Lan Nhược Tiên Duyên

Chương 1: Lan Nhược Tự




Dịch & Biên: Cheng

***

Đại sơn mênh mông, kéo dài trăm dặm, đỉnh núi cao chót vót như kiếm chọc trời, ẩn sâu trong rừng nơi sườn núi, có một ngôi chùa có phật điện có phòng ốc, chỉ là hoang phế rách nát.

Đình viện bên trong chùa, có hai hòa thượng một béo một gầy đang ngồi trên thềm đá, tâm sự luận Phật

Hòa thượng béo hơn ba mươi tuổi, tai to mặt lớn, gương mặt đầy đặn phúc hậu bóng loáng. Hòa thượng gầy khoảng mười mười tám tuổi, mi thanh mục tú.

“Nói đi, tại sao muốn hoàn tục?” Hòa thượng béo hỏi

“Ta muốn lấy vợ”

“Vừa mắt ai? Sư phụ đi cầu hôn cho ngươi”

“Cô nương Tiểu Hồng mới đây đến thắp hương”. Hòa thượng gầy nói

“Hừm, dáng dấp đúng là xinh đẹp, chỉ là đã gả cho người, chậm.” Hòa thượng béo nói.

"Ta muốn ăn thịt." hòa thượng trẻ tuổi một tay ôm gối nói, một tay cầm nhành cây vẽ vòng vòng trên mặt đất

"Thịt gì? Gà, vịt, Cá, Lợn, Trâu, Dê, chiên, xào, rán, hấp hay là kho? Chiều nay ta sẽ chuẩn bị cho ngươi." Hòa thượng béo nói.

"Ta muốn ăn thịt chó, nấu lẩu."

"Có thể, chó vàng, chó đen hay chó đốm?"

"Ta muốn ăn trong đại điện, ngay ở trước mặt Phật tổ." hòa thượng trẻ nói.

"Không thành vấn đề, ta gọi cả phương trượng cùng sư huynh ngươi đến, lâu lâu không ăn thịt, cả nhà vừa ăn vừa chém gió về cuộc sống." Hòa thượng béo nói.

"Đủ rồi!" Hòa thượng trẻ đột nhiên đứng lên ném cành cây trong tay đi."Ta không muốn làm hòa thượng, không muốn, không muốn!"

Hắn hét lớn, nước bọt tung toé bắn lên mặt hòa thượng béo.

"Việc gì cũng phải có lý do a!" Hòa thượng béo không nhanh không châm, vuốt trán nói

"Lý do, lý do? Lý do chính là cái chùa rách này tên gì không gọi, lại kêu là Lan Nhược Tự!" Hòa thượng trẻ chỉ vào ngôi chùa phía sau, thần tình kích động.

"Lan Nhược, nghĩa là nơi yên tĩnh thanh tịnh, Phật Môn vốn cầu thanh tịnh, có gì không thích hợp a?" Hòa thượng béo bình tĩnh nói.

"Cây hòe lớn sau núi, cũng đến ngàn năm tuổi chứ?" Hòa thượng trẻ chỉ về phía sau.

"Ít nhất cũng 1,500 năm, so với Lan Nhược Tự còn muốn sớm hơn mấy trăm năm." Hòa thượng béo nói.

"1,500 năm, ngươi xem đến một cành cây còn to hơn cả một gian phòng." Hòa thượng trẻ kích động nói."Còn có ngọn núi kia, kêu Hắc Sơn, có cái gì đen, ai đặt cái tên vứt đi vậy?"

"Cây hoè ngàn năm có dư, tự nhiên cành lá xum xuê, núi tên Hắc Sơn là bởi vì trong núi có quái thạch đen như mực, cứng như sắt."

"Một Thụ Yêu ngàn năm, một Hắc Sơn Lão Yêu." Hòa thượng trẻ nói.

"A di đà Phật, ngươi nghe ở đâu những lời đồn quái dị này, yên tâm, có Lan Nhược Tự ở, trong núi không có yêu quái." Hòa thượng béo nói.

"Lan Nhược Tự? Cái này tên nghe đã xui xẻo, gọi quỷ, ngươi nói cho ta một chút cái pháp hiệu thối này, Vô Sinh, sao không gọi là Hoa Tử?! Đầu óc thế nào có thể nghĩ ra cái pháp hiệu thối đó." Người trẻ tuổi càng nói càng kích động.

"Pháp hiệu chỉ để xưng hô mà thôi." Hòa thượng béo chân thành nói.

"Xưng hô, ít nhất cũng phải đẹp một chút, ta tên Vô Sinh, trong chùa còn có một hòa thượng gọi Vô Não, một sống không lâu, một ngu đần, đây là cái pháp hiệu thối gì! Lại còn ngươi, Vô Hư, ha ha ha." Người trẻ tuổi đột nhiên không nhịn được cười.

"Xin lỗi, ta thực sự không nhịn được." Vừa nhắc tới cái này pháp hiệu, hắn liền muốn cười.

Chỉ có đầu óc của ngươi mới nghĩ ra mấy cái pháp hiệu đó.

"Ngươi vui là được rồi." Hòa thượng béo ha ha cười nói.

"Nói chung ta không muốn ở đây làm hòa thượng, ta muốn xuống núi." Hòa thượng trẻ xoay người rời đi.

"Chờ đã." Hòa thượng béo đột nhiên đứng dậy, từ trong túi tiền lấy ra một tờ giấy, mặt trên có chữ viết, còn có một dấu tay."Ngươi xem qua đây là cái gì?"

"Cái gì a?"

