Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 27: Nam thần thức tỉnh(5) – Nam nữ thụ thụ bất thân




Hướng Thiển Ngôn tỉnh dậy mới nhận ra mình đã ngủ lại phòng Khương Trì cả đêm, ngước mắt lên thấy Khương Trì cười ấm áp:

- Chào buổi sáng.

- Chào buổi sáng.

Tay Khương Trì bị đem làm gối cả đêm, Hướng Thiển Ngôn ngồi dậy kéo tay anh cẩn thận xoa nắn:

- Lần sau nếu em ngủ quên, anh cứ gọi em dậy về phòng nhé.

Cười lắc lắc đầu, chỉ cần có thể ôm cô chìm vào giấc ngủ, Khương Trì nguyện để tay mình làm gối suốt đêm.

- Bố! Mẹ… dì Hướng! – Bánh Bao Nhỏ mặc nguyên áo ngủ dày dặn, tóc tai bù xù chạy vào, leo lên giường Khương Trì chen vào giữa hai người.

- Chào buổi sáng, Tiểu Triết.

- Chào buổi sáng, dì Hướng!

- Sao sáng sớm đã mò sang đây rồi?

Quay sang phía Khương Trì, Bánh Bao Nhỏ nắm ngón tay anh cười toe toét:

- Con muốn sang chơi với ông bà nội.

- Hửm?

- Hôm qua ông bà nội gọi điện bảo nhớ con đấy, bố ơi lâu rồi mình chưa về đó, con nhớ… ông bà quá… – Bánh Bao Nhỏ nói rồi rúc vào lòng Khương Trì cọ quậy. – Ông nội bảo sẽ mua rất nhiều bánh trái con thích ăn mà.

- Tiểu Triết muốn khi nào thì đi?

- Mai ạ, dù sao cũng phải về ăn Tết, con về nhà ông bà nội trước, bố với dì làm tất niên xong thì cùng về đó ăn tết luôn nhé. – Tốt nhất là đưa được dì Hướng theo. Bánh Bao Nhỏ rúc trong lòng Khương Trì, đôi mắt tròn xoe cứ láo liên, làm ám hiệu cho ý đồ của mình, nếu muốn mau mau có mẹ, phải tạo ra thế giới của hai người.

- Được rồi. – Chuẩn bị cho vai diễn mới cần lo toan rất nhiều, Bánh Bao Nhỏ tự đòi sang nhà ông bà nội vừa hay giảm bớt âu lo trong anh. – Sang nhà ông bà nội con không được bướng bỉnh đâu biết chưa?

- Con biết, con biết! Cho nên… hôm nay chúng ta làm thành ngày sinh nhật đi!

Bé nhắc đến, Khương Trì mới nhớ tới lớn hứa hẹn ngày sinh nhật lúc trước với con. Anh đưa tay vuốt vuốt tóc con cho bớt rối:

- Tiểu Triết muốn làm gì bây giờ nào?

- Con muốn đến khu vui chơi, muốn làm cả bánh gato!

Thoáng nhìn Hướng Thiển Ngôn, Khương Trì thầm quyết định trong lòng:

- Ban ngày chúng ta ở nhà làm bánh, tối đi khu vui chơi được không nào?

Đồng ý vô điều kiện, Bánh Bao Nhỏ vui sướng nhảy choi choi trên giường, làm cho hai vị đang nằm cũng rung lên bần bật.

- Bố ơi, con đi đánh răng rửa mặt, hai người cũng mau rời giường đi! – Nói rồi bé nhảy tót xuống giường chạy đi, ngày sinh nhật dù sao cũng luôn khiến trẻ nhỏ đặc biệt hào hứng.

Trong nhà có lò nướng, Bánh Bao Nhỏ cứ nhất nhất đòi phải làm bánh tại nhà. Vốn dĩ chỉ cần điện thoại là xong, Bánh Bao Nhỏ lại đòi bằng được ba người cùng đi siêu thị tự mua đồ.

- Hôm nay con là lớn nhất, con cho phép con gọi dì Hướng là mẹ. – Bánh Bao Nhỏ nói rồi ôm chân Hướng Thiển Ngôn cọ cọ mặt. – Mẹ ơi!

Chiều theo ý bé, Hướng Thiển Ngôn cười xoa nhẹ tóc bé.

Đang trong giờ làm việc, siêu thị cũng không đông người, ba người họ nhanh chóng trở thành tiêu điểm. Bánh Bao Nhỏ ngồi trong xe đẩy hàng vui vẻ không chịu được, Khương Trì đẩy xe và Hướng Thiển Ngôn sóng vai bên cạnh. Tiếng máy điện thoại chụp ảnh tanh tách truyền tới, Khương Trì không buông mười ngón tay đang đan cùng với Hướng Ngôn:

- Đừng lo.

- Con muốn cái kia!

… Á, con muốn cái kia nữa!

… Bố ơi, mình mua cái này nữa được không ạ?

