấn ná nơi cặp hông cũng đủ để tôi tha thứ hết mọi điều tồi tệ tôi biết về cậu ta ngày hôm nay.

“Cậu cũng chạy à?” Cậu ta hỏi, tựa khuỷu tay lên hộp thư.

Tôi gật đầu. “Thường là vào buổi sáng. Mình quên mất buổi chiều trời nóng cỡ nào.” Cố nhìn lại Holder, tôi giơ tay lên ngang mắt để che đi ánh mặt trời đang chiếu rực rỡ trên đầu cậu ta như một vầng hào quang.

Thật mỉa mai.

Holder đưa tay ra, tôi giật lùi lại trước khi nhận ra cậu ta chỉ đang đưa cho tôi chai nước của mình. Môi cậu ta mím lại để cố nén cười - rõ ràng cậu ta biết tôi nôn nao đến thế nào khi cậu ta ở cạnh.

“Uống đi.” Cậu ta giơ cái chai đã vơi một nửa về phía tôi. “Trông cậu đuối lắm.”

Bình thường tôi sẽ không uống nước người lạ cho. Đặc biệt không nhận nước từ những người mà tôi biết là người xấu, nhưng tôi đang khát. Khát đến kinh khủng.

Tôi chộp lấy chai nước và ngửa cổ tu ba ngụm lớn. Tôi muốn uống nốt phần còn lại chết đi được, nhưng không thể làm cạn nguồn tiếp tế của cậu ta. “Cảm ơn,” tôi nói rồi trả lại chai nước. Đưa tay quệt miệng xong, tôi nhìn lề đường sau lưng. “Ừm, tôi còn một dặm rưỡi đường về nữa, vì thế tôi phải bắt đầu thôi.”

“Phải gần hai dặm rưỡi đấy,” Holder nói, lia mắt đến bụng tôi. Cậu ta áp môi vào cái chai mà không chùi miệng chai đi, ánh mắt vẫn dán vào tôi khi ngửa đầu ra sau và tu hết chỗ nước còn lại. Tôi không thể không nhìn vào đôi môi cậu ta đang bao quanh phần miệng chai - nơi môi tôi vừa chạm vào. Chúng tôi gần như đang hôn nhau vậy.

Tôi lắc đầu. “Gì cơ?” Tôi không chắc cậu ta vừa nói điều gì vì còn đang mải ngẩn ra nhìn đám mồ hôi nhỏ xuống nơi ngực cậu.

“Mình nói quãng đường phải gần hai dặm rưỡi đấy. Cậu sống ở khu Conroe, cách đây chừng hơn hai dặm. Cậu chạy một vòng đến gần năm dặm.” Cậu ta nói như thể bị ấn tượng bởi điều đó.

Tôi nhìn cậu ta tò mò. “Cậu biết mình sống ở phố nào ư?”

“Ừ.”

Cậu Holder này chẳng biết tiếp chuyện chút nào. Tôi vẫn nhìn như đóng đinh vào cậu ta và im lặng, chờ đợi một lời giải thích.

Thấy được tôi chưa thỏa mãn với một câu “ừ”, nên cậu ta thở dài. “Linden Sky Davis, sinh ngày 29 tháng 9. Nhà số 1455 phố Conroe. Một mét sáu hai. Từng tham gia hiến máu.”

Tôi lùi lại một bước, đột ngột nhìn thấy tương lai gần bị ám sát hiện ngay ra trước mắt mình, dưới bàn tay của kẻ theo dõi mà chỉ trong mơ tôi mới thấy kia. Tôi phân vân không biết mình có nên bỏ bàn tay che nắng ra để nhìn rõ anh chàng hơn, phòng trường hợp mình trốn thoát hay không. Có lẽ tôi cần ghi nhớ từng đường nét của cậu ta để cung cấp cho người vẽ phác họa chân dung hung thủ.

“Chứng minh thư của cậu,” cậu ta giải thích khi nhìn thấy biểu cảm vừa kinh hoàng vừa bấn loạn trên gương mặt tôi, “Cậu đã cho mình xem chứng minh thư lúc trước. Lúc ở cửa hàng ấy.”

