Lan Lăng Vương

Quyển 1 - Chương 7: Hỏi chàng còn bao nhiêu sầu




Đêm hôm đó, tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Yến tiệc Hoàng gia, tiếng sáo vui tai, trên vũ đài có các vũ cơ nhảy múa uyển chuyển cùng với tiếng ca rung động lòng ngườibở.. Còn trong mắt tôi chỉ nhìn thấy những món ăn thịnh soạn, nhớ lại canh bạc ban nãy, tôi vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Chỉ cắm đầu vào ăn, cứ như thể đang cố gắng bổ sung phần tâm lực và thể lực vừa tiêu hao ban nãy.

Vũ Văn Dung và Vũ Văn Dục chẳng mấy khi gặp nhau nên có rất nhiều điều để nói. Tôi muốn yên tĩnh một mình nên lặng lẽ rời bàn, đi về phía Lãnh Ngọc trì ở gần Đăng Tâm đình.

Lãnh Ngọc trì rất rộng, giống như một mặt hồ phẳng lặng. Dưới ánh đèn đêm lòng chợt thấy mơ màng, nó như một viên ngọc lạnh giá tỏa sáng trong thâm cung nội viện huy hoàng, sang trọng. Bên bờ hồ có những cành liễu mềm mại rủ mình trên mặt nước, cơn gió đêm nhè nhẹ thổi tới, vuốt ve trên mặt tôi, hít sâu một hơi, cảm thấy cả trái tim lẫn cơ thể đều dễ chịu hơn nhiều.

Tôi men theo cây cầu gỗ dài hẹp đi tới tòa thủy tạ nằm giữa Lãnh Ngọc trì, xung quanh là sóng nước xanh thẳm gợn lăn tăn, cảm giác như mình đang đứng giữa đại dương mênh mông, chẳng còn phiền não, nhưng lại có cảm giác cô tịch khó chịu.

Giang rộng hai tay, ngẩng đầu nhìn lên.

Trên nền trời xanh thẳm, một vầng trăng khuyết cong cong như lưỡi liềm. Tôi đứng một mình, làm bạn với cái bóng của chính mình. Một chú uyên ương đáp qua mặt nước xanh ngọc, tạo ra một âm thanh rất khẽ, tim tôi bỗng thắt lại bởi cảm giác cô đơn. Cơn gió nhẹ thổi qua, bóng trăng dưới nước lay động, một cánh bèo khẽ xoay tròn, tạo thành một bức tranh thủy mặc vô cùng đẹp.

Quay phắt đầu lại, tôi thầm cảm thấy có người đang đứng ở Đăng Tâm đình lặng lẽ nhìn tôi, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân xa lạ, từng bước, từng bước rất nhỏ nhưng vẫn có thể khiến tôi nghe thấy.

Quay đầu lại, thấy Hộc Luật Quang đang đi về phía tôi, trong ánh mắt chứa đựng sự thú vị và đùa cợt: “Thanh Tỏa cô nương, đã nghe đại danh từ lâu.”

“Ngài cũng vậy.” Tôi hơi khựng lại, rồi bật cười nói. Danh tướng Bắc Tề Hộc Luật Quang tiếng thơm lẫy lừng, lại là một mỹ nam đường hoàng, ấn tượng của tôi về hắn không thể nào xấu được.

“Vậy nàng có biết ta nghe ai nhắc tới nàng không?” Hộc Luật Quang nhếch miệng lên cười, đôi lông mày kiếm hơi nhếch lên, ý cười trong mắt càng nồng hơn.

Tôi kinh ngạc liếc hắn một cái, trong đầu lập tức hiện lên cái tên đó, rồi cảm thấy hốt hoảng. Hắn và Lan Lăng Vương đều là tướng lĩnh của Bắc Tề, chẳng nhẽ là… Lan Lăng Vương? Đột ngột nhớ tới cái tên này khiến tim tôi nóng bừng, ngay sau đó là cảm giác chua xót, mở lớn mắt nhìn hắn như không dám tin, bao nhiêu tâm trạng đan xen vào nhau, nhưng lại sợ rằng mình đã đoán nhầm.

“Là người đó?”

Hắn quan sát biểu cảm của tôi, dường như biết tôi đang nghĩ gì. Cười nhạt rồi gật đầu: “Lan Lăng Vương đã nhắc về nàng với ta.”

Lan Lăng Vương, Cao Trường Cung.



