Làm Dâu Nhà Hội Đồng

Chương 3




Con rắn xanh nhỏ bò từ từ đến chân tôi, tôi sợ tới mức tái xanh hết mặt mũi. Đang định hét lên một tiếng thì bên tai nghe tiếng người gọi tên, từ trong cơn mê sảng, tôi bật dậy sợ vã hết cả mồ hôi.

– Cô Quân… mừng ghê luôn… cô hổng có sao hết…

Tiếng reo líu lo của bé Nhỏ khiến tôi bừng tỉnh, tôi đưa mắt nhìn về con bé rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi… ui may quá, chỉ là mơ mà thôi, may… may!

Trấn an bản thân xong, tôi mới ngước mắt lên nhìn con bé rồi hỏi:

– Nhỏ, trời sáng chưa?

Nhỏ gật đầu lia lịa:

– Sáng bửng lâu rồi, cậu Hai nói nếu mà cô còn ngủ miết không chịu dậy là cậu kêu đốc tờ tới coi bệnh cho cô, cũng hên là cô dậy rồi. Thôi để con đi báo một tiếng cho cậu hay.

– Ê Nhỏ…

Tôi chưa kịp nói hết câu thì con bé đã phi vội ra cửa đi báo lại với cậu hai Ngọc. Trong phòng giờ còn có một mình tôi, tôi mới bắt đầu nhớ lại chuyện của đêm hôm qua…

Thiệt lạ, người đàn ông có con chim đại bàng đêm hôm qua là ai vậy nhỉ? Nhìn bộ dạng của anh ta, tôi đoán anh ta chắc không phải người làm trong nhà đâu. Mà quên nữa, ai bồng tôi về phòng vậy cà… chẳng lẽ tôi tự đi về phòng?

Tôi cứ ngồi suy nghĩ miên man trên giường, mãi tới khi vú Chín đi vào, tôi mới thôi không nghĩ nữa.

– Cô Quân, cô đói bụng chưa? Cô ăn miếng cháo gà đi cô, ăn cho lại sức.

Tô cháo gà thơm phức được để trên bàn, cùng lúc đó có người bưng vào một thau đồng cho tôi đánh răng rửa mặt. Thời này vẫn chưa có kem và bàn chải đánh răng nên tôi được người làm đưa cho miếng cau phơi khô để chà răng và nước muối để súc lại miệng. Vệ sinh xong xuôi, tôi mới hỏi vú Chín.

– Vú, khuya hôm qua có chuyện gì vậy vú?

Vú Chín nhìn tôi, bà trả lời:

– Tôi có biết gì đâu, nửa đêm nửa hôm cậu Hai biểu thằng Tửng đập cửa phòng tụi tôi rồi nói là cô xỉu rồi biểu tôi tới coi coi sao. Lúc tôi chạy tới thì cậu Hai với cậu Cả lại nói cô không có sao hết, cô ngủ lát tỉnh. Ai dè cô ngủ một mạch tới sáng còn chưa tỉnh, xém chút kêu đốc tờ tới coi cho cô luôn rồi.

Cậu Cả?

– Cậu Cả… cậu Cả là ai hả vú?

Vú Chín nhìn tôi có chút ngạc nhiên nhưng lát sau bà liền hiểu ra chuyện rồi cười nói:

– À chắc cô quên cậu Cả rồi, cậu Cả là em trai ruột thịt của Bà. Khuya hôm qua là cậu Cả hô hoán người làm rồi bồng cô vô chớ đâu.

Tôi lại hỏi:

– Cậu Cả… là người có con chim đại bàng hả vú?

– Ờ đúng rồi cô, cậu Cả có nuôi con chim đại bàng núi lớn dữ lắm.

Tôi gật gù vài cái, hóa ra là cậu Cả nhà này, hèn chi tôi thấy kiểu cách tướng mạo không phải người nghèo. Nhưng mà lạ à nha, gọi là cậu Cả thì phải là con ruột của ông bà hội đồng mới đúng chớ, sao lại là em ruột của bà hội đồng được nhỉ?

Nhà này còn nhiều chuyện tôi chưa biết được lắm, chắc phải về nhà ba mẹ Út Quân một chuyến để tìm hiểu thêm mới được.

Ăn xong, tôi liền đi dạo một vòng trong sân cho tiêu thực vô tình lại gặp được cậu Hai cũng đang đi dạo. Thấy cậu, tôi liền chào hỏi:

– Cậu Hai.

Cậu Hai gật đầu, cậu cười hỏi:

– Ừ, em đỡ hơn chưa?

