Làm Nũng

Chương 14: Quay phim




Phó Thanh sau khi trở về lại mở họp, nghe xong báo cáo quý sau đã là mười giờ tối. Sau khi tan họp, đa số mọi người đều rời đi, chỉ có mấy người ở lại, trong đó có hai người là tay trái tay mặt của Phó Thanh, một người là anh trai Chu Ngọc – Chu Chân, một người là Hứa Tiểu Hồng.

Vừa lúc Mạc Phục có chuyện tới tìm, vừa đẩy cửa liền thấy Chu Ngọc ngồi xổm góc tường, Chu Chân đứng bên cạnh, sắc mặt âm trầm chỉ tiếc mài sắc không thành kim, Hứa Tiểu Hồng Đang nói chuyện với Phó Thanh, cho nên có chuyện cũng nín trở lại.

Hắn xoay mặt liền cà lơ phất phơ cười: "Nghe nói cậu hôm nay đi tiễn tiểu diễn viên nhà cậu. Y muốn đi nơi khác đóng phim, cậu cũng không nỡ sao? Tôi nói, không bắng cậu tự đầu tư, mở công ty, cũng không cần chia hai nơi."

Phó Thanh ngẩn đầu nhìn hắn, cau mày: "Đừng đem bạn nhỏ ra làm trò cười."

Mạc Phục đi tới, đẩy Hứa Tiểu Hồng đang đứng trước người anh ra: "Thế nào, bạn nhỏ chính là bảo bối, đến đùa một chút cũng không được?"

Hứa Tiểu Hồng dễ tính, cũng không ngại, gãi đầu một cái, đi tới Chu Ngọc bên kia. Hứa Tiểu Hồng Tuy tên Tiểu Hồng, tuy nhiên cũng không phải là con gái, hắn cũng là cùng Phó Thanh lớn lên ở phố cũ, từ nhỏ hàm hậu thành thật, có lúc sẽ bị bắt nạt. Trên hắn có ba người anh, lúc mẹ hắn mang thai, tâm tâm niệm niệm sinh một khuê nữ, tên cũng sớm đặt rồi, gọi là Tiểu Hồng. Đáng tiếc tháng chạp năm ấy, mẹ hắn vì khó sanh mà qua đời, vẫn là sinh ra đứa bé trai. Ba hắn cùng mấy người anh bàn bạc, vì nguyện vọng của mẹ Hứa, vẫn đặt tên là Tiểu Hồng.

Có lẽ số mệnh không tốt, Hứa gia mấy năm nay trước khi ăn Tết đều xảy ra chuyện, đầu tiên là mẹ Hứa khó sinh qua đời, sau đó anh cả chết trong công xưởng ở phố cũ, anh hai vì đợt càng quét chống mại dâm trước tết cũng bị quét luôn vào cục cảnh sát, xử mười lăm năm, lại qua hai năm, anh ba không chịu được, có một năm mới qua giao thừa đã bỏ chạy, nhiều năm như vậy, cái bóng cũng không thấy.

Hứa Tiểu Hồng trời sinh vui cười hớn hở, dù gặp bao nhiêu chuyện cũng không bị phá vỡ.

Chu Chân nghe rõ rõ ràng ràng, lẩm bẩm một câu: "Bạn nhỏ nào?"

Chu Ngọc liền hiện hình bát quái, nhanh chóng nói với anh hắn: "Em biết em biết!"

Chu Chân liếc Phó Thanh đang đứng bên kia một cái, đạp Chu Ngọc một cái: "Không biết nhỏ tiếng một chút sao! Mau kể."

Chu Ngọc thần thần bí bí: "Bạn nhỏ kia chính là Tạ Nhan, Phó ca dẫn cậu ấy tới phố cũ rồi, em gặp được mấy lần, Phó ca đối với cậu ấy đúng là...em cũng chưa từng thấy Phó ca như vậy với người khác, cậu ấy rất thú vị."

Chu Chân cau mày: "Mày làm sao nói chuyện bỉ ổi vậy. Nói thực tế một chút, Tạ Nhan kia là người thế nào?"

Chu Ngọc nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt, rất muốn mắng to Tạ Nhan là yêu tinh đầu độc lòng người, lời đến miệng vẫn là kềm lại: "Người rất lạnh lùng, bất quá cũng không tệ, chủ yếu là, cực kỳ đẹp trai."

Hắn là một thẳng nam, cũng không thể không khen một câu thật đẹp.

