Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Chương 13




Edit: Thanh Xuân.

Giang Tấn muốn tìm phòng ở, cũng không phải là thuận miệng mà nói.

Sau khi Lâm Sơ chạy trốn không thấy bóng dáng, anh đi tới tòa nhà cũ trên đường Ninh Tây. Trầm Hồng Sơn vừa dùng cơm xong, Văn Bội Như và dì Chu đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy Giang Tấn xuất hiện, bà nhướng mày vui mừng, vội vàng cuống quýt cắt trái cây đặt lên bàn.

Giang Tấn thành thành thật thật nói xin lỗi, Trầm Hồng Sơn không nói một lời, cũng không biết là đang nghĩ gì, trong lòng Giang Tấn có chút không yên lòng, sau khi nói xong thì chỉ vào chính trán mình: "Ngày hôm qua bị ông đánh bị thương nặng như vậy, suýt tí nữa là phải khâu lại!"

Trầm Hồng Sơn hừ lạnh một tiếng, đẩy đẩy mắt kiến trên sống mũi, tiếp tục xem TV.

Trong bản tin địa phương đưa tin vụ án di dời Hối Điền Bắc đã kéo dài hơn ba ngày rồi, ý kiến dân địa phương thật lớn, Thành Thủ đưa ra hàng loạt biện pháp để xoay chuyển tình hình lại bị chỉ trích không ngừng, ngược lại nếu như theo như lời Trầm Trọng Tuân, Trầm Hồng Sơn nhìn thấy người khác đưa tin, phản ứng cũng không quá lớn, chẳng qua ông chỉ nhằm vào Giang Tấn mà thôi.

Giang Tấn phẫn nộ ăn trái cây, lại cợt nhả tự quyết định, một lúc sau mới thấy sắc mặt Trầm Hồng Sơn hòa hoãn lại, anh tức đi thẳng vào vấn đề chính, nói muốn chuyển đi ra ngoài ở.

Vốn tưởng rằng sẽ bị mắng một trận, ai ngờ Trầm Hồng Sơn chỉ liếc mắt nhìn anh, nghiêm túc hỏi: "Ở một mình? Con có tiền trả tiền thuê nhà tiền điện nước? Có thể dọn dẹp nhà cửa?"

Giang Tấn sửng sốt, "A" một tiếng, gật đầu một cái, Trầm Hồng Sơn nói: "Tốt lắm, tìm được phòng nói một tiếng, căn phòng kia của con ông sẽ để cho cậu cả của con thuê."

Trong chốc lát Giang Tấn không chịu nổi được việc ông ngoại dễ nói chuyện như vậy, hoài nghi nhìn ông nửa ngày, mới cẩn thận mỗi bước đi rời đi.

Giang Tấn đi được một lúc, Trầm Hồng Sơn mới cầm lấy di động gọi, mở miệng đã nói: "Lần này ta nghe xong con, nếu như tên hỗn đản kia ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt gì đó, ai cũng đừng nghĩ giúp nó!"

Trầm Trọng Tuân ở đầu điện thoại bên kia trầm giọng nói: "Hiện tại cậu ấy có tư tưởng lớn, để cho cậu ấy chơi đùa hai năm là được, sau này bị giáo huấn, tự nhiên cũng đàng hoàng hơn."

Trầm Hồng Sơn hừ lạnh nói: "Bị giáo huấn? Đầu óc không nhìn xa trông rộng, chỉ lo lợi ích trước mắt, sớm muộn gì nó cũng có thể ngã chết!" Dừng một chút, dừng như ông thấy mỏi mệt, "Quên đi, không nói nữa, tình hình của con ở đó như thế nào?"

Trầm Trọng Tuân báo cáo chi tiết: "Hiện tại đang chiêu thương, đều rất tốt."

Đối với hạng mục thành lập công ty mới của Thành Thủ chiếm bảy phần cổ phần, đến tiếp sau đó có thể có liên tục không ngừng rót nguồn tài chính vào, đến lúc đó nơi đó sẽ trở thành một cột mốc quan trọng của thành phố Nam Giang. Tất cả đều bị Trầm Hồng Sơn nắm rõ như lòng bàn tay, những câu hỏi này, đơn giản cũng chỉ là quan tâm Trầm Trọng Tuân.

