Lam

Chương 5: Gần vua, như gần hổ (2)




- Không đúng, có gì đó không đúng. - Đột nhiên Lý Vân Nhiên trợn mắt, quát.

Lê Minh giật thót, không lẽ lão gia không chịu được đả kích, đã phát điên rồi?

- Lão gia, cái gì không đúng?

- Hạ Thư đại nhân, mấu chốt chính là Hạ Thư đại nhân.

***

Liêu đại nhân ngồi thẳng dậy trên kiệu, đầu vã mồ hôi như tắm. Hắn lẩm bẩm:

- Không phải, Hạ Thư đại nhân tuyệt đối không phải người vì nhân tình mà làm trái nguyên tắc của mình. Với lại Lưu nguyên soái mới chỉ là Thất Lam Khí Tu, tính cả lúc ông ta ra đời mới có gần ba trăm năm. Trong khi đó Hạ Thư đại nhân ít nhất cũng đã sống sáu trăm năm. Đại nhân không thân thích, không rời khỏi Thần Lao từ khi Lưu nguyên soái chào đời. Xét về lý thì không thể nợ nhân tình Lưu nguyên soái được.

***

- Hơn nữa, cho dù có nợ nhân tình. Hạ Thư đại nhân chắc chắn không bao giờ chấp nhận vì trả nợ mà đi ngược lại nguyên tắc của mình. Ta đảm bảo vì đại nhân rất giống tính cách của ta. Nếu ta là đại nhân ta cũng sẽ không làm như vậy.

Lý Vân Nhiên đi đi lại lại trong phòng. Trong khi đó lão quản gia không nhanh không chậm đi thắp đèn, tai vẫn vểnh cao lắng nghe. Lý Vân Nhiên không hề nói chuyện với lão, ông chỉ đang nói chuyện với chính mình mà thôi.

- Hạ Thư đại nhân sẽ không trả nợ nhân tình của Lưu Nguyên Soái, vậy ai có thể là người khiến Hạ Thư đại nhân phải nể mặt. Ai là người duy nhất có thể tác động lên Thần Lao. Cả hoàng triều chỉ có một, chỉ có một…

***

- … là Hoàng Thượng. - Liêu đại nhân nuốt nước bọt sợ hãi - Chỉ một nước đi, vừa làm cho Lưu nguyên soái nợ mình một cái nhân tình thật to, vừa có thể làm giảm uy tín của hắn trong quân đội và triều đình, lại có thể cảnh cáo toàn bộ quan lại trong triều. Rất có khả năng sau vụ án này Hoàng Thượng sẽ dần dần tước bỏ quyền lực của Lưu Nguyên Soái. Hơn nữa ta còn không biết có phải tên Lưu Nhất Hoa đã gây án thật hay không? Lưu Nhất Hoa tuy chỉ là một tên quần là áo lụa, nhưng cũng không thể ngu như vậy.

Liêu đại nhân lấy tay áo lau mồ hôi. Mặc dù được ngồi kiệu nhưng hắn cảm giác mình đang dần thoát lực. Chân tướng dần dần sáng tỏ làm hắn không dám tin.

- Vậy tại sao lại là Lý Vân Nhiên thụ án, vì Hoàng Thượng biết lão ta là một tên đần, không sợ uy quyền mà lùi bước. Chuyện này cho dù lão ta có làm lớn lên hay không, Hoàng Thượng cũng sẽ tìm cách cho nó lớn lên…

***

- Hoàng Thượng hẳn biết ta sẽ làm thế nào. Tên Lưu Nhất Hoa phạm trọng tội nhưng không thể xử trảm, ta nhất định sẽ nhốt hắn vào Thần Lao. Lưu nguyên soái nghe tin chắc chắn không thể ngồi yên, bắt buộc phải tìm cách cứu hắn. Nhưng cầu Hạ Thư đại nhân thì vô dụng, vậy chỉ còn một cách, cầu Hoàng Thượng trợ giúp, hoặc bản thân Hoàng Thượng chủ động cứu người.

Lý Vân Nhiên vừa nói vừa nhíu chặt chân mày. Thiên la địa võng đã bung, Lưu nguyên soái không thể giãy thoát ra được.

- Tên Lưu công tử tuyệt đối không được cha hắn cứu ra ăn sung mặc sướng, ngược lại sẽ bị Hoàng Thượng viện cớ nhốt lại làm tin. Trong năm năm bị giam này, Lưu Nguyên Soái phải hẳn bỏ ra cái giá không hề nhỏ để cứu con. Hoàng Thượng có lẽ thấy rằng đã đủ nên mới bí mật ra lệnh cho Thượng Thư thả người. Có điều Hạ Thư đại nhân lại quá cứng đầu, nên mới phải tìm đến ta. Cũng không phải, ta nghĩ chuyện vẽ ra giấy xá tội này là vì Hoàng Thượng muốn nhắc nhở Lưu nguyên soái rằng ai mới là người gây ra chuyện này, và tạo cho ông ta một cái thang để xuống mà không quá mất mặt.

