Làm Phi

Chương 107: Đột phát




Edit: Huệ Hoàng Hậu

Beta: Du Phi

Đông đi xuân tới, rồi sau đó lại là mùa hè oi bức kéo đến. Năm nay nhất định rất nóng nực. Vừa qua khỏi Thượng tị[1], thời tiết đã nóng lên rõ rệt, ngày ngày ánh nắng chói chang, làm cho Giản Tiểu Sương lấy quạt tròn che bóng mát, nhìn thái dương mà oán giận: "Thời điểm này năm trước, còn đang phải mặc thêm áo khoác chống lạnh cơ."

[1] Thượng tị (上巳):

Theo nông lịch, Thượng tị là ngày tị đầu tiên của tháng ba. (tị là chi thứ sáu trong 12 chi)

Theo truyền thuyết ở Trung Nguyên, Thượng tị là ngày 3 tháng 3 âm, ngày sinh của các Hoàng đế. (hay có cách nói: 2 tháng 2 - rồng ngẩng đầu; 3 tháng 3 - sinh Hiên Viên)

"Chờ đi Quân Sơn tránh nóng đi." Tịch Lan Vi cười cười: "Quân Sơn là một nơi rất tốt."

Năm trước bởi vì việc Hách Khế mà chưa đi, như thế tính ra, cũng có gần hai năm không đi đến đó. Hai năm này trong cung biến hóa không nhỏ, không nói cái khác, chỉ riêng nàng, đã có thể nói chuyện lại được, còn thăng từ Chính ngũ phẩm Uyển hoa đến Chính nhị phẩm Chiêu nghi.

Mặt khác...

Người tấn vị tuy không nhiều lắm, nhưng người bị phế đi hay ban chết thì cũng có. Nghĩ đến Liễu thị chết thảm, Tịch Lan Vi nhịn không được than ngắn một tiếng: Lần trước khi đi Quân Sơn tránh nóng, còn đang gọi nàng ta một tiếng "Chiêu dung nương nương".

"Đợi khi tới Quân Sơn, bổn cung đi tìm bệ hạ xin chỉ, chúng ta đi khắp nơi một chút." Nở nụ cười, Tịch Lan xua đi những tâm tư rối loạn lung tung kia, chỉ nghĩ đến phong cảnh ở Quân Sơn.

...

Trung tuần tháng tư, ý chỉ đi hành cung Quân Sơn tránh nóng được ban tới các cung.

Trước đây, Tịch Lan Vi ngồi ở bên cạnh Hoắc Kỳ, nghe hắn điểm tên các phi tần cùng đi, đợi hắn nói xong nàng liền nhíu mày: "Hình như không nhiều người cho lắm..."

Lần trước cơ hồ là cả hậu cung đều đi.

Hoắc Kỳ vung tay lên, phân phó Viên Tự đi làm, sau đó quay đầu lại đảo mắt qua nàng: "Nàng muốn trẫm mang theo nhiều người? Vậy trẫm nghe theo nàng nhé..."

"..." Tịch Lan Vi im lặng trong chớp mắt, gật đầu nghiêm túc nói: "Thần thiếp chưa nói gì."

Tuy tự nhận không phải gian phi như Đát Kỷ, Bao Tự, nhưng cũng không hiền huệ như Ban Tiệp Dư. Chuyện khuyên hắn đi gặp các phi tần... Nếu là xuất phát từ đại cục mà suy xét, nàng có thể khuyên, nhưng cũng sẽ thể hiện chút ghen tuông.

Hiện giờ không có gì cần dính dáng đến cái gọi là "Đại cục" kia, nàng lười phải giả bộ rộng lượng.

...

