Lan Nhân. Bích Nguyệt

Quyển 2 - Chương 39: Yêu hồn vô tình- 2




Anh Sơn đoạt bảo, Đông Hải tàn sát, tất cả những chuyện này diễn ra vì mục đích gì?

Vân Vô Nhai không trả lời, chỉ nhìn thi thể đẫm máu của đám thuộc hạ tràn ngập boong thuyền, rồi ngước lên nhìn Lan Thất,“Mối thù hôm nay tại hạ sẽ nhớ kỹ.” Hất tay, những người còn lại thuộc Đông Hải tung mình nhảy về thuyền.

“Ba ngàn huyết cừu cũng xin các hạ nhớ kỹ.” Lan Thất phe phẩy quạt ngọc chẳng thèm bận tâm.

Vân Vô Nhai sau khi trở lại thuyền mình, nhìn về phía hòn đảo mà nói:“Chư vị khách quý đến Đông Hải, vốn tại hạ tới để ‘nghênh đón’, nhưng bây giờ xem ra, mời các vị tìm đường đến đảo Đông Hải thì hay hơn.”

“A……” Lan Thất cười,“Đạo đãi khách của các hạ thật chẳng tốt chút nào, cho nên lúc chúng ta tới đảo, xin trăm ngàn lần đừng trách khách đến vô lễ.”

“Tại hạ xin ở đảo Đông Hải đợi chư vị.” Vân Vô Nhai dẫn người đảo Đông Hải rời đi.

Bốn chiến thuyền lớn lướt như tên bắn, Vân Vô Nhai đứng ở mũi thuyền, nhìn hòn đảo nhỏ càng lúc càng thu hẹp dần theo tầm mắt.

“Thiếu chủ, chúng ta lần này cứ thế trở về tay không sao?” Có tên thuộc hạ xin chỉ thị Vân Vô Nhai.

“Không còn cách nào khác.” Vân Vô Nhai khoát tay ý bảo hắn lui xuống,“Cuối cùng rồi bọn họ cũng lên đảo, chẳng qua là bằng cách khác thôi.”

“Thiếu chủ, ngài bị thương, xin hãy vào khoang thuyền để thuộc hạ cho người chữa trị.” Có thuộc hạ tiến lên nói.

Vân Vô Nhai cúi đầu nhìn vết thương trên vai, xoa lồng ngực nhói đau. Không thể tưởng được, võ công của Hoàng triều võ lâm tam công tử lại cao đến mức này, hơn nữa so với những chuyện điều tra ra được vượt xa mức tưởng tượng, còn có Minh Không kia, được xưng đệ nhất nhân, cũng là một ngọn núi sừng sững khó đánh đổ, ba trăm người lần này còn vượt xa ba ngàn người trước đó! Chẳng qua…… như thế thì sao chứ, đảo Đông Hải chờ bọn họ, cũng đã đợi mấy trăm năm, hết thảy sớm đã định đọat!

“Thiếu chủ……” Thuộc hạ thấy hắn bất động có chút lo lắng.

Vân Vô Nhai khoát tay, đi vào trong khoang thuyền.

Lan Thất nhìn mấy con thuyền dần xa, gương mặt tươi cười từ từ phai nhạt, mắt xanh nhìn chăm chú, tinh thần ũ rũ, nếu biết là chán như vậy, khi nãy đã không hao nhiều công lực thế.

Xoay người, đại đa số người trên thuyền đang ở trên hòn đảo kia,những người còn lại không phải lo sợ thì cũng là e ngại nhìn nàng, lập tức phe phẩy quạt cười, tung người hướng đảo nhỏ mà đến.

Đợi sau khi mọi người đã lên hết trên đảo, Minh Không cùng mọi người bàn bạc, sắc trời đã không còn sớm, hôm nay nghỉ tạm ở trên đảo. Trong thời gian dài chưa một hạt cơm bỏ bụng, mọi người đã cảm thấy đầu chóang váng, chân đứng không vững, bởi vậy tất cả đều nhất trí. Vì thế, chúng hào kiệt chuyển dụng cụ, vật liệu trên thuyền xuống nhóm lửa nấu cơm, một số thì đóng cọc giăng lều, sau khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa, cũng là lúc mặt trời dần ngả về tây, hòang hôn từ từ buông xuống.

