Làm Sủng Phi Như Thế Nào

Chương 41: Tử tự canh nan




Người đến bắt mạch là thái y của Thái Y viện, Tưởng thái y, tỉ mỉ chẩn mạch, lại xem xét đồng tử A Uyển, rồi chắp tay bẩm báo Hoàng Thượng: “Tâu Hoàng Thượng, Uyển tần nương nương thật sự là trúng độc”. Hoàng thượng hỏi: “Chính xác là độc gì?”.

Lý Đắc Nhàn vừa bẩm báo, luôn có tiểu thái giám chuyên thử độc hàng ngày, sao A Uyển lại có thể trúng độc?

Tưởng thái y yêu cầu được xem xét cặn trong nước canh mới có thể biết chính xác được, qua một lúc lâu, Tưởng thái y bẩm báo: “Hoàng Thượng, vi thần phát hiện, trong canh không có độc, độc thực sự là được hạ trong bát sứ dùng để đựng canh”.

Vừa nghe vậy, Hoàng thượng ngược lại hiểu ra, cảm thấy tiểu thái giám rất kì quái, chẳng phải cung nhân không thể dùng chung bát đựng thức ăn với chủ tử? Bát canh này xác định là bị hạ độc, nếu nói trong cung không có tiếp ứng, hắn bất luận thế nào cũng không tin. “Điều tra, điều tra cẩn thận cho trẫm!”.

Lý Đắc Nhàn đứng một bên tất nhiên là nhận lệnh, lần này Chính Kiền cung sợ là phải nổi lên một hồi gió tanh mưa máu rồi. Hoàng thượng lại hỏi đây là độc gì? A Uyển khi nào mới tỉnh?

Tưởng thái y vẫn là cung kính đáp: “Độc này có tên là Kim Câu Hôn, từ trước đến nay rất hiếm thấy, người trúng phải loại độc này bụng sẽ quặn đau, nghiêm trọng hơn nữa thì bất quá chỉ sống được không quá ba canh giờ, may mà nương nương uống không nhiều canh lắm, độc tính vẫn chưa ngấm, nhưng loại độc này thật sự lợi hại, nương nương e rằng phải tĩnh dưỡng mấy tháng liền”.

Nghe xong lời này, trong lòng Hoàng thượng vui mừng đích thân nghe thái y dặn dò không được để A Uyển ăn nhiều, lập tức gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, liền phất tay ý bảo thái y có thể lui xuống kê đơn thuốc được rồi.

Tuy nhiên Tưởng thái y dường như hơi do dự, bộ dạng muốn nói nhưng lại không thể mở miệng được, Hoàng thượng cảm thấy kỳ quái, thái y như thế nào còn chưa lui xuống, liền hỏi: “Còn có chuyện gì?”.

Tưởng thái y khẽ cắn môi, nhưng vẫn chắp tay bẩm báo: “Hoàng Thượng, thần có một chuyện không biết có nên nói hay không”.

Tưởng thái y là người của Hoàng Thượng, y thuật vô cùng tốt, tính cách lại rất ngay thẳng, về việc chuẩn đoán, chuyện này tuyệt đối không được giấu diếm thánh thượng.

Được Hoàng thượng gật đầu cho phép, Tưởng thái y đem toàn bộ kết quả chuẩn đoán của mình tâu lên: “Thân thể Quý tần nương nương vốn đã suy nhược, đã vậy còn có chứng bệnh cung hàn, nay lại trúng độc, để có thể sinh con sợ là rất gian nan”.

Trong đầu Hoàng thượng chợt nghĩ đến tết Nguyên Tiêu đêm đó, hình dáng A Uyển cùng đám trẻ con ở trên đường phố vui đùa, cảm thấy áy náy, lần này trúng độc cũng là thay hắn mà chịu, lập tức đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt không còn một chút huyết sắc của A Uyển: “Có thể điều trị tốt phải không?”.

Một cách chuyên nghiệp, Tưởng thái y hiển nhiên là có thể giải thích rõ ràng: “Chắc chắn có thể, chỉ là cần rất nhiều thời gian……”.

Hoàng thượng không có nghe lời sau của Tưởng thái y, khiến cho Tưởng thái y vội vàng lui xuống kê đơn thuốc. Người trông luôn luôn vui vẻ, duy nhất chỉ có thể là tiểu nữ nhân một chút cũng không hề tức giận đang nằm trên giường, trong lòng hắn thật sự không biết là cảm giác gì.

