Lần Xem Mắt Thứ 101 Của Hai Vị Alpha Tiên Sinh

Chương 2: Lần xem mắt thứ 101 của hai vị Alpha




  1. LÒNG GHEN TỴ
“Minh Minh, đừng ấu trĩ như thế, cậu đã ba mươi, không phải ba tuổi.”

Lục Minh nhanh chóng quay đầu lại, thấy biểu tình hắn chăm chú nhìn thông tin liền chán nản quay lưng lại: “Tôi không có… Quên đi, đến rồi gọi.”

Lúc này hai người bọn họ đã ngồi trên phi hành khí, cách trụ sở của bọn họ còn có một giờ phi hành.

Lệ Trạch truyền đạt mệnh lệnh xong, thu máy truyền tin.

Xoa xoa tóc nâu của Lục Minh, hiếm khi dụ dỗ Lục ba tuổi: “Lần sau nghỉ phép chúng ta trực tiếp đi chơi, không xem mắt nữa có được không?”

“Tôi không phải là vì không muốn thân cận!”

Thần sắc Lệ Trạch lãnh đạm, thu tay về: “À.”

“Mẹ nó, tôi cũng không phải muốn xem mắt, không đúng! Vấn đề không phải ở đây!” Lục Minh nhảy dựng lên, vò loạn tóc hơn: “Lệ Trạch! Đó là một Omega!”

“Cái gì?” Trong nhất thời Lệ Trạch không hiểu anh đang ám chỉ cái gì.

“Dù là con trai, đó cũng là Omega! Sao cậu có thể bắt tay cậu ta?!”

Chân mày Lệ Trạch cau lại, cũng đứng lên, không gian lớn như vậy thoáng cái liền có vẻ cực kỳ chật chội: “Cậu ghen?”

“Chết tiệt, ngay cả cậu ta tên gì tôi cũng không nhớ, ghen cái rắm! Tôi đã nói với cậu cậu cứ tùy tiện câu dẫn Omega, sẽ làm người khác hiểu lầm!” Lục Minh nhìn hắn chằm chằm, kết quả lại thấy Lệ Trạch nở nụ cười…

Lệ Trạch mang quân ủng, so với Lục Minh chân trần nhảy trên mặt đất cao hơn một chút, cúi người xoa xoa tóc anh: “Tôi không để ý, cậu khử độc cho tôi đi.”

Lục Minh ngốc vài giây, nghĩ rất có đạo lý, kéo tay hắn qua chà xát lại chà xát, lại cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, giải thích một chút: “Khụ, tôi đây là sợ ở trụ sở những người khác nghe được sẽ đố kỵ cậu, phải biết rằng Alpha đố kỵ là đáng sợ nhất.”

Lệ Trạch: “…..” Hắn có nên mời bác sĩ tiến hành tọa đàm sinh lý cho bọn họ không?
  1. MỘT TRĂM LẦN
“Đau.”

“Câm miệng!”

“A Trạch, tôi bị thương, cậu còn hung dữ.”

“Cho cậu lên tuyến đầu, cho cậu liều mạng sao?” Lệ Trạch hung hăng đè chặt vết thương.

“Đừng nóng đừng nóng, không phải là không cẩn thận thôi sao?”

“Nếu lần sau cậu còn dám lặn sâu xuống biển, cậu cũng đừng ỷ vào tôi quan tâm cậu, tôi lập tức báo cáo điều chức.”

“Đừng đừng đừng.” Khi đó Lục Minh đuổi theo thấy được một bóng dáng quen thuộc, nhưng anh đã gặp ở đâu? Kết quả bị một con cá lọt lưới đâm bị thương.

“A Trạch, khoan đã…Bớt giận bớt giận, tôi thề lần sau tuyệt đối không mạo hiểm.”

“Nếu như tái phạm?”

“Tái phạm… Liền phạt tôi cả đời liền không xem mắt thành công.”

“Tôi nên nhắc nhở cậu, Lục thiếu tướng đã thất bại xem mắt thứ 100.”

“Cảm tạ nhắc nhở, Lệ thiếu tướng cũng không kém.”



“Nếu có lần sau nữa, tôi lập tức đánh báo cáo.”

“Đừng a, cậu cũng không phải không biết tôi sợ lạnh, tôi không muốn mèo ở tuyết sơn đâu.”

