Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu

Quyển 4 - Chương 43




Nhất Kiếm mạnh mở mắt ra, theo trên giường ngồi dậy. Hắn mãnh liệt ho khan, xoang mũi, miệng  vẫn còn cảm nhận hương vị bùn đất của diêu hà, nhưng mà tả hữu nhìn quanh, chính mình nào còn trôi giữa dòng sông.

Hắn đã về tới nhà, được an trí trên giường, Nhất Diệp cùng tiểu Khuyết đều canh giữ bên giường hắn.

Chính là...... chính là...... Nhất Kiếm mở miệng, thanh âm khàn khàn thoát phá hỏi:

“...... Tiểu Thu...... tiểu Thu, y......”

Ở đâu a, như thế nào không thấy y trong phòng?

Nhất Kiếm chỉ nhớ rõ lũ mãnh liệt cuốn Mạc Thu chìm xuống. Hắn hầu như hoàn toàn điên cuồng, liều mạng bơi về phía Mạc Thu, đem người mình từng nghĩ không thể gặp mặt kia ôm chặt lấy, mong rằng sẽ không tái buông ra, cho đến khi thủy hà hung mãnh khiến hắn kiệt sức, mất đi ý thức mới thôi.

Trong đầu Nhất Kiếm dự cảm xấu, nhưng hắn hỏi không nên lời a.

Nhất Diệp nhìn ca nàng, rồi sau đó lắc lắc đầu, dời tầm mắt sang hướng khác.

Tiểu khuyết lui người trên ghế  bên giường, cúi đầu, vùi vào trong đôi chân.

Nhất Kiếm run run không nói được câu nào, ngực lại không ngừng phập phồng, rồi sau đó hốc mắt đỏ. Hắn mở hai tay mình ra, nhìn thấy lòng bàn tay rỗng tuếch. Là hắn buông Mạc Thu ra sao? Cho nên mới không được cứu lên cùng y? Hắn không thể tin mình hôn mê lại có thể buông Mạc Thu ra. Hắn vốn tưởng rằng mặc có xuống hoàng tuyền, tay hắn cũng sẽ không buông ra.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Ta nghe tiểu khuyết nói, ngươi cho là y lưu lại bên cạnh ngươi là có rắp tâm khác.”

Nhất Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, vô thố.

Nhất Diệp trộm liếc nhìn ca ca nàng một cái, thấy vẻ mặt của Nhất Kiếm, trong lòng nhói đau một chút, lập tức ngừng nói.

Nhất Kiếm thì thào nói:

“Y nói, y nói y không có mục đích gì...... Y chỉ muốn gặp ta...... Ta...... Hẳn là nên tin tưởng y......”

“Ngươi đáng ra nên tin tưởng y!”

Nhất Diệp gầm nhẹ.

“Hài tử kia vì muốn ở lại bên cạnh ngươi, chẳng những đáp ứng ta phải dịch dung, không cùng ngươi nhận thức, thậm chí còn nuốt dược hoàn Tiểu Thất cho y, cam nguyện tán đi một thân công phu. Y nếu có mục đích riêng, căn bản không cần làm như vậy!

Đối với y mà nói, được ngươi tha thứ  so với hết thảy càng thêm trọng yếu. Thiết Kiếm môn y từ bỏ, một thân công phu cũng không cần, thậm chí ngay cả tính danh cùng dung mạo của mình cũng có thể buông tha, chỉ vì được ở lại bên cạnh ngươi. Ca, tiểu Khuyết chính mắt nhìn thấy y vì cứu ngươi mà lao vào dòng nước lũ. Y toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, ngươi lại đối xử như thế nào với y a?”

Nhất Kiếm lệ rơi, khóc rống. Hắn cực kỳ bi ai gào khóc:

“Lão tử  đáng lẽ phải sớm một chút tha thứ y a. Lão tử  nên sớm một chút tha thứ y mới phải! Lão tử đã sớm biết y không có lỗi. Y không biết mê cung sụp đổ sẽ đè ngươi. Thậm chí Tiểu Thất y cũng đều bảo vệ chặt chẽ. Đều do tính tình lão tử bướng bỉnh, là lão tử sai, là lão tử lỗi......”

Nhất Kiếm khóc đắc nước mũi nước mắt cùng lưu, cả khuôn mặt đều nhíu chặt.

“...... Tiểu Thu...... Tiểu Thu của lão tử  a...... Cữu cữu hại ngươi......Cữu cữu không trách ngươi.....  Ngươi trở về a......”

Nhất Kiếm nằm trong chăn bông khóc rống thất thanh. Hắn sai lầm rồi, hắn quả thực sai lầm rồi. Hắn thật sự quá mức sai lầm rồi. Không có gì quan trọng hơn so với việc được nhìn thấy Mạc Thu hảo hảo a. Nếu không phải tại hắn kiên trì không thấy Mạc Thu, Mạc Thu cũng sẽ không dùng hạ sách dịch dung này để chờ đợi bên cạnh hắn, rồi sau đó vì cứu hắn, táng thân giữa dòng nước lũ mờ mịt.

Hắn hối hận...... Hắn thật sự hối hận...... Nếu Mạc Thu thật sự đã sửa đổi thì trên thế gian này không có gì là không thể bị tha thứ a.

Nhất Diệp nhìn bộ dáng của Nhất Kiếm, hốc mắt ửng hồng, nước mắt thiếu chút nữa cũng lăn xuống dưới. Nàng vội vàng lấy tay quạt vài cái, đem nước mắt quạt khô.

Bạch sắc thân ảnh đứng ngoài cửa, không biết từ khi nào thì bắt đầu đứng ở chỗ kia.

Nhất Diệp nhìn sang hương cửa, gọi người đang đứng bất động kia:

“Còn thất thần ở nơi đó làm chi, không nghe cửu cửu ngươi nói tha thứ ngươi rồi sao?”

Cạnh cửa người nọ do dự một lúc lâu mới chậm rãi đi vào cửa, tiến vào phòng bạch y như tuyết liên tràn ra, sắc áo trường bào đơn giản, không phiền phức làm y một thân xuất trần bất nhiễm.

Y mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng:

“Cữu.”

Tiếng nói nhu hòa từ tính của y chậm rãi phát ra. Nhất Kiếm đang khóc không kềm chế được nghe thấy liền nín ngay, chậm rãi ngẩng đầu từ chăn bông lên.

Trên mặt Nhất Kiếm tung hoành giàn giụa nước mắt, cái mũi anh tuấn còn chảy xuống hai hàng nước mũi. Môi hắn khẽ nhếch, lăng lăng nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đi về phía hắn.

Mạc Thu không dám đến quá gần, đầu y đang rối loạn, nhưng tầm mắt vẫn gắt gao dừng trên mặt Nhất Kiếm. Nhìn người này khóc thành như vậy, tâm y cũng nhói đau.

Mạc Thu quỳ gối trước giường, mềm mại nằm nữa người trên thân Nhất Kiếm, y nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nhất Kiếm, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

“Cữu, ta không sao.”

Mạc Thu nói:

“Trong dòng lũ ngươi vẫn ôm ta không buông tay. Sau đó bọn họ đi dọc theo bờ sông tìm được chúng ta.”

Mạc Thu thấp giọng hỏi:

“Cữu, ngươi thật sự tha thứ ta phải hay không? Ta thật sự biết lỗi rồi. Về sau ngươi không cho ta làm cái gì ta sẽ không đi làm. Ta vĩnh viễn nghe lời ngươi nói, ngươi đừng vứt bỏ ta nữa......”

“Tiểu Thu......”

Cảm xúc vui sướng đột nhiên mất đi lại tìm về làm cho Nhất Kiếm không dám tin. Hắn nhìn về phía Nhất Diệp. Nhất Diệp gật đầu trả lời. Sau đó hắn mới dám tin tưởng hết thảy đều là thật sự. Tiểu Thu của hắn đã trở lại, không có chết, không có rời xa hắn.

Nhất Kiếm giống như nâng niu trân bảo giống nhau, vuốt ve sợi tóc nhung, tơ mềm mượt của Mạc Thu, hắn nhẹ vuốt mặt Mạc Thu, lau đi dòng lệ chảy ra từ khóe mắt Mạc Thu.

Nhất Kiếm không ngừng gật đầu nói:

“Cữu sẽ không vứt bỏ ngươi, sẽ không, không bao giờ … nữa như vậy......”

Nằm trên đùi Nhất Kiếm, Mạc Thu nắm lấy tay Nhất Kiếm, tư thế như quỳ gối trước giường, chậm rãi đem gương mặt tích đấy nước mũi nước mắt của Nhất Kiếm kéo xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Nhất Kiếm.

Mạc Thu cười với Nhất Kiếm, ánh mắt y *** *** lượng lượng, vầng trán thủy quang, đáy mắt quyến luyến sâu đậm khó phai, còn có thâm tình cho dù có chết chết cũng không thay đổi. Vì thế Nhất Kiếm nhịn không được kích động trong lòng, đáp lại nụ hôn của Mạc Thu.

Tiểu Khuyết ngồi trên ghế rất gần hai người kia, ánh mắt hắn cũng sáng trông nhìn hai người đang hôn đến hôn đi trước mắt.

Nhất Kiếm cùng Mạc Thu trải qua sinh tử gặp lại lần thứ hai, trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau, trừ bỏ đối phương tái không dung bất cứ ai bên ngoài.

Bọn họ hoàn toàn đã quên trong phòng còn có người khác nha. Đang lúc tiểu Khuyết muốn tiến đến hỏi sư phụ hắn cùng ngoại sinh của sư phụ đang làm gì thì Nhất Diệp đột nhiên từ sau đầu che miệng tiểu Khuyết lại, đem đứa nhỏ tò mò này lôi ra ngoài, đóng cửa.

Lũ lụt qua đi, ven bờ diêu hà ngạn đất cằn ngàn dặm, đồng ruộng ven sông cơ hồ toàn bộ đều bị hủy, nhưng chỗ vòng quanh ngoài thành Lan Châu nhờ Nhất Kiếm cùng Lan Châu cư dân hợp lực sửa gấp thoả đáng, tổn thất giảm được hơn phân nữa so với dự tính.

Lúc sau, Nhất Diệp ra lệnh một tiếng, Thiên Hương lâu mở rộng đại môn phát chẩn giúp nạn dân thiên tai. Nhất Kiếm cũng tăng số nhân thủ chỉnh trang đất vườn cho cư dân. Còn Mạc Thu cũng ra lệnh cho môn hạ đệ tử cố thủ Lan Châu, duy trì an bình sau thiên tai. Về phần Trương Thán tri phủ Lan Châu, Mạc Thu thanh lý sạch trơn gia sản của tên kia, tám mươi vạn ngân lượng dùng hết cho nạn dân, đương nhiên, không làm cho cữu cữu y biết.

Sau đó, tro cốt Duyên Lăng Kí rèn thành Vô Danh kiếm được chôn trong phần mộ tổ tiên. Xích Tiêu phường năm xưa bị Lục Dự một tay tiêu diệt cũng hoạt động lại. Đại môn phủ đầy bụi bậm lâu ngày của Duyên Lăng gia một lần nữa được sơn mới và mở cửa.

Mạc Thu lấy thân phận tiểu chủ nhân Xích Tiêu phường, tự mình phát thiếp mời các giang hồ đại phái. Xích Tiêu phường cùng Duyên Lăng gia đại môn trọng khai ngày ấy, võ lâm các phái cơ hồ đều phái người tiến đến chúc mừng. Dân chúng Lan Châu cảm động và ghi nhớ ân tình của Nhất Kiếm cũng mang gia quyến đến bái phỏng. Ngày đó tân khách tập hợp, kéo dài mấy dặm, nối liền không dứt.

Công pháp rèn đúc độc bộ thiên hạ năm xưa của Xích Tiêu phường lần thứ hai danh chấn giang hồ.

Chờ mọi việc hoàn tất cũng đã là ba tháng sau. Mấy ngày nay Mạc Thu đem Thiết Kiếm môn sự vụ tạm giao cho Lục Minh cùng Lục Đinh Đinh hai tỉ đệ để ý, bản thân lại trụ trong Duyên Lăng phủ.

Ngày hôm đó sáng sớm Nhất Kiếm đã xuất môn, vội vàng cùng Nhất Diệp đi Thiên Hương lâu một chuyến. Quá ngọ Mạc Thu nhận được tin tức của đệ tử, mới hồi phủ phê duyệt công văn Lục Minh khoái mã đưa tới.

Buổi chiều Nhất Kiếm ôm một con hồng ly điểu nhỏ bằng bàn tay chạy vào thư phòng, thấy Mạc Thu, vội vàng, nhân tiện nói:

“Tiểu Thất, tiểu tử kia trong thư nói lần trước hóa công hoàn cho ngươi uống kỳ thật là giả. Hắn còn nói  kỳ thật đó dược hắn tìm về để trị chứng chân khí nghịch chuyển của ngươi. Ngươi mau vận công xem xem công lực có phải hay không khôi phục. Còn có nội lực có phải hay không cũng vận chuyển tự nhiên!”

Mạc Thu buông bút, cười nhìn Nhất Kiếm.

“Trước đó vài ngày ta đã phát giác cổ quái. Chân khí trong cơ thể bị tán đi lại lần nữa tụ khởi. Mà nội lực trở về cũng rất *** khiết. Thân thể thoải mái nhiều lắm. Sau đó mới nghĩ đến Tiểu Thất cữu nói phải tán công lực của có lẽ chỉ hù dọa ta. Hắn đưa dược cho ta uống có lẽ là trân quý linh dược.”

“Tiểu Thất thật sự là!”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Như thế nào ngay cả chuyện này cũng lấy ra làm vui đùa!”

Mạc Thu thấp giọng nói:

“Nhưng nếu không phải  “Trí chư tử địa tái tìm sinh lộ” như thế, ngươi sẽ không tha thứ ta.”

Nhất Kiếm nhất thời nghẹn họng. Hắn buông ra hồng li điểu, để nó bay trở về bên người chủ nhân. Sau đó hắn chậm rãi, thong thả đi tới bên cạnh Mạc Thu.

