Lâm Giang Tiên

Quyển 1 - Chương 4




“Cha, cha!! Được rồi, đừng chạy nữa, nhị bá đã sớm nhìn không thấy chúng ta rồi!” Tinh Nhi ôm chặt cổ Phong mà nói.

“Hô…” Phong cuối cùng cũng dừng lại cước bộ thở gấp, “Tinh Nhi, nhị bá muốn thành hôn! Ngươi không nên cứ quấy rầy hắn có được hay không?”

“Ta không phải cố ý mà!” Tinh Nhi biện giải, “Ta chỉ là không cẩn thận đem cha cùng nhị bá nhầm lẫn… Các ngươi thật đúng là giống nhau!”

“Đều không tốt!” Phong yên tâm một chút, “Vừa rồi… Các ngươi nói chuyện gì thế?”

“Không có gì a… Tâm sự bình thường mà thôi…”

“Vậy…” Phong có chút thấp thỏm, “Ngươi có hay không cùng nhị bá nhắc tới nương?”

“Đương nhiên không có!” Tinh Nhi lắc đầu, “Ta chỉ nói cho hắn biết cha rất thương ta, chuyện của nương ta cũng không có nói!”

“Vậy là tốt rồi…” Phong ôn hòa hướng nhi tử nói: “Hiện tại thời gian không còn sớm, buổi học chiều nay cũng không thể dùng tới rồi. Tinh Nhi muốn đi nơi nào? Cha mang ngươi đi chơi…”

Tinh Nhi suy nghĩ một chút, “Cha mang ta thăm quan hoàng cung đi thôi! Không ta lại lạc đường nữa!”

“Hảo, cha mang ngươi! Đi thôi…” Phong vui mừng ôm lấy trứ nhi tử hướng về phía địa phương héo lánh trong hoàng cung mà đi đến…

── Thư phòng thái tử ──

“Đại ca, ngươi có hay không đang nghe ta nói?” Thần không thể nhịn được nữa  đánh xuống bàn của Hồng Lẫm.

Hồng Lẫm vốn đang cúi đầu xử lý công vụ ngẩng đầu lên, “Ta đang nghe a! Ngươi không phải nói Phong rất thương yêu nhi tử sao? Này có gì đáng ngạc nhiên, cha thích nhi tử đều không phải là thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên) sao, không tin hỏi Tiểu Nhã với Tiểu Tứ xem!”

Tấn Nhã cùng Tiểu Tứ ở bên cạnh rất hợp tác gật đầu, ý rằng: đúng là rất bình thường!!!

“Không có bình thường!!” Thần cảm giác có gì đó không đúng, “Phong trước đây sao có khả năng để một hài tử chiếm cả tâm tư? Các ngươi không có thấy hắn rất lo lắng cho Tinh Nhi… Như thể Tinh Nhi có thể biến mất bất cứ lúc nào! Sao lại có thế biến thành như vậy?”

“Thần a! Ba ba cùng cha lúc đó chẳng phải như vậy sao!” Hồng Lẫm nêu ví dụ nói rõ, “Ngươi không có thử qua tư vị làm cha, ngươi sao cảm nhận đượccha có bao nhiêu yêu thương cùng luyến tiếc hài tử?”

“Không phải… Nói chung Phong rất là…” Thần lắc đầu, “Ai nha, ta không biết làm sao nói rõ đây! Nói chung Phong rất không thích hợp!”

Hồng Lẫm đã không biết nên nói chuyện với y làm sao nữa rồi, “Ngươi ít nói bậy đi, ta xem không thích hợp chính là ngươi! Dù là chuyện tốt sắp tới cũng không cần như vậy nha!”

“Ta…”

Tiểu Tứ đúng lúc xen mồm, “Nhị ca không nên cãi, ta cùng ngươi đi ra ngoài một chút đi…”

“Tiểu Tứ?”

“Đi!” Không để ý đến phản đối của y, Tiểu Tứ đem Thần kéo về phía vườn hoa…

“Tiểu Tứ, ngươi tốt nhất nên đưa ra lí do chính đáng để lôi ta ra đây!” Thần đã tâm phiền ý loạn (bực mình) tới cực điểm.

Tiểu Tứ không có trả lời y, mà là chỉ về cái đình trong vườn hoa đối diện nói: “Tam ca cùng Tinh Nhi!”

“Ôi chao?” Lực chú ý  của Thần lập tức dời đi, “Bọn họ đang làm cái gì?”

Phong cùng Tinh Nhi ở trong đình, hai người hướng về phía con sông nhỏ, đều là vẻ mặt vui mừng. Bọn họ mỗi người luân phiên nhau đứng khom lưng. Mặt nước theo hòn đá trong tay họ phóng xuống nổi lên những gợn sóng. Mỗi khi Tinh Nhi làm nước gợn song nhiều hơn Phong, hắn đều nhảy nhót rất vui vẻ, mà Phong chính là một vẻ mặt hạnh phúc nhìn nhi tử chơi đùa… Bọn họ hiện tại chính là ── đang đập nước!!!

“Bọn họ chơi rất vui a!” Tiểu Tứ quay đầu về phía Thần, “Có đúng hay không, nhị ca?”

