Làm Dâu Hào Môn Tuyệt Không Nhận Thua

Chương 13




Editor: Meekiuu

Page: Diaries blog of Mee

...

Ánh mắt cô quét qua cả năm người---

So với lần đầu tiên Trần Hòa Nhan tỉnh lại thì giờ Tần Tuyển đã cạo sạch bộ râu lổm chổm quanh cằm, ba mẹ cô cũng đã thay quần áo, sắc thái tiều tụy trên khuôn mặt cũng giảm đi không ít nhưng Trần Hòa Nhan vẫn thấy mái tóc hoa râm* trên thái dương của ba mình, rõ ràng trước khi cô xảy ra chuyện thì ba cô vẫn một đầu tóc đen...

(*) Đầu hoa râm cho thấy tóc đã nhuốm bạc khá nhiều, còn gọi là tóc muối tiêu. Nhìn chung, người từ 40 tuổi trở lên có tỷ lệ tóc bạc hoa râm nhiều hơn người trẻ, tức người đã suy giảm sức khỏe phần nào. Trong Hán ngữ, cụm từ ban bạch (斑白) có nghĩa là tóc hoa râm.

Sau đó lại nhìn bà nội, bà nội vẫn là một bộ dáng đầu tóc thời thượng như trước, trong tay còn ôm một hộp giữ ấm không buông tay, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Và cái đầu cũng giống bà nội nhưng nét mặt tuấn tú ngây ngô đầu đinh, chính là em trai song bào thai ba năm chưa thấy mặt của cô, nhìn chằm chằm vào cô, thấy ánh mắt cô lại gần liền nhếch miệng cười để lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Trần Hòa Nhan hai mắt lưu luyến tới tới lui lui mà nhìn, hốc mắt không khỏi nóng lên, lồng ngực phát run.

Cô hiện tại biết rõ, đây là thế giới một quyển sách, theo như cốt truyện được thiết lập trong sách, năm người này, năm người sẽ ở bên cạnh cô những lúc đau ốm, luôn luôn bên cạnh cô nhưng tất cả đều không thoát khỏi kết cục kia.

Ngoại trừ Tần tuyển, bốn người còn lại là cô trơ mắt nhìn họ lần lượt chết đi, nhưng duy nhất là Tần Tuyển, cô lần gặp mặt cuối cùng cũng không được nhìn thấy.

Tần Tuyển chết trong một vụ rơi máy bay và bị chôn vùi dưới biển, không tìm thấy thi thể, Tần gia xây một lăng mộ cho anh, nhưng là vậy trong nguyên tác, Tần gia tức giận không cho phép Trần Hòa Nhan xuất hiện trước lăng mộ của Tần Tuyển, đến người trông coi mộ cũng phòng ngừa ngăn cản cô tiến vào, mà lần duy thất Trần Hòa Nhan tiến vào nơi ngôi mộ Tần Tuyển là lúc cô quyết định tự sát, trước hết cô dùng hai ngàn đồng còn xót lại trên người đưa cho lão nhân trông mộ, đau khổ cầu xin mãi mới có thể trộm đi vào nhìn anh lần cuối...

Trần Hòa Nhan nhắm mắt lại thật chặt, những kí ức giống như cơn ác mộng lại lần lượt hiện về, những người thân thiết nhất và quan trọng nhất đều trực tiếp hoặc gián tiếp vì cô mà chết đi...

Những người quanh giường bệnh thấy sắc mặt Trần Hòa Nhan tưởng cô đau đầu, Trần Hòa Nam không hổ là quân nhân, phản ứng cực nhanh nhẹn, lập tức nấm chuông phía trên đầu giường.

Sau đó là một đợt hỗn loạn, cũng đã muộn để Trần Hòa Nhan lên tiếng ngăn lại, chỉ trong chưa đầy hai phút, một đoàn "thiên sứ" áo trắng cùng nhiều dụng cụ ùa vào phòng bệnh, đem phòng bệnh VIP một người đến chật chội.

Sợ bóng sợ gió một hồi, lúc sau bác sĩ cùng các y tá lần lượt rời khỏi phòng với vẻ mặt may mắn, mẹ Trần và bà nội Trần vẫn còn lo lắng không yên tâm còn lôi kéo chủ nhiệm khoa ngoại hỏi những việc cần chú ý sau mới thả người đi.

Nhưng một hồi gián đoạn như vậy, Trần Hòa Nhan đôi mắt đỏ hoe sắp không ngăn được dòng nước trào ra đã bị kìm trở lại.

Sau khi các y bác sĩ rời đi, bà nội Trần nhanh chóng lấy chiếc hộp giữ nhiệt đang cầm trên tay mở ra, từ trong hộp đổ ra bát một cháo trắng đang bốc khói, "Nào, tới ăn một bát, chắc cũng đã đói bụng, ăn mới có sức lực để hồi phục, bà đã đun nó hơn một giờ đồng hồ, nhìn này gạo rất nhuyễn..."