Chính sự nói xong, Trầm Hồng Sơn lại nói: "Trước đó chị dâu con giới thiệu đối tượng cho con, con cảm thấy thế nào? Ánh mắt đừng quá cao, cũng là tấm lòng của chọ dâu con!"

Trầm Trọng Tuân lặng im một lát, mới nói: "Gần đây công việc vừa mới bắt đầu, không có thời gian."

Trầm Hồng Sơn cũng không bắt buộc anh, chỉ để anh hiểu rõ. Sau khi cúp điện thoại ông gọi tới Văn Bội Như, hỏi kỹ tình huống của Phương tiểu thư, càng nghe càng vừa lòng, bèn bảo cẩn thận lưu tâm, tìm cơ hội đưa tới trước mặt Trầm Trọng Tuân, Văn Bội Như đương nhiên đồng ý.

Bên kia rốt cục Trầm Trọng Tuân rời bàn ăn, gom chén bát dơ bỏ vào trong bồn rửa.

Vòi nước phát ra âm thanh đặc biệt ồn ào, không biết ống dẫn tiếp như thế nào, luôn có tiếng "Rầm rầm". Trầm Trọng Tuân rửa sạch chén bát, chẳng hiểu tại sao lại nghĩ tới vị nhân bánh trẻo trước đó, lại nhớ tuổi của mình quả thật không còn nhỏ, nếu chị dâu giới thiệu, anh cũng không ngại quen một chút, với điều kiện bản thân, như thế nào đều có thể nhiều hơn tiền lương một năm bảy tám vạn của nhân viên công vụ.

Vừa nghĩ tới điểm này, anh đột nhiên dừng lại, ngón tay khẽ gọ dọc theo bên cạnh bồn rửa.

Anh vẫn hơn tiền lương một năm bảy tám vạn của nhân viên công vụ!

Ngày hôm sau nhiệt độ vẫn, Trầm Trọng Tuân ra ngoài sớm một chút, các hạng mục chiêu thương đang tiến hành theo từng bước, anh vừa vào văn phòng lập tức không thể nào rảnh rỗi. Trước giữa trưa anh đi theo thị sát công trường, dưới ánh mặt trời chói chang, ngói đất sét cũng giống như biến hình. Nhóm công nhân bắt đầu tránh nóng, sáng sớm bốn năm giờ bắt đầu bắt đầu làm việc làm việc, vừa đến giữa trưa thì tan tầm về nhà, dưới ánh nắng mặt trời toàn bộ nơi sân đều trống không. Sau khi nhân viên thị sát rời đi, Trầm Trọng Tuân vẫn còn đang quanh quẩn công trường, tìm được cột thép lần trước cắt vỡ trong lòng bàn tay anh, ngồi xổm xuống nghiên cứu một phen vết máu trên đó, mãi đến lúc toàn thân đổ mồ hôi, choáng váng đầu hoa mắt, anh mới đứng dậy rời đi, trong lòng đọc lại số điện thoại di động trong túi kia.

Lúc đó Lâm Sơ đang kêu khổ không ngừng, trên mặt lại rất bình thường, cái miệng nhỏ đang ăn cơm.

Dương Thuần Bối cố ý vô tình nói nửa ngày, cuối cùng nói: “Nếu lần sau các cô lại đi ăn cơm, cần phải dẫn theo tôi!" Cô lại gần vào Lâm Sơ, nháy mắt ra hiệu nói, "Ai, cô nói, chẳng lẽ anh ấy có ý với cô?"

Mặc dù Lâm Sơ không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng không ngốc, không có ai chỉ vì năm mươi đồng mà vô duyên vô cớ mời người ta ăn một bữa cơm sang trọng, còn khi trả tiền lại không dứt khoát như vậy. Cô cũng nghĩ rằng Giang Tấn  có ý với cô, nhưng mà "Ý tứ" này tới không giải thích được, cô cũng không cho là thật.