“Đúng vậy! Tiểu Tứ, ngươi xem Phong kìa, không thấy có gì không đúng sao?” Thần đem cố sự nhắc lại, “Hắn sao có khả năng bồi búp bê ngoạn một trò ấu trĩ như vậy?”

“…” Tiểu Tứ nhìn Thần, “Vậy bộ dáng của tam ca ra sao mới là bình thường ni? Bởi vì hôn sự của ngươi mà thương tâm không ngớt… Như vậy mới là bình thường sao?”

“!” Bị Tiểu Tứ nói như thế, Thần nghẹn lời, “Ta đều không phải cái ý tứ đó…”

Nhưng Tiểu Tứ mặc kệ y muốn nói cái gì, “Nhị ca ngươi hiện tại là đố kị sao?”

“Ta vì cái gì…” Y hiện tại thích chính là Phượng Nhi, bốn năm nay làm bạn cũng chính là Phượng Nhi, không phải Phong!!

“Còn không có chú ý tới sao…” Tiểu Tứ ý vị thâm trường nói, “Nhị ca, thật sự nếu không phát giác, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

Thần nghe không hiểu, “Tiểu Tứ? Ngươi nói cái gì a?”

Tiểu Tứ nhưng lại quay đầu nhìn về phía đình, “Ta thật lâu không có thấy tam ca cười tươi như vậy…”

Phong giờ khắc này thực sự từ đáy lòng cười đến rất vui vẻ, cho dù đánh nước thua nhi tử, hắn cũng cười to…

“Đúng vậy, bốn năm rất dài a…” Điểm ấy Thần cũng đồng ý.

“Ta không phải nói đến bốn năm ấy…”

“?”

“Tam ca rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại!” Tiểu Tứ cũng nhặt lên một khối đá ném xuống nước, “Bởi vì hắn cuối cùng cũng tìm được người chống đỡ hắn trên đời! Cho nên…”

“Cho nên?”

Tiểu Tứ nghiêm túc nhìn Thần, “Nếu nhị ca đã quyết định… Như vậy mong  ngươi đừng quấy rầy tam ca nữa, phóng hắn một con ngựa đi (buông tha đi)!”

“Phóng hắn một con ngựa?” Thần lẩm bẩm, “Tiểu Tứ, nói rõ chút!” vì cái gì hắn lại xem mình như tội nhân thiên cổ thế kia?

“Không nói nữa!” Tiểu Tứ bỏ Thần lại, “Ta muốn đi cùng bọn họ chơi đùa…” Nói xong liền chạy nhập bọn với Phong ở trong đình bên kia.

Thần lăng lăng nhìn theo bọn họ, nhiều lần tự mình suy nghĩ đến lời nói vừa rồi của Tiểu Tứ … Đáng giận, y rốt cuộc đã làm sai cái gì!!!

── Trong đình ──

Gió xuân hiu hiu thổi, ánh trăng chiếu rọi mặt nước, Phong cùng Tiểu Tứ ngồi đối diện nhau. Tinh Nhi chơi mệt mỏi, đang tại trong lòng cha lẳng lặng ngủ, Phong phủ thêm cho hắn một tấm chăn mỏng, rất ôn nhu xoa xoa lưng cho Tinh Nhi …

“Tinh Nhi ngủ say?” Tiểu Tứ hỏi.

“Ân!” Con mắt Phong không hề ly khai khỏi nhi tử, “Tiểu tử này rất bướng bỉnh, xem ra ngày hôm nay chơi đến mệt mỏi…”

“Bọn họ rất giống a…” Tiểu Tứ cố tình sơ ý nói ra một câu.

“!” Phong kinh ngạc nhìn về phía tiểu tứ, “Tiểu Tứ? Lẽ nào ngươi…”

Tiểu Tứ hiểu được gật nhẹ đầu, “Ta biết… Ta tình cờ thấy ngươi … vào buổi tối hôm đó …”

“…” Tay Phong thoáng có chút run, “Ngươi nói chưa?”

“Không có, ta sẽ bảo mật!” Tiểu Tứ trấn an nói, “Tam ca yên tâm! Vô luận là ai… Ta tuyệt đối sẽ không nói!”

Đối mặt với sự giúp đỡ của đệ đệ như vậy, Phong cũng chỉ có thể dùng đến ngôn ngữ bình thường nhất để biểu đạt sự cảm kích sâu sắc của chính mình: “Tiểu Tứ, cảm tạ ngươi!”

Đêm qua phong, tối nay phong, thu hoạch lớn ly tình tống quân trình. Hà nhật tái gặp lại? Sơn nhất trọng, thủy nhất trọng, xa biệt thủy biết tương ức nùng. Chớ ỷ uyên minh (2)

____________

(2)      昨夜风,

今夜风,

满载离情送君程.

何日再重逢?

山一重, 水一重,

远别始知相忆浓.

勿忘倚鸳盟.

Đây là 1 bài thơ của Trung Quốc, còn ý nghĩa, ta không rõ lắm, chỉ có thể giải nghĩa nó như 1 đoạn thơ  giải bày nỗi niềm lúc ly biệt thôi.