Nhất Diệp ngày ấy cố ý sử kế nói Mạc Thu táng thân đáy sông, làm hại hắn, một đại nam nhân khóc đến nỗi nước mũi nước mắt thực giống như dùng hai chữ “Phun ra” để miêu tả. Nhưng đúng như lời Mạc Thu nói, nếu không phát sinh chuyện này, hắn như thế nào biết nguyên lai mình vẫn vây ở ngõ cụt thoát không được. Nhân sinh không có nhiều ít mười năm thời gian có thể lãng phí. Nếu Mạc Thu đã muốn sửa đổi, vậy liền tốt lắm, hắn không nên nghĩ nhiều như thế, bức tử chính mình, bức tử cả Mạc Thu, còn làm cho người bện cạnh vì bọn họ mà thương tâm khổ sở.

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Nhất Kiếm sờ sờ Mạc Thu đang cuối đầu, nói:

“Chuyện trước kia coi như chưa từng không phát sinh qua. Nếu ngươi đã trở về, vậy tâm phải vui vẻ lên a. Cả ngày cứ sầu mi khổ kiểm thì giống cái dạng gì đây!”

Mạc Thu chần chờ một chút, nhẹ nhàng vươn tay, thử vòng tay ôm lấy thắt lưng Nhất Kiếm. Nhất Kiếm không né cũng không trốn tránh, trong lòng không có gì khúc mắc, cứ mặc Mạc Thu ôm.

Mạc Thu hít cái mũi một chút, chớp chớp một chút ánh mắt, trong đầu ê ẩm lại ngọt ngào, cái gì cũng không nói. Y tựa vào Nhất Kiếm trên người, ôm trọn người mình rất thích, lẳng lặng ngửi  hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về hắn.

Thưở nhỏ y luôn cô độc một người, thấy người khác có nên liền liều mạng muốn cầu đến.

Y từng muốn từ trên người Lục Dự tìm thấy chút thân tình vốn không thể thuộc về chính mình, từng nghĩ đến Lục Dao lúc đêm khuya dẫn y thoát ly Thiết Kiếm môn sẽ hảo hảo đối tốt với mình. Y không ngừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về chính mình, rồi sau đó lại tự mình gây thương tích cho chính mình.

Thẳng đến sau khi gặp Nhất Kiếm. Nhất Kiếm vô biên vô hạn sủng ái cùng cẩn thận che chở, kéo y ra khỏi vực sâu. Tiếp đó phát hiện Nhất Diệp khi nàng truy tìm tung tích của Nhất Kiếm, người thì lúc nào cũng luôn mắng y, kỳ thật là toàn tâm toàn ý vì y suy nghĩ. Mặc dù chính mình hại nàng gãy hai chân cơ hồ không thể hành tẩu, Nhất Diệp cũng chưa từng trách y.

Hai người kia cho y hết thảy khát vọng, bởi vì tham cho tới bây giờ không thể thỏa mãn mà liều mạng đoạt lấy cũng vì sự quan ái, bao dung của hai người nên đã chậm rãi tán đi.

Trên người bọn họ, y đã chiếm được tất cả, hết thảy đã muốn đủ.

Chính là trong lúc này đây..... Còn có một chút sự chưa khôi phục nguyên dạng......

Nhất Kiếm xoa xoa đầu Mạc Thu tựa như trước kia đem mái tóc được cột gọn gàng của Mạc Thu loạn thành một đoàn.

Càng tới gần Nhất Kiếm, Mạc Thu càng muốn hoàn toàn độc chiếm người này. Nhưng mà từ khi chính mình khôi phục thân phận trở lại bên Nhất Kiếm, Nhất Diệp đã kêu hạ nhân đem đồ dùng của y toàn bộ dời ra khỏi phòng Nhất Kiếm, dọn đến một đầu khác của sân.

“Cái kia...... Cữu......”

Mạc Thu muốn nói y một mình cô linh linh ôm gối đầu ngủ lâu như vậy, nên đến thời điểm có thể cho y quay về ngủ bên hắn được rồi đi?

Chính là ngay lúc này, tiểu Khuyết đột nhiên từ ngoài cửa ló cái đầu hạt dưa vào dò xét, trừng mắt nhìn rồi hỏi:

“Sư phụ, không phải ngươi nói muốn sẽ dạy ta võ công sao? Như thế nào đi vào lâu như vậy còn không ra nha?”

(Quỳnh: ….m/>3<…good boy…) Nhất Kiếm gãi gãi đầu cười nói: “Đúng vậy, thật là gấp quá nên quên. Ngươi từ từ, sư phụ lập tức ra!” Lời Mạc Thu muốn nói thế là đành nghẹn lại. Nhất Kiếm liền ném y sang một bên, đi ra ngoài với tiểu Khuyết. Mạc Thu mị hiếp mắt, ghi nhớ tiểu tử chuyên phá hoại Yến Khuyết này! Tiểu Khuyết công phu đang khởi bước, tự nhiên Nhất Kiếm phải tốn nhiều tâm tư cho hắn. Tuy rằng hai người này thật sự không có gì, nhưng khi Mạc Thu nghe người hầu đàm luận hôm qua tiểu công tử luyện công luyện mệt mỏi ngủ luôn trong phòng Đại đương gia gì gì đó, còn đoạt chăn bông, đá Đại đương gia xuống giường thì cả người thiếu chút nữa không bị lòng đố kị đốt thành tro. Mạc Thu mỗi lần nhìn đến tiểu Khuyết, khớp hàm sẽ thực ngứa ngáy (Quỳnh: muốn cạp hả….=))). Nếu không phải  xem phân lượng hắn nương từng cứu Nhất Diệp, nói không chừng chắc y sẽ đem tiểu tử kia ăn sống nuốt tươi, tiêu hóa sạch trơn để giải hết hận quá nha. Chạng vạng, khi Mạc Thu đi qua sân, lại thấy tên kia cầm cự kiếm thoải mái múa may. Tiểu Khuyết đem Cự  Khuyết đại kiếm kia múa đến mức hiển hách sinh phong, kiếm chiêu cùng kiếm của hắn đều giống nhau kiên cường lưu loát, cùng kiếm thế âm ngoan, miên nhu của mình hoàn toàn bất đồng. “Xích tiêu thất thức......” Mạc Thu mị  hiếp mắt. Nhớ tới người này cùng Nhất Kiếm đều là cực dương thân, là bảo bối đồ đệ của  Nhất Kiếm, tâm Mạc Thu khó chịu toàn bộ tăng lên. Y cúi đầu hừ một tiếng đi qua hành lang. May mắn hai năm nay tính tình của mình có chút thu liễm. Nghĩ đến mọi người trong nhà  sủng tiểu nhân này sủng đến vô cùng, không nghĩ phá hư  không khí hoà hợp êm thấm này nên đành nhẫn xuống, không đi so đo. Thế nhưng ngay khi Mạc Thu vòng đường khác rời đi, tiểu Khuyết lại liếc mắt thấy y, còn “A”  một tiếng, vội vội vàng vàng thu kiếm chạy tới bên y. “Cái kia, cái kia!” Tiểu Khuyết thở hổn hển kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu liếc nhìn tiểu Khuyết một cái, lãnh đạm nói: “Yến tiểu cung chủ có gì chỉ bảo?” “Nhất Diệp cùng ta nói qua quan hệ của ngươi cùng sư phụ!” Tiểu Khuyết đột nhiên tuôn ra một câu như vậy. Mạc Thu cảm thấy lạnh lùng, nghĩ rằng câu tiếp theo tiểu tử này sẽ mở miệng cản trở y cùng với Nhất Kiếm, ai ngờ ngay sau đó tiểu Khuyết lại nói: “Nhất Diệp nói ngươi cùng sư phụ lưỡng tình tương duyệt. Sớm đã là người của sư phụ, cho nên mặc kệ ai tới gần sư phụ, ngươi đều ghen lắm nha!” Mạc Thu biến hắc diện, tiểu cữu nói việc đó cho tiểu tử này làm chi a? “Ta thật lâu trước kia từng nghe tên của ngươi.” Tiểu khuyết ánh mắt thanh minh, trông suốt nhìn Mạc Thu, tựa như một tiểu cẩu cẩu. “Khi đó ta rất tò mò muốn gặp ngươi, cũng không muốn thấy người thì ngươi lại chán ghét ta nha. Ta thực thương tâm quá a!” Mạc Thu vốn định đáp lại: “Ngươi thương tâm cùng ta không quan hệ” Nhưng tiểu Khuyết lại trình ra nụ cười rực rỡ vô cùng khờ dại cho Mạc Thu xem, vui vẻ nói: “Sau đó ta hỏi Nhất Diệp, Nhất Diệp đã nói chỉ cần ta ngoan một chút, hảo hảo tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ không chán ghét ta nữa nha.” Mạc Thu cảm thấy sớm có chút không kiên nhẫn, y đang muốn rời đi, không ngời lúc này tiểu Khuyết lại gọi y: “Sư nương!” (Quỳnh: *sặc sting dâu*….ọc….ặc…sát nhân không cần dao kéo) Mạc Thu sửng sốt. Tiểu Khuyết cười nói: “Ta sẽ nghe lời ngươi cùng sư phụ nói, cố gắng học võ công, không cho ngươi cùng sư phụ mất mặt. Ngươi cho ta tiếp tục cùng sư phụ tập võ được không? Đừng chán ghét ta được không?” Tiếng nói tiểu Khuyết *** thuần trong suốt, trứng ra cặp mắt long lanh, lấp lánh nhìn Mạc Thu. Mạc Thu sửng sốt một hồi, đến khi tiểu Khuyết suýt nữa phát nóng, lúc này mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: “...... Ân.” Tiểu Khuyết cao hứng hô to: “Cám ơn sư nương!” (Quỳnh: té ghế….TT^TT…mông của te…oaooa) Mạc Thu vừa ly khai được hai bước lại quay đầu lại liếc tiểu Khuyết một cái, nói: “Hai tiếng “sư nương” này khi không có ai  thì có thể gọi, nhưng nếu thời điểm có người không được kêu, có biết hay không?” “Đã biết sư nương!” (Quỳnh: chuẩn ứ cần chỉnh…@x@) Mạc Thu trong tình cảnh tiểu Khuyết vô cùng cung kính bãi giá rời đi. Y mặc dù không quá lớn hưởng ứng, vẻ mặt cũng lãnh hàn nha, nhưng kỳ thật từ lúc nghe tiểu khuyết gọi “Sư nương”, tâm liền phóng hoa tung tóe. Mạc Thu đi ra ngoài, khóe miệng kìm không được mà cong lên, lộ ra đóa lê oa* bên má trái. (Quỳnh: *= lúm đồng tiền) Y đột nhiên cảm thấy kỳ thật tiểu tử Yến Khuyết này cũng không có tính uy hiếp, mà còn có mô chút điểm làm ngừi khác ưa thích. Không biết phía trước mình xem hắn không vừa mắt cái gì nha! (Quỳnh: 0-0!!!…. MT: gì….*mắt lóe lóe quang mang*…. Quỳnh: không có gì….*luc tục edit tiếp*) Đi về phía ngoài được rồi vài bước, Mạc Thu đột ngột dừng cước bộ. Đi lầm đường, y muốn đi thư phòng mà! Thật sự là hôn đầu...... Đêm đã khuya, phong hữu ngoại song, ánh đèn trên hành lang lay động. Nhất Kiếm  kết thúc một ngày bôn tẩu bên ngài. Khi hắn trở về phòng thấy thư phòng còn sáng đèn, vì thế đi đến. Mạc Thu có lẽ do mệt mỏi nên nằm ngủ quen trên thư án, trong tay còn cầm bút. Thiết Kiếm môn đưa tới công văn bị đặt ở dưới mặt. Ngay cả khi mình đi vào tạo tiếng vang cũng chưa đánh thức y. “Tiểu Thu, tiểu Thu.” Nhất Kiếm lắc lắc Mạc Thu, Mạc Thu mở song nhãn nhập nhèm buồn ngủ, lên tiếng ngẩng đầu lên. Mạc Thu vẻ mặt khờ ngốc, hai má còn vì tì đè trên công văn lâu lắm, dính một đống chữ nhỏ rậm rạp. Nhìn dáng vẻ của y như thế này, Nhất Kiếm nhịn không được bật cười. Hắn nói: “Sao lại ngủ ở đây!” Vươn tay vòng qua ôm ngang người Mạc Thu, đem người này trở về phòng. Mạc Thu ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân thể rơi vào lòng ngực an ổn. Y ngẩng đầu, thấy Nhất Kiếm cúi đầu liễm mi, cười cười nhìn y, khóe mắt toát ra nhu tình, đuôi lông mày hiện ra mật ý. Mạc Thu nhìn thấy thế tâm thần cũng lắc lư không kềm giữ được. Lại là mộng, mộng thấy cữu cữu tìm đến y! Thật sự là vừa ngọt ngào lại tàn nhẫn a. Ngày mai thức dậy lại phải giặt quần  sao? Đang lúc Mạc Thu như thế nghĩ, móng vuốt liền giống cảnh trong mơ từng làm như vậy, chậm rãi tham nhập vào giũa vạt áo của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu đi được vài bước, trên người lập tức truyền đến quái dị cảm giác. Mạc Thu rớt ra quần áo của hắn, sờ đến lại sờ qua, còn có cái gì đó ẩm ướt, mềm mềm linh hoạt liếm qua xương quai xanh, sau đó còn bị cắn vài cái. Tay Mạc Thu con lướt qua bờ ngực y, ninh ninh nhũ thủ, rồi dần dần đi xuống. Vùng nách chính là tử huyệt của Nhất Kiếm, bị Mạc Thu như vậy sờ sờ rồi nhu nhu một hai cái, lập tức thắt lưng liền nhuyễn. “Tiểu Thu!” Nhất Kiếm gọi nhẹ, lảo đảo từng bước cơ hồ không thể đứng vững. Hắn vội vàng tựa vào cạnh cửa đem Mạc Thu buông, làm cho hắn trụ hảo, trên thất sắc rực rỡ chuyển biến. Hai chân vừa chạm đất, Mạc Thu cũng tỉnh hơn phân nửa. Y lăng lăng nhìn Nhất Kiếm đem tay mình từ trong vạt áo của hắn rút ra, còn thấy vẻ mặt Nhất Kiếm cổ quái, thần tình đỏ bừng. Mạc Thu trừng mắt nhìn, lập tức hảo hảo nhận ra tình huống trước mắt. Nhất Kiếm trước ngực mở rộng, dưới cổ che kín nhiều điểm cắn ngân, sợi tóc vi loạn, hơi thở vi suyễn, trong mắt một mảnh thủy quang. (Quỳnh: mỹ nhân đồ…*nước miếng ào ào chảy ing*…..) Mạc Thu tức khắc tỉnh táo lại, y vội vàng lui lại phía sau, chân tay luống cuống không dám nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm thấy Mạc Thu như vậy trong lòng thật ra có chút tư vị vô ngôn. Hắn thấp giọng nói: “Có phải hay không quá mệt mỏi cho nên lại phát bệnh? Tiểu Thất nói mộng du chỉ cần tích tụ uất ức trong lòng sẽ dễ dàng tái phát. Ngươi dược có tiếp tục uống không? Vẫn là ngày mai ta gọi A Phúc mang tới cho ngươi?” Mạc Thu muốn nói bệnh tình của mình đã sớm tốt lắm rồi. Chỉ là luôn bị mộng xuân gay khó dễ mà thôi. Y không nghĩ tới hôm nay ngủ thế nhưng lại đem sự thật trở thành mộng a, còn giở trò với Nhất Kiếm nữa chứ. Mạc Thu cúi đầu nói: “Không có việc gì. Ta trở về phòng đây. Cữu cữu ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Y cùng với Nhất Kiếm tuy rằng hòa hảo. Nhất Kiếm đối với hành động thân cận của y cũng không có kháng cự. Nhưng Mạc Thu thủy chung không dám vượt qua bước cuối cùng kia. Trung gian giữa bước kia là vực đen chắn ngang, một bước nhảy là có thể vượt qua, hai là ngã chết a. Bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, Mạc Thu càng trở nên thật cẩn thận. Y biết Nhất Kiếm thích y, để ý y nha. Nhưng không biết Nhất Kiếm thích có còn cùng năm xưa giống nhau hay không. Dù sao bọn họ trong lúc đó không còn giữ bộ dáng như năm xưa nữa. Y cũng không dám tùy tiện đẩy ngã Nhất Kiếm. Mạc Thu ngượng ngùng thối lui, bước tới cửa. Nhưng mà Nhất Kiếm gặp vẻ mặt Mạc Thu hiện ra nét cô đơn, khó có thể khắc chế vươn tay ra, vội vàng kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu kinh ngạc quay đầu lại. Mặt Nhất Kiếm so với Mạc Thu còn hồng. “Cữu......” Mạc Thu lúng ta lúng túng gọi. Có chút khiếp đảm, hốc mắt cũng biến hồng. “Tiểu cữu của ngươi nói sợ ngươi chứng nào tật nấy, cho nên muốn ta đừng cả ngày kề bên ngươi.” Nhất Kiếm chậm rãi đem Mạc Thu kéo bên mình. Hắn ôn nhu vỗ về gương mặt Mạc Thu, thấy vẻ mặt Mạc Thu nhìn mình  như vậy chuyên chú mà chân thành. “Mà nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến ngươi thương tâm, kia lão tử không muốn làm!” Nhất Kiếm cũng hảo hảo muốn người này, bởi vì không mong một lần nữa mất đi, cho nên hắn cũng trở nên thật cẩn thận. Hắn nghe lời muội muội nói, bất hòa Mạc Thu đồng sàng, còn nghe lời muội muội khuyên, nắm tay thì có thể, nhưng hôn môi tuyệt đối không được. Trước kia bọn họ phân biệt  lâu như vậy, hơn nữa thời gian đó gặp nhiều áp lực, Nhất Kiếm đã sắp hoàn toàn không thể nhẫn nại. Ngay khi hai người chăm chú nhìn nhay, gần gũi hơi thở giao hòa, Nhất Kiếm cảm giác trên người tựa hồ bị Mạc Thu thiêu đốt một phen hỏa, rốt cuộc khó có thể khống chế Nhất Kiếm hôn Mạc Thu. Thân hình Mạc Thu lập tức nhuyễn. Giống như hóa thành dòng xuân thủy, hòa tan trong ngực ở Nhất Kiếm. Cửa Thư phòng bị đóng lại, sách trên thư án bị quét xuống, Nhất Kiếm đem Mạc Thu đặt lên trên bàn, không ngừng hôn lấy y. Lưỡi Nhất Kiếm thật sâu tham nhập miệng Mạc Thu, Mạc Thu đảo khách thành chủ hấp trụ lấy đầu lưỡi Nhất Kiếm, không cho hắn rời đi, mười ngón tay y thân nhập vào mái tóc Nhất Kiếm, ôm hắn kịch liệt hôn môi. Lặp lại day dưa nhiều lần phát ra tiếng nước ái muội. Bộ vị ma sát phía dưới người Mạc Thu của Nhất Kiếm chậm rãi ngạnh lên. Mạc Thu dời tay xuống, cầm kia thứ nóng rực đang đỉnh trúng bụng y, không ngừng dao động. Hơi thở Nhất Kiếm trở nên dồn dập, càng thêm khó có thể khống chế. Cơ hồ ngay cả cởi xuống quần áo cũng không làm, xa cách nhau lâu như vậy mới có thể lần thứ hai chạm vào đối phương, dục vọng yên lặng sôi trào, như “Tinh hỏa liệu nguyên”  không thể vãn hồi. Nhất Kiếm kéo tiết khố mạc thu xuống, một tay xoa lấy mông Mạc Thu. Một tay kia lại bị Mạc Thu nắm, một chút một chút bị liếm ướt. Nhất Kiếm thô suyễn một tiếng, chậm rãi tách bờ mông Mạc Thu ra, đưa tay thân nhập vào. Hắn xoa nắn vỗ về, trêu chọc,khơi gợi tất cả *** của Mạc Thu. Hai tay Mạc Thu vòng ôm lấy cổ Nhất Kiếm. Hơi thở bất ổn mặc cho Nhất Kiếm muốn làm gì thì làm trên người mình. Sau đó ngón tay rút ra, lửa nóng ngang nhiên để ở cửa nhập khẩu. Mạc Thu khó chịu lắc mông, cắn niết vành tai Nhất Kiếm, khàn khàn tô từ thấp nam: “Tiến vào, tiến vào.” Nhất Kiếm nắm thắt lưng Mạc Thu, mạnh một chút hoàn toàn đỉnh nhập chỗ sâu vô cùng. Thâm mình Mạc Thu cứng đờ, cảm giác bị lấp đầy làm y khó nhịn rên rỉ ra tiếng. Nhất Kiếm chậm rãi va chạm Mạc Thu, thật sâu tiến vào, tê dại cảm giác làm cho Mạc Thu hoàn toàn không thể ngăn lại tiếng rên rỉ của bản thân. Kích động đến mức ngón chân cuộn lại, đỉnh phân thân bắn ra một nửa bạch trọc. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu, một chút một chút đâm vào, kiên định mà hữu lực trừu sáp liên tục không ngừng. Cực hạn khoái cảm khó có thể thừa nhận, làm cho Mạc Thu thất thần, lâm vào cuồn cuộn bể dục vô pháp kiềm nén. Đêm đã khuya, ngoài hành lang chỉ có tiếng gió, bên trong cửa gỗ khắc hoa, một tiếng lại một tiếng kẻ khàn khan than nhẹ, sâu kín tràn ra khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập. Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, tiếng va chạm càng lúc càng nhanh, rồi đột nhiên rên rỉ cất cao. Sau đó trong thư phòng động tĩnh chậm rãi ngừng lại. Qua hảo một trận, tất tất tốt tốt thanh âm ma xát thanh lại nhẹ nhàng vang lên, ôn nhu tiếng nói phát ra: “Đến nằm trên mộc tháp được không?” Rồi sau đó yên lặng trong chốc lát, lại hứng khởi một chút không giống như giãy dụa va chạm thanh, còn có kẻ khác mơ màng cúi đầu thở dốc. “...... Ân...... Đừng Nhất Kiếm mạnh mở mắt ra, theo trên giường ngồi dậy. Hắn mãnh liệt ho khan, xoang mũi, miệng  vẫn còn cảm nhận hương vị bùn đất của diêu hà, nhưng mà tả hữu nhìn quanh, chính mình nào còn trôi giữa dòng sông.

