Lăng Độ Vũ

Chương 45: Súc sinh khó thuần phục






Trác Sở Viên ngồi gần bên ghế sofa, cuốn mình vào trong cõi tâm tư.



Lăng Độ Vũ ngồi xếp bằng trên sàn gỗ, đi vào cõi thiền định.



Tiếng điện thoại reo lên.



Trác Sở Viên ân vào nút speaker-phone, tiếng của Kemptons trỗi dậy, nói: "Sở Viên! Cô và Độ Vũ như thế nào rồi?".



Trác Sở Viên cười khổ nói: "Hiện giờ coi như là OKI".



Kemptons thở dài nói: "Mỗi người chúng ta đều lo lắng, hài cốt của ]ack đă thử nghiệm sơ bộ, lại không thể tìm ra nguyên nhân cái chết của hắn".



Lăng Độ Vũ lúc đó cũng đi đến nói: "Tôi biết nguyên do cái chết của hắn".



Kemptons nói: "Thực vậy sao?".



Trác Sở Viên nhìn chàng đăm đăm, giận dỗi nói: "Cái anh này, giờ này còn có hứng thú để nói đùa!". Tiếng Kemptons trong speaker- phone kêu lên: "Cô không nên trách anh ta như vậy, nói đùa là việc mà chúng ta có thể làm hiện thời".



Lăng Độ Vũ bốc phone lên nói: "Anh Kemptons, theo tình hình hiện giờ mà nói, chuyện này chưa đến kết thúc. Theo tôi đoán, Jack có thể giả chết là để lừa bọn mình. Nguyên thần của hắn nằm trong ngón tay út thất lạc đó, mới thoát khỏi trong bàn tay của chúng ta".



Kemptons nói: "Tôi đề nghị các người nên dọn đến chỗ an toàn khác".



Lăng Độ Vũ nói: "Anh thật biết nói đùa, có chỗ nào gọi là an toàn?".



Kemptons cùng bọn họ nói thêm một hồi rồi mới gác đường dây.



Trác Sở Viên trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: "Vì sao ngày đó hắn không giết



em?".



Lăng Độ Vũ thớ một hơi dài, nói: "Em quyến rũ như vậy, hắn làm sao không động lòng?".



Trác Sở Viên nói: "Nhưng ngoài anh ra, em sẽ không động lòng với người khác nữa, Jack không có được tình yêu đó sẽ ra sao? Em thật không dám nghĩ!".




Lăng Độ Vũ nói: "Jack làm cho anh nghĩ đến rất nhiều chuyên; sự thật có rất ít người... cũng rất có thể từ trước đến giờ cũng không có người nào có thể từ một ngoại nhân nhập lên thân con người mình, như vậy mới thấy rõ chính mình".



"Jack nói không sai, nhân loại vì sự mưu sinh, học dùng vũ khí để giết hại. Loại hành vi này đã trải qua vạn lần, cùng với sự tiến hóa của nhân loại, nó đã trớ thành bản tính, bản năng, di truyền. Chúng ta vì đạo đức, tôn giáo và văn minh, đối với hành vi này tăng thêm sự trói buộc, nhưng tâm trạng con người vĩnh viền là ác thú rất khó thuần phục, một khi đã có ý chí quyết thắng, con người sẽ trớ lại nguyên thủy, trở thành cầm thú".



Trác Sở Viên đứng trở dậy, rải bước qua khung cửa sổ trước, nhìn ra ngoài khung cảnh tráng lệ của Manhattan trong đêm, than: "Nhân loại không chỉ giết hại các sinh linh khác, mà còn bức hại đồng loại của mình; càng văn minh tiến bộ, thủ pháp giết hại đồng loại càng có tổ chức và cản mật, còn tự cho là có lý do chính đáng, uổng cho mình tự cho là loại động vật thông minh nhất...".



Lăng Độ Vũ nói: "Đã khuya rồi! Cũng không nên nghĩ nhiều nữa".



Trác Sở Viên xoay người lại, có đôi chút dao động, lắc đầu nói: "Không! Em cũng giống như mọi người vậy, không nghĩ đến vấn đề ấy, nhưng ]ack là một thí dụ điển hình, đã nói rành rành cho chúng ta biết, khi thú tính con người không chịu nổi, sẽ làm ra chuyên ấy. Con người sở dĩ có thể chi phối trái đất này, đều hoàn toàn nhờ vào bản tính xâm lược, cho nên khi đến với việc gì thì là chiến tranh, tội ác, bạo hành, đó đều là do tính xấu xa của chúng ta".



