Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 57-2




Editor: Miền lạ

(tiếp)

Trong một quán ăn, Tùng Dụ Chu gọi mấy ly bia, Tương Trọng Ninh bắt đầu cắn hạt dưa.

Cậu ta vừa cắn hạt dưa, vừa nghe câu chuyện đầy máu chó của gia đình Tạ Tùy, có chút khó tiếp thu nổi, Tùng Dụ Chu tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy hạt dưa trong tay Tương Trọng Ninh, bắt đầu ngồi ăn ngon lành.

Tạ Tùy vừa nhìn thấy cậu nhóc kia, mới chợt nhận ra, mẹ của cậu – Trình Tiêu không chỉ được gả vào hào môn mà gia đình kia lại còn là Lệ gia của tập đoàn Lệ Thị.

Quả thật là hào môn thế gia chân chính, khó trách bà ta lại kiêng kị sự tồn tại của Tạ Tùy đến như vậy.

Tạ Tùy nhớ lại khi cậu còn nhỏ, thỉnh thoảng Trình Tiêu sẽ cho dì hàng xóm bên cạnh chút tiền, nhờ dì ấy chiếu cố Tạ Tùy nhưng lại không muốn đến nhìn mặt cậu.

Đến khi lên sơ trung, Tạ Tùy mới hiểu rõ bản thân cậu đã trói buộc mẹ mình, cậu kiên quyết từ chối tất cả tiền bạc mà Trình Tiêu đã cho và cũng không muốn ăn nhờ, ở đậu, thà rằng cậu tự mình đi rửa bát ở quán ăn, tự nuôi sống bản thân chứ không bao giờ cầm lấy dù chỉ một đồng của bà ta.

Mấy năm nay, Tạ Tùy đã lăn lộn ở tầng dưới chót của xã hội, việc gì cậu cũng từng làm qua: bảo vệ ở quán Bar, theo người khác đi đánh nhau, sau này lại học đánh quyền anh. Ngay từ đầu, Tạ Tùy luôn luôn bị người khác đánh đến mặt mũi bầm dập nhưng đổi lại cậu rất thông minh, chỉ một hiểu mười, biết cố gắng luyện tập nên thân thể phát triển rất tốt, xương cốt ngày một cứng rắn, nắm đấm cũng tràn đầy năng lượng. Rốt cuộc, cậu đã chẳng còn thua kém một ai.

Mà những chuyện này, Trình Tiêu chưa bao giờ nghe, cũng không bao giờ hỏi đến.

Tạ Tùy không coi Trình Tiêu là mẹ của mình và cậu cũng không nhận mình là con của bà ta, xem như không có bất cứ quan hệ nào.

Biểu cảm của Tương Trọng Ninh rất thâm sâu: “Thì ra cậu và Lệ Sâm... Đều có chung một đứa em trai, hai người không chỉ đơn thuần là tình địch nữa, quan hệ này thật sự quá kỳ diệu rồi.”

Tùng Dụ Chu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: “Không liên quan nhưng mà tôi có một thắc mắc muốn hỏi, Lệ Sâm không phải là thái tử gia duy nhất của tập đoàn Lệ Thị hay sao?”

“Đúng vậy, ở phòng quyền anh mọi người đều nói như thế, Lệ tổng của tập đoàn Lệ Thị chỉ có duy nhất một thái tử gia.” Tương Trọng Ninh lại nói tiếp: “Tại sao cậu lại hỏi cái này?”

“Tôi chỉ suy luận một chút thôi, đứa bé kia là em trai của Tạ Tùy, cũng là em trai của Lệ Sâm. Cậu nói xem, khi nó trưởng thành có thể uy hϊế͙p͙ đến vị trí người thừa kế của Lệ Sâm hay không?”

“Đệch, cũng quá máu chó rồi, cậu cho rằng bọn họ đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế trong cung à?”

Tạ Tùy chậm rãi nâng mắt.

Cậu nghĩ đến đêm hôm đó, hình ảnh cô gái nọ chật vật trong hẻm sâu, gã đàn ông mang theo ống tiêm virus HIV, còn có thái độ kỳ lạ của Tịch Tĩnh...

Hiện thực không phải như trong phim truyền hình nhưng hiện thực so phim truyền hình còn máu chó hơn.

Cuối tuần, trêи sân bóng rổ.

