Lâm Uyên Hành

Chương 47: Trấn Thanh Ngư làm rối loạn đầu óc




Dịch: Tiêu Dao Miêu Các

Lục Địa Chúc Long bắt đầu xuống núi. Nơi đây là chân núi phía nam ngọn núi, trập trùng liên miên mười dặm, so với phía bắc thì chân núi phía nam bằng phẳng hơn. Vả lại từ trên núi dõi mắt nhìn về phương nam là có thể thấy đèn đuốc nơi thành trấn.

Chỉ cần rời khỏi ngọn núi này chính là rời khỏi khu không người cũ, cũng rời khỏi Thiên Thị viên, tiến vào ranh giới của Sóc Phương.

Trên lưng Chúc Long, tiếng chuông coong coong không ngừng vang lên. Một chiếc chuông lớn lơ lửng trên đầu một bóng người nhỏ bé, đang lao vút đi trên lưng con Chúc Long với một con bạo viên đang vung vẫy thiết bổng, không ngừng va chạm với nhau.

Hai linh sĩ này vừa giao chiến vừa di chuyển, mỗi lần va chạm lại phát ra một tiếng chuông vang to rõ.

Trong đình hóng mát trên lầu gác, những linh sĩ canh giữ liễn Chúc Long vô cùng căng thẳng thôi động ánh đèn chiếu sáng bầu trời đêm tối, đẩy lùi lũ con rối Yển Sư đang nhào tới từ trên không trung.

Trong một gian phòng, những tiếng kiếm leng keng không ngừng truyền tới. Lý Mục Ca dốc hết sức lực đánh đuổi lũ con rối đang xâm nhập.

Ở phía dưới, con rối Yển Sư xông vào trong khoang hành khách. Hoa Hồ che chở hành khách sau người, liều chết chém giết từng con rối một.

Trong một khoang xe khác, Hồ Bất Bình, Thanh Khâu Nguyệt và Ly Tiểu Phàm cũng đã tới thời khắc quan trọng nhất. Số lượng con rối Yển Sư mà mấy đứa bé phải đối mặt càng lúc càng nhiều, sắp vượt quá khả năng chống đỡ của bọn họ.

Coong...

Một tiếng chuông ngân vang lên. Tô Vân và Viên Tam tổ sư lại lao vào nhau, bùng nổ toàn lực. Nấc tích tắc trên chuông vàng trên đầu Tô Vân đột nhiên chuyển động, từng con vượn bạch nhảy ra từ trong chuông, lao vào tấn công Viên Tam tổ sư từ bốn phương tám hướng.

Viên Tam tổ sư kêu rên, đòn tấn công của những con vượn bạch này đều nhắm vào các vết thương cũ trên người lão, làm cho những vết thương đấy lại nứt vỡ ra.

Cùng lúc đó, một gậy của Viên Tam tổ sư quét qua trước ngực Tô Vân. Tiếng chuông vang to, đánh tan sức mạnh của một gậy này. Nhưng ngay khi tiếng chuông vang lên, nắm đấm của Viên Tam tổ sư đánh lên phần chuôi của Hỗn Thiết Bổng.

Tiếng chuông không vang lên nữa, toàn bộ sức mạnh của cú đánh này dội thẳng lên ngực Tô Vân. Cổ họng Tô Vân ngòn ngọt, cả người bay văng ra sau.

Người hắn vừa mới bay ra sau, chuông lớn xoay tròn, tiếng rồng ngâm vang lên không dứt. Từng con giao long bay ra khỏi chuông, đồng loạt tấn công Viên Tam tổ sư.

Một người một vượn, một trái một phải ngã ra khỏi chiếc liễn trên lưng Chúc Long, biến mất trong bóng tối.

Gầm!

Lục Địa Chúc Long gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc.

Chiếc râu thật lớn của con quái vật này như dải băng bồng bềnh theo gió bay tới từ trong bóng tối, Tô Vân giơ một tay bám lấy râu rồng, khóe miệng không ngừng chảy máu.

Một chiếc râu rồng khác bay tới, sắc mặt Viên Tam tổ sư âm trầm, ngồi xổm trên cái râu kia, hai chân và một tay quặp lấy râu, tay kia thì siết chặt cây Hỗn Thiết Bổng.

Tí tách, tí tách.

Tất cả các miệng vết thương trên người lão đều vỡ tung, máu chảy xuống từng dòng.