Theo lý mà nói nên mang hai con hươu "Về nhà" nhìn xem, nhưng rốt cuộc là phiền toái một chút, chưa kể đi như vậy chúng nó cũng mệt mỏi. Nàng đành phải ngồi xổm trong viện mà an ủi xoa dịu một phen. Tịch Lan Vi ôm cổ hươu con mà nói: "Ngoan ngoãn đợi nha, qua mấy tháng ta sẽ trở về... Ngươi không được tiến vào trong điện chơi, mỗi ngày sẽ có người đưa tới thứ ngươi thích ăn."

Lại nhìn về phía hươu mẹ, Lan Vi cười ngâm ngâm mà đến gần nó, vỗ vỗ đầu, hươu mẹ lại là một bộ dáng thản nhiên đỉnh đạc, hoàn toàn không màng đến nàng ở hay không ở.

"... " Vì thế Tịch Lan Vi im lặng một cái, chỉ hỏi nó: "Không nói lời chào tạm biệt với ta sao?"

Trong hơi thở phát ra tiếng "hừ" thấp thấp, hươu mẹ cực kỳ lười phản ứng mà im lặng nửa ngày, sau đó mới xem như cho nàng chút mặt mũi, ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng, xem như nói câu "Hẹn gặp lại".

Hoắc Kỳ thì không có vận khí tốt như vậy.

Biết mấy sủng vật này bị nàng dưỡng đến mức có linh khí một cách kì lạ, lại không nghĩ rằng sẽ có linh khí đến vậy — nhìn hươu con ngậm chặt vạt áo không cho hắn đi, Hoắc Kỳ chỉ còn biết kêu oan: "Không phải ta không cho ngươi đi!"

Hươu con vẫn cắn chặt, môi hơi nhếch lên lộ ra một hàm răng trắng nho nhỏ đang cắn chặt vạt áo.

"..." Hoắc Kỳ trầm xuống, sửa lời nói: "Được rồi, là ta không cho ngươi đi."

"Hừ." Hươu con thở phì phì ra nghe thật sự rất giống đang giận lẫy, Hoắc Kỳ bất đắc dĩ mà ngồi xổm xuống vỗ vỗ đầu của nó: "Là vì tốt cho ngươi, bôn ba như vậy ngươi sẽ sinh bệnh mất."

Quay đầu lại nhìn Tịch Lan Vi đang đứng dưới hành lang, tay áo rộng khẽ phất phơ trong gió, ngậm cười ăn quả nho, Hoắc Kỳ thật sự cảm thấy mấy năm nay đối xử tốt với nàng qua bao nhiêu chuyện cũng không có sai, chỉ có duy nhất một chuyện sai lầm: đó là cho nàng nuôi hai hươu, một mèo này.

Phóng mắt khắp thiên hạ, cũng không có ai giống như ba con vật này, lại dám khi dễ hắn - một vị hoàng đế.

...

Mọi người khởi hành vào bốn ngày sau. Trên xe ngựa, trong lồng ngực Tịch Lan Vi ôm mèo con mới vừa rồi còn lưu luyến không rời với hươu con, trong nháy mắt lại đã ngủ ngon lành, bỗng nhiên nàng cảm thấy quái quái.

Một loại luyến tiếc kỳ quái, có vẻ là luyến tiếc hươu con, lại có vẻ như trộn lẫn vài cảm xúc khác.

Nói không rõ, tóm lại lần trước đi hành cung Quân Sơn thì không có tâm tình này, trước mắt lại cực kì mãnh liệt.

"Meo..." phảng phất như cảm giác được nỗi lòng nàng, mèo con tỉnh lại, một đôi mắt long lanh ngóng nhìn nàng.

"Ừm..." Tịch Lan Vi khẽ xoa trán nó, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thăm cố hương của hươu con."

Cái loại cảm xúc kỳ quái này vẫn không lái đi được, dường như cực kì nhớ nhung đô thành đang ngày càng rời xa ở phía sau lưng. Nàng liên tục nhấc mành ngoái đầu xem, rồi lại mà mắng chính mình mà buông mành.