Tạ Tùy và anh em của mình đang tập trung luyện tập cho cho trận bóng rổ cuối cấp, đây là lần hoạt động tập thể cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học. Thành tích của Tạ Tùy và mấy người bọn họ tuy rằng đã tiến bộ nhưng lại không thể sánh bằng nhóm người ở top đầu. Tuy vậy, các phong trào thể ɖu͙ƈ, thể thao luôn luôn là thiên hạ của bọn họ.

Lớp Tạ Tùy đấu với lớp của Trần Triết Dương, cậu tất nhiên sẽ cho hắn ta biết được sự lợi hại của mình.

Tạ Tùy ném một quả giành trọn ba điểm, quả bóng tùy tiện rơi xuống đất, khoảnh khắc Tạ Tùy nhặt bóng, Tùng Dụ Chu bỗng nhiên nói khẽ với cậu: “Nhìn cánh cửa bên cạnh kìa.”

Cạnh cửa, có một cậu nhóc mặt quần yếm, lén lút thò đầu, dáo dác nhìn về phía bọn họ.

Bắt gặp ánh mắt của Tạ Tùy nhìn sang, cậu nhóc vội vàng xoay lưng đi, trốn ở phía sau bức tường.

“Đứa bé kia, có phải em trai của Lệ Sâm hay không?”

Tạ Tùy ném quả bóng, đi đến chỗ cậu nhóc.

Đứa bé thấy cậu đi lại đây thì vội vàng bỏ chạy thục mạng. Tạ Tùy ba hai bước đã đuổi theo kịp, một tay nắm lấy cổ áo của nhóc con.

Lệ Tiểu Ý khoa tay múa chân, thở hổn hển nói: “A! Anh là một anh trai xấu, mau buông em ra!”

“Anh trai xấu?” Tạ Tùy cười lạnh buông cậu nhóc ra: “Ai mẹ nó là anh trai của nhóc, nhóc không thể gọi bậy bạ.”

Lệ Tiểu Ý lui về phía sau hai bước, sửa sang lại cổ áo của bản thân, động tác giống Lệ Sâm y như đúc.

Chỉ có gia đình giàu có mới có thể nuôi dưỡng ra một cậu nhóc thế này.

Lệ Tiểu Ý chu đôi môi hồng nhuận, biểu tình không được tự nhiên: “Em mới không thích một người anh trai như anh đâu.”

Không thể không nói, đứa trẻ này có bề ngoài rất xinh đẹp, làn da trắng nõn oánh nhuận, giống như một con búp bê sứ.

Tạ Tùy khi bằng tuổi cậu nhóc cũng không được tinh xảo, sạch sẽ như thế, khi đó cậu mặc những bộ quần áo cũ bẩn thỉu, trêи mặt thường xuyên lấm lem bùn đất.

“Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”

“Em đã tám tuổi” Lệ Tiểu Ý trả lời: “Học lớp hai rồi.”

“Nhóc nghịch ngợm.”

Lệ Tiểu Ý trẻ con hỏi Tạ Tùy: “Vì sao ngày đó anh lại bắt nạt anh trai Lệ Sâm của em?”

“Làm sao? Muốn đến báo thù cho anh trai?” Tạ Tùy ôm khuỷu tay liếc nhìn đứa bé: “Cánh tay, cẳng chân nhỏ bé này của nhóc, gập lại một cái thì sẽ bị cắt đứt.”

Lệ Tiểu Ý phòng bị lui về phía sau, giải thích: “Em không đến báo thù, em tìm anh là có chuyện khác.”

Cậu nhóc nói xong, lấy ra một tấm ảnh chụp từ trong balo, đưa cho Tạ Tùy xem: “Anh chính là người trêи ảnh chụp phải không?”

Tạ Tùy cầm lấy tấm ảnh đã sớm nhăn nhúm kia, đó là tấm ảnh mà cậu đã chụp hồi năm lớp mười. Trong bức ảnh, cậu mặc một chiếc T-shirt màu lam, lúc ấy quả đầu húi cua đang rất thịnh hành, mi xương thâm thúy, ngũ quan cứng cỏi rõ ràng, đôi mắt tối đen như mực lộ ra một cổ phong thái khinh cuồng bất kham.

“Phía trêи này là anh hả?”

“Nhóc con, cái này em tìm được ở đâu?”