Tôi vô tình đi vào chiến trường, như thể xảy chân rơi xuống địa ngục, chỉ có vòng tay của chàng là ấm áp, bình an. Tà áo trắng như tuyết bay phần phật trong gió, dường như không vương chút bụi trần. Đôi mắt sáng lấp lánh sau chiếc mặt nạ nanh ác khiến tôi thấy an tâm kì lạ.

Suýt chút nữa thì rơi vào tay con rối của Nhan Uyển, lúc đất trời điên đảo, chàng như một tia sáng lao tới cứu tôi. Trong buổi chiều chạng vạng ánh hoàng hôn, chàng đứng trong cơn gió lạnh dưới bức tường, tà áo bay lên, trông như thần tiên trên trời.

Chàng bắt cóc tôi làm con tin, ánh tịch dương chiếu rọi, trải ánh hồng lên dòng suối trong vắt, tôi tinh nghịch muốn gỡ chiếc mặt nạ trên mặt chàng, lại vô tình hôn lên môi chàng…

Tôi không biết gương mặt đằng sau tấm mặt nạ màu bạc kia có độc ác hay không, tôi chỉ biết bờ môi chàng mềm, ấm và thật dịu dàng, nó khiến tôi không thể nào quên được.

Nửa đêm thanh tĩnh bên cổng Tây thành, tôi chờ mãi, chờ mãi mà chàng không tới… Khắc khoải, thất vọng và bất cam đã gắn kết lại thành một nỗi cô đơn vô bờ.



Kí ức trong đầu như một cơn bão cuộn lên, tôi cố ép mình phải quay người đi và cố ý che giấu sự run rẩy rất khẽ trong giọng nói của mình, giả bộ như không có gì.

“Ồ, vậy sao?”

“Người đó bảo ta gửi lời tới nàng.” Hộc Luật Quang bước lên một bước, giọng nói gần hơn một chút.

Không biết vì sao, nỗi tủi thân của tôi trong giây phút bùng phát.

“Ta ở dưới thành lầu khổ sở chờ đợi một đêm chỉ đổi lại một câu nói của chàng thôi sao? Chàng bảo ngài nói với ta điều gì, xin lỗi hay đáng đời? Chàng hứa với ta là sẽ đưa ta đi, vì sao lại lừa ta, vì sao?” Tôi quay phắt đầu lại, phẫn nộ nhìn hắn, trong giọng nói tràn đầy sự ai oán, thù hận.

Giọng nói dần dần tan đi, để lại sự tĩnh lặng trong giây lát. Những cành liễu mềm mại khiêu vũ trong gió, lướt qua mặt nước của Lãnh Ngọc trì, phát ra tiếng động rất khẽ. Hộc Luật Quang cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt có vài phần như thăm dò, vài phần như bỡn cợt, vài phần như thấu hiểu.

Tôi ý thức được rằng phản ứng của mình hơi quá khích, cố ép mình quay đầu đi, thở dài một tiếng, nói: “Thôi bỏ đi, tôi và chàng chẳng qua chỉ có duyên vài lần gặp mặt. Thậm chí đến dung mạo thực sự đằng sau tấm mặt nạ của chàng ta còn không biết. Ta vốn cũng chẳng có tư cách gì để yêu cầu chàng làm việc gì cho ta.” Nói rồi tôi thấy lòng mình thật chua chát, quay người tránh hắn, bước lên cây cầu đi vào bờ.

“Không phải người đó không muốn tới… Mà là không thể tới.” Giọng nói của Hộc Luật Quang vang lên sau lưng, tôi thoáng dừng chân. Tôi thấy tim mình run rẩy, đứng yên bất động, không quay đầu lại.

“Hôm đó Đột Quyết xâm phạm, biên cương cấp báo, Lan Lăng Vương phải đưa các binh sĩ mình giải cứu được đi cả đêm về nước Tề. Sự việc xảy ra quá đột ngột, người cũng chỉ là bất đắc dĩ.”

Tôi thấy tim mình dường như được nới lỏng ra, nỗi ấm ức tràn ngập trong tim dần lắng lại, nghiêng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.

Hộc Luật Quang chầm chậm đi về phía tôi: “Lan Lăng Vương báo ta gửi lời tới cô nương, nói rằng lời hứa của người vẫn còn hiệu nghiệm, nếu cô nương muốn thì lần này có thể cùng ta rời khỏi nước Chu, người sẽ ở Kim Dung thành chờ nàng.”