Tin tức Uyển quý tần trúng độc rất nhanh đến tai các cung tần, chẳng qua cũng không hẳn là tin tức, có người cảm thấy đó là may mắn, cũng có thể là tai họa, cũng có kẻ thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm, nhưng khi biết Uyển quý tần ở lại Chính Kiền cung dưỡng bệnh, mọi người vẫn là không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, có người thầm nghĩ Uyển quý tần này vận khí thật sự rất tốt nha, trúng độc còn có thể ở tại Chính Kiền cung nghỉ ngơi.

***

Tề Vương gia hiếm khi có được thời điểm không bị ca ca áp bức, thời gian rảnh rỗi rất nhiều, lúc này đang cùng thị vệ tỉ thí một cách sảng khoái trên võ đài trong vương phủ, vừa nhận được ý chỉ triệu vào cung của hoàng huynh, Tề vương gia liền nhanh chóng thay đổi y phục, giục ngựa tiến về phía trước, tuyệt đối không dám chậm trễ.

Hai huynh đệ an tọa trong ngự thư phòng, A Uyển bây giờ đã được chuyển qua tẩm cung của Hoàng Thượng, dù sao cũng vì mình mà trúng độc, Hoàng thượng dạo gần đây rất chiếu cố A Uyển nên cứ vậy mà bố trí A Uyển ở lại trong tẩm cung của chính mình.

Gõ gõ mặt bàn, Hoàng thượng mở miệng: “Chuyện này thật không đơn giản, độc thủ lại có thể cư nhiên ra vào trong cung, xem ra trong cung không hề sạch sẽ”.

Tề Vương gia nhếch miệng cười: “E là chờ không kịp, lần trước chẳng phải đã ám sát không thành ở khu vực săn bắn rồi sao? Bây giờ nhất định hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng, không bằng trực tiếp diệt sạch những kẻ có liên quan, tại sao hoàng huynh phải nhẫn nhịn chứ?”.

Đây là bị ép tới đường cùng rồi, thật sự là không thể nhẫn nhịn được nữa! Hoàng thượng nghe thế nhưng vẫn lắc đầu: “Lời khai của thích khách vẫn chưa đủ, hơn nữa đệ xuống phía Nam tìm bằng chứng xác thực, chỉ có thể làm từng bước, hiện tại nếu muốn tận diệt e là còn có chút khó khăn, hoàn toàn không nắm chắc phần thắng, bây giờ chỉ có thể hoặc là án binh bất động, hoặc là chỉ một lần diệt sạch bọn chúng”.

Nghe ngữ khí hoàng huynh thì thật sự là tình thế bắt buộc, Tề Vương gia cũng chỉ có thể gật đầu, đầu ngón tay Hoàng thượng khẽ gõ gõ xuống mặt bàn: “Tuy là không thể diệt tận gốc, nhưng cũng có thể gây một chút phiền toái cho bọn chúng”.

Hoàng huynh khó có được ý tưởng này, thân là đệ đệ hắn đương nhiên vạn phần đều tán thành, hắn đã sớm khó chịu, hoàng huynh lại cứ muốn hắn dễ dàng bỏ qua: “Hoàng huynh có kế sách gì?”.

Hoàng thượng nhìn Tề Vương gia cười cười, cười đến nỗi làm cả người Tề Vương gia đều cảm thấy không thoải mái, thật sự là không được tự nhiên: “Trẫm cho rằng, nên tứ hôn cho đệ”.

Cái gì?! Tề Vương gia đã sớm qua tuổi thành gia lập thất, chẳng qua là vẫn chưa gặp được cô nương nào khiến hắn ái mộ, lại còn có Thái Hậu cùng Hoàng thượng nuông chiều, mặc hắn lông bông hai năm, không hề đề cập tới hôn sự, nhưng bây giờ hoàng huynh đột ngột nhắc đến việc tứ hôn cho hắn, đây là có ý gì chứ? Cho hắn chuẩn bị tâm lý một chút được không!.

Hoàng thượng không quan tâm đệ đệ lúc này đang rít gào phát điên sau lưng hắn, vẫn là nhanh chân quay lại tẩm cung của mình, nhìn người nào đó sẽ làm cho hắn an tâm một chút.

***

A Uyển yếu ớt mở mắt, xung quanh là cảnh tượng xa lạ, có lẽ mê man đã lâu nên đầu óc lúc này không được tỉnh táo, thật sự nghĩ không ra đây là chỗ nào.

Thanh Sam đứng bên cạnh chăm sóc chủ tử, hốc mắt đều đã đỏ hoe, vội vàng chạy đi thông báo cho Hoàng Thượng.

