Làm Thầy Một Ngày, Cả Đời Làm Chồng

Chương 1: Truy sát




Edit: ღ Linh Nhiღ

Beta: ๖ۣۜVy ๖ۣۜVy

[Thế giới] Mai Thái Bạch: Tuyết Ly Hương ở ngoại ô Lạc Dương.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nhược Tuyết lập tức ném khoáng thạch đang cầm qua đầu, nhanh chóng thi triển kỹ năng của thích khách, ẩn thân chạy đến điểm truyền tống gần đấy, chuẩn bị trốn vào khu an toàn để tránh đầu sóng ngọn gió.

Chung quanh không có người nào chơi nghiệp giả, cho nên tạm thời cô vẫn an toàn, lúc nãy trên thế giới có người báo ra vị trí của cô, người chơi trong Thiên Hạ sẽ chạy đến rất nhanh, khả năng thoát thân của cô không lớn.

Mắt thấy cách điểm truyền tống ngày càng gần, Tô Nhược Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Gần đây đang được nghỉ quốc khánh, mỗi người chơi trong Thiên Hạ đều đặc biệt phấn khởi, mấy ngày nay cô bị đuổi giết rất nhiều lần, mỗi lần sửa trang bị mất mười kim, giờ đây cô chỉ còn 1 ngân 94 đồng.

Nếu mà lại bị giết, cô sẽ không có tiền sửa trang bị.

Kỳ thật, bọn họ trước đây không có ân oán. Người chơi trong Thiên Hạ đuổi giết cô nhiều như vậy, đơn giản chỉ vì cô là người của bang Thất Chén Rượu Đục.

Bang Thất Chén Rượu Đục từng là bang phái lớn mạnh nhất trong Thiên Hạ Vô Song, bọn họ có người lãnh đạo tài giỏi, có trang bị hoa lệ, thao tác khủng, cùng với nhân dân tệ nhiều làm cho người chơi khác giận sôi gan, đương nhiên, ngoại trừ Tô Nhược Tuyết làm chức vụ tiểu thích khách, cô chỉ là một thành viên nhỏ trong bang phái.

Chỉ tiếc vào một ngày nào đó của ba tháng trước, tập thể quản lý của bang phái mất tích, cùng lúc đó bang phái đối địch lại điên cuồng trả thù, những người còn lại trong bang vì không chịu được áp lực, sinh ra tranh cãi, cuối cùng rời đi hết, ngoiạ trừ mấy người quản lý bang mất tích, chỉ còn lại đúng một mình Tô Nhược Tuyết.

Vì thế cô trở thành đối tượng để cho kẻ địch hả giận, chẳng qua chỉ giết một người, lâu dần cũng không còn hưng phấn, nhưng mà giờ đang là kỳ nghĩ lễ chính là thời điểm trợ hứng cho người ta giết người, kỳ nghỉ quốc khánh này, những người trong Thiên Hạ lại bắt đầu tìm cô gây phiền toái.

Lúc này, ở điểm truyền tống có hai người, trong đó còn có một người có thể nhìn thấu kỹ năng ẩn thân của cô.

Không cản được … Tô Nhược Tuyết thở dài, đứng yên tại chỗ chờ hai người kia đến giết mình.

Nhưng mà đúng lúc này, tin tức của hệ thống ở bên góc trái hiện ra, làm cho cả người cô run lên, nhìn dòng chữ kia mà ngẩn người.

[Thế giới] Cửu chuyển y thánh “Phần Cầm Chử Hạc” và thần khí [Bích Hải Ngân Châm] xuất hiện ở mười dặm Đào Lâm. (*Phần Cầm Chử Hạc: đốt đàn nấu hạc. Vy cũng k hiểu nó có điển cố điển tích gì không nên sẽ để nguyên tên nam chính nhé!)

[Bang phái] Bang chủ Phần Cầm Chử Hạc login.

Ánh mắt Tô Nhược Tuyết đau xót, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Phần Cầm Chử Hạc từng là Y tiên đứng đầu trong Thiên Hạ Vô Song, bất luận là thao tác hay trang bị. Chỉ là ba tháng hắn không onl, giờ trang bị đã bị tụt xuống đứng thứ ba.

Nếu bang chủ đã trở lại, có phải những người khác cũng trở lại? Bao gồm cả sư phụ cô? Ánh mắt Tô Nhược Tuyết không chớp nhìn chằm chằm thông báo trên màn hình, nhưng mà đợi hồi lâu, cũng không thấy sư phụ login.

Theo bản năng Tô Nhược Tuyết mở icon bang phái xem thành viên online.

Từ trước, chỉ có tên cô sáng.

Mà giờ đây, trên Tuyết Lý Hương, còn có Phần Cầm Chử Hạc, nhưng mà chỉ có một mình Phần Cầm Chỉ Hạc.

Nhìn danh sách người onl Tô Nhược Tuyết có chút thất vọng, cô mở kênh bang phái ra, muốn hỏi tin tức về sư phụ, đúng lúc này tin trong bang nhảy ra.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử hạc: Một mình em?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vâng

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Đã chết rất nhiều lần?

Tô Nhược Tuyết sửng sốt, sau đó liền trả lời.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, làm sao anh biết?

Đợi hồi lâu không thấy đối phương trả lời, mà trên kênh Thế Giới người trong Thiên Hạ đang sục sôi.

[ Thế giới ] Kiếm Kiếm Tiêu Huyết: Mười dặm Đào Lâm, giết Phần Cầm Chử Hạc, mọi người nhanh chóng đến vây xem.