Tôi gật gật:

– Dạ em đỡ rồi cậu.

– Ừ, trông em tươi tỉnh như vầy anh cũng mừng, có cần gì thì em cứ nói với vú Chín, không phải ngại.

Tôi cười hề hề:

– Dạ em biết rồi cậu, em có ngại gì đâu, cậu yên tâm nghen.

Thấy tôi cười, cậu hai Ngọc nhìn tôi chằm chằm một lát. Cậu càng nhìn tôi càng ngại, nụ cười trên môi cũng tắt hẳn, tôi bẽn lẽn hỏi:

– Cậu… cậu sao vậy cậu?

Cậu Ngọc chợt tỉnh người, cậu đi sát lại gần tôi hơn, giọng cậu trầm trầm:

– Em về đây mới có hai bữa mà anh thấy em khác ngày xưa nhiều quá. Em… có làm sao không hả Út Quân?

Nghe cậu hỏi tôi thấy có chút chột dạ, tôi liền cười cười rồi trả lời, trước sau vẫn giữ sự bình tĩnh nhất định.

– Em thấy em cũng bình thường mà cậu, chắc tại trước kia em ít nói nên giờ em nói nhiều… mọi người hổng quen.

Cậu Ngọc khẽ cười, ý tứ cũng không có chút nào nghi ngờ dò xét:

– Con gái nên vui vẻ thì tốt hơn Út Quân à, em cứ như bây giờ, anh thấy ưng bụng hơn lúc trước.

Cậu vừa nói vừa nhìn tôi cười rất tươi, nụ cười của cậu rất đẹp, tự dưng lại khiến tim tôi đập thình thịch không ngừng. Tôi siết tay vào gấu áo cố giữ sự bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra. Tôi nhìn cậu, cười hơi mất tự nhiên:

– Dạ cậu… vậy không có chuyện gì nữa em đi vô trong trước nghen cậu.

– Ừ em vô trong nghỉ ngơi đi, có chuyện chi thì biểu người kêu anh một tiếng. Phòng của con gái, anh không tiện vào nhiều.

– Dạ em hiểu rồi cậu Hai.

Nói rồi, tôi quay vào trong, bước chân cũng có chút vội hơn khi nãy nhiều. Đưa tay lên ngực, cảm nhận được nhịp tim đang đập khá nhanh… bất giác tôi cảm thấy có chút kỳ quái. Rõ ràng cảm xúc của tôi và cơ thể tôi… nó không giống nhau. Chuyện này có phải là do hồn và xác không thể hòa cùng nhau làm một gây nên không?

Nếu đúng là như vậy, chẳng nhẽ trước kia Út Quân thích… cậu hai Ngọc?

Về phòng, về phòng rồi tính tiếp…

………………..

Ban chiều, ông bà hội đồng về tới, mấy người bọn tôi ra trước cửa lớn đón ông bà hội đồng về. Xe vừa chạy vào trong sân, Kim Chi đã hớn hở chạy ào ra đón cha mẹ, Bích Hà cũng vui vẻ đi theo sau, riêng tôi thì đứng đợi cùng với cậu Hai. Sau một hồi nũng nịu ôm ấp con gái, ông hội đồng Trầm mới nhìn tới tôi, ông cười hỏi:

– Út Quân, đã khỏe lại chưa con?

Tôi nhìn ông, người đàn ông trung niên tầm tuổi tứ tuần với gương mặt khá là hiền hậu nghiêm trang. Ông mặc áo dài gấm màu xanh biển đậm cùng với quần lụa trắng, đầu đội khăn đống cùng màu áo, chân mang guốc mộc. Nhìn ông đúng chất ông hội đồng trong mấy bộ phim ngày xưa trên tivi mà tôi vẫn thường xem, nhưng có điều trông ông hiền lành thân thiện hơn mấy ông nhiều vợ đó.

Nghe ông hỏi, tôi liền bước lên trước vài bước rồi cung kính cúi đầu chào hỏi:

– Dạ thưa Ông mới về.

Ông hội đồng bước tới chỗ tôi, ông đưa tay nâng tôi dậy, giọng ông từ tốn:

– Có cái chi mà khách sáo như vậy hả con, trước kêu sao thì giờ kêu vậy đi, người trong nhà không mà.

Tôi nhìn ông, trong lòng có chút hoang mang Hồ Quỳnh Hương. Không biết lúc trước tôi kêu ông hội đồng bằng gì nữa, là bác, là chú hay là thầy Trầm nhỉ?

Đang lúc hoang mang thì bà hội đồng lại nhàn nhã cất giọng.

