Làm Sao Đùa Bỡn Đại Sư Huynh

Chương 17: Tỉnh mộng




Edit: Lăng Đang

Tác giả: Nhật Nhật Thiện

Sau khi nhập đạo, Nhạc Thanh Hạ rất hiếm khi chìm vào giấc ngủ giống như lúc còn nhỏ. Cho dù nhập định tu luyện thì cũng sẽ để lại một sợi thần thức thanh tỉnh để cảm nhận được tình hình bên ngoài.

Nhưng mà lần này... Cả người y đều chìm vào trong trạng thái hỗn độn mê muội.

Trong mê mang, một vài đoạn ngắn lướt qua, trôi nổi. Đó là những cảnh tượng ngày trước khi còn ở Bạch Hoa sơn... càng khiến cho hiện thực trở nên lúng túng, thảm thương.

Nhạc Thanh Hạ từ từ mở mắt ra.

Mới vừa thanh tỉnh, y thế mà lại cảm thấy vô cùng thoải mái. Tuy rằng pháp lực vận chuyển vẫn trì trệ như trước, tay chân cũng mỏi nhừ, không chút sức lực, nhưng thân thể lại được bao bọc trong sự ấm áp mềm mại. Mặc dù cơ thể vẫn trần như nhộng, song cũng không có cảm giác kì quái gì. So với trước kia, này đã có thể coi là thư thái.

Cảm giác như vậy, khó tránh khỏi việc khiến người ta sinh ra chút hi vọng xa vời... Nhưng đến khi Nhạc Thanh Hạ mở mắt, lại phát hiện ra y vẫn đang nằm trên chiếc giường trước đó.

Màn che bốn phía trên giường đã được lấy xuống, tình trạng trong phòng nhìn không sót thứ gì. Trên bốn bức tường bớt đi vài vật dụng trang trí, trong không khí cũng không còn loại mùi hương khiến người ta mê man... Nhưng vẫn là căn phòng đó.

Y vẫn luôn ở chỗ này... Vậy, Hình Mạc Tu và Lý Nhân đâu?

Nghĩ đến khả năng tồi tệ nhất, Nhạc Thanh Hạ cảm thấy trong lòng phát lạnh.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.

Âm thanh rất nhẹ, từ xa đến gần, rất nhanh đã đến trước cửa phòng.

Sau đó, cửa bị đẩy ra.

"Đại sư huynh, huynh tỉnh rồi?"

Đứng tại nơi đó đích thị là Lý Nhân.

Trong tay hắn đang cầm một cái bát sứ không biết lấy từ chỗ nào, thấy Nhạc Thanh Hạ tỉnh, vẻ mặt hắn lộ ra ý cười, bước nhanh đến.

Nhạc Thanh Hạ lại không dám yên tâm.

Y đã từng thấy thủ đoạn của Hình Mạc Tu, nếu như người này...

Lý Nhân đến gần kiểm tra tình huống của Nhạc Thanh Hạ. Thấy trong mắt sư huynh hàm chứa sự lo nghĩ và đề phòng, hắn hơi sững sờ, rồi lập tức cười nói: "Sư huynh, là đệ."

Dứt lời, hắn đưa tay bấm quyết, trên đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa trắng. Ngọn lửa chớp lên vài giây, rồi từ từ ngưng tụ thành một đóa hoa đào. Không chỉ có cánh hoa, nhị hoa, mà cành lá cũng có đầy đủ.

Ngọn lửa trắng ấy là kỹ năng đặc biệt của Bạch Hoa Sơn, còn hoa đào này... Nhạc Thanh Hạ đã từng sử dụng để chỉ cho nhóm sư đệ sư muội về đạo pháp của tông môn vào năm Lý Nhân mới nhập môn.

Cứ xem như Hình Mạc Tu có thể mô phỏng lại đạo pháp của Bạch Hoa sơn đến mức nào, thì lão cũng không thể mô phỏng được đóa hoa đào này.

