Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 70: Không tên




Editor: Miền lạ

Chương 70: Không tên

Màn đêm buông xuống, Tạ Tùy cõng Tịch Bạch đi bộ về khách sạn.

Gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc của Tịch Bạch bay tán loạn cọ vào bên tai Tạ Tùy, có chút ngưa ngứa.

“A! Mau nhìn!” Tịch Bạch chỉ vào mặt cỏ phía trước: “Đom đóm!”

Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn, phía trước tối đen như mực, cái gì cũng không thấy.

“Rất đáng tiếc nha, nó vừa bay qua trước mặt anh, sáng lấp lánh, rất đẹp.”

“Có cái gì đáng tiếc, có ai chưa nhìn thấy đom đóm bao giờ.”

“Khi còn nhỏ em đã từng nhìn thấy, lớn rồi cũng chẳng còn cơ hội nhìn thấy nữa.” Tịch Bạch ôm cổ của cậu, hỏi: “Có phải đom đóm chỉ thích trẻ con, chúng không thích người lớn?”

“Cho dù đom đóm không thích người lớn, chúng cũng sẽ thích Tiểu Bạch.” Vẻ mặt Tạ Tùy thật ôn nhu: “Có ai mà không thích Tiểu Bạch?”

Tịch Bạch nhợt nhạt nở nụ cười: “Bạn trai em đúng là thiên thần mà, sao có thể nói ngọt như vậy?”

“Anh chỉ nói thật thôi.” Tạ Tùy nói: “Có sao nói vậy.”

Tịch Bạch vui vẻ hôn lên má cậu một cái.

Tạ Tùy cõng cô rất lâu nhưng lại không phát hiện bóng dáng một con đom đóm nào. Tịch Bạch bảo cậu thả cô xuống, cô muốn tự mình đi tìm.

Tạ Tùy nắm tay Tịch Bạch, mang cô đi xung quanh vườn hoa, tìm kiếm những con đom đóm trong hư vô, mờ mịt.

“Tạ Tùy, anh hát đi, anh hát «Sâu nhỏ bay», nếu đom đóm nghe được, nó có thể bay đến đây đó.”

Tạ Tùy im lặng, sau lại đáp: “Có phải kỳ học quân sự này đã làm cho đầu óc em choáng váng rồi không?”

“Nói cái gì đó?”

“Ca hát có thể dụ côn trùng bay ra, vậy chắc cổ họng con người có sóng siêu âm, muốn phát lúc nào thì phát lúc ấy.”

“…”

Cùng thẳng nam nói chuyện yêu đương, thật sự là mệt tâm, ngẫu nhiên biểu hiện chút tính tình thiếu nữ, làm nũng bán manh với cậu nhưng cuối cùng cậu lại nhanh chóng đem bầu không khí xấu hổ này phá hư.

Tịch Bạch nhất quyết không tha nói: “Anh hát một bài cũng có sao đâu.”

“Anh sẽ không.”

“Em hát một câu, anh hát theo em một câu đi.”

Tạ Tùy nhướn mày: “Được.”

Cô mở miệng hát: “Dưới bầu trời đen kịt~~~ Những ngôi sao sáng lấp lánh~~~ Sâu nhỏ bay~ Sâu nhỏ bay~ Cậu lại nhớ đến ai~~~”

Cô đã học đàn từ nhỏ, hát cũng rất hay, giọng hát trong sáng, ngọt ngào, thấm vào tận ruột gan.

Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn những ngôi sao lấp lánh trêи bầu trời, bên tai là giọng hát nhỏ nhẹ của cô gái nhỏ, trong lòng cảm thấy rất rối rắm.

“Anh hát theo em đi.”

Tạ Tùy chỉ tay lên trêи trán của cô: “Em có sóng siêu âm, anh không có, anh hát không dễ nghe đâu.”

Người có sở trường tất nhiên cũng có sở đoản. Các phương diện khác của Tạ Tùy đều hoàn hảo không thể xoi mói nhưng không có nghĩa là cậu không có khuyết điểm. Cậu tuyệt đối... tuyệt đối sẽ không để lộ nhược điểm của mình.