– Cái con bé này, ông cái chi mà ông, cứ kêu là thầy Trầm, kêu ông nghe xa lạ quá đó đa.

Tôi ngước mắt nhìn lên bà hội đồng, cái ấn tượng đầu tiên của tôi về bà là vẻ phúc hậu không giấu đi chỗ nào được. Bà bận bộ áo dài nhung màu tím với quần lụa trắng, trên đầu đội khăn vuông gấp tam giác, chân mang giày thêu, trên cổ đeo chuỗi ngọc trai trắng sáng trông sang trọng quý phái vô cùng. Thời này đàn bà nhà quyền quý đeo nữ trang rất nhiều, điển hình là bà hội đồng đây, cổ đeo chuỗi ngọc trai, tay đeo vòng vàng nhẫn vàng, trên búi tóc cài cây trăm vàng đính ngọc trai, tất cả thể hiện cho sự giàu có xa hoa bậc nhất. Kim Chi là con gái ông bà hội đồng, trên cổ đeo kiềng vàng dây chuyền vàng, tay đeo vòng vàng nhẫn vàng, bông tai cũng bằng vàng nốt. Kể cả Bích Hà cũng đeo vàng không kém, chỉ có tôi là không đeo cái chi thôi.

Bà hội đồng bước tới chỗ tôi đứng, bàn tay trắng muốt của bà nắm lấy tay tôi, nụ cười trên môi bà rất hiền, bà lo lắng hỏi:

– Út Quân, con đã khỏe hơn chưa mà ra đây? Con mần cái chi cũng phải nghĩ tới sức khỏe của mình chớ con.

Cái nắm tay của bà rất đỗi ấm áp, cái cách bà hỏi thăm tôi cũng quá mức chân thành. Nhìn bà, tự dưng tôi lại nhớ tới mẹ tôi ở nhà, mẹ tôi cũng giống bà, cũng hiền lành y chang như vậy. Bất giác, nỗi nhớ nhung người nhà trong tôi lại khơi tới, nước mắt không hẹn mà thi nhau rơi ra ngoài. Thấy tôi khóc, ông bà hội đồng hốt hoảng hết cả lên, bà hội đồng ôm lấy tôi, giọng bà dịu dàng khản khốt:

– Mần sao vậy hả con? Sao lại khóc, bộ… con khó chịu ở đâu trong người hay sao? Nói dì nghe, dì kêu đốc tờ tới coi cho con?

Tôi ôm bà mà khóc, khi nãy lúc nhìn thấy bà ôm Kim Chi lòng tôi đã thấy buồn bã lắm rồi. Thật ra ấy, tôi không phải người mau nước mắt đâu, chỉ là không hiểu vì sao khi được bà nắm tay, tôi lại muốn khóc tới như vậy không biết nữa. Chắc là tôi nhớ mẹ, cũng mấy tháng trời rồi, tôi chưa được gặp lại mẹ tôi một lần nào và tôi cũng chưa được ôm bà một cái nào cả.

Càng nghĩ tới mẹ thì tôi càng khóc, mà càng khóc nhiều thì bà hội đồng lại càng lo. Cậu Ngọc với Bích Hà cũng có tới an ủi tôi nhưng tôi kiểu như là nước từ trên thác đang đổ xuống hồ vậy, không tuôn là không được. Thấy tôi khóc quá, bà hội đồng mới dắt tôi vào trong nhà lớn rồi lại đưa tôi vào trong phòng riêng của bà. Vào trong phòng, ngửi thấy mùi thơm của thuốc rượu tôi lại càng khóc to hơn nữa. Xui thiệt á chứ, bà hội đồng có thói quen xài thuốc rượu để xoa bóp y chang mẹ tôi. Thế là tôi được đà lại tiếp tục khóc tới long trời lở đất, tới bà hội đồng cũng phải bó tay, rầu hết sức.

– Út Quân, uống chút nước đi rồi khóc tiếp.

Bà hội đồng vừa nói vừa đưa cho tôi ly nước lọc, tôi hít mũi một cái rồi cầm ly nước mà tu cái ực. Uống nước xong, tôi nhìn ly nước đẹp quá… tôi lại nhớ mẹ mà khóc. Thiệt luôn á, chả hiểu kiểu gì!

Thấy tôi như vậy, bà hội đồng bật cười, bà vỗ nhẹ lên đỉnh đầu tôi rồi mắng yêu:

– Tía nhà cô, sao lớn tướng rồi mà cứ y như con nít vậy hả con? Khóc nhè như vậy rồi mần sao mà lấy được chồng?