Trần Hòa Nhan vừa mới tỉnh dậy, bác dĩ đề nghị cô tạm thời ăn một ít thức ăn lỏng đơn giản thanh đạm, lúc nãy trợ lí Tần Tuyển là Tưởng Lập cũng mang đến một ít thức ăn lỏng do đầu bếp trong nhà làm, nhưng bà nội cảm thấy thức ăn cho người bệnh cần người nhà làm mới yên tâm.

Giường bệnh có động tĩnh, Trần Tuyền nhận bát nhỏ trong tay bà nội Trần, dùng thìa khuấy vài lần cho nguội, sau đó từ từ từng thìa một đút cho Trần Hòa Nhan.

Trần Hòa Nhan cũng không nhàn rỗi, hai mắt đảo qua đảo lại trên năm người, cô vừa mới ngủ một giấc tỉnh dậy, thần sắc hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều.

Ngay khi tỉnh dậy, đối với thế giới này cô cũng có một nhận thức khác so với trước đây, đây là một thế giới trong quyển sách, bọn họ bất quá chỉ là những nhân vật phụ tồn tại để phụ trợ vai chính...rõ ràng đều là những khuôn mặt cô rất quen thuộc vậy mà lúc này lại có một cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Trần Hòa Nhan thần sắc sững sờ, nuốt xuống một ngụm cháo, ánh mắt vô thức di chuyển, tình cờ dừng ở trên người em trai Trần Hòa Nam.

So với bốn người khác trong căn phòng này, bất luận là cô ngoài ý muốn hôn mê hay tình tiết trong truyện cô đều đã mấy năm chưa gặp em trai. Trần Hòa Nam tốt nghiệp học viện quân sự xong liền đi bộ đội, từ đó đến nay rất ít khi có thể về nhà, lần cuối cùng em ấy được về nhà vẫn là từ ba năm trước vì ông nội bạo bệnh mà qua đời.

Trần Hòa Nhan cẩn thận nhìn người em song bào thai chỉ sinh sau cô có vài phút, nhìn có vẻ đen hơn và gầy hơn so với lần cuối hai người gặp nhau, nhưng cái đầu đinh vẫn y như vậy tràn nhập khỏe mạnh, bưng từng sức sống.

Nhưng kết cục tương lai trong quyển sách, bởi vì cô mà cái kết cục cuối cùng của em ấy lại là một thân xác bị tàn phá dưới bánh xe.

Tất cả những người thân thiết nhất với cô đều có kết cục không tốt đẹp, tất cả đều vì cô mà rơi vào kết cục không được chết già...

Trần Hòa Nam xuất thân là trinh sát* binh, cảm giác cực kì nhạy bén, hơn nữa còn là chị em song bào thai, từ nhỏ đã hiểu nhau, nhưng người khác đều không chú ý nhưng hắn lại cảm giác được chị gái nhìn hắn với ánh mặt tuyệt vọng cùng bi thương không nói lên lời.

(*) trinh sát là cuộc thăm dò khu vực do lực lượng đối địch chiếm đóng để thu thập thông tin về các đặc điểm tự nhiên và sự có mặt của quân địch.

Trần Hòa Nam đầu tiên ngẩn ra một chút, suy nghĩ một chút, gãi gãi đầu, đối với anh rể đang cẩn thận cho chị ăn nói: "Anh rể, em nghĩ nếu không...nếu không chúng ta tìm bác sĩ kiểm tra bên trong một chút, dù sao cũng là đầu bị trấn thương, đề phòng sau này không chừng có thể bị chậm phát triển trí tuệ, chứ thế này thật...Còn có thể nhân tiện kiểm tra chỉ số IQ của chị ấy, em từ nhỏ đã sớm thấy chỉ số thông minh của chị ấy có vấn đề."

Vừa dứt lời, cái gáy liền bị ba Trần đập mạnh một cái, "Cái thằng nhãi ranh này, nói cái gì lung tung vậy? Đừng có ở đây nháo!"

Vẻ buồn bã trong mắt Trần Hòa Nhan cũng nhạt đi, vừa mới ngập tràn tình cảm chị em thì giờ đây trong khoảnh khắc đã bị sụp đổ, cô nuốt xuống một ngụm cháo, híp mắt nhìn vào em trai, "Trần Hòa Nam, đừng tưởng bây giờ chị không thể động đậy là không thể đánh chết em, tin hay không chị để chồng chị vặn rớt đầu em?"

Tần Tuyển một tay bưng bát, không nói gì im lặng tiếp tục công việc của mình.

Vẻ mặt của Trần Hòa Nam khoa trương, một bên vừa cười vừa xoa cái đập đằng sau ót, một bên lặng lẽ quan sát thần sắc Trần Hòa Nhan, thấy cô nhắc đến từng lấy gậy gộc đuổi hắn, khí chất nữ bá vương lại trở về rồi, hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên ở nơi người khác không chú ý.