Hắn đã về tới nhà, được an trí trên giường, Nhất Diệp cùng tiểu Khuyết đều canh giữ bên giường hắn.

Chính là...... chính là...... Nhất Kiếm mở miệng, thanh âm khàn khàn thoát phá hỏi:

“...... Tiểu Thu...... tiểu Thu, y......”

Ở đâu a, như thế nào không thấy y trong phòng?

Nhất Kiếm chỉ nhớ rõ lũ mãnh liệt cuốn Mạc Thu chìm xuống. Hắn hầu như hoàn toàn điên cuồng, liều mạng bơi về phía Mạc Thu, đem người mình từng nghĩ không thể gặp mặt kia ôm chặt lấy, mong rằng sẽ không tái buông ra, cho đến khi thủy hà hung mãnh khiến hắn kiệt sức, mất đi ý thức mới thôi.

Trong đầu Nhất Kiếm dự cảm xấu, nhưng hắn hỏi không nên lời a.

Nhất Diệp nhìn ca nàng, rồi sau đó lắc lắc đầu, dời tầm mắt sang hướng khác.

Tiểu khuyết lui người trên ghế  bên giường, cúi đầu, vùi vào trong đôi chân.

Nhất Kiếm run run không nói được câu nào, ngực lại không ngừng phập phồng, rồi sau đó hốc mắt đỏ. Hắn mở hai tay mình ra, nhìn thấy lòng bàn tay rỗng tuếch. Là hắn buông Mạc Thu ra sao? Cho nên mới không được cứu lên cùng y? Hắn không thể tin mình hôn mê lại có thể buông Mạc Thu ra. Hắn vốn tưởng rằng mặc có xuống hoàng tuyền, tay hắn cũng sẽ không buông ra.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Ta nghe tiểu khuyết nói, ngươi cho là y lưu lại bên cạnh ngươi là có rắp tâm khác.”

Nhất Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, vô thố.

Nhất Diệp trộm liếc nhìn ca ca nàng một cái, thấy vẻ mặt của Nhất Kiếm, trong lòng nhói đau một chút, lập tức ngừng nói.

Nhất Kiếm thì thào nói:

“Y nói, y nói y không có mục đích gì...... Y chỉ muốn gặp ta...... Ta...... Hẳn là nên tin tưởng y......”

“Ngươi đáng ra nên tin tưởng y!”

Nhất Diệp gầm nhẹ.

“Hài tử kia vì muốn ở lại bên cạnh ngươi, chẳng những đáp ứng ta phải dịch dung, không cùng ngươi nhận thức, thậm chí còn nuốt dược hoàn Tiểu Thất cho y, cam nguyện tán đi một thân công phu. Y nếu có mục đích riêng, căn bản không cần làm như vậy!

Đối với y mà nói, được ngươi tha thứ  so với hết thảy càng thêm trọng yếu. Thiết Kiếm môn y từ bỏ, một thân công phu cũng không cần, thậm chí ngay cả tính danh cùng dung mạo của mình cũng có thể buông tha, chỉ vì được ở lại bên cạnh ngươi. Ca, tiểu Khuyết chính mắt nhìn thấy y vì cứu ngươi mà lao vào dòng nước lũ. Y toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, ngươi lại đối xử như thế nào với y a?”

Nhất Kiếm lệ rơi, khóc rống. Hắn cực kỳ bi ai gào khóc:

“Lão tử  đáng lẽ phải sớm một chút tha thứ y a. Lão tử  nên sớm một chút tha thứ y mới phải! Lão tử đã sớm biết y không có lỗi. Y không biết mê cung sụp đổ sẽ đè ngươi. Thậm chí Tiểu Thất y cũng đều bảo vệ chặt chẽ. Đều do tính tình lão tử bướng bỉnh, là lão tử sai, là lão tử lỗi......”

Nhất Kiếm khóc đắc nước mũi nước mắt cùng lưu, cả khuôn mặt đều nhíu chặt.

“...... Tiểu Thu...... Tiểu Thu của lão tử  a...... Cữu cữu hại ngươi......Cữu cữu không trách ngươi.....  Ngươi trở về a......”

Nhất Kiếm nằm trong chăn bông khóc rống thất thanh. Hắn sai lầm rồi, hắn quả thực sai lầm rồi. Hắn thật sự quá mức sai lầm rồi. Không có gì quan trọng hơn so với việc được nhìn thấy Mạc Thu hảo hảo a. Nếu không phải tại hắn kiên trì không thấy Mạc Thu, Mạc Thu cũng sẽ không dùng hạ sách dịch dung này để chờ đợi bên cạnh hắn, rồi sau đó vì cứu hắn, táng thân giữa dòng nước lũ mờ mịt.

Hắn hối hận...... Hắn thật sự hối hận...... Nếu Mạc Thu thật sự đã sửa đổi thì trên thế gian này không có gì là không thể bị tha thứ a.

Nhất Diệp nhìn bộ dáng của Nhất Kiếm, hốc mắt ửng hồng, nước mắt thiếu chút nữa cũng lăn xuống dưới. Nàng vội vàng lấy tay quạt vài cái, đem nước mắt quạt khô.

Bạch sắc thân ảnh đứng ngoài cửa, không biết từ khi nào thì bắt đầu đứng ở chỗ kia.

Nhất Diệp nhìn sang hương cửa, gọi người đang đứng bất động kia:

“Còn thất thần ở nơi đó làm chi, không nghe cửu cửu ngươi nói tha thứ ngươi rồi sao?”

Cạnh cửa người nọ do dự một lúc lâu mới chậm rãi đi vào cửa, tiến vào phòng bạch y như tuyết liên tràn ra, sắc áo trường bào đơn giản, không phiền phức làm y một thân xuất trần bất nhiễm.

Y mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng:

“Cữu.”

Tiếng nói nhu hòa từ tính của y chậm rãi phát ra. Nhất Kiếm đang khóc không kềm chế được nghe thấy liền nín ngay, chậm rãi ngẩng đầu từ chăn bông lên.