Dùng xong bữa tối, ánh sáng cuối ngày cũng hòan tòan tan hết, kéo theo màn đêm bao phủ, đất trời trở nên âm u. Họ nhóm một đống lửa rồi ngồi quanh nó, uống nước nói chuyện, cũng có phần náo nhiệt, dần dần câu chuyện nhảy đến chủ đề trận chiến ngày hôm nay, nổi bật là về võ công của Minh Nhị, Lan Thất, Liệt Sí Phong, một đám kính nể mà phần nhiều là sợ hãi, đặc biệt một màn đại khai sát giới của Lan Thất khiến cho người ta vừa nhớ đến là run sợ

Đương nhiên, cũng có một vài người không thích những nơi náo nhiệt, ví dụ như Liệt Sí Phong ôm đao đứng trên bãi đá phía bờ biển, trăng giờ đã lên cao, gió biển thổi qua, như một bức tranh sơn thủy tĩnh mịch, mọi người chỉ có thể nhìn về nơi xa, cũng không dám tiếp cận, chỉ vì quanh người Liệt tam gia tản ra khí lạnh thấu xương “Người lạ chớ quấy rầy”. Còn Minh Nhị một mình chậm rãi bước trên bờ cát, yên lặng ngắm mặt biển gợn sóng. Mà Lan Thất cho dù cách mọi người, lại tìm một gốc cây cổ thụ, nhảy lên ngọn cây, tìm một điểm tựa nằm xuống, ngắm vầng trăng đang treo lửng lơ trên bầu trời.

Ninh Lãng lại cùng một chỗ với đám người Minh Không, cha con Vũ Văn, Phượng Duệ, thế nhưng vẫn không nhịn được đưa mắt kiếm tìm xung quanh, lúc thấy được hình ảnh Lan Thất đang nằm trên ngọn cây đằng xa, thì có chút đứng ngồi không yên, thấy mấy người Minh Không tập trung bàn bạc, bản thân lặng lẽ chuồn êm.

Một vầng trăng non cong cong giữa nền trời, vài chấm nhỏ thưa thớt lấp lánh tô điểm,bên tai là tiếng sóng biển rì rào, gió thổi hiu hiu, ngọn cây lay động, giống như đang nằm trong nôi, trầm tĩnh an ổn mà mềm mại, khiến người muốn say giấc nồng.

Đã lâu lắm rồi chưa được yên tĩnh ngắm nhìn trăng sao, cũng thật lâu chưa từng có cảm xúc như vậy, Lan Thất nhẹ nhàng khép mắt, nhẹ nhàng cong khóe môi, một nụ cười thóang hiện, dưới ánh trăng bàng bạc rơi rớt, nụ cười đó lại mang theo nỗi thê lương.

Bỗng nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn, nhìn xuống, Ninh Lãng đang đứng dưới tàng cây, ngước đầu nhìn lên.

“Lên đây.” Lan Thất ngoắc.

Ninh Lãng sửng sốt, sau đó phản ứng lại, lòng cảm thấy nhẹ nhàng, chân đạp xuống, thân thể bay lên, tuy là nhìn không phiêu dật chút nào, nhưng ít ra là vững vàng đàng hòang dừng trên ngọn cây, không làm gãy một cành nhỏ.

“Ngồi đi.” Lan Thất hươ quạt chỉ một nhánh cây bên cạnh.

Ninh Lãng ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cành cây rung rung theo gió, người trên ngọn cây cũng rung rinh, sóng biển nhẹ nhàng vỗ bờ theo tiết tấu, trăng sao trên trời hé mắt nhìn lén, nhìn hai người ở trên cây kia, áo tím khép mắt nghỉ ngơi, áo xanh lam ngơ ngác nhìn áo tím.

“Ninh Lãng, ngươi tìm bản thiếu là có lời muốn nói sao?” Lan Thất bỗng nhiên mở miệng phá vỡ sự im lặng.

“Ơ?” Ninh Lãng còn chưa hoàn hồn.