“Tự tôi đi.”

“Lệ! Trạch! Không phải cậu muốn đánh nhau sao?!”

“Hai người các ngươi! Ngừng lại, đều bị thương còn không yên tĩnh, đến phòng thí nghiệm của ta một chuyến.”
  1. BỊ THƯƠNG
Lục Minh khẩn trương sờ mó Lệ Trạch: “Cậu bị thương ở đâu? Sao không nói?”

Tiến sĩ hắng giọng một cái, nghĩ một màn trước mắt thực sự kích thích tâm tình lão nhân gia của ông: “Khụ, Lệ tướng quân là hao tổn tinh thần lực.”

“A? Làm sao lại như vậy?”

Lệ Trạch không thèm nhìn, mặc kệ Lục Minh.

“Tiến sĩ, xảy ra chuyện gì? Có thể có di chứng không?”

Tiến sĩ thấy biểu tình như trời sập xuống của Lục Minh thật sự không thể bỏ mặc: “Nếu cậu còn dám lặn sâu, cậu chờ tinh thần lực của Lệ thiếu tướng bị hao tổn lần hai đi.”

Lục Minh hiểu, tuy rằng anh đã thông báo cho Lệ Trạch, nhưng hiển nhiên Lệ Trạch cũng không thu hồi tinh thần lực trên người anh, áp lực lòng biển ngay cả thân thể Lục Minh đều rất khó chịu đựng, càng không cần phải nói đến tinh thần lực yếu ớt.

“A Trạch, xin lỗi, làm cậu lo lắng.”

“Không sao, nghỉ ngơi một đêm là ổn rồi.”
  1. THUỐC ỨC CHẾ
Tiến sĩ lười chọc phá Lệ Trạch, vuốt vuốt râu bạc lấy ra một phần văn kiện nguyên soái tự mình ký tên ——

“Đây là muốn thu thập tiết dục tố của chúng ta?”

“Hẳn là chuyên môn làm thuốc ức chế cho tướng lĩnh Alpha.”

Tiến sĩ gật đầu: “Là như thế không sai, tuy rằng thuốc ức chế thông thường cho Alpha rất phổ biến, thế nhưng nếu có thể nhắm vào một loại tiết dục tố tiến hành che đậy, có thể khống chế hai phía, có thể tránh cho Alpha bị dụ dỗ, cũng có thể tránh cho Omega bị hấp dẫn, nhất là Alpha càng cường đại, hiệu lực của thuốc ức chế thông thường càng thấp, khụ… Hai người các ngươi là ngoại lệ.”

Lục Minh trêu ghẹo: “Tiến sĩ, lời này của ông nếu bị hiệp hội bình quyền Omega nghe được, nhất định sẽ buộc tội ông.”

Tiến sĩ nhìn trời, được rồi, ông thừa nhận dụ dỗ hấp dẫn gì đó, khụ… “Hấp dẫn lẫn nhau.”

Lục Minh nghẹn cười.

Lệ Trạch gật đầu: “Tôi không có ý kiến.”

“Ý kiến của A Trạch chính là ý kiến của tôi.”

Lục Minh cười híp mắt tiếp nhận Lệ Trạch thẹn quá hóa giận.
  1. SẮP CAI
Lục Minh lén lút vào phòng làm việc của tiến sĩ.

“Khụ…”

“Tiến sĩ.” Lục Minh huênh hoang sửa lại cổ áo thường phục: “Tôi tới lấy báo cáo tiết dục tố.”

Tiến sĩ liếc một cái: “Tờ trên bàn hẳn là của cậu, nhớ giữ kỹ.”

“Được, vất vả tiến sĩ.”

Lục Minh nhanh nhẹn với lấy báo cáo của Lệ Trạch rời khỏi phòng thí nghiệm, anh có tật giật mình hoàn toàn không chú ý tới, nếu báo cáo Lệ Trạch đang ở trên tay anh, vậy báo cáo của anh ở đâu?



“A!”

“Hấp tấp bộp chộp.” Lệ Trạch đỡ anh một cái.

Lục Minh ngửi thấy mùi thuốc lá dễ chịu trong ngực hắn, đột nhiên ghiền thuốc lá: “Cho tôi một điếu.”