Trong lòng Nhạc Thanh Hạ buông lỏng, rồi vội vàng hỏi: "Vậy Hình Mạc Tu..."

"Đã chết." Lý Nhân thở ra một hơi dài, vẻ mặt cũng có chút vui mừng.

Nhạc Thanh Hạ lại nhíu mày.

"Cho dù ma đầu đó đã chết, đệ cũng không nên ở lại đây," Y nói, "Nếu hắn còn có đồng bọn, mà chúng lại đến thăm hỏi đúng lúc này..."

Hình Mạc Tu năm đó cũng có thể coi là một nhân vật nhất hô bá ứng, dựa vào thuật lô đỉnh mà có quan hệ chặt chẽ với nhiều tu sĩ ma môn khác. Dù người này đã chết, thì tòa nhà của hắn cũng không phải là nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi.

(Nhất hô bá ứng: có uy quyền.)

Trong ấn tượng của Nhạc Thanh Hạ, thoạt nhìn, Lý Nhân làm việc tuy lớn mật, giải quyết chi tiết nhỏ lại thận trọng, nên sẽ không liều mình với nguy hiểm thế này... Hắn còn ở nơi đây, hơn nửa là vì chăm nom mình.

Thấy khuôn mặt Nhạc Thanh Hạ nhuộm vẻ sầu lo, Lý Nhân để bát sứ qua một bên, nhẹ giọng nói: "Sư huynh đừng lo lắng, không có đồng bọn gì cả đâu."

Hắn lấy ra một quyển sách từ trong ngực, mở nó trước mắt Nhạc Thanh Hạ: "Lúc đệ đang ẩn náu trong đây thì tìm thấy thứ này."

Nói đúng ra, hắn có thể giết chết Hình Mạc Tu cũng là do may mắn.

Nhạc Thanh Hạ rất có tiếng tăm ở bên ngoài, nên đương nhiên, đối với y, Hình Mạc Tu vô cùng để ý. Còn Lý Nhân là một tiểu đệ tử mà chọn đại một môn phái cũng vớ được một nắm, nếu không phải có thể đem ra uy hiếp để làm nhục Nhạc Thanh Hạ thì trong mắt Hình Mạc Tu, hắn chẳng khác nào con giun con dế. Lúc lão phong bế công thể cũng có phần qua quýt, tạo cho Lý Nhân một cơ hội.

Lúc bị Hình Mạc Tu trói trên cột trụ, thật ra hắn đã cởi bỏ được phong bế khoảng bảy, tám phần mười, lại giả vờ là không thể ra sức. Chờ người đi rồi thì hắn mới cắt đứt dây thừng, sau đó tìm kiếm trong căn nhà.

Ban đầu, hắn vốn định tìm một cơ hội để cứu đại sư huynh ra, nhưng vòng qua vòng lại tìm không thấy người, nên đành phải quay trở về thư phòng của Hình Mạc Tu.

Trong thư phòng có một vài quyển sách, do chính tay Hình Mạc Tu viết, toàn bộ là những tổng hợp về tà công dị pháp của hắn, xen lẫn giữa những hàng chữ là không ít lời oán hận từ trước đến nay. Mà xem xong những thứ ấy, Lý Nhân mới sinh ra ý nghĩ "Có thể giết chết Hình Mạc Tu".

Lý Nhân nói: "Suy cho cùng, là do yêu nhân này suy nghĩ ra những phương pháp hết sức quái dị, nên ngay cả nhóm ma tu bên kia cũng không thể chấp nhận hắn."