Trên mặt Nhất Kiếm tung hoành giàn giụa nước mắt, cái mũi anh tuấn còn chảy xuống hai hàng nước mũi. Môi hắn khẽ nhếch, lăng lăng nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đi về phía hắn.

Mạc Thu không dám đến quá gần, đầu y đang rối loạn, nhưng tầm mắt vẫn gắt gao dừng trên mặt Nhất Kiếm. Nhìn người này khóc thành như vậy, tâm y cũng nhói đau.

Mạc Thu quỳ gối trước giường, mềm mại nằm nữa người trên thân Nhất Kiếm, y nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nhất Kiếm, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

“Cữu, ta không sao.”

Mạc Thu nói:

“Trong dòng lũ ngươi vẫn ôm ta không buông tay. Sau đó bọn họ đi dọc theo bờ sông tìm được chúng ta.”

Mạc Thu thấp giọng hỏi:

“Cữu, ngươi thật sự tha thứ ta phải hay không? Ta thật sự biết lỗi rồi. Về sau ngươi không cho ta làm cái gì ta sẽ không đi làm. Ta vĩnh viễn nghe lời ngươi nói, ngươi đừng vứt bỏ ta nữa......”

“Tiểu Thu......”

Cảm xúc vui sướng đột nhiên mất đi lại tìm về làm cho Nhất Kiếm không dám tin. Hắn nhìn về phía Nhất Diệp. Nhất Diệp gật đầu trả lời. Sau đó hắn mới dám tin tưởng hết thảy đều là thật sự. Tiểu Thu của hắn đã trở lại, không có chết, không có rời xa hắn.

Nhất Kiếm giống như nâng niu trân bảo giống nhau, vuốt ve sợi tóc nhung, tơ mềm mượt của Mạc Thu, hắn nhẹ vuốt mặt Mạc Thu, lau đi dòng lệ chảy ra từ khóe mắt Mạc Thu.

Nhất Kiếm không ngừng gật đầu nói:

“Cữu sẽ không vứt bỏ ngươi, sẽ không, không bao giờ … nữa như vậy......”

Nằm trên đùi Nhất Kiếm, Mạc Thu nắm lấy tay Nhất Kiếm, tư thế như quỳ gối trước giường, chậm rãi đem gương mặt tích đấy nước mũi nước mắt của Nhất Kiếm kéo xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Nhất Kiếm.

Mạc Thu cười với Nhất Kiếm, ánh mắt y *** *** lượng lượng, vầng trán thủy quang, đáy mắt quyến luyến sâu đậm khó phai, còn có thâm tình cho dù có chết chết cũng không thay đổi. Vì thế Nhất Kiếm nhịn không được kích động trong lòng, đáp lại nụ hôn của Mạc Thu.

Tiểu Khuyết ngồi trên ghế rất gần hai người kia, ánh mắt hắn cũng sáng trông nhìn hai người đang hôn đến hôn đi trước mắt.

Nhất Kiếm cùng Mạc Thu trải qua sinh tử gặp lại lần thứ hai, trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau, trừ bỏ đối phương tái không dung bất cứ ai bên ngoài.

Bọn họ hoàn toàn đã quên trong phòng còn có người khác nha. Đang lúc tiểu Khuyết muốn tiến đến hỏi sư phụ hắn cùng ngoại sinh của sư phụ đang làm gì thì Nhất Diệp đột nhiên từ sau đầu che miệng tiểu Khuyết lại, đem đứa nhỏ tò mò này lôi ra ngoài, đóng cửa.

Lũ lụt qua đi, ven bờ diêu hà ngạn đất cằn ngàn dặm, đồng ruộng ven sông cơ hồ toàn bộ đều bị hủy, nhưng chỗ vòng quanh ngoài thành Lan Châu nhờ Nhất Kiếm cùng Lan Châu cư dân hợp lực sửa gấp thoả đáng, tổn thất giảm được hơn phân nữa so với dự tính.

Lúc sau, Nhất Diệp ra lệnh một tiếng, Thiên Hương lâu mở rộng đại môn phát chẩn giúp nạn dân thiên tai. Nhất Kiếm cũng tăng số nhân thủ chỉnh trang đất vườn cho cư dân. Còn Mạc Thu cũng ra lệnh cho môn hạ đệ tử cố thủ Lan Châu, duy trì an bình sau thiên tai. Về phần Trương Thán tri phủ Lan Châu, Mạc Thu thanh lý sạch trơn gia sản của tên kia, tám mươi vạn ngân lượng dùng hết cho nạn dân, đương nhiên, không làm cho cữu cữu y biết.

Sau đó, tro cốt Duyên Lăng Kí rèn thành Vô Danh kiếm được chôn trong phần mộ tổ tiên. Xích Tiêu phường năm xưa bị Lục Dự một tay tiêu diệt cũng hoạt động lại. Đại môn phủ đầy bụi bậm lâu ngày của Duyên Lăng gia một lần nữa được sơn mới và mở cửa.

Mạc Thu lấy thân phận tiểu chủ nhân Xích Tiêu phường, tự mình phát thiếp mời các giang hồ đại phái. Xích Tiêu phường cùng Duyên Lăng gia đại môn trọng khai ngày ấy, võ lâm các phái cơ hồ đều phái người tiến đến chúc mừng. Dân chúng Lan Châu cảm động và ghi nhớ ân tình của Nhất Kiếm cũng mang gia quyến đến bái phỏng. Ngày đó tân khách tập hợp, kéo dài mấy dặm, nối liền không dứt.

Công pháp rèn đúc độc bộ thiên hạ năm xưa của Xích Tiêu phường lần thứ hai danh chấn giang hồ.

Chờ mọi việc hoàn tất cũng đã là ba tháng sau. Mấy ngày nay Mạc Thu đem Thiết Kiếm môn sự vụ tạm giao cho Lục Minh cùng Lục Đinh Đinh hai tỉ đệ để ý, bản thân lại trụ trong Duyên Lăng phủ.

Ngày hôm đó sáng sớm Nhất Kiếm đã xuất môn, vội vàng cùng Nhất Diệp đi Thiên Hương lâu một chuyến. Quá ngọ Mạc Thu nhận được tin tức của đệ tử, mới hồi phủ phê duyệt công văn Lục Minh khoái mã đưa tới.

Buổi chiều Nhất Kiếm ôm một con hồng ly điểu nhỏ bằng bàn tay chạy vào thư phòng, thấy Mạc Thu, vội vàng, nhân tiện nói:

“Tiểu Thất, tiểu tử kia trong thư nói lần trước hóa công hoàn cho ngươi uống kỳ thật là giả. Hắn còn nói  kỳ thật đó dược hắn tìm về để trị chứng chân khí nghịch chuyển của ngươi. Ngươi mau vận công xem xem công lực có phải hay không khôi phục. Còn có nội lực có phải hay không cũng vận chuyển tự nhiên!”

Mạc Thu buông bút, cười nhìn Nhất Kiếm.

“Trước đó vài ngày ta đã phát giác cổ quái. Chân khí trong cơ thể bị tán đi lại lần nữa tụ khởi. Mà nội lực trở về cũng rất *** khiết. Thân thể thoải mái nhiều lắm. Sau đó mới nghĩ đến Tiểu Thất cữu nói phải tán công lực của có lẽ chỉ hù dọa ta. Hắn đưa dược cho ta uống có lẽ là trân quý linh dược.”

“Tiểu Thất thật sự là!”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Như thế nào ngay cả chuyện này cũng lấy ra làm vui đùa!”

Mạc Thu thấp giọng nói:

“Nhưng nếu không phải  “Trí chư tử địa tái tìm sinh lộ” như thế, ngươi sẽ không tha thứ ta.”

Nhất Kiếm nhất thời nghẹn họng. Hắn buông ra hồng li điểu, để nó bay trở về bên người chủ nhân. Sau đó hắn chậm rãi, thong thả đi tới bên cạnh Mạc Thu.

Nhất Diệp ngày ấy cố ý sử kế nói Mạc Thu táng thân đáy sông, làm hại hắn, một đại nam nhân khóc đến nỗi nước mũi nước mắt thực giống như dùng hai chữ “Phun ra” để miêu tả. Nhưng đúng như lời Mạc Thu nói, nếu không phát sinh chuyện này, hắn như thế nào biết nguyên lai mình vẫn vây ở ngõ cụt thoát không được. Nhân sinh không có nhiều ít mười năm thời gian có thể lãng phí. Nếu Mạc Thu đã muốn sửa đổi, vậy liền tốt lắm, hắn không nên nghĩ nhiều như thế, bức tử chính mình, bức tử cả Mạc Thu, còn làm cho người bện cạnh vì bọn họ mà thương tâm khổ sở.

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Nhất Kiếm sờ sờ Mạc Thu đang cuối đầu, nói:

“Chuyện trước kia coi như chưa từng không phát sinh qua. Nếu ngươi đã trở về, vậy tâm phải vui vẻ lên a. Cả ngày cứ sầu mi khổ kiểm thì giống cái dạng gì đây!”

Mạc Thu chần chờ một chút, nhẹ nhàng vươn tay, thử vòng tay ôm lấy thắt lưng Nhất Kiếm. Nhất Kiếm không né cũng không trốn tránh, trong lòng không có gì khúc mắc, cứ mặc Mạc Thu ôm.

Mạc Thu hít cái mũi một chút, chớp chớp một chút ánh mắt, trong đầu ê ẩm lại ngọt ngào, cái gì cũng không nói. Y tựa vào Nhất Kiếm trên người, ôm trọn người mình rất thích, lẳng lặng ngửi  hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về hắn.

Thưở nhỏ y luôn cô độc một người, thấy người khác có nên liền liều mạng muốn cầu đến.

Y từng muốn từ trên người Lục Dự tìm thấy chút thân tình vốn không thể thuộc về chính mình, từng nghĩ đến Lục Dao lúc đêm khuya dẫn y thoát ly Thiết Kiếm môn sẽ hảo hảo đối tốt với mình. Y không ngừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về chính mình, rồi sau đó lại tự mình gây thương tích cho chính mình.

Thẳng đến sau khi gặp Nhất Kiếm. Nhất Kiếm vô biên vô hạn sủng ái cùng cẩn thận che chở, kéo y ra khỏi vực sâu. Tiếp đó phát hiện Nhất Diệp khi nàng truy tìm tung tích của Nhất Kiếm, người thì lúc nào cũng luôn mắng y, kỳ thật là toàn tâm toàn ý vì y suy nghĩ. Mặc dù chính mình hại nàng gãy hai chân cơ hồ không thể hành tẩu, Nhất Diệp cũng chưa từng trách y.

Hai người kia cho y hết thảy khát vọng, bởi vì tham cho tới bây giờ không thể thỏa mãn mà liều mạng đoạt lấy cũng vì sự quan ái, bao dung của hai người nên đã chậm rãi tán đi.

Trên người bọn họ, y đã chiếm được tất cả, hết thảy đã muốn đủ.

Chính là trong lúc này đây..... Còn có một chút sự chưa khôi phục nguyên dạng......

Nhất Kiếm xoa xoa đầu Mạc Thu tựa như trước kia đem mái tóc được cột gọn gàng của Mạc Thu loạn thành một đoàn.

Càng tới gần Nhất Kiếm, Mạc Thu càng muốn hoàn toàn độc chiếm người này. Nhưng mà từ khi chính mình khôi phục thân phận trở lại bên Nhất Kiếm, Nhất Diệp đã kêu hạ nhân đem đồ dùng của y toàn bộ dời ra khỏi phòng Nhất Kiếm, dọn đến một đầu khác của sân.

“Cái kia...... Cữu......”

Mạc Thu muốn nói y một mình cô linh linh ôm gối đầu ngủ lâu như vậy, nên đến thời điểm có thể cho y quay về ngủ bên hắn được rồi đi?

Chính là ngay lúc này, tiểu Khuyết đột nhiên từ ngoài cửa ló cái đầu hạt dưa vào dò xét, trừng mắt nhìn rồi hỏi:

“Sư phụ, không phải ngươi nói muốn sẽ dạy ta võ công sao? Như thế nào đi vào lâu như vậy còn không ra nha?”