"Giấy bán thân, còn có dấu tay của ngươi, muốn hạ sơn cũng được, một trăm lạng bạc ròng chuộc thân."

"Lừa ta, ta cầm một trăm lạng bạc ròng của người lúc nào?" Hòa thượng trẻ sững sờ, sau đó nổi giận.

"Không phải ngươi, là vị thí chủ đem ngươi tới đây lúc hôn mê." Vô Hư hòa thượng nói.

"Ngươi đừng gạt ta, cái chùa nát của ngươi, trước không có thôn sau không có điếm, ai sẽ đưa ta đến, còn nữa gom tất cả cái chùa nát này bán cũng không được một trăm lạng bạc ròng, chắc chắn là người lừa ta!" Vô Sinh nói.

"Nếu ngươi không tin chúng ta có thể đi đến nha môn dưới núi, nhìn tờ văn tự này có phải là thật hay không." Hòa thượng béo cười nói, "Lại nói lúc đầu ngươi cũng đồng ý."

"Đánh rắm, ta đồng ý cái chim a? Lúc ta còn hôn mê thì các ngươi tự thu xếp, còn nữa ai cạo đầu ta? Để lại trên gáy một vết thương lớn!" Vô Sinh tức giận chỉ vào gáy của mình, một vết sẹo dài đã đóng vảy.

"Đã qua, dù sao cũng là lần đầu, lại dùng dao phay." Hòa thượng béo cười nói.

"A?!" Vô Sinh sững sờ, "Ngươi dùng dao phay cạo đầu?".

"Không phải ta, lại nói lúc đó ta hỏi qua ngươi, ngươi còn gật đầu, hôn mê mà gật đầu, có thể thấy ngươi nằm mộng cũng muốn vào Phật Môn ta."

"Ngươi cút." Hòa thượng trẻ phất tay áo.

"Vậy thì trả tiền lại." Hòa thượng béo từ tốn nói.

"Không có tiền."

"Vậy thì ở đây làm hòa thượng."

"Ta không làm!"

"Vậy thì theo ta xuống núi đến huyện nha xét xử." Hòa thượng béo nói.

"Đi thì đi, ai sợ ai a!" Hòa thượng trẻ giương cổ lên nói.

Nói chung hắn không ở chỗ này làm hòa thượng.

"Tốt lắm, ta đi thu thập một chút, đầu giờ chiều chúng ta liền xuống núi."

Đang nói, một bóng người từ bên ngoài chạy vào, vòng qua đại điện, chạy tới mặt sau, mau lẹ như thỏ.

"Đó là phương trượng?" Hòa thượng trẻ nói.

Từ khi sau khi đến cái chùa này, hắn mới thấy mặt, lão hòa thượng khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, gầy gò, ba cọng râu dài, một đôi mắt kẻ trộm, cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện, trời mới biết đang làm gì.

"Phải." Vô Hư hòa thượng nói.

"Già đầu, chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã." Vô Sinh nói.

"Phương trượng thân thể rất tốt, hắn xuống núi hoá duyên vừa trở về."

"Xuống núi, hoá duyên?" Vô Sinh lông mày giật giật, có cảm giác xấu.

Thoáng thu thập một hồi, quá buổi trưa, bọn họ liền rời chùa.

Từ Lan Nhược Tự đi ra, một thềm đá thông suốt trong núi, hai bên đường cỏ mọc um tùm, cao hơn đầu người, rừng cây rậm rạp, ánh nắng không cách nào thông qua kẽ hỡ giữa các lá cây chiếu xuống, đường đá mọc đầy rêu xanh. Hoa dại nở rộ hai bên đường, Hồ Điệp bay lượn giữa không trung, chim chóc ở trong rừng ca xướng, một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Gào ừ, đột nhiên một tiếng gào quái dị từ trong núi thẳm truyền đến.

Vô Sinh nghe thấy lập tức dừng bước, sắc mặt trở nên rất khó coi.

"Sao vậy, Vô Sinh?" Đi ở phía trước Hòa thượng béo dừng bước quay đầu hỏi.

"Vừa rồi là sói hú?"

"Chắc vậy, núi rừng rậm rạp, có Sói là bình thường, có điều nghe âm thanh cách chúng ta khá xa." Hòa thượng béo nói.

"Chúng ta đi nhanh hơn chút?" Vô Sinh đạo.

"Được."

Hai hòa thượng bước nhanh hơn.

Trong núi con gập ghềnh khó đi, vượt qua một dãy núi, lại thấy một đỉnh núi, con đường nhỏ hẹp tựa như không có điểm cuối. Khi bọn họ rời khỏi chùa mặt trời vẫn còn chính giữa, lúc thấy khói bếp, mặt trời đã treo ở trên sườn núi, lúc nào cũng có thể rớt xuống.

Đứng ở trên núi mà nhìn, dưới chân núi có một thôn xóm, phòng ốc lộn xộn, một dòng sông chảy qua trước thôn, khói bếp lượn lờ, yên tĩnh hài hòa.

"Đêm nay chúng ta qua đêm ở Ninh gia, ngày mai lại đi đến huyện nha."

"Ninh Gia thôn?" Vô Sinh sững sờ.

"Ninh Thải Thần?"

"Cái gì Ninh Thải Thần?" Hòa thượng béo sững sờ.

"Trong thôn có không một thư sinh gọi là Ninh Thải Thần?"

"Cái này thật ra không rõ lắm, trái lại phương trượng rất quen thuộc người trong thôn." Vô Hư hòa thượng nói.