“Không phải là cậu hút không quen sao?” Tuy nói như vậy, Lệ Trạch vẫn lấy một điếu trong hộp cho anh.

“Sao hôm nay cậu dễ nói chuyện vậy?” Lục Minh nghi ngờ nhìn hắn một cái, đáng tiếc không nhìn ra gì.

“Bớt hút một chút.”

“Đã biết, tôi sắp cai thuốc rồi, nhưng thật ra là cậu.” Lục Minh híp mắt quan sát hắn.

“Tôi vốn không nghiện thuốc lá nặng như cậu.”

Lục Minh liếc mắt, ai tin, mỗi ngày trên người toàn mùi thuốc lá, tuy rằng rất dễ chịu, thế nhưng không tốt cho thân thể a.

Chỉ là anh vội vã lật báo cáo, chưa nói được hai câu liền chạy, đương nhiên cũng không thấy được Lệ Trạch đột nhiên thở phào, phía sau giấu một phần phong bì báo cáo giống nhau như đúc, trên đó viết —— thiếu tướng Lục Minh.
  1. MỘT ĐIẾU THUỐC
Lục Minh nhìn báo cáo cáo của Lệ Trạch, không thể tin được ——

Thành phần tiết dục tố: “Bạc hà, tuyết tùng, xạ hương.

Những chữ còn lại anh đã không nhìn nữa.

Tại sao có thể như vậy…

Anh nhịn không được hồi tưởng lại ban đầu mình điền hồ sơ xem mắt, chán nản phát hiện, quả thực là đang miêu tả Lệ Trạch.

Nếu như đối tượng hẹn hò của anh là Lệ Trạch…

“Mẹ nó, Lục Minh, đó là anh em của cậu a.”

Thế nhưng đơn thuần chỉ là vừa nghĩ, Lục Minh cũng có chút không khống chế được bản thân, trong đầu anh nhịn không được lần hỗ trợ khi đi nghỉ phép kia, kỳ thực có vài thứ luôn xảy ra trước mắt, chỉ là anh chọn các loại lý do che giấu bất thường của bọn họ…

Lục Minh nắm điếu thuốc Lệ Trạch cho anh, ngồi dậy kỳ thực có lẽ chỉ là trùng hợp, mùi thuốc lá của Lệ Trạch cũng là loại này, chẳng qua là khi tàn lửa ánh lên gương mặt anh, nhìn tuyệt vọng trong mắt, sẽ phát hiện bất luận có phải hay không, Lục Minh cũng không có lý do lừa gạt chính mình.

Vì sao sẽ có phản ứng với hắn? Vì sao không hy vọng hắn xem mắt thành công? Vì sao khi hắn nắm tay với Omega mình lại tức giận? Vì sao lại lo lắng cho thân thể hắn? Vì sao thích cùng hắn câu kết làm bậy?

Thừa nhận đi, Lục Minh bật lửa đốt thuốc, căn bản là đang vì hắn xem mắt thất bại mà cảm thấy vui vẻ…

Anh chán nản cắn đầu lọc, hít sâu một hơi, giây sau đó liền bị sặc, cái hương vị quỷ gì vậy?!

Thảo nào Lệ Trạch nói không thích cái mùi này, thế nhưng anh nhớ rõ ràng lần đầu tiên hút thuốc này chính là mùi vị trong trí nhớ a…

Khi đó anh đoạt thuốc lá từ trong miệng Lệ Trạch…

Lục Minh tựa trên cửa, nhịn không được cười to, cười đến nước mắt lưng tròng: “Lục Minh, Lệ Trạch nói không sai, mày chính là một người ngu xuẩn lừa mình dối người…” Hương vị anh mê luyến từ đầu đến đuôi đều là mùi của Lệ Trạch, nước bọt cũng được, mồ hôi cũng được, thậm chí là dịch thể, đều là hương vị tiết dục tố của Lệ Trạch.

Thế nhưng, đã biết thì có thể như thế nào đây?
  1. THỬ VĨ THẢO
Lệ Trạch cẩn thận mở hộp chuyển phát nhanh, bên trong là một lọ màu lam.

Trên đó viết —— tình | dụ | hương | phân (Thử Vĩ Thảo)

Lệ Trạch dựa trên giường, nhìn cái bình trên tay, thật đáng buồn, có thể hắn phải nhờ vào cái này để vượt qua nửa đời sau.

