Làm Nũng - Thời Tinh Thảo

Chương 9




Edit: Đá Bào

Beta: Gió

Ảnh: Pinterest

Trong tích tắc, cả hai người đều cứng đờ.

Tay Nguyễn Khinh Họa tuy nhỏ, nhưng rất mềm mại. Bởi vì gió lớn, các ngón tay cũng trở nên lạnh hơn, trái ngược hẳn với Giang Hoài Khiêm.

Nhiệt độ ở cổ tay anh rất cao, ấm hơn nhiều so với cô tưởng tượng.

Thời gian như đã đóng băng, không khí như dừng lại.

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ngơ, nhìn sâu vào ánh mắt của Giang Hoài Khiêm, rồi theo bản năng buông lỏng tay.

Cô liền đưa tay ra sau, thận trọng giấu đi.

Giang Hoài Khiêm nhìn động tác của cô, lông mày hơi nhíu lại.

Để ý đến ánh mắt của anh, Nguyễn Khinh Họa hắng giọng, nói khẽ: “Thật đấy.”

Cô thành thật: “Tôi không sao cả.”

Đây là chuyện nhỏ, Nguyễn Khinh Họa có thể tự xử lý được.

Kể cả lúc ấy cô có thực sự ngã xuống đất, cùng lắm chỉ bị đau một chút, không đến nỗi bị bong gân hay trẹo chân gì cả

Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô, hỏi lại: “Chắc chứ?”

Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.

Giang Hoài Khiêm dừng một chút, đem túi chườm đá đặt sang một bên.

Nguyễn Khinh Họa nhìn, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Giang tổng ——”

Cô vừa mở miệng, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Hoài Khiêm.

Nguyễn Khinh Họa có chút nghẹn, giải thích: “Chuyện xảy ra ban nãy.”

Cô nhỏ giọng: “Tôi cảm thấy nên nói với Giang tổng thì thích hợp hơn.”

Giang Hoài Khiêm không phản ứng lại.

Nguyễn Khinh Họa mím môi, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện vừa rồi ở nhà ăn, anh định xử lý như thế nào?”

Giang Hoài Khiêm ngồi xuống bên cạnh cô, nghịch bật lửa trên tay.

Cứ đóng rồi lại mở, nhưng không có đánh lửa.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm vào động tác của anh, có chút mất tập trung.

Đột nhiên, giọng nói trầm thấp của anh từ gần đó truyền đến: “Cô muốn hỏi giúp đồng nghiệp?”

“…… Không phải.”

Nguyễn Khinh Họa có chút khó xử: “Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

Giang Hoài Khiêm liếc cô một cái, không trả lời.

Nguyễn Khinh Họa bối rối, thành thật nói: “Thực ra nguyên nhân chính dẫn đến tranh cãi đó là đến từ tôi.”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh nhướng mày: “Đã cãi nhau với người nào rồi?”

Nguyễn Khinh Họa thì thầm: “Không có.”

“Động thủ?”

“Không.”

“Thế liên quan gì đến cô?”

Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.

Lời nói của Giang Hoài Khiêm chứa đựng sự tức giận, nhìn người ngồi bên cạnh đang im lặng, không nhịn được giáo huấn cô: “Trước đây cô thấy người ta đánh nhau liền bỏ chạy, sao bây giờ lại không làm được?”

Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa theo bản năng phản kháng: “Tôi làm thế lúc nào?”

Giang Hoài Khiêm buông xuống một câu: “Tự mình nhớ lại xem.”

Đột nhiên, một kí ức nào đó lóe lên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.

Cô sửng sốt, nói một cách chắc nịch: “Không phải lúc đó là anh bảo tôi chạy sao.”

“……”

Giang Hoài Khiêm nghe xong lời này của cô thì tâm trạng không tốt cho lắm.

Thấy sắc mặt anh trầm xuống, Nguyễn Khinh Họa bổ sung thêm: “Hơn nữa tôi còn chạy đi gọi cảnh sát, nếu không anh làm sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy.”    

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh im lặng vài giây, quan sát cô rồi nghiêm túc hỏi: “Vậy bây giờ tôi phải cảm ơn cô?”

