Lần Đầu Tiên Chúng Tôi Gặp Nhau Đại Loại Là Thế Này

Chương 12




Đợi tới khi nước mắt của tôi lau sạch lên áo anh ấy rồi anh ấy mới kéo tôi ngồi xuống ghế, bắt đầu hỏi từng li từng tí một, giống như hỏi cung. Anh ấy hỏi vô cùng kỹ về những điểm mâu thuẫn trước sau, từ chuyện tôi đi xem mặt, nguồn gốc của chiếc nhẫn, cho đến nguyên nhân từ chối anh ấy… tôi thực sự ngạc nhiên, chuyện tình cảm thế này sao anh ấy lại suy nghĩ kỹ càng tới từng chi tiết thế này, xem ra không làm rõ thân phận độc thân và tâm ý của tôi thì anh ấy dự định sẽ làm con rùa rụt cổ cả đời này mất. Trên đời này đúng thực là còn một người nữa ngốc nghếch như tôi. Đàn ông đúng là một loại động vật có lòng tự tôn vô cùng mạnh mẽ, giống như gấu trúc, nhìn thì to lớn thế nhưng nếu ngắm trúng mũi nó thì chỉ cần một cây kim là có thể đánh ngã nó.

Đừng nghĩ bình thường anh ấy luôn tỏ vẻ hung dữ thế, thực chất là ngụy trang sự nhút nhát bên trong mà thôi. Khi anh ấy mở rộng lòng mình thể hiện tình cảm thì cũng giống như một đứa trẻ, rất dễ bị tổn thương. Đáng tiếc lúc đó tôi không biết. Chỉ nghe “Tình đơn côi”, yêu phải dũng cảm… muốn yêu thì đừng sợ đớn đau… thực ra, ai lại muốn bị tổn thương chứ, đặc biệt là bị người mà mình yêu thương làm tổn thương.

Cuối cùng anh ấy tổng kết: Hiểu nhầm giữa chúng ta lớn thế này, e rằng em phải chịu 40% trách nhiệm, em đã chuyển bao nhiêu tin đáng nghi như thế nhưng không hề có một lần giải thích thành thật nào cả. Thực là khiến tôi tức chết quá, tôi chỉ là một cô gái “mầm tình mới nở”, lơ ngơ lại ngại ngùng, nhút nhát tìm hiểu anh ấy. Liệu chúng tôi có thể tìm được sợi chỉ hồng nho nhỏ gắn kết chúng tôi lại, tôi cũng không hiểu trong lòng anh ấy tôi có phải là người đánh thức sợi dây đàn trong trái tim đó không…. Khổng tước đông nam phi, ngũ lý nhất bồi hồi*. Anh ấy chẳng hề thấu hiểu trái tim uyên ương hồ điệp của thiếu nữ nhỏ bé này. Tôi ngại phải giải thích với anh ấy, tôi chỉ có một chiêu. Mím môi, khóe mắt lại ngấn lệ. Anh vội vàng ôm lấy tôi rồi luôn miệng xin lỗi, nói: “Anh không nên trách em. Anh không tốt, anh không nên nhu nhược thế, dễ dàng từ bỏ thế, suýt nữa thì đánh mất em. Anh cứ chắc chắn là trong lòng em có người khác rồi, nếu như anh cứ sống chết bám lấy em thì lại sợ em khó xử. Nếu như thế thì thà anh từ bỏ còn hơn, để em sống thanh thản hơn”. Tôi gục đầu vào lòng anh khóc, nước mắt lại làm ướt đẫm một góc áo. Anh lại tiếp tục kể khổ: “Hai tháng nay anh sống có dễ dàng gì đâu”. Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh có tiểu thuyết khiêu dâm để đọc rồi, có gì mà khó sống chứ”. …. Dạy dỗ tức là không được tùy tiện khiến một người đàn ông xấu hổ, suýt nữa thì tôi đã thay thế cuốn tạp chí khiêu dâm của anh ấy rồi. Hai năm sau, chúng tôi kết hôn. Tôi phải nói rõ sao lại kéo dài thời gian thế, bởi vì chúng tôi yêu nhau tầm một năm, đến lúc nói chuyện hôn nhân mới thấy có nhiều chuyện bất đồng. Hôn nhân và tình yêu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, hôn nhân mà tốt đẹp thì giống như thiên đường, hôn nhân mà không tốt thì như dưới địa ngục, độc thân cũng may là còn ở nhân gian. Sau đó chúng tôi quay trở về cuộc sống độc thân để ngẫm nghĩ một thời gian, lúc đó mới hiểu khi nhiệt độ nóng bỏng của tình yêu giảm, tình yêu không hề ra đi, mới biết ngày dung nham để nguội sẽ biến thành tảng đá lớn chính là ngày chúng tôi biến câu chuyện cổ tích tình yêu của mình thành hiện thực. Thế là sau 33 ngày chia tay, tôi nhận được tin nhắn của anh ấy. “Có phải anh để lạc em rồi không?”. Câu chuyện này lại có cơ hội được kể với mọi người rồi. Lúc trang trí phòng cưới, có một vị trưởng bối tặng chúng tôi một bức tranh chữ, chúng tôi treo nó ở phòng khách: “Yêu là sự nhẫn nại lâu dài, lại có ân tình. Yêu không phải đố kỵ. Yêu không phải khoe khoang. Không điên cuồng, không làm việc ngại ngùng. Không cầu lợi ích cho bản thân. Không dễ dàng bực tức. Không tính toán cái xấu của người khác. Không thích bất nghĩa. Chỉ thích chân lý. Làm việc gì cũng bao dung. Việc gì cũng tin tưởng. Việc gì cũng chờ đợi. Việc gì cũng nhẫn nại. Tình yêu mãi không nghừng nghỉ”. Chồng tôi nói: “Yêu cầu cao thế, nếu anh không làm được thì hãy cho anh một chút cơ hội và niềm tin nhé. Anh không thể mất em”. Tôi nói: “Không đâu. Bao nhiêu người đều bước qua em. Chỉ có anh suýt nữa đâm chết em mà thôi”.HẾT