Lại Trầm Luân Lần Nữa

Chương 47: Chờ anh tỉnh lại




Trong chớp mắt khi Cố Noãn Phong kiên quyết liều lĩnh nhảy xuống, Chu Tử Khanh ở gần nàng nhất nên thấy rõ ràng nhất. Một khắc kia, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, từ đầu đến cuối hắn đều không thể hoàn toàn quên được nàng.

Cảm giác đau đớn bao giờ biết đến trong nháy mắt lan tràn đến ngực. Ở gần nàng nhưng lại bởi vì nỗi đau chưa từng phải trải qua này, làm cho hắn không kịp ra tay bắt lấy nàng, đành cứ như vậy trơ mắt mặc cho nàng rơi vào trong hồ, văng lên nhiều bọt nước thê mỹ* lạnh như băng.

(* vẻ đẹp thê lương)

Chu Tử Khanh trên người không bị ướt, lại cảm thấy lạnh như băng xuyên thấu tâm can. Nữ nhân này tại sao có thể ngu như vậy?

Tần Thương đã nhảy xuống, cùng nhân viên cứu hộ gần như cùng lúc ôm Diệp Thanh Thành và Cố Noãn Phong lên bờ. Chu Tử Khanh đứng xa xa nhìn lại, trực giác báo cho, mức độ chết đuối của nàng không nặng, lúc này hắn mới thu hồi tất cả tâm tư, nhanh chóng đi tới cùng nhân viên cứu hộ làm cấp cứu cho người gặp nạn.

Trong xe cứu hộ lao nhanh, Cố Noãn Phong mặc dù vẫn ở trong trạng thái hôn mê nhưng đã không còn bất kỳ nguy hiểm về tính mạng. Chu Tử Khanh phối hợp với người khác cùng cấp cứu cho Diệp Thanh Thành, đôi mắt thỉnh thoảng quét qua khuôn mặt trắng bệch của Diệp Thanh Thành, trong lòng của hắn liền nhói lên, hai người bọn họ khi hôn mê bộ dạng rất giống nhau, chẳng lẽ đây là mọi người thường nói "tướng phu thê"?

******

"Noãn Phong... Noãn Phong, anh ở đây,... Noãn Phong, em nhìn thấy anh không?"

"Đừng sợ, nước tràn vào phổi của em đều đã được ép ra..."

Cố Noãn Phong được ai đó khẽ vuốt ve mặt, ôn nhu chạm vào làm cho nàng thật sự chỉ muốn ngủ say một giấc. Thanh Thành, là anh sao? Nghe thấy anh kêu gọi em liền đến đây, em đến giúp anh.

"Anh nhìn thấy mí mắt em đang động, rõ ràng tỉnh, vì sao lại không mở mắt ra? Thật sự nếu không mở mắt ra anh liền..."

Hơi thở quen thuộc khiến cho Cố Noãn Phong an tâm bao phủ nàng, còn có giọng nói thuần hậu tươi mát độc nhất vô nhị trên thế gian này. Cố Noãn Phong nhanh chóng mở mắt ra, sợ trì hoãn một giây, mọi thứ đều trở thành ảo giác của nàng.

Nam nhân ở trước mắt không phải là Diệp Thanh Thành thì là ai! Cố Noãn Phong nhìn hắn, trong mắt nhanh chóng lấp đầy sương mù. Thật tốt, mặc dù bọn họ đều chết hết, nhưng có thể ở cùng một chỗ thì so với điều gì cũng đều tốt hơn.

"Thanh Thành, em đến giúp anh, em rất sợ anh cứ như vậy bỏ lại một mình em." Cố Noãn Phong vui vẻ trước tiên thì cười, sau đó lại nghẹn ngào nằm ở trong ngực Diệp Thanh Thành khóc thút thít, hai mắt tựa như nguồn nước sung túc, ào ào chảy ra nước mắt.

"Noãn Phong? Là em sao?" Diệp Thanh Thành nhìn cái đầu nhỏ nằm ở trong lồng ngực hắn khóc nức nở, trong đôi mắt đen láy trong suốt có rất nhiều nghi vấn.

"Có phải bộ dáng bây giờ của em rất xấu hay không? Anh lại không nhận ra em?"

