Làm Một Beta

Chương 12




Một

Thiếu tướng cúi xuống nhìn mũi dao dưới cổ họng, lại nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt uy hiếp của sếp cùng dấu tích xanh xanh tím tím trên cổ anh ta, gã không dấu vết lui về sau một bước nhỏ thỏa hiệp: “Là như vậy không sai.”

Sếp thu hồi dao găm tiện tay giấu vào bên hông, cầm lấy bản đồ nhìn kỹ một phen hỏi: “Trước đi thăm dò sàn giao dịch ngầm, thông báo người trong đội tập hợp.”

Hai

“Vì sao không cho (chúng) ta đi!” Tiểu Hoắc Hương và Tiểu Sầu Riêng đập bàn làm việc của sếp đùng đùng, nhưng sếp vẫn nhìn tư liệu cũng không ngẩng đầu lên trả lời: “Thuốc thanh tân có thể che lại mùi vị chất dẫn dụ của các cậu?”

“……”

“Tôi cũng không muốn chưa kịp tiến vào đã bại lộ.”

“……”

Ba

Ninh Nhất đóng cửa xe lại, sửa sang chiếc nơ trước ngực, thắc mắc hỏi sếp ngồi trước, “Bác sĩ không phải mới làm ra thuốc nước có thể hoàn toàn che giấu chất dẫn dụ sao? Sao không dẫn bọn chúng đi?”

“Có một số việc phải từ từ dạy, vịt một mạch bị nhồi đầy não không thể được.” Sếp ngậm thuốc lá nở nụ cười vô lại, “Chỗ này, không phải là nơi đám nhóc kia hiện tại nên tới.”

Rồi sếp ngước mắt nhìn bọn Ninh Nhất qua gương chiếu hậu, “Đến sàn giao dịch, thấy không đúng thì nhanh chóng rút lui.”

“Đặc biệt là Beta.” Sếp cau mày, thần sắc khá nghiêm túc, “Người mất tích đại đa số là Beta, mọi người nhất định phải cẩn thận.”

Bốn

Lối vào sàn giao dịch ngầm ở một nơi rất hẻo lánh, không tỉ mỉ quan sát sẽ không phát hiện được.

Ngoài dự liệu là, lối vào chỉ có một tên lưu manh ăn mặc cắc ké tùy tiện nhìn quanh bốn phía, ngoài ra không có ai nữa.

Sếp vừa dừng xe lại, tên lưu manh lơ đãng kia lập tức cảnh giác theo dõi anh ta, sếp ngược lại cũng không hoang mang, trước khi ra ngoài đã dịch dung qua một chút, hơn nữa chất dẫn dụ cũng đã được che giấu kỹ càng, anh ta chắc chắn không bị người khác nhận ra.

Anh ta giơ tay ném cho tên lưu manh một đồ vật gì đó bằng bạc, sau đó đứng một bên ra vẻ không kiên nhẫn.

Tên lưu manh lăn qua lộn lại từ đầu tới đuôi kiểm tra xác nhận một hồi, mới cẩn thận cất đồ vật vừa thu được vào túi quần áo, cung kính hành lễ với sếp như một thân sĩ, chỉ là phối hợp với trang phục trên người hắn lại trông không ra làm sao.

“Một lát nữa xin nhất định phải theo kịp bước tôi.”

Năm

Ninh Nhất cuối cùng cũng rõ tại sao cửa vào chỉ có một người giữ, dưới đất này tối lửa tắt đèn, chỉ có ngọn đèn trong tay tên lưu manh dẫn đường, mà con đường này quanh co không thấy điểm cuối, nếu như không có nhân viên nội bộ dẫn đường, phỏng chừng phải ở mê cung dưới lòng đất này quay tròn hết cả đời.

“Đến rồi.” Tên lưu manh đột nhiên dừng bước, giơ tay gõ lên cánh cửa gỗ một loại nhịp điệu kỳ lạ, “kẹt kẹt ——” cửa theo đó mở ra, ánh sáng mạnh qua lại đột nhiên chiếu vào khiến mọi người không mở nổi mắt.

Đợi đến khi thích ứng được với ánh sáng mạnh, mọi người mới nhìn rõ bố cục của gian phòng này.

Trần nhà màu trắng, đèn màu trắng, bức tường cũng màu trắng…… Mọi thứ trong phòng này đều là màu trắng, tên lưu manh từ trên bàn cầm lấy mấy cái mặt nạ màu trắng mang tới phân cho bọn họ, nâng ngón tay chỉ về một hướng, “Mời.”

Sáu

Bước qua cánh cửa này, sàn giao dịch điên cuồng dưới lòng đất mới chính thức hiện ra trước mặt bọn họ.

Nicotin, chất rượu, dục vọng, âm nhạc đinh tai nhức óc, hình ảnh thân thể va chạm…… tràn ngập cảm quan của mọi người, sòng bạc xa hoa đồi trụy, thế giới dục vọng tràn lan. Trên mặt đất, người ta lên án mạnh mẽ loại sinh hoạt hoang đường túng dục, nhưng dưới 

lòng đất, người ta lại hưởng thụ thời khắc thiên đường này.

“Chẹp, dẫu nhìn bao nhiêu lần vẫn cay mắt như vậy.” Sếp đeo mặt nạ lầm bầm nói, anh ta đưa một tay qua ôm vai thiếu tướng rồi hướng phía hai người huýt sáo, “Tách ra xem đi, chơi vui vẻ~ “

Ninh Nhất dưới chiếc mặt nạ nhất định vô cùng kinh ngạc, cậu chỉ vào tay sếp đang đặt trên vai thiếu tướng, do dự hỏi, “Hai người……”

“Ai, người trẻ tuổi.” Sếp đập một cái xuống tay Ninh Nhất, rồi tiến đến bên tai Ninh Nhất liếc nhìn đám người cách đó không xa đang rục rịch nổi dậy đè giọng xuống nói: “Không muốn bị bọn họ dính lên thì tìm đối tác đi, huống chi…”

Sếp quay về bên người Thiếu tướng, nắm cằm gã trêu đùa, “Có một anh chàng đẹp trai thế này đi cùng cũng không thiệt thòi, đúng không?”

Ninh Nhất nhìn Thiếu tướng không phản kháng gì, trái lại cần cổ lại đỏ lên, càng thêm xác định mấy tiếng trước hai người bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó không thể miêu tả.

Tần Phong nhìn Thiếu tướng hít hít mũi hiếu kỳ, ồ, trên người Thiếu tướng không có mùi thuốc lá.