Chạng vạng khi nghỉ ngơi, loại cảm xúc này thậm chí khiến nàng không thể không đi tìm Hoắc Kỳ.

Màn xe của ngự giá nhấc lên, Hoắc Kỳ cười nhìn nàng, vươn tay kéo nàng ngồi lại gần, xúc cảm ấm áp bao quanh, vài phần cảm xúc khác thường kia liền tan thành mây khói.

"Mệt mỏi quá." Nàng uể oải mà kéo ra nụ cười, lười biếng duỗi eo, ngã vào trên vai hắn: "Còn phải đi mấy ngày sao..."

"Ừ." Hoắc Kỳ cười cười, nhìn mèo con nàng ôm ở trong ngực, suy tư nói: "Nó vẫn luôn ngủ à? Đêm đến nhất định lại tỉnh rụi."

"Đúng vậy..." Tịch Lan Vi bĩu môi: "Kệ nó lăn lộn đi thôi, cũng là ban ngày không có chuyện gì có thể cho nó chơi."

"Buổi tối để nó ở lại nơi này của trẫm đi." Hắn cười tùy ý: "Trẫm có tấu chương phải xem, sẽ ngủ muộn một chút, có nó ở cạnh cũng tương đối thú vị, lại có thể tránh cho nó phiền nàng nghỉ ngơi."

Tất nhiên nàng biết vế trước đều là lý do thoái thác, chỉ có câu sợ phiền nàng nghỉ ngơi kia mới là thật sự — mèo con cảm thấy rất hứng thú khi có người viết chữ đong đưa bút, nó nhìn một lát liền muốn duỗi móng vuốt cào cào, "Thú vị" mới lạ, thêm phiền toái thì có.

"Vậy..." Tịch Lan Vi suy nghĩ, suy nghĩ một biện pháp lưỡng toàn, nàng cười: "Bây giờ thần thiếp trở về nghỉ một lát, buổi tối cùng mèo tới ở cùng bệ hạ, được không?"

Nàng còn có thể trông nom mèo con. Đương nhiên Hoắc Kỳ vui vẻ đáp ứng, gật gật đầu: "Cũng tốt."

Khi nàng rời khỏi ngự giá, đúng lúc có một trận gió nhẹ phất qua, thổi trúng màn xe làm nó khẽ lay động giữa sắc trời sập tối. Vừa mới cách hắn một chút thôi, cái loại cảm xúc kỳ quái này lại nổi lên trong lòng ngay lập tức, lái đi không được, quanh quẩn hồi lâu liền càng giống như là sợ hãi — nhưng nói là sợ hãi thì lại nói không rõ là đang "Sợ" cái gì.

Thật sự kỳ quái.

Tịch Lan Vi lắc lắc đầu, đi xuống xe ngựa, trở về xe ngựa của mình.

Giản Tiểu Sương kéo cánh tay nàng, đôi mắt sáng vừa nhìn nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Nương nương có tâm sự phải không?"

"Không có." Nàng đáp ngắn gọn một câu, nhấp môi không nói gì.

Có cảm giác nói không nên lời, nhưng cũng không xem như "Tâm sự".

Lại một trận gió quật tới, so với vừa nãy thì lạnh lẽo hơn rất nhiều. Có vẻ như gió bắt đầu từ nơi không xa, mơ hồ có thể nghe thấy một ít tiếng nhánh cây đứt gãy.

Trong đám người, bỗng một tiếng kêu thảm thiết đánh vỡ yên tĩnh vốn có. Tịch Lan Vi đột nhiên quay đầu lại, trong bóng đêm, nhìn thấy cách đó mấy chục bước, một thái giám ngã quỵ đổ xuống, mũi tên cắm trước ngực hắn làm nàng lạnh cả người.

Sao lại thế này...

Đó là thái giám hầu hạ bên ngự giá, như vậy...

Hoắc Kỳ!