Lâm Sơ cười nói: "Nói nhưng đừng nói lung tung, chắc là lần trước tôi giúp anh ta phá vụ án bên điền khu kia, nên anh ta mới muốn mời tôi ăn cơm." Lại giả bộ nói thầm, "Nhưng thật ra đến vì chuyện này, quan hệ gì cũng muốn đút lót, không hổ là phóng viên."

Lúc này Dương Thuần Bối mới có ý cười, thân thiết nói đến những chuyện khác vớiLâm Sơ.

Sau khi tan tầm Lâm Sơ đi siêu thị một chuyến, mua một ít rau và trái cây tươi.

Cò nhà Thi Đình Đình đưa một cái tủ lạnh nhỏ thấp thấp, đặt trên lối hành lang chật hẹp, Lâm Sơ chưa từng thấy qua loại kiểu dáng này, giống như cắt phần trên của tủ lạnh ra, trên đỉnh tủ lạnh tích đầy bụi bậm, cũng không thấy các cô động tay lau một chút.

Lâm Sơ mua thức ăn nhét vào trong, vắt khăn lau bụi, vừa lau lần thứ hai, thì nhận được điện thoại Giang Tấn gọi tới, nói là đang tìm phòng ở gần đây, muốn Lâm Sơ xem giùm.

Lâm Sơ không đáp hỏi lại: "Đúng rồi, tôi thấy đôi lúc anh nói giọng địa phương, giống hệt như người địa phương?"

Giang Tấn sửng sốt: "Đúng vậy, tôi ở Nam Giang."

"Nội thành?"

Giang Tấn không hiểu tại sao nói: "Đúng, nội thành."

Lâm Sơ cười nói: "Tôi sinh ra là người Trữ Tiền, bốn năm đại học vẫn sống ở vùng ngoại thành đại học thành phố, một năm này mới đến nội thành, nhưng phạm vi hoạt động giới hạn từ đơn vị đến chỗ ở, ngay cả khu chợ trung tâm tôi cũng rất ít đi, cho nên, anh hỏi tôi?"

Nhất thời Giang Tấn á khẩu không trả lời được, Lâm Sơ vừa cười: "Tôi đang rất bận, anh nên đi tìm người môi giới đi, không nói nữa,tạm biệt!"

Giang Tấn còn chưa mở miệng, lập tức trong di động truyền đến tiếng tút tút, anh gọi hai tiếng, thở hổn hển, chợt cảm thấy Lâm Sơ qua cầu rút ván, không tự giác cắn môi.

Dù sao anh tuyệt đối sẽ không tìm người môi giới, tiền trong tay có hạn, anh mới công tác mấy tháng mà thôi, không trả nổi tiền môi giới quá đắt, đành phải tìm tin tức phòng nguyên trên internet. Nhưng ai biết tiền thuê nhà thế nhưng lại đắt như vậy, động một tí là ba bốn ngàn, một phòng đơn giản cũng mất một ngàn rưỡi, đây cũng là giá tốt nhất, chọn tới chọn lui, cuối cùng anh quyết định thuê phòng gần khu hoa viên Quan Cẩm, trang hoàng đơn sơ một phòng ngủ một phòng khách, tiền thuê nhà miễn cưỡng có thể ứng phó một trận.

Sau khi biết được Trầm Trọng Tuân không nói một tiếng nào, Giang Tấn lại gọi anh hai tiếng, Trầm Trọng Tuân mới không nhanh không chậm hỏi: "Gần hoa viên Quan Cẩm?"

Giang Tấn trả lời: "A, phòng nơi đó tiện nghi nhất, gần khu chợ trung tâm? Sao thế?"

Trầm Trọng Tuân dặn dò nói: "Trở về nói một tiếng với ông ngoại và cậu của cậu đi."

Giang Tấn đáp ứng, lại báo rõ địa chỉ một lần, lúc này mới cúp điện thoại.

Một vòng này cũng không bận rộn như trước, rốt cục Lâm Sơ có cảm giác đang ở doanh nghiệp nhà nước, buổi sáng xử lý công việc, buổi chiều có thể rảnh rỗi uống trà nói chuyện phiếm, nghe nhóm đồng nghiệp đào móc bối cảnh mỗi người, còn có một người nhảy dù.