Trong phòng bệnh cười nói huyên náo bỗng nhiên có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Trần Hòa Nam đứng dậy đi mở cửa, mọi người trong phòng ánh mắt không hẹn mà cùng hướng về phía cửa---

Cửa bị mở ra, thứ đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người là một bó hoa cẩm chướng lớn màu hồng, theo sau bó hoa là một khuôn mặt mnag theo mỉm cười của Tần Ngạn, hắn nhìn về phía Trần Hòa Nam mở cửa, đầu tiên là nghi hoặc và sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra đây là ai rồi hướng về phía Trần Hòa Nam cười nói: "Cậu...cậu là em trai song bào thai của chị dâu nhỉ, tôi nhớ trước kia lúc anh trai chị dâu kết hôn có gặp qua cậu, xin chào, tôi nghe nói chị dâu đã tỉnh, tôi muốn vào thăm, anh trai cũng ở trong?"

Trần Hòa Nam lễ phép cười gật đầu với Tần Ngạn, nghiêng người để hắn tiến vào.

Trần Hòa Nhan cứ như vậy nhìn Tần Ngạn đi về phía giường với một bó hoa lớn, gương mặt thanh tuấn mỉm cười với cô: "Chị dâu, em đến thăm chị, chị đã tốt hơn chưa?"

Trần Hòa Nam nhìn Tần Ngạn đồng tử đột nhiên co rụt lại, đột nhiên hít sâu một hơi, cháo trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã bị thở gấp mà sặc, một ít trực tiếp phun ra khỏi miệng.

"Ô phốc —— khụ khụ khụ khụ khụ...... Khụ khụ khụ..."

Một trận ho khan kinh thiên động địa, cháo màu trắng sữa chảy từ cằm cô xuống cổ áo, trên tay thậm chí Tần Tuyển, người đang ngồi đối mặt với cô cũng bất hạnh trúng chiêu, trên vạt áo cũng dính một ít.

Tần Tuyển lập tức đứng dậy, đặt bát cháo trên tay xuống, lúc này cũng không rảnh lo việc khác, lập tức đặt tay lên lưng Trần Hòa Nhan vỗ nhẹ nhàng cho cô thuận khí, trước đây bác sĩ cũng đã nói, hiện giờ cô không thể có cảm xúc quá lớn, cũng không thể có động tác mạnh, trong đó bao gồm kịch liệt ho khan...

"Ai nha, đang tốt mà, đột nhiên...đây là bị làm sao?"

Mẹ Trần chạy nhanh tới đầu giường lấy một ít khăn giấy luống cuống vội vàng lau đi vết bẩn ở trên cằm và cổ Trần Hòa Nhan, tay khác vuốt ngực Trần Hòa Nhan, cùng Tần Tuyển giúp cô thuận khí.

Đáng tiếc, hai người một trước một sau cùng giúp cô thuận khí trấn an cũng không bằng việc Tần Ngạn đang cầm hoa tươi với vẻ mặt ngây thơ vô tội, Trần Hòa Nhan nhìn hắn, nỗi sợ hãi trong đáy mắt cô không thể che giấu, cô hô hấp càng thêm dồn dập, kịch liệt ho khan, không thể bình tĩnh lại được.

"Nhan Nhan! Hít sâu...Ngoan, chậm rãi hít saai...nhìn anh, hít sâu..." Tần Tuyển mắt thấy thuận khí giúp cô không có tác dụng, không khỏi vội vàng anh liền dùng hai tay nhẹ nâng mặt Trần Hòa Nhan, để ánh mắt của cô hướng về phía mình, nỗ lực điều chỉnh hô hấp và cảm xúc của cô.

Nhưng trong thời gian ngắn ngực Trần Hòa Nhan phập phồng kịch liệt, cơn ho khan hoàn toàn không nằm trong sự kiểm soát của cô, căn bản không thể dừng lại.

Hết cơn ho dữ dội này đến cơn ho dữ dội khác, chấn động truyền đến từ trong khoang ngực, ngay sau đó Trần Hòa Nhan cảm thấy âm thanh ong ong trong đầu dần dần khuếch đại, vết thương ở sau đầu đau nhói, khuôn mặt vất vả có huyết sắc lại bắt đầu tái nhợt trở lại, ho khan liên tục sau bỗng xuất hiện một trận nôn khan.

Bên cạnh là Trần Hòa Nam, ba Trần cùng bà nội Trần cũng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức liền đi đến vây quanh, Trần Hòa Nam tay nhanh chóng duỗi ra ấn chuông gọi, ấn mấy lần sau trong lòng thực sự nóng nảy, hắn dứt khoát liền nhanh rời đi mở cửa ra khỏi phòng bệnh trực tiếp chạy đi gọi người.

Phòng bệnh ấm áp vừa nãy liền trở lên hỗn loạn, chỉ có tiếng ho khan của Trần Hòa Nhan cùng vài tiếng lo lắng...chỉ có Tần Ngạn tay cầm hoa có chút luống cuống, hắn không nhịn được đưa tay sờ lên mặt mình---

Trên mặt hắn có gì thứ gì rất đáng sợ sao? Chị dâu đây là thấy hắn nên bị dọa?