Làm Vợ Em Nhé

Chương 2: Ăn tối cùng anh tại nhà




Hôm nay là đầu tháng 12, kể ra thì tôi và Diệp Phong cũng quen nhau được khoảng 1 tháng rồi. Lúc đầu thỉnh thoảng chúng tôi mới nói chuyện nhưng dạo gần đây thời gian chúng tôi nói chuyện với nhau đã tăng lên. Mà tháng 12 đến thì cũng đồng nghĩa với việc sắp đến Giáng Sinh, cuối năm rồi đầu năm. Hừ-tôi nhoẻn miệng cười đau khổ. Từ trước đến giờ tôi chẳng ưa gì cái gọi là cuối năm với đầu năm. Vì năm nào chả như năm nào, giáng sinh, Tết... tất cả mọi dịp lễ đều chỉ có tôi với căn nhà trống trải. Tôi vừa thở dài vừa bất giác đưa mắt nhìn ra cửa sổ...

*Cốc cốc* - Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là tiếng nói của một cô gái: "Em là Như Ý, em vào đây ~~"

Nè không phải chứ, đã gõ cửa như thế rồi mà còn chưa đợi người ta đáp trả đã xông vào rồi. Thế thì chẳng thà đi thẳng vào luôn đi cho rồi còn giả vờ giả vịt gõ cửa cho có lệ nữa chi hả trời!!!

"Chào phó giám đốc của tôi ơi ~~ làm việc vất vả chứ" - Như Ý vừa nói vừa nở nụ cười cố ý trêu chọc tôi.

Dù gì thì cô ta cũng là con gái rượu của chủ tích nên tôi đành cố nhịn vờ như không khó chịu nhẹ nhàng đáp: "Có chuyện gì mà ngài phó chủ tịch lại đến đây, không phải vì những dự án mà tôi đề ra cho công ty không được tốt sao?"

"Hừ thấy ghét quá đi~~ người ta mến anh, sợ anh làm việc vất vả mới đến hỏi thăm đó chứ, không cám ơn thì thôi còn tỏ ra lạnh lùng~~"

Câu nào câu nấy của cô ta thốt lên đều nhí nha nhí nhảnh thật khiến người ta lạnh cả sống lưng mà. Nhưng dù cho là con gái rượu của chủ tịch đi chăng nữa thì để leo lên được cái ghế phó chủ tịch thì quả thực đó hoàn toàn là do thực lực của cô ấy. Có thể nói cô ấy là một thần đồng, tốt nghiệp đại học danh giá chỉ mới tròn 20 tuổi nên cho dù ngài chủ tịch có đưa cô ấy lên làm phó chủ tịch cũng chẳng ai có ý phản đối. Bằng chứng rõ ràng nhất là công ty phát triển đạt đến mức độ này cũng một phần do tay cô ấy gầy dựng suốt 7 năm nay. Hzai~~ mà có nói gì thì nói, tôi chẳng hiểu một đứa con gái 27 tuổi rồi mà giọng điệu nhí nha nhí nhảnh, ăn mặc mát mẻ như cô ta cũng được làm phó chủ tịch nữa hả trời!!

"Nè sao anh không trả lời, cứ im ỉm thế, có tâm sự à?"

"Hừ, cho dù có nói thì ngài phó chủ tịch đây cũng chẳng hiểu nổi đâu"

"À, chắc là bị bạn gái đá rồi chứ gì, ai biểu đàn ông con trai gì đâu mà khô khan quá đi ~~ nhưng mà là kiểu tôi thích"

Sao.. sao mà nụ cười cô ta nhìn nham hiểm dữ vậy trời

"Tôi còn không có bạn gái thì làm sao mà bị đá được"

"Haha, treo hoa ghẹo gió tí cho vui thôi, à mục đích tôi đến đây là để nói với anh là những gì mà anh đã đề xuất trong buổi họp vừa rồi đều đã được duyệt, nếu nhìn về mặt tổng thể thì công ty chúng ta lúc mới bắt đầu có thể sẽ bị tốn khá nhiều chi phí để đầu tư nhưng nếu xét về mặt lâu dài sau khi đã gầy dựng được thương hiệu thì chắc chắn sẽ đem lại một nguồn lãi lớn gấp bội, không chừng chỉ với số lãi đó chúng ta cũng có thể mở thêm một chi nhánh nữa, với lại tỉ lệ thành công cũng khá cao. Hết việc rồi thì tôi đi về phòng làm việc đây, bye~"

Hơ hơ... không ngờ cô ta cũng có lúc nghiêm túc để nói được hết mấy câu kia, đúng là khó mà tin được. Quả là người phụ nữ khó lường nhất của công ty mà!

**

Sau khi tan ca làm, tôi phóng xe một mạch chạy về nhà, vừa đi vừa ngẫm nghĩ sẽ nấu một bữa ra trò coi như tự ăn mừng vì dự án đã được duyệt. Nhưng chưa kịp ăn mừng thì xui xẻo lại đến, xe mới đi được nửa đường thì tự nhiên bể bánh, làm tôi phải dắt cái xe nặng gần cả tạ đi cả một quãng dài để vá với cái bụng đói meo. Về tới nhà vừa mở tủ lạnh ra thì ngoài những chai nước suối ra chẳng còn cái gì để ăn, mì gói cũng hết nốt. Sao số tôi khổ thế này, hết xui xẻo này lại đến xui xẻo khác.