“……”

Nguyễn Khinh Họa ủy khuất, chớp chớp mắt, trịnh trọng nói: “Không cần cảm ơn đâu, chuyện cũng không có gì.”

Giang Hoài Khiêm bị cô làm cho bật cười.

Xem anh đã thả lỏng nét mặt, Nguyễn Khinh Họa cụp mắt xuống, nhẹ thở phào một cái.

Cô thực sự không sợ Giang Hoài Khiêm, nhưng không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy anh cô lại trở nên vô cùng khẩn trương.

Có thể là bởi vì chột dạ, cũng có thể là nguyên nhân khác. Nguyễn Khinh Họa nhất thời cũng không lý giải được.

Đột nhiên, không khí lại tĩnh lặng.

Hai người không ai lên tiếng, chỉ còn có tiếng gió rít. Âm thanh phần phật, tựa như lung lay muốn xô đổ.

Cái nắng cuối thu không quá oi bức, nhẹ nhàng hòa quyện với gió khiến lòng người thấy dễ chịu, thoải mái.

Ánh nắng chiếu vào Nguyễn Khinh Họa, khiến cô hơi mệt mỏi, buồn ngủ.

Cô đang nghĩ cách mở miệng nói với Giang Hoài Khiêm là cô muốn quay lại văn phòng, chợt bên tai lại vang lên giọng nói của anh.

“Có lạnh không?”

Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn anh, người đàn ông sườn mặt góc cạnh, lộ ra vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

“Không…… không sao.”

Giang Hoài Khiêm nhẹ nói, đứng lên trước: “Về văn phòng thôi.”

Nguyễn Khinh Họa “Ừm” một tiếng, cùng anh đi về hướng cầu thang.

Đi tới cửa, cô lại dừng lại.

Giang Hoài Khiêm không rõ nguyên nhân, hỏi: “Muốn ở lại đây sao?”

“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Giang tổng, anh xuống trước đi, tôi đi sau.”

“……”

Giang Hoài Khiêm rất thông minh, ngay lập tức hiểu được ý của cô.

Anh nhìn xuống, nhường trước.

“Cô đi trước đi.”

Nguyễn Khinh Họa kinh ngạc.

Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt nói: “Tôi hút điếu thuốc.”

“Ồ.” Nguyễn Khinh Họa không nghĩ ngợi nhiều: “Gặp lại sau, Giang tổng.”

Giang Hoài Khiêm không để ý nữa.

Anh không nhìn cô, xoay người đi sang hướng khác. Thỉnh thoảng, anh vẫn còn nghe thấy tiếng giày cao gót lộc cộc của cô.

Cô gái ngốc không có lương tâm này.

Giang Hoài Khiêm một tay đút túi, vừa lấy trong túi ra một điếu thuốc, còn chưa kịp châm lửa thì sau lưng bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Sư huynh.”

Giang Hoài Khiêm giật mình, nghiêng người nhìn, hơi ngạc nhiên.

Nguyễn Khinh Họa đứng bên dưới cầu thang, ngẩng lên nhìn anh, khẽ nhắc: “Hút nhiều thuốc không tốt cho sức khỏe đâu.”

Sau đó, cô thật sự không dừng lại nữa, trực tiếp đi xuống lầu.

Ánh mắt Giang Hoài Khiêm dừng lại ở đó vài giây. Gió thổi qua, một mùi hương ngọt ngào xộc vào mũi, lúc này anh mới thu hồi ánh nhìn.

Bất giác, anh khẽ bật cười.



Trở lại văn phòng, đa số mọi người đều đang nghỉ trưa.

Nguyễn Khinh Họa bước nhẹ nhàng, trở lại chỗ ngồi.

Cô dựa vào bàn, định chợp mắt một giấc.

Nhưng lúc nhắm mắt, cô lại không thấy buồn ngủ nữa.

Cô mở mắt, nhìn chậu cây xanh mướt trên mặt bàn, đột nhiên nghĩ đến chuyện Giang Hoài Khiêm vừa nhắc tới.

Lần đó, là lần đầu tiên cô thấy Giang Hoài Khiêm đánh nhau. Cũng là lần duy nhất.

Cô mang máng biết lý do đánh nhau của anh, có hỏi, nhưng anh lại phủ nhận.