Lan Thất mở mắt, lẳng lặng nhìn Ninh Lãng, như tòan bộ ánh trăng đều rót vào đôi mắt kia, kiều diễm tới mức người khác không dám nhìn thẳng.“Ngươi có chuyện cần nói với bản thiếu đúng không?” Lại một lần nữa mở miệng hỏi, ánh mắt bây giờ đã dời phía biển.

Ninh Lãng chậm rãi tỉnh lại, cũng nhìn về phía mặt biển, một hồi giết chóc ban ngày bây giờ tái hiện rõ ràng

“Ngươi vì sao lại muốn giết hết bọn họ?”

“Không giết bọn họ thì bọn họ sẽ giết chúng ta.” Đối với câu hỏi của Ninh Lãng, Lan Thất không gì lấy làm ngạc nhiên, chỉ bình thản đáp.

Ninh Lãng không có cách nào phản bác lời này của nàng, chính là trầm mặc một lát, mới nói:“Giết người không tốt.”

“À.” Lan Thất vẫn nhìn mặt biển.

“Chúng ta, bọn họ, đều là người, người giết người là điều tàn nhẫn nhất.” Ninh Lãng chậm rãi nói, đôi mắt hắc bạch phân minh lộ vẽ buồn bã,“Chúng ta, bọn họ, đều giống nhau, sinh ra lớn lên, biết đau biết khóc,chúng ta có cha, mẹ, huynh đệ, vợ con; họ cũng có cha, mẹ, huynh đệ, vợ con; chúng ta, bọn họ, cho dù là giết người hay là bị giết, đều không tốt.”

Lan Thất lẳng lặng nghe, không cười nhạo cũng không phản bác, chính là thản nhiên nói:“Ninh Lãng, ngươi đã quên ba ngàn anh hào rời bến lần đầu tiên ư?”

“Không quên.” Ninh Lãng ánh mắt buồn bã, nhưng vẫn kiên trì,“Nhưng mà…… Chúng ta, bọn họ, đều là người, chúng ta có người thân bạn bè, bọn họ cũng có người thân bạn bè, đều là người cả, cho nên bọn họ và người thân của chúng ta cũng không khác nhau. Ngươi sẽ giết người thân của mình sao? Như Phượng Duệ đại ca, chẳng lẽ ngươi có thể ra tay giết hắn?”

“Ai nói bản thiếu không thể giết hắn.” Lan Thất vô cùng hờ hững nhìn Ninh Lãng,“Nếu chỉ có giết hắn bản thiếu mới có thể sống sót, bản thiếu đương nhiên sẽ ra tay.”

Ninh Lãng nghe vậy trở nên ngây dại.

“Chỉ giết người thì có là gì, trên đời giết người thân của mình nơi nào cũng có.” Lan Thất vừa nói đến đây, nụ cười còn mang theo chút khinh thường.“Dã thú tự giết lẫn nhau vì bọn nó là thú, không có ý thức như con người, đó chỉ là bản năng, không có gì đáng trách. Mà con người học được lễ nghi, liêm sỉ; hiểu được nghĩa, nhân, đức; trước nay vẫn cứ giết hại lẫn nhau, cho nên nói mới nói con người không bằng súc sinh. Con người, ngôn hành cử chỉ bóng bẩy mặt ngòai cũng chỉ để che dấu dục vọng trong lòng, con người chẳng qua chỉ là nô lệ của dục vọng bản thân mà thôi.”

Ninh Lãng nghe nàng nói tọac ra như vậy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

“A, sao vậy? Sợ hãi ư?” Lan Thất nhìn vẻ mặt hắn, cười nhạo.

“Không phải.” Ninh Lãng nhìn Lan Thất, cúi đầu nhìn ngực mình,“Chỉ là nơi này bỗng nhiên rất đau.” Đưa tay xoa ngực, như vô cùng khó hiểu,“Chẳng lẽ ban ngày ta bị nội thương?” Nói xong liền vận khí toàn thân một vòng, lại phát hiện chẳng có nơi nào không ổn.“Không bị thương, thật sự là kỳ quái. Ưm? Ta cũng không cảm thấy đau chỗ nào.”