“Trong ngăn tủ của mẹ em.” Lệ Tiểu Ý mắt không chuyển nhìn chằm chằm Tạ Tùy, quan sát vẻ mặt của cậu: “Thật lâu trước đây, em có nghe người làm trong nhà nói chuyện phiếm, mẹ em trước kia có một người con trai, bất quá sau khi sinh em ra, đã không cần người con trai kia nữa, vì vậy... Người kia là anh sao?”

Tạ Tùy nhớ ra, trước khi nhập học, Trình Tiêu đã làm thủ tục nhập học cho cậu. Có lẽ, bức ảnh này đã bị bà ta lấy đi cũng nên.

“Vớ vẩn.” Tạ Tùy lười cùng cậu nhóc vô nghĩa, xoay người muốn bỏ đi.

“Chờ một chút.” Lệ Tiểu Ý vội vàng kéo tay Tạ Tùy, thần bí cười hề hề hỏi: “Anh thật sự là một người anh trai khác của em hả? Em chỉ muốn hỏi rõ vấn đề này thôi.”

Tạ Tùy cầm tấm ảnh nhét vào trong ví của mình, sau đó lại đẩy đầu cậu nhóc ra: “Không phải, đừng tới tìm anh nữa.”

Lệ Tiểu Ý nhất quyết không buông, đuổi theo, tay cầm góc áo của Tạ Tùy: “Em cảm thấy đúng là như vậy, anh nhìn em đi, em và anh có chút giống nhau mà.”

Tạ Tùy bị nhóc con đeo bám cũng rất bực bội, cậu xoay đầu đè lại bờ vai của nó, lớn tiếng nói: “Anh không phải là anh trai của nhóc, anh trai của nhóc hiện tại đang ngồi ở văn phòng của tập đoàn Lệ Thị, hiểu không?”

Có lẽ do khóe mắt đầy phẫn nộ của Tạ Tùy nên Lệ Tiểu Ý hoảng sợ mà gật mạnh đầu.

Tạ Tùy buông nhóc con ra, dặn dò: “Sau này, đừng tới tìm anh nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.”

Lệ Tiểu Ý chần chừ một lát, trả lời: “Vậy anh tên gì?”

Tạ Tùy bình tĩnh nói: “Mau cút đi! Nếu không nghe lời thì lão tử sẽ đánh đấy.”

“…”

Lệ Tiểu Ý là một đứa trẻ rất cố chấp, cậu nhóc chạy đến phía trước Tạ Tùy, cản đường cậu: “Ngày đó anh đã nói rằng sẽ không đánh con nít mà.”

Tạ Tùy có chút khó chịu: “Rốt cuộc nhóc muốn gì?”

“Em muốn biết sự thật, anh có phải là anh trai em không?”

“Không phải! Mau cút.”

“Anh hung dữ cái gì, không thể dịu dàng một chút sao?” Cậu nhóc bĩu môi đi tới, đánh Tạ Tùy một cái.

“Nhóc con, em đừng ép anh, đương nhiên anh sẽ không đánh bạn gái mình nhưng những người khác...”

Lệ Tiểu Ý lại đánh nhẹ một cái lên người Tạ Tùy, hợp lý hợp tình nói: “Nếu anh thật sự là anh trai em, vậy anh cũng không thể nào đánh em được.”

Tạ Tùy:...

Đứa trẻ này phiền chết.

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên: “Này! Nhóc làm gì đấy?”

Tịch Bạch sải bước đi tới, che chắn trước mặt Tạ Tùy, hung dữ nhìn Lệ Tiểu Ý: “Em dám bắt nạt bạn trai của chị hả?”

Lệ Tiểu Ý nhìn chị gái xinh đẹp trước mặt, đôi mắt trong veo to tròn khẽ chớp, khó có thể tin nói: “Em... Bắt nạt anh ấy?”

Thực lực này chênh lệch cũng quá xa rồi.

Tạ Tùy cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng đặc biệt dễ chịu, cậu chỉ khoanh tay, tùy ý ngắm nhìn cô gái nhỏ của mình dạy dỗ đứa bé kia.

Tịch Bạch giống như đang bảo vệ con trai của mình, mặc kệ Tạ Tùy có bao nhiêu lớn, bất mãn hỏi: “Nhóc con, tại sao em lại đánh anh ấy?”

“Em...”

Lệ Tiểu Ý lắp bắp giải thích: “Em chỉ là... Có chuyện muốn hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không chịu trả lời.”