Tịch Bạch rốt cuộc cũng cười rộ lên: “Em muốn nghe, anh cũng không hát sao?”

“Đời này cũng sẽ không hát.”

“Đừng nhỏ mọn như vậy!”

“Trở về.”

Tịch Bạch nhìn bóng dáng nam sinh: “Haizz, lại đây giúp em tìm đi!”

“Tìm được mới lạ.”

“Vừa mới khen anh là một người bạn trai thiên thần, lúc này đã lộ ra nguyên hình.”

Tạ Tùy quay lưng lại, giơ lên tay.



Buổi tối hôm sau, Tịch Bạch chuẩn bị cùng Tạ Tùy đi tìm đom đóm nhưng cả đêm cũng không nhìn thấy bóng dáng của cậu đâu. Tạ Tùy chỉ nhắn cho cô một tin nhắn, nói Đái Tinh Dã kéo cậu đi hồ bơi.

Tịch Bạch bỏ di động xuống, trong lòng lặng lẽ đem Đái Tinh Dã ra mắng 100 lần.

Người này căn bản chính là đến đoạt bạn trai của cô.

Tịch Bạch nằm trêи giường chơi di động một lát, sau đó ngáp một hơi, mơ mơ màng màng thϊế͙p͙ đi. Không biết đã ngủ được bao lâu, chuông di động bỗng nhiên vang lên.

Tịch Bạch nhìn qua, là Tạ Tùy gọi điện thoại tới, cô không có nhận, trực tiếp tắt máy, thuận tay tắt đèn, ôm gối đầu tiếp tục ngủ.

Đến khi giật mình tỉnh giấc, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ giống như có rất nhiều đóm sáng xanh.

Tịch Bạch còn tưởng rằng mình hoa mắt, cô dùng lực dụi mắt, cô không có nhìn lầm, bên ngoài ban công có rất nhiều, rất nhiều đom đóm!

Cô từ trêи giường nhảy xuống, đi ra ban công, vô số đom đóm nhẹ nhàng bay lượn khắp nơi, tựa như sắc xanh của đèn huỳnh quang, trong đêm tối nhưng vô cùng chói lọi như một mộng cảnh mê ly.

Trêи mặt Tịch Bạch hiện lên tia vui mừng, cô vội vàng lấy di động gọi cho Tạ Tùy: “Mau ra đây xem nè! Rất nhiều đom đóm đó!”

“Lại mơ mộng hão huyền?”

“Thật mà!” Tịch Bạch hô lớn: “Bên ngoài thật sự có rất nhiều đom đóm! Anh đến đây sẽ biết!”

“Thật không?”

“Anh mau ra đây xem này, chúng nó sắp bay đi rồi!”

“Vậy thì em xoay người lại.”

Tịch Bạch nghe vậy, xoay người, cô nhìn thấy Tạ Tùy sớm đã đứng ở trêи ban công bên cạnh, mở một bình nước khoáng tràn đầy ánh sáng xanh, đom đóm từ bên trong không ngừng bay ra ngoài.

Di động Tịch Bạch “Cạch” một tiếng, rơi xuống đất.

Choáng váng!

Bên cạnh cậu còn có vài bình nước khoáng trống trơn, có trời mới biết, cậu đã từ nơi nào bắt tới đây nhiều đom đóm như vậy.

Ánh sáng xanh chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của cậu thiếu niên, Tạ Tùy cầm lên một bình nước khoáng khác, ngón tay thon dài thong thả mở nắp bình để đom đóm bay ra ngoài.

“Bình cuối cùng rồi, không chụp ảnh sao?” Cậu nhắc nhở cô.

Tịch Bạch còn tâm trạng đâu mà lo lắng việc chụp ảnh, mũi cô ửng đỏ, ánh mắt cũng đỏ nốt: “Anh... Anh đi đâu mà tìm được nhiều đom đóm như thế?”