Lan Thất ngồi một bên, ánh mắt nhìn Ninh Lãng chậm rãi chuyển thành phức tạp, rồi cuối cùng yên lặng không nói một lời.

Ngọn cây lại chìm vào an tĩnh, bên tai chỉ vang vọng tiếng gió, tiếng sóng.

Ninh Lãng không cảm thấy đau nữa, liền nhớ lại sự kiên trì của bản thân,“Người không nên giết người! Người cũng không thể giết người thân! Nếu ngay cả người thân cũng giết, sao còn có thể gọi là người, giết rồi, lại như thế nào xem như người nữa đây!” Đôi mắt hắc bạch rõ ràng, ánh mắt đơn thuần mà kiên định, cứ như thế nhìn Lan Thất không chớp. Lần đầu tiên, hắn có thể nhìn thẳng  Lan Thất như thế, giờ khắc này, lý trí hắn vô cùng tỉnh táo, không sợ không ngại, không ngây ngốc không mê man.

Lan Thất bỗng nhiên nở nụ cười, cười như thở dài lại như mỉa mai,“Ninh Lãng, bản thiếu không tin ngươi ngày sau sẽ không giết người, trên đời này, đặc biệt là chốn giang hồ, có mấy ai có thể sạch sẽ được.”

“Sẽ không! Ta sẽ không giết người!” Ninh Lãng nói chém đinh chặt sắt,“Ta…… A……” Một tiếng thét kinh hãi, hắn lộn đầu rớt từ trên ngọn cây xuống, ngã một cái đầu váng mắt hoa.

Lan Thất thu tay, mở quạt ngọc, lời nói khinh thường châm chọc:“Người không thể giết người? Cũng bởi vì người, cho nên mới giết người, những người tự cho là đoan chính mới là thứ hủ lậu nhất trên đời!”

Dưới tàng cây, Ninh Lãng đứng lên, nhìn Lan Thất ở trên, vô cùng kiên định nói:“Ta cả đời này quyết không giết một người!”

Lan Thất chẳng thèm màng tới hắn nữa, chỉ ngửa đầu ngắm nhìn trăng sao

Bờ cát sóng biển dập dềnh lúc gần lúc xa, Minh Nhị đứng yên bên bờ, thủy triều dù cao tới đâu, cũng dừng cách hẳn khỏang tầm ba thước.

“Nhị công tử.” Một giọng nói còn nhẹ hơn bóng lòai chim ăn đêm vang lên sau lưng

Minh Nhị quay người, thấy Thu Hoành Ba đứng cách hơn một trượng, bóng đêm u ám cũng không thể che phủ vẻ đẹp của nàng, sau lưng ánh lửa ẩn hiện, gió biển thổi tung làn váy của nàng, cứ như thể là nữ thần vừa xuất hiện từ mặt biển. Không khỏi cười dịu dàng,“Hoành Ba tiểu thư.”

Thu Hoành Ba lại đến gần vài bước, nhẹ nhàng nói:” Nhị công tử có khỏe không?”

“Đa tạ Hoành Ba tiểu thư quan tâm.” Minh Nhị tiến gần thêm vài bước, càng thấy rõ hơn nhan sắc tuyệt lệ của Thu Hòang Ba, cũng nhìn ra vẻ u buồn trên gương mặt nàng,“Nhưng Hòanh Ba tiểu thư thì nên thả lỏng nỗi sầu một ít.”

Thu Hoành Ba cười mềm mại, vẻ tươi đẹp vẫn không giảm bớt,“Phụ thân sống chết  không rõ, phận làm con há có thể không lo lắng.”

“Hoành Ba tiểu thư lo lắng cho Thu thế bá là chuyện thường tình trên đời, nhưng cũng nên để tâm tới bản thân.” Minh Nhị nhẹ nhàng khuyên giải.

“Đa tạ Nhị công tử quan tâm, Hoành Ba hiểu được.” Thu Hoành Ba vươn tay vén mấy sợi tóc mai bay lọan, khẽ cúi đầu, trong lòng như thể có vô số lời muốn tỏ, nhưng không biết nên nói gì, nói ra sao, ngước mắt nhìn lên, Minh Nhị cười dịu dàng điềm đạm, có cảm giác như tâm tình y cũng giống mình, nhất thời lòng thấy chút ngọt ngào, lại có chút phiền muộn.