"Chúng ta thực có khác biệt với cầm thú, bởi vì chúng ta là một sinh vật duy nhất không cần phải biết lý do ngược đãi hay sát hại đồng loại của mình".



Lăng Độ Vũ đến bên nàng, xoa nhẹ vai nàng dịu giọng nói: "Lại đây! Vào phòng nghĩ giây lát". Trác Sở Viên lắc đầu, nói: "Đa số mọi người một khi có cơ hội, cũng sẽ biến thành hung thú như Jack, trong lịch sử cận đại bọn Nazi tập trung người Do Thái lại để tàn sát, Nhật Bản đối với việc cưỡng đoạt Nam Kinh chúng ta, đó đúng là chứng cớ xác thực, nhân loại ngoài thì lấy lá cờ nhân ái phue lên, trong thì hành vi tội ác đầy trời".



Lăng Độ Vũ nói: "Hành vi tội ác xảy ra hằng ngày, một khi luật pháp nới lỏng hay tan vỡ, con người càng trở thành giống cầm thú; nhưng không thể không phủ nhận một phương diện cao quý của nhân loại, đó là khi thú tính trong lòng bọn họ bị chế phục...".



Trác Sở Viên nói: "Khuya rồi, em cũng rất mệt".



oOo



Ngày hôm sau trong văn phòng Kemptons. Kemptons, Lăng Độ Vũ, và Trác Sở Viên bàn tính biện pháp đôi phó ]ack.



Kemptons buông xuôi nói: "Độ Vủ! Lần này chúng ta thật vô kế khả thi, anh nói nên làm thế nào?".



Lăng Độ Vũ cười khổ không nói.



Trong kinh nghiệm của nhân loại, không có người giết không chết, nên kêu chàng làm thế nào đây?



Kemptons nói: "Roberts là nhân viên sở F.B.I rất có nhiều kinh nghiêm và tinh minh, hơn nừa chúng ta lại coi thường trí thông minh của gã, lại không thể ngờ rằng tên khôn khiếp này không từ một thủ đoạn, lợi dụng cả Trác Sở Viên làm mồi câu, cho dù sự sắp đặt đã là như vậy, nhưng Jack vẫn... vẫn dùng phương pháp của hắn để chạy thoát".



"Ngày hôm qua chúng tôi có mở một buổi họp rất quan trọng, thân phận của những người tham gia buổi họp đó đều được bảo mật; nhưng tôi có thể tiết lộ đôi chút cho anh biết, những người tham gia hội nghị là người các nước phái đến làm đại biểu. Bọn họ cuối cùng đã quyết định, chính thức giao toàn quyền truy nă Jack cho anh. Và họ sẽ giành tất cả các phương tiện cho anh, hay giúp đỡ anh về đủ mọi mặt".



Trác Sở Viên hầm hừ nói: "Anh tin bọn ấy sao?".



Kemptons nhún vai, nói: "Thế có gì khác biệt đâu?".



Lăng Độ Vũ nói: "]ack từ nào giờ vẫn là cái họa lớn, chúng ta nhất định phái cố gắng khống chế hủy diệt hắn đi, không thể để vô số người vô tội chết trên bàn tay đẫm máu của hắn".



Kemptons trầm mặc một hồi, nhất quyết nói: "Có một việc này, nói ra anh không được nổi cơn giận, tôi chỉ là người chuyển đạt".



Trác Sở Viên thấy kỳ lạ hỏi: "Anh có bao giờ úp úp mở mở đâu, nhất định là không phải chuyện tốt".



Lăng Độ Vũ vỗ vai gã, cười nói: "Chúng ta đã từng là bạn hoạn nạn với nhau, cứ yên tâm nói ra, tôi sao có thể trách anh được".



Kemptons nói: "Đó là chuyện hôm qua trong buổi họp đó vừa mới quyết định, tất cả đại biểu đều quyết ý, là phải bắt sống ]ack".



Lăng Độ Vũ nói: "Tôi hiểu rồi, giá trị của Jack đối với bọn họ rất là lớn, nhưng chỉ là quá nguy hiểm!".