Đái Tinh Dã cầm di động từ trong phòng đi ra, quay lại bầu trời đêm tràn đầy đom đóm, chậc chậc cảm thán: “Tùy ca của cậu đã đi khắp nơi hỏi thăm, người ta nói mùa này đom đóm đều đã chết hết nhưng ở hạp cốc lại còn, cho nên xế chiều hôm nay cậu ấy đi đến hạp cốc, ngồi xổm giữa trời tối, mẹ nó còn bị muỗi chích thành dạng này, chỉ để bắt cho cậu gần như đầy cả mấy chai.”

Tịch Bạch không biết nên khóc hay nên cười, khuôn mặt nhỏ nhìn Tạ Tùy: “Sao lại muốn làm như vậy?”

“Thích không?”

Tịch Bạch nhìn những con đom đóm dần dần bị gió nhẹ thổi bay đi, tản ra khắp nơi trêи bầu trời đêm, cô xoa mũi không lên tiếng, lát sau mới đáp: “Tạ Tùy, em thực thích.”

Nhưng nhiều hơn là đau lòng, vì để làm cho cô bất ngờ, cậu đã phí hết tâm tư, thật là khờ.

“Tiểu Bạch, chỉ cần em thích, anh sẽ làm tất cả.”

Tịch Bạch hơi mím môi, khẽ cười: “Kia… Em còn muốn nghe anh hát.”

“Điều đó không có khả năng.”

“Còn nói chỉ cần em thích anh sẽ làm tất cả, một giây sau lại đổi ý, sợ mất mặt chứ gì?”

“Ca hát là ranh giới cuối cùng.”

“Điểm mấu chốt của anh rất cao nha!”

“Đổi cái khác, muốn cái gì?”

Tịch Bạch trầm tư một lát, nhìn qua chàng thiếu niên anh tuấn mà ôn nhu bên ban công phía đối diện, từng chữ một nghiêm túc nói: “Em muốn Tạ Tùy vui vẻ lên.”

Tạ Tùy trầm mặc nhìn cô hồi lâu.

Đôi mắt đen láy của người con gái khẽ chớp, chân thành, tha thiết và khẩn thiết: “Có thể chứ?”

“Có thể, anh đáp ứng em.”

“Một lời đã định.”

“Được.”

Tạ Tùy xoay người đi vào phòng, Đái Tinh Dã nằm trêи giường xem lại đoạn video đom đóm, thoải mái nói: “Tùy ca, lần này lão tử thật sự phục rồi, cậu theo đuổi con gái mẹ nó quá chuyên nghiệp!”

“Khi tôi theo đuổi cô ấy, chưa từng làm qua việc này.”

Tạ Tùy thu tầm mắt, tựa hồ có chút tiếc hận và nuối tiếc: “Khi đó, tôi đối với cô ấy không tốt.”

Cậu chỉ lo đến cảm giác của mình, đầu óc cả ngày chỉ biết nghĩ đến chuyện ôm cô, hôn cô đến phát điên.

Cô gái nhỏ này có thể nói là chính cậu cường ngạnh mà giành được.

Cậu muốn cố gắng bồi thường cho cô.

Truyện chỉ update duy nhất tại truyendkm.com @mien_la. Không repost, không chuyển ver



Đêm đã khuya, Tạ Tùy cởi quần áo chuẩn bị lên giường ngủ. Trong WC, Đái Tinh Dã hô lớn: “Tùy ca, tôi gọi đồ, họ đang ở ngoài cửa, cậu ra lấy giùm tôi được không?”

Tạ Tùy mắng: “Cậu thật là phiền.”

“Hắc hắc, cậu là thần tiên ca ca sao, không muốn ăn uống luôn à?”

Tạ Tùy đi ra khỏi phòng, nhìn bốn phía: “Người giao hàng đâu?”

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phía sau truyền đến “Rầm” một tiếng, Đái Tinh Dã đem cửa phòng nặng nề đóng lại.

Tạ Tùy xoay người dùng lực gõ cửa: “Cậu làm gì?”