Dưới sự chỉ đạo loạn xạ của Bánh Bao Nhỏ, Hướng Thiển Ngôn lại lấy thêm một xe đẩy nữa, chất đầy những quà bánh mà Bánh Bao Nhỏ thích ăn. May mà Hướng Thiển Ngôn vẫn nhớ được mục đích ban đầu của việc đi siêu thị, không thì họ đi chuyến này uổng công mất.

Phòng bếp rộng, có thêm Bánh Bao Nhỏ thôi mà đã cảm thấy chân tay thật rối rắm. Đến cuối khi bỏ bánh vào lò nướng, trên mặt ba người đều lấm lem bột mỳ.

- Hahaha, bố là mèo loang lớn!

- Mèo loang nhỏ, còn không biết xấu hổ mà trêu bố! – Âu yếm nhéo nhéo mũi Bánh Bao Nhỏ, Khương Trì phủi bột trên người, tay kia lại lén quệt thêm một cái lên trán bé.

- Bố đánh lén con! Mẹ cứu con với!

Bất đắc dĩ bị cuốn vào trận chiến, đại chiến vẩy bột giữa hai phe ba người thật sự bắt đầu, mãi đến khi Khương Trì mỗi tay khóa lấy một người mới chấm dứt được.

- Mẹ nối giáo cho giặc! – Bé con có nhỏ đến mấy cũng nhìn ra được Hướng Thiển Ngôn nương tay, bé bị treo trên tay Khương Trì vẫn cố sức quẫy đạp hai chân.

Cười cười thả bé xuống, Khương Trì ôm lấy Hướng Thiển Ngôn vênh mặt lên với con trai:

- Vợ của bố tất nhiên phải che chở bố!

- Chưa phải vợ bố đâu nhé!

Bộ dáng dậm chân của Bánh Bao Nhỏ khiến cô đỡ ngượng ngùng, Hướng Thiển Ngôn đành phải lên tiếng:

- Được rồi được rồi, phủi lên bột trên mặt đi, chút nữa bánh nướng xong còn trang trí nữa.

Bánh Bao Nhỏ nhanh chân ra phòng khách lấy khăn ướt, rút ra một tờ đưa cho Hướng Thiển Ngôn:

- Mẹ lau cho con đi!

Nhận lấy khăn ướt, ngồi xuống cẩn thận lau sạch bột trên mặt bé, Hướng Thiển Ngôn lấy thêm một tờ nữa ra lau đôi tay nhỏ bé, bỗng trên mặt có cảm giác man mát.

- Anh bạn nhỏ, lau sạch giúp cô ấy mới là yêu biết chưa? – Khương Trì nói vậy khiến Bánh Bao Nhỏ chau mày. Một câu nói ấy đã khơi dậy ý chí chiến đấu của Bánh Bao Nhỏ, bàn tay nhỏ rút ra một tờ khăn ướt lau mặt cho Hướng Thiển Ngôn.

Bị hai cha con họ chọc cười, Hướng Thiển Ngôn nhắm tịt mắt lại để hai người lau sạch cho mình. Vừa nghe Bánh Bao Nhỏ thốt lên “hoàn thành nhiệm vụ” xong, hai má cô cùng lúc cảm nhận được hai nụ hôn, mở mắt ra thấy nụ cười giống hệt nhau của hai bố con, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn.

Khi lò nướng báo hiệu “ding”, điện thoại của Hướng Thiển Ngôn cũng reo lên. Bàn giao qua loa công việc tiếp theo cho hai bố con, cô ra ngoài phòng bếp nghe điện thoại.

- Chậc chậc, hạnh phúc ghê gái nhỉ?

- Tất nhiên rồi. – Dựa vào lan can, cô nghĩ đến hai bố con trong nhà bếp thì càng tươi cười hơn. – Tớ sợ kể ra cậu lại chê tớ sến sẩm.

- Này, cậu đừng có mà đắc ý thế nhé! Chúng ta nói cụ thể xem nào.

- Sao?

- Tỷ như hai người bây giờ tiến triển đến bước kia chưa?

- …

Hà Vãn ép cung mãi, Hướng Thiển Ngôn đành kể thật tiến độ của hai người, chuyện mấy hôm nay toàn ngủ phòng anh cũng thành thật khai ra.

- Cái gì?! Hai người ngủ với nhau mấy hôm mà không làm gì á? – Hà Vãn bỗng rú lên khiến cô nhức cả tai, Hướng Thiển Ngôn day day tai rồi mới nghe tiếp. – Cậu không có lực hấp dẫn hay ông chú nhà cậu bị bất lực thế?

- Tiểu Vãn!

- Hứ, còn chưa gả đi mà bảo vệ anh ta thế? Cơ mà trong mắt tớ ấy, ông chú nhà cậu đúng là một người đàn ông tốt đấy, thủ thân bao năm như thế, cậu đã leo lên giường rồi mà anh ta vẫn có thể bình tâm được, đàn ông nhịn được đến mức này trên đời hiếm lắm…

Hướng Thiển Ngôn bị cô nàng nói vậy thật đỏ mặt, không thấy nói gì tiếp mới đáp lời Hà Vãn:

- Cậu đừng nói lung tung, cậu tưởng ai cũng giống cậu à…

- Tớ thì làm sao?