Hứa Tiểu Hồng cười híp mắt: "Nói như vậy, chúng ta có đại tẩu? Đại ca cũng đã ba mươi hai, người kia bao lớn?"

Ba người họ tuy nói là nhỏ giọng, nhưng gian phòng có bao lớn, có nói nhỏ hơn vẫn nghe được, huống hồ bọn họ ngày càng làm càng, Phó Thanh ở bên kia ho khan một tiếng, ba người lập tức trầm mặc cút khỏi văn phòng.

Mạc Phục thấy ba người bọn họ đều đi ra ngoài, cửa cũng đóng kín, mới thu lại nụ cười: "Chuyện lần trước cậu nhờ tôi điều tra, không tìm được sơ sót, nhưng tìm ra vài chuyện khác."

Phó Thanh thời gian trước cảm thấy trong công ty có nội gián, hơn nữa còn ẩn rất sâu, đối với công ty hay phố cũ người đó đều rõ như lòng bàn tay, Phó Thanh không muốn đánh rắn động cỏ, liền nhờ Mạc Phục đi thăm dò.

Công ty cùng phố cũ không thể tách rời. Phố cũ ngày xưa chỉ là con phố nghèo khổ, ngược thời gia về mấy chục năm trước nữa, lúc mà nghèo đến nỗi chết đói, Phó gia gia liền triệu tập toàn bộ mọi người lại tính toán, lại đi khơi thông qua hệ với cấp trên xây dựng cái nhà máy. Phó gia gia là người đầu tiên giữ chức giám đốc nhà máy, đem phố cũ vực dậy, khi đó nhờ nhà máy này, nhà nhà ở phố cũ đều có việc để làm, có cơm để ăn. Phó gia gia từ chức giám đốc đến cha Phó Thanh lên thay thế, nhưng lúc này nhà máy trở nên cũ kỹ không dùng được, hiệu quả ngày càng kém, dần dần không nuôi nổi nhiều người như vậy, cha Phó Thanh thân gánh trọng trách, chịu trách nhiệm cho toàn bộ phố cũ. Vì muốn kiếm nhiều tiền, ông liều mạng nhận gia công hóa chất nguy hiểm, giấu giiếm mọi người, chỉ tìm mấy công nhân quen biết chờ buổi tối lén lút làm việc, kết quả bởi vì nguyên nhân kỹ thuật dẫn đến phát nổ, cha mẹ Phó Thanh cùng mấy công nhân kia đều chết bên trong, trong đó có một người chính là anh cả Hứa gia.

Bởi vì sự cố nhà máy cũng không thể tiếp tục hoạt động, tất cả mọi người thất nghiệp. người phố cũ cả đời đều gắn bó với nhà máy, bọn họ chưa bao giờ bước ra ngoài, cũng không biết cách nào tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bọn họ bị vây chết ở trong.

Phố cũ không còn nhà máy, nhưng mà Phó Thanh muốn gánh vác tội lỗi của cha mình, nghĩ cách giúp mọi người sống tiếp. Phó Thanh từ khi ra đời đã được coi như là người nối nghiệp cha anh, giám đốc nhà máy đời tiếp theo. Tất cả mọi người vây quanh anh, tất cả gia đình trong phố cũ đều dạy con cái phải nghe lời Phó Thanh. Nhận được đãi ngộ, vậy cũng nên gánh vác trách nhiệm, không quản Phó Thanh muốn hay không, anh giống như vì vậy mà được sinh ra.

Phó Thanh khi đó mới mười bảy tuổi, chưa học xong cấp ba đã bỏ học trở về. Không thể trông cậy vào người thế hệ trước, chỉ có thể trông vào bọn họ đời này nuôi gia đình sống tạm. Bởi vì thực sự thiếu tiền, Phó Thanh dẫn theo người ở phố cũ đi làm nghề đòi nợ, lấy tiền sống qua khoản thời gian đó. Nhưng đòi nợ không phải kế lâu dài, bọn họ khi đó cũng mới hơn mười tuổi, đòi nợ là nghề ngư long hỗn tạp, rất nhiều người nhiễm thói xấu.

Con đường không thể đi càng cố đi càng chết.

Phó Thanh từ bỏ việc đòi nợ, mang theo một nhóm thanh niên trai tráng đến công trường làm việc. Mới bắt đầu là khiên gạch, làm việc thể lực, sau đó Phó Thanh vừa làm vừa theo Hòa lão sư phụ học nghề, bắt đầu tự mình nhận thầu công trình. Thời điểm họ tự mình hoàn thành công trình thứ hai lại gặp lúc khủng hoảng kinh tế, chủ thuê bị vỡ nợ, muốn chạy trốn, Phó Thanh dẫn người cản lại, cuối cùng đem mảnh đất này giao lại cho Phó Thanh mới coi như xong.