Nhân quả trong này, xem ra có chút quan hệ với đôi cha con mà Nhạc Thanh Hạ thấy trong Lưu Ảnh Cầu -- Trong mắt ma tu, hai người này là gieo gió gặt bão không giả, nhưng giết họ cùng lắm là đầu rơi xuống đất. Rơi vào tay của người khác, thảm nhất thì là thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán. Còn rơi vào tay Hình Mạc Tu, không những đạo hạnh cực khổ tu luyện phải cho không, còn có khả năng bởi vì Lô Đỉnh Ấn mà phải làm ra đủ loại tư thế bất kham.

(Thân tử đạo tiêu: Người chết, đạo hạnh mất.

Hồn phi phách tán: Hoàn toàn tan biến trong thiên địa, không thể vào luân hồi.)

Hơn nữa, tính cách Hình Mạc Tu hung ác tàn nhẫn, ích kỉ hẹp hòi, vốn cũng chẳng có bằng hữu thực sự gì. Vài ma tu quen biết với lão hợp kế, dứt khoát bán tin tức của lão cho chính đạo, nên mới có trận ác chiến năm xưa.

Trong hồi đại chiến, một tu sĩ chính đạo không cẩn thận để lộ tiếng gió. Nhưng Hình Mạc Tu chỉ biết rằng có người tính kế lão, lại không biết rốt cuộc là ai. Sau khi thoát được, lão trực tiếp cắt đứt quan hệ, không qua lại với toàn bộ bằng hữu, người quen ngày trước nữa, chỉ đợi tu vi khôi phục, rồi tìm bọn họ tính toán rõ ràng.

Thành cũng lô đỉnh, bại cũng lô đỉnh. Công pháp của Hình Mạc Tu không ngay thẳng, có lô đỉnh cung cấp để thải bổ, lão sẽ hồi phục rất nhanh. Nhưng nếu không có, tu bao lâu cũng chẳng tiến thêm bước nào. Lão ẩn nấp mười năm, đừng nói tu vi thăng tiến, ngay cả thương thế năm đó cũng chẳng hề khôi phục. Dưới tình huống không biết làm sao, lão mới mạo hiểm xuống núi, bày trận thiết kế Nhạc Thanh Hạ.

"...... Quá liều lĩnh." Nhạc Thanh Hạ than.

Hiện tại, y vừa hổ thẹn vừa vui mừng. Hổ thẹn vì bản thân rơi vào bàn tay của người kia, vui mừng vì Lý Nhân... có thể toàn thân trở ra.

Lý Nhân khẽ cười khổ: "Nhưng cuối cùng đệ cũng sơ ý quá. Nếu đệ có thể cẩn thận hơn chút nữa, thì sẽ không bị... thứ kia phun vào."

Nói đến chuyện này, khó tránh khiến người ta nghĩ đến những chuyện không thể tả trước đó... Không đợi Nhạc Thanh Hạ phản ứng, Lý Nhân nhanh chóng đổi chủ đề: "Sư huynh, không bằng huynh ăn gì đó đi? Đệ nấu chút cháo."

Tuy Nhạc Thanh Hạ đã tịch cốc, nhưng trong cháo có trộn thêm linh thảo, có lợi đối với thân thể y... Nhạc Thanh Hạ vừa mới gật đầu, lại không có bất cứ động tác nào nữa.

(Tịch cốc: Nhịn ăn lúa gạo, một phép tu khổ hạnh.)

Y gần như không thể cử động, hơn nữa... dáng vẻ y bây giờ, nếu muốn húp cháo, không phải là...

Nhưng Lý Nhân đã tiến lại gần, đưa tay nâng y dậy. Cái chăn mềm mại lập tức trượt xuống, lộ ra thân thể trần trụi phủ đầy dấu đỏ ám muội. Nhạc Thanh Hạ lúng túng, nhưng sư đệ có ý tốt, y cũng không tiện mở miệng, chỉ nghĩ nhịn một chút rồi sẽ qua thôi... Bỗng, trên người ấm áp.

Lý Nhân cởi ngoại bào xuống, khoác lên người y.