Mà cách đó một quãng xa, nhiều người để ý tình hình bên này. Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, võ lâm Trích Tiên công tử, tất khiến cho nhiều người quan tâm. Giờ phút này, dưới ánh trăng, người ngọc đón gió, nam thanh nhã xuất trần, nữ xinh đẹp vô song, trước mắt mọi người hiện lên một đôi tài tử giai nhân, thần tiên quyến lữ, mặc dù trong lòng mọi người cảm thấy hơi ganh tỵ một chút, lại không thể không thừa nhận hai người quả là trời sinh một đôi.

“Lúc ban ngày, Nhị công tử có phát hiện ra manh mối gì chăng?” Một lát sau, Thu Hoành Ba lên tiếng hỏi,“Bọn họ vì sao phải cưỡng đoạt thánh lệnh? Những hành động ngày hôm này là vì cớ gì? Phụ thân cùng ba ngàn võ lâm cao thủ……”

Minh Nhị xoay người lại nhìn mặt biển rộng lớn, trầm ngâm một lát mới nói:“Có lẽ đến đảo Đông Hải rồi, mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.”

Thu Hoành Ba chăm chú nhìn hắn.

Minh Nhị quay đầu liếc nhìn nàng một cái, nói:“Đông Hải đảo đối với chúng ta mà nói, vẫn là nơi thần bí, thế nhưng bây giờ lại chủ động gây hấn với giang hồ, đọat đi thánh lệnh, tất cả là vì dẫn dụ chúng ta đến Đông Hải này, nguyên nhân chính ở trong đó, tiếc là tòan bộ võ lâm không người hiểu được. Cho nên thay vì đoán lung tung, chẳng thà chậm rãi chờ đợi câu trả lời, đỡ phải rối lọan tâm thần.”

“Ừm.” Thu Hoành Ba gật đầu,“Thiết nghĩ Minh tiền bối cũng có cùng suy nghĩ, nên mới không nói gì nhiều.”

“Ừ. Cho dù người Đông Hải ra sao, chuyện cướp đọat ở Anh Sơn, giết hơn ba trăm người ở Thủ Lệnh cung vẫn là sự thật, ba ngàn anh hào rời bến đầu tiên mất tích giữa biển Đông Hải cũng là sự thật, cho nên chuyện xác định người Đông Hải là kẻ thù vô cùng chắc chắn.” Minh Nhị đắm chìm trong biển khơi dậy sóng giữa đêm đen.

“Đúng vậy.” Thu Hoành Ba cảm thấy lòng thêm nặng nề,“Thủ Lệnh Cung Thích cung chủ cùng đi với phụ thân, nếu người cũng gặp bất trắc, Thủ Lệnh Cung này……”

“Thủ Lệnh Cung hơn trăm năm không rời khỏi Anh Sơn, nhiều thế hệ bảo vệ thánh lệnh, kết quả như thế này, thật khiến người cảm thán.” Minh Nhị khe khẽ thở dài, một thóang sau lại nói,“Đảo Đông Hải…… Có lẽ trên đời này cũng không phải không có người biết về nó.”

“Thật sao? Là ai?” Thu Hoành Ba kinh ngạc.

“Bạch Phong Hắc Tức.” Minh Nhị nhàn nhạt cười nói,“Hơn trăm năm trước bọn họ từng đến đảo Đông Hải, phỏng chừng cũng là người duy nhất của Hòang Triều đến đó mà bình an trở về.”

“Bọn họ……” Thu Hoành Ba nghe vậy không khỏi hướng về,“Nhưng chúng ta là hậu sinh.”

“Đúng vậy.” Minh Nhị gật đầu, trong bóng đêm, đôi con ngươi mênh mang như có ánh sáng lóe qua, tựa như được ánh sao phản chiếu, sương mù rút đi, trở nên rực rỡ, người như thể hiện thân rõ từ trong làn suơng.“Cho nên…… Chúng ta vẫn nên tự mình đặt chân lên đảo Đông Hải. Đông Hải kia gió nổi mây phun hay sóng yên biển lặng…… Là do chúng ta quyết định.”