Bên trong truyền đến tiếng cười của nam sinh: “Tùy ca, đêm nay cậu đừng trở về, không thì Tiểu Bạch nhà cậu về sau có mà thượng vị thì người thiệt nhất chính là Đái Tinh Dã và công ty này. Vì tiền đồ của tôi, đêm nay cậu qua bên kia ngủ đi.”

“…”

Tạ Tùy không nói gì, căn phòng bên cạnh đột nhiên mở cửa, Tịch Bạch mặc chiếc váy ngủ mỏng manh, thò đầu ra tò mò nhìn quanh.

Tạ Tùy mặc một cái quần đùi tứ giác hình hoạt hình đứng bên cửa. Nửa người trêи, cơ bụng trải đều tựa như những mảnh vườn nhấp nhô.

Tịch Bạch mở to mắt, không chớp lấy một cái, nhìn chằm chằm vào cậu.

Tạ Tùy có hơi nghiêng người tránh đi nhưng cảnh đẹp phía sau cũng quá mức kϊƈɦ động, trêи bờ ʍôиɠ này có thể đặt lên một cây bút máy.

Editor: Ý là ʍôиɠ cong á:))))

“Anh... Sao anh lại bị nhốt ở bên ngoài?” Mặt cô đỏ tới mang tai, thanh âm lắp bắp.

Tạ Tùy bất đắc dĩ nói: “Đái Tinh Dã sợ em xử đẹp hắn...”

Tịch Bạch đi ra, dùng lực gõ cửa phòng Đái Tinh Dã, hô lớn: “Sao cậu lại nhốt Tùy ca ở bên ngoài?”

Trong phòng, Đái Tinh Dã bình thản trả lời: “Cậu ấy ngủ ngáy nghiến răng rất khó nghe, tôi ngủ không được.”

“Nói bậy, Tùy ca chưa bao giờ ngáy ngủ, cũng sẽ không nghiến răng, anh ấy rất ngoan.”

“Cậu ta thỏa thân khi ngủ, lão tử chịu không nổi.”

“Lão tử có ngủ thỏa thân cũng sẽ không ngủ trêи giường của cậu.”

Tạ Tùy sợ Tịch Bạch biết chuyện này quá nhiều, một tay ôm chặt cổ cô từ phía sau, đem Tịch Bạch mang về căn phòng bên cạnh: “Được rồi, đêm nay để anh ngủ lại một đêm.”

“A...”

Trong phòng, ánh mắt Tịch Bạch không biết nên đặt vào chỗ nào, toàn thân Tạ Tùy trêи dưới cũng chỉ mặc đúng một cái quần đùi mà thôi.

Trong phòng, giường ngủ là chiếc giường king size rộng hơn hai mét nhưng ngay cả sô pha cũng không có.

Tịch Bạch tựa vào bức tường gần cửa ra vào, sợ hãi nhìn cậu, không hề chuẩn bị gì.

“Anh đi đặt thêm một phòng nữa.” Tạ Tùy nói xong liền muốn rời đi, Tịch Bạch liền vội vàng kéo lại: “Anh mặc như vậy ra ngoài, người khác sẽ nhìn thấy.”

Cậu nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô, nhợt nhạt cười cười: “Anh là đàn ông, sợ cái gì?”

“Kia... Cũng không được.” Tịch Bạch đương nhiên không muốn làm người khác nhìn thấy thân thể của cậu. Cô kéo cậu đến bên giường ngồi xuống, sau đó dùng chăn che lại thân thể cậu: “Đêm nay anh ở lại đi.”

Tạ Tùy ngẩng đầu, cô gái nhỏ chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn bạc. Đó là chiếc váy hoa màu vàng nhạt, lớp vải mỏng manh vây lấy thân thể yêu kiều. Cô tựa hồ không có mặc nội y, trước ngực lồi lõm rõ ràng, quá mức rung động.

Cậu khẽ ɭϊếʍ môi.

Tịch Bạch đi đến bức tường bên cạnh tắt đèn, sau đó vòng qua bên kia giường lớn nằm xuống, tựa như một con mèo nhỏ mềm mại đang chui vào trong chăn.