Không hiểu sao lời giải thích này không hề làm tôi bớt lo sợ. “Cậu chỉ liếc qua trong vòng hai giây mà.”

Cậu ta nhún vai. “Mình có trí nhớ tốt.”

“Cậu lén đi theo mình,” tôi nói không chút cảm xúc.

Cậu ta bật cười. “Mình lén đi theo ư? Cậu mới là người đang đứng trước cửa nhà mình đấy.” Nói rồi cậu ta chỉ về phía ngôi nhà phía sau mình.

Nhà cậu ta ư? Sự tình cờ này là thế quái nào vậy?

Cậu ta đứng thẳng dậy và gõ nhẹ ngón tay lên hàng chữ ở mặt trước hộp đựng thư.

Nhà Holder.

Tôi có thể cảm thấy máu dồn lên hai má, nhưng điều đó không quan trọng. Sau một buổi chiều chạy dưới cái nóng Texas này mà lại bị thiếu nước, tôi dám chắc toàn thân mình đã đỏ bừng. Tôi cố không liếc về phía nhà Holder, nhưng tính tò mò là điểm yếu của tôi. Đó là một ngôi nhà giản dị, không quá phô trương. Phù hợp với khu trung lưu này. Cả chiếc xe đậu trên lối vào kia cũng vậy. Đó có phải là xe của cậu ta không? Từ cuộc đối thoại của Holder với cô nàng ở cửa hàng tạp hóa, tôi có thể suy ra cậu ta trạc tuổi tôi, vì thế hẳn cậu ta phải sống cùng cha mẹ. Nhưng làm sao mà tôi không hề trông thấy cậu ta trước đây nhỉ? Làm sao mà tôi không biết cách mình ba dặm lại có chàng trai duy nhất trên đời có thể biến tôi thành một khối “bốc hỏa” đáng thất vọng thế này?

Tôi hắng giọng. “Ờ, cảm ơn về chai nước.” Tôi không thể nghĩ tới điều gì khác ngoài mong muốn thoát khỏi tình huống khó xử này. Tôi trao cho cậu ta một cái vẫy tay vội vàng rồi chuẩn bị sải bước.

“Đợi một giây,” Holder kêu lên từ sau lưng tôi. Tôi không chậm lại, vì thế cậu ta vượt qua tôi và quay lại, đi bộ giật lùi ngược với hướng mặt trời. “Để mình đổ đầy nước cho cậu.” Nói rồi cậu ta giật luôn chai nước trong tay trái của tôi, vô tình lướt tay qua bụng tôi. Một lần nữa tôi cứng người.

“Mình sẽ trở lại ngay,” cậu ta nói, rồi chạy mất hút về phía nhà mình.

Tôi đứng như trời trồng. Đây là một hành động tử tế hoàn toàn đối lập. Một hiệu ứng khác của chứng tâm thần phân liệt chăng? Hẳn cậu này là một sinh vật đột biến, như Người Khổng lồ Xanh The Hulk[1]. Hoặc Jekyll và Hyde[2]. Tôi tự hỏi liệu có phải Dean là nhân cách tốt còn Holder là nhân cách đáng sợ hay không. Rõ ràng cái kẻ tôi gặp ở cửa hàng tạp hóa lúc nãy là Holder. Tôi nghĩ mình thích cậu chàng Dean này hơn nhiều.

[1] The Hulk là nhân vật siêu anh hùng trong truyện tranh của tác giả Marvel, có hình dáng khổng lồ, làn da xanh lét và hành động điên cuồng mỗi khi giận dữ.

[2] Nhân vật trong tiểu thuyết “Jekyll và Hyde” của nhà văn Stevenson, lần đầu xuất bản năm 1986. Cuốn tiểu thuyết đề cập đến căn bệnh “tâm thần phân liệt”, trong đó có hai con người tồn tại trong nhân vật tiến sĩ Jekyll, một rất tốt đẹp, một thì như quỷ dữ.