Sau đó bất động sản tăng mạnh, Phó Thanh vì phố cũ kiếm lời trở về, tựa như Phó Gia Gia năm đó, lần nữa cứu lấy phố cũ. Anh thành lập công ty, thừa dịp bất động sản có giá, càng làm càng lớn.

Giống như nhà máy năm đó, công ty hiện nay cũng là không thể tách rời với phố cũ, người từ phố cũ lớn lên đều có phần trong đó.

Cho nên có nội gián cũng rất khó tìm.

Phó Thanh nhìn Mạc Phục, trên mặt không biểu tình gì: "Nói."

Mạc Phục với Phó Thanh là bạn tốt nhiều năm, quen nhau từ lúc làm việc ở công trường, tuy rằng Phó Thanh không nói ra, nhưng nội tình ở phố cũ hắn lại biết rõ ràng, hắn dừng một chút, nói: "Hứa tam trở lại, cậu nghĩ Hứa Tiểu Hồng có biết không?"

Phó Thanh nhắm mắt: "Hắn có biết hay không cũng không quan trọng."

Năm đó bên ngoài đều nói Hứa tam thiếu rời nhà trốn đi, chỉ có ít người biết là bị Phó Thanh đuổi đi. Anh đối với mọi người ở phố cũ rất tốt, luôn luôn săn sóc, nhưng cũng không thể mọi chuyện đều khoan dung.

Hứa tam nếu đã suy nghĩ rõ ràng, quay về không phải là không thể,.

Nhưng có lẽ còn chưa nghĩ rõ đâu.

Có thể mấy ngày gần đây luôn bận rộn, Phó Thanh thấy có chút uể oải, bỗng nhiêu lại nhớ Tiểu Tạ. Bạn nhỏ cũng rất ngoan, cả khăn quàng cổ mình đưa cho cũng ghi nhớ trong lòng.

Đáng tiếc, bé ngoan lại đang ở xa ngàn dặm.

Đoàn làm phim sau khi xuống máy bay đến thẳn chỗ thuê phòng, bởi vì phải ở đây rất lâu, Tôn đạo vẫn đang mang nợ trong người, cảm thấy không thể ở khách sạn, liền thuê mấy cái sân, mời người đến nấu cơm, có thể tiết kiệm số tiền lớn.

Tạ Nhan là ngôi sao của bộ phim, được phân một gian có phòng ngủ, phòng vệ sinh riêng, coi như là điều kiện vô cùng tốt. Cậu thu xếp đồ đạc xong, xem kịch bản một lúc rồi đi ngủ từ rất sớm.

Rạng sáng hôm sau《Bạch kình》 chính thức khai máy.

Kịch bản triển khai từ lúc Lục Phùng Xuân mất đi giọng nói. Bởi vì sớm mất đi cha mẹ, Lục Phùng Xuân tự mình ra biển đánh cá, duy trì kế sinh nhai. Không may gặp phải mưa to, thuyền của Lục Phùng Xuân chỉ là một chiếc thuyền cũ liền xảy ra trục trặc, cậu đành phải dầm mưa, thật vất vả mới an toàn vào bờ, ngày hôm sau lại sốt cao.

Dương Tầm đóng vai bạn tốt của Lục Phùng Xuân – Bùi Tiểu Thuyền, là người đầu tiên phát hiện Lục Phùng Xuân sinh bệnh, bởi vì mưa to, ngày thứ ba hắn mới đến, Lục Phùng Xuân đã sốt đến mất tiếng, chỉ cứu lại được cái mạng.

Bùi Tiểu Thuyền chỉ là đứa trẻ chưa trải qua thế sự, nằm nhoài bên giường Lục Phùng Xuân gào khóc tự trách, trái lại Lục Phùng Xuân phải an ủi hắn.

Sau khi khỏi bệnh, Lục Phùng Xuân đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mặt trời chiếu sáng, đôi môi cậu khẽ nhúc nhích: "Ngày hôm nay trời không mưa sao?"

Nhưng cậu quên mất, mình không nói được nữa.

Cuộc đời Lục Phùng Xuân hai lần chuyển ngoặc vì trời mưa, một lần mất đi cha mẹ, một lần mất đi giọng nói.