“Chàng thực sự nói như vậy sao?” Tôi dường như không dám tin vào tai mình, hỏi khẽ, trong tim trào dâng một cảm giác hân hoan, vui sướng, nhưng lại cảm thấy niềm vui này đến quá bất ngờ, bởi vậy thấy thấp thỏm không yên.

“Hộc Luật Quang ta nhận ủy thác của người khác, tuyệt đối không có nửa lời bỡn cợt.” Hộc Luật Quang cất đi vẻ mặt thăm dò bỡn cợt, nghiêm mặt nói.

Khóe môi tôi mấp máy, một tiếng thở dài từ sâu thẳm trong tim thoát ra: “Nhưng ta… Nhưng hôm nay đã khác ngày xưa.”

Tôi hôm nay đã không còn là một tôi của ngày hôm đó bất chấp tất cả nữa. Tôi phải đường đường chính chính đi cùng với Vũ Văn Dung, tôi phải tìm được gương Thanh Loan trước Hương Vô Thần. Sự thất hứa của chàng ngược lại khiến tôi tỉnh táo hơn, cho dù là ỷ lại vào chàng đến đâu thì trong khoảng không gian xa lạ này, người mà tôi có thể thực sự tin tưởng chỉ có bản thân mình mà thôi. Huống hồ tôi là Đoạn Mộc Liên, người kế thừa gia tộc Đoạn Mộc, tôi có sứ mệnh và trách nhiệm của mình, làm sao có thể để cho thế lực thần bí sau lưng Hương Vô Thần lạm dụng gương Thanh Loan.

“Ta đã hứa với Lan Lăng Vương. Cho dù phải mất cái mạng này cũng sẽ đưa nàng đi.” Giọng nói của Hộc Luật Quang rất nhẹ, nhưng lại vô cùng rõ ràng. Hắn tưởng rằng tôi đang lo lắng vì sự canh gác nghiêm ngặt trong Hoàng cung.

“Cảm ơn ngài. Có điều ta không thể đi được… Còn việc khác quan trọng hơn đang chờ ta làm.” Hắn và tôi chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt mà đã nói những lời đó thực sự khiến tôi rất cảm kích.

Tôi loáng thoáng nhớ rằng vị danh tướng Hộc Luật Quang trung quân hiếu quốc này cuối cùng có kết cục rất thảm hại. Muốn trách phải trách gã Hoàng đế hôn quân Bắc Tề trúng phải kế phản gián của kẻ địch, giết lầm trung thần. Mà điều châm biếm hơn là kẻ lập ra kế phản gián này chính là vị phu quân hữu danh vô thực của tôi, Chu Vũ Đế – Vũ Văn Dung.

Rồi lại nghĩ tới kết cục bi kịch của Lan Lăng Vương bị ban rượu độc, tôi khựng lại nhìn Hộc Luật Quang tới từ Bắc Tề cũng đang nhìn tôi, bất giác thấy tim mình nhoi nhói. Một cảm giác bất lực và kiệt sức lan dần khắp cơ thể. Biết trước kết cục nhưng không thể thay đổi, đây chính là nỗi bi ai của sự tiên tri.

Hộc Luật Quang nhìn thấy ánh mắt trong phút chốc bỗng trở nên phức tạp của tôi thì hơi hoang mang, giọng nói nhỏ xíu như một tiếng thở dài: “Nàng là nữ nhân thứ hai có thể khiến Trường Cung phải để tâm đến.”

“Vậy người thứ nhất là ai? Nàng ta… tên Lạc Vân phải không?” Dừng lại giây lát, rồi tôi hỏi khẽ, gần như là vô thức. Lạc Vân, tôi từng nghe A Tài vô tình nhắc tới cái tên này. Từ sau lần đó, nó đã in đậm trong đầu tôi, một trực giác mách bảo rằng cái tên này có mối quan hệ không thể chia cắt với Lan Lăng Vương. Từ biểu cảm ban nãy của Hộc Luật Quang thì có thể thấy giữa chàng và nàng dường như từng có một quá khứ sâu sắc mà người ngoài không thể xen vào được. Chỉ có điều suy đoán này vừa mới thoáng qua trong đầu mà một cảm giác chua chát vì đố kỵ đã dâng lên.