Vết thương nặng như thế, nếu lão tiếp tục đánh với Tô Vân thì sẽ đoạn tuyệt sinh cơ. Nhưng ánh mắt của con bạo viên này lại lạnh lùng, không hề có chút ý định lùi bước.

Tô Vân thở hổn hển, khóe miệng đầy vết máu. Hẳn là hắn đã bị thương tới phổi, chỉ cảm thấy lồng ngực nóng bỏng, lúc thở còn vang tiếng vọng trong cuống họng.

Hắn vừa sử dụng bảy mươi hai nấc đo trên chuông vàng, hiện giờ khí huyết suy yếu, nếu cứ tiếp tục đánh thì uy lực các chiêu thức của hắn sẽ giảm mạnh.

Râu của Lục Địa Chúc Long phất phơ theo gió, hệt như con mãng xà đang bơi trong nước. Ngay khi hai chiếc râu sắp giao nhau, Viên Tam tổ sư tung người nhảy lên, múa Hỗn Thiết Bổng đập xuống Tô Vân.

Tô Vân phóng người tới phía trước xẹt qua một độ cong trên không trung, vòng dưới lên trên ra phía sau Viên Tam tổ sư.

Viên Tam tổ sư như đã sớm đoán được hắn sẽ tung ra chiêu thức ấy nên lão không hề xoay người, mà đảo Hỗn Thiên Bổng ra phía sau, nhắm thẳng đầu Tô Vân.

Cùng lúc đó, đai đồng trên hai đầu Hỗn Thiết Bổng xoay tròn, sáu con vượn bạch lập tức lao ra.

Lão đã nhìn ra sơ hở của chuông vàng của Tô Vân.

Quả thực chuông vàng này phòng ngự rất mạnh, có thể đánh tan được chừng hai phần ba sức mạnh của kẻ khác, làm cho Tô Vân chỉ phải tiếp nhận một phần ba còn lại. Nhưng chiếc chuông vàng này cần quá trình, cần thời gian để làm được điều đó.

Mà thời gian này chính là bảy nấc đo trên chuông. Thời gian để vạch nấc tích tắc chuyển một vòng là một giây. Cũng có nghĩa là, chỉ cần liên tục tấn công cùng một vị trí trong một giây đó, chuông vàng sẽ không kịp đánh tan đòn tấn công thứ hai. Và Tô Vân sẽ phải đón nhận toàn bộ sức mạnh của đòn tấn công đó.

Lúc này đây, Viên Tam tổ sư không chỉ chuẩn bị cho Tô Vân hai đòn tấn công, mà là bảy đòn.

Lão muốn đánh cho thiếu niên này thành bùn nhão.

Coong.

Đòn thứ nhất của lão đã đánh lên người Tô Vân, chuông vàng vang lên một tiếng thật lớn. Bề ngoài chuông rung lên, nấc độ tầng thứ bảy đang xoay tròn, ba trăm sáu mươi nấc nhanh chóng xoay được trên dưới trăm cái.

Viên Tam tổ sư quay đầu lại, nhe ra hàm răng nanh sắc nhọn, vô cùng hung ác.

Khi tầng tích tắc còn chưa quay xong hơn hai trăm nấc đo còn lại, đòn tấn công thứ hai, thứ ba, thứ tư, rồi thứ năm và thứ sáu của lão sẽ đánh hết lên người Tô Vân.

Đòn thứ hai của lão sẽ trực tiếp đánh vỡ xương sụn ở cổ họng của thiếu niên, khiến bảy đốt xương sống của hắn nát thành mảnh nhỏ.

Đòn thứ ba sẽ đánh nát đầu thiếu niên, đánh nát xương đỉnh đầu hắn, khiến não hắn thành hồ dán.

Đòn thứ tư sẽ tháo gỡ một cánh tay của hắn!

Đòn thứ năm...

Ngay khi Viên Tam tổ sư quay đầu, trong đầu của lão còn chưa tưởng tượng hết hiệu quả mà bảy đòn đánh này của mình giáng lên người Tô Vân, biến hóa chợt xuất hiện chỉ trong khoảnh khắc. Lão thấy khí huyết của Tô Vân trào ra, nghe thấy tiếng nổ vang như sóng biển vỗ lên bờ cát trong mạch máu của hắn.

Lão thấy nguyên khí của Tô Vân vì vận chuyển quá dữ dội mà trực tiếp phá tan toàn bộ lớp vải áo trên cánh tay phải của hắn.