(Quỳnh: ….m/>3<…good boy…) Nhất Kiếm gãi gãi đầu cười nói: “Đúng vậy, thật là gấp quá nên quên. Ngươi từ từ, sư phụ lập tức ra!” Lời Mạc Thu muốn nói thế là đành nghẹn lại. Nhất Kiếm liền ném y sang một bên, đi ra ngoài với tiểu Khuyết. Mạc Thu mị hiếp mắt, ghi nhớ tiểu tử chuyên phá hoại Yến Khuyết này! Tiểu Khuyết công phu đang khởi bước, tự nhiên Nhất Kiếm phải tốn nhiều tâm tư cho hắn. Tuy rằng hai người này thật sự không có gì, nhưng khi Mạc Thu nghe người hầu đàm luận hôm qua tiểu công tử luyện công luyện mệt mỏi ngủ luôn trong phòng Đại đương gia gì gì đó, còn đoạt chăn bông, đá Đại đương gia xuống giường thì cả người thiếu chút nữa không bị lòng đố kị đốt thành tro. Mạc Thu mỗi lần nhìn đến tiểu Khuyết, khớp hàm sẽ thực ngứa ngáy (Quỳnh: muốn cạp hả….=))). Nếu không phải  xem phân lượng hắn nương từng cứu Nhất Diệp, nói không chừng chắc y sẽ đem tiểu tử kia ăn sống nuốt tươi, tiêu hóa sạch trơn để giải hết hận quá nha. Chạng vạng, khi Mạc Thu đi qua sân, lại thấy tên kia cầm cự kiếm thoải mái múa may. Tiểu Khuyết đem Cự  Khuyết đại kiếm kia múa đến mức hiển hách sinh phong, kiếm chiêu cùng kiếm của hắn đều giống nhau kiên cường lưu loát, cùng kiếm thế âm ngoan, miên nhu của mình hoàn toàn bất đồng. “Xích tiêu thất thức......” Mạc Thu mị  hiếp mắt. Nhớ tới người này cùng Nhất Kiếm đều là cực dương thân, là bảo bối đồ đệ của  Nhất Kiếm, tâm Mạc Thu khó chịu toàn bộ tăng lên. Y cúi đầu hừ một tiếng đi qua hành lang. May mắn hai năm nay tính tình của mình có chút thu liễm. Nghĩ đến mọi người trong nhà  sủng tiểu nhân này sủng đến vô cùng, không nghĩ phá hư  không khí hoà hợp êm thấm này nên đành nhẫn xuống, không đi so đo. Thế nhưng ngay khi Mạc Thu vòng đường khác rời đi, tiểu Khuyết lại liếc mắt thấy y, còn “A”  một tiếng, vội vội vàng vàng thu kiếm chạy tới bên y. “Cái kia, cái kia!” Tiểu Khuyết thở hổn hển kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu liếc nhìn tiểu Khuyết một cái, lãnh đạm nói: “Yến tiểu cung chủ có gì chỉ bảo?” “Nhất Diệp cùng ta nói qua quan hệ của ngươi cùng sư phụ!” Tiểu Khuyết đột nhiên tuôn ra một câu như vậy. Mạc Thu cảm thấy lạnh lùng, nghĩ rằng câu tiếp theo tiểu tử này sẽ mở miệng cản trở y cùng với Nhất Kiếm, ai ngờ ngay sau đó tiểu Khuyết lại nói: “Nhất Diệp nói ngươi cùng sư phụ lưỡng tình tương duyệt. Sớm đã là người của sư phụ, cho nên mặc kệ ai tới gần sư phụ, ngươi đều ghen lắm nha!” Mạc Thu biến hắc diện, tiểu cữu nói việc đó cho tiểu tử này làm chi a? “Ta thật lâu trước kia từng nghe tên của ngươi.” Tiểu khuyết ánh mắt thanh minh, trông suốt nhìn Mạc Thu, tựa như một tiểu cẩu cẩu. “Khi đó ta rất tò mò muốn gặp ngươi, cũng không muốn thấy người thì ngươi lại chán ghét ta nha. Ta thực thương tâm quá a!” Mạc Thu vốn định đáp lại: “Ngươi thương tâm cùng ta không quan hệ” Nhưng tiểu Khuyết lại trình ra nụ cười rực rỡ vô cùng khờ dại cho Mạc Thu xem, vui vẻ nói: “Sau đó ta hỏi Nhất Diệp, Nhất Diệp đã nói chỉ cần ta ngoan một chút, hảo hảo tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ không chán ghét ta nữa nha.” Mạc Thu cảm thấy sớm có chút không kiên nhẫn, y đang muốn rời đi, không ngời lúc này tiểu Khuyết lại gọi y: “Sư nương!” (Quỳnh: *sặc sting dâu*….ọc….ặc…sát nhân không cần dao kéo) Mạc Thu sửng sốt. Tiểu Khuyết cười nói: “Ta sẽ nghe lời ngươi cùng sư phụ nói, cố gắng học võ công, không cho ngươi cùng sư phụ mất mặt. Ngươi cho ta tiếp tục cùng sư phụ tập võ được không? Đừng chán ghét ta được không?” Tiếng nói tiểu Khuyết *** thuần trong suốt, trứng ra cặp mắt long lanh, lấp lánh nhìn Mạc Thu. Mạc Thu sửng sốt một hồi, đến khi tiểu Khuyết suýt nữa phát nóng, lúc này mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: “...... Ân.” Tiểu Khuyết cao hứng hô to: “Cám ơn sư nương!” (Quỳnh: té ghế….TT^TT…mông của te…oaooa) Mạc Thu vừa ly khai được hai bước lại quay đầu lại liếc tiểu Khuyết một cái, nói: “Hai tiếng “sư nương” này khi không có ai  thì có thể gọi, nhưng nếu thời điểm có người không được kêu, có biết hay không?” “Đã biết sư nương!” (Quỳnh: chuẩn ứ cần chỉnh…@x@) Mạc Thu trong tình cảnh tiểu Khuyết vô cùng cung kính bãi giá rời đi. Y mặc dù không quá lớn hưởng ứng, vẻ mặt cũng lãnh hàn nha, nhưng kỳ thật từ lúc nghe tiểu khuyết gọi “Sư nương”, tâm liền phóng hoa tung tóe. Mạc Thu đi ra ngoài, khóe miệng kìm không được mà cong lên, lộ ra đóa lê oa* bên má trái. (Quỳnh: *= lúm đồng tiền) Y đột nhiên cảm thấy kỳ thật tiểu tử Yến Khuyết này cũng không có tính uy hiếp, mà còn có mô chút điểm làm ngừi khác ưa thích. Không biết phía trước mình xem hắn không vừa mắt cái gì nha! (Quỳnh: 0-0!!!…. MT: gì….*mắt lóe lóe quang mang*…. Quỳnh: không có gì….*luc tục edit tiếp*) Đi về phía ngoài được rồi vài bước, Mạc Thu đột ngột dừng cước bộ. Đi lầm đường, y muốn đi thư phòng mà! Thật sự là hôn đầu...... Đêm đã khuya, phong hữu ngoại song, ánh đèn trên hành lang lay động. Nhất Kiếm  kết thúc một ngày bôn tẩu bên ngài. Khi hắn trở về phòng thấy thư phòng còn sáng đèn, vì thế đi đến. Mạc Thu có lẽ do mệt mỏi nên nằm ngủ quen trên thư án, trong tay còn cầm bút. Thiết Kiếm môn đưa tới công văn bị đặt ở dưới mặt. Ngay cả khi mình đi vào tạo tiếng vang cũng chưa đánh thức y. “Tiểu Thu, tiểu Thu.” Nhất Kiếm lắc lắc Mạc Thu, Mạc Thu mở song nhãn nhập nhèm buồn ngủ, lên tiếng ngẩng đầu lên. Mạc Thu vẻ mặt khờ ngốc, hai má còn vì tì đè trên công văn lâu lắm, dính một đống chữ nhỏ rậm rạp. Nhìn dáng vẻ của y như thế này, Nhất Kiếm nhịn không được bật cười. Hắn nói: “Sao lại ngủ ở đây!” Vươn tay vòng qua ôm ngang người Mạc Thu, đem người này trở về phòng. Mạc Thu ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân thể rơi vào lòng ngực an ổn. Y ngẩng đầu, thấy Nhất Kiếm cúi đầu liễm mi, cười cười nhìn y, khóe mắt toát ra nhu tình, đuôi lông mày hiện ra mật ý. Mạc Thu nhìn thấy thế tâm thần cũng lắc lư không kềm giữ được. Lại là mộng, mộng thấy cữu cữu tìm đến y! Thật sự là vừa ngọt ngào lại tàn nhẫn a. Ngày mai thức dậy lại phải giặt quần  sao? Đang lúc Mạc Thu như thế nghĩ, móng vuốt liền giống cảnh trong mơ từng làm như vậy, chậm rãi tham nhập vào giũa vạt áo của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu đi được vài bước, trên người lập tức truyền đến quái dị cảm giác. Mạc Thu rớt ra quần áo của hắn, sờ đến lại sờ qua, còn có cái gì đó ẩm ướt, mềm mềm linh hoạt liếm qua xương quai xanh, sau đó còn bị cắn vài cái. Tay Mạc Thu con lướt qua bờ ngực y, ninh ninh nhũ thủ, rồi dần dần đi xuống. Vùng nách chính là tử huyệt của Nhất Kiếm, bị Mạc Thu như vậy sờ sờ rồi nhu nhu một hai cái, lập tức thắt lưng liền nhuyễn. “Tiểu Thu!” Nhất Kiếm gọi nhẹ, lảo đảo từng bước cơ hồ không thể đứng vững. Hắn vội vàng tựa vào cạnh cửa đem Mạc Thu buông, làm cho hắn trụ hảo, trên thất sắc rực rỡ chuyển biến. Hai chân vừa chạm đất, Mạc Thu cũng tỉnh hơn phân nửa. Y lăng lăng nhìn Nhất Kiếm đem tay mình từ trong vạt áo của hắn rút ra, còn thấy vẻ mặt Nhất Kiếm cổ quái, thần tình đỏ bừng. Mạc Thu trừng mắt nhìn, lập tức hảo hảo nhận ra tình huống trước mắt. Nhất Kiếm trước ngực mở rộng, dưới cổ che kín nhiều điểm cắn ngân, sợi tóc vi loạn, hơi thở vi suyễn, trong mắt một mảnh thủy quang. (Quỳnh: mỹ nhân đồ…*nước miếng ào ào chảy ing*…..) Mạc Thu tức khắc tỉnh táo lại, y vội vàng lui lại phía sau, chân tay luống cuống không dám nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm thấy Mạc Thu như vậy trong lòng thật ra có chút tư vị vô ngôn. Hắn thấp giọng nói: “Có phải hay không quá mệt mỏi cho nên lại phát bệnh? Tiểu Thất nói mộng du chỉ cần tích tụ uất ức trong lòng sẽ dễ dàng tái phát. Ngươi dược có tiếp tục uống không? Vẫn là ngày mai ta gọi A Phúc mang tới cho ngươi?” Mạc Thu muốn nói bệnh tình của mình đã sớm tốt lắm rồi. Chỉ là luôn bị mộng xuân gay khó dễ mà thôi. Y không nghĩ tới hôm nay ngủ thế nhưng lại đem sự thật trở thành mộng a, còn giở trò với Nhất Kiếm nữa chứ. Mạc Thu cúi đầu nói: “Không có việc gì. Ta trở về phòng đây. Cữu cữu ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Y cùng với Nhất Kiếm tuy rằng hòa hảo. Nhất Kiếm đối với hành động thân cận của y cũng không có kháng cự. Nhưng Mạc Thu thủy chung không dám vượt qua bước cuối cùng kia. Trung gian giữa bước kia là vực đen chắn ngang, một bước nhảy là có thể vượt qua, hai là ngã chết a. Bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, Mạc Thu càng trở nên thật cẩn thận. Y biết Nhất Kiếm thích y, để ý y nha. Nhưng không biết Nhất Kiếm thích có còn cùng năm xưa giống nhau hay không. Dù sao bọn họ trong lúc đó không còn giữ bộ dáng như năm xưa nữa. Y cũng không dám tùy tiện đẩy ngã Nhất Kiếm. Mạc Thu ngượng ngùng thối lui, bước tới cửa. Nhưng mà Nhất Kiếm gặp vẻ mặt Mạc Thu hiện ra nét cô đơn, khó có thể khắc chế vươn tay ra, vội vàng kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu kinh ngạc quay đầu lại. Mặt Nhất Kiếm so với Mạc Thu còn hồng. “Cữu......” Mạc Thu lúng ta lúng túng gọi. Có chút khiếp đảm, hốc mắt cũng biến hồng. “Tiểu cữu của ngươi nói sợ ngươi chứng nào tật nấy, cho nên muốn ta đừng cả ngày kề bên ngươi.” Nhất Kiếm chậm rãi đem Mạc Thu kéo bên mình. Hắn ôn nhu vỗ về gương mặt Mạc Thu, thấy vẻ mặt Mạc Thu nhìn mình  như vậy chuyên chú mà chân thành. “Mà nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến ngươi thương tâm, kia lão tử không muốn làm!” Nhất Kiếm cũng hảo hảo muốn người này, bởi vì không mong một lần nữa mất đi, cho nên hắn cũng trở nên thật cẩn thận. Hắn nghe lời muội muội nói, bất hòa Mạc Thu đồng sàng, còn nghe lời muội muội khuyên, nắm tay thì có thể, nhưng hôn môi tuyệt đối không được. Trước kia bọn họ phân biệt  lâu như vậy, hơn nữa thời gian đó gặp nhiều áp lực, Nhất Kiếm đã sắp hoàn toàn không thể nhẫn nại. Ngay khi hai người chăm chú nhìn nhay, gần gũi hơi thở giao hòa, Nhất Kiếm cảm giác trên người tựa hồ bị Mạc Thu thiêu đốt một phen hỏa, rốt cuộc khó có thể khống chế Nhất Kiếm hôn Mạc Thu. Thân hình Mạc Thu lập tức nhuyễn. Giống như hóa thành dòng xuân thủy, hòa tan trong ngực ở Nhất Kiếm. Cửa Thư phòng bị đóng lại, sách trên thư án bị quét xuống, Nhất Kiếm đem Mạc Thu đặt lên trên bàn, không ngừng hôn lấy y. Lưỡi Nhất Kiếm thật sâu tham nhập miệng Mạc Thu, Mạc Thu đảo khách thành chủ hấp trụ lấy đầu lưỡi Nhất Kiếm, không cho hắn rời đi, mười ngón tay y thân nhập vào mái tóc Nhất Kiếm, ôm hắn kịch liệt hôn môi. Lặp lại day dưa nhiều lần phát ra tiếng nước ái muội. Bộ vị ma sát phía dưới người Mạc Thu của Nhất Kiếm chậm rãi ngạnh lên. Mạc Thu dời tay xuống, cầm kia thứ nóng rực đang đỉnh trúng bụng y, không ngừng dao động. Hơi thở Nhất Kiếm trở nên dồn dập, càng thêm khó có thể khống chế. Cơ hồ ngay cả cởi xuống quần áo cũng không làm, xa cách nhau lâu như vậy mới có thể lần thứ hai chạm vào đối phương, dục vọng yên lặng sôi trào, như “Tinh hỏa liệu nguyên”  không thể vãn hồi. Nhất Kiếm kéo tiết khố mạc thu xuống, một tay xoa lấy mông Mạc Thu. Một tay kia lại bị Mạc Thu nắm, một chút một chút bị liếm ướt. Nhất Kiếm thô suyễn một tiếng, chậm rãi tách bờ mông Mạc Thu ra, đưa tay thân nhập vào. Hắn xoa nắn vỗ về, trêu chọc,khơi gợi tất cả *** của Mạc Thu. Hai tay Mạc Thu vòng ôm lấy cổ Nhất Kiếm. Hơi thở bất ổn mặc cho Nhất Kiếm muốn làm gì thì làm trên người mình. Sau đó ngón tay rút ra, lửa nóng ngang nhiên để ở cửa nhập khẩu. Mạc Thu khó chịu lắc mông, cắn niết vành tai Nhất Kiếm, khàn khàn tô từ thấp nam: “Tiến vào, tiến vào.” Nhất Kiếm nắm thắt lưng Mạc Thu, mạnh một chút hoàn toàn đỉnh nhập chỗ sâu vô cùng. Thâm mình Mạc Thu cứng đờ, cảm giác bị lấp đầy làm y khó nhịn rên rỉ ra tiếng. Nhất Kiếm chậm rãi va chạm Mạc Thu, thật sâu tiến vào, tê dại cảm giác làm cho Mạc Thu hoàn toàn không thể ngăn lại tiếng rên rỉ của bản thân. Kích động đến mức ngón chân cuộn lại, đỉnh phân thân bắn ra một nửa bạch trọc. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu, một chút một chút đâm vào, kiên định mà hữu lực trừu sáp liên tục không ngừng. Cực hạn khoái cảm khó có thể thừa nhận, làm cho Mạc Thu thất thần, lâm vào cuồn cuộn bể dục vô pháp kiềm nén. Đêm đã khuya, ngoài hành lang chỉ có tiếng gió, bên trong cửa gỗ khắc hoa, một tiếng lại một tiếng kẻ khàn khan than nhẹ, sâu kín tràn ra khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập. Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, tiếng va chạm càng lúc càng nhanh, rồi đột nhiên rên rỉ cất cao. Sau đó trong thư phòng động tĩnh chậm rãi ngừng lại. Qua hảo một trận, tất tất tốt tốt thanh âm ma xát thanh lại nhẹ nhàng vang lên, ôn nhu tiếng nói phát ra: “Đến nằm trên mộc tháp được không?” Rồi sau đó yên lặng trong chốc lát, lại hứng khởi một chút không giống như giãy dụa va chạm thanh, còn có kẻ khác mơ màng cúi đầu thở dốc. “...... Ân...... Đừng kẹp ta chặt như vậy..... Cữu ngươi kẹp như vậy nhanh, ta đau a......” “Ngươi điểm nhẹ, điểm nhẹ...... Thắt lưng của lão tử a......” Tạp âm trầm thấp của người nào đó vang lên. Thanh âm người nọ nghe qua tuy có chút thống khổ, nhưng theo sau càng lúc càng nhanh tiếng va chạm vang lên, tiếng thở dốc của người nọ chậm chậm thay đổi. Tấm tắc tiếng nước, nhợt nhạt thấp suyễn, vô tận dục niệm, nhưng cũng là tràn đầy yêu say đắm. Trong sa màn cảnh xuân khôn tận, đem đêm tối thâm trầm, yên tĩnh hóa thành kiều diễm vô hạn. Rồi sau đó, thẳng đến đêm đều nhanh trôi qua, trong thư phòng vẫn là...... “A a a...... Không thể kéo như vậy...... Sẽ gãy a...... Tiểu Thu...... Ngươi mau xuống dưới......” “Không đâu cữu cữu, Tiểu Thu sao có thể khiến ngươi bị gãy nha......” Nhẹ nhàng cười nhẹ, xuyên thấu qua cửa gỗ truyền ra. Mĩm cười a. Làm cho khoảng khắc này trở thành hạnh phúc không cần nói cũng biết. Toàn bộ thiên hoànkẹp ta chặt như vậy..... Cữu ngươi kẹp như vậy nhanh, ta đau a......” “Ngươi điểm nhẹ, điểm nhẹ...... Thắt lưng của lão tử a......” Tạp âm trầm thấp của người nào đó vang lên. ThaNhất Kiếm mạnh mở mắt ra, theo trên giường ngồi dậy. Hắn mãnh liệt ho khan, xoang mũi, miệng  vẫn còn cảm nhận hương vị bùn đất của diêu hà, nhưng mà tả hữu nhìn quanh, chính mình nào còn trôi giữa dòng sông.