“Không trả lời em thì em liền đánh người ta à?” Tịch Bạch dạy dỗ: “Anh ấy không phải thật sự sợ em, chỉ là không muốn so đo với em mà thôi. Nhưng bản thân em không thể ỷ lại vì mình là trẻ con mà tùy tiện bắt nạt người khác, nhỏ như vậy mà cũng muốn giảng đạo lý hả? Em xem khuỷu tay của anh ấy này, một quyền là có thể đánh em bay ra ngoài.”

“A... Thực xin lỗi.” Lệ Tiểu Ý đỏ mặt, bị chị gái xinh đẹp như vậy ghét bỏ, cậu nhóc cảm thấy rất khó chịu trong lòng: “Em sai rồi, em không nên "bắt nạt" anh ấy.”

Tịch Bạch đương nhiên cũng không phải cố ý, nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của cậu nhóc, cô cũng không đành lòng, bèn ngồi xổm xuống, vỗ vai cậu: “Nhóc muốn hỏi anh ấy chuyện gì? Nhóc nói với chị, chị hỏi giúp nhóc.”

Lệ Tiểu Ý chỉ tay vào Tạ Tùy nói: “Em... Em muốn biết anh ấy rốt cuộc có phải là anh trai của em hay không?”

Tịch Bạch mở to hai mắt, nhìn cậu nhóc trước mặt, sau lại quay đầu nhìn Tạ Tùy. Quả thật hai người bọn họ có chút giống nhau.

“Là em trai?” Cô quay lại hỏi Tạ Tùy: “Ruột thịt?”

Tạ Tùy giấu tay vào trong túi, một lời cũng chưa nói, cậu dựa vào vách tường bên cạnh, sắc mặt âm trầm.

Tịch Bạch thấy cậu trầm mặc, cũng biết cậu không muốn trả lời vấn đề này, cô chỉ đơn giản nói với Lệ Tiểu Ý: “Nhóc con, thời gian không còn sớm, trước tiên em hãy về nhà, không thì cha mẹ sẽ lo lắng lắm.”

“Nhưng em... Thật vất vả mới tìm được anh ấy.”

Mấy ngày nay, sau khi tan học, nhóc vẫn đi loanh quanh Đức Tân Cao Trung. Hôm nay, thật vất vả mới gặp được Tạ Tùy, lần sau cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Nhóc nhất định phải giải quyết thắc mắc ở trong lòng.

“Nhóc có anh trai hay không.” Tạ Tùy lạnh lùng nói: “Anh đối với nhóc mà nói không có bất cứ ý nghĩa gì, đừng tới tìm anh nữa.”

Lệ Tiểu Ý cắn môi dưới, trêи mặt hiện lên một tia phức tạp: “Được rồi, về sau em sẽ không tới tìm anh nữa. Nếu như anh cảm thấy khó chịu, em thật sự xin lỗi.”

Nhìn bóng dáng cô đơn của cậu nhóc, Tịch Bạch xoay người nói với Tạ Tùy: “Em trai anh... Rất thông minh đó.”

Cậu nhóc thông minh và thành thục vượt xa số tuổi của mình.

“Không được nói nhóc con ấy là em trai anh.” Tạ Tùy phiền muộn nói: “Không phải có quan hệ huyết thống thì đều trở thành người nhà cả đâu.”

Lời này, Tịch Bạch sâu sắc cảm nhận được.

“Nhưng không có quan hệ huyết thống cũng có thể là người nhà mà.”

Tạ Tùy gật đầu, không có quan hệ huyết thống nhưng cũng là người nhà. Tiểu Bạch chính là người nhà duy nhất của cậu trêи thế giới này. Bàn tay Tạ Tùy đặt lên gáy Tịch Bạch, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên chiếc cổ nhẵn nhụi kia, làm cho cô có chút ngưa ngứa.

“Tiểu Bạch, giữa người nhà thì không nên giấu diếm và cũng vì là người nhà nên sẽ dễ dàng tha thứ vô điều kiện, đúng không?”

“Đương nhiên.”

“Anh muốn nói với em một việc.”

Tịch Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người nào đó, có chút thấp thỏm nói: “Nói đi.”

Tạ Tùy hít sâu, trầm giọng nói: “Anh đã đánh Lệ Sâm.”

“...”

“Nhưng anh có lý do.”

“Anh bị điên rồi hả?”