Nguyễn Khinh Họa tự nhận mình là một người thận trọng.

Một phần cũng do môi trường sống lúc nhỏ nên bình thường cô sẽ không bao giờ chủ động gây chuyện. Nhưng không may là chuyện lại tự động tìm tới cô.

Khi còn du học ở nước ngoài, Nguyễn Khinh Họa đã làm thêm nhiều công việc bán thời gian.

Có thuận lợi, cũng có khó khăn.

Vài ngày trước khi xảy ra trận đánh nhau của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa gặp mấy người lạ khi đang làm thêm.

Gặp phải chuyện này cũng không có gì lạ, sau khi từ chối, cô nghĩ sẽ không có chuyện gì nữa. Nhưng hai tên đó lại không đơn giản như vậy, không nói lý lẽ, còn muốn ép Nguyễn Khinh Họa đi chơi cùng chúng.

Nguyễn Khinh Họa cự tuyệt, cùng mấy người bạn học trở về phòng.

Ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như ngày thường.

Đến cuối ngày thứ ba, khi đang trên đường về nhà sau khi hết giờ làm thêm, cô thấy Giang Hoài Khiêm đang đánh nhau với mấy người khác.

Ban đầu nghe thấy tiếng đánh nhau, Nguyễn Khinh Họa không dám quay đầu nhìn.

Con đường về nhà của cô khá tối và không có quá nhiều người qua lại.

Nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại quay đầu lại.

Lúc chạy tới nhìn, vừa lúc cô thấy Giang Hoài Khiêm nhấc chân đá vào bụng đối phương.

Cô sững sờ trong vài giây, rồi trừng mắt nhìn một tên khác dùng gậy đánh lén anh.

Nguyễn Khinh Họa theo bản năng hét lên.

Thấy cô đứng lại, lần đầu tiên Giang Hoài Khiêm nặng lời với cô.

Anh bảo cô chạy.

Nguyễn Khinh Họa thật sự đã chạy đi.

Cô chạy ra phía con đường lớn đầy ánh sáng, tới nơi đông người.

Nguyễn Khinh Họa thở hổn hển, ngay lập tức gọi điện thoại báo cho cảnh sát tuần tra ban đêm gần đó.

May mắn chính là, cảnh sát đã nhanh chóng tới.

Ngay khi cảnh sát vừa xuất hiện thì vệ sĩ của Giang Hoài Khiêm cũng đã đến.

Cái cảnh đó là Nguyễn Khinh Họa lần đầu tiên thấy. Cũng là lần đầu biết, Giang Hoài Khiêm suốt thời gian qua vẫn luôn có vệ sĩ đi theo.

……



Bên tai lại vang lên âm thanh sột soạt, là các đồng nghiệp đã tỉnh ngủ.

Nguyễn Khinh Họa dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy.

“Tỉnh chưa?”

Từ Tử Vi nghiêng đầu nhìn cô.

Nguyễn Khinh Họa gật đầu, “Tôi tỉnh rồi.”

Từ Tử Vi lại nhẹ giọng nói: “Chuyện trưa nay, cậu đừng để trong lòng nhé?”

“Không có gì.” Nguyễn Khinh Họa buồn cười nói: “Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Từ Tử Vi thở dài, thấp giọng nói: “Cũng không biết Giang tổng sẽ xử phạt chúng ta như thế nào.”

Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, nhìn thần sắc Từ Tử Vi có vẻ không được tốt, an ủi nói: “Không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, đồng nghiệp với nhau đôi lúc không tránh khỏi cãi vã, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Từ Tử Vi nằm bò trên bàn, nhìn chằm chằm cô, nói: “Nhưng thật xấu hổ mà, còn bị Giang tổng nhìn thấy.

Nói đến đây, anh mắt Từ Tử Vi di chuyển đến khuôn mặt Nguyễn Khinh Họa, trầm giọng hỏi: “Khinh Họa, chuyện lúc trưa cậu cảm thấy thế nào?”

“Hả?”

Nguyễn Khinh Họa nhìn vào màn hình máy tính, định mở e-mail, không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.

“Cảm thấy cái gì cơ?”

Từ Tử Vi nháy mắt: “Ai da”, rồi trêu chọc: “Chính là cái lúc Giang tổng ôm cậu đó, cậu cảm thấy thế nào.”