Hắn đã về tới nhà, được an trí trên giường, Nhất Diệp cùng tiểu Khuyết đều canh giữ bên giường hắn.

Chính là...... chính là...... Nhất Kiếm mở miệng, thanh âm khàn khàn thoát phá hỏi:

“...... Tiểu Thu...... tiểu Thu, y......”

Ở đâu a, như thế nào không thấy y trong phòng?

Nhất Kiếm chỉ nhớ rõ lũ mãnh liệt cuốn Mạc Thu chìm xuống. Hắn hầu như hoàn toàn điên cuồng, liều mạng bơi về phía Mạc Thu, đem người mình từng nghĩ không thể gặp mặt kia ôm chặt lấy, mong rằng sẽ không tái buông ra, cho đến khi thủy hà hung mãnh khiến hắn kiệt sức, mất đi ý thức mới thôi.

Trong đầu Nhất Kiếm dự cảm xấu, nhưng hắn hỏi không nên lời a.

Nhất Diệp nhìn ca nàng, rồi sau đó lắc lắc đầu, dời tầm mắt sang hướng khác.

Tiểu khuyết lui người trên ghế  bên giường, cúi đầu, vùi vào trong đôi chân.

Nhất Kiếm run run không nói được câu nào, ngực lại không ngừng phập phồng, rồi sau đó hốc mắt đỏ. Hắn mở hai tay mình ra, nhìn thấy lòng bàn tay rỗng tuếch. Là hắn buông Mạc Thu ra sao? Cho nên mới không được cứu lên cùng y? Hắn không thể tin mình hôn mê lại có thể buông Mạc Thu ra. Hắn vốn tưởng rằng mặc có xuống hoàng tuyền, tay hắn cũng sẽ không buông ra.

Nhất Diệp thấp giọng nói:

“Ta nghe tiểu khuyết nói, ngươi cho là y lưu lại bên cạnh ngươi là có rắp tâm khác.”

Nhất Kiếm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, vô thố.

Nhất Diệp trộm liếc nhìn ca ca nàng một cái, thấy vẻ mặt của Nhất Kiếm, trong lòng nhói đau một chút, lập tức ngừng nói.

Nhất Kiếm thì thào nói:

“Y nói, y nói y không có mục đích gì...... Y chỉ muốn gặp ta...... Ta...... Hẳn là nên tin tưởng y......”

“Ngươi đáng ra nên tin tưởng y!”

Nhất Diệp gầm nhẹ.

“Hài tử kia vì muốn ở lại bên cạnh ngươi, chẳng những đáp ứng ta phải dịch dung, không cùng ngươi nhận thức, thậm chí còn nuốt dược hoàn Tiểu Thất cho y, cam nguyện tán đi một thân công phu. Y nếu có mục đích riêng, căn bản không cần làm như vậy!

Đối với y mà nói, được ngươi tha thứ  so với hết thảy càng thêm trọng yếu. Thiết Kiếm môn y từ bỏ, một thân công phu cũng không cần, thậm chí ngay cả tính danh cùng dung mạo của mình cũng có thể buông tha, chỉ vì được ở lại bên cạnh ngươi. Ca, tiểu Khuyết chính mắt nhìn thấy y vì cứu ngươi mà lao vào dòng nước lũ. Y toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi, ngươi lại đối xử như thế nào với y a?”

Nhất Kiếm lệ rơi, khóc rống. Hắn cực kỳ bi ai gào khóc:

“Lão tử  đáng lẽ phải sớm một chút tha thứ y a. Lão tử  nên sớm một chút tha thứ y mới phải! Lão tử đã sớm biết y không có lỗi. Y không biết mê cung sụp đổ sẽ đè ngươi. Thậm chí Tiểu Thất y cũng đều bảo vệ chặt chẽ. Đều do tính tình lão tử bướng bỉnh, là lão tử sai, là lão tử lỗi......”

Nhất Kiếm khóc đắc nước mũi nước mắt cùng lưu, cả khuôn mặt đều nhíu chặt.

“...... Tiểu Thu...... Tiểu Thu của lão tử  a...... Cữu cữu hại ngươi......Cữu cữu không trách ngươi.....  Ngươi trở về a......”

Nhất Kiếm nằm trong chăn bông khóc rống thất thanh. Hắn sai lầm rồi, hắn quả thực sai lầm rồi. Hắn thật sự quá mức sai lầm rồi. Không có gì quan trọng hơn so với việc được nhìn thấy Mạc Thu hảo hảo a. Nếu không phải tại hắn kiên trì không thấy Mạc Thu, Mạc Thu cũng sẽ không dùng hạ sách dịch dung này để chờ đợi bên cạnh hắn, rồi sau đó vì cứu hắn, táng thân giữa dòng nước lũ mờ mịt.

Hắn hối hận...... Hắn thật sự hối hận...... Nếu Mạc Thu thật sự đã sửa đổi thì trên thế gian này không có gì là không thể bị tha thứ a.

Nhất Diệp nhìn bộ dáng của Nhất Kiếm, hốc mắt ửng hồng, nước mắt thiếu chút nữa cũng lăn xuống dưới. Nàng vội vàng lấy tay quạt vài cái, đem nước mắt quạt khô.

Bạch sắc thân ảnh đứng ngoài cửa, không biết từ khi nào thì bắt đầu đứng ở chỗ kia.

Nhất Diệp nhìn sang hương cửa, gọi người đang đứng bất động kia:

“Còn thất thần ở nơi đó làm chi, không nghe cửu cửu ngươi nói tha thứ ngươi rồi sao?”

Cạnh cửa người nọ do dự một lúc lâu mới chậm rãi đi vào cửa, tiến vào phòng bạch y như tuyết liên tràn ra, sắc áo trường bào đơn giản, không phiền phức làm y một thân xuất trần bất nhiễm.

Y mở miệng, cúi đầu gọi một tiếng:

“Cữu.”

Tiếng nói nhu hòa từ tính của y chậm rãi phát ra. Nhất Kiếm đang khóc không kềm chế được nghe thấy liền nín ngay, chậm rãi ngẩng đầu từ chăn bông lên.

Trên mặt Nhất Kiếm tung hoành giàn giụa nước mắt, cái mũi anh tuấn còn chảy xuống hai hàng nước mũi. Môi hắn khẽ nhếch, lăng lăng nhìn thấy thân ảnh màu trắng đang đi về phía hắn.

Mạc Thu không dám đến quá gần, đầu y đang rối loạn, nhưng tầm mắt vẫn gắt gao dừng trên mặt Nhất Kiếm. Nhìn người này khóc thành như vậy, tâm y cũng nhói đau.

Mạc Thu quỳ gối trước giường, mềm mại nằm nữa người trên thân Nhất Kiếm, y nhẹ nhàng ôm thắt lưng Nhất Kiếm, đầu ngón tay vẫn không ngừng run rẩy.

“Cữu, ta không sao.”

Mạc Thu nói:

“Trong dòng lũ ngươi vẫn ôm ta không buông tay. Sau đó bọn họ đi dọc theo bờ sông tìm được chúng ta.”

Mạc Thu thấp giọng hỏi:

“Cữu, ngươi thật sự tha thứ ta phải hay không? Ta thật sự biết lỗi rồi. Về sau ngươi không cho ta làm cái gì ta sẽ không đi làm. Ta vĩnh viễn nghe lời ngươi nói, ngươi đừng vứt bỏ ta nữa......”

“Tiểu Thu......”

Cảm xúc vui sướng đột nhiên mất đi lại tìm về làm cho Nhất Kiếm không dám tin. Hắn nhìn về phía Nhất Diệp. Nhất Diệp gật đầu trả lời. Sau đó hắn mới dám tin tưởng hết thảy đều là thật sự. Tiểu Thu của hắn đã trở lại, không có chết, không có rời xa hắn.

Nhất Kiếm giống như nâng niu trân bảo giống nhau, vuốt ve sợi tóc nhung, tơ mềm mượt của Mạc Thu, hắn nhẹ vuốt mặt Mạc Thu, lau đi dòng lệ chảy ra từ khóe mắt Mạc Thu.

Nhất Kiếm không ngừng gật đầu nói:

“Cữu sẽ không vứt bỏ ngươi, sẽ không, không bao giờ … nữa như vậy......”

Nằm trên đùi Nhất Kiếm, Mạc Thu nắm lấy tay Nhất Kiếm, tư thế như quỳ gối trước giường, chậm rãi đem gương mặt tích đấy nước mũi nước mắt của Nhất Kiếm kéo xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi Nhất Kiếm.

Mạc Thu cười với Nhất Kiếm, ánh mắt y *** *** lượng lượng, vầng trán thủy quang, đáy mắt quyến luyến sâu đậm khó phai, còn có thâm tình cho dù có chết chết cũng không thay đổi. Vì thế Nhất Kiếm nhịn không được kích động trong lòng, đáp lại nụ hôn của Mạc Thu.

Tiểu Khuyết ngồi trên ghế rất gần hai người kia, ánh mắt hắn cũng sáng trông nhìn hai người đang hôn đến hôn đi trước mắt.

Nhất Kiếm cùng Mạc Thu trải qua sinh tử gặp lại lần thứ hai, trong mắt chỉ nhìn thấy lẫn nhau, trừ bỏ đối phương tái không dung bất cứ ai bên ngoài.

Bọn họ hoàn toàn đã quên trong phòng còn có người khác nha. Đang lúc tiểu Khuyết muốn tiến đến hỏi sư phụ hắn cùng ngoại sinh của sư phụ đang làm gì thì Nhất Diệp đột nhiên từ sau đầu che miệng tiểu Khuyết lại, đem đứa nhỏ tò mò này lôi ra ngoài, đóng cửa.

Lũ lụt qua đi, ven bờ diêu hà ngạn đất cằn ngàn dặm, đồng ruộng ven sông cơ hồ toàn bộ đều bị hủy, nhưng chỗ vòng quanh ngoài thành Lan Châu nhờ Nhất Kiếm cùng Lan Châu cư dân hợp lực sửa gấp thoả đáng, tổn thất giảm được hơn phân nữa so với dự tính.

Lúc sau, Nhất Diệp ra lệnh một tiếng, Thiên Hương lâu mở rộng đại môn phát chẩn giúp nạn dân thiên tai. Nhất Kiếm cũng tăng số nhân thủ chỉnh trang đất vườn cho cư dân. Còn Mạc Thu cũng ra lệnh cho môn hạ đệ tử cố thủ Lan Châu, duy trì an bình sau thiên tai. Về phần Trương Thán tri phủ Lan Châu, Mạc Thu thanh lý sạch trơn gia sản của tên kia, tám mươi vạn ngân lượng dùng hết cho nạn dân, đương nhiên, không làm cho cữu cữu y biết.