Cảm thấy cứ đứng đợi thì hơi kỳ cục, tôi bèn bước trở lại lối đỗ xe nhà cậu ta, cứ mấy giây lại dừng một chút để nhìn ra con đường dẫn về nhà mình. Tôi chẳng biết phải làm gì. Dường như bất cứ quyết định nào tôi đưa ra vào lúc này cũng sẽ nằm vào phần đĩa ngớ ngẩn của cán cân.

Tôi có nên ở lại không?

Tôi có nên bỏ chạy không?

Hay tôi nên trốn vào mấy lùm cây kia trước khi cậu ta quay lại với dao và xích trói?

Trước khi tôi có cơ hội bỏ chạy, cửa trước đã mở ra, và cậu ta quay lại với một chai nước đầy. Lần này mặt trời ở phía sau tôi, vì thế tôi không phải chật vật mới nhìn được mặt cậu ta. Nhưng cũng chẳng hay ho chút nào, vì kể từ lúc đó tất cả những gì tôi muốn là dán mắt vào anh chàng này.

Ôi trời! Tôi ghét sự thèm muốn kinh khủng.

Ghét. Nó.

Từng tế bào trong người tôi đều biết rõ cậu bạn này chẳng tử tế gì, nhưng cơ thể tôi dường như chẳng chút đếm xỉa đến điều đó.

Cậu ta đưa cho tôi chai nước. Tôi nhanh chóng tu một ngụm nữa. Tôi vốn ghét cái nóng Texas, lại còn thêm cả Dean Holder nữa thì cảm giác không khác gì bị chôn dưới đáy Địa ngục vậy.

“Ờ… lúc trước ấy? Ở cửa hàng ấy?” Cậu ta hơi ngập ngừng, bồn chồn. “Nếu minh làm cậu thấy khó chịu, thì xin lỗi nhé.”

Phổi tôi gào xin chút không khí, nhưng bằng cách nào đó tôi đã xoay xở trả lời được. “Cậu không làm tôi khó chịu.”

Cậu làm tôi sợ rợn tóc gáy ấy chứ.

Holder nheo mắt nhìn tôi chăm chú trong vài giây. Hôm nay tôi đã phát hiện ra mình không thích bị săm soi… Tôi thích không bị chú ý. “Mình cũng không có ý tiếp cận tán tỉnh cậu,” cậu ta nói. “Mình tưởng cậu là một người khác.”

“Không sao.” Tôi cố nặn ra một nụ cười, nhưng có sao đấy nhé. Tại sao tôi lại đột nhiên thất vọng đến nát lòng nát dạ khi cậu ta không có ý tiếp cận mình thế nhỉ? Tôi nên vui mừng mới phải chứ.

“Không phải mình sẽ không tiếp cận cậu đâu nhé,” cậu ta thêm vào với nụ cười toe toét. “Mình chỉ không làm chuyện đó tại thời điểm này thôi.”

Ôi, ơn Chúa. Câu nói ấy của cậu ta làm tôi bất giác mỉm cười, dù tôi rất cố gắng để không cười.

“Muốn mình chạy cùng không?” Cậu ta hỏi, hất đầu về phía con đường sau lưng tôi.

Có, làm ơn đi.

“Không, mình ổn mà.”

Holder gật đầu. “Ừm, đằng nào thì mình cũng chạy lối này. Mình chạy hai lần một ngày và vẫn còn một vài…” Cậu ta ngừng lại giữa chừng và bước nhanh một bước về phía tôi. Nắm lấy cằm tôi, cậu ta ngửa đầu tôi ra sau. “Ai làm chuyện này với cậu thế?” Ẩn sau ánh nhìn của cậu ta là vẻ khắc nghiệt hệt như lúc tôi nhìn thấy trong cửa hàng tạp hóa. “Lúc trước mắt cậu đâu có thế này?”

Tôi ngoảnh đi và cười xòa. “Chỉ là một tai nạn thôi. Đừng bao giờ đánh thức một cô nàng tuổi teen đang say giấc.”