Nguyễn Khinh Họa: “……”

Cô chút nữa thì bị sặc, thì thầm nói: ” Cái đó đâu có tính là ôm? Chỉ là thuận tay đỡ thôi mà. “

Từ Tử Vi: “Thật sao?”

“Ừ”. Nguyễn Khinh Họa nhìn vào hòm thư mới, lơ đãng nói: “Có chuyện gì à? “

“Không có gì”. Từ Tử Vi cười cười: “Tất cả mọi người đều ghen tị với cậu đó.”

Nguyễn Khinh Họa nghi hoặc: “Ghen tỵ cái gì?”

“Là cậu được tiếp xúc gần gũi với Giang tổng ấy.” Từ Tử Vi ghé vào bên tai cô, nhấn mạnh nói: “Cậu lúc đó không thấy sắc mặt của Đàm Diễm đâu, vừa ghen ghét đố kỵ, vừa tức chết.” 

Nghe đến đây, Nguyễn Khinh Họa hơi giật mình.

Cô và Từ Tử Vi quay đầu nhìn nhau, híp mắt cười: “Không phải tiếp xúc gần gũi, Giang tổng chỉ là ra tay giúp đỡ, để cấp dưới trước mắt nhiều người như vậy ngã xuống đất mà không đỡ thì chính anh ấy cũng bị mất mặt.”

“A……” Từ Tử Vi cảm khái: “Nói cũng đúng.”

Cô ấy lẩm bẩm: “Nhưng mọi người đều nói là bởi vì cậu xinh đẹp, đổi lại là người khác, Giang tổng sẽ không tốt như vậy.”

Nguyễn Khinh Họa không nói gì.

Từ Tử Vi tự nhủ: “Cái chính là, Giang tổng không dễ đến gần, anh ấy quá lạnh lùng.”

“……” Nguyễn Khinh Họa mỉm cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, cho nên lúc ấy tôi sợ tới mức lập tức lui lại hai bước.”

Từ Tử Vi “ừm ừm” hai tiếng, vỗ vỗ vai cô: “Giang tổng khí thế quá mạnh, tôi có thể hiểu được.”

Nguyễn Khinh Họa cười, phụ họa: “Không nói cái này nữa, cậu đọc e-mail mới được gửi chưa.”

“Có thông báo mới sao?” Từ Tử Vi vừa đăng nhập vừa hỏi.

Sau khi nhìn thấy e-mail mới, Từ Tử Vi “ồ” lên ngạc nhiên: “Đây có phải là danh sách những người tham gia bữa tiệc gặp mặt không?”

Đồng nghiệp ở đối diện bổ sung: “Ngoài ra còn có thông tin về chuyến du lịch nữa, các cô thấy chưa?”

“Ở đâu?”

“Bên dưới ấy.”

“Trời ơi, Giang tổng thật là ngầu quá đi!”

Ngay lập tức, các đồng nghiệp trong văn phòng bắt đầu thảo luận về bữa tiệc và chuyến đi du lịch hai ngày hai đêm.

Chuyến đi hai ngày hai đêm là phúc lợi đầu tiên mà Giang Hoài Khiêm dành cho mọi người sau khi anh lên giữ chức tổng giám đốc SU. Mà bữa tiệc gặp gỡ kia sẽ được tổ chức vào buổi tối của chuyến du lịch.

Thời gian ấn định vào thứ sáu nửa tháng sau, sau khi tan làm và trở về vào ngày chủ nhật.

Có ba địa điểm, mọi người sẽ bỏ phiếu lựa chọn, thiểu số theo đa số, rất dân chủ.

Nguyễn Khinh Họa nghe các đồng nghiệp hết lời khen ngợi Giang Hoài Khiêm.

Cô không thể không thừa nhận, Giang Hoài Khiêm rất giỏi trong việc lấy lòng mọi người.



Thạch Giang bước ra khỏi văn phòng sau cuộc họp vô cùng căng thẳng.

Hắn ta liếc nhìn về phía đám người Nguyễn Khinh Họa, nghiêm nghị nói: “Nhóm người thiết kế mau tới phòng họp.”