Sau đó, tro cốt Duyên Lăng Kí rèn thành Vô Danh kiếm được chôn trong phần mộ tổ tiên. Xích Tiêu phường năm xưa bị Lục Dự một tay tiêu diệt cũng hoạt động lại. Đại môn phủ đầy bụi bậm lâu ngày của Duyên Lăng gia một lần nữa được sơn mới và mở cửa.

Mạc Thu lấy thân phận tiểu chủ nhân Xích Tiêu phường, tự mình phát thiếp mời các giang hồ đại phái. Xích Tiêu phường cùng Duyên Lăng gia đại môn trọng khai ngày ấy, võ lâm các phái cơ hồ đều phái người tiến đến chúc mừng. Dân chúng Lan Châu cảm động và ghi nhớ ân tình của Nhất Kiếm cũng mang gia quyến đến bái phỏng. Ngày đó tân khách tập hợp, kéo dài mấy dặm, nối liền không dứt.

Công pháp rèn đúc độc bộ thiên hạ năm xưa của Xích Tiêu phường lần thứ hai danh chấn giang hồ.

Chờ mọi việc hoàn tất cũng đã là ba tháng sau. Mấy ngày nay Mạc Thu đem Thiết Kiếm môn sự vụ tạm giao cho Lục Minh cùng Lục Đinh Đinh hai tỉ đệ để ý, bản thân lại trụ trong Duyên Lăng phủ.

Ngày hôm đó sáng sớm Nhất Kiếm đã xuất môn, vội vàng cùng Nhất Diệp đi Thiên Hương lâu một chuyến. Quá ngọ Mạc Thu nhận được tin tức của đệ tử, mới hồi phủ phê duyệt công văn Lục Minh khoái mã đưa tới.

Buổi chiều Nhất Kiếm ôm một con hồng ly điểu nhỏ bằng bàn tay chạy vào thư phòng, thấy Mạc Thu, vội vàng, nhân tiện nói:

“Tiểu Thất, tiểu tử kia trong thư nói lần trước hóa công hoàn cho ngươi uống kỳ thật là giả. Hắn còn nói  kỳ thật đó dược hắn tìm về để trị chứng chân khí nghịch chuyển của ngươi. Ngươi mau vận công xem xem công lực có phải hay không khôi phục. Còn có nội lực có phải hay không cũng vận chuyển tự nhiên!”

Mạc Thu buông bút, cười nhìn Nhất Kiếm.

“Trước đó vài ngày ta đã phát giác cổ quái. Chân khí trong cơ thể bị tán đi lại lần nữa tụ khởi. Mà nội lực trở về cũng rất *** khiết. Thân thể thoải mái nhiều lắm. Sau đó mới nghĩ đến Tiểu Thất cữu nói phải tán công lực của có lẽ chỉ hù dọa ta. Hắn đưa dược cho ta uống có lẽ là trân quý linh dược.”

“Tiểu Thất thật sự là!”

Nhất Kiếm nhíu mày.

“Như thế nào ngay cả chuyện này cũng lấy ra làm vui đùa!”

Mạc Thu thấp giọng nói:

“Nhưng nếu không phải  “Trí chư tử địa tái tìm sinh lộ” như thế, ngươi sẽ không tha thứ ta.”

Nhất Kiếm nhất thời nghẹn họng. Hắn buông ra hồng li điểu, để nó bay trở về bên người chủ nhân. Sau đó hắn chậm rãi, thong thả đi tới bên cạnh Mạc Thu.

Nhất Diệp ngày ấy cố ý sử kế nói Mạc Thu táng thân đáy sông, làm hại hắn, một đại nam nhân khóc đến nỗi nước mũi nước mắt thực giống như dùng hai chữ “Phun ra” để miêu tả. Nhưng đúng như lời Mạc Thu nói, nếu không phát sinh chuyện này, hắn như thế nào biết nguyên lai mình vẫn vây ở ngõ cụt thoát không được. Nhân sinh không có nhiều ít mười năm thời gian có thể lãng phí. Nếu Mạc Thu đã muốn sửa đổi, vậy liền tốt lắm, hắn không nên nghĩ nhiều như thế, bức tử chính mình, bức tử cả Mạc Thu, còn làm cho người bện cạnh vì bọn họ mà thương tâm khổ sở.

“Tốt lắm, tốt lắm!”

Nhất Kiếm sờ sờ Mạc Thu đang cuối đầu, nói:

“Chuyện trước kia coi như chưa từng không phát sinh qua. Nếu ngươi đã trở về, vậy tâm phải vui vẻ lên a. Cả ngày cứ sầu mi khổ kiểm thì giống cái dạng gì đây!”

Mạc Thu chần chờ một chút, nhẹ nhàng vươn tay, thử vòng tay ôm lấy thắt lưng Nhất Kiếm. Nhất Kiếm không né cũng không trốn tránh, trong lòng không có gì khúc mắc, cứ mặc Mạc Thu ôm.

Mạc Thu hít cái mũi một chút, chớp chớp một chút ánh mắt, trong đầu ê ẩm lại ngọt ngào, cái gì cũng không nói. Y tựa vào Nhất Kiếm trên người, ôm trọn người mình rất thích, lẳng lặng ngửi  hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về hắn.

Thưở nhỏ y luôn cô độc một người, thấy người khác có nên liền liều mạng muốn cầu đến.

Y từng muốn từ trên người Lục Dự tìm thấy chút thân tình vốn không thể thuộc về chính mình, từng nghĩ đến Lục Dao lúc đêm khuya dẫn y thoát ly Thiết Kiếm môn sẽ hảo hảo đối tốt với mình. Y không ngừng cưỡng cầu những thứ không thuộc về chính mình, rồi sau đó lại tự mình gây thương tích cho chính mình.

Thẳng đến sau khi gặp Nhất Kiếm. Nhất Kiếm vô biên vô hạn sủng ái cùng cẩn thận che chở, kéo y ra khỏi vực sâu. Tiếp đó phát hiện Nhất Diệp khi nàng truy tìm tung tích của Nhất Kiếm, người thì lúc nào cũng luôn mắng y, kỳ thật là toàn tâm toàn ý vì y suy nghĩ. Mặc dù chính mình hại nàng gãy hai chân cơ hồ không thể hành tẩu, Nhất Diệp cũng chưa từng trách y.

Hai người kia cho y hết thảy khát vọng, bởi vì tham cho tới bây giờ không thể thỏa mãn mà liều mạng đoạt lấy cũng vì sự quan ái, bao dung của hai người nên đã chậm rãi tán đi.

Trên người bọn họ, y đã chiếm được tất cả, hết thảy đã muốn đủ.

Chính là trong lúc này đây..... Còn có một chút sự chưa khôi phục nguyên dạng......

Nhất Kiếm xoa xoa đầu Mạc Thu tựa như trước kia đem mái tóc được cột gọn gàng của Mạc Thu loạn thành một đoàn.

Càng tới gần Nhất Kiếm, Mạc Thu càng muốn hoàn toàn độc chiếm người này. Nhưng mà từ khi chính mình khôi phục thân phận trở lại bên Nhất Kiếm, Nhất Diệp đã kêu hạ nhân đem đồ dùng của y toàn bộ dời ra khỏi phòng Nhất Kiếm, dọn đến một đầu khác của sân.

“Cái kia...... Cữu......”

Mạc Thu muốn nói y một mình cô linh linh ôm gối đầu ngủ lâu như vậy, nên đến thời điểm có thể cho y quay về ngủ bên hắn được rồi đi?

Chính là ngay lúc này, tiểu Khuyết đột nhiên từ ngoài cửa ló cái đầu hạt dưa vào dò xét, trừng mắt nhìn rồi hỏi:

“Sư phụ, không phải ngươi nói muốn sẽ dạy ta võ công sao? Như thế nào đi vào lâu như vậy còn không ra nha?”

