Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 274: Tới hai ta giết một đôi




Lúc này, ở miệng hang nơi trú quân của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn là một mảnh yên tĩnh, gió thổi qua nhè nhẹ, lâu lâu vang lên tiếng binh khí va chạm với nhau, thậm chí còn nghe tiếng chân của đoàn người đang đi tới hướng này. 

Thành viên Ẩn Thế mạo hiểm đoàn xếp thành một đội ngũ, nguyên một đám đứng ở trước miệng hang khí thế lẫm liệt, hiện tại mỗi người đều chờ phát động, khí thế của bọn họ đã bộc phát đến giới hạn, chỉ còn chờ thời cơ mà phá ra kích toàn lực. 

Tiểu Vũ đứng đầu tiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn một mảnh xem đông nghịt người đang đi từ xa tới, giống như thủy triều hướng về sơn cốc. 

Khoảng cách dần thu hẹp dần! 

200 thước! 

100 thước! 

80 thước! 

50 thước! 

Đám người kia xông tới như thủy triều, đi đến năm mươi thước thì dừng lại, nhìn sơ thì đội ngũ xếp thành một hàng thật dài, trông không khác nào một cái tường thành, bao vây sơn nơi trú quân của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn lại. 

- Hắc hắc, không thể tưởng được tin tức của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn các ngươi cũng rất tinh thông. Rất tốt rất tốt, hôm nay chúng ta đến là để thôn phệ thế lực của các ngươi, nếu như biết điều mà đầu nhập vào trong chúng ta, thành thật đưa ra mấy loại đan dược kia thì chúng ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, ngược lại thì các ngươi tự nhận lấy hậu quả! 

Vừa mới dừng lại, một lão giả áo bào tím cầm đầu của đối phương cưỡi hắc sắc đại lang, đây chính là yêu thú nhị cấp, ở trước đội hình dạo qua một vòng, sau đó nhìn phương hướng sơn cốc cười nói. 

Trên áo bào tím mà người này đang mặc có hoa văn kim sắc Thiên Lang, Tiểu Vũ đoán chừng người này hẳn là người của Thiên Lang mạo hiểm đoàn. 

- Đoàn trưởng, người này là đoàn trưởng Thiên Lang mạo hiểm đoàn Diệp Huyền, nghe nói thực lực đã là Hóa Khí Cảnh, còn cụ thể như thế nào thì không biết rõ, ở trong toàn bộ mạo hiểm giả của U Minh Trấn thì thực lực của hắn gần như là mạnh nhất. 

Lúc này Trần Long ở bên cạnh Tiểu Vũ nhỏ giọng nói ra thực lực của đối phương cho hắn nghe. Nghe vậy thì gã cũng chỉ gật đầu nhẹ, Hóa Khí Cảnh trong U Minh Trấn cũng xem như là mạnh lắm rồi. 

- Xem ra lần này bọn chúng muốn đến đánh chúng ta là vì mấy khỏa đan dược kia, chúng ta cho người giả dạng gia nhập vào người của hắn thì hắn cũng vậy thôi! 

Tiểu Vũ lắc đầu nhẹ, đan dược như vậy mà bọn chúng chiếm được thì thế lực của bọn hắn sẽ gia tăng đến mức nào, làm sao mà không đỏ mắt cho được. Nhưng mà làm Diệp Huyền thất vọng là bên đoàn của Tiểu Vũ không một ai muốn bước ra nửa bước. 

- Hắc hắc, các ngươi đã chọn con đường ngu ngốc đó thì chỉ có thể trách các ngươi ngu muội! 

Sau đó lại có một đại hán trung niên tóc xanh cưỡi đại mã đi lên, người này một thân cơ bắp thoạt nhìn rất cường tráng, nhìn vào là hơn hẳn võ giả bình thường về ngoại hình. 

- Đây là đoàn trưởng của U Sa Bang Trư Vĩ Thần, nghe nói thực lực đã đến Hóa Khí Cảnh, tuy thực lực không mạnh bằng Diệp Huyền nhưng bất quá nghe nói trong tay nắm giữ vũ kỹ khá lợi hại. 

Trần Long tiếp tục nói: 

- Còn người mặc lam bào đang cưỡi Thiên Hổ kia thì đoàn trưởng đã biết rồi, đó chính là người của Thiên Hổ Bang, đoàn trưởng của chúng là Chu Tam. 

Tiểu Vũ nghe Trần Long giới thiệu xong, lúc này không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn tới phía đối phương, phóng thích ra sát khí trên người mình phủ lên đầu đối phương. 

Gào gào hú.... 

Nhiều tiếng yêu thú cùng ngựa vang lên, tuy cách gần năm mươi thước, nhưng đám Thiên Lang và Thiên Hổ cùng với mấy con ngựa vẫn cảm nhận sát khí đang tỏa ra, bọn chúng sợ tới mức đều kêu rống, lập tức làm cho đoàn trưởng của Thiên Lang mạo hiểm đoàn và Thiên Hổ Bang thiếu chút nữa bị sủng thú của mình hất xuống đất. 

- Chỉ là một đám đám ô hợp mà thôi, có giết cũng không sao! 

Tiểu Vũ nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm của hắn không lớn, nhưng mà đủ truyền đến hơn 50 thước, lập tức để mấy người cầm đầu phía đuối diện, sắc mặt trở nên âm trầm. 