Tôi nhìn bà, mếu máo trả lời:

– Con chưa có muốn lấy chồng…

Bà hội đồng lại cười:

– Nói vậy mà nghe được đa, con năm nay cũng mười tám rồi chớ còn nhỏ nhắn gì nữa đâu. Con gái cùng lứa như con cũng sắp một nách ba con rồi kia kìa. Nếu hông phải vừa rồi con bệnh thì dì đã tính tới cái chuyện gả chồng cho con. Trước cũng đâu có nhõng nhẽo, sao bây giờ lại nhõng nhẽo dữ vậy nè?

Tôi lau nước mắt trên mặt, bĩu môi trả lời:

– Thiệt mà Bà, con còn nhỏ lắm, làm sao mà lấy chồng được.

Bà hội đồng nhìn tôi, lần này ý tứ có chút dò xét, bà hỏi lại:

– Bộ con nói thiệt lòng hả Út Quân?

Tôi nín khóc, gật đầu lia lịa:

– Dạ, con nói thiệt á Bà, con chưa muốn lấy chồng đâu.

– Chuyện này…

Thấy bà ấp úng, tôi liền đưa mắt nhìn bà chầm chầm. Thấy tôi nhìn, bà cũng nhìn lại tôi, hai người bọn tôi nhìn nhau cũng phải vài giây thì bà mới lên tiếng nói trước.

– Nếu con đã nói vậy thì để thủng thỉnh nữa rồi tính cũng được, con vừa mới hết bệnh xong, dì cũng không muốn ép…

Nói tới đây, bà lại nhìn tôi, ánh nhìn kiểu dò xét:

– Mà thiệt là con chưa muốn lấy chồng hả Út Quân? Chuyện lúc trước… bộ con hông còn nhớ cái chi nữa hả?

Tôi hơi ngơ ngơ, chuyện trước kia là cái chuyện chi?

Tôi lắc lắc đầu, hoàn toàn là không biết cũng không moi được chút thông tin gì từ bộ não này cả.

– Nếu con đã quên thì… thôi đi, đợi lúc nào con nhớ thì dì tính tiếp cho con. Còn bây giờ, con phải nghỉ ngơi đặng còn lấy lại sức, không gặp con có bao lâu đâu mà trông con ốm nhom ốm nhách rồi đó đa.

Tôi hít hít vài hơi, đang định trả lời thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa kèm theo giọng đàn ông hơi khàn cất lên:

– Chị Hai, chị có trong đó không?

Bà hội đồng nghe tiếng kêu, môi bà đột nhiên nở nụ cười ấm áp như là đã đoán được người ngoài cửa là ai.

– Có, cậu đợi chị chút.

Nói rồi, bà quay sang tôi rồi dịu giọng nói:

– Thôi được rồi, con về phòng nghỉ ngơi đi, tới giờ cơm con nhớ ra ăn hông được bỏ bữa nữa nghen chưa?

– Dạ con biết rồi Bà.

Biết là bà có chuyện bận nên tôi cũng không dám làm phiền bà. Tôi chào hỏi một tiếng rồi đứng dậy bước lộc cộc trên đôi guốc mộc đi ra ngoài. Nhưng mà vừa mở cửa bước ra, tôi gần như đứng hình khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Úi chao… người đâu mà đẹp trai dữ thần ôn vậy nè… gu em… gu của em mấy chị ơi!

Trước mặt tôi, gương mặt đàn ông nam tính với ngũ quan tuấn mỹ hiện rõ ràng mồn một. Từng đường nét trên khuôn mặt kia cứ như kiểu được người ta dụng ý vẽ ra vậy, đẹp đến từng centimet. Sóng mũi cao thẳng, trán cao, mặt Vline lại còn có mắt phượng mày ngài nữa chứ… thôi chết rồi… người này ở đâu ra vậy?

Tôi càng nhìn càng thấy khó thở, đàn ông mắt phượng mày ngài thường rất hiếm có, mà đã có mắt phượng mày ngài lại còn thêm cái môi hồng hào nữa chứ. Phải nói càng nhìn càng nghiện, đặc biệt là tròng đen ở mắt rất trong lại còn sáng, cứ như kiểu nhìn một phát xuyên đến tâm can người đối diện vậy. Ôi mẹ ơi, mắt phượng của tôi và Út Quân chả là gì so với cặp mắt phượng mày ngài này cả, hút mắt quá đi. Nếu người này sống ở thời hiện đại, chắc chắn kiểu gì cũng nổi tiếng được chị em phụ nữa săn đón. Kiểu người có gương mặt nam thần mạnh mẽ, mắt sáng quắc lạnh lùng nghiêm nghị cùng với vóc dáng cao gầy… úi cha… khối cô đổ gục từ cái nhìn đầu tiên.

