Lam Sắc Vi

Chương 37




Ichijou nở nụ cười làm cho người ta như tắm gió xuân ngồi ở bên cạnh Kimura Kiyoshi, cả người và chung quanh cậu ta cũng bắt đầu chiếu lấp lánh. Julie đứng ở một bên si mê nhìn Ichijou chăm chú, trong lòng không ngừng cảm khái: không nghĩ tới trên đời lại có người tuấn mỹ như thế! Trong nụ cười ưu nhã còn mang theo chút quyến rũ. Còn có Kimura-sensei với vóc người hoàn mỹ cùng cậu ta ngồi chung một chỗ, thật là đẹp đôi. Dĩ nhiên, nếu Kimura-sensei không mặc áo ngủ con thỏ màu hồng.

Kimura Kiyoshi quan sát Julie rất lâu, cảnh giác nói: “Cô đang nghĩ gì vậy? Tôi và cậu ấy không có quan hệ gì cả.”

Ichijou cười thưởng thức cà phê nóng mà nữ bộc Bella vừa mang lên “Kiyoshi, sao cậu có thể như vậy? Ai nói hai chúng ta không liên quan?”

“A? Không thể nào? Hai người là người yêu mà? Kimura-sensei, tại sao ngài có thể nói thế chứ? Tuyệt đối không cho phép.” Julie cả kinh kêu lên

Kimura Kiyoshi ôm trán, hoảng sợ nhìn Ichijou “Đừng nói cho tớ rằng cô ta là thân thích gì đó của cậu và ông nội cậu bảo cậu chăm sóc cô ta…. Những thứ này hoàn toàn không liên quan đến tớ, tớ không muốn nghe. Còn nữa, tiểu thư Julie, mời cô đi cho. Tôi không cần cô làm người đại diện của tôi.”

“Aha, Kiyoshi, cậu thật thông minh, vừa rồi ông nội điện thoại cho tớ nói, Julie là chị gái ruột của tớ.” Ichijou nhìn Kimura Kiyoshi, vẻ mặt mong đợi.

“Vậy ngài chính là em trai Takuma mà mẹ thường thường tán dương?” Julie hưng phấn chạy đến gần Ichijou. Kimura Kiyoshi nhanh chóng né tránh, đi tới bên cạnh Hanabusa, nhỏ giọng nói thầm với Hanabusa, giựt giây Hanabusa hút khô máu tên Julie kia. Cô ta quá đáng sợ.

Mười phút sau, khung cảnh nhận người thân kết thúc. Mọi người cũng dần hiểu rõ quan hệ của Ichijou và Julie, thì ra là ông nội Julie và ông nội Ichijou là cùng một cha; ông nội Julie sau đó chuyển đi ẩn cư ở nông thôn, sinh sáu con trai bảy con gái. Julie chính là con gái nhỏ nhất, năm nay 25 tuổi. Julie khác với các anh chị em khác, từ nhỏ đã sống ở thành thị lớn; cho nên lúc Julie vừa tròn mười lăm tuổi, liền rời nhà trốn đi tới trung tâm tài chính Bever, trở thành nhân dân thành thị bình thường. Nhiều năm qua, Julie từng làm diễn viên nhỏ, từng hát, từng diễn kịch nhưng không thành công, cuối cùng Julie coi mình thành người đại diện. Ông nội Julie bắt đầu ngăn cản Julie, sau đó dần dần cảm thấy hành động của Julie là sự hổ thẹn cho tộc B, liền không liên lạc nữa. Mấy ngày nay, chẳng biết tại sao ông nội Julie bắt đầu nhớ đến cô ta, liền nhờ Ichijou Takuma chú ý Julie.

Kimura Kiyoshi bĩu môi, đương nhiên cái trách nhiệm nặng nề này cuối cùng rơi vào trên người Ichijou. Kimura Kiyoshi kiên quyết không đồng ý Ichijou nhờ, không riêng vì Julie là người đại diện cực phẩm. Nghĩ tới nghĩ lui, lí do tại sao Julie có thể tìm tới địa chỉ của mình nhất định là do Nhất Lão ban tặng. Khi bán đĩa nhạc, Kimura Kiyoshi đều lấy hình tượng và tên của nữ bộc Bella, người bình thường không thể nào biết; còn nữa, nếu Julie mà làm người đại diện của mình thì chẳng khác nào tạo thêm cho Nhất Lão một cái mắt ở bộ ban đêm, Kimura Kiyoshi không muốn tăng phiền toái cho Kuran Kaname.

“Em trai Takuma, em mau khuyên nhủ Kimura-sensei, để cho ngài ấy đồng ý chị làm người đại diện đi, xin em đấy. Chị thề, quan hệ yêu đương giữa hai người, chị tuyệt không công bố.”

Hanabusa Aido dụi dụi đôi mắt buồn ngủ “Em trai Takuma, Kimura-sensei? Sao nghe thấy là lạ.”

“Trọng điểm không phải chỗ đó, Kiyoshi và Ichijou cho tới bây giờ cũng đâu có yêu nhau chứ; nhưng.. cười đùa thì ngược lại không ít.” Ruka trả lời.