Kỳ thật, hiện tại thực lực của những người này đối với Tiểu Vũ mà nói, chính xác là hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào. 

Tiểu Vũ lần nữa nhìn lại đối phương, hắn quan sát thật kỹ bắt đầu thống kê ra số lượng cường giả của đối phương, tuy khoảng cách xa như vậy nhưng Thiên Nhãn Thuật của hắn vẫn có thể nhìn ra thực lực của đối phương. 

- Quả nhiên Hóa Khí Cảnh không chỉ có hai người! Tổng cộng có bốn tên Hóa Khí Cảnh, mười tên Binh Khí Cảnh đỉnh phong! 

Trần Long nghe đoàn trưởng của mình nói như vậy thì không khỏi hít một hơi khí lạnh, đội hình đối phương như vậy xem ra rất là mạnh, mạnh hơn hẳn người của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn nhiều. 

Thời điểm Tiểu Vũ đánh giá đối phương, cường giả đối diện đồng dạng cũng đang đánh giá gã, tuy nhiên cũng không phát giác ra chân khí từ đối phương, nhưng mà lượng sát khí lúc nãy không phải chỉ là để trưng. 

Cho nên khẳng định rằng thiếu niên áo trắng xám thoạt nhìn trẻ tuổi này mới là một cái khó giải quyết nhất. 

- Ngươi chính là đoàn trưởng của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn, ngay cả danh tự cũng không có đúng không? 

Lúc này đoàn trưởng Thiên Lang mạo hiểm đoàn Diệp Huyền nhìn sang Tiểu Vũ nhàn nhạt nói, lúc này hắn cũng thử đem khí thế của mình áp bách tới, đáng tiếc cách xa như vậy, tới cũng còn thừa không có mấy, chớ nói chi là tạo thành ảnh hưởng tới đoàn người Ẩn Thế mạo hiểm đoàn. 

- Lấy chút thực lực ấy của ngươi, không xứng biết tên của ta. 

Tiểu Vũ khinh thường nói. 

- Ngươi… 

Diệp Huyền không khỏi giận dữ, quát mắng: 

- Ngươi tiểu tử thối này, cũng dám khinh thường ta, muốn chết sao? 

- Lão bất tử ngươi đã muốn chết, ta căn cứ tôn chỉ giúp người làm vui của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn chúng ta, tự nhiên là nghĩa bất dung từ. 

Tiểu Vũ trêu tức cười nói, Diệp Huyền này bất quá là Hóa Khí Cảnh, tự nhiên không phải là đối thủ của hắn. Hắn cùng với Diệp Huyền đối thoại, kỳ thật là một mực tìm kiếm xem bên đối phương còn có cường giả nào đang ẩn thân đứng phía sau hay không. 

Dùng thực lực của hắn bây giờ, cũng có thể chấp hết những tên võ giả này, vì hắn còn có nhiều Tiên thuật đặc biệt. 

- Tiểu tử, đi ra nhận lấy cái chết! 

Lúc này Diệp Huyền thúc Thiên Lang đi ra. 

- Diệp lão, tiểu tử này cần gì ngươi ra tay, để Trư Vĩ Thần ta giết hắn là được! 

Mà lúc này đoàn trưởng U Sa Bang Trư Vĩ Thần lại mở miệng nói, sau đó phóng ngựa lướt qua Diệp Huyền, hướng về bên Tiểu Vũ phóng ngựa chạy ra đứng trước hai mươi thước. 

Ở bên trong mạo hiểm đoàn đại chiến, thật là có thói quen ước chiến trước trận, mà dựa theo ước định so chiến, Tiểu Vũ cũng có thể đi tới địa phương cách hai mươi thước tiếp nhận khiêu chiến như là binh lính đi chinh chiến. 

- Đã như vầy, các ngươi tới một tên ta giết một tên, đến hai cái ta liền giết một đôi! 

Lập tức Tiểu Vũ nhe răng cười lạnh lẽo, trong nội tâm hung ác nói, thân hình vội bước tới một bước, nhưng cư nhiên một bước này lại dài đến hai mươi thước. 

Oanh! 

Vừa mới chạm mặt, Tiểu Vũ không nói câu nào liền ra tay trước, Phi Kiếm chém xuống chân không tạo thành một làn kiếm khí màu lam, nó nhanh chóng biến to thành hai thước nhanh như chớp đánh tới đối phương. 

Boong! 

Trư Vĩ Thần trợn mắt, hắn đã né không kịp liền giơ đại đao lên đánh ra một luồng đao khí màu vàng nhạt, khiếm khí cùng đao khí va chạm nhau kêu lên răng rắc, nhưng mà khiếm khí của Tiểu Vũ mạnh hơn rất nhiều. 

Câu hỏi hay nhất của bạn "诡秘": tại sao tác giả lại viết khá dài dòng như thế, hay là viết ngắn lại chút đi! 

Trả lời "Quỷ Bí": ta không có câu chương đâu, vì nếu cho tình tiết đi nhanh quá thì nó sẽ không ổn, ta cũng đã thử lượt bỏ rất nhiều đoạn, nhưng mà kết quả là về sau truyện bị mất logic, nó sẽ nảy ra vài câu hỏi như "đây là ai? từ đâu ra? cái này xây từ lúc nào?"