Đồng sự nhỏ giọng nói: "Nghe nói ngây ngốc hai tháng thì đi, chẳng qua là cái cương vị ở đây giả vờ giả vịt mà thôi, dáng dáp nhỏ nhắn cũng không phải là lỗi, giống như con trai ở Thái Lan mới về."

Lâm Sơ "Phốc" một tiếng miệng phun đầy nước, ho khan không ngừng. Đồng sự che miệng cười nói “Một đám mấy người đều giống như đầu gỗ, chỉ có Tiểu Lâm chúng ta thông minh, phản ứng rất nhanh!"

Mọi người vẫn đang khó hiểu, thúc giục cô giải thích, Lâm Sơ mặt đỏ lên, dở khóc dở cười lau miệng lau bàn.

Ban đêm cô và Diệp Tĩnh gọi điện thoại nói chuyện phiếm, trong loa có thể truyền đến tiếng gió soàn soạt, Lâm Sơ vô cùng hâm mộ, đứng trước máy điều hòa nói: "Tớ cũng chỉ có thể tiêu tiền tìm mát mẻ!"

Diệp Tĩnh cười, nói là mua rất nhiều quà cho cô, nghe qua đã muốn quên mất phiền não, đối với chuyện đó một chữ cũng không nói, Lâm Sơ cũng không tiện bới móc ký ức của cô.

Lại tới thứ sáu, Lâm Sơ hấp tấp chạy về Trử Tiền, thời tiết oi bức đến cả người đều giống như đốt, vừa vào cửa thì giống như tiến vào nới cực hàn. Mẹ Lâm bưng tới một đống đồ ăn ướp lạnh, để cho Lâm Sơ ăn hai cái lập tức đi lên tắm rửa, Lâm Sơ cảm thán trong lòng quả nhiên trong nhà tốt nhất, cũng không dừng lại, lại lưu luyến không rời đứng lên.

Hôm sau thứ bảy, Lâm Sơ theo thường lệ muốn đi thăm ông nội bà nội, chỉ là thời tiết thật sự nóng, cô liều mạng lăn qua lăn lại trên chiếu, nhất quyết không chịu đứng lên. Mẹ Lâm đánh một cái thật mạnh lên mông cô: "Nhanh đi nhanh đi, đừng có mà lèo nhèo nữa, bồi ông bà nội trò chuyện, buổi tối mẹ và ba con cũng đi qua ăn cơm."

Lâm Sơ đau kêu một tiếng, ủ rũ ra cửa.

Khi tới nhà ông bà nội, mặt cô cũng bị đỏ ửng, vuốt mặt một cái tất cả đều là mồ hôi.

Lâm Sơ vội vàng gõ cửa, muốn đi vào tránh nắng, ai ngờ cửa vừa mở ra, đó là một cỗ khí nóng thẳng tắp đánh tới, cả người bà nội đều là mồ hôi, nói: "Ai nha, vừa rồi quên gọi điện thoại cho con tối nay hãy đến đây, điều hòa hỏng rồi!"

"Máy điều hòa hỏng như thế nào? Tìm thợ đến sửa sao?" Lâm Sơ đi đến phòng ngủ, nhưng lại sửng sốt.

Trong phòng ngủ của ông bà nội gia chỉ lắp đặt một cái máy điều hòa, hai năm trước ba Lâm và bác Lâm Sơ kết cùng chung tiền mua, số lần sử dụng cũng không nhiều, hai ông bà tiếc tiền điện.

Hiện tại không biết vì sao không tạo ra hơi lạnh, cũng không muốn mời thợ đến sửa nhưng lại làm cho Lâm Sơ kinh ngạc.

Trầm Trọng Tuân từ cửa sổ thò đầu ra, nhìn về phía Lâm Sơ gật đầu cười một tiếng, không biết buộc sợi dây ở đâu, dây thừng từ ngoài cửa sổ kéo dài đến tủ TV, ông nội đứng ở bên cửa sổ hỗ trợ, nhìn Lâm Sơ nói: "Gần đây có nhiều người sửa điều hòa, buổi sáng ông và bà nội con đã  gọi điện thoại gọi người, vẫn gọi không được, nói phải 5 giờ mới có thể chạy tới, vậy không phải l thật sự à nóng không chịu được sao, vừa khéo thấy Tiểu Trầm, nhờ cậu ấy đến giúp một tay!"

