Lâm Vũ Thiên Hạ

Chương 332: Vô Cực Kiếm!




Tất cả những người phía dưới bắt đầu ngừng bàn tán với nhau, nghe Viện Trưởng nói như vậy thì tám chín phần là những người kia không kêu mình đâm đầu vào chỗ chết rồi. 

- Ta tin các ngươi đã nghe và hiểu rõ những gì mà ta vừa nói, bây giờ khảo hạch chính thức bắt đầu! Nhưng trước khi rời đi thì các ngươi hãy nán lại đây một khắc thời gian để xem tường tận khi được nhận vào học viện thì như thế nào! 

Trần Vũ nói xong, hai tay bối sau lưng đi tới tượng đài của mình, đám người đang chuẩn bị đi khảo hạch kia cũng hiếu kỳ nhìn theo. 

Cơ Nguyệt, Tháp Lão, Vu Lão,... cũng đứng dậy, đi tới dưới tượng đài của Trần Vũ. 

- Bây giờ tám mươi người đầu tiên nghe cho kỹ, các ngươi là những học viên đầu tiên của Thiên Đạo Học Viện, ta tin chắc về sau các ngươi sẽ không hối hận khi đi vào đây! 

Trần Vũ phất tay ra lệnh cho người của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đi ra, có hơn mười người, đều là nữ tử. Bọn họ bưng một khay gỗ đi ra, trên đó có đầy tấm ngọc bài thân thận vô cùng tinh xảo. 

Người của Ẩn Thế mạo hiểm đoàn đem phát cho từng đứa trẻ, khi xong Trần Vũ nhìn xuống dưới nói tiếp: 

- Các ngươi chỉ cần nhỏ máu vào tấm lệnh bài đó! Có nó các ngươi sẽ được tự nhiên ra vào trong Tu Luyện Tháp, Đan Dược Tháp và Tàng Thư Tháp, ngoài ra nó cũng xem như một món pháp bảo để bảo vệ các ngươi! 

- Thật sự thần kỳ như vậy? 

Một đứa trẻ tầm tám tuổi ngẩn đầu lên hỏi ngược lại, ánh mắt có phần rụt rè nơm nớp lo sợ. 

- Ừm, đúng vậy! Các ngươi hãy nhỏ máu vào tấm lệnh bài là có thể dùng thử! 

Tám mươi đứa trẻ phía dưới đứng nhìn nhau rồi lại nhìn người thân của mình, thấy phụ mẫu của mình đều gật đầu ủng hộ liền trích ra một giọt máu nhỏ lên ngọc bài. 

Tấm ngọc bài liền phát sáng bay lơ lửng trên không, người nào tinh mắt có thể thấy nó đang hút thiên địa linh khí vào bên trong với tốc độ rất nhanh. 

Ong ong! 

Ngọc bài rung lên nhè nhẹ, phát ra ánh sáng yếu ớt rồi rơi xuống tay bọn trẻ, bọn chúng vô cùng háo hức, khuôn mặt hớn hở vì nhận được đồ chơi mới. 

Trần Vũ giơ tay bắt pháp quyết, tám mươi đạo thần niệm xanh dương bắn ra, bay thẳng vào mi tâm của tám mươi đứa trẻ phía dưới làm chúng vô cùng hoảng sợ. 

- Không sao, nhắm mắt lại tiêu hóa tơ thần niệm đó. Bên trong chính là cách sử dụng ngọc bài này! 

Đám trẻ lại một lần nữa làm theo, nhanh chóng chưa tới một khắc sau, một bé gái mở mắt ra, miệng đọc lẩm bẩm thì bất ngờ ngọc bài phát sáng, một luồng bạch quang bao bé gái đó lại từ từ nhất chân khỏi mặt đất. 

Bay qua phải, qua trái rồi bắt đầu bay tứ lung tung trong học viện. 

- Aaaa.... ta bay được rồi...đây là cảm giác phi hành hay sao! 

Tiếp đến một đứa bé tiếp theo lại mở mắt ra, cầm ngọc bài niệm khẩu quyết lại được bạch quang bao phủ, phi hành thoải mái trên không. Dần dần tám mươi đứa trẻ đều có thể phi hành. 

Cho dù không có chân khí cũng có thể phi hành một cách tự nhiên! 

Tất cả mọi người thì trố mắt miệng há lớn, nhất là đám người Dương Lão của Triều Đình, bọn họ mới vừa chê không có mắt nhìn người, nhưng mà hiện giờ đám phế vật đó lại phi hành dễ dàng như vậy. 

- Con...con ta đang phi hành hay sao? 

- Đây...đây là lăng không phi hành trong truyền thuyết? 

Đám người thân của những đứa trẻ đều há hóc mồm, khuôn mặt bắt đầu hãnh diện hơn rất nhiều vì đứa con mình chỉ mưới mười tuổi đã có thể phi hành, chuyện này đồn ra tin chắc sẽ gây náo động lớn.

- Ừm, được rồi các ngươi đừng bay lung tung nữa, xuống đây đi! Nó chỉ có thể giúp các ngươi phi hành liên tục trong một canh giờ, chỉ có thể đi tối đa bốn mươi dặm là cần nạp linh khí! 

