Lam Sắc Vi

Chương 42




Trên ghế gỗ, hai thiếu nữ hoảng sợ trợn tròn mắt, lồng ngực bị thủng một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa, nội tạng bị móc hết; trong không khí tràn ngập mùi máu tanh gay mũi. Tiếng giày cao gót từ xa vọng đến gần, sau đó, một cô gái mặc kimono màu đỏ diễm lệ cùng một thiếu niên tóc bạch kim chừng mười tám tuổi đi theo phía sau.

Ngón trỏ với móng tay đỏ tươi chọc chọc chỗ bị móc tim trên người một thiếu nữ. Đầu lưỡi tinh xảo liếm liếm vết máu. Cô gái híp mắt nhìn rừng cây, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ. “Ichiru, đây là người thứ bao nhiêu?”

Ichiru nghiêng mắt nhìn các thiếu nữ chết thảm một cái, lại dời mắt đi, hai năm qua, loại tình cảnh này cậu đã thấy quá nhiều, lạnh nhạt trả lời “3478, 3479”

Kimura Kiyoshi vươn vòng eo mảnh khảnh, xoay người quay lại đường cũ. Hơn hai năm rồi, giờ đã là tháng chín mùa thu, Yuki sắp thức tỉnh. Kimura Kiyoshi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng màu đỏ rực trên bầu trời, vô luận nơi nào xảy ra cái gì, không bao giờ liên quan đến mình nữa. Cô gái lập tức rũ bỏ đau thương, cười kéo tay Ichiru nói: “Cho nên, cửa hàng bánh ngọt của chúng ta hôm nay buôn bán như thế nào?”

Ichiru sửng sốt, sau đó cười đi theo Hiou sama “Nếu như chị không quan tâm những chuyện này mà đi cố gắng học tập làm bánh cake, việc buôn bán trong cửa hàng sẽ rất tốt đấy.”

“Thật? Ichiru đang tức giận sao, chị có giúp một tay mà.”

“Nào có? Hôm nay chị chỉ mới nhào bột mà thôi…”

Giọng nói càng lúc càng xa…

Bộ ban đêm, Nguyệt Xá.

“Kaname sama”

“Tìm được cô ấy chưa?” Kuran Kaname nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, trong mắt tràn ngập tương tư. Không nghĩ tới ngay lúc anh cho rằng đã lấy được cô gái ấy, cô lại tìm được khe hở chạy đi. Kuran Kaname vuốt ve bình thủy tinh màu đỏ trong tay, khóe miệng cong lên, không nghĩ tới máu của cô ấy lại cường đại như thế.

“Rất xin lỗi, Kaname sama.” Seiren khom người, cực kỳ áy náy. Vốn tưởng rằng Kaname sama đối với Kimura Kiyoshi chỉ có lợi dụng, không nghĩ tới, hai năm qua, Kaname sama lại sử dụng các loại phương thức tìm kiếm thiếu nữ đã biến mất kia. Chỉ cần là nơi Kaname sama nghĩ đến, nhà cũ trong rừng cây, bãi biển, chỗ ở của gia tộc Kimura… Trên trăm nơi tiểu thư Kimura từng kêu la muốn đi, lục soát liên tục, nhưng không thu hoạch được gì. Seiren nhìn cái eo mảnh khảnh của mình, aiz, vì tìm cô ấy mà vòng eo của mình đã gầy đi rất nhiều, còn gầy đi nữa chỉ sợ sẽ gãy mất.

“Ta hiểu rồi, Seiren.” đáy mắt Kuran Kaname xẹt qua sự thất vọng, nhanh đến mức không thể phát hiện ra, rồi ra hiệu Seiren lui ra.

“Kaname sama, vừa rồi có hai học sinh bộ ban ngày lẻn vào Nguyệt Xá, Hanabusa Aido và Akatsuki Kain đang…” Seiren ngẩng đầu liền thấy Kaname sama đã biến mất ở ngoài cửa sổ, lập tức đứng thẳng dậy theo sát sau lưng Kaname sama.