Holder không cười. Cậu ta bước thêm một bước nữa và nghiêm khắc nhìn tôi, sau đó lướt ngón tay cái qua phần dưới mắt tôi. “Cậu sẽ kể với ai đó, đúng không? Nếu có người làm thế này với cậu?”

Tôi muốn đáp lại. Thực lòng rất muốn. Nhưng tôi không thể. Chàng trai này đang chạm vào mặt tôi. Bàn tay cậu ta đang ở trên má tôi. Tôi không thể nghĩ, không thể nói, không thể thở. Sức nóng dữ dội toát ra từ sự hiện diện của Holder như rút cạn không khí trong phổi lẫn sức mạnh nơi đầu gối tôi. Tôi lơ đãng gật đầu. Cậu ta nhíu mày, thu tay về.

“Mình sẽ chạy với cậu,” cậu ta khẳng định, không phải câu hỏi. Đặt tay lên vai tôi, cậu ta quay tôi về hướng đối diện và đẩy nhẹ. Cậu ta sải từng bước dài cạnh tôi, chúng tôi cùng chạy trong lặng lẽ.

Tôi muốn nói chuyện với Holder. Tôi muốn hỏi cậu ta về một năm trong trại cải huấn, tại sao cậu ta bỏ học, tại sao cậu ta có hình xăm kia… nhưng tôi quá sợ hãi để khám phá ra đáp án. Đấy là chưa kể tôi đã hoàn toàn hết hơi. Vì thế chúng tôi cứ thế im như hến chạy bên nhau suốt quãng đường trở về nhà tôi.

Khi đến gần bãi đậu xe, chúng tôi cùng giảm tốc độ thành đi bộ. Tôi không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào. Chưa từng có ai chạy cùng tôi, vì thế tôi không chắc hai người chạy đồng hành khi chia tay nhau sẽ chào hỏi kiểu gì. Tôi quay lại và trao cho cậu ta một cái vẫy tay nhanh chóng. “Mình đoán là mình sẽ gặp lại cậu sau?”

“Nhất định rồi,” cậu ta nói, mắt dán vào tôi.

Tôi mỉm cười với cậu ta, một cách không thoải mái lắm, rồi quay bước. Nhất định ư? Tôi lật đi lật lại hai chữ đó trong tâm trí khi hướng về phía đường đỗ xe. Ý anh chàng này là gì nhỉ? Cậu ta không cố xin số điện thoại của tôi, dù không biết tôi chả có cái điện thoại nào. Cậu ta cũng không hỏi liệu tôi có muốn chạy cùng cậu ta nữa hay không. Nhưng cậu ta nói nhất định như thể chắc chắn lắm, và tôi… phần nào hy vọng thế.

“Sky, đợi đã.” Cách giọng cậu ta quấn quanh tên tôi khiến tôi chỉ ước sao toàn bộ vốn từ vựng của cậu ta chỉ có mỗi một từ là Sky. Tôi quay lại và cầu nguyện cậu ta sẽ thốt ra một câu tán tỉnh sến sẩm nào đó. Tôi hoàn toàn xin chết vì nó ngay lúc này.

“Mình nhờ một việc được không?”

Bất cứ việc gì. Mình sẽ làm bất cứ việc gì cậu yêu cầu, chừng nào cậu còn ở trần thế này.

“Ừ?”

Holder ném cho tôi chai nước của mình. Tôi bắt lấy và nhìn xuống chai rỗng, cảm thấy tội lỗi vì đã không nghĩ đến việc đề nghị rót đầy nước cho cậu ta. Tôi lắc nó trong không trung và gật đầu, sau đó chầm chậm bước lên những bậc thềm để vào nhà. Trong bếp, mẹ Karen đang chất bát đĩa vào máy rửa. Ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi hớp hớp chút không khí cho hai lá phổi đang gào thét.

“Chúa ơi, Sky. Trông con như sắp chết đến nơi ấy. Ngồi xuống đi.” Bà cầm lấy cái chai từ tay tôi và ấn tôi ngồi xuống ghế. Tôi để bà rót đầy nước vào chai trong lúc ngồi thở - hít vào bằng mũi và thở ra đường miệng. Rồi bà quay lại đưa chai nước cho tôi. Tôi đóng nắp vào, đứng dậy chạy ra ngoài đưa cho Holder.