Mới nghe thấy hai tiếng “Lạc Vân” từ miệng tôi, Hộc Luật Quang đã ngỡ ngàng, rồi nhìn tôi bằng vẻ hồ nghi xen lẫn cảnh giác, trong ánh mắt dường như còn có một sự sửng sốt đến khó tin. Hắn chăm chú nhìn tôi giây lát, dường như đang muốn thông qua biểu cảm của tôi để xác định xem tôi biết bao nhiêu việc liên quan tới Lạc Vân, rồi sau đó mới trở lại vẻ mặt bình thường, giả bộ như không nghe thấy câu hỏi của tôi, thần sắc bình thường và lễ độ.

“Lời ta đã chuyển, đi hay không là tự do của nàng. Nếu cô nương thay đổi chủ ý thì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.” Nói xong bèn quay người đi vào bờ.

Tiếng ve sầu rả rích kêu lên từ đằng xa.

Tôi đứng một mình giữa Lãnh Ngọc trì, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, một mình ngồi bó gối bên bờ nước, nhìn ánh trăng bằng bạc lạnh lẽo chiếu xuống, tâm trạng vô cùng phức tạp nhưng không thể nói rõ được mình đang như thế nào?

Vì Lan Lăng Vương sao?

Hay là vì cái tên “Lạc Vân” nghe có vẻ rất hay. Mà tôi thì vì cái gọi là trách nhiệm, đã từ bỏ lựa chọn trong lòng, làm như thế là đúng hay sai?

2.

Sau lưng vang lên hơi thở quen thuộc, trong khoảng không gian tĩnh mịch này, nó vô cùng rõ ràng.

“Là chàng sao?” Tôi vẫn ngồi bó gối, quay đầu về phía sau, đối diện với đôi mắt đen láy lạnh lùng của Vũ Văn Dung, ánh mắt chàng thâm trầm và phức tạp, trong sóng mắt đen như mực của chàng dường như còn chứa đựng rất nhiều tình cảm mà tôi không thể hiểu được, hỉ nộ khó đoán.

Tôi nhướng mày hỏi: “Yến hội tan rồi sao?” Những yến hội trong Hoàng cung thường kéo dài tới nửa đêm, từ đằng xa vẫn vang lên tiếng sáo trúc, có lẽ là chàng bỏ đi trước.

Vũ Văn Dung đứng ngược sáng, nơi mắt chàng có một bóng râm khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của chàng. Chỉ biết chàng đang nhìn tôi chăm chú, dường như muốn xuyên thấu tâm tư của tôi. Không trả lời.

“Sao chàng không nói gì?” Tôi chớp mắt, kinh ngạc nhìn chàng.

Trong mắt Vũ Văn Dung dường như có một ngọn lửa đột nhiên sáng bừng lên, nhưng vẫn im lặng không nói.

“Chàng đã không muốn bị người khác làm phiền thì ta đi là được chứ gì.” Tôi bực bội đứng lên, vòng qua chàng, đi về phía bờ. Chúng tôi vừa mới nắm tay nhau thoát được một kiếp nạn, vậy mà giờ chàng có thái độ gì hả? Vũ Văn Dung, chàng thực sự khiến ta chẳng thể nào nắm bắt được.

“Dừng lại!” Cây cầu rất hẹp, tôi đi qua người chàng. Mùi rượu lẫn với mùi đàn hương đặc biệt trên người chàng phả tới. Chàng đột nhiên nắm lấy tay tôi từ phía sau, lòng bàn tay nóng như lửa đốt.

“Làm gì?” Tôi quay đầu lại, ngẩng lên nhìn chàng, ngạc nhiên hỏi.

“Vừa nãy Hộc Luật Quang nói gì với nàng?” Chàng đột nhiên kéo tôi lại gần, giọng nói rất thấp, trong đáy mắt dâng lên một sự phẫn nộ. “Nguyên Thanh Tỏa, ta thực sự càng lúc càng không thể hiểu được nàng!”

Tôi hơi khựng lại, thì ra bóng người đứng sau rặng liễu ở Đăng Tâm đình ban nãy là chàng.

Nhưng tôi chẳng làm việc gì mất mặt, cho dù có làm thì cũng chẳng liên quan gì tới chàng, chàng có tư cách gì để hỏi tội tôi. Đầu óc tôi vốn đã rối như tơ vò, lúc này càng thấy bực bội, giằng mạnh tay ra nhưng không thể thoát khỏi bàn tay chàng. Tôi giận dỗi nói: “Không hiểu được thì đừng hiểu nữa, buông ta ra!”