“Ngủ ngon nha.”

“Ngủ ngon.”

Tạ Tùy cũng nằm xuống, mỗi người chiếm một bên, yên lặng không nói gì, nhắm hai mắt lại.

Bất quá một lát sau, Tạ Tùy cố ý lăn qua lộn lại, dịch rồi lại dịch, thế mà đã dịch đến bên cạnh cô gái nhỏ, từ phía sau ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.

Tạ Tùy chạm vào thân thể nóng bỏng, Tịch Bạch run rẩy một chút nhưng vẫn xoay người lại ôm lấy Tạ Tùy, đặt đầu vào lồng ngực cứng rắn của cậu.

Như một bản năng, trong đêm tối rét lạnh, lẻ loi và cô độc, hai người không kìm lòng được mà tựa vào nhau, cùng nhau sưởi ấm.

**

Kỳ nghỉ ở Thương Nam Sơn chấm dứt, học kỳ mới của Tịch Bạch cũng đã bắt đầu, trừ đó ra, công việc của cô cũng dần dần đi vào quỹ đạo.

Bà nội thường xuyên để Tịch Bạch tham dự vào chuyện của công ty, chậm rãi bồi dưỡng cô như một người thừa kế. Tài nguyên cùng nhân mạch của tập đoàn, cô cũng cần phải quen thuộc.

Khác biệt nhiều với Tịch Tĩnh, Tịch lão thái thái đối với Tịch Bạch yêu cầu càng cao, trừ việc tham dự yến tiệc long trọng tất yếu bên ngoài, rất nhiều bữa tiệc nhỏ đàm phán cũng không thể thiếu, cô thường xuyên theo những nhân viên kỳ cựu của công ty đi làm quen một chút.

Tối ngày Giáng Sinh, Tịch Bạch cùng Tạ Tùy vốn đã hẹn đi ăn cơm chiều nhưng bà nội cô lại gọi điện thoại đến.

“Tiểu Bạch, đêm nay có một buổi tiệc, là người của tập đoàn Hồng Viễn, con hãy đến tham dự, không thành vấn đề chứ?”

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy một chút.

Tạ Tùy nhìn cô gật đầu, vì thế cô trả lời: “Có thể.”

“Tốt, bà nói trợ lý Tần tới đón con.”

“Không cần đâu ạ, bà nội nhắn địa chỉ cho con, con sẽ trực tiếp qua đó.”

Cô quay đầu nhìn Tạ Tùy, Tạ Tùy cầm tay vịn xe đạp, nhún nhún vai: “Lên xe đi, anh đưa em đi.”



Nửa giờ sau, xe đạp dừng lại ở trước cửa khách sạn Thế Kỷ, Tịch Bạch đi đến bên cạnh Tạ Tùy, bàn tay đặt lên đầu cậu, thấp giọng ghé vào lỗ tai người trước mặt: “Thực xin lỗi.”

“Tiểu Bạch của anh luôn là người bận rộn.”

“Đại khái chín giờ hãy tới đón Tiểu Bạch tổng của anh.” Tịch Bạch nhanh nhẹn cười, ở bên tai Tạ Tùy, nhẹ nhàng cắn vành tai cậu một cái.

Toàn thân Tạ Tùy nổi da gà, cậu giữ cằm cô gái nhỏ, nhìn trợ lý Tần đứng chờ ở cạnh cửa, lớn tiếng nói: “Quy củ một chút.”

Tịch Bạch cười rời đi.

Trêи bàn ăn, người không tính quá nhiều, chủ yếu là song phương nói chuyện hợp tác. Bà nội gọi Tịch Bạch tham dự, mong muốn ban đầu cũng là vì để cô đi theo học hỏi thêm một ít, về sau có thể độc lập ứng phó với những người như thế này.

Tịch Bạch nhìn quản lý hạng mục của công ty mang theo trợ lý một ly, lại một ly mời rượu. Tuy rằng, mọi người đều nói ăn cơm, uống rượu không nên bàn chuyện khác nhưng trong quá trình mời rượu, ai cũng đều có chung một suy nghĩ đó là có thể vì công ty của mình mà tranh thủ chút lợi ích.

