Làm Dâu Âm Phủ

Chương 2: Hít Thở Không Thông






Vài lần Tịch Liễu cho là mình sẽ chết, nhưng cô vẫn chưa chết.

Lúc cô tỉnh lại, đã là buổi chiều, may mắn không nhìn thấy con ma đáng sợ kia.

​Thân thể của cô như là chướng ngại vật bị xe Container đè nát, toàn thân như muốn rời ra thành từng mảnh, đặc biệt là hạ thân truyền đến cảm giác đau nhức khủng khiếp, nhắc nhở cô, tất cả đều là sự thật.

​Cô bị ma hành rồi.

​"Bà ơi, con gặp phải ma rồi.

" Tịch Liễu vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi cho bà nội.

​Bà nội Tịch Liễu là thầy trừ tà nổi tiếng trong thôn, nghe thấy Tịch Liễu khóc, bà cũng không hỏi gì nhiều, mà an ủi nói: "Không phải sợ, bà có biện pháp đối phó với nó.

"
​Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, thân thể Tịch Liễu cứng đờ, cô chậm rãi ngẩng đầu.


​Chẳng biết từ lúc nào Hiên Viên Mặc đã đi tới trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng khiêu gợi lộ ra lãnh ý làm người ta sợ hãi.

​Tay Tịch Liễu cầm điện thoại trở nên xanh trắng, cô không phát ra được thanh âm nào.

​Không nghe được câu trả lời của Tịch Liễu, bà lại thúc giục: "Có nghe thấy bà nói không?"
​"Nói đi!"
​Thanh âm phảng phất như từ dưới lòng đất truyền ra, Tịch Liễu sợ hãi đến nỗi hít thở không thông.

​Hiên Viên Mặc giơ tay bóp cổ cô, lực đạo rất lớn, nhấc bỗng cả người Tịch Liễu lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, tiếng của bà từ trong điện thoại truyền ra: "Tịch Liễu.

"
​"Có phải cô muốn giết ta hay không?"
​Hiên Viên Mặc tới gần, bốn mắt nhìn nhau.

Đáy mắt hắn phảng phất tràn ra hận ý.

​Hai chân Tịch Liễu đạp lung tung vào không khí, căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể giãy dụa, cạy tay hắn ra.

​Nhưng cô càng giãy dụa, nụ cười trên gương mặt Hiên Viên Mặc hiện ra càng sâu, hắn tăng lực đạo, làm thân thể cô đong đưa, giống như tính mạng của cô đối với hắn chỉ là trò chơi để giải sầu.

​Không khí trong phổi ngày càng ít, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt đánh úp lại, Tịch Liễu cảm giác linh hồn của mình sắp rời khỏi thân thể.

​Cô sắp chết rồi!
​Nước mắt chậm rãi lăn xuống, rơi trên tay Hiên Viên Mặc.

​Hiên Viên Mặc như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, còn Tịch Liễu thì như diều đứt dây, ngã nhào xuống mặt đất, lâm vào hôn mê.

​Hiên Viên Mặc lạnh lùng nhìn cô, khóe môi cong lên, lộ ra ý cười lãnh khốc, chỉ là bàn tay vô thức nắm chặt, móng tay khảm sâu vào da thịt.

​Tịch Liễu bị chuông điện thoại làm cho bừng tỉnh, đã có hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ.



​Cô "alo" một tiếng, chợt nghe thấy tiếng khóc của bà: "Tịch Liễu, con không sao chứ? Con hù chết bà rồi.

"
​Không ngờ cô không chết, cũng không bị làm sao.

​Bà nói bà đã lên xe, sáng sớm mai sẽ tới, bà bảo cô phải kiên trì ở đó, đừng đi đâu.

​Đã đến nửa đêm, Tịch Liễu cuộn mình ngồi một góc trên sô pha, đôi mắt trông mong nhìn về phía cửa, mong sớm đến sáng mai.

​Đợi thật vất vả mới tới sáng, nhưng cái cô đợi được không phải là bà mà là một cuộc điện thoại lạ.

​"Xin chào, đây là bệnh viện.

"
​Đầu bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông, hắn nói lúc bà dùng thang máy trong nhà ga, thang máy đột nhiên không khống chế được mà rung lắc, bà cũng vì thế mà đứng không vững, ngã từ tầng ba xuống, đã cấp cứu nhưng không có hiệu quả.

​Điện thoại từ trên tay rơi xuống, Tịch Liễu lao tới cửa, dùng sức đập nó.

​Nhưng cửa đã bị đóng chặt, cho dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, nó cũng không có dấu hiện mở ra.


Tịch Liễu tuyệt vọng, nhìn vào không khí mà gào thét: "Thả tôi ra! Anh mau thả tôi ra!"
​Tịch Liễu biết rõ đây không phải là trùng hợp, là con ma kia, hắn đã hại chết bà.

​"Tôi muốn giết anh!"
​Tịch Liễu xông vào phòng bếp, cô cầm một con dao phay, vung vẩy vào không khí, hô to: "Anh ra đây, anh ra đây cho tôi.

"
​Hiên Viên Mặc quả thật xuất hiện, hắn đứng ở trước mặt cô, thần sắc lạnh băng như có thể làm người khác bị đông cứng.

.

​Tịch Liễu cầm dao, hung hăng chém vào người hắn, nhưng dao lại xuyên qua thân thể hắn, như thể cô đang chém vào không khí.

​Tịch Liễu đứng không vững, ngã xuống đất, dao trên tay cũng bị vung ra.