***

- Trong ván cờ này, cả ta và Lý Vân Nhiên đều là những con tốt thí. Hoàng Thượng sau khi sử dụng xong sẽ mặc kệ, nhưng Lưu Nguyên Soái thì khác. Ông ta là một trọng thần, nên sẽ cần một cái thang để xuống, và một vài người để xả cục tức này. Vậy người đó chính là Lý Vân Nhiên, lão chắc chắn phải chết. Còn ta, còn ta…

Liêu đại nhân tự tát vào mặt mình, tại sao hắn lại ngu như vậy, khi không lại nhận công việc này. Lúc Thượng Thư đại nhân ra lệnh, hắn còn hí hửng nhận thư. Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng sẽ được thỏa mãn chà đạp lão Thị Lang một lần cho bõ tức, không ngờ vũng nước này quá đục rồi.

- Đi về, đi về phủ cho ta! - Hắn quát.

Tên lính hầu cận ngạc nhiên hỏi:

- Lão gia, chẳng phải chúng ta sẽ đến Nguyệt Hiên Lầu ăn mừng sao?

- Ăn mừng con mẹ ngươi. - Liêu đại nhân giơ bàn tay mập mạp, tát mạnh vào mặt tên lính làm hắn quay cuồng ngã xuống đất. - Về phủ!

***

Lý Vân Nhiên hừ một tiếng rồi ngồi lại xuống ghế, lão quản gia vẫn đứng một bên, im lặng. Trong căn phòng chỉ còn nghe từng tiếng thở thật dài. Lý Vân Nhiên mệt mỏi tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói:

- Lão Minh, hãy đưa Du Nhi đi đi.

- Lão gia, ta nghĩ kết quả việc này vẫn có thể thay đổi được.

- Lão Minh. - Lý Vân Nhiên ngắt lời lão, nhấn mạnh - Lưu Nguyên Soái là một người vô cùng quan trọng. Không những bản thân ông ta rất tài giỏi, còn là một trong bốn đại nguyên soái, thống lĩnh một trong những đội quân mạnh nhất. Ngoài ra, Lưu Gia còn là một trong ba gia tộc thế lực lớn nhất, trừ hoàng thất. Nếu ép ông ta vào đường cùng, sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Vì thế nên ta chắc chắn phải chết. Ta chết, Lưu Nguyên Soái mới có thể tạm nguôi cơn giận. Không ai có thể thay đổi được sự thật này. Cho dù Hoàng Thượng có muốn thay đổi quyết định, chọn người khác chết thay cũng không thể được. Từ ngày ta quyết định tống Lưu Nhất Hoa vào Thần Lao, số phận ta cũng đã định.

Lão quản gia trầm mặc. Đúng như Lý Vân Nhiên nói, từ cái ngày ông quyết định xử án của Lưu Nhất Hoa, mọi thứ cũng đã sắp đặt xong, không thể cứu vãn. Có thể nếu có lựa chọn khác, Hoàng Thượng sẽ không chọn Lý Vân Nhiên. Nhưng người chính trực, không sợ cường quyền như ông có lẽ chỉ có một.

Từng tiếng bước chân vang lên, là Tiểu Du. Tiểu tử này không tim không phổi, chỉ muốn tìm cách đập cho Liễu Thông kia một trận. Nó vẫn còn quá nhỏ, Lý Vân Nhiên không muốn cho nó biết việc này.

- Gia gia, ngài chưa đi ăn tối sao. Cơm canh Vân tỷ nấu đã xong cả rồi.

Lý Vân Nhiên mỉm cười nhìn nó. Tính đi tính lại, ông cũng chẳng còn nhiều vướng bận nữa rồi, dù chết cũng chẳng sao. Chỉ là ông cảm thấy tiếc nuối vì không thể dành nhiều thời gian hơn cho Tiểu Du. Lão quản gia cũng nói:

- Lão gia, lão gia cũng nên ăn một chút.

- Ta biết. Tiểu Du, chúng ta đi.

***

Ánh nắng nhạt dần rồi tắt, từng con phố bắt đầu lên đèn, báo hiệu thời của mấy tên làm việc vụng trộm đã tới. Ở Phi Thiên Thần Thành có một số con đường không phân biệt ngày hay đêm, vì đêm đến người ta lại thắp đèn sáng như ban ngày. Đặc biệt là Phố Hoa, nơi ăn chơi trác táng nổi tiếng nhất của các nam nhân. Toàn bộ Phố Hoa là các căn lầu cao lớn, san sát nhau. Phía bên ngoài là các cô nương trang điểm xinh đẹp, ăn mặc thiếu vải chào mời người qua đường. Một số vị quan lại, công tử các thế gia đường hoàng tiến vào, vừa cười vừa chiếm tiện nghi. Còn có một số người mặc trang phục kín mít, lén lút chui vào cửa sau. Phố Hoa ồn ào náo nhiệt cũng không làm ảnh hưởng tâm trạng hai đứa trẻ, một đứa thì chỉ muốn đánh người, một đứa lại đang thèm thịt chó.