Lão còn chứng kiến cánh tay của Tô Vân đột nhiên trở nên to đùng, mạch máu gồ lên dưới làn da đập thình thịch, rồi thấy chưởng phong của Tô Vân trở nên vô cùng sắc bén.

Thiếu niên nhận lấy một cú đánh từ lão, cơ thể lập tức xoay tròn, trong lúc đó, cánh tay của thiếu niên vung lên từ dưới.

Trông nó hệt như một chiêu kiếm thuật.

Viên Tam tổ sư nhìn thấy cánh tay của Tô Vân trực tiếp chém đứt sáu con vượn bạch thành hai nửa, đánh chúng nó về trạng thái khí huyết. Lão nhìn bàn tay của Tô Vân cắt Hỗn Thiết Bổng, tính linh thần thông của mình, mà gần như là không hề gặp phải trở ngại gì.

Hỗn Thiết Bổng của lão bị cắt thành hai nửa với mặt cắt rất phẳng.

Lão lại thấy bàn tay của Tô Vân quét qua từ dưới sườn trái của mình lên trên vai phải. Trong nháy mắt khi chưởng phong quét qua, lão nhìn thấy dòng máu nóng bỏng của mình bị ánh kiếm làm cho bốc hơi, biến thành sương mù đỏ sậm.

Nửa người trên của Viên Tam tổ sư bay lên không trung, còn khen ngợi: "Hảo kiếm thuật! Viên Tam tâm phục khẩu phục, chết cũng không tiếc!"

Nửa người dưới của lão thì rơi xuống râu rồng, đứng đó một chốc lát rồi mới mất đi sức lực, đôi chân vượn linh hoạt không bám được râu rồng nữa thế mới rơi xuống.

Tô Vân hạ xuống, suýt thì ngã khỏi vảy rồng trơn bóng. Hắn vội vã giơ tay bám lấy cột sắt chống đỡ lầu gỗ thì mới không bị quẳng xuống khỏi liễn Chúc Long.

Nửa phần thi thể của Viên Tam tổ sư rơi xuống bên cạnh hắn, biến mất trong núi rừng tối tăm.

Sắc mặt Tô Vân buồn bã, tuy Viên Tam tổ sư này muốn lấy mạng hắn, nhưng hắn lại không oán hận lão ta. Sở dĩ hai người không chết không thôi chính là từ lần thu thêm mười đồng tiền trên cầu lúc trước.

"Viên Gia Lĩnh làm ác bá chặn cầu, vào nhà cướp của, cướp tiền giết người, mặc dù không gặp phải ta thì cũng sẽ gặp những người khác, sớm muộn gì cũng có ngày này." Hắn thầm nói trong lòng.

Trên bầu trời, từng con rối Yển Sư gào thét lao tới chỗ hắn.

Tô Vân thở dài, chờ cái chết phủ xuống. Hắn đã không còn sức chống cự nữa rồi.

Lúc này, Lục Địa Chúc Long hơi dừng lại, rốt cuộc đã đi tới chân núi. Những con rối Yển Sư kia rầm rập bay đi.

"Ha..."

Tô Vân bật cười, rồi lại đột nhiên cười ha ha, cười tới mức ho khan dữ dội, ói ra vài ngụm máu, cả người ủ rũ mệt mỏi.

"Tiểu Vân! Tiểu Vân! Đệ đang ở đâu?" Tiếng Hoa Hồ truyền tới.

"Tô Vân sư đệ, nếu nghe thấy thì trả lời một tiếng!"

"Tiểu Vân ca, đã an toàn rồi! Huynh đang ở đâu?"

Tô Vân lên tiếng: "Ta ở đây..." Nhưng giọng hắn quá khàn, không vang xa trong tiếng gió ù ù này.

"Ta ở đây."

Tô Vân thở dốc một hơi, lặp lại câu nói: "Ta ở đây."

Có ánh đèn từ trên một đình đài của một tòa lầu gác chiếu lên người hắn. Tiếp đó, từ các lầu gác khác cũng có ánh đèn chiếu xuống. Tô Vân hơi ngẩn ra, rồi nở nụ cười.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp tới từ người xa lạ.

Trên lưng Chúc Long, đám người Hoa Hồ, Lý Mục Ca lần theo ánh đèn nhanh chóng chạy tới. Một chốc lát sau, Tô Vân gần như bị lạnh tới cứng ngắc được đưa vào trong phòng. Có người xa lạ cởi áo rồi bọc hắn lại. Có người thì đun nước ấm rót vào cốc sứ cho hắn cầm để ấm tay.