Thấy tôi như vậy, Vũ Văn Dung đã ngà ngà say đột nhiên đại nộ, siết chặt cổ tay tôi, giơ lên tới trước ngực chàng, lạnh lùng nói: “Nàng có biết thế nào là phụ đức, phụ đạo không[1]? Quyến rũ Hộc Luật Quang đã đành, lại còn liếc mắt đưa tình với Hoàng huynh của ta, Nguyên Thanh Tỏa, rốt cuộc nàng muốn cái gì?” Nói rồi chàng hất mạnh tay ra, khiến tôi ngã xuống đất.

[1] Đức hạnh và đạo làm nữ nhi.

Người tôi đau nhói, phẫn hận nhìn chàng, kinh hãi và giận dữ đan xen, hòa lẫn với nỗi tủi thân ban nãy, nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự bướng bỉnh không chịu thỏa hiệp, bật cười mỉa mai, khóe môi nhếch lên: “Ta muốn gì? Ta muốn giao dịch với chàng. Chẳng phải chàng là người rõ nhất sao?”

Vũ Văn Dung thấy tôi phản ứng như vậy thì hơi ngỡ ngàng.

“Ta từng nói, chàng cũng đã đồng ý, nếu đêm nay trôi qua thuận lợi thì chàng sẽ làm một vụ giao dịch với ta.” Tôi gượng đứng dậy, cố gắng sao cho tư thế của mình thật đẹp. Động tác nho nhã chỉnh lại váy áo, đi tới bên cạnh chàng, ngẩng đầu nhìn sát vào mắt chàng, nói: “Chàng chẳng phải kẻ tầm thường, không cam tâm khuất phục trước người khác. Ta giúp chàng bước lên Hoàng vị của Chu quốc, chàng cho ta tự do, để ta mang gương Thanh Loan đi, thế nào?”

Vũ Văn Dung sửng sốt, nộ khí trong đáy mắt tan dần đi, biến thành một vẻ lạnh lùng đến tỉnh táo, ánh mắt đanh lại, nhìn tôi tóe lửa, lặp lại: “Gương Thanh Loan?”

“Đúng! Ta vẫn luôn tìm gương Thanh Loan. Nếu không thì đã cao chạy xa bay từ lâu rồi, đâu có tự chui đầu vào rọ, tới phủ Tể tướng.” Lúc này tôi bất chấp nỗi sợ hãi, lườm chàng một cái, bực bội đáp.

Dưới ánh trăng bàng bạc, mặt nước Lãnh Ngọc trì dao động, soi lên gương mặt Vũ Văn Dung, gương mặt chàng được phủ một ánh sáng lạnh lẽo, cô tịch. Đáy mắt chàng tối đi, rồi lập tức lóe lên một tia nhìn lạnh lẽo.

“Nàng muốn có gương Thanh Loan? Gương Loan xuất hiện, thiên hạ quy về một mối. Thì ra nàng cũng có dã tâm này!”

Tôi giật mình. Chàng cũng biết ý nghĩa thực sự của gương Thanh Loan sao? Hôm đó ở phủ Tể tướng, Hương Vô Thần đã nói là “Thanh Loan nhất xuất, thế tất vong quốc”. Thì ra chàng chưa bao giờ tin vào câu đó.

“Chả trách nàng cố ý thu hút sự chú ý của Hoàng huynh. Nguyên Thanh Tỏa, thì ra ta đã quá xem thường nàng.” Giọng nói của chàng lạnh như băng, mang theo một vẻ khinh bỉ và châm biếm không giấu giếm.

Tôi hằn học lườm chàng, đối mặt với đôi mắt phẫn nộ tới mức bình tĩnh dị thường của chàng, tôi càng càm thấy một sự uy hiếp đáng sợ. Có lẽ ai nhìn thấy cũng sẽ hoảng sợ mà rút lui. Tôi cũng thấy hoảng loạn, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường, yếu ớt nói bằng giọng giận dỗi: “Quân tử nhất ngôn, chàng đã đồng ý với ta rồi. Bây giờ muốn nuốt lời cũng không được nữa.” Nói rồi tôi quay người bỏ đi vào bờ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của chàng.

Nhưng khi tôi đi qua trước mặt chàng, chàng đột nhiên lắc nhẹ thân mình rồi giữ tôi lại. Tôi không kịp đề phòng, mất thăng bằng rồi đổ nhào về phía sau, chàng đỡ lấy thắt lưng tôi, nhưng không dùng lực, chỉ để mặt tôi ngã ngửa ra sau, nửa người treo lơ lửng trên mặt nước.