Cả nhóm nhìn nhau, ngây người đi theo vào phòng họp.

Đi vào phòng họp, Thạch Giang sắc mặt không vui nói: “Ngồi đi.”

Nhân viên trong bộ phận thiết kế của SU không nhiều, nhưng cũng không ít.

Mọi người ngồi xuống, không khí trở nên có chút ngột ngạt.

Thạch Giang ra hiệu cho trợ lý đem tài liệu đến cho từng người, duỗi tay gõ gõ mặt bàn nói: “Mọi người đều biết, Giang tổng là người được J&A phái đến. Danh tiếng trong ngành của J&A chắc không cần tôi phải nhiều lời nữa.”

Hắn ta tạm dừng, khẽ nói: “Sắp tới, bộ phận thiết kế của J&A sẽ thay máu, Giang tổng đã nghĩ đến bộ phận thiết kế của SU chúng ta trước tiên.”

*Thay máu: một cuộc thay đổi nhân sự quy mô lớn.

Nghe vậy, Đàm Diễm hai mắt sáng ngời, trực tiếp hỏi: “Chúng ta có thể được điều đến J&A?”

Thạch Giang liếc cô ta một cái, khẽ cau mày: “Nếu các cô có thực lực, không phải là không có khả năng.”

Nguyễn Khinh Họa cúi đầu lật giở tài liệu trong tay, đại khái biết được Giang Hoài Khiêm muốn làm gì.

Quả nhiên, giây tiếp theo Thạch Giang liền nói.

Giang Hoài Khiêm có thể tiến cử bọn họ đến J&A học tập, thậm chí trực tiếp đến J&A trở thành nhà thiết kế, nhưng những nhà thiết kế của SU thì không ít, mà danh sách chỉ nhận có hai vị trí, cho nên bọn họ phải tiến hành PK nội bộ một lần nữa.

“Chủ đề của cuộc thi là gì? Có phải chia làm xuân, hạ, thu, đông không?”

Từ Tử Vi lo lắng hỏi.

Thạch Giang lắc đầu: “Không phân biệt gì hết, nhưng Giang tổng có một yêu cầu, lần này không chỉ đơn giản là thiết kế, mà còn phải tạo ra thành phẩm.”

Hắn ta nhìn chằm chằm vào mọi người: “Thứ sáu tuần sau, Giang tổng và một nhà thiết kế chuyên nghiệp sẽ tới tham dự cuộc tuyển chọn, người chiến thắng sẽ đến J&A để học tập, sau đó ở lại hay quay về là do người đó quyết định.”

Ra khỏi phòng họp, một số người đã sẵn sàng tâm thế chiến đấu, một số lại chán nản và không có ý định tranh đấu.

Nguyễn Khinh Họa vẫn như trước, không hưng phấn cũng không chán nản.

Mỗi một lần thiết kế đối với cô mà nói, đều là thử thách. Cô sẽ dùng lòng dạ ban đầu của mình để đối diện với nó.

Trong khi những người khác đang vui vẻ mong chờ hai ngày hai đêm của chuyến đi du lịch, thì bộ phận thiết kế lại trở nên bận rộn hơn trước.

Nháy mắt, lại đến thứ sáu.

Hết tuần này, thứ sáu tuần sau là thời gian để nộp bản thiết kế và thành phẩm.

Từ Tử Vi vo viên một tờ giấy rồi lại ném vào thùng rác, vô tình cũng khơi dậy sự căng thẳng và khẩn trương trong Nguyễn Khinh Họa.

Cô nhìn bản vẽ vẫn còn trống không, đưa tay lên xoa xoa giữa mày.

Từ khi bắt đầu làm việc đến giờ, Nguyễn Khinh Họa vẫn không tìm thấy bất kỳ cảm hứng nào.



Sau khi tan sở, Nguyễn Khinh Họa từ chối lời mời đi ăn tối của Mạnh Dao, một mình chậm rãi đi bộ về nhà.

Cô là nhà thiết kế giày. Mỗi khi thấy không có cảm hứng, cô thích đi trên phố nhìn giày của những người qua đường phối với trang phục của họ, kích thích trí não.

Tan tầm là thời gian có nhiều người trên đường nhất, mọi người bước đi rất vội vã.

Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm đường phố một hồi, có chút choáng váng.

Đang định tìm chỗ ngồi nghỉ một lúc, chợt cô thấy Giang Hoài Khiêm ở cách đó không xa.

Mà trước mặt Giang Hoài Khiêm, là một vị tiểu thư trang điểm xinh đẹp.

Nguyễn Khinh Họa nhướng mày, nhìn Giang Hoài Khiêm vẻ mặt đang khó xử, có chút buồn cười.

Khóe môi cô mở rộng, nhìn chằm chằm một lúc, định thu hồi ánh mắt. Chưa kịp thu lại, Giang Hoài Khiêm đã phát hiện ra, quay đầu nhìn cô.

Hai người nhìn nhau.

Nguyễn Khinh Họa hơi xấu hổ, chột dạ mà dịch chuyển tầm mắt.

Cô quay đầu nhìn sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào biển hiệu của một quán trà sữa.

Chính lúc cô đang không chú ý, Giang Hoài Khiêm đã đi đến bên cạnh.

Bị mùi hương quen thuộc làm bừng tỉnh, còn có mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng, cũng không khiến cô cảm thấy cay mũi.

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu nhìn anh.

“Giang……” Chữ sau còn chưa nói ra, cô đã bị Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm.

Nguyễn Khinh Họa nuốt nước bọt, sửa lại: “Sư huynh, sao anh lại ở đây?”

Giang Hoài Khiêm: “Tới cửa hàng.”

“À?”

Nguyễn Khinh Họa không nghĩ tới đáp án là như vậy, cô sửng sốt, ngước mắt nhìn về phía đối diện.

Trong vô thức, cô đã đi tới trụ sở J&A lúc nào không biết. Mà bên dưới trụ sở, có rất nhiều cửa hàng lớn của họ.

Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Sau khi các mẫu thu đông mới của J&A được bán ra, cô đã đến các cửa hàng khác để xem qua, nhưng có một số mẫu chỉ có ở mấy cửa hàng tại trụ sở này. Nguyễn Khinh Họa đã định tới đây xem thử, nhưng chưa có thời gian.

Cô liền dò hỏi: “Anh mới từ J&A bước ra?”

Giang Hoài Khiêm nhíu mày: “Thì sao?”

Nguyễn Khinh Họa đã rục rịch một ý định nào đó, cô cảm thấy bây giờ cũng không giống như đi cửa sau.

Cô nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi dạo một vòng J&A.”

Giang Hoài Khiêm cúi nhìn xuống, ngữ khí bình thản nói: “Thì cứ vào thôi.”

Nguyễn Khinh Họa nhìn anh một cái, cảm giác hình như anh đang cố ý.

Bối rối vài giây, cô vẫn là đưa ra lời mời: “Sư huynh, anh có muốn đi cùng không?”

Nguyễn Khinh Họa một mình vào J&A hay “mang theo” Giang Hoài Khiêm vào, có thể nói là có sự khác biệt không hề nhỏ.

Mục tiêu của cô không chỉ là xem xét kiểu dáng, mà còn để học hỏi thêm. Và những gì cô muốn tìm hiểu, Giang Hoài Khiêm đều biết.

Giang Hoài Khiêm nhìn chằm chằm cô một lát, chợt mỉm cười một cái.

Nguyễn Khinh Họa ánh mắt chờ đợi để nghe được đáp án từ anh.

“Không được.”

Nguyễn Khinh Họa: “……?”

Cô lặng im, cũng không có ép buộc: “Được thôi. Vậy tôi tự mình đi, sẽ không quấy rầy sư huynh.”

Giang Hoài Khiêm: “……”

Anh không kìm lòng được, giơ tay giữ lấy cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“……”

Hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Khinh Họa nhanh chóng đáp lại: “Vẫn chưa.”

Cô nhanh nhảu đề nghị: “Sư huynh, để em mời anh, chúc mừng anh trở về Trung Quốc.”

Giang Hoài Khiêm không nói gì.

Nguyễn Khinh Họa ngẩng đầu, rụt rè hỏi: “Sư huynh, anh chiếu cố chút có được không?”

Giang Hoài Khiêm nhìn cô, miễn cưỡng nói: “Được.”