Chưa kịp cân nhắc gì, nàng lập tức nhấc chân quay lại phía ngự giá, làm ngơ với tất cả những âm thanh la hét hoảng loạng ngày càng nhiều ở xung quanh, hiện tại thứ âm thanh duy nhất mà nàng nghe được - chính là tiếng trái tim mình đang đập liên hồi.

Nàng luôn thấy sợ hãi với những gì chưa từng xảy ra ở kiếp trước, lần hành thích này, đó là chuyện mà đời trước chưa từng xảy ra...

"Nương nương... Ngài đừng nên đi thì hơn!" Giản Tiểu Sương cật lực duy trì bình tĩnh mà khuyên răn. Xung quanh ngự giá đã bị thị vệ vây chật như nêm cối, lúc này nếu nàng đi qua, đứng ở bên ngoài vòng bảo hộ kia, thì sẽ thật sự trở thành bia ngắm.

Tịch Lan Vi phảng phất nghe lọt được lời này, dưới chân mới vừa dừng lại, còn chưa kịp cân nhắc nhiều, liền bị tiếng hô nhỏ từ sát ngay phía sau làm cho kinh hãi.

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Tiểu Sương nhắm chặt hai mắt ngã xuống, sau đó là trước mắt tối sầm.

...

"Chiêu nghi nương nương!" Tiếng kinh hô bên ngoài xe ngựa khiến Hoắc Kỳ như cứng đờ lại, ngẩn ra trong chớp mắt, lập tức liền muốn vén rèm xuống xe. Viên Tự gắt gao ngăn trở: "Bệ hạ không đi được!"

Dứt khoát đẩy Viên Tự ra, khi Hoắc Kỳ lao xuống xe ngựa, nhìn thấy vài bóng đen tung người trong đêm tối, phóng về hướng rừng cây, rất nhanh liền biến mất.

Lan Vi nàng...

Hắn nhìn về phía xe ngựa của nàng, trong đầu trống rỗng.

Đợi đến khi tất cả bình tĩnh trở lại, Hoắc Kỳ mới biết được, hình như mọi chuyện không tệ như hắn nghĩ, lại giống như... Còn tệ hơn một chút.

Lan Vi không có chết, có lẽ cũng không hề bị thương, nhưng lại bị cướp đi.

Kỳ quái...

Không biết là ai, không biết muốn làm gì, không có liều chết lấy mạng hắn mà lại cướp đi phi tần của hắn.

"Một nửa thị vệ đều đến bảo hộ bệ hạ, bên phía người khác... Xác thật có sơ hở." Quan viên chưởng lãnh thị vệ không dám nâng đầu, chỉ dập đầu mà nói: "Bệ hạ thứ tội."

Yên lặng thật lâu, yên tĩnh đến mức Viên Tự đều chuẩn bị gọi người tiến vào kéo người này đi ra ngoài chém. Hoắc Kỳ cảm thấy xưa nay trong lòng chưa bao giờ tối tăm như lúc này, trong tối tăm lại mơ hồ xen lẫn đau đớn, từng đợt từng đợt, như muốn đâm ra máu.

"Chức quan." Hắn nói ra hai chữ, rõ ràng không có đủ khí lực. Thấy người nọ ngẩn ra, hắn mới nói rõ ràng hơn chút: "Chức quan của ngươi."

"Thần... Trấn phủ sứ của Cấm Quân Đô Úy phủ."

Hoàng đế nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, suy nghĩ, rồi nói: "Thẩm Ninh không có mặt, trẫm cho ngươi tạm làm Chỉ huy đồng tri."

Đó là vị trí chỉ thấp hơn Chỉ huy sứ, xem như thăng không ít cấp, người nọ lại nín thở không dám tùy tiện tạ ơn.

Quả nhiên, sau khi hơi im lặng, hoàng đế lại nói: "Đi tìm nàng, người của Cấm Quân Đô Úy phủ đều cho ngươi tùy tiện điều động. Tìm được nàng, ngươi tiếp tục làm chức Chỉ huy đồng tri này; tìm không thấy, trẫm muốn tam tộc của ngươi chôn cùng nàng."