Kimura Kiyoshi bất đắc dĩ vỗ đầu một cái “Làm cho người ta phiền phức đúng là chuyện này, Ichijou, người chị khả ái này của cậu trước kia từng làm người đại diện cho ba minh tinh, diễn viên Daisy, ca sĩ Anna và nhóm Boys’love; bây giờ bọn họ ra sao? Có ai không bị xì căng đan cuốn lấy thân? Tớ có xem qua tin tức về buổi họp báo của bọn họ, người đại diện trả lời rối tinh rối mù, để cho các ký giả hiểu thành rất nhiều kiểu tin tức đi báo cáo. Một người đại diện như vậy, tớ tuyệt đối không muốn! Cậu cũng hiểu nhất cử nhất động của tớ ảnh hưởng đến cổ phiếu của gia tộc Kimura trên thị trường mà.”

“Oa ô, cự tuyệt thật vô tình nha.” Siki trêu chọc.

Kimura Kiyoshi vỗ vỗ bả vai Ichijou, tiến tới bên tai nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, trừ chuyện này, chuyện khác đều có thể thương lượng.”

Ichijou ngọt ngào cười, thờ ơ nói: “Không sao, không sao. Ông nội chẳng qua là bảo tớ khuyên, cậu có đáp ứng hay không cũng không sao, tóm lại nhiệm vụ của tớ đã hoàn thành.”

Mọi người thấy chuyện đã giải quyết xong, không có trò hay nào để nhìn nữa, cùng nhau chuẩn bị lên lầu. Bỗng nghe thấy Julie hô to một tiếng “Không được!” Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, thấy Julie giang hai chân rộng hai tay giơ lên cao, một bộ khí thế hung hăng, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định.”Tôi tuyệt đối không thể buông tha! Kimura-sensei một ngày không đáp ứng tôi liền chờ một ngày, hai ngày không đáp ứng tôi liền chờ hai ngày, ba ngày…”

“Tiểu thư Julie, cô như vậy sẽ khiến tôi khó xử. Còn nữa, tôi không phải là nhân vật lợi hại gì, không cần phải gọi tôi là sensei.” Kimura Kiyoshi cau mày, gần đây sao vampire nào cũng rắc rối vậy, đây là tộc B sao? Cao quý, ưu nhã đi đâu hết rồi? Sao mà một chút cũng không thấy ở trên người cái cô Julie này vậy. Aiz, nhà ai cũng có một, hai người thân thích chơi xỏ lá, ưu nhã phong độ như Ichijou cũng không ngoại lệ.

“Aha, sao các cậu lại dùng ánh mắt này nhìn tớ?” Ichijou nhìn ánh mắt đồng tình của mọi người, không ngần ngại chút nào, không tim không phổi cười vui vẻ.

“Nhìn đi nhìn đi, đây chính là định lực, đây chính là phong độ đấy.” Ruka cảm khái, khinh miệt nhìn Hanabusa Aido một cái.”Học cậu ấy cho tốt.”

“Ừ… không đúng! Ruka, cậu có ý gì?” Hanabusa Aido nổi giận đùng đùng đuổi theo Ruka đang đi về gian phòng của mình.

“Ngươi là Julie” một câu nghi vấn toát ra từ cánh môi mỏng của người kia biến thành câu khẳng định, giọng nói bình tĩnh, mang theo ưu nhã trầm tĩnh.

Dưới tầng, Julie đang dâng trào đấu chí, bỗng cảm giác thấy không khí chung quanh đông lại trong nháy mắt, không cách nào hô hấp. Julie giương mắt nhìn hướng người nói chuyện, tóc đen, vóc người thon dài, ngũ quan hoàn mỹ tuyệt luân, khí chất không gì sánh kịp, còn có ánh mắt sắc bén kia mang theo khí thế quân lâm thiên hạ đủ để xé rách nội tâm người khác. Julie trợn to hai mắt nhìn Kuran Kaname, bản năng lùi ra sau, tay phải đặt ở trên vai trái, cúi người rất thấp.

“Nơi này là bộ ban đêm của học viện Cross, không có ca sĩ, không có người đại diện, mời hiểu cho.” Không khí yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng bước chân Kuran Kaname xuống lầu.

“Thật xin lỗi, đã quấy rầy đến ngài, sama” Julie lần nữa cúi người chào, vội vàng đẩy cửa rời đi.

Mọi người thấy chuyện đã giải quyết, liền về phòng ngủ tiếp. Kimura Kiyoshi lăn lộn trên giường mấy vòng, thở một hơi dài, vẫn không ngủ được! Kimura Kiyoshi thay đồng phục học sinh, nhảy xuống gốc cây hoa anh đào ngoài cửa sổ. Đưa tay hứng lấy hoa anh đào đang bay múa đầy trời, sắp héo rụng rồi sao. Màu đỏ sậm trong đáy mắt Kimura Kiyoshi tựa hồ có dòng nước xiết bắt đầu khởi động, hoa anh đào rơi càng ngày càng nhiều.

“Là ngươi, đúng không?”

Phía sau thân cây hoa anh đào lộ ra một vạt áo màu trắng, Kimura Kiyoshi khẽ lui về phía sau, kinh hoảng nhìn người vừa nói chuyện, giọng nói rất quen.”Kaname… Kaname sama”

Kuran Kaname từ phía sau cây xuất hiện, ngón tay thon dài trắng nõn hứng lấy cánh hoa anh đào vừa bay xuống “Rất khó tưởng tượng, người này lại là ngươi, Hiou.”