Làm Sao Yêu Em

Chương 47




Anh không nói gì nữa, lặng thinh dùng bữa cùng cô. Vy nhiều lần liếc mắt lên nhìn anh dò xét nhưng chẳng tìm được gì bất thường lộ trên mặt anh. Phong biết rõ cô đang thắc mắc chuyện gì cũng mặc kệ nhã nhặn ăn cơm.

“Anh ra ngoài một chút” Phong đẩy cửa xe khoan thai bước đi

Vy có chút ngơ ngác, anh ra ngoài làm gì chứ?

_____________

Phong quay lại xe thì Vy đã dùng xong bữa. Thu dọn sạch sẽ cô đặt hộp thức ăn xuống sàn xe. Phong thâm tình lẳng lặng nhìn cô. Khi tay cô đem cửa sắp đẩy ra thì Phong chồm lên kéo cô vào lòng hôn sâu một cái.

“Ưm... Anh làm gì vậy?” Dù kính xe là loại phản quang đặt biệt nhìn từ bên ngoài không thấy được gì nhưng dù sao xung quanh cũng nhiều người qua lại, cảm giác mạo hiểm cứ xâm chiếm cô. Anh ngược lại không quan tâm, ngã ghế ra sau ép cô xuống dưới thân.

“Kiểm tra trước xem miệng em có mùi khó chịu không” Anh gian tà cười cười thêm lần nữa cúi xuống hôn cô.

Vy ra khỏi xe mặt vẫn còn hồng hồng, môi có chút sưng tấy đỏ. Người trong đoàn phim thấy vậy liền tỏ thái độ hiểu rõ tận tường khiến Tề Vy chỉ muốn tìm hố mà chui vào.

“Tề Vy, đạo diễn có chuyện muốn nói với chị” Đang được dặm lại phấn thì một nhân viên chạy đến rỉ vào tai cô

Đạo diễn ngồi trên ghế bên trên là một cây dù lớn che nắng cho ông ta, tay đập đập quyển kịch bản nét mặt đăm chiêu. Vy ngồi đối diện ông, sau một khắc ông ta đưa ra quyết định cảnh hôn tới sẽ cho diễn viên đóng thế phụ trách. Vy hoảng loạn, ai khác nói vậy cô sẽ tin nhưng lời này từ miệng ông ta thật sự không thể tin được. Giảo Thành trước giờ đều yêu cầu rất khắt khe với diễn viên của mình, mọi cảnh quay đều phải thật nhất có thể mà nay chỉ đơn giản một cái hôn, không hành động võ thuật mạo hiểm gì cả lại phải chọn diễn viên đóng thế. Sự tình không đơn giản chút nào.

“Đạo diễn, vì sao lại quyết định như vậy?” Cô chéo chân, ngón tay khẽ day day cánh môi

“Hai người ngoài đời cũng là bạn, tôi không muốn cả hai sau này sinh ra cảm giác ngượng ngập khó chịu. Nói trắng ra tôi muốn cô cậu giữ phong độ cho các phân cảnh tiếp theo” Nói xong ngay cả bản thân ông ta cũng cảm thấy lời của mình quá vô lí huống hồ người nghe. Nhưng Vy không có cách tìm ra câu trả lời khác nên đành gật đầu mặc ông chỉ đạo.

Cô nào biết tâm tư Giảo Thành khó chịu thế nào. Lần đầu trong đời ông phải phá vỡ quy tắc, cách thức chuyên nghiệp của mình. Phổ Thịnh không ý kiến bởi vì anh hoàn toàn hiểu nguyên nhân Giảo Thành làm thế. Chính Phong chẳng những gặp anh nói chuyện còn hiên ngang đưa yêu cầu với Giảo Thành, điều làm anh kinh ngạc chính là Giảo Thành đã cắn răng quy thuận.

______________

Kết thúc buổi quay sớm, năm giờ trời vẫn còn sáng lắm. Vy nổi hứng muốn đi bộ dạo phố. Bảo ê kíp hỗ trợ về trước, cô một mình lang thang trên con đường nhỏ ít người, những bụi cây xanh um cắt tỉa ngay ngắn thành hai hàng bao lấy con đường nhựa cùng vỉa hè sạch bóng thể hiện danh xưng kiêu hãnh cho nơi đây “Thành phố sạch nhất thế giới“. Vy đội mũ lưỡi trai đen, áo khoát đen rộng, cô mặc quần jean ngắn để lộ cặp chân thẳng dài, chân mang giầy cổ cao đơn giản màu trắng. Tự do thoải mái như cô sinh viên ngây ngô trên đường học về, hoàn toàn rũ bỏ vẻ cao sang quyền quý. Cô nào hay phía sau mình, chiếc xe thể thao kia luôn âm thầm theo sát.

________________

Em tựa cánh hoa rực rỡ giữa thiên nhiên, lên đênh trên nước, lẳng lặng trong đêm. Sương sớm thấm đẫm mi em, nắng trưa tôi luyện em, gió đêm thổi bay em. Ai đó nâng niu em? Ai đó huỷ hoại em? Ai đó chờ đợi em? Ai đó rời bỏ em? Ai đó giữ em lại? Ai đó xô em đi?

Cảm giác hai chân mỏi lừ cô liền tựa người vào thành tường thấp bên lề, hai tay dùng lực nâng người ngồi hẳn lên đấy, hai chân đung đưa, miệng lẩm bẩm vài câu hát.