[Thế giới] Ta Là Nước Tương: Nhiều người khi dễ ít người.

[Thế giới] Mai Thái Bạch:  Thất Chén Rượu Đục không phải là đệ nhất bang sao? Phần Cầm Chử Hạc, chúng ta chờ ngươi gọi người đến.

Nhìn thấy mấy tin này, trong lòng Tô Nhược Tuyết run lên, cô nói trong kênh bang phái.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, anh bị bao vây sao? Em đến giúp anh.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không cần đến, cản trở.

Tô Nhược Tuyết thoáng sửng sốt một chút,thao tác của cô chỉ là một tiểu thích khách, cho dù đến Đào Lâm, cũng không giúp được gì. Hơn nữa trang bị trên người cô hiện tại không có tiền để sửa, trang bị của cô đều là do sư phụ cho, vì vậy cô không muốn bị bạo mất.

Lại qua một lúc, những người đứng xem xung quanh đang ở trên kênh thế giới đếm số lần tử vong của Phần Cầm Chử Hạc. 

Dòng chữ kia, làm cho ánh mắt Tô Nhược Tuyết đau đớn.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, bọn họ quá kiêu ngạo.

Sau một lát Bang chủ mới trả lời. 

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Trước kia chúng ta cũng kiêu ngạo.

Tô Nhược Tuyết trầm mặc.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, mấy anh không bỏ nữa chứ?

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Sẽ không.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vậy sư phụ em đâu? Sư phụ còn chơi không?

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc:?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Sư phụ của em là Phong Lăng Vân.

Nhìn thấy tên này, bàn tay vốn đang ấn phím cực nhanh bỗng dừng lại, nhân vật Y tiên trong nháy mắt ngã xuống, mười dặm Đào Lâm trở nên nhạt nhòa, trước mắt chỉ còn một màu màu đỏ đẫm máu.

Trên màn hình hiện ra dòng chữ: Ngài đã tử vong, muốn lựa chọn sống lại hay không?

Tần Mộc không ấn nút nào, chỉ giơ tay lấy thuốc lá, khói thuốc lượn lờ, cách lớp khói thuốc, hình ảnh trên màn hình càng mờ ảo, anh cảm thấy tầm mắt của mình trở nên mơ hồ không rõ, ánh mắt cũng có chút đau nhức. 

Tử vong trong trò chơi bị hạn chế lần sống lại, không có chức năng tự sống lại, chỉ có khung chọn lựa.

Tần Mộc hút liên tiếp mấy điếu thuốc, khói dày đặc làm anh ho khan. Anh đứng dậy đi rót cốc nước, lúc ngồi trở lại trước màn hình máy tính, thì phát hiện nằm bên cạnh anh còn có một tiểu thích khách tên Tuyết Lý Hương. 

Tần Mộc khẽ nhíu mày, sau đó liền chat trên kênh bang phái.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không phải anh đã bảo em đừng tới đây sao?

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bọn họ mắng rất khó nghe, cho nên em mới đến đây nhìn xem.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Chúng ta cùng một bang, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

Tần Mộc khẽ cười, một lúc sau mới đáp lại “Ừ”. Đối phương cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên đất, mà người chơi xung quanh vẫn đang nói, nói anh sợ chết. Rốt cục Tần Mộc cũng sống lại, áo trắng phiêu phiêu, vốn dĩ màn hình u ám bỗng sáng hẳn lên, tiếp theo đó là một loạt người ngã xuống.

Anh lựa chọn sống lại tại chỗ, tiêu phí năm mươi kim.

Kẻ địch xung quanh như hổ rình mồi, anh sống lại có hai mươi giây vô địch, liền đại sát khiến những người xung quanh ngã hết xuống. Anh không sợ chết, chết một lần chẳng qua cũng chỉ bị bạo mất trang bị mà thôi, có cái gì phải sợ?

Đúng lúc này, kênh bang phái nhảy ra tin tức.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, em hết kim, không thể sống lại tại chỗ cùng anh.

Sau những lời này là một icon xin lỗi.

Hai mươi giây trôi qua, cho dù thao tác, trang bị của anh tốt, cũng không chịu nổi bị mọi người vây công.

[Bang chủ] Phần Cầm Chử Hạc: Không sao, anh có thể chết cùng em.

Tin nhắn vừa gửi đi, Y tiên của Tần Mộc lại ngã xuống đất.

Lúc này đây, hắn không chọn sống lại, mà cho nhân vật đi cùng tiểu thích khách, sống lại ở bên bờ Vong Xuyên. Nơi đó là góc hoang vắng trên bản đồ, đồng thời cũng là khu an toàn. 

Phía trước bờ Vong Xuyên chính là cầu Nại Hà.

Người chết đã qua đời, sống lại ở đây. Nhìn nơi này vài lần, lòng Tần Mộc lại đau, anh lại châm thuốc. Hút vào, nhả khói, nhìn tiểu thích khách trong trò chơi đang nhảy xung quanh anh, cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn trước mặt anh. 

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, sư phụ em thực sự không chơi nữa sao?

Tần Mộc cảm thấy tay của mình đang run lẩy bẩy, hồi lâu sau, anh mới đánh ra một chữ: Ừ.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Vâng

Chỉ một chữ ấy, mà Tần Mộc lại cảm thấy tiểu thích khách kia đang thất vọng.

[Bang phái] Tuyết Lý Hương: Bang chủ, em out trước.

Sau khi nói xong câu đó, tiểu thích khách trước mặt anh liền biến mất. Tần Mộc bỏ mẩu thuốc lá vào gạt tàn, cũng thoát khỏi trò chơi.