Trác Sở Viên nói: "Không chỉ là nguy hiểm, mà còn đối với chúng ta quá không công bình, Jack có thể tự ý giết người, còn chúng ta không thể làm hại hắn, đó là đạo lý gì chứ".



Lăng Độ Vũ đứng dậy nói: "Bàn bạc chuyên này hoàn toàn vô nghĩa, tôi chưa có nghĩ ra phương pháp nào, muốn đem tất cả các tế bào trên thân thể hắn cùng một lúc tiêu diệt đi, hoặc là đem hán bó vào lò luyện sắt vậy! Nhưng mà trước hết phải bắt được hắn, chỉ cần hắn để lại một tế bào ở một nơi nào dó, thì sẽ có thể sống lại, tôi thấy hiện giờ điều duy nhất cần phải làm là... cầu nguyện!".



oOo



Bảy ngày tiếp đó là ngày đen tối và sợ hãi trong nước Mỹ, tổng cộng có tới mười tám vụ cưỡng gian giết người, trong một ngày xảy ra không cùng tiểu bang, trong tám người phụ nữ còn bị cắt đứt chân tay, thân thể bọn họ đều đầy dấu vết răng cắn, chết trong tình trạng hãi hùng.



Hung thủ để lại tinh dịch, lông tóc, dấu tay và vết răng đều giống như jack.



Jack trút hết mối căm hờn, đến độ không còn gì có thể kềm chế được hắn.



Trác Sở Viên trong hành lang reo lên, nói: "Anh mau lại đây! Coi đoạn tin tức này".



Lăng Độ Vũ từ trong nhà vệ sinh ung dung đi ra, nói: "Nêu là chuyên liên quan đến Jack, xin mạn phép đợi sau buổi điểm tâm rồi hãy dọc".



Trác Sở Viên nói: "Không phải, được rồi! để em đọc cho anh nghe: tiến sĩ Carlingtons trong một buổi họp tháo luận khoa học quốc tế, đă phát biểu làm chấn động giới khoa học về thuyết vận tốc ánh sáng, chất vấn về lập luận không có vật thể vật chất nào có thể vượt qua được vận tốc ánh sáng của Albert Einstein, tiến sĩ Carlingtons tuyên bố trong vòng một thời gian ngắn, sẽ đưa lý thuyết của ngài tiến xa thêm một bước".



Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nói: "Cái gì? Té ra không chỉ nghiên cứu sinh vật ở độ đông lạnh, mà lão ta còn là một nhà vật lý học vĩ đại nữa cơ?".



Trác Sở Viên nói: "Lão ta chẳng phải vậy, cho nên chuyên rất là kỳ quái, để em đọc một đoạn khác cho anh nghe: ký giả phỏng vấn tiến sĩ Hahnemann người đoạt giải Nobel về vật lý học và là chú tịch chủ trì hội nghiên cứu thảo luận, tiến sĩ bày tỏ bước đầu của sự nghiên cứu liên hệ về thuyết vận tốc ánh sáng của giáo sư Carlingtons rất là vĩ đại, trong đó có sự suy đoán táo bạo về bản chất hình thành vũ trụ, khiến cho có hơn bốn trăm nhà nghiên cứu khoa học đại tài phải giật mình, bọn họ rất mong đợi sự công bố kế tiếp về sự nghiên cứu của giáo sư Carlingtons. Nhưng dù sao đi nữa, công bố của giáo sư Carlingtons đã tạo nên sự tranh luận sôi nổi trong giới học thuật".




Lăng Độ Vũ đã ngồi xuống, nhăn mày nói: "Một nhà vật lý nổi tiếng về hàn độ, ra tiếng thách thức với lý thuyết Albert Einstein, một nhà bác học thiên tài trong lịch sử, thế có nghĩa là gì đây?".



Trác Sở Viên hơi mĩm cười, nói: "Anh có chịu tạm thời làm một thí sinh để nghe giảng hay không?".