Nữ sinh Giáp và nữ sinh Ất trèo qua tường rào bộ ban đêm, nhảy vào trong rừng. Lúc nữ sinh Ất chạm đất đã không cẩn thận ngã xuống cỏ, đau đớn kêu lên. Nữ sinh Giáp đứng dậy chạy tới bên cạnh nữ sinh Ất, lo lắng hỏi: “Có thể đi được không? Nếu không sẽ bị ủy viên kỷ luật phát hiện mất”

Nữ sinh Ất nhịn đau, không thể, nhất định phải gặp Kaname-senpai mới được, vì Kaname-senpai, chút đau này chẳng là cái gì. Nữ sinh Ất sờ sờ cuốn sổ tay trong túi, may là mang nó theo, nhất định phải xin Kaname-senpai ký tên lên nó mới được; đương nhiên, nếu có thể nhìn lén thấy gương mặt khi ngủ của Kaname-senpai và các tinh anh khác thì càng tốt, không ký tên cũng không sao. “Đi được mà, mặc dù rất đau… Tớ sẽ kiên trì.”

Đột nhiên trên đầu tường truyền đến tiếng động, hai người ngẩng đầu thấy ủy viên kỷ luật Yuki tay cầm ‘cây gậy kỳ quái’ vọt xuống “Các cậu, mau nói tên họ và lớp học. Nội quy trường học quy định buổi tối không thể ra ngoài ; buổi tối rất nguy hiểm, mau trở về kí túc xá!”

Nữ sinh Giáp thấy bộ dạng phách lối của Yuki, liền tức không có chỗ đánh, ủy viên kỷ luật thật quá dáng, nhìn đủ tinh anh bộ ban đêm rồi cũng không để cho mọi người đến gần, chỉ muốn ăn một mình. Tất cả mọi người chẳng có ai thích nổi ủy viên kỷ luật Yuki này. “Bọn tôi chỉ là tới quay phim bộ ban đêm thôi, và ký tên nữa, có sao đâu? Chỉ một chút mà thôi.”

Yuki thấy tay nữ sinh Giáp đang dùng khăn tay lau nhẹ đầu gối nữ sinh Ất, cả kinh kêu lên: “Bị thương sao? Mau trở lại túc xá đi!”

Hai người nữ sinh bị tiếng thét chói tai của Yuki làm cho sững sờ sợ hãi “Sao? Cái gì…”

“Mau! Ai?” Yuki cảm thấy sau lưng có tiếng động, lập tức vung Artemis ra phía sau——

“Nguy hiểm thật, không hổ là ủy viên kỉ luật mà hiệu trưởng đã chọn” nếu vampire bình thường bị vật này đánh vào trên người, chắc chắn sẽ bị hóa thành tro bụi.

Yuki quay đầu thấy Akatsuki Kain-senpai thoải mái dùng ngón tay ngăn trở Artemis, chỗ bàn tay tiếp xúc với Artemis phát ra tiếng vang khác thường.

Nữ sinh Giáp: “Akat… Akatsuki Kain-senpai của bộ ban đêm, Hanabusa Aido-senpai.”

Nữ sinh Ất si mê nhìn hai người, sợ hãi than: “Trời ạ! Không thể nào…”

Ngón tay thon dài của Hanabusa Aido chạm vào Artemis từ từ trượt xuống chỗ chạm đến Yuki, ánh mắt sáng quắc nhìn Yuki “Ai nha, chẳng qua là ngửi thấy được mùi máu cho nên mới tới xem một chút mà thôi, thật là xấu tính đấy, Yuki.” Hanabusa Aido chạm đầu ngón tay vào mu bàn tay Yuki, đôi mắt dần dần đỏ rực màu máu “Thật đấy… Chẳng qua chỉ là vô tình đến đây xem một chút mà thôi.” Hanabusa Aido nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, vô cùng hưởng thụ “A… Mùi vị thật thơm ngon….”

Nữ sinh Giáp: “A a a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Anh ấy nói rất thơm rất ngon!”

Yuki lại vung Artemis vào hai người, phòng bị nói: “Hanabusa-senpai, nếu anh dám động vào một cọng tóc của họ… Tôi sẽ xử phạt…”

“Đâu phải họ”

“!?”