"Sư huynh nhịn một chút... Đệ tìm mấy bộ y phục, nhưng đều là của yêu nhân kia, thật sự không mặc được." Lý Nhân đo đo ở trước ngực, bĩu môi nói: "Nếu sư huynh đã tỉnh rồi, chờ chút nữa đệ sẽ xuống núi nhìn xem."

Hình Mạc Tu thấp bé gầy gò, quả thực hai người không thể mặc được y phục của lão. Thấy vẻ mặt khinh thường của Lý Nhân, Nhạc Thanh Hạ không nhịn được cười, gật đầu nói: "Được, nhưng dù yêu nhân kia không có đồng bọn, đệ cũng phải cẩn thận hơn."

"Đệ đã hiểu, sư huynh~"

Trên người có thêm một bộ y phục, lúc gần kề với người khác cũng thoải mái hơn nhiều... Nhạc Thanh Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nhớ đến một chuyện khác.

Y với Lý Nhân... Lúc trước, Hình Mạc Tu đang chuẩn bị vẽ Lô Đỉnh Ấn lên người y.

Lão thành công sao?

Nếu lão thành công... Vậy người trở thành "chủ nhân" của y chỉ có Lý Nhân.

Nhớ đến việc này, dường như ngay cả hơi thở ấm áp đến từ người Lý Nhân cũng đem theo chút mờ ám kì lạ... Càng bết bát hơn chính là, y thậm chí không biết có nên nói chuyện này cho Lý Nhân hay không.

Thuật lô đỉnh quỷ dị không theo lẽ thường, đích thị là một con đường tắt. Lý Nhân dẫu sao vẫn còn trẻ, đạo tâm bất ổn, mà hắn lại từng đọc qua ghi chép của Hình Mạc Tu, nếu như bởi vậy...

"Đại sư huynh?"

Có lẽ do thấy y xuất thần, Lý Nhân không nhịn được gọi một tiếng.

Nhạc Thanh Hạ khẽ thở dài.

Nếu thật sự có việc này, giấu giếm chưa chắc đã hữu dụng... Chỉ hi vọng sư đệ có thể bước qua cửa này.

Nghe y nói khái quát sự việc xong, Lý Nhân cũng ngây cả người.

"... Nếu việc đã thành, hẳn là sau lưng huynh sẽ có Lô Đỉnh Ấn." Nhạc Thanh Hạ nói.

Chuyện này đối với y mà nói rõ ràng là một chuyện khó xử, bị người khác khống chế bằng cách thức này, mà đối phương còn là sư đệ của mình... Song trong giọng nói của Nhạc Thanh Hạ vẫn mang theo một phần ôn hòa và... lo lắng.

Mà không phải lo lắng cho bản thân y.

Đương nhiên, cũng mang theo chút lúng túng... Nhưng y giấu nó rất tốt, đại khái cũng chỉ có Lý Nhân có thể nghe được.

Ánh mắt Lý Nhân lóe lóe, vẻ mặt không tự nhiên đáp lời, vòng ra sau Nhạc Thanh Hạ kiểm tra.

Hắn "Ồ" một tiếng, nâng tay gọi thủy kính ra để Nhạc Thanh Hạ cũng nhìn thấy sau lưng mình--

Sau lưng Nhạc Thanh Hạ quả thật có vết tích màu đỏ, nhưng chỉ có một nét, khác rất nhiều so với ấn kí phức tạp mà y nhìn thấy trong Lưu Ảnh Cầu.

"Lô Đỉnh Ấn... Hình Mạc Tu cũng từng viết tới cái này." Lý Nhân nói, "Theo lời lão, cách vẽ Lô Đỉnh Ấn khác nhau thì đem lại những năng lực khác nhau, sau khi nối liền, hoa văn càng phức tạp thì càng lợi hại... Cái này của sư huynh chỉ có một nét, chắc là không có tác dụng gì chứ?"