“Cảm ơn nhé,” cậu ta nói. Và tôi đứng đó, nhìn cậu ta áp đôi môi đầy đặn ấy vào miệng chai.

Chúng mình lại gần như hôn nhau lần nữa kìa.

Tôi không thể phân biệt được đâu là ảnh hưởng của quãng đường chạy gần năm dặm và đâu là ảnh hưởng của Holder lên mình nữa. Cả hai thứ ấy đều khiến tôi cảm giác như thể mình sắp chết ngạt đến nơi. Holder đóng nắp chai lại và mắt cậu ta lại lang thang khắp cơ thể tôi, nấn ná nơi vùng eo bụng để trần của tôi hơi lâu một chút trước khi trở lại nơi mắt tôi. “Cậu có chạy trên đường đua không?”

Tôi khoanh tay lại để che đi vùng bụng. “Không. Nhưng mình đang nghĩ đến chuyện thử.”

“Cậu nên thử. Cậu mới chỉ chạy chưa đầy năm dặm mà đã sắp hết hơi rồi,” cậu ta nói. “Cậu học năm cuối hả?”

Anh chàng này không biết cá nhân tôi đã phải nỗ lực đến mức nào mới không ngã khuỵu xuống vỉa hè và thở dốc vì thiếu dưỡng khí. Tôi đã bao giờ chạy xa đến thế trong một lần đâu! Tôi phải cố gắng dữ dội lắm mới ra vẻ được rằng điều đó chẳng có gì to tát. Rõ ràng là tôi giả vờ cũng rất giống.

“Cậu hẳn phải biết mình có học năm cuối hay không chứ nhỉ? Cậu đã chểnh mảng với kỹ năng theo dõi rồi.”

Khi những lúm đồng tiên xuất hiện trở lại trên gương mặt cậu ta, tôi chỉ muốn đập tay chúc mừng chính bản thân mình.

“Ờ, cậu phần nào đã gây khó dễ cho kẻ muốn theo dõi cậu đấy,” cậu ta nói. “Mình thậm chí còn không tìm được cậu trên Facebook.”

Cậu chàng này vừa thừa nhận đã tìm kiếm tôi trên Facebook. Tôi mới biết cậu ta chưa đầy hai tiếng, thế nên sự thật rằng cậu ta về thẳng nhà để tìm kiếm tôi trên Facebook quả có khiến tôi hơi hãnh diện. Một nụ cười bất giác bừng lên trên gương mặt tôi, và tôi chỉ muốn tặng nắm đấm cho con bé thảm hại đang tước đi sự lạnh nhạt hờ hững mà tôi thường có.

“Mình không có Facebook. Nhà mình không lắp mạng,” tôi giải thích.

Holder mở to mắt nhìn tôi và cười theo cái kiểu không thể tin được vào điều tôi vừa nói. Cậu ta vuốt đám tóc lòa xòa trước trán ra sau. “Thế còn điện thoại? Cậu không thể vào mạng qua điện thoại sao?”

“Không có điện thoại luôn. Mẹ mình không phải là fan của công nghệ hiện đại. Không có cả ti vi.”

“Chết tiệt,” cậu ta cười vang. “Cậu nghiêm túc đấy chứ hả? Thế cậu làm gì để giải trí?”

Tôi mỉm cười đáp lại và nhún vai. “Mình chạy.”

Holder lại nhìn tôi thật lâu, đột ngột thả rơi sự chú ý xuống vùng bụng của tôi. Từ giờ tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ lưỡng trước khi quyết định mặc áo nịt ngực thể thao ra ngoài.

“Ờ, vậy trong trường hợp này, cậu có tình cờ biết cô gái nào đó thường dậy chạy bộ buổi sáng vào giờ nào không?” Cậu ta nhìn trở lại vào mắt tôi, và tôi không thấy con người mà Six đã miêu tả với tôi đâu nữa. Trước mắt tôi chỉ thấy một anh chàng đang tán tỉnh một cô gái, với ánh mắt lấp lánh nửa yêu mến nửa bồn chồn.