Giọng nói lạnh lẽo phảng phất như đến từ địa ngục, khiến hắn sợ hãi toàn thân, hơi thở hoảng loạn mà dập đầu lĩnh mệnh, vừa muốn lui ra, lại nghe hoàng đế bồi thêm một câu: "Trẫm muốn nàng sống sót trở về."

Cái gọi là "Tìm được" kia, không phải là "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác".

"Vâng..." Lại dập đầu, khi người nọ cáo lui thì nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng suy nghĩ... Không biết chính mình còn có thể sống được bao nhiêu ngày.

"Quay về Trường Dương." Hoắc Kỳ lại nói, khẩu khí lạnh lẽo không cho phép chất vấn: "Lệnh cho họa sư trong cung cấp tốc vẽ tranh, phái nhiều người đi ven đường tìm kiếm. Bất luận có tin tức gì... Mặc kệ là người nào, lập tức mang tiến cung để hỏi chuyện."

Hoàng đế phân phó, miệng lưỡi vẫn là bình tĩnh như thường, sắc mặt thì lại làm Viên Tự kinh sợ. Hắn làm như nhẹ nhàng chống tay ngang đầu, nhắm hờ hai mắt giống như đang nghỉ tạm, khi nói chuyện, sắc mặt lại càng ngày càng trắng bệch, rõ ràng là vô thố[2] và... cực kỳ sợ hãi.

[2] vô thố: bối rối, lúng túng khiến hành động sai lầm

"Quân binh ở các nơi... có thể huy động toàn bộ để sử dụng." Hoàng đế còn đang nói, giống như đã không thể tự chủ được nữa: "Còn có Đại tướng quân, bảo hắn..."

"Bệ hạ." Trầm giọng gọi một tiếng, Viên Tự không thể không khuyên một câu: "Ngài không thể..."

Lời chưa nói ra hết, lại bị Hoàng đế quét mắt một cái khiến hắn không dám nói tiếp. Dưới ánh nến mập mờ, ánh mắt Hoắc Kỳ sắc bén, gằn từng chữ một: "Tìm nàng trở về — dùng lực lượng của cả nước cũng phải tìm nàng trở về."

Viên Tự cứng đờ, trong lúc kinh sợ lại phút chốc ý thức được, những lời nói vừa rồi của Hoàng đế - tuy nhìn như vô thố, kỳ thật... lại là nghiêm túc.

Hắn thật sự muốn làm như vậy.

...

Đầu choáng váng não ong ong, tầng tầng lớp lớp bóng tối phủ ở trước mắt, nhìn không đến điểm cuối. Cảm giác này giằng co thật lâu, thậm chí Tịch Lan Vi có chút hoài nghi liệu mình có còn sống hay không. Thậm chí nàng nhận ra bản thân chau mày, dồn lực muốn mở mắt ra, tìm kiếm chút ánh sáng, lại vẫn là không mở ra được.

Nàng muốn vươn tay cũng nâng không nổi cánh tay, chỉ cảm thấy chính mình gối lên một thứ cứng ngắc và lạnh lẽo, cảm giác cực kỳ xa lạ, làm nàng vô cùng sợ hãi, thật khát khao một ít cảm giác quen thuộc.

Ví như... Âm thanh tim đập của hắn, hoặc là, chỉ cần hắn vươn tay tới cầm tay nàng là đủ rồi.

"Bệ hạ..." Nàng khẽ nỉ non, bất tri bất giác mà gọi lên tiếng. Tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm khẽ vang lên, đã thật lâu mới nghe thấy có âm thanh truyền vào trong tai, mang theo một chút cười khinh miệt: "Bổn vương còn nói hạ dược quá mạnh, sợ là ngươi chưa thể tỉnh lại được cơ."