Lý Mục Ca mang theo thuốc trị thương, cả loại uống lẫn bôi.

Tô Vân cảm thấy lòng ấm áp.

Trong xe dần yên tĩnh lại. Tô Vân điều động chút nguyên khí còn sót lại thôi động Hồng Lô Thiện Biến Dưỡng Khí thiên chữa thương, làm cho nguyên khí trợ giúp cho dược lực của thuốc trị thương. Môn công pháp này rất hữu ích cho việc làm cường tráng phủ tạng.

Bên ngoài cửa sổ là một mảng tối om, trên vùng đất hoang dã có những đốm sáng thể hiện một tòa thành trấn không lớn.

Lý Mục Ca nói: "Đó là trấn Thanh Ngư."

Tô Vân ngẩn ra, không rõ vì sao mà cái tên này lại khiến hắn cảm thấy có chút quen tai.

Hoa Hồ tò mò hỏi: "Nơi này cách biển xa như vậy, vì sao tên trấn lại là Thanh Ngư?"

"Nghe đồn người ở nơi này dọn ra khỏi Thiên Thị viên từ sáu bảy năm trước. Ban đầu bọn họ là ngư dân Bắc Hải." Lý Mục Ca trả lời: "Sau này nơi đó xảy ra tai biến, trở thành khu không người. Chỉ có những người chuyển đi mới may mắn sống sót."

Tô Vân lắc đầu, trong đầu hắn cứ vang lên tiếng ong ong. Cái tên trấn Thanh Ngư khiến hắn cảm thấy quen thuộc, nhưng không biết vì sao khi hắn nghĩ tới những chuyện trước cơn tai biến thì đầu óc hắn lập tức trống rỗng.

Trí nhớ của hắn như bị thiếu đi một mảnh lớn, toàn bộ ký ức trước cơn tai biến đã hoàn toàn biến mất!

Hắn càng nghĩ, đầu càng đau, tiếng ong ong càng lớn.

Sắc mặt hắn lập tức vàng như nến, không nhịn được che tai lại. Đám người Hoa Hồ Lý Mục Ca vội vàng nói với hắn mà hắn lại không nghe thấy gì.

Một lúc sau, tiếng ong ong mới biến mất.

Tô Vân mệt mỏi thở hổn hển, khoát tay nói với đám người Hoa Hồ: "Ta không sao, có lẽ là vết thương tái phát."

Trấn Thanh Ngư đã lướt qua bên ngoài cửa sổ.

"Trấn Thanh Ngư..." Hắn thầm nghĩ trong lòng: "Nơi này, ta nhất định phải tới xem!"

Chúc Long lao đi như bay, mặc dù là đêm tối nhưng cảnh sắc ven đường lại khiến Tô Vân và đám người Hoa Hồ lấy làm gì lạ.

Dọc đường đi có núi lớn, dưới chân núi sáng trưng đèn đuốc, người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Tô Vân hỏi Lý Mục Ca thì mới biết nơi đó là khu mỏ.

"Còn có một số chỗ là hầm lò."

Lý Mục Ca nói: "Khu mỏ đào vàng, bạc, đồng và khoáng thạch, các xưởng tro kiếp thì đào tro kiếp dưới lòng đất. Xưởng tinh luyện thì tinh luyện tro kiếp làm khoáng thạch. Xưởng hầm lò thì đốt bụi kiếp nung gạch ngói đồ sứ. Ngoài ra còn có xưởng lưu ly chế tạo lưu ly (thủy tinh), xưởng luyện cương, xưởng tế luyện. Mà các xưởng này đều cần tro kiếp."

Hoa Hồ hiếu kỳ hỏi: "Tro kiếp là cái gì?"

"Chính là than đá dưới lòng đất. Thời Vũ Đế, có linh sĩ bên Sóc Phương đào xuống đất ngàn thước, phát hiện trong lòng đất có than đá đốt được, một cục nhỏ là có thể đốt cả đêm." Lý Mục Ca đáp lời: "Vũ Đế khiển người thăm dò nguồn gốc của than đá. Có Thánh Phật nói đây là bụi kiếp của một thời đại. Thời đại trước, cũng có người, có vật, có cây cối hoa cỏ, nhưng không biết làm sao mà đại kiếp nạn kéo tới, tất cả bị chôn dưới lòng đất."