“Mình không biết liệu cậu có muốn dậy sớm như thế không,” tôi nói. Cách cậu ta nhìn tôi, cộng với bầu không khí bỗng nhiên nóng nực của Texas bỗng nhiên khiến mắt tôi mờ đi. Tôi bèn hít vào thật sâu, mong rằng lúc này mình đừng có biểu lộ ra chút mệt mỏi hay lúng túng nào.

Holder nghiêng đầu về phía tôi, nheo mắt. “Cậu không biết mình muốn dậy sớm như thế kinh khủng đến mức nào đâu.” Rồi cậu ta phô ra nụ cười rạng ngời cùng chiếc lúm đồng tiền, thế là tôi ngất xỉu.

Không… nghĩa đen ấy. Tôi ngất thật.

Căn cứ vào một bên vai đau nhức cùng đám cát sỏi bám vào má tôi, đó không phải là một cú ngã duyên dáng yêu kiều cho lắm. Tôi choáng váng, ngã đánh rầm xuống lề đường trước khi Holder kịp đỡ được. Chẳng giống những anh hùng trong truyện tí xíu nào.

Tôi nằm sõng soài trên đi văng, có lẽ Holder đã đặt tôi xuống đó sau khi bế tôi vào nhà. Mẹ Karen đang cầm ly nước đứng cạnh tôi, còn Holder đứng sau bà, quan sát khoảnh khắc đáng xấu hổ nhất của đời tôi.

“Sky, uống chút nước đi con,” mẹ Karen nói, nâng gáy tôi lên, đỡ tôi về phía chiếc ly. Tôi nhấp một ngụm, sau đó ngả xuống gối và nhắm nghiền mắt lại, chỉ hy vọng mình lại ngất quách đi cho xong.

“Mẹ lấy khăn lạnh cho con nhé,” mẹ tôi nói tiếp. Tôi mở mắt ra, hy vọng Holder quyết định lẻn đi khi mẹ tôi rời khỏi phòng, nhưng cậu ta vẫn ở đó. Giờ cậu ta còn tiến lại gần hơn. Cậu ta quỳ xuống sàn cạnh tôi rồi đưa tay chạm vào tóc tôi, lôi ra một thứ mà tôi đoán không phải là đất thì cũng là sỏi.

“Cậu chắc là cậu ổn chứ? Một cú ngã khá hiểm đấy.” Đôi mắt đầy lo lắng, cậu ta chùi thứ gì đó ra khỏi má tôi bằng ngón tay cái của mình, sau đó đặt tay lên đi văng cạnh tôi.

“Ôi, Chúa ơi,” tôi nói, lấy cánh tay che mắt. “Mình rất xin lỗi. Thật xấu hổ quá.”

Holder nắm lấy cổ tay tôi, rồi kéo nó ra khỏi mặt tôi. “Suỵttt” Vẻ âu lo trong mắt cậu ta dịu đi, nụ cười tinh nghịch sáng bừng lên gương mặt. “Mình khá là thích chuyện này đấy.”

Mẹ Karen đã trở lại phòng khách. “Khăn của con đây, con yêu. Con có muốn thứ gì đó để xử lý chỗ đau không? Con có buồn nôn không?” Bà không đưa khăn cho tôi mà đưa cho Holder rồi trở vào phòng bếp. “Có lẽ mẹ có ít rễ hoa cúc vạn thọ và rễ cây ngưu bàng đấy.”

Hay đấy. Nếu tôi chưa đủ ngượng chín người, thì mẹ tôi sẽ làm cho mọi chuyện thậm chí còn tệ hơn bằng việc bắt tôi nuốt thứ thuốc bà tự làm ngay trước mặt cậu bạn này.

“Con ổn mẹ à. Không bị đau chỗ nào hết.”