Tôi hốt hoảng, hai tay vô thức túm lấy áo chàng, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng của chàng. Xung quanh yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy nước chảy róc rách rất khẽ, tôi đang ở trên mặt nước Lãnh Ngọc trì, hai bên là sóng nước lấp lánh như thủy ngân.

Chàng cúi nhìn tôi, chỉ cần chàng buông tay ra là tôi sẽ rơi vào hồ nước lạnh như băng bên dưới.

“Nàng tưởng rằng nàng có tư cách nói điều kiện với ta sao?” Giọng nói của chàng rất sâu, rất trầm, ngoài nộ khí và vẻ âm lạnh dường như còn có chút gì như bất lực và đau đớn. Nói rồi bàn tay đang giữ thắt lưng tôi nới lỏng ra, sau lưng tôi càng thêm trống trải, kinh hãi kêu lên một tiếng, hai tay vô thức bám lấy chàng.

“Nguyên Thanh Tỏa, ta muốn nàng biết rằng, mạng của nàng là của ta, ta muốn nàng sống thì nàng sống, ta muốn nàng chết thì nàng chết.” Tôi ngẩng đầu nhìn chàng, gương mặt với những đường nét thanh tú như tượng tạc của chàng thâm trầm và nham hiểm. Đúng thế, suýt chút nữa thì tôi quên rằng từ trong xương tủy, Vũ Văn Dung là một người vô cùng kiêu ngạo, làm sao tôi có thể đối đầu với chàng?

Tôi càng muốn đi thì chàng càng muốn giữ tôi lại. Huống hồ, chàng đã biết ý nghĩa thực sự của gương Thanh Loan, làm sao chàng có thể giao nó cho tôi?

Nghĩ tới hoàn cảnh của mình lúc này, tôi thấy thật tủi thân, khóe mắt nóng bừng, một giọt lệ trong vắt long lanh trong mắt. Gương mặt anh tuấn của chàng mờ dần đi, trong mắt chàng thấp thoáng một vẻ như luyến tiếc, rồi nhanh chóng biến mất, lại khôi phục lại vẻ âm u, lạnh lẽo.

“Nàng biết không, thứ nhiều nhất trong Lãnh Ngọc trì chính là oan hồn, tất cả những kẻ đã chết đều không biết trời cao đất dày y như nàng?”

Tôi chẳng còn lòng dạ nào nghe lời chàng nói, cũng không muốn rơi lệ trước mặt chàng, đột ngột đẩy mạnh chàng ra, Vũ Văn Dung không kịp phòng bị, nét kinh hoàng hiện lên trong mắt. Trong giây lát, tôi ngã ngửa ra sau và rơi xuống mặt nước hồ lạnh lẽo như ngọc của Lãnh Ngọc trì.

Tiếng nước bắn lên tung tóe, hòa vào tiếng thở hổn hển của tôi, tôi thấy lạnh buốt. Nước hồ không sâu lắm, chỉ chưa tới ngực tôi. Chiếc váy voan mỏng màu hồng phấn nổi lên trên mặt nước, như một đóa hoa sen rũ rượi.

Má tôi lành lạnh, không rõ là vì nước hồ hay nước mắt. Tôi đứng giữa làn nước lạnh, nhìn Vũ Văn Dung không chớp mắt, giọng nói bướng bỉnh và bi ai, lạnh lùng nhấn từng tiếng: “Tính mạng của ta là của ta, nó không thuộc về bất cứ ai khác.”

Vũ Văn Dung đứng từ trên cao nhìn xuống tôi, đôi mắt sâu thẳm đột nhiên dấy lên một tình cảm phức tạp, kinh ngạc, thương xót, bất lực. Còn có rất nhiều thứ khác mà tôi không thể nói rõ được.

“Đã ghét ta như vậy, đã không tin ta như vậy thì vì sao còn giữ ta lại bên mình? Vũ Văn Dung, người thực sự khiến người khác không hiểu nổi là chàng mới đúng.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn chàng, giọng nói phút chốc chuyển sang sự hoang mang, hốt hoảng.

Thực ra với tâm cơ và năng lực của chàng, tôi có thể giúp chàng làm được gì? Chẳng qua chỉ là phối hợp với chàng diễn vài vở kịch trước mắt người ngoài, rồi nói tốt cho chàng vài câu trước Vũ Văn Hộ. Chỉ có điều đối với chàng mà nói, con đường dài dằng dặc trước mặt còn chưa biết tương lai, mà tôi thì đã chắc chắn rằng chàng sẽ thắng.