***



"Vũ trụ rộng lớn bao la, chỗ chúng ta ở chỉ là một chấm trong vũ trụ gọi là địa cầu mà loài người trong đó chỉ là hạt bụi, cho nên rất khó tưởng tượng hay hiểu biết nó". giáo sư Carlingtons hướng về cả lớp gồm hơn bốn mươi thí sinh đang chăm chú nghe giảng, nói: "Hay là thế này, để thầy tạo một mô hình giúp cho các em...". giáo sư duỗi đôi tay hai bên ra, liền sau đó từ từ khép lại trước ngực mình, nói: "Điểm dễ lĩnh hội được từ vũ trụ là ớ kích thước".



"Trước hết, chúng ta cứ theo tỉ số trước mặt, đem kích thước hệ thống thái dương hệ thu nhỏ lại khoảng chừng một phần một tỉ, với tỉ lệ này, đường kính trái đất chúng ta chỉ khoảng 4 tấc rưỡi, nhỏ khoảng chừng trái bưởi vậy, và rặng núi Himalayas chỉ cao khoảng ba phần một ngàn tấc cao".



Các thí sinh đều nhốn nháo hẳn lên.



Carlingtons rất là đắc ý đối với việc phản ứng của thí sinh, bèn cười cười, giảng tiếp: "Mặt trăng đáng yêu của chúng ta sẽ đổi thành một tấc rưỡi, chỉ cách khoảng trái đất mười hai thước rưỡi, quay chung quanh trái đất".



Trác Sở Viên cùng Lăng Độ Vũ ngồi ở dầy cuối lớp, cũng không tự chủ được đã bị lời nói đầy hấp dẫn này, ít ai có thể vẽ ra được cự lỵ thiên thể trong thái dương hệ sống động như vậy, tức cho chúng ta biết được số chắc chắn.



giáo sư Carlingtons nhấn mạnh giọng, nói: "ở mô hình thu nhỏ này, đường kính của mặt trời khoảng bốn mươi sáu thước, cách trái đất chừng một dặm. và hành tinh sao Diêm Vương (Pluto) vùng ngoài xa nhất của thái dương hệ cách trái đất của chúng ta khoảng chừng ba mươi bảy dặm...".



Mọi người lại dao động hẳn lên. Nghĩ đến nhân loại hiện muôn đi đến chồ xa nhất, chỉ là trong cái mô hình này cách mặt trăng khoảng mười hai thước, cho nên chỉ là không gian rộng mênh mông của thái dương hệ, đã là nhân loại không thể tướng tượng đến khoảng cách cự ly.



Trác Sở Viên nói: "Trong cái mô hình này, còn có một hành tinh gần chúng ta nhất là Hằng tinh, chỉ khoẳng mười sáu vạn dặm ngoài...".



Các thí đều ngạc nhiên, đây thật khiến cho người ta khó có thể tin đến tỷ lệ không



gian.



giáo sư Carlingtons mím cười nói: "Ở trước mắt mà nói, không có một loại tốc độ nào bằng vận tốc ánh sáng, tốc độ của mỗi giây ánh sáng bằng khoảng ba tỷ dặm; với tốc độ như vậy cũng cần đến hơn bốn năm thời gian mới đến Hằng tinh, hay mặt trời, cho nên việc đi du lịch ngoại tầng hành tinh chỉ là vọng tưởng".



Học sinh ở dãy đầu hói: "Nếu như chúng ta có thể đạt đến vận tốc ánh sáng, thì việc ngao du ngoại tầng không gian chẳng đã thành sự thật rồi hay sao?".



Giáp sư Carlingtons đă tính sẵn trong lòng, ung dung cười, nói: "Đại khái không thể mỗi giây ba tỷ dặm hiểu được vận tốc ánh sáng, để thầy cho một thí dụ, dùng vận tốc ánh sáng, mỗi giây có thể bay vòng trái đất bảy tuần rưỡi, công cụ nhanh nhất của nhân loại tốc độ vẫn còn thua xa ".



Một nữ sinh hỏi: "Hôm qua trong buổi họp, giáp sư đã tuyên bố không bao lâu phá thuyết vận tốc ánh sáng, vậy ngao du không gian không phải là có thể hay sao?".



Giáo sư Carlingtons thần sắc bất biến, nói: "Không! Trò sai rồi, nếu như chúng ta có thể vượt qua vận tốc ánh sáng, chúng ta sẽ không đạt tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ".