Giọng nói hạ thấp dần, cuối cùng chìm vào yên tĩnh, Thu Hoành Ba tập trung lắng nghe, cũng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua, có điều…… mắt hạnh trầm ngâm, nhìn con người ôn nhã như ngọc trước mặt, gió thổi mây rơi, vạn sự xoay vần, cũng chỉ một nụ cười điềm đạm, thế gian hết thảy ở trước mặt hắn đều trở nên thản nhiên lạt lẽo. Nhân vật thế này, lòng có thể không rung động được sao, lang quân thế này, còn có thể cầu gì hơn.

Chính là…… bây giờ dưới trăng thanh gió mát, tại sao giữa hắn và nàng vẫn không thể nói nửa từ tình cảm ấm áp? Ngày đó ở Trường Thiên sơn trang, một áo, một bài thơ, cũng coi như ngầm đính hôn, tại sao đến bây giờ giữa hai người bọn họ vẫn là đứng cách nhau năm bước khách sáo nói chuyện? Tương kính như tân (1)…… Một câu này bỗng nhiên xuất hiện.  Là tương kính như tân sao…… vợ chồng thế gian theo đuổi cả đời chẳng qua cũng chỉ vậy thôi, là lời chứng cho cuộc sống hạnh phúc lứa đôi, cho nên, như vậy là tốt lắm rồi. Nghĩ như thế, lòng bỗng trở nên an bình, lại mơ hồ có chút tiếc nuối thỏang qua.

“Gió đêm lạnh lẽo, chúng ta trở về thôi.” Minh Nhị quay người lại nói.

Thu Hoành Ba nghe vậy cười đáp, đáy lòng ấm áp, lại nói:“Hoành Ba cũng không phải là người mảnh mai, không phải gió thổi qua liền sinh bệnh.”

Minh Nhị cũng cười,“Tại hạ sao lại xem thường truyền nhân ‘Thiên Y châm’ được, chỉ có điều……” đưa tay chỉ Liệt Sí Phong đứng đằng xa,“Đứng đây thêm lát nữa, hắn sẽ múa đao đến đòi quyết đấu mất.”

Thu Hoành Ba chớp đôi mày, mắt đen láy nhìn Minh Nhị,“Không thể tưởng được Nhị công tử thế nhưng có thể nhìn ra lai lịch võ công của Hoành Ba.”

Minh Nhị vẫn thanh nhã cười,“Thiên Y đại sư mặc dù sớm lui khỏi giang hồ, nhưng hai mươi năm trước ‘Thiên Y châm’ rạch trời xuất thế kinh chấn võ lâm, lại là phù dung sớm nở tối tàn, cũng đã khiến người ta ghi khắc.”

Thu Hoành Ba nhìn Minh Nhị, đăm đắm. Sư phụ của nàng trên võ lâm vốn đã không còn mấy người nhớ tới, võ công của nàng càng ít để lộ trước mặt người khác, dù là Minh Không cũng chưa từng chú ý, nhưng một câu của hắn đã nói rõ lai lịch. Thật ra chuyện hắn biết được, đối với nàng cũng chẳng có gì quan trọng, sư phụ nàng hay võ công nàng cũng không cần phải kiệng kỵ, chỉ là…… chỉ là…… giây phút này, không khống chế được sinh ra cảm giác lạnh lẽo! Chuyện xa xưa, bí ẩn như thế hắn cũng có thể biết, vậy thế gian này có cái gì có thể che dấu ánh mắt hắn đây. Hoặc, thế gian này liệu có ai có thể nhìn rõ đôi mắt mênh mông đó? Người đời khen hắn thông minh cơ trí, người đời ngợi hắn chi tư xuất trần, người đời tôn xưng hắn “Trích Tiên”, lấy tài trí nhìn thấu tình đời của hắn, vốn là đương nhiên, nhưng…… Giờ đây, nàng mơ hồ sợ hãi, không biết lý do gì hay vì ai, chỉ là sợ hãi mà thôi.

Tiên nhân cho trên chín tầng trời liếc mắt rõ cả trần thế, nhưng hắn…… không phải tiên nhân thật sự, hẳn cũng không thể nào hiểu rõ hết được chăng?