Holder nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lên má tôi và lau khẽ. “Cậu có thể không đau bây giờ, nhưng lát nữa sẽ đau đấy,” cậu ta nói, khẽ khàng đến mức mẹ tôi không nghe thấy được. Cậu ta không xem xét má tôi nữa mà nhìn sâu vào mắt tôi. “Cậu nên uống thứ gì đó đi, chỉ đề phòng thôi.”

Tôi không biết tại sao lời gợi ý đó thốt ra từ miệng cậu ta nghe lại có vẻ hấp dẫn hơn từ miệng mẹ tôi, nhưng tôi gật đầu. Và nuốt xuống. Và nín thở. Và khép chặt hai đùi. Và cố ngồi dậy, vì việc nằm dài trên đi văng với hình bóng cậu ta lơ lửng ngay phía trên mình khiến tôi lại sắp ngất đến nơi.

Khi thấy tôi cố ngồi lên, Holder nắm lấy khuỷu tay tôi, giúp nâng tôi dậy. Mẹ Karen trở lại phòng khách để đưa cho tôi một ly nước cam nhỏ. Thuốc bà làm quá đắng, vì thế tôi phải uống chúng với nước quả để khỏi phun hết ra ngoài. Tôi cầm lấy ly nước, uống với tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, sau đó lập tức đưa trả mẹ chiếc ly. Tôi chỉ muốn bà quay ngay vào trong bếp.

“Cô xin lỗi,” bà nói, đưa tay về phía Holder. “Cô là Karen Davis.”

Holder đứng dậy và bắt tay bà. “Cháu là Dean Holder. Bạn bè thường gọi cháu là Holder.”

Tôi bỗng ghen tỵ vì mẹ được chạm vào tay Holder. Tôi muốn được chen vào hàng người hâm mộ của cậu ta. “Làm sao cháu và Sky quen nhau thế?” Bà hỏi.

Cậu ta nhìn xuống tôi đúng lúc tôi ngẩng lên nhìn cậu ta. Môi cậu ta chỉ hơi cong lên thành một nụ cười, nhưng tôi vẫn nhận thấy. “Chúng cháu thực ra chưa quen nhau,” cậu ta đáp khi nhìn trở lại mẹ tôi. “Chỉ là gặp nhau đúng lúc đúng chỗ thôi ạ, cháu đoán thế.”

“Ừm, cảm ơn cháu đã giúp con bé. Cô không biết vì sao nó ngất nữa. Nó đã bao giờ ngất đâu.” Rồi bà nhìn xuống tôi. “Hôm nay con đã ăn gì chưa?”

“Một miếng gà trong bữa trưa ạ,” tôi nói, không hé ra mấy thanh Snickers đã bỏ vào mồm trước khi chạy. “Quán ăn tự phục vụ ở trường thật kinh khủng.”

Mẹ tôi đảo mắt và giơ tay lên trời. “Sao con không ăn đã rồi hẵng chạy?”

Tôi nhún vai. “Con quên mất. Con không hay chạy vào buổi chiều mà.”

Bà đem chiếc ly trở vào trong bếp và thở dài thườn thượt. “Mẹ không muốn con chạy nữa, Sky. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc đó con chỉ có một mình? Con chạy quá nhiều.”

Mẹ đang đùa tôi chắc. Không đời nào tôi bỏ chạy được.

“Cô à,” Holder lên tiếng, nhìn mặt tôi trắng bệch đi, rồi nhìn trở về hướng bếp. “Cháu sống ngay khu Ricker và chiều nào cháu cũng chạy ngang đây.” (Cậu ta hẳn đang nói dối. Nếu là thật thì tôi đã để ý thấy rồi.) “Nếu cô muốn an tâm hơn, từ tuần tới cháu sẽ rất vui lòng được chạy với con gái cô vào buổi sáng. Cháu thường chạy trên đường đua ở trường, nhưng chuyện đó không quan trọng. Cô biết đấy, chỉ để chắc chắn chuyện này không xảy ra nữa thôi.”

À. Hóa ra là thế. Thảo nào đám cơ bụng kia trông quen quen.

Mẹ Karen trở ra phòng khách và nhìn tôi, sau đó nhìn Holder. Bà biết tôi yêu thích những quãng thời gian một mình trong khi chạy đến thế nào, nhưng nhìn vào mắt bà, tôi biết bà sẽ cảm thấy an tâm hơn nếu tôi có bạn đồng hành.