Tạ Nhan mặt áo thun trắng, dung nhan cũng hóa trang trắng bệch, đôi môi không có chút màu sắc, cảm thấy đặc biệt gầy. Cậu chống đầu, ngốc lăng lăng nhìn ngoài cửa sổ, tầng tầng lớp lớp nắng sớm chiếu vào người cậu, trong ống kính tựa hồ cũng tụ thành một chùm sáng, Tôn Hoài Quân cuối cùng coi như thỏa mãn, hô một tiếng: "Qua!"

Chỉ một đoạn diễn như vậy, Tôn Hoài Quân quay hơn nửa tháng, có thể nói là quay từng cảnh từng cảnh một.

Tạ Nhan nghe thấy âm thanh của Tôn Hoài Quân, ngẩn ra, lập tức thu liễm biểu tình, khôi phục lạnh nhạt thường ngày, đi ra bên ngoài.

Quay lâu như vậy, số lần quay lại của Tạ Nhan muốn nhiều hơn Dương Tầm. Cậu là nam chính, Tôn Hoài Quân đối với cậu có yêu cầu cao hơn, còn có chính là Tạ Nhan xưa nay chưa có kinh nghiệm, dù cho có cảm giác ống kính nhưng cũng dựa vào Tôn Hoài Quân dạy từng chút từng chút tại hiện trường, tốc độ liền chậm lại.

Bất qua Tạ Nhan chỉ cần đối diện ống kính, cơ bản có thể lập tức nhập vai, đối với tình cảm cực kỳ nhẵn nhụi, lại như cậu thật sự là Lục Phùng Xuân vừa mất đi âm thanh, không cha không mẹ, lớn lên ở ngư thôn.

Tạ Nhan vẫn không có trợ lý, cậu biết hôm nay đã hết phần diễn của mình, liền tự tới trước gương tháo trang sức, lấy nước lạnh rửa mặt.

Cậu thở dài, ngẩn đầu nhìn gương, đầu ngón tay ướt nhẹp đè lên phần cổ họng của mình trong gương, liền bỗng nhiên thức tỉnh, xoay người rời đi.

Tạ Nhan sẽ không than thở tức giận.

Làm những việc này cũng vô dụng.

Tạ Nhan đi tới một bên, xem Tôn Hoài Quân tiếp tục quay phần của Dương Tầm. Dương Tầm mặc dù là lưu lượng tiểu sinh, nhưng khả năng diễn xuất cũng không tệ lắm, mỗi lần diễn đều không qua loa, dùng hết toàn lực của chính mình. Lúc không quay phim, Tạ Nhan dành thời gian xem tài liệu Dương Tầm cho mình, là kinh nghiệm diễn xuất Dương Tầm tự viết lại. Cố ý cân nhắc đến Tạ Nhan là người mới, Dương Tầm viết tỉ mỉ nghiêm túc, không một chút nào giấu làm của riêng.

Bất quá Dương Tầm sĩ diện, hư tình giả ý mà nói là tài liệu mình đọc qua trước đây, kêu cậu không cần quá cảm kích chính mình.

Nhưng ví dụ bên trong, đều là vai diễn của Dương Tầm trước đây.

Tạ Nhan suy nghĩ chốc lát, phát ra tiếng cảm ơn.

Dương Tầm quay xong mới nhìn đến Tạ Nhan đã khôi phục trạng thái, không giống như tưởng tượng của mình khóc ròng cảm tạ ơn đức, dĩ nhiên chỉ lạnh lùng một tiếng "Cảm tạ."

Hắn trở về còn chưa hết giận, căm phẫn sục sôi nói với tiểu trợ lý: "Tạ Nhan thật quá đáng! Tôi nghiêm túc viết như vậy, cậu ấy lạnh lùng nói "Cảm tạ" là xong sao?"

Tiểu trợ lý bình tĩnh nhắc nhở: "Dương ca, anh không phải chỉ nói đưa chút tài liệu tham khảo sao? Tạ ca cũng không biết chuyện."

Dương Tầm nói: "Lúc tôi nói như vậy, sao cậu không ngăn cản?"

Lời vừa dứt, hắn liền thấy bên cạnh đưa tới một tờ giấy, trên đó viết: "Cảm tạ."

Dương Tầm vừa nhấc mắt liền thấy Tạ Nhan gật gật đầu, liền quay người đi.

"Đây chính là ngay mặt nói cảm ơn sao?"