Thành quỷ thật sự rất xấu sao? Mặt nàng bây giờ có phải cũng trắng bệch như trong phim ma hay không? Đúng là trước mắt vì sao hắn vẫn cao dáo thoát tục như vậy, đẹp trai trẻ trung như vậy đây? Thậm chí còn thấy hắn trở nên càng trẻ hơn trước.

Cố Noãn Phong vội vàng lau nước mắt, chuyện này thật bất công, nàng phẫn hận cắn môi muốn đem nước mắt nước mũi trên mặt đều cọ hết lên người hắn.

... Màu gì đập vào mắt của nàng, màu cam tươi? Đợi chút, tại sao nàng lại mặc áo tắm liền mảnh màu cam? Còn nữa, nàng vừa rồi chỉ lo cao hứng vì bọn họ được gặp nhau, đã bỏ qua chuyện hắn để ngực trần, toàn thân chỉ mặc có duy nhất một chiếc quần bơi màu xanh đen.

Cố Noãn Phong vội vàng nhắm mắt lại sau đó mở ra ngắm nhìn bốn phía, mặt nước biển sóng biếc nhộn nhạo, vui đùa ầm ĩ đuổi theo du khách ở trên bờ cát, trong nước là những người yêu thích bơi lội tung tăng...

Đương nhiên còn có Diệp Thanh Thành ở trước mắt ân cần nhìn xem nàng, người càng trẻ hơn mấy phần.

"Ô ô ô..." Lúc này Cố Noãn Phong tuyệt đối là khóc thành tiếng, nàng thế nhưng lại lần nữa trở lại quá khứ, nàng lại bỏ rơi Diệp Thanh Thành sinh tử chưa biết ở chox kia.

Mặc dù bọn họ đều là cùng một người, nhưng mà lúc này nàng sao có thể không lo cho Diệp Thanh Thành chưa biết đã được nhân viên cứu hộ tìm thấy hay chưa. Nàng muốn trở về, thực sự rất muốn trở về. Nhưng mà nàng làm như thế nào mới có thể trở về được đây? Lại nhảy xuống nước một lần nữa sao?

"Noãn Phong?" Diệp Thanh Thành thúc thủ vô sách* với Cố Noãn Phong lúc vui lúc buồn, chỉ có thể ôm thật chặt nàng, dùng môi an ủi mái tóc ướt đẫm của nàng.

(*thúc thủ vô sách: Bó tay, không có cách giải quyết)

Cố Noãn Phong lộ vẻ sầu thảm nhìn Diệp Thanh Thành, nghẹn ngào nói nhỏ: "Thực xin lỗi, em cũng không biết giải thích với anh như thế nào, nhưng mà hiện tại em nhất định phải đi, anh ấy không ở chỗ này... Cho nên em không thể ở lại đây..."

Nàng từ trong ngực của hắn đứng người lên, cầm lấy mặt Diệp Thanh Thành ấn môi lên: "Tạm biệt!"

Nàng lần nữa chạy về phía biển rộng, Thanh Thành, em đến đây, chờ em - -

"Noãn Phong, đừng, là anh, em hãy nhìn rõ ràng là anh." Diệp Thanh Thành giống như là hiểu được ý tứ của Cố Noãn Phong, chạy nhanh níu lại nàng đang hướng về biển rộng chạy như điên.

"Anh không biết tại sao lại đến nơi này. Nơi đây và nơi em miêu tả giống nhau như đúc." Diệp Thanh Thành lôi kéo bàn tay lạnh như băng của Cố Noãn Phong áp lên trên mặt của hắn, trong vành mắt phiếm hồng của hắn ngập nước mắt.

"Hiện tại anh ở chỗ này, em còn muốn đi đâu đây?"

"Anh là Thanh Thành?" Cố Noãn Phong không dám tin vuốt lên khuôn mặt hắn.

"Là anh, khi anh kéo người kia lên thì không còn khí lực, đến lúc mở mắt ra liền phát hiện em đang ở dưới nước giãy giụa gọi anh kêu cứu. Noãn Phong, anh không biết em có thể tỉnh lại hay không, ích kỷ mong ngóng rồi lại không muốn em thức tỉnh." Trong mắt Diệp Thanh Thành vừa có nỗi thống khổ lại cất giấu niềm hạnh phúc, "Tại sao em lại có thể ngu như vậy."