Bởi vì đàm phán tương đối thuận lợi nên tám giờ đêm đã kết thúc, lúc sắp rời đi, đối phương nói muốn kính Tịch nhị tiểu thư một ly rượu, Tịch Bạch không thể từ chối, cũng chỉ đành kiên trì uống.

Trợ lý Tần muốn đưa Tịch Bạch trở về nhưng Tịch Bạch vẫy tay bảo không cần, Tạ Tùy nhắn tin cho cô, nói rằng đã đứng chờ bên dưới.

Trợ lý Tần đi rồi, cô xoay đầu nhìn sang đường cái đối diện thì bắt gặp một cậu thiếu niên đang đứng tựa lưng dưới đèn đường, ngọn đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống, đôi mắt thâm thúy của Tạ Tùy bị vùi lấp vào trong bóng mờ.

Nơi này cách nhà rất gần nên cậu không có lái xe.

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy, bỗng nhiên cười ngây ngô, rồi hốt hoảng chạy tới chui thẳng vào trong lòng cậu: “Tạ Tùy thật nghe lời.”

Tạ Tùy ngửi được trêи người cô có mùi rượu nhàn nhạt, nhíu mày: “Sao lại uống rượu?”

Cô là người uống nửa cốc đã gục, căn bản không thể uống rượu. Lần đó ở quán rượu dưới chân núi Tuyết Sơn, cô không cẩn thận uống một ly, bắt đầu ầm ĩ cả một đêm. Hồi ức đó với Tạ Tùy mà nói vẫn còn quá mới mẻ. Mấy năm nay, cậu luôn cẩn thận từng li, từng tí nhìn cô, không để cô dính đến bất cứ thứ gì liên quan đến rượu, ngay cả Cocktail cũng không cho cô uống.

Tạ Tùy kéo cổ tay thon dài của Tịch Bạch, ôm người con gái đang ngã trái, ngã phải vào trong lòng mình: “Anh đưa em về trường học.”

“Không trở về trường học, về nhà.” Tịch Bạch nắm chặt tay Tạ Tùy muốn đi về nhà, Tạ Tùy nhìn cô: “Say thành như vậy, em còn có thể nhớ nhà mình ở chỗ nào sao?”

Tịch Bạch quay đầu nhìn cậu ngây ngô cười: “Nhà của chúng ta, em nhớ.”

Tạ Tùy bị cô nắm tay, lại nghe cô nói bốn chữ “Nhà của chúng ta”, trong lòng bất giác trở nên ấm áp.

Tịch Bạch đi được một nửa, bỗng nhiên không muốn đi tiếp, tâm huyết dâng trào nhao nhao đòi Tạ Tùy cõng mình. Tạ Tùy hạ thấp người, vững vàng đem cô cõng lên.

Tịch Bạch thuận thế ôm chặt cổ cậu, đầu ngón tay mềm mại sờ cằm Tạ Tùy, lại đụng đến hầu kết, xoa rồi lại xoa, cảm thấy chơi rất vui.

Tạ Tùy vừa đi vừa kêu rên: “Em còn sờ loạn, lão tử liền ném em xuống đường.”

Cô gái nhỏ lập tức rụt tay trở về, bất quá rất nhanh, cô lại sờ sờ nữa, nhìn thấy thiếu niên không phản ứng, Tịch Bạch liền vui vẻ bắt đầu xoa xoa hầu kết.

Tạ Tùy bị cô xoa đến ngứa ngáy nhưng khi cô đã bắt đầu chơi thì sẽ không chịu dừng tay. Cậu cũng chỉ có thể ngầm cho phép mà thôi.

Cậu không muốn so đo với một con ma men, chỉ cần cô đừng có quá đáng.

Nhưng mà sự tha thứ này chỉ đổi lấy “Càng quá phận”.