Hương vị Thử Vĩ Thảo rất nhanh phiêu tán trong không khí, trong đầu Lệ Trạch tưởng tượng đến biểu tình của Lục Minh, bàn tay cầm tiểu huynh đệ gắng gượng dưới thân, chậm rãi vuốt lộng…

Thế nhưng không hợp, Lệ Trạch lắ đầu, không giống như vậy, khi hắn lên đỉnh thì, phòng yên tĩnh đến đáng sợ, rõ ràng chính là huơg vị tương tự, lại hoàn toàn khác nhau, một có thể làm hắn động tình, mà một chỉ làm hắn cực kỳ phiền chán.

Lệ Trạch nhìn mình trong gương, tuyến thể trên cổ không có chút phản ứng, hắn nhịn không được cười khổ chôn mình trong bồn nước, dịch thể trong suốt hòa lẫn vào nước lạnh.
  1. CẬU ĐIÊN RỒI
Lục Minh từ trong mơ màng bị đánh thức, lúc này người trong mộng đang túm cổ áo anh: “A… A Trạch?”

“Đi sân huấn luyện.”

Trong mắt Lục Minh còn có chút mệt mỏi: “Không muốn đi.”

Không tới phiên anh có muốn hay không, Lệ Trạch trực tiếp kéo anh đến sân huấn luyện, những người khác đang huấn luyện thấy hai vị thống soái căn cứ tới liền hành lễ, nhường chỗ cho bọn họ.

Lục Minh nhìn nắm đấm Lệ Trạch hạ xuống, liền lăn tại chỗ rồi xoay người nhảy lên: “Khốn kiếp, cậu điên rồi…”

Lệ Trạch như không muốn muốn sống, càng về sau giống như là đưa tới cửa cho hắn đánh.

Người tinh mắt  đã sớm nhường sân cho bọn họ, còn không nhìn ra được sao? Lệ thiếu tướng rõ ràng cho thấy không thoải mái.

Lục Minh khóa cổ Lệ Trạch, nhìn cả người hắn còn tỏa ra hơi nước: “Cậu vừa tắm xong liền tìm tôi đánh nhau?”

“Lệ Trạch, cậu làm sao vậy?” Lục Minh sợ hắn còn phát rồ, liền đè lên.

Lệ Trạch liếc anh, thu mắt nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm nói: “Không thỏa mãn.”

Lục Minh sửng sốt, đập một quyền xuống: “Đừng nói giỡn với tôi, cậu nổi điên làm gì?”

“Tôi kể chuyện xưa cậu nghe?”

Lục Minh lộc cộc nhảy xuống người hắn, ánh sợ mình không kiềm chế được, hương vị trên người Lệ Trạch quá mê người, bắt chước hắn nằm thẳng trên sàn: “Ừ.”

“Thuở xưa có hai bé trai, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, huấn luyện chung, cùng sinh cùng tử, toàn thế giới chỉ có hai người bọn họ là tin tưởng nhau nhất… Cậu đoán phía sau xảy ra chuyện gì?”

Khóe miệng Lục Minh mang theo ý cười, thanh âm cũng thả lỏng, không nhịn được muốn trêu chọc Lệ Trạch: “Bọn họ sống chung hạnh phúc.”

Lệ Trạch dừng một chút, khổ sở lan tràn trong khoang miệng, ngay cả âm thanh cũng lơ lửng chua chát: “Thế nhưng bọn họ là hai Alpha, Lục Minh… Trong đó một Alpha điên rồi.”

Lục Minh xoay người cử động thân thể, như vậy anh có thể thấy biểu tình của Lệ Trạch, anh nghe không hiểu chuyện xưa này, thế nhưng anh cũng có một chuyện xưa muốn nói.

“Tôi cũng biết một cố sự, trước đây có hai cậu bé, bọn họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học, huấn luyện chung, cùng sống cùng chết, toàn thế giới chỉ có hai người là tin tưởng nhau nhất… Cậu đoán gần đây xảy ra chuyện gì?”

“Khi đó hai người còn không biết đối phương là Alpha, trong nhà còn đính ước cho bọn họ, cậu nói, sau khi lớn lên, cái hôn ước này còn hiệu quả không?”