“Không có, ngọc của anh là bị anh ta trộm.” Tạ Tùy giải thích: “Anh ta không phải là người tốt, em không nên tiếp xúc nhiều với anh ta.”

Tịch Bạch đột nhiên nắm lấy áo Tạ Tùy, đè cậu lên trêи tường: “Lệ Sâm không phải là hạng người tốt lành gì, anh chọc giận anh ta làm chi?”

Tạ Tùy giật mình, không theo kịp lời nói của cô: “Hả?”

Cô đã nói anh ta như thế hả?

Ít nhất Lệ Sâm ở trước mặt Tịch Bạch vẫn sắm vai là một người nam nhân dịu dàng, ấm áp. Cậu còn tưởng rằng, Tịch Bạch đối với Lệ Sâm sẽ không có phòng bị.

“Em biết?”

Tịch Bạch làm sao có thể không biết, cô đã sống qua một kiếp rồi đấy. Kiếp trước, Lệ Sâm trở thành người thừa kế của tập đoàn Lệ Thị, chỉ ngắn ngủi vài năm đã loại trừ vô số vật cản đường, củng cố địa vị, đưa tập đoàn Lệ Thị đi lên đỉnh cao trong ngành sản xuất, loại chuyện máu lạnh vô tình nào mà chưa làm qua, trong đó có bao nhiêu người biết được chứ.

Thậm chí vì muốn cả Tịch Thị nên Lệ Sâm đã cưới Tịch Tĩnh. Bất quá, hôn nhân của hai người hình như không quá hạnh phúc. Lúc ấy, Tịch Bạch lo việc của mình còn chưa xong nên không có đặc biệt chú ý đến những chuyện trong gia tộc.

Tạ Tùy nhăn mày nói: “Em biết, vậy mà em còn nhận lấy tài liệu tham khảo của anh ta?”

“Tài liệu của Lệ Sâm vô cùng quý giá, vì sao em không thể nhận chứ?”

“Em, cô gái này...”

Cậu không biết nên nói như thế nào, Tiểu Bạch so với tưởng tượng của cậu còn thông minh, giảo hoạt hơn rất nhiều nhưng vì thế mà cậu cũng yên tâm không ít.

“Tạ Tùy, từ nay về sau, anh hãy cách xa Lệ Sâm một chút, không cho phép xảy ra mâu thuẫn với anh ta nữa.” Tịch Bạch nặng nề mà đè cậu lại: “Có nghe hay không hả?”

Tư thế này của cô vô cùng cường thế, tuy rằng cánh tay hay cẳng chân cũng không thể ép buộc được hoàn toàn Tạ Tùy nhưng Tạ Tùy vẫn cam tâm tình nguyện bị cô đàn áp.

“Tiểu Bạch, em không hiểu được trọng điểm của vấn đề, không phải anh gây sự với anh mà là anh ta chọc đến anh trước.”

“Vô duyên vô cớ anh ta lại chọc đến anh à?”

Tạ Tùy duỗi ngón tay thon dài, gõ một cái lên trán của cô: “Thật sự không biết?”

Tịch Bạch không phản ứng kịp: “Em phải biết cái gì?”

Tạ Tùy nhịn rất lâu, lời nói chạy đến bên miệng nhưng vẫn cố nuốt trở vào: “Không, không có việc gì.”

Cậu không muốn nói cho Tịch Bạch nghe, rằng Lệ Sâm có ý tứ kia với cô.

“Nói tóm lại, em cứ biết rằng bạn trai của em đã kết thù với anh ta, về sau hãy cách anh ta xa một chút.”

Tịch Bạch không phục nói: “Anh kết thù cũng không phải em kết thù.”

Tạ Tùy kéo cằm của cô, có hơi nâng lên, cậu nhìn chằm chằm vào cặp mắt đen láy trong suốt trước mặt: “Vợ chồng một thể, có cùng chung kẻ địch, đạo lý này không lẽ em không hiểu?”

“Ai là vợ chồng một thể với anh?”

Tạ Tùy cười nhẹ: “Tuy rằng bây giờ còn chưa phải là "một thể" nhưng sẽ có một ngày như vậy, đương nhiên anh cũng không ngại mà làm trước đâu.”

Cậu cố ý nhấn mạnh hai chữ “Một thể” này.

“...”

Tịch Bạch đỏ mặt, lẩm bẩm: “Im miệng.”