Thu Hoành Ba đưa tay vén mấy sợi tóc mấy lòa xòa, tựa thể thu vén suy nghĩ trong lòng, thản nhiên quay đầu về hướng kia,  đối diện với đôi mắt sáng rọi mà lạnh nhạt, như đốm sao băng giá từ đáy biển mọc lên, tâm thần chấn động, tự nhủ khí thế thật mãnh liệt.“Võ công của Liệt tam gia cao như vậy, đáng tiếc Phù Sơ đành phụ ý một phen.”

“Mọi người đều có nhân duyên của mình.” Minh Nhị thản nhiên nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa thong thả đi trở về.

Hoa Phù Sơ đang ngồi cùng Dung Nguyệt, Liễu Mạch, Thương Bằng Hàn và tất cả những cô gái khác, nhìn Thu Hòanh Ba dọc theo bờ biển từ xa đi lại, thấy nàng cùng Minh Nhị an bình chuyện trò, dưới ánh trăng tỏ, mắt nhìn cũng rõ ràng hơn, nhịn không được ngóai nhìn dáng người lạnh lùng cao ngạo đang đứng ở mỏm đá xa xa, lòng bỗng dưng nhức nhối.

“Tiểu thư.” Dung Nguyệt khẽ khàng kêu,“Liệt Tam gia đứng một mình ở kia, tiểu thư muốn đi qua……”

Hoa Phù Sơ lắc đầu, thu hồi ánh mắt,“Trên đỉnh Anh Sơn đã nói thẳng rồi, Hoa Phù Sơ ta chết cũng không cầu cạnh người khác.”

“Tiểu thư……” Dung Nguyệt lo lắng nhìn nàng.

“Em không cần lo lắng cho ta nữa.” Hoa Phù Sơ mỉm cười.

Khác với Thu Hoành Ba đoan trang tao nhã, quyến rũ minh diễm khiếp người, nàng nhỏ nhắn diễm lệ, dễ khiến đối phương mềm lòng, ngay khi nói chuyện, giọng nói cũng rất dịu dàng êm ái.

“Ta Hoa Phù Sơ chẳng lẽ sẽ vì một người không để ta trong lòng, mà trọn kiếp đau thương khổ sở sao. Liệt Sí Phong muốn cả đời bầu bạn cùng đao, thì cứ vậy đi. Đao, càng bén, đao pháp càng siêu quần, vốn cũng chỉ là vật chết, há có thể cùng người so sánh với. Huynh ấy gạt bỏ ta chỉ cần đao, là huynh ấy ngốc nghếch. Thế gian này, huynh ấy sẽ không tìm được người nào đối xử với huynh ấy như ta đâu… Nói như thế này, huynh ấy mới chính là người nên khổ sở.”

“Đúng rồi!” Dung Nguyệt nghe vậy vỗ tay hoan nghênh,“Ngài ấy làm như vậy là tổn thất của ngài ấy, tiểu thư không cần để ý tới người như vậy, với phẩm chất của tiểu thư đây, có là hòang đế vừa gặp cũng đổ gục thôi.”

Hoa Phù Sơ nghe vậy cười nhạo,“Nha đầu em thật là có nhiều ý nghĩ kỳ lạ.”

“Vốn là vậy mà.” Dung Nguyệt cười, dưới ánh lửa bập bùng, lúm đồng tiền như hoa nở nộ càng thêm tươi sáng, cũng mang một phong vị riêng,“Tiểu thư nhà chúng ta là người con gái đẹp nhất trên giang hồ này!”

Hoa Phù Sơ lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, tùy ý xoay đầu nhìn, lại thấy được Mai Hồng Minh và Vũ Văn Phong bên kia so võ công, tự dưng lòng thấy buồn bực: Lại là hai tên võ si! Võ công quan trọng như thế sao? Hừ, có võ công thì được gì chứ! Giờ khắc này, nàng bỗng quên mất bản thân cũng là người tập võ, mà còn là vất vả tu luyện hơn mười năm.

______________________________________________________________

Chú thích:

1/ tương kính như tân: vợ chồng coi nhau như khách quý, tôn trọng nhau để giữ hạnh phúc