“Anh nói mùi vị thơm ngon này cơ…” Vừa nói Hanabusa Aido vừa cầm chặt lấy tay Yuki, lộ ra răng nanh bén nhọn, không nhìn Yuki giãy giụa, đầu lưỡi liếm láp bàn tay cô “Thật là ngon” răng nanh đâm rách làn da trên tay Yuki, mùi vị ngọt ngào của máu chảy ra.

Hai nữ sinh sau lưng Yuki thấy vậy liền sợ hãi kêu “Vampire!” rồi té xỉu.

Hanabusa Aido ôm cổ Yuki, hít cổ Yuki một hơi, ngửi thấy hương thơm mãnh liệt của máu “Còn muốn… Muốn nhiều hơn một chút…” Răng nanh còn chưa đụng vào, Hanabusa Aido liền thấy cái trán chợt lạnh, giương mắt nhìn, thấy Kiryu Zero đang cầm súng Bloody Rose chĩa vào trán mình.

Đôi mắt màu tím của Kiryu Zero lạnh lùng, tràn ngập chán ghét, thấy Hanabusa Aido phách lối nói muốn thưởng thức máu tươi của Yuki, trong đầu liền hiện ra cái đêm đầy máu kia, vì Yuki, PANG!

Hanabusa Aido chưa tỉnh hồn, bị dọa sợ đến mức thân thể co lại, may mắn là đạn không bắn trúng cậu.

“Thanh súng Bloody Rose kia, có thể mời thu lại không? Bởi vì đối với chúng tôi mà nói, đó là một uy hiếp.” Kuran Kaname ưu nhã bước đến, hai tròng mắt yên lặng, như chim ưng đen bay lượn trong bầu trời đêm, thong dong khí phách. Kuran Kaname xốc cổ áo Hanabusa Aido lên “Tên ngốc này sẽ do hiệu trưởng quyết định. Có thể chứ? Kiryu-san”

Kiryu Zero hạ mí mắt xuống, che đi hận ý đối với vampire, nhưng vẫn phải đi bận tâm cái ông hiệu trưởng giở hơi, nếu không… Hừ “Kuran-senpai, mang đi đi.”

“Akatsuki, tại sao không ngăn cản Hanabusa? Cậu cũng cùng tội. Hai người đã bất tỉnh này, ta sẽ xóa nhớ tối nay của bọn họ, rồi sau đó giao cho hiệu trưởng, được chứ? Đã để em gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, thật sự xin lỗi Yuki.”

“Dạ, Kaname-senpai, vậy thì nhờ cậy anh.” Yuki cười, quả nhiên Kaname-senpai là vampire tốt, anh ấy rất khiêm tốn ưu nhã…

Kuran Kaname xoay người rời đi, nhẹ rũ mắt xuống, nội tâm gợn sóng, giương mắt nhìn trăng, em rốt cuộc đang ở đâu? Vì sao ta luôn nhìn thấy bóng dáng em qua người khác. Kuran Kaname ôm trán, thế này là thế nào? Ta lại nhìn thấy bóng dáng của cô ấy qua đôi mắt thuần khiết của Yuki…

“Aido, tại cậu hết.” Akatsuki Kain ôm đầu, thở dài nói.

“Gì? Sao có thể trách tớ chứ, rõ ràng là nơi nguy hiểm, vậy mà cô ta còn…” lưng Hanabusa bỗng lạnh băng, lập tức ngừng nói, Kaname sama vẫn đang ở sau lưng, đừng nói nữa thì tốt hơn; chỉ là… Không biết Kaname sama trừng phạt cậu như thế nào? Nghĩ tới đây, trong lòng Hanabusa Aido lại khá hưng phấn.

Con ngươi của Kuran Kaname bỗng hơi co lại, dừng bước, nơi nguy hiểm? Khóe miệng đắc ý cong lên, xoay người biến mất trong rừng cây; Kimura Kiyoshi, tốt nhất là em nên chạy nhanh đi, nếu không…