Vũ Văn Dung đứng dưới tòa thủy tạ, ánh mắt phức tạp cúi xuống nhìn tôi, trong đôi mắt lấp loáng ánh sáng bàng bạc, chỉ có điều nó vô cùng phức tạp, chẳng nói lời nào.

Tôi quay đầu đi, nhờ trở lực vô hình của dòng nước để xoay người, bơi về phía bờ. Đột nhiên tôi lại dừng chân lại, quay lưng về phía chàng: “Ta biết chàng ghét bị người ta uy hiếp. Chỉ tiếc là ta cũng thế.”

Một cơn gió đêm thổi tới, bộ quần áo ướt sũng dính chặt vào cơ thể, tôi rùng mình, cả người run rẩy, nhưng vẫn cố đứng thẳng lưng, bước từng bước về phía bờ. Ánh mắt chàng đột nhiên dấy lên một vẻ thương xót sâu sắc, khóe môi mấp máy nhưng vẫn không nói gì. Vạt áo voan mỏng màu hồng phấn nổi trên mặt nước, rồi nhẹ nhàng chuyển động theo làn thu ba, trông như một đóa hoa lúc nở lúc khép, mang theo tiếng nước chảy rất khẽ.

Tôi không hề quay đầu lại.

Nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của chàng dán sau lưng. Ánh mắt ấy rất sâu, rất nồng, rất phức tạp. Tôi lại một lần nữa kích nộ chàng rồi sao? Thực ra tôi đâu muốn như thế.

Tôi loạng choạng bước lên bờ, cơn gió lạnh ập đến, rời khỏi nước, tôi lại càng thấy lạnh. Cả người tôi run lẩy bẩy, ôm chặt đôi vai mình theo bản năng, đôi tay gầy gò trắng bệch dưới ánh trăng.

Bên cạnh vang lên tiếng bước chân gấp gáp, có người đang đi nhanh về phía tôi, tôi còn chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã thấy người ấm áp. Một chiếc áo choàng rất dày bằng lụa màu vàng đã ôm chặt lấy tôi, trên đó còn có hình vẽ Cửu long tại thiên được thêu bằng chỉ màu, tôi giật mình, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, người đó mặc một chiếc trường bào bằng gấm màu vàng, đang cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt tràn đầy vẻ thương xót, dịu dàng.

Là Vũ Văn Dục.

“Hoàng thượng!” Tôi buột miệng gọi, rồi lập tức vô thức quay đầu về phía Vũ Văn Dung. Chàng vẫn tưởng giữa tôi và Hoàng thượng có điều gì đó, giờ tình cảnh này chẳng phải càng khiến chàng thêm nghi ngờ.

Nhìn từ đằng xa, Vũ Văn Dung đứng một mình trên tòa thủy tạ nhỏ giữa hồ, vầng trăng lạnh treo cao, xung quanh mặt hồ lăn tăn gợn sóng lấp lánh, cơn gió đêm cuốn nhẹ chiếc trường bào của chàng, đúng thật là ngọc thụ lâm phong. Chàng nhìn về phía tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của chàng.

Vũ Văn Dục đứng bên cạnh tôi nhìn về phía Vũ Văn Dung qua Lãnh Ngọc trì lấp lánh ánh trăng, biểu cảm cũng khó đoán biết. Hai người cứ nhìn nhau như thế, tôi đứng ở giữa, đột nhiên cảm thấy bức tranh này thật là lạ thường.

Không gian bỗng trở nên tĩnh mịch, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy tiếng những giọt nước từ trên tóc tôi chầm chậm nhỏ xuống. Tôi lặng lẽ quay người, đi về phía cửa Hoàng cung. Nhưng đúng vào lúc này thì một đôi tay đột nhiên giơ ra trong bóng tối, đẩy mạnh tôi xuống hồ. Tôi thất kinh hét lên, nhưng đột nhiên hai tai như bị bịt chặt, không nghe thấy âm thanh gì cả… Thấp thoáng nhìn thấy gương mặt kinh hãi và lo lắng của Vũ Văn Dung, chàng đưa tay về phía tôi, tôi ra sức vẫy vùng để với lấy chàng, nhưng mặt nước dường như đã biến thành một lớp thủy tinh kín như bưng, chia cách tôi với chàng ra hai thế giới.