Chủ tử nhà mình hôn mê đã ba ngày nay, biết rằng tin tức chủ tử trúng độc sẽ khiến các nàng lo lắng, Hoàng thượng vì muốn chăm sóc tốt chủ tử nên đã truyền Thanh Sam đến đây hầu hạ, để Bạch Lộ ở lại Chiêu Dương cung quản lý mọi chuyện lớn nhỏ.

A Uyển muốn mở miệng nói gì đó nhưng cả người vô lực, giọng nói rất khàn, không thể phát ra tiếng, Thanh Sam thấy thế, liền rót cho A Uyển một bát nước ấm, thao thao bất tuyệt đem tất cả sự việc trong mấy ngày qua kể lại một cách rõ ràng rành mạch.

“Chủ tử người thực sự là làm chúng nô tỳ sốt cả ruột, bây giờ người còn rất yếu, không tiện đi lại, vẫn nên ở tẩm cung của Hoàng thượng mà dưỡng bệnh, trong ngoài Chiêu Dương cung đều được bố trí ổn thỏa, người bây giờ không thể trở về coi sóc, đã có Bạch Lộ tỷ tỷ ở lại trông nom mọi chuyện, người đừng lo”.

Thanh Sam ríu rít nói chuyện, ngược lại có thể làm đầu óc A Uyển thanh tỉnh một chút, xem ra mình vẫn còn sống, chẳng qua trong bụng vẫn còn vô cùng đau đớn, thật sự là không còn khí lực để nói chuyện.

Hoàng thượng nghe tin lập tức vội vã chạy đến, thấy bộ dạng A Uyển còn rất yếu, sắc môi một chút cũng không khôi phục, vẫn là thật sự trắng bệch, nắm tay A Uyển nói: “Tiểu Uyển tỉnh rồi sao? Bụng còn đau không?”.

A Uyển muốn nói gì đó, nhưng vô lực mở miệng, Hoàng thượng thấy thế kéo nàng vào lòng, tiểu nữ nhân này khi nào thì lại suy yếu đến thế này?

Hoàn toàn nói không ra hơi, trong đầu Hoàng thượng vang lên thanh âm mềm mại ôn nhu của A Uyển, xoa nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đã gầy đi trông thấy của nàng, cười an ủi: “Đừng nóng vội, Tiểu Uyển nàng nhất định dưỡng bệnh cho tốt, đến khi có thể khí thế hùng hồn thì lại cùng trẫm nói chuyện, yên tâm đi, trẫm sẽ đòi lại công bằng cho nàng”.

A Uyển gật gật đầu, tuy là đã tỉnh, nhưng nguyên khí toàn thân đã bị tổn thương, chỉ được một lát, đang khi Hoàng thượng vẫn còn nhìn nàng chăm chú lại chìm vào mê man. Hoàng thượng chờ A Uyển ngủ say, đem tay nàng đặt vào bên trong áo ngủ bằng gấm, kéo lại chăn cho nàng, quay đầu dặn dò Thanh Sam: “Chăm sóc chủ tử các ngươi cho tốt, nếu nàng tỉnh lại thì báo cho trẫm”.

Dứt lời liền rời khỏi tẩm điện. Lúc này Lý Đắc Nhàn cực kỳ rãnh rỗi đứng một bên nhìn đám cung nhân đang chịu hình phạt, cười lạnh nói: “Thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục không cửa các ngươi lại muốn vào, ta khuyên đám các ngươi vẫn là nên thành thật khai báo, có lẽ còn được chết toàn thây”.

Khí thế của một ngự tiền đại tổng quản nhất thời hoàn toàn bộc lộ, mưu hại Hoàng thượng nhất định phải chết, đã vậy còn liên lụy đến nữ nhân Hoàng thượng thương yêu nhất, muốn tìm cái chết sao!

Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Lý Đắc Nhàn hắn hầu hạ Hoàng thượng từ nhỏ, từ lúc Uyển tần nương nương vào cung đến nay, Hoàng thượng đã có rất nhiều lần ngoại lệ, khi nào thì Hoàng thượng lại kiên nhẫn dỗ dành một phi tần như thế? Khi nào thì Hoàng thượng lại vì một phi mà hao tâm tổn trí chuẩn bị quà sinh nhật như thế?

Có lẽ ngay cả bản thân Hoàng thượng cũng không biết được tâm tư của mình đối với Uyển tần là gì, nhưng người làm nô tài hắn đây lại hiểu được tất cả.

Nhìn đám cung nhân vẫn im lặng không chịu mở miệng, Lý Đắc Nhàn hừ lạnh một tiếng: “Dùng hình!”.

Trong nhà lao này cái gì cũng thiếu, nhưng nhất định không thiếu dụng cụ hành hình.