Những đứa trẻ nghe hắn nói vậy thì không dám phi hành lung tung nữa, mà cầm ngọc bài vuốt ve như báu vật. 

Lúc này Trần Vũ lui về sau để cho Tháp Lão đi lên phía trước, lão mỉm cười hiền hậu nhìn đám trẻ trước mặt, từ tốn nói: 

- Gặp nhau đã là cái duyên, vô duyên hay hữu duyên cũng là duyên! Nay các ngươi đã được nhận vào trong đây thì ta cũng có món quà nhỏ tặng các ngươi, lấy được hay không thì phải xem duyên số mỗi người rồi! 

- Sau lưng ta là năm thanh Pháp Bảo, mạnh hơn Huyền Binh mà các ngươi biết trăm lần, ngàn lần! Hôm nay ta sẽ cho các ngươi tận mắt chứng kiến uy lực của chúng như thế nào! 

Tháp Lão xòe bàn tay ra, Vô Cực Kiếm lắc lư vài cái rồi bật lên khỏi bệ đá bay vào tay lão, lão mỉm cười nhìn mấy đứa trẻ phía dưới rồi phất tay lên, một khe nức không gian hiện ra. 

Khe nức dài hơn trăm thước, rộng chừng tám mươi thước, người ta nhìn vào thấy trước mặt mình là một ngọn núi vô cùng to lớn nhưng mà hoang sơ vô cùng, không có một ngọn cỏ hay sinh vật nào sống trên đó. 

- Cường giả...cường giả Tông Cấp! 

Nữ tử đeo khăn màu đỏ không khỏi giật mình, đây chính là không gian pháp tắc, chỉ khi đạt tới Tông Cấp mới có thể ngộ và thi triển ra được, có nó thì đi lại vô cùng nhanh chóng. 

Cả Việt Triều cũng chưa có người nào đạt tới cảnh giới này, vậy mà một nơi nhỏ bé như thế này lại có, cho dù là tông chủ của bọn họ cũng không thể làm như thế này. 

Trưởng lão của Lưu Vân Tông, Huyền Thiên Tông,... nhìn thấy toàn bộ cảnh tường này đều cứng họng, cứ như có người đang bóp cổ họng mình không cho phát ra bất cứ lời nào. 

Thì ra lão giả ngồi ở Giải Trí Tháp bàn luận chuyện “Tục Tiên” không phải là người bình thường, nơi đây có cường giả Tông Cấp thì cho tiền bọn họ cũng không dám chạy đến đây cướp đồ, bởi vậy công pháp Thiên Cấp kia bọn họ cũng không còn muốn chiếm lấy nó nữa. 

- Nhìn cho kỹ! 

Tháp Lão cầm Vô Cực Kiếm giơ lên cao chém xuống một đường vào trong khe nức, bất ngờ từ thân kiếm tản ra một lực lượng bàng bạc vô cùng áp bách làm cho đám võ giả phải xanh mặt. 

Xẹt! 

Uỳnh! 

Một tia lôi điện từ Vô Cực Kiếm đánh thẳng vào ngọn núi, một tiếng nổ kinh thiêng vang lên làm cho người ta nhức tai đau óc, điều ngạc nhiên ở đây là không có một tí bụi nào bay ra nhưng mà ngọn núi kia đã biến mất không còn tung tích. 

Nếu cố gắn nhìn kỹ thì chỉ còn thấy dấu tích chân núi nhô lên một chút, nhưng thân núi đã hoàn toàn biến mất, tan thành hư vô. 

- Kiếm này...kiếm này... 

- Pháp Bảo... 

- Quả nhiên là Pháp Bảo... ta phải nhanh chóng thông qua khảo hạch mới được! 

Những người đang đứng quan sát đều siết chặt nắm tay, không chỉ ngọc bài phi phàm, mà năm thanh kiếm kia lại càng phi phàm hơn rất nhiều, một kiếm chém xuống làm cho ngọn núi to hơn trăm dặm tan thành hư vô. 

Nhất kiếm phá sơn trong truyền thuyết là đây! 

Tháp Lão vun tay thêm lần nữa, Vô Cực Kiếm tự động cắm lên bệ đá, khe nức không gian cũng nhanh chóng biến mất. 

- Rất đơn giản, từng người một đi lên rút thử năm thanh kiếm, nếu lấy được thanh nào thì nó là của ngươi, học viện sẽ không lấy lại, trừ khi...các ngươi dùng nó sai mục đích! 

- Bắt đầu đi! 

Tháp Lão phất tay ra hiệu cho đám trẻ tiến lên phía trước rút kiếm thử, tuy lão nói vậy nhưng bên trong lại biết người rút được là ai. 

Từng người đi lên rút thử thanh kiếm, một người rồi lại hai người,... tuy nhiên cho tới người thứ tám mươi vẫn không ai rút ra được, chỉ vừa chạm vào liền bị đánh văng ra. 

- Xem ra trong các ngươi vẫn chưa có người hữu duyên! 

Tháp Lão nói xong thì lui xuống đằng sau để cho Trần Vũ đi lên phía trước tiếp tục công việc của mình.