“Được rồi,” bà nói, nhìn trở lại tôi. “Nếu Sky thấy đó là một ý kiến hay.”

Có. Mẹ ạ. Nhưng với điều kiện bạn cùng chạy mới của con phải ở trần cơ.

“Cũng được ạ.” Tôi đứng dậy, và khi làm thế, tôi lại bị lảo đảo. Có lẽ mặt tôi tái nhợt đi, vì trong chưa đầy một giây bàn tay Holder đã ở trên vai tôi, hạ tôi ngồi lại xuống đi văng. “Thả lỏng ra nào,” cậu ta nói, rồi ngẩng đầu lên nhìn mẹ tôi. “Cô có chút bánh quy giòn nào cho bạn ấy ăn không ạ? Có thể sẽ có tác dụng đấy.”

Mẹ tôi đi vào bếp. Holder nhìn xuống tôi, ánh mắt lại tràn ngập vẻ quan tâm. “Cậu chắc là cậu ổn chứ?” Cậu ta lướt nhẹ ngón tay cái qua má tôi.

Tôi rùng mình run rẩy.

Một nụ cười ranh mãnh lướt qua khuôn mặt Holder khi cậu ta thấy tôi đang cố che giấu đám gai ốc sởn lên trên hai cánh tay. Cậu ta liếc về phía mẹ Karen trong bếp, rồi lại chiếu thẳng ánh nhìn vào mắt tôi.

“Ngày mai mình nên đến lén bám theo cậu từ mấy giờ nhỉ?” Cậu ta thì thầm.

“Sáu rưỡi nhé?” Tôi thốt ra, nhìn lên cậu ta một cách bất lực.

“Sáu giờ rưỡi nghe được đấy.”

“Holder, cậu không cần phải làm chuyện này đâu.”

Đôi mắt xanh thẳm như thôi miên của cậu ta nhìn đăm đăm vào tôi trong vài giây lặng lẽ, tôi không thể làm gì khác ngoài việc dán mắt vào khuôn miệng như thôi miên của cậu khi cậu cất lời, “Mình biết mình không phải làm chuyện này, Sky. Mình chỉ làm những gì mình muốn.” Cậu ta cúi xuống tai tôi và hạ thấp giọng thành một lời thì thào. “Và mình muốn chạy với cậu.” Cậu ta lùi lại rồi nhìn tôi thật lâu. Bởi hàng loạt vang động đang diễu hành qua đầu óc và dạ dày, tôi không thể thốt ra nổi một lời đáp lại.

Mẹ Karen trở lại với bánh quy giòn. “Ăn đi,” bà vừa nói vừa đặt bánh vào tay tôi.

Holder đứng dậy chào tạm biệt bà, rồi quay sang tôi. “Nghỉ ngơi đi nhé. Sáng mai mình gặp nhau nhỉ?”

Tôi gật đầu, nhìn theo khi cậu ta rời đi và không thể rời mắt khỏi cánh cửa khi nó đã đóng lại sau lưng chàng trai ấy. Tôi phát điên rồi. Tôi đã hoàn toàn mất hết mọi sự kiểm soát và tự chủ. Vậy ra đây là điều mà Six yêu thích sao? Đây là ham muốn sao?

Tôi ghét nó. Tôi hoàn toàn, tuyệt đối ghét cái cảm giác đẹp đẽ, kỳ diệu này.

“Thằng bé tốt thật,” mẹ Karen nói. “Và đẹp trai nữa.” Bà quay lại đối diện với tôi. “Con không quen cậu ta sao?”

Tôi nhún vai. “Con biết cậu ta,” tôi nói. Tôi chỉ nói thế. Nếu mẹ biết người bà vừa ấn định làm “bạn chạy đồng hành” của tôi thuộc loại vô vọng đến mức nào, hẳn bà sẽ phát điên. Bà càng biết ít về Dean Holder càng tốt cho cả hai chúng tôi.