Trên mặt Lâm Sơ cứ như là khâu miệng, cứng ngắc ngay cả khóe miệng cũng câu không dậy nổi, thật cẩn thận nhìn đầu đầy mồ hôi của Trầm Trọng Tuân nói: "Quản lí Trầm, anh mau vào, không vội!" Nói xong, lập tức chạy tới phía trước cửa sổ, đưa hai tay muốn kéo anh vào trong.

Đôi mắt Trầm Trọng Tuân rũ xuống nhìn nhìn hai tay nhỏ bé trắng noãn như em bé trước mặt này, ngón tay vịn cạnh cửa sổ giật giật, thấp giọng nói: "Điều hòa và gỗ cốp pha cũng không hỏng, động cơ bên ngoài vẫn không hoạt động, hẳn là máy nén xảy ra vấn đề, phải mời thợ đến xử lý."

Lâm Sơ vội vàng gật đầu không ngừng, lại để cho anh nhanh chóng tiến vào.

Trầm Trọng Tuân chống cửa sổ, hơi dùng sức một chút thì nhảy lên, hai chân nhảy đến trên bàn, cũng không cần Lâm Sơ đỡ.

Ông nội bà nội nói lời cảm ơn liên tục, giữ anh lại trong nhà ăn cơm, Trầm Trọng Tuân chỉ nói vẫn chưa giúp được gì, nhưng lại làm bẩn sàn nhà.

Lâm Sơ nhìn thấy tay phải anh vẫn còn quấn băng gạc, hỏi: "Quản lí Trầm, tay anh không sao chứ?"

Trầm Trọng Tuân đáp: "Không sao, không sai biệt lắm tốt lắm!"

Trong nhà cả bốn người đều chảy đầy mồ hôi, ở chung một chỗ lại càng nóng hơn, gần như không cảm nhận được sức gió của quạt điện.

Trầm Trọng Tuân đi tới cửa, ông nội bà nội vẫn đang nói cảm ơn liên tục, anh do dự một hồi, bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Sơ, không khỏi nói: "Nếu không thì trước hết đến nhà của cháu ngồi một lát đi ạ, chờ thợ sửa đến đây rồi nói sau."

Ông bà nội lập tức vui vẻ, khước từ vài câu thì cũng không hề khách khí nữa.

Thức ăn nóng hổi bưng vào trong nhà Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ nhân lúc ông bà nội bày bàn, nhỏ giọng nói với Trầm Trọng Tuân: "Quản lí Trầm, thật sự rất phiền anh, thật ngại quá!"

Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Sơ, mồ hôi ướt tóc dài dán chặc hai gò má, lúc nói chuyện hai mắt thành khẩn chuyên tâm, trút đi phần khách khí xa lánh, nhiều chút chân tình thực lòng. Anh lấy đôi dép lê màu xám cỡ nhỏ ra, nói: "Không cần khách khí, đều là hàng xóm."

Lâm Sơ cũng không để ý đôi dép khác thường, cười vào phòng.

Lúc ăn cơm bà nội không ngừng khen Trầm Trọng Tuân: "Người trẻ tuổi bây giờ, không có mấy người tốt giống như cậu vậy, khách thuê lần trước cũng hơn hai mươi tuổi, còn là người buôn bán, luôn ném rác trước cửa, khiến trên sàn toàn là nước là dầu mỡ, bà nói cậu ta hai câu, cậu ta còn muốn động thủ đánh người!" Nói xong, liều mạng gắp thức ăn cho anh, lại để cho Lâm Sơ ăn nhiều thịt om tôm một chút, "Này không phải con thích ăn sao, ăn nhiều một chút đi!"

Lâm Sơ chỉ lên tiếng trả lời, cũng không đi gắp. Dáng vẻ lúc cô  ăn tôm không được lịch sự, dù sao vẫn thích trực tiếp nhét vào miệng, luyện phun ra đầy đủ vỏ tôm, cuối cùng lại làm cho miệng dính đầy nước tương.