(Quỳnh: ….m/>3<…good boy…) Nhất Kiếm gãi gãi đầu cười nói: “Đúng vậy, thật là gấp quá nên quên. Ngươi từ từ, sư phụ lập tức ra!” Lời Mạc Thu muốn nói thế là đành nghẹn lại. Nhất Kiếm liền ném y sang một bên, đi ra ngoài với tiểu Khuyết. Mạc Thu mị hiếp mắt, ghi nhớ tiểu tử chuyên phá hoại Yến Khuyết này! Tiểu Khuyết công phu đang khởi bước, tự nhiên Nhất Kiếm phải tốn nhiều tâm tư cho hắn. Tuy rằng hai người này thật sự không có gì, nhưng khi Mạc Thu nghe người hầu đàm luận hôm qua tiểu công tử luyện công luyện mệt mỏi ngủ luôn trong phòng Đại đương gia gì gì đó, còn đoạt chăn bông, đá Đại đương gia xuống giường thì cả người thiếu chút nữa không bị lòng đố kị đốt thành tro. Mạc Thu mỗi lần nhìn đến tiểu Khuyết, khớp hàm sẽ thực ngứa ngáy (Quỳnh: muốn cạp hả….=))). Nếu không phải  xem phân lượng hắn nương từng cứu Nhất Diệp, nói không chừng chắc y sẽ đem tiểu tử kia ăn sống nuốt tươi, tiêu hóa sạch trơn để giải hết hận quá nha. Chạng vạng, khi Mạc Thu đi qua sân, lại thấy tên kia cầm cự kiếm thoải mái múa may. Tiểu Khuyết đem Cự  Khuyết đại kiếm kia múa đến mức hiển hách sinh phong, kiếm chiêu cùng kiếm của hắn đều giống nhau kiên cường lưu loát, cùng kiếm thế âm ngoan, miên nhu của mình hoàn toàn bất đồng. “Xích tiêu thất thức......” Mạc Thu mị  hiếp mắt. Nhớ tới người này cùng Nhất Kiếm đều là cực dương thân, là bảo bối đồ đệ của  Nhất Kiếm, tâm Mạc Thu khó chịu toàn bộ tăng lên. Y cúi đầu hừ một tiếng đi qua hành lang. May mắn hai năm nay tính tình của mình có chút thu liễm. Nghĩ đến mọi người trong nhà  sủng tiểu nhân này sủng đến vô cùng, không nghĩ phá hư  không khí hoà hợp êm thấm này nên đành nhẫn xuống, không đi so đo. Thế nhưng ngay khi Mạc Thu vòng đường khác rời đi, tiểu Khuyết lại liếc mắt thấy y, còn “A”  một tiếng, vội vội vàng vàng thu kiếm chạy tới bên y. “Cái kia, cái kia!” Tiểu Khuyết thở hổn hển kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu liếc nhìn tiểu Khuyết một cái, lãnh đạm nói: “Yến tiểu cung chủ có gì chỉ bảo?” “Nhất Diệp cùng ta nói qua quan hệ của ngươi cùng sư phụ!” Tiểu Khuyết đột nhiên tuôn ra một câu như vậy. Mạc Thu cảm thấy lạnh lùng, nghĩ rằng câu tiếp theo tiểu tử này sẽ mở miệng cản trở y cùng với Nhất Kiếm, ai ngờ ngay sau đó tiểu Khuyết lại nói: “Nhất Diệp nói ngươi cùng sư phụ lưỡng tình tương duyệt. Sớm đã là người của sư phụ, cho nên mặc kệ ai tới gần sư phụ, ngươi đều ghen lắm nha!” Mạc Thu biến hắc diện, tiểu cữu nói việc đó cho tiểu tử này làm chi a? “Ta thật lâu trước kia từng nghe tên của ngươi.” Tiểu khuyết ánh mắt thanh minh, trông suốt nhìn Mạc Thu, tựa như một tiểu cẩu cẩu. “Khi đó ta rất tò mò muốn gặp ngươi, cũng không muốn thấy người thì ngươi lại chán ghét ta nha. Ta thực thương tâm quá a!” Mạc Thu vốn định đáp lại: “Ngươi thương tâm cùng ta không quan hệ” Nhưng tiểu Khuyết lại trình ra nụ cười rực rỡ vô cùng khờ dại cho Mạc Thu xem, vui vẻ nói: “Sau đó ta hỏi Nhất Diệp, Nhất Diệp đã nói chỉ cần ta ngoan một chút, hảo hảo tốt với ngươi một chút, ngươi sẽ không chán ghét ta nữa nha.” Mạc Thu cảm thấy sớm có chút không kiên nhẫn, y đang muốn rời đi, không ngời lúc này tiểu Khuyết lại gọi y: “Sư nương!” (Quỳnh: *sặc sting dâu*….ọc….ặc…sát nhân không cần dao kéo) Mạc Thu sửng sốt. Tiểu Khuyết cười nói: “Ta sẽ nghe lời ngươi cùng sư phụ nói, cố gắng học võ công, không cho ngươi cùng sư phụ mất mặt. Ngươi cho ta tiếp tục cùng sư phụ tập võ được không? Đừng chán ghét ta được không?” Tiếng nói tiểu Khuyết *** thuần trong suốt, trứng ra cặp mắt long lanh, lấp lánh nhìn Mạc Thu. Mạc Thu sửng sốt một hồi, đến khi tiểu Khuyết suýt nữa phát nóng, lúc này mới nhẹ nhàng đáp một tiếng: “...... Ân.” Tiểu Khuyết cao hứng hô to: “Cám ơn sư nương!” (Quỳnh: té ghế….TT^TT…mông của te…oaooa) Mạc Thu vừa ly khai được hai bước lại quay đầu lại liếc tiểu Khuyết một cái, nói: “Hai tiếng “sư nương” này khi không có ai  thì có thể gọi, nhưng nếu thời điểm có người không được kêu, có biết hay không?” “Đã biết sư nương!” (Quỳnh: chuẩn ứ cần chỉnh…@x@) Mạc Thu trong tình cảnh tiểu Khuyết vô cùng cung kính bãi giá rời đi. Y mặc dù không quá lớn hưởng ứng, vẻ mặt cũng lãnh hàn nha, nhưng kỳ thật từ lúc nghe tiểu khuyết gọi “Sư nương”, tâm liền phóng hoa tung tóe. Mạc Thu đi ra ngoài, khóe miệng kìm không được mà cong lên, lộ ra đóa lê oa* bên má trái. (Quỳnh: *= lúm đồng tiền) Y đột nhiên cảm thấy kỳ thật tiểu tử Yến Khuyết này cũng không có tính uy hiếp, mà còn có mô chút điểm làm ngừi khác ưa thích. Không biết phía trước mình xem hắn không vừa mắt cái gì nha! (Quỳnh: 0-0!!!…. MT: gì….*mắt lóe lóe quang mang*…. Quỳnh: không có gì….*luc tục edit tiếp*) Đi về phía ngoài được rồi vài bước, Mạc Thu đột ngột dừng cước bộ. Đi lầm đường, y muốn đi thư phòng mà! Thật sự là hôn đầu...... Đêm đã khuya, phong hữu ngoại song, ánh đèn trên hành lang lay động. Nhất Kiếm  kết thúc một ngày bôn tẩu bên ngài. Khi hắn trở về phòng thấy thư phòng còn sáng đèn, vì thế đi đến. Mạc Thu có lẽ do mệt mỏi nên nằm ngủ quen trên thư án, trong tay còn cầm bút. Thiết Kiếm môn đưa tới công văn bị đặt ở dưới mặt. Ngay cả khi mình đi vào tạo tiếng vang cũng chưa đánh thức y. “Tiểu Thu, tiểu Thu.” Nhất Kiếm lắc lắc Mạc Thu, Mạc Thu mở song nhãn nhập nhèm buồn ngủ, lên tiếng ngẩng đầu lên. Mạc Thu vẻ mặt khờ ngốc, hai má còn vì tì đè trên công văn lâu lắm, dính một đống chữ nhỏ rậm rạp. Nhìn dáng vẻ của y như thế này, Nhất Kiếm nhịn không được bật cười. Hắn nói: “Sao lại ngủ ở đây!” Vươn tay vòng qua ôm ngang người Mạc Thu, đem người này trở về phòng. Mạc Thu ngủ đến mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy thân thể rơi vào lòng ngực an ổn. Y ngẩng đầu, thấy Nhất Kiếm cúi đầu liễm mi, cười cười nhìn y, khóe mắt toát ra nhu tình, đuôi lông mày hiện ra mật ý. Mạc Thu nhìn thấy thế tâm thần cũng lắc lư không kềm giữ được. Lại là mộng, mộng thấy cữu cữu tìm đến y! Thật sự là vừa ngọt ngào lại tàn nhẫn a. Ngày mai thức dậy lại phải giặt quần  sao? Đang lúc Mạc Thu như thế nghĩ, móng vuốt liền giống cảnh trong mơ từng làm như vậy, chậm rãi tham nhập vào giũa vạt áo của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu đi được vài bước, trên người lập tức truyền đến quái dị cảm giác. Mạc Thu rớt ra quần áo của hắn, sờ đến lại sờ qua, còn có cái gì đó ẩm ướt, mềm mềm linh hoạt liếm qua xương quai xanh, sau đó còn bị cắn vài cái. Tay Mạc Thu con lướt qua bờ ngực y, ninh ninh nhũ thủ, rồi dần dần đi xuống. Vùng nách chính là tử huyệt của Nhất Kiếm, bị Mạc Thu như vậy sờ sờ rồi nhu nhu một hai cái, lập tức thắt lưng liền nhuyễn. “Tiểu Thu!” Nhất Kiếm gọi nhẹ, lảo đảo từng bước cơ hồ không thể đứng vững. Hắn vội vàng tựa vào cạnh cửa đem Mạc Thu buông, làm cho hắn trụ hảo, trên thất sắc rực rỡ chuyển biến. Hai chân vừa chạm đất, Mạc Thu cũng tỉnh hơn phân nửa. Y lăng lăng nhìn Nhất Kiếm đem tay mình từ trong vạt áo của hắn rút ra, còn thấy vẻ mặt Nhất Kiếm cổ quái, thần tình đỏ bừng. Mạc Thu trừng mắt nhìn, lập tức hảo hảo nhận ra tình huống trước mắt. Nhất Kiếm trước ngực mở rộng, dưới cổ che kín nhiều điểm cắn ngân, sợi tóc vi loạn, hơi thở vi suyễn, trong mắt một mảnh thủy quang. (Quỳnh: mỹ nhân đồ…*nước miếng ào ào chảy ing*…..) Mạc Thu tức khắc tỉnh táo lại, y vội vàng lui lại phía sau, chân tay luống cuống không dám nhìn Nhất Kiếm. Nhất Kiếm thấy Mạc Thu như vậy trong lòng thật ra có chút tư vị vô ngôn. Hắn thấp giọng nói: “Có phải hay không quá mệt mỏi cho nên lại phát bệnh? Tiểu Thất nói mộng du chỉ cần tích tụ uất ức trong lòng sẽ dễ dàng tái phát. Ngươi dược có tiếp tục uống không? Vẫn là ngày mai ta gọi A Phúc mang tới cho ngươi?” Mạc Thu muốn nói bệnh tình của mình đã sớm tốt lắm rồi. Chỉ là luôn bị mộng xuân gay khó dễ mà thôi. Y không nghĩ tới hôm nay ngủ thế nhưng lại đem sự thật trở thành mộng a, còn giở trò với Nhất Kiếm nữa chứ. Mạc Thu cúi đầu nói: “Không có việc gì. Ta trở về phòng đây. Cữu cữu ngươi cũng sớm đi nghỉ ngơi.” Y cùng với Nhất Kiếm tuy rằng hòa hảo. Nhất Kiếm đối với hành động thân cận của y cũng không có kháng cự. Nhưng Mạc Thu thủy chung không dám vượt qua bước cuối cùng kia. Trung gian giữa bước kia là vực đen chắn ngang, một bước nhảy là có thể vượt qua, hai là ngã chết a. Bởi vì đã trải qua quá nhiều chuyện như vậy, Mạc Thu càng trở nên thật cẩn thận. Y biết Nhất Kiếm thích y, để ý y nha. Nhưng không biết Nhất Kiếm thích có còn cùng năm xưa giống nhau hay không. Dù sao bọn họ trong lúc đó không còn giữ bộ dáng như năm xưa nữa. Y cũng không dám tùy tiện đẩy ngã Nhất Kiếm. Mạc Thu ngượng ngùng thối lui, bước tới cửa. Nhưng mà Nhất Kiếm gặp vẻ mặt Mạc Thu hiện ra nét cô đơn, khó có thể khắc chế vươn tay ra, vội vàng kéo Mạc Thu lại. Mạc Thu kinh ngạc quay đầu lại. Mặt Nhất Kiếm so với Mạc Thu còn hồng. “Cữu......” Mạc Thu lúng ta lúng túng gọi. Có chút khiếp đảm, hốc mắt cũng biến hồng. “Tiểu cữu của ngươi nói sợ ngươi chứng nào tật nấy, cho nên muốn ta đừng cả ngày kề bên ngươi.” Nhất Kiếm chậm rãi đem Mạc Thu kéo bên mình. Hắn ôn nhu vỗ về gương mặt Mạc Thu, thấy vẻ mặt Mạc Thu nhìn mình  như vậy chuyên chú mà chân thành. “Mà nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến ngươi thương tâm, kia lão tử không muốn làm!” Nhất Kiếm cũng hảo hảo muốn người này, bởi vì không mong một lần nữa mất đi, cho nên hắn cũng trở nên thật cẩn thận. Hắn nghe lời muội muội nói, bất hòa Mạc Thu đồng sàng, còn nghe lời muội muội khuyên, nắm tay thì có thể, nhưng hôn môi tuyệt đối không được. Trước kia bọn họ phân biệt  lâu như vậy, hơn nữa thời gian đó gặp nhiều áp lực, Nhất Kiếm đã sắp hoàn toàn không thể nhẫn nại. Ngay khi hai người chăm chú nhìn nhay, gần gũi hơi thở giao hòa, Nhất Kiếm cảm giác trên người tựa hồ bị Mạc Thu thiêu đốt một phen hỏa, rốt cuộc khó có thể khống chế Nhất Kiếm hôn Mạc Thu. Thân hình Mạc Thu lập tức nhuyễn. Giống như hóa thành dòng xuân thủy, hòa tan trong ngực ở Nhất Kiếm. Cửa Thư phòng bị đóng lại, sách trên thư án bị quét xuống, Nhất Kiếm đem Mạc Thu đặt lên trên bàn, không ngừng hôn lấy y. Lưỡi Nhất Kiếm thật sâu tham nhập miệng Mạc Thu, Mạc Thu đảo khách thành chủ hấp trụ lấy đầu lưỡi Nhất Kiếm, không cho hắn rời đi, mười ngón tay y thân nhập vào mái tóc Nhất Kiếm, ôm hắn kịch liệt hôn môi. Lặp lại day dưa nhiều lần phát ra tiếng nước ái muội. Bộ vị ma sát phía dưới người Mạc Thu của Nhất Kiếm chậm rãi ngạnh lên. Mạc Thu dời tay xuống, cầm kia thứ nóng rực đang đỉnh trúng bụng y, không ngừng dao động. Hơi thở Nhất Kiếm trở nên dồn dập, càng thêm khó có thể khống chế. Cơ hồ ngay cả cởi xuống quần áo cũng không làm, xa cách nhau lâu như vậy mới có thể lần thứ hai chạm vào đối phương, dục vọng yên lặng sôi trào, như “Tinh hỏa liệu nguyên”  không thể vãn hồi. Nhất Kiếm kéo tiết khố mạc thu xuống, một tay xoa lấy mông Mạc Thu. Một tay kia lại bị Mạc Thu nắm, một chút một chút bị liếm ướt. Nhất Kiếm thô suyễn một tiếng, chậm rãi tách bờ mông Mạc Thu ra, đưa tay thân nhập vào. Hắn xoa nắn vỗ về, trêu chọc,khơi gợi tất cả *** của Mạc Thu. Hai tay Mạc Thu vòng ôm lấy cổ Nhất Kiếm. Hơi thở bất ổn mặc cho Nhất Kiếm muốn làm gì thì làm trên người mình. Sau đó ngón tay rút ra, lửa nóng ngang nhiên để ở cửa nhập khẩu. Mạc Thu khó chịu lắc mông, cắn niết vành tai Nhất Kiếm, khàn khàn tô từ thấp nam: “Tiến vào, tiến vào.” Nhất Kiếm nắm thắt lưng Mạc Thu, mạnh một chút hoàn toàn đỉnh nhập chỗ sâu vô cùng. Thâm mình Mạc Thu cứng đờ, cảm giác bị lấp đầy làm y khó nhịn rên rỉ ra tiếng. Nhất Kiếm chậm rãi va chạm Mạc Thu, thật sâu tiến vào, tê dại cảm giác làm cho Mạc Thu hoàn toàn không thể ngăn lại tiếng rên rỉ của bản thân. Kích động đến mức ngón chân cuộn lại, đỉnh phân thân bắn ra một nửa bạch trọc. Nhất Kiếm ôm Mạc Thu, một chút một chút đâm vào, kiên định mà hữu lực trừu sáp liên tục không ngừng. Cực hạn khoái cảm khó có thể thừa nhận, làm cho Mạc Thu thất thần, lâm vào cuồn cuộn bể dục vô pháp kiềm nén. Đêm đã khuya, ngoài hành lang chỉ có tiếng gió, bên trong cửa gỗ khắc hoa, một tiếng lại một tiếng kẻ khàn khan than nhẹ, sâu kín tràn ra khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập. Tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, tiếng va chạm càng lúc càng nhanh, rồi đột nhiên rên rỉ cất cao. Sau đó trong thư phòng động tĩnh chậm rãi ngừng lại. Qua hảo một trận, tất tất tốt tốt thanh âm ma xát thanh lại nhẹ nhàng vang lên, ôn nhu tiếng nói phát ra: “Đến nằm trên mộc tháp được không?” Rồi sau đó yên lặng trong chốc lát, lại hứng khởi một chút không giống như giãy dụa va chạm thanh, còn có kẻ khác mơ màng cúi đầu thở dốc. “...... Ân...... Đừng kẹp ta chặt như vậy..... Cữu ngươi kẹp như vậy nhanh, ta đau a......” “Ngươi điểm nhẹ, điểm nhẹ...... Thắt lưng của lão tử a......” Tạp âm trầm thấp của người nào đó vang lên. Thanh âm người nọ nghe qua tuy có chút thống khổ, nhưng theo sau càng lúc càng nhanh tiếng va chạm vang lên, tiếng thở dốc của người nọ chậm chậm thay đổi. Tấm tắc tiếng nước, nhợt nhạt thấp suyễn, vô tận dục niệm, nhưng cũng là tràn đầy yêu say đắm. Trong sa màn cảnh xuân khôn tận, đem đêm tối thâm trầm, yên tĩnh hóa thành kiều diễm vô hạn. Rồi sau đó, thẳng đến đêm đều nhanh trôi qua, trong thư phòng vẫn là...... “A a a...... Không thể kéo như vậy...... Sẽ gãy a...... Tiểu Thu...... Ngươi mau xuống dưới......” “Không đâu cữu cữu, Tiểu Thu sao có thể khiến ngươi bị gãy nha......” Nhẹ nhàng cười nhẹ, xuyên thấu qua cửa gỗ truyền ra. Mĩm cười a. Làm cho khoảng khắc này trở thành hạnh phúc không cần nói cũng biết. Toàn bộ thiên hoànnh âm người nọ nghe qua tuy có chút thống khổ, nhưng theo sau càng lúc càng nhanh tiếng va chạm vang lên, tiếng thở dốc của người nọ chậm chậm thay đổi. Tấm tắc tiếng nước, nhợt nhạt thấp suyễn, vô tận dục niệm, nhưng cũng là tràn đầy yêu say đắm. Trong sa màn cảnh xuân khôn tận, đem đêm tối thâm trầm, yên tĩnh hóa thành kiều diễm vô hạn. Rồi sau đó, thẳng đến đêm đều nhanh trôi qua, trong thư phòng vẫn là...... “A a a...... Không thể kéo như vậy...... Sẽ gãy a...... Tiểu Thu...... Ngươi mau xuống dưới......” “Không đâu cữu cữu, Tiểu Thu sao có thể khiến ngươi bị gãy nha......” Nhẹ nhàng cười nhẹ, xuyên thấu qua cửa gỗ truyền ra. Mĩm cười a. Làm cho khoảng khắc này trở thành hạnh phúc không cần nói cũng biết. Toàn bộ thiên hoàn