“Không ai nhìn thấy, không ai hay biết. Chúng ta là một bí mật, không thể tiết lộ. Đó là chính là thế đó, là cách nó diễn ra. Cách xa những người khác, lại thật gần với nhau. Đó là cách chúng ta không che đậy... Che đậy... Che đậy...” Đoạn đường này không có ai nên cô rất tự tin cất cao giọng. Dù không là ca sĩ nhưng chất giọng của cô rất đầy đủ tư chất để đứng trên sân khấu chuyên nghiệp, Ái Linh cũng nhiều lần thúc giục Vy nên thử lấn sân sang lĩnh vực ca hát, kết quả bị Tề Vy mắng cho một trận. Cô yêu thích đóng phim, ca hát chỉ là giải trí thư giãn đầu óc. Cô muốn tập trung vào chuyên môn chính của mình. Trong lúc phấn khởi đôi chân đang đong đưa của cô tăng thêm lực va vào thành thường, đang mỏi nhừ nay lại chịu thêm áp lực mạnh khiến Vy đau đến muốn tứa nước mắt.

Cô cắn chặt môi, bây giờ nhảy xuống chắc chắn sẽ đau điếng người, nhưng cũng không thể ngồi đây mãi, điện thoại lại chẳng còn chút pin.

“Nha đầu vụng về” Giọng nói thân quen từ đâu vang lên, cô ngước lên nhìn Chính Phong, tim trong lồng ngực đập nhanh liên hồi.

“Sao anh lại ở đây?”

“Anh vẫn luôn đi theo giám sát em đó thôi” Anh mỉm cười, nâng tay xoa nhẹ cổ chân cô

“Đau!... Em đâu còn là con nít sao lại giám sát chứ?” Cô cắn răng dáng vẻ chịu đựng khiến Chính Phong áy náy đau lòng từng đợt

“Anh không bảo em là con nít, chỉ sợ em gặp nguy hiểm! Như những việc giống như vầy đây” Anh chỉ vào chân cô, xoay lưng lại làm tư thế chuẩn bị

“Hả?” Cô ngơ ngác

“Xe đậu đằng kia, mau lên lưng anh” Phong vòng một tay ra sau bắt lấy ống chân cô lắc lắc

Vy ấp úng vài giây, chồm lên ôm cổ anh từ phía sau cả người rơi hẳn lên lưng anh. Phong vững trãi cõng cô trên lưng mang ra xe. Cơ thể mềm mại dán chặt khắn khít tấm lưng rắn nóng. Nhịp tim cả hai theo từng bước chân mà hoà làm một

Suốt chặng đường Vy không ngừng đưa mắt nhìn anh. Điệu bộ trầm tĩnh, nếu nói anh đã ngưng lái xe vài năm bảo đảm không ai tin. Đôi ngươi bình tĩnh quan sát trước mặt, hai tay thả lỏng đánh vô lăng từng đợt. Sóng mũi thẳng thế này cô mới có dịp nhìn kĩ.

Đột ngột xe ngưng lại bên đường. Vy có chút chới với rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, xoay qua muốn chất vấn anh đã bị Phong dùng tay kéo chân cô lên về phía anh

“A, sao thế?”

“Em rất đau à? Cứ nhìn anh chằm chằm”

“Anh đang lái xe làm sao biết được em đang nhìn anh cơ chứ?” Tề Vy trên chân chỉ còn lại đôi vớ trắng sạch tinh, khẽ đạp vào đùi anh

“Là do em nhìn anh thẩn thờ đến mức khi anh nhìn lại em cũng không hay”

“Thật sao?” Cô giật mình tự hỏi bản thân thất thế đến vậy ư?

“Có tật giật mình” Phong cười sảng khoái.

Bị anh chọc ghẹo cô tức giận không thèm nói đến mặc anh muốn làm gì thì làm. Cô giận nên anh cũng thôi không đùa nữa, xoa nắn bàn chân cô giúp Vy thư giản một hồi cũng lên ga phóng đi.

“Anh đưa em đi đâu?” Bên ngoài cửa sổ là khu vực cao cấp nhưng không phải hướng vào Trịnh gia. Nơi đây đều là những cao ốc ngất trời.

“Nhà anh”

“Là nhà trước đây hay sao?”

“Ừm, là căn nhà đầu tiên anh tự dùng tiền kiếm được mua lấy” Anh cho xe dừng trước chung cư cao cấp dát vàng quanh cột chính. Xa hoa lộng lẫy như cung điện. Vy thầm than căn nhà đầu tiên anh dùng tiền của mình mua lấy lại là thứ người thường trăm năm cày lưng ra làm mua không nổi.

Xe vừa lái vào đã có người bước ra kiểm tra sơ bộ, nhìn thấy thẻ chìa khoá của Chính Phong liền cung kính cúi đầu giúp anh đem xe vào thang máy riêng dành cho xe hơi, đưa hẳn lên căn hộ của Phong.

Căn hộ anh mua ở tầng trên cùng. Cao hơn sẽ chỉ nhìn thấy mây, thấp hơn lại quá xa với trăng sao, hồ bơi bên ngoài khiến người ta cảm giác như đang lội giữa trời xanh. Trong khu vực để xe trong nhà còn thêm ba chiếc xe thể thao nữa, kiểu dáng màu sắc đều rất khác nhau điểm chung duy nhất của chúng là giá trên trời, sở dĩ cô biết được cũng vì Vũ Quân cực thích siêu tập xe, anh ta ít khi dùng một chiếc xe trong thời gian dài, thay đổi liên miên. Căn hộ này có hai tầng, cầu thang nối liền xuống dưới không khó nhận ra Chính Phong mua hai căn sau đó nhập chúng lại làm một. Rộng lớn bao la, phòng thể thao, chơi game, xem phim đều có đầy đủ. So với dinh thự của Trịnh gia không đầy ấp bằng nhưng đủ để kẻ khác choáng ngợp líu lưỡi. Mọi thứ đều được tận dụng triệt để không thừa chi tiết nào, phải gọi là tuyệt đỉnh của kiến trúc.