Lệ Trạch cau mày, rốt cuộc Lục Minh có biết mình đang nói cái gì hay không? Thế nhưng đập vào mắt chính là con ngươi màu hổ phách của Lục Minh, trong suốt sạch sẽ, không có trêu tức cũng không có sợ hãi, dường như chỉ đơn thuần kể chuyện xưa.

“Tôi đoán…” Âm thanh Lệ Trạch khàn khàn.

Sau đó, chuông báo động căn cứ vang lên.
  1. KHÔNG THƯƠNG VONG
“Hải tộc bắt cóc thường dân, chúng phát tín hiệu tuyên chiến cho chúng ta là ở khu vực γ.”

“Không phải đã cấm ngư dân rời khỏi khu đánh bắt an toàn sao?!”

Người ở đây đều im lặng, Lục Minh cũng biết bây giờ không phải thời điểm trách cứ nhân viên thủ vệ, anh nhìn về phía Lệ Trạch.

“Lệ thiếu tướng, hạ mệnh mệnh đi.” Đây là ăn ý của bọn họ, ý này chính là Lệ Trạch là quan chỉ huy cao nhất cho nhiệm vụ lần này.

Lệ Trạch hạ lệnh đâu vào đấy, đến chỉ lệnh sau cùng, hắn có chút chần chừ.

Lục Minh không nói chỉ mỉm cười nhìn hắn, Lệ Trạch nhắm mắt, mặc kệ hắn có bao nhiêu lo lắng Lục Minh tới gần biển sâu, nhưng bây giờ bọn họ là quân nhân, còn có bình dân cần bọn họ bảo vệ, mà tư tâm lớn nhất của hắn chỉ có thể nói một câu —— “Lục thiếu tướng, an toàn trên hết, cần phải đảm bảo không có thương vong.”
  1. TRÚNG KẾ
Lục Minh phát hiện bọn họ tính thời gian đã chậm, xung quanh tàu chiến vây đầy giao nhân, anh chỉ kịp hạ một mệnh lệnh cuối cùng, mệnh lệnh bộ đội tác chiến toàn bộ lui quân, tàu chiến của anh đã trị đuôi giao nhân đục một lỗ lớn.

Lục Minh quyết đoán bỏ tàu ngầm, dùng vũ khí lạnh bắn một vết thương trên đuôi giao nhân.

Chết tiệt! Giao nhân là bá chủ đáy biển, luôn không xâm phạm với nhân loại, một lần ngoại lệ duy nhất đã là chuyện hơn hai mươi năm về trước, năm đó vị nguyên soái kia cùng giao nhân tộc ký kết hiệp ước hữu hảo trọn đời, vì vậy Lục Minh căn bản không có kinh nghiệm đối chiến với giao nhân.

Anh chỉ biết tiếng ca giao nhân dụ người động tình, bất luận ngươi dùng bao nhiêu thuốc ức chế cũng không hữu hiệu, nhưng đồng thời, coi như điều kiện hữu hảo, giao nhân tộc cũng bị nhân tộc uy hiếp, tiết dục tố tràn lan cuản nhân tộc, bọn họ lại hết sức chán ghét.

Nhưng bản thân anh thì không tính là uy hiếp, Lục Minh cười khổ, dưới tình huống bị tiết dục tố khống chế, sức chiến đấu của bọn họ trực tiếp giảm phân nửa, đã là tự chủ cực tốt.

Tiếng ca giao nhân vang lên, dục vọng Lục Minh cuồn cuộn toàn thân, trong đầu anh đều nhớ đến gương mặt Lệ Trạch… Không được, anh không thể chết như vậy, anh còn chưa nghe đáp án của Lệ Trạch, anh còn chưa chính miệng nói ra tâm ý của mình, rốt cuộc trong bể dục, Lục Minh tìm về một tia trấn tĩnh, hung hăng rút dao, cắt cánh tay mình, mùi máu tươi xen lẫn tiết dục tố nồng đậm phiêu đãng trong hải vực. Lúc này đến phiên giao nhân bắt đầu khó chịu dữ dội.

Đột nhiên một tiếng ca vang vọng bình phục tâm tình của giao lung.

Trong mông lung, Lục Minh thấy một con giao nhân đáng ghét đang khiêng anh trên vai.