- Gia gia thật là, dạo này cứ suốt ngày bắt ta đọc sách. - Tiểu Du tựa vào vách tường một ngõ nhỏ tăm tối ở Phố Hoa, mở miệng than thở. Ngồi bên cạnh nó là Cẩu Tử, tên này đang ngấu nghiến ăn hai chiếc bánh bao, sau lưng còn đeo một cái túi khá lớn.

- Có thể do ngươi đần. - Cẩu Tử trợn mắt nuốt cả cái bánh bao bằng nắm tay xuống bụng, lấy hơi nói. - Mẹ ta nói những tên đần mới phải đọc nhiều sách.

- Ngươi mới là tên đần. - Tiểu Du đen mặt. - Không biết trong đó có gì nhỉ?

- Ta cũng không biết. Có một lần mẹ ta nói những tên đi tới đây đều không tốt lành gì. Cha ta thì nói đó là tiên cảnh. Ta mới đem lời cha nói cho mẹ, kết quả cha ta bị mẹ ta đuổi đánh ba ngày không dám về nhà.

- Để ta về hỏi gia gia. - Tiểu Du gật gù nói, liếc nhìn qua bên kia đường. - Í, chó lớn đến rồi.

- Đâu, đâu, chó lớn đâu.

Hai tiểu tử thò đầu qua bức tường, nhìn thấy tên lính hầu cận của Liêu đại nhân đang đi ra từ Hồng Hoa Lầu. Tên này một tay sờ mông một cô nương ăn mặc nửa kín nửa hở, cười khả ố. Vị cô nương kia cũng thuận thế uốn éo người đánh yêu hắn. Cẩu Tử tròn mắt hỏi:

- Chó lớn đâu?

- Đó, đó đó, mới đi ra từ Hồng Hoa Viện đó. - Tiểu Du chỉ chỉ tên lính.

- Con bà ngươi, đó là người mà.

- Ừ nhưng hắn sống chó, nên ta gọi là chó. Có ý kiến không?

Cẩu Tử gãi đầu, ngơ ngác nói:

- Thì ra là sống chó cũng có thể gọi là chó. Ta hiểu rồi. Ngươi cũng là chó.

- Chó con mẹ ngươi. Để ý kìa, hắn sẽ đi qua đây đó. Bao lớn ngươi cầm theo chưa?

Cẩu Tử ừ hử một tiếng, lấy ra từ cái túi đeo sau lưng một cái bao rất lớn, vô cùng bẩn, lại còn bốc mùi thum thủm. Tiểu Du trợn mắt nhìn cái bao lớn, rồi lại nhìn cái túi sau lưng nó:

- Có phải ngươi vừa lấy bánh bao từ trong túi ra?

- Ừ.

- Ngươi để cái bao này chung với bánh bao?

- Có vấn đề gì sao?

- Không có, ngươi giỏi. - Tiểu Du nuốt nước bọt, thề với lòng không bao giờ ăn đồ gì tên này đưa cho nữa. - Đừng bao giờ mời ta ăn, cám ơn.

- Có cũng không đủ mời ngươi ăn. - Cẩu Tử nhún vai, lại lấy ra thêm một cái bánh bao nhét vào miệng. - Ra hiệu cho ta.

Tiểu Du cố nén cảm giác muốn nôn ọe, tập trung vào tên lính hầu cận của Liêu đại nhân đang xiêu xẹo đi tới. May mắn là gia gia nó có quen với Hắc Miêu Bang, nó cũng quen một số vị đại ca bên đó nên nhờ họ để tâm đến tên này. Mấy ngày này không biết vì chuyện gì Liêu đại nhân một mực ở nhà, thậm chí cáo ốm không lên triều. Tên lính cũng được rảnh rỗi, cứ tối đến là lại tới Hồng Hoa Lầu ăn chơi nhảy múa. Tiểu Du nắm được lộ trình từ Hồng Hoa Lầu về nhà của hắn, còn cẩn thận tự mình đi xem một hôm mới quyết định mai phục ở đây. Dù sao tên này cũng là một người trưởng thành, nên nó phải rất cẩn thận chuẩn bị ‘đồ đạc’. Mọi thứ đã sắp xếp sẵn, chỉ còn chờ chó chui vào lưới.