Mọi người lại trò chuyện một lúc, mồ hôi cũng ngấm vào da, rốt cục không hề ngột ngạt nữa.

Trầm Trọng Tuân gắp một đũa thức ăn cho ông bà nội, ông bà nội cười nói cám ơn, chiếc đũa chuyển hướng, gắp một miếng thịt om tôm lên, Trầm Trọng Tuân nhẹ nhàng bỏ vào trong chén Lâm Sơ, Lâm Sơ sửng sốt, cũng nói một tiếng cảm ơn, nhét tôm vào trong miệng cẩn thận quấy một trận, phun vỏ tôm vỡ vụn ra, lúc này Trầm Trọng Tuân mới cười.

Sau khi ăn xong Trầm Trọng Tuân bưng hoa quả và đồ uống ra, đưa một lon nước trái cây tới trước mặt Lâm Sơ: "Không biết cô có thích uống cái này không."

Lâm Sơ vội vàng cầm lấy: "Thích uống, cảm ơn!"

Mấy người ngồi ở trên sô pha xem tivi, ông nội để cho Trầm Trọng Tuân đi làm việc của mình, không cần ở cùng bọn họ, Trầm Trọng Tuân thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Sơ, ngoài miệng chỉ nói "Không vội".

Lâm Sơ ở một bên gọi điện thoại, thiện ý mời thợ nhanh chóng qua đây, nói đến miệng khô lưỡi khô, thợ sửa mới đồng ý  nói trước một giờ, Lâm Sơ thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cúp điện thoại cô mới nhận điện thoại trước đó, "Chuyện gì?"

Bên kia Diệp Tĩnh nước mắt giàn giụa: "Sơ Sơ, có phải cậu ở Trữ Tiền không? Ta ngày mai lại đây."

Lâm Sơ khó hiểu nói: "Tại sao cậu khóc, sao lại muốn tới Trữ Tiền?"

Diệp Tĩnh khóc khẽ nói: "Tớ đến phá thai."

Lâm Sơ kinh ngạc cúp điện thoại, mất hồn mất vía trở lại sô pha, ngồi xuống một lúc mới hoàn hồn, trong lòng vừa hận lại vừa phẫn.

Đột nhiên Trầm Trọng Tuân hỏi: "Bạn trai?"

Nhất thời Lâm Sơ vẫn chưa hoàn hồn, "A" một tiếng.

Ông bà nội nghe vậy, hưng phấn nói: "Là Tiểu Vương? Ai, khi nào thì dẫn cậu ấy lại đây, nếu không thì ngày mai đi, ngày mai bà đi mua đồ ăn!"

Lâm Sơ lúng túng nói: "Không phải anh ấy." Cô không muốn trước mặt Trầm Trọng Tuân giải thích, chỉ có lệ một câu này.

Mọi người chớ đến 4 giờ, rốt cuộc thợ sửa cũng tới đây, trong nhà Trầm Trọng Tuân nhất thời vắng vẻ. Anh mất mát don dẹp, lại nhớ tới phải tới thư phòng xử lý công vụ, vẫn bận rộn đến 10 giờ tối mới tắt đèn, cũng không biết Lâm Sơ trở về lúc nào.

Văn Bội Như tính toán thời gian gọi điện thoại tới, cười nói: "Biết chú cuồng công việc, hiện tại hẳn là không làm việc nữa chứ?"

Trầm Trọng Tuân nói: "Ừ, vừa làm xong."

Văn Bội Như trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính: "Là như thế này, lần trước chị có nói với chú về cô gái kia, chú có còn nhớ không? Ba chú cũng cảm thấy tốt, nếu không ngày mai chú về xem mắt đi?"

Trầm Trọng Tuân nhắm mắt tựa vào đầu giường, trong đầu quanh quẩn câu kia của Lâm Sơ "Không phải anh ấy", thật sự là có bạn trai, chỉ là đâu có quan hệ gì với anh đâu? "Được, ngày mai em về."

Nhưng không tưởng kế hoạch vĩnh viễn cũng không cản nổi biến hóa, chop mắt ngày mai đã đến.