Mẹ nó, đừng cõng như thế, muốn ói.
  1. KHÔNG CÓ KHẢ NĂNG
“Tại sao em mang hắn về?”

Giao nhân Vương tiện tay ném Lục Minh xuống đất, nghe như thế liền sửng sốt: “Lại? Ta đã gặp hắn?”

Nam nhân rất bất đắc dĩ, khó khăn lắm hắn mới bình phục lửa giận của vợ, chính là mong không thật sự tạo thành kết quả không thể bù đắp, kết quả chính là có người vô tội bị thương.

“Em không nhớ? Khi đó em đến khu trung ương tìm ta.”

“Anh là nói cái thằng nhóc kia?” Giao nhân Vương cẩn thận nhìn kỹ ngũ quan Lục Minh, không có kết quả.

Nam nhân dùng thuốc rong biển cầm máu cho Lục Minh, giao nhân Vương không vui, nhưng thấy nam nhân trước mặt vừa giận vừa thở dài, quên đi, lần sau không được như thế này nữa, ai bảo mình cưng chiều anh ấy như vậy.

“Đến, hát một bài.”

“Không muốn.” Giao nhân Vương thở phì phò, mình ca ai cũng có thể nghe sao? Đó là tình ca!

“Ta muốn nghe.” Nam nhân hôn lên tai hắn.

“… Vậy được rồi, anh muốn nghe bài nào?”

“Vậy nghe.. Bài lúc em đi khu trung ương tìm ta đi.”

Tiếng ca của giao nhân Vương phiêu đãng trong vương cung, tiếng ca êm tai mà biến ảo, lén lút cởi bỏ giam cầm trên người Lục Minh ra.

“Có người tìm tới.”

“A? Có lẽ là tiểu tử năm đó, chúng ta đi thôi.”

“Được.” Nam nhân ôn nhu ôm eo vợ, tùy ý để Lệ Trạch ôm Lục Minh vào ngực, nam nhân sử dụng lực lượng giao nhân Vương cho hắn, đuổi hai người về bờ.

Hai vị thiếu tướng Alpha còn trẻ như vậy, xem ra Liên Bang có người kế nghiệp.

Về phần thiếu tướng tóc đen đang cố nén run run cánh môi…

Đã từng là nguyên soái trẻ tuổi nhất Liên Bang đều có thể cùng giao nhân Vương ở chung, trên thế giới này có gì không được?
  1. KHÔI PHỤC
“Đây quả thực quá thần kỳ.” Tiến sĩ khó tin nhìn Lục Minh hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh.

“Cậu ấy không có chuyện gì chứ?” Lệ Trạch lo lắng hỏi.

“Không không không, khứu giác nhận biết tuyến thể của cậu ta khôi phục.”

“Cái gì?” Trong nháy mắt, Lệ Trạch có chút mờ mịt.

Tiến sĩ như là phát hiện tân đại lục: “Ta chưa từng thấy qua loại chuyện này, có người bị biến mất nhận biết tuyến thể, bây giờ lại đột nhiên khôi phục? Hơn nữa trị số mẫn cảm so với trước kia còn cao hơn, chỉ cần kiên trì dùng thuốc…”

“Lệ thiếu tướng? Cậu muốn đi đâu?”

Lệ Trạch thẫn thờ quay đầu lại, cười cười: “Tôi ra ngoài hít thở không khí.”

Tiến sĩ có chút hoang mang, chuyện này chẳng lẽ không phải rất cao hứng hay sao? Sao nhìn Lệ Trạch càng giống như đang khóc?”

“Thiếu tướng, ngài không sao chứ?”

Lệ Trạch khoát khoát tay.

Người lính kia cũng không đi: “Lệ tướng quân, tôi muốn gặp ngài xin lỗi, dù ngài cùng Lục tướng quân không tuân thủ điều lệ bộ đội duy trì trật tự, nhưng hai ngài đều là quân nhân giỏi nhất.” Mỗi lần tác chiến, Lục Minh đều lên tuyến đầu, lúc này nếu không phải cảnh báo lui lại đúng lúc, làm sao bọn họ có thể toàn thây trở ra.

Lệ Trạch sửng sốt, nhận ra đây là binh nhì đội duy trì trật tự kia: “Việc nào ra việc đó, các ngươi làm rất tốt.”