Hắn vừa nói, vừa đưa tay ấn dọc theo nét vẽ kia.... Nhạc Thanh Hạ khẽ cứng đờ, Lý Nhân vội thu tay lại: "-- Dù sao đệ cũng không cảm thấy có gì không bình thường."

Nhạc Thanh Hạ nhớ lại tình hình trong Lưu Ảnh Cầu, nói: "Đệ... bảo huynh làm một chuyện gì đó đi."

"Vậy... Sư huynh, cười một cái?"

Yêu cầu này, là do sư đệ của hắn đưa ra... Nhạc Thanh Hạ buồn cười, lại nhớ đến mục đích của bản thân nên vội vàng mím chặt môi.

Người được chiếu trong thủy kính cũng không nở nụ cười. Lý Nhân thử thêm vài lần, Nhạc Thanh Hạ cũng không cảm thấy có gì bất thường.

Nếu là như vậy, e rằng Lô Đỉnh Ấn kia thật sự chưa từng có hiệu lực... Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, Nhạc Thanh Hạ tựa vào đầu giường. Trong lòng y ngoại trừ vui sướng, còn cảm thấy mờ mịt, không biết người đang ở nơi nào.

Cách đây không lâu, y còn cảm thấy bản thân đã chịu hết thấu, lại rơi vào tay yêu nhân này, kiếp này chỉ sợ mãi trầm luân như vậy... Nhưng bây giờ, tất cả đều tốt lên.

Cứ như đang mơ vậy.

Bón cháo xong, Lý Nhân giúp y nằm xuống lần nữa, ngoại bào cũng chưa lấy về, đắp lên ngoài chăn.

Lúc đang muốn ra cửa, Lý Nhân bỗng nhớ tới điều gì, liền dừng lại: "Lô Đỉnh Ấn kia... Có lẽ thật sự có chút tác dụng."

Vẻ mặt hắn kì lạ, giống như quẫn bách, lại giống như vui vẻ: "Vừa nãy lúc huynh mới tỉnh, có phải cảm thấy đệ đến rất nhanh không?... Cũng không biết tại sao, lúc đó dường như có người nói cho đệ rằng huynh đã tỉnh rồi."

Dứt lời, không chờ Nhạc Thanh Hạ phản ứng, hắn nhanh chóng rời khỏi, trở tay đóng cửa lại.

...... Kỳ thực lần này, hắn không giấu sư huynh gì cả.

Rời khỏi căn phòng Nhạc Thanh Hạ đang ở, Lý Nhân khẽ mỉm cười.

Tất cả đống sách kia đều do Hình Mạc Tu viết, chỉ xóa đi một đoạn lão vận công bị tẩu hoả nhập ma. Mà Lô Đỉnh Ấn hắn để lại trên thân Nhạc Thanh Hạ quả thật cũng chỉ có tác dụng cho hắn biết được tình huống của đối phương, dùng pháp lực cũng rất ít. Cho dù không quản, thời gian giữ được nó cũng chẳng bao lâu.

Nhớ đến lời nói lúc bản thân đóng giả làm "Hình Mạc Tu" không khác gì so với nguyên bản, Lý Nhân không khỏi lắc đầu.

Hắn bội phục năng lực và thủ đoạn của người này, nhưng coi thường cách làm của lão. Cho dù là Lô Đỉnh Ấn, đỉnh cao tâm huyết cả đời của lão, cũng chỉ là một mạch kế thừa đơn giản thô bạo, chỉ biết dùng sức mạnh.

Tuy rằng khiến người ta khuất nhục, không cam đến cùng cực, và không thể không ngoan ngoãn nghe lệnh cũng có vẻ thú vị... Nhưng dùng trên người Nhạc Thanh Hạ lại không hợp khẩu vị của Lý Nhân.

Đại sư huynh của hắn... Dù sao cũng nên có bộ dạng của một sư huynh mới là tốt nhất.

Ê đít tồ: Có ai nhớ tui hông?:>>>