- Cậu với tiện nam nhà cậu thì sao?

- …

Hai người tám chuyện nửa tiếng đồng hồ, mãi đến khi có người gọi Hà Vãn đi mới đành cúp máy. Sức nóng trên mặt Hướng Thiển Ngôn đã giảm, nhớ đến bánh gato hẳn là được rồi, cô đi vào trong bếp.

- Mẹ ơi lại đây xem này!

Một lớn một nhỏ đã hoàn thiện chiếc bánh, Bánh Bao Nhỏ nắm tay cô giới thiệu:

- Nè, kem bên ngoài là bố phết, còn con vẽ ba cái người nhỏ nhỏ này đấy.

Đó là bức tranh gia đình dang dở của Bánh Bao nhỏ ngày đó, hình dáng ba người rất mơ hồ, Hướng Thiển Ngôn lại hiểu được ý tứ của bé, ba người nắm tay nhau chẳng phải giống bọn họ bây giờ sao? Hướng Thiển Ngôn nhịn không được chụp lấy một bức hình, kèm lời bình cao nhất:

- Bánh gato đẹp vô cùng luôn!

Hướng Thiển Ngôn bây giờ mới nhận ra, ông chú Khương nam thần của mình nghịch ngợm đến vậy, cô vừa mới ăn một miếng bánh kem, Khương Trì đã khơi mào một trận chiến mới – đại chiến kem.

Cả phòng bếp hết bột mỳ lại đến bơ, lanh tanh bành chẳng nhìn ra được dáng vẻ ban đầu nữa. Lần này Khương Trì phải xin thua, Hướng Thiển Ngôn đưa hai bố con đến phòng tắm, cầm giúp họ quần áo bẩn ra ngoài rồi đóng cửa lại:

- Tự tắm rửa sạch sẽ nhé.

Cách một cánh cửa, cô nghe thấy hai bố con kia lại cãi nhau.

- Con muốn tắm với mẹ!

- Nam nữ thụ thụ bất thân, con phải tắm với bố.

- Không muốn không muốn, con muốn tắm với mẹ!

- Còn muốn sinh nhật không hả?

- Huhu… bố bắt nạt con…

- …

Dở khóc dở cười, Hướng Thiển Ngôn về phòng mình rửa mặt, nhìn thấy khóe môi mình trong gương cũng đang giương lên rất cao. Tiếng gọi “mẹ ơi” của Bánh Bao Nhỏ cứ quanh quẩn trong đầu, cả bộ dáng Khương Trì thừa cơ “sàm sỡ” mình trong trận đại chiến vừa rồi cũng hiện ra, cô bỗng nhận ra, cuộc sống thế này thật hạnh khúc khó ai sánh bằng.

Buổi tối khu vui chơi mang vẻ huyền ảo và thơ mộng hơn, Hướng Thiển Ngôn dắt tay Bánh Bao Nhỏ, mà Khương Trì ôm lấy cả người cô, ba người đứng trước vòng quay khổng lồ cười với nhau.

- Mẹ ơi, chúng ta ngồi lên đây được không ạ?

Tay bị Bánh Bao Nhỏ nắm lấy, Hướng Thiển Ngôn nhìn sang Khương Trì.

- Ngoại trừ mấy trò nguy hiểm ra, con muốn chơi gì cũng được. – Khương Trì nói rồi ôm lấy Bánh Bao Nhỏ. – Bây giờ mình phải đi nhờ các cô chú ấy mở cửa cho.

- Tuyệt quá!

Hết thảy đèn màu của khu vui chơi cùng tỏa sáng trong đêm, những ánh đèn cứ nhấp nháy trong mắt Bánh Bao Nhỏ, bé nắm tay vịn hưng phấn nhìn đèn đuốc bên ngoài:

- Bố mẹ ơi! Ngoài kia đẹp quá!

Hướng Thiển Ngôn đứng bọc sau Bánh Bao Nhỏ cũng hào hứng theo bé, mà Khương Trì ở bên cạnh mỉm cười nhìn hai người. Vòng quay khổng lồ lên đến đỉnh, trên bầu trời bỗng lóe lên bao ánh màu rực rỡ, Bánh Bao Nhỏ reo lên, khiến trái tim Hướng Thiển Ngôn cũng run lên theo.

- Bố ơi! Bố ơi!

- Chúc mừng sinh nhật Tiểu Triết. – Ý cười trong mắt Khương Trì vẫn chưa hề vơi đi, anh ôm lấy Bánh Bao Nhỏ rồi hôn lên trán con. – Mong sao con trai bố mãi mãi khỏe mạnh vui tươi.

- Cả nhà ta đều khỏe mạnh vui tươi!

- Ừm.

Đó là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất của Khương Triết, được cậu bé mãi mãi lưu giữ ở nơi an toàn nhất trong tim, mãi mãi vẹn nguyên như lúc ban đầu.