Đành vậy, tôi lại tiếp tục vác cái bụng đói mình đi ra siêu thị gần nhà mua ít thức ăn. Để xem hôm nay tôi nên ăn cái gì nhỉ, chắc là thịt bò hầm cà rốt với súp miso của Nhật, cũng lâu rồi tôi chưa làm mấy món đó. Sau khi mua xong thức ăn cho hôm nay với những ngày tiếp đó, tôi định sẵn tiện sẽ mua thêm một số đồ dùng khác nữa nhưng vừa quay đi thì lại đụng phải một người.

*Ây da*

"Xin lỗi" - Tôi vội vàng xin lỗi, đỡ người kia đứng lên nhưng không ngờ đó là...

"Diệp Phong có phải không?"

"Uhm" - Cậu ấy vừa đứng dậy vừa trả lời tôi

"Haa, là anh Thiên Vũ sao, anh đến đây mua đồ à?

"Ừm, tôi mua thức ăn để làm bữa tối, sẵn tiện mua thêm một số đồ dùng nữa, à cậu ăn cơm tối chưa?"

"Hả? À thì..."

"Chưa ăn chứ gì haha, dù gì thì tôi cũng đang định làm bữa tối, hay cậu đi mua ít đồ với tôi một tí rồi về nhà tôi, tôi sẽ nấu cho cậu ăn"

"Thật sao nhưng như thế có làm phiền anh không?"

"Không sao, tôi độc thân mà"

"Thế thì cám ơn anh nhiều nhé!"

Lạ thật, rõ ràng tôi chỉ mới quen cậu ấy không lâu và cũng chỉ mới gặp lại lần thứ hai thôi mà đã sẵn sàng mời người khác về nhà ăn tối. Bình thường tôi rất ít khi làm vậy, chắc do nói chuyện hợp nhau nên có cảm tình. Mà giờ đứng gần cậu ấy tôi mới để ý, Diệp Phong cao hơn tôi gần một cái đầu, dù gì tôi cũng 1m75 rồi chứ bộ, chắc Diệp Phong cũng phải hơn 1m80.

Lúc ấy tôi không hề nghĩ việc mời Diệp Phong về nhà ăn tối và có cảm tình với cậu ấy nhiều hơn so với mọi người đã tạo ra một bước ngoặt vô cùng lớn trong cuộc đời tôi sau này.

Tính tiền xong chúng tôi rảo bước đi về nhà. Vừa đi chúng tôi vừa nói với nhau rất nhiều chuyện, quả thật nói chuyện ngoài đời với người bằng xương bằng thịt vẫn thích hơn so với việc nhắn tin cho nhau qua email.

"Nè Thiên Vũ, nhà anh là ở chung cư hả?"

"Ờ.. ừm. Sao cậu biết?" - Tôi ngạc nhiên hỏi lại

"Hihi thì em chỉ đoán vậy thôi, không ngờ đúng"

Trời!! Vậy mà tôi còn tưởng cậu ta có khả năng gì đó đặc biệt, không cần tiếp xúc nhiều cũng biết nhà người khác ở đâu.

"À tới chung cư rồi"

Về đến, khi tôi mở cửa ra thì chưa gì Diệp Phong đã la lên, ánh mắt sáng rực.

"Woa ~~~~ nhiều sách quá điiiiiiiii! Cách bài trí căn hộ cũng đẹp và gọn gàng, lại có ban công khá rộng nữa, tuyệt vời"

"Hahahahahaha" - Tôi phá lên cười

"Hể??" - Diệp Phong ngơ ngác nhìn tôi

"Cậu trông cứ như con nít ấy, con trai mà như thế dễ "ớ vệ" lắm đó" - Tôi cố gắng nhịn cười nói

"Mà thôi cũng trễ lắm rồi, làm cơm tối thôi, cậu giúp tôi một vài thứ được không?"

Và thế là cả hai chúng tôi cùng nhau chuẩn bị mọi thứ. Có vẻ căn nhà đã trở nên ấm cúng hơn và tôi cũng cảm thấy hạnh phúc hơn. Đúng là có người ở bên vẫn thích hơn để mỗi khi đi làm về nhà thì thay vì nhìn căn hộ lạnh lẽo cùng những món đồ vô tri vô giác sẽ có tiếng chào nói của một ai đó. Chỉ như thế thôi, phải, chỉ như thế thôi cũng đủ làm tôi hạnh phúc. Nhưng bản tính tham công tiếc việc của tôi đã dần đẩy xa tôi ra khỏi cái ý nghĩ đó từ lâu rồi. Có lẽ kiếp này tôi không có số lập gia đình.

Thức ăn sau khi được chuẩn bị tươm tất, tôi và Diệp Phong cùng ngồi vào ăn, vừa ăn vừa luyên thuyên về đủ thứ, nào là cuộc sống, nào là sách rồi các tác giả. Cậu ta luôn miệng khen thức ăn ngon, rồi nói tôi chắc chắn sẽ trở thành một người chồng tốt. Haha đúng là hết nói nổi mà.

Tôi thầm nghĩ ước gì ngày nào cũng có người ở bên tôi, cùng tôi thức dậy, cùng tôi nấu ăn, cùng tôi ăn, chơi, luôn yêu thương tôi thật lòng. Trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ này từ sau khi rời nhà ba mẹ để sống tự lập. Nhưng bây giờ thì tôi lại khát khao như thế, cậu nhóc này có vẻ đã thay đổi tôi mất rồi. Cám ơn cậu nhiều lắm đó, Diệp Phong vì đã giúp tôi tìm lại được cái gọi là hạnh phúc của một gia đình.

Ăn xong Diệp Phong giúp tôi rửa chén, cám ơn không ngừng rồi ra về. Cậu ta còn nói bữa khác sẽ mời lại tôi nữa.