Nghĩ đến vừa rồi nếu như hắn phản ứng chậm một chút thì nàng lại định nhảy xuống. Còn có, nếu nàng đã tới, vậy thì không phải là nói nàng cũng... Diệp Thanh Thành ghì chặt Cố Noãn Phong vào trong ngực, cọ đỉnh đầu của nàng lặng yên chảy nước mắt.

"Không phải anh đã nói không bỏ em một mình sao? Đã đồng ý với em tại sao lại có thể quên? Cho nên em liền đến tìm anh." Cố Noãn Phong tức giận bắt đầu đấm vào lồng ngực của hắn.

"Thực xin lỗi, về sau sẽ không còn..." Hắn sao có thể cam lòng rời xa nàng, hắn căn bản không thể ngờ được mình biết bơi lội vô cùng tốt lại sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy.

Đánh hắn xong lại bắt đầu đau lòng, xoa xoa chỗ bị đánh hồng lên, sau đó lại bổ nhào vào trong ngực của hắn.

Tại bãi đậu xe ven biển, Diệp Thanh Thành tìm được xe của mình. Nhìn thấy giống như trong trí nhớ, trong lòng cảm khái, đây đúng là chiếc xe đầu tiên của hắn năm đó.

"Noãn Phong, vậy em hãy kể cho anh, anh rất muốn cùng em ôn lại mỗi một chỗ mà chúng ta đã từng đi qua. Trước kia chỉ là nghe em nói, hiện tại anh muốn tự thân nhận thức một chút, hơn nữa kỳ tích như vậy khiến cho anh bắt đầu có lòng tham, muốn đời đời kiếp kiếp cùng em gặp nhau, hiểu nhau, yêu nhau, làm bạn suốt đời, tuần hoàn luân hồi, vĩnh không kết thúc."

"Sẽ, Thanh Thành, chúng ta có duyên phận đời đời kiếp kiếp, bằng không vì sao chúng ta sẽ cùng đến nơi đây? Thanh Thành, nhưng kiếp sau em sẽ không để cho anh thương tâm vì em nữa, em sẽ tìm được anh trong biển người mù mịt, chỉ cùng anh yêu nhau."

Cố Noãn Phong ôm lấy đầu của hắn, cùng môi dán lên: "Thanh Thành, em đã sai lầm một lần, thiếu chút nữa bồi thường bằng cả cuộc đời, may nhờ anh rộng lượng nguyện ý tiếp nhận em, nếu không phải vậy..."

"Đứa ngốc, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, chỉ cần là em, chỉ cần em chịu quay đầu lại, anh cũng sẽ đứng ở chỗ ban đầu liên tục chờ em." Diệp Thanh Thành đáp lại nụ hôn của nàng, linh xảo lưỡi trơn vào trong miệng nàng, thăm dò mỗi một chỗ không gian ngọt ngào, quấn lấy lưỡi của nàng, kịch liệt triền miên cùng nàng.

...

"Dùng hết mọi biện pháp phải đem người cứu sống."

"Như thế nào còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh?"

"Các người nhất định phải nghĩ biện pháp đem người cứu tỉnh cho tôi, mặc kệ bao nhiêu tiền tôi đều nguyện ý đưa."

Cố Noãn Phong đầu ầm ầm, bên tai luôn có rất nhiều tiếng người huyên náo, nghe không rõ ràng, rồi lại vang lên không ngừng, nàng thống khổ ôm lấy đầu.

Diệp Thanh Thành phát giác được dị thường của nàng, vội vàng dừng xe, nghiêng người qua hôn má nàng, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy, có phải cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không?

"Có rất nhiều âm thanh ở trong óc cùng bên tai rầm rầm vang lên, em rất khó chịu." Cố Noãn Phong thậm chí cảm thấy toàn thân đều suy yếu vô lực.

"Nếu như không có đoán sai, bọn họ có lẽ đang cứu chúng ta, anh cũng thỉnh thoảng nghe thấy một chút âm thanh. Noãn Phong, đồng ý với anh, mặc kệ ai đi về trước, cũng phải nhớ rõ không được làm chuyện dại dột lần nữa. Chúng ta cần phải tin tưởng rằng chúng ta sẽ được gặp lại nhau. Hơn nữa anh còn chờ đợi để cùng em sống tiếp kiếp sống của chúng ta ở đó."