Binh sĩ xấu hổ nói: “Lục tướng quân nhất định sẽ bình an, ngài ấy nhất định cũng luyến tiếc tướng quân ngài.” Cuối cùng hắn cũng biết, quân đội liên bang nổi bật nhất chính là hữu tình, khi Lục Minh cắt đứt liên lạc với Lệ Trạch, trong nháy mắt thổ huyết, không để ý mọi người ngăn cản, kiên trì tìm Lục Minh về, là tiến sĩ tiến hành xử trí khẩn cấp cho bọn họ, đưa về y viện trung ương.

Lệ Trạch quay đầu lại nhìn thoáng qua Lục Minh đã thoát khỏi nguy hiểm: “Binh nhì, chúng ta đều là Alpha. Hắn cần chính là một Omega, không có ta… Hắn cũng sẽ không có chuyện gì.”

Binh nhì đứng tại chỗ hơi mờ mịt, hữu nghị Alpha chói mắt của bọn họ có mâu thuẫn sao?
  1. TÔI ĐẢM BẢO
“Ưm…”

Tiến sĩ gõ máy tính lách cách: “Lục thiếu tướng, cậu tỉnh rồi?”

“Ưm, Lệ… Lệ Trạch đâu?”

“Lệ thiếu tướng mới vừa canh giữ ở đây a, Lục thiếu tướng, ta muốn nói cho cậu một tin tức tốt.”

“Cái gì?” Lục Minh giật giật toàn thân, thấy không có khó chịu, vết thương do giao nhân tạo thành đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, cũng không ảnh hưởng hoạt động của anh.

“Cảm nhận tuyến thể của cậu đã hoàn toàn bình thường.”

“Cái gì?” Lục Minh như nghe sấm sét giữa trời quang.

“Đây không phải tin tốt sao? Lục thiếu tướng, sau này cậu chỉ cần uống thuốc đúng giờ, sau khi kết thúc trị liệu có thể khôi phục hoàn toàn.”

“Lục Minh!” Tiến sĩ vừa thấy Lục Minh giãy giụa đi xuống liền nổi giận: “Nếu cậu không dùng thuốc, cậu sẽ biến thành như trước đây..”

Lục Minh đã vọt tới cửa bỗng dừng lại, đến bên tiến sĩ: “Tiến sĩ, chúng ta thương lượng được không?”

“Tôi không dùng thuốc, chuyện tôi khôi phục, ông giữ bí mật cho tôi.”

“Này… Không được!”

“Tôi dùng một lĩnh vực trước đây tuyệt đối chưa nghiên cứu qua đổi với ông.”

Tiến sĩ chần chờ nhìn anh.

“Tôi đảm bảo, nhất định cho ông có đối tượng nghiên cứu.”

Mắt tiến sĩ sáng rực lên, ông là một nhà khoa học đứng đầu vì sao lại thường trú ở trụ sở Đông Hải, bởi vì vị nguyên soái kia, ông đang nghiên cứu đến cuối cùng giao nhân và nhân loại có thể ở chung hay không, thế nhưng cũng là vì là cơ mật tối cao của Liên Bang, đến bây giờ ông cũng không nhìn thấy được đối tượng thực nghiệm, một câu này của Lục Minh đã làm ông bắt đầu động tâm.

“Một lời đã định.”
  1. TIỆC XEM MẮT
“Thiếu gia, sao ngài lại xuất viện một mình?”

“Nhanh lên, được rồi, cái rương đồ chơi trước kia của ta đâu?” Nơi anh ở khi đó là y viện tiến sĩ nghiên cứu, người ngoài không thể vào.

“Ở… Tầng hầm.” Quản gia chạy đến hấp tấp gọi đại thiếu gia.

“Thiếu gia! Ngài có tham gia dạ tiệc của Lệ gia không?”

“Dạ tiệc gì?”

“Tiệc xem mắt.”

“Ngươi, nói, cái, gì?” Lục Minh tức đến bật cười, hôn mình xong còn dám chạy đi coi mắt?

“Đương, nhiên, phải, đi.”

Quản gia nhìn đại thiếu gia nghiến răng nghiến lợi, run rẩy một cái.
  1. ĐÍNH HÔN
Lệ Trạch từ chối lời mời của một nữ Omega, một mình đứng trong góc uống rượu, lát nữa vẫn nên quay lại xem tiểu tử kia tỉnh chưa, nếu như không thấy mình phỏng chừng lại muốn quậy um lên.