Trong hồ nước lạnh lẽo, tôi nhìn thấy vô số bộ hài cốt chất đống dưới đáy hồ, một bộ xương trắng quấn chặt lấy tôi, một giọng nói quái dị vang lên bên tai: “Nam nhân đó là bậc cửu nghĩ chí tôn, có hắn ở bên nên ta không dám đụng vào ngươi. Nhưng giờ ngươi lại tự nạp mạng tới đây. Chẳng phải hắn từng cảnh giới ngươi rồi sao? Lãnh Ngọc trì toàn là các oan hồn, ta cũng không ngờ có thể bắt được một thế thân tốt như vậy. Ngươi tới thì ta có thể đi. Đáy hồ lạnh lẽo, nhân quỷ giao nhau, từ nay về sau ngươi sẽ không bao giờ nhìn thấy kẻ địch trong nhân gian nữa rồi.”

Tôi kinh hoàng, cố gắng vẫy vùng, nhưng đôi bàn tay như cành gỗ khô bị quấn đầy loài thủy tảo thối rữa, kéo mạnh tôi xuống đáy hồ. Tôi dốc hết toàn lực vẫn không thể ngoi đầu lên, thủy tảo màu xanh đậm lặng lờ trôi, phảng phất như một nụ cười nanh ác trong đêm tối.

Tôi cùng với bộ xương trắng chìm xuống đáy hồ, hơi thở của tôi dần trở nên nặng nề, chuyện cũ như một bộ phim điện ảnh chầm chậm lướt qua trước mắt…

Tôi nhìn thấy trên sa trường máu nhuốm không gian, chàng mang chiếc mặt nạ màu bạc, trong đôi mắt sâu thẳm tỏa lên một vẻ rạng ngời như thấu tỏ lòng người.

Tôi nhìn thấy chàng trong bộ bạch y đang ngồi bên bờ suối rửa vết thương cho tôi, lòng bàn tay chàng tỏa ra hơi ấm dịu dàng. Lan Lăng Vương. Ta còn chưa kịp nhìn thấy dung mạo đằng sau tấm mặt nạ của chàng, sao ta có thể… chết đi như thế này? Ta không cam lòng, không cam lòng…

Nước hồ lạnh lẽo, hơi lạnh thấm vào da thịt tôi, tứ chi tôi… Tôi nhắm chặt mắt, chẳng còn sức để vùng vẫy, nhưng có một giọt nước mắt đau lòng chảy ra, rồi lặng lẽ tan trong khoảng không gian lạnh lẽo xung quanh…

Trong lúc mơ màng, dường như tôi nghe thấy giọng nói của Vô Thần đạo nhân, ông ta nói, “Ngươi đã là oan hồn trong thiên la địa cung của ta thì không nên đụng tới người có liên quan tới Hương Vô Thần.” Lời nói còn chưa dứt, bàn chân tôi bỗng nhói đau.

Trái tim của tuổi trẻ thì ra đánh mất thật dễ dàng. Không chịu nổi những đêm xuân cô quạnh, một mình ngồi trầm tư dưới ánh trăng.

Tôi tưởng rằng tôi chẳng quan tâm.

Nhưng mọi việc giữa chàng và nàng vẫn ở trong tim tôi, biến thành một nỗi bi ai khổng lồ.

“Thềm ngọc cô quanh lạnh hơi sương

Trăng sáng soi vàng thềm ca vũ

Người xưa giờ chẳng quay lại nữa

Hóa đám tro tàn của ngày nay”.

Cho dù tình yêu đã từng mãnh liệt đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi trong hạt bụi của thời gian, chẳng còn ai biết đến. Giang sơn gấm vóc, yến oanh líu lo, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng phồn hoa kéo dài suốt đời mà thôi.

Vậy thì ta với chàng có điều gì mà không buông ra được?

Nhất vũ khuynh thành, nhất kiến khuynh tâm, năm tháng cũ tươi đẹp rồi cũng thành xa lạ.

Chỉ là xuân đã tàn quá nhanh.

Cuộc đời… kết thúc như vậy sao?

Nhưng tôi không cam tâm, tôi còn chưa nhìn thấy gương mặt thực sự của Lan Lăng Vương… Tôi còn chưa chính miệng hỏi chàng, vì sao lại thất hứa, vì sao lại khiến tôi chờ đợi… chờ tới đau lòng, mà vẫn không nhìn thấy chàng?

Một đời… duyên tận rồi sao?