Tiểu nha đầu được một tấc, lại muốn tiến một thước. Móng vuốt bắt đầu đưa vào bên trong cổ áo của Tạ Tùy, gãi gãi, sờ soạng, rồi chạm vào lồng ngực của cậu, sau đó chạm đến Tiểu Quả Tử, niết một chút.

“Tịch Bạch!” Tạ Tùy thật sự nổi giận: “Bỏ tay ra.”

“A.” Tịch Bạch le lưỡi, ngoan ngoãn rút tay khỏi cổ áo của cậu, còn đánh giá một câu: “So với em còn nhỏ hơn.”

Tạ Tùy:…

Tạ Tùy thật vất vả mới đem vị Tịch Nhị tiểu thư này về nhà. Cậu cảm thấy, việc hầu hạ nha đầu này so với đánh quyền anh còn vất vả hơn nhiều.

Tịch Bạch vào phòng liền bò lên trêи giường, Tạ Tùy kéo chân cô, đem cô từ trêи giường kéo xuống: “Không rửa mặt, không cho lên giường.”

“Ô.”

Ánh mắt Tịch Bạch cũng không có mở ra, lại bị Tạ Tùy kéo vào trong WC. Cậu lấy một chai nước tẩy trang, mở nắp, vò loạn lên mặt cô một trận, sau đó túm tóc cô tới vòi nước tẩy rửa.

Cô giương nanh, múa vuốt ầm ĩ: “Anh... Anh quá thô bạo!”

Tạ Tùy túm tóc cô ấn đến trước mặt mình, không cảm xúc nói: “Em vừa mới nói anh cái gì?”

“Nói anh... Nhỏ?”

“Hả?”

Ánh mắt Tạ Tùy dời xuống bộ ngực bên trong chiếc váy dài đang dính chặt vào người cô, cười lạnh: “Em có bao lớn?”

Tịch Bạch không phục, hừ hừ nói: “Muốn so với em sao?”

“So cái đầu của em.” Tạ Tùy lấy khăn mặt, dùng sức xoa lên mặt Tịch Bạch. Lúc đó mới buông cô ra, lấy kem đánh răng: “Tự đánh răng đi.”

Tịch Bạch cũng cho Tạ Tùy kem đánh răng, cười híp mắt nói: “Anh cũng đánh.”

Tạ Tùy tức giận nhận lấy bàn chải, một cao, một thấp đứng ở trước gương bắt đầu đánh răng, Tịch Bạch đánh một hồi liền cảm thấy chóng mặt, cả người ngã vào lòng Tạ Tùy, Tạ Tùy chỉ có thể túm tóc cô, giúp cô bảo trì thanh tỉnh.

Tạ Tùy thật vất vả mới đem cô thu thập sạch sẽ. Tịch Bạch như gấu Koala treo trêи người của cậu. Tạ Tùy ôm cô đi ra khỏi toilet, đặt lên giường.

“Về sau không cho uống rượu nữa.”

Tạ Tùy dùng tấm khăn mềm mại lau người Bạch Bạch, sạch sẽ đến từng kẽ chân, sau đó bỏ cô vào trong ổ chăn: “Em uống chút rượu này, trong lòng không để tâm gì sao?”

Tịch Bạch xoa tóc Tạ Tùy, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Trợ lý Tần đã rất chiếu cố em, vẫn luôn giúp em chắn rượu, nếu một ly cũng không uống thì thật không thể nào nói nổi. Dù sao về sau cũng sẽ thường xuyên giao tiếp.”

Tạ Tùy thở dài, cậu nghĩ nếu chính mình cố gắng thêm một chút, có lẽ cô đã không cần phải mệt mỏi đến như vậy.

Cậu đắp chăn cho cô, ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Tay Tịch Bạch từ trong chăn vươn ra, kéo lấy góc áo của cậu, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn vào mắt cậu, dáng vẻ rất ngoan.

“Tạ Tùy, hôn một cái.”

Tạ Tùy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của cô, trái tim một mảnh mềm mại, cậu cúi đầu hôn một cái cái trán của cô.

“Ngủ nhanh.”