“Chú Lệ, dì Lệ.”

Lục Minh ưu nhã hành lễ.

“Tiểu Minh xuất viện? Sao không nghe Lệ Trạch nhắc tới.”

“Có thể quá bận đi.” Lục Minh nghiến răng nói.

Lệ Trạch làm sao có thể không nhìn thấy người kia, nhíu mày một cái, vừa mới tỉnh lại liền chạy đến địa phương đông người như vậy khoe khoang, phải thu thập.

Xuyên qua đám người, kéo Lục Minh về phòng.

Lục Minh thuận thế cầm tay hắn: “Chú, con là tới cầu thân.”

Lệ Trạch mạnh mẽ xoay đầu lại, gia đình hắn chỉ có một em gái Omega, sang năm mới có thể thành niên.

Chỉ cần Lục Minh dám nói một câu không lọt tai hắn, chính hắn cũng không dám tưởng tượng mình sẽ làm ra hành động gì.

Rốt cuộc Lục Minh có chút tự giác hay không? Lưu truyền rộng rãi một câu chính là, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp tính chiếm hữu của Alpha.

Lục Minh cười híp mắt lấy lấy ra một hòm đầy bảo bối: “Năm đó con và Lệ Trạch từng có đính ước, chú dì còn nhớ không?”
  1. ĐÁNH DẤU EM
Trận cầu thân này cuối cùng cũng không giải quyết được gì, hiện trường có một Omega phát tình ngoài ý muốn. Bố Lệ chỉ huy tất cả Alpha rời khỏi hiện trường, thời điểm Lệ Trạch che chở Lệ Minh chạy ra bên ngoài: “Không phải là cậu khôi phục khứu giác rồi sao?”

“Biết tôi khôi phục sao cậu còn không mau dẫn tôi đi?” Lục Minh hắt xì lại hắt xì, cái mùi quỷ gì vậy, hun chết anh.

Lệ Trạch cười, nhẹ nhàng đặt đầu anh lên vai mình.

Cuối cùng Lục Minh thở nhẹ một hơi, ngửi hương vị anh mê luyến từ lâu, cười cười: “Này, Lệ Trạch, cho ta cắn một cái được không?”

“Được.”

“Thực sự được? Cắn cậu liền phải trở thành người của tôi.”

Lệ Trạch nghĩ Lục Minh luôn ngốc nghếch đến đáng yêu, mang người về phòng mình, vừa đóng cửa liền đè Lục Minh lên, ngậm lấy môi anh: “Em đánh dấu anh, không có nghĩa là anh không thể đánh dấu em, Minh Minh.”

“Dựa vào bản lĩnh?”

Lệ Trạch cười nhẹ, đương nhiên bằng bản lĩnh của mình, thế nhưng có thời gian nói nhảm còn không bằng làm một vài chuyện có ý nghĩa.

“Trước khi đánh nhau tôi muốn nói một câu.”

“Lệ Trạch, em yêu anh.”

Lệ Trạch thì sao? Lệ Trạch đang dùng hành động biểu thị một Alpha đến tột cùng nên yêu như thế nào mới đúng.

Một Alpha suốt đời chỉ có thể đánh dấu một Omega.

Cũng giống như thế, một Alpha suốt đời chỉ có thể đánh dấu một Alpha.

Tiến sĩ nhìn đẳng thức này, phát sầu.

Lục Minh cười híp mắt nói cho hắn biết, dù một Alpha có thể có vô số bạn đời.

Nhưng Lệ Trạch suốt đời chỉ có thể đánh dấu Lục Minh.

Mà Lục Minh suốt đời cũng chỉ có thể đánh dấu Lệ Trạch.

Đẳng thức thành lập.
  1. SAU ĐÓ THÌ SAO
“Thầy ơi thầy ơi, sau đó thì sao?”

“Lần xem mắt thứ 101 của hai Alpha tiên sinh có thành công không?”

Người môi giới đã đổi nghề giảng dạy sinh lý cho các bạn nhỏ tiểu học nặng nề gật đầu.

Tuy rằng… Đối tượng quả thực có chút không khớp.