"Thanh Thành, mặc dù nơi này có anh cũng có em, nhưng kỳ thật em nguyện ý trở về hơn, chỗ đó khiến cho em cảm thấy chân thật hơn."

Không thể tưởng được ý nghĩ của bọn họ đều là giống nhau, Diệp Thanh Thành đau lòng hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Noãn Phong bởi vì khó chịu mà nhăn nhó. Noãn Phong, nếu như anh không thể trở về, em cũng nhất định phải sống thật tốt.

Buổi tối về đến nhà Cố Noãn Phong nói chuyện điện thoại với Diệp Thanh Thành mãi không chịu gác máy, cuối cùng thế nhưng kỳ kèo muốn hắn hát cho nghe. Rồi trong tiếng hát của hắn, dần dần chìm vào mộng đẹp.

"Chu viện trưởng, bệnh nhân đã thức tỉnh."

Ai đang nói chuyện?

Cố Noãn Phong mở mắt ra phát hiện nàng đang ngủ ở trên giường bệnh, Chu Tử Khanh mâu quang mừng rỡ nhìn xem nàng: "Noãn Phong, rốt cục em cũng tỉnh."

"Thanh Thành anh ấy như thế nào?"

"Em mới vừa tỉnh lại cho nên nghe không cần phải xúc động quá lớn, Thanh Thành còn sống. Bởi vì chết đuối làm cho não bộ thiếu dưỡng thời gian quá dài, phải đợi khôi phục chức năng thần kinh trung ương thì cậu ấy mói có thể thức tỉnh."

Trên giường bệnh phòng bệnh nặng, Diệp Thanh Thành liên tục hôn mê bất tỉnh, người được hắn cứu và người tỏ ra thiên ân vạn tạ. Tân Thành thì đem việc làm đầy ý nghĩa của Diệp Thanh Thành làm điển hình chuyên môn khen ngợi, mọi chuyện đối với Cố Noãn Phong mà nói cũng không trọng yếu bằng chuyện hắn tỉnh lại.

"Noãn Phong, đêm nay con nhất định phải đi về nghỉ, mẹ và ba con sẽ đến cùng Thanh Thành." Diệp má má nhìn xem Cố Noãn Phong mới mấy ngày đã gầy một vòng lớn, không khỏi bắt đầu đau lòng. Nói lời lương tâm, bây giờ bà rất hối hận vì chuyện mấy năm nay không muốn gặp người con dâu này.

"Mẹ, ngày mai đã là trừ tịch, trong nhà nhất định có rất nhiều chuyện cần chuẩn bị, con ở đây với anh ấy, hơn nữa có trở về con cũng không ngủ được."

Diệp ba ba hiểu tâm tình Cố Noãn Phong: "Chúng ta đều tin tưởng Thanh Thành nhất định sẽ tỉnh lại, cho nên con cũng phải bảo trọng thân thể cho tốt."

"Con sẽ, người tốt sẽ được bình an cả đời, Thanh Thành anh ấy chính là người tốt."

Cố Noãn Phong cách cửa thủy tinh, quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Thành trong phòng bệnh nặng, Thanh Thành, mặc kệ anh hôn mê bao lâu, em đều sẽ chờ anh.

Đêm khuya, Chu Tử Khanh nhìn Cố Noãn Phong ngồi ở trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh nặng, cảm giác suy yếu làm cho nỗi đau nhức kia lại dâng lên.

"Trời lạnh như vậy, tốt hơn là em đi nghỉ ngơi một chút đi."

"Em nghĩ anh ấy cũng sắp tỉnh rồi, nếu như tỉnh lại bên cạnh ngay cả người thân cũng không có anh ấy sẽ khổ sở."

Chu Tử Khanh mâu quang tối ám, như làm ra quyết định gì đưa tay đem Cố Noãn Phong ở trên ghế dài ôm lấy, người nàng lạnh như khối băng làm cho hắn bỗng nhiên lạnh lẽo: "Noãn Phong, nếu như em nguyện ý cho anh cơ hội, anh có thể thay thế cậu ấy chăm só cho em."

Cố Noãn Phong bị động tác thân mật đột nhiên của hắn làm cho sững sờ, thân thể theo bản năng hướng bên cạnh co lại, tránh xa ngực của hắn: "Không, trên cái thế giới này không có bất kỳ người nào có thể thay thế anh ấy."

....