Tôi đơ ra vài giây để nhìn, người đàn ông trước mặt lại từ từ cau cặp chân mày ngài lại nhìn tôi. Anh ta đã không tập trung thì thôi, một khi tập trung nhìn cái gì đó, tôi có cảm tưởng như anh ta đọc được suy nghĩ trong đầu tôi luôn vậy. Không ổn rồi, người đàn ông này “trên cơ” tôi phải vài mét của sự thông tuệ, tôi không nên đối mắt trực tiếp kiểu này…

Đang loay hoay không biết nên làm gì tiếp theo thì người đàn ông trước mặt lại cất tiếng phá tan bầu không khí kì lạ. Mà khổ cái là giọng anh ta quá ấm, vừa ấm vừa đủ sự nghiêm túc của một người đàn ông trưởng thành. Thôi xong tôi rồi, xong hoàn toàn, xong ngang ngược…

– Cô đỡ hơn chưa nhỉ? Có còn xỉu ngang hông nữa không?

Xỉu ngang hông?

– Ơ…

Thấy tôi ngoác mắt ra nhìn, anh ta lại tiếp tục hỏi:

– Ơ chuyện gì?

Tôi có hơi lúng túng:

– Dạ… dạ…

– Tôi làm cái chi mà cô sợ, tôi hỏi cô đỡ chưa?

– Dạ… nhưng mà… nhưng mà…

– Nhưng mà?

Thấy anh ta tò mò nhìn tôi, tôi lấy hết can đảm liền hỏi:

– Cậu là ai?

Người đàn ông nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên kèm thích thú, anh ta lại hỏi:

– Cô quên hết thiệt rồi hả? Tôi là ai cô cũng quên?

Tôi gật đầu, cơ bản là tôi không nhớ được thật. Mà cũng không phải là tôi không nhớ, nói đúng ra là tôi không biết.

Thấy tôi có vẻ thật tình, anh ta không hỏi nữa, vẻ nghiêm túc cũng quay trở lại, anh ta thong dong trả lời.

– Cậu Cả, em ruột của bà hội đồng.

Cậu Cả… đây là cậu Cả em của dì Nguyệt… thì ra người này là người khuya hôm qua tôi gặp được. Anh ta chắc là người bồng tôi về phòng thì phải.

– Cậu Cả… khuya hôm qua… cậu…

Tôi chưa hỏi hết câu thì anh ta đã gật đầu cất tiếng xác nhận:

– Ừ là tôi bồng cô về phòng, hên cho cô là tôi từng gặp cô nên mới biết cô là ai chớ nếu không thì chắc chắn đêm hôm qua cô nằm đó nguyên đêm rồi.

Èo, người gì nói năng kỳ cục vậy.

Thấy tôi không trả lời, cậu Cả lại hỏi tiếp:

– Cô còn chuyện gì muốn hỏi?

– Ơ… dạ không…

– Nếu vậy tránh sang một bên cho tôi đi, cô đang cản đường.

Vừa nói cậu Cả vừa đẩy tôi sang một bên, cái đẩy của cậu khiến tôi hơi sốc một tí. Trong lúc tôi đang còn sốc thì cậu đã mở cửa đi thẳng vào bên trong, cậu cũng không quên đóng cửa cái “rầm” dằn mặt.

Khiếp thật, người thì đẹp mà sao tính tình kỳ lạ vậy. Đàn ông đàn ang gì mà không biết thương hoa tiếc ngọc, dù sao tôi cũng là con gái mới lớn chứ bộ. Nhưng mà đối với người đàn ông này, tôi cảm thấy khá là thích ấy chứ. So với cậu hai Ngọc, tôi ưng cậu Cả này nhiều hơn.

Nhìn vào cánh cửa gỗ được đóng kín, lòng tôi tự dưng hạ một quyết tâm thật chắc chắn. Nếu ông Trời đã đem tôi tới đây lại cố tình cho tôi gặp được nhiều trai đẹp, vậy thì hà cớ gì tôi lại không biết tận hưởng. Không biết tương lai tôi sẽ ở lại đây vĩnh viễn hay là phải rời đi nhưng thôi kệ trước mắt cứ “cưa” được một anh ở đây cái đã rồi tính tiếp. Trai đẹp thế này mà để người khác cướp đi… thật là có lỗi với hội chị em quá mà!