Trong lớp học lớn có hơn trăm thí sinh cùng một lúc náo động hẳn lên, lời nói của giáo sư rõ ràng đã phạm vào lỗi logic, nếu như đã vượt qua được vận tốc ánh sáng, dương nhiên sẽ mau chóng đến những nơi khác, sao lại không thể đến bất cứ địa phương nào.



Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên cảm thấy thích thú.



Ánh mát giáo sư liếc qua từng người từng người học sinh, nhìn vào Lăng Độ Vũ nơi đây cuối, mang chút giọng điệu khiêu chiến, nói: " Lăng Độ Vũ tiên sinh đây là người phi phàm, hoặc giả có thể thay thầy trả lời cho các em".



Tất cả các thí sinh lần lượt quay đầu lại nhìn Lăng Độ Vũ cùng với người đẹp Trác Sở Viên bên cạnh.



Trong lòng Lăng Độ Vũ nổi lên cám giác kỳ lạ, Carlingtons nói như vậy, hiển nhiên là rất hiểu roc Lăng Độ Vũ. Tài liệu từ đâu tới? chẳng lẽ từ nơi Jack, dĩ nhiên Carlingtons cản thận giấu kín, và hiện giờ lão ta tựa như có chỗ dựa chắc chắn, tự nhiên là không lo Lăng Độ Vũ có thể tra ra lão ta cùng Jack cấu kết, nhưng vì sao lão ta lại cẩn thận như vậy?



Carlingtons hối thúc, nói: "Lăng tiên sinh, chúng tôi đang đợi câu trả lời của ngài".



Có vài thí sinh cười chế nhạo lên, tỏ ra không tin Lăng Độ Vũ có thể trả lời đích đáng câu hỏi.



Trác Sở Viên thấy Lăng Độ Vũ chau mày không nói, mỉm cười đỡ lời, nói: "Các chuyên gia trong buổi hợp rất muốn giáo sư nói ra thuyết đó, nhưng cũng tỏ ra mong đợi, giáo sư ngài không phải là hy vọng chúng tôi đại diện cho ngài nói ra những lời trong thâm tâm chăng!".



Mấy câu này nói rất tài tình, thãm ý muốn nói Lăng Độ Vũ đương nhiên không biết sự suy luận của Carlingtons



giáo sư Carlingtons cười, nói: "Với Lăng tiên sinh thì khác, chúng tôi đang đợi cao kiến của ngài".



Lăng Độ Vũ đột nhiên cảm thấy Carlingtons ráp tâm dò xét hư thực, làm như vậy có mục đích gì?



Lăng Độ Vũ mỉm cười nói: "Tôi nghĩ lời của giáo sư không thể đạt tới bất cứ nơi nào trong vũ trụ là sau khi bó rơi được vận tốc ánh sáng, chúng ta sẽ dạt tới một vũ trụ khác, có phái vậy chăng, giáo sư Carlingtons?".



Mọi người đều bàn luận xôn xao, vẫn không hiểu lời nói của Lăng Độ Vũ muốn nói







Mặt giáo sư Carlingtons vẫn không đổi nét, nói: "Xin cứ tiếp tục nói ra".



Lăng Độ Vũ bình thán nói: "Vũ trụ của chúng ta sở dĩ vần tồn tại, hay nói khác hơn, Sở dĩ tồn tại trước mắt nhân loại của chúng ta, là do sự sắp xếp của phân tử trớ thành vật chất, mà vật chất là phần tử tồn tại, dựa theo sự sắp xếp và chuyển động trong các phân tứ khác nhau mà biến hóa thành vũ trụ các loại các dạng vật chất, từ khoáng chất cứng nhất đến chất lượng ánh sáng yếu nhất, tốc độ cũng dựa theo sự sắp xếp và chuyển động của các phân tử khác nhau. Theo thuyết của Albert Einstein thì tốc độ ánh sáng là tuyệt đối, không có một loại phân tử nào có thể chuyển động nhanh hơn so với ánh sáng, đấy là loại tối cao, và cũng tạo thành mức tối cao trong vũ trụ ta. Nếu như có loại nào vượt hẳn mức tối cao đó, thì chúng ta có thể vượt ra khỏi vũ trụ của chúng ta, hay có thể nói vượt khỏi cái mức độ hạn chế về tốc độ, vượt hẳn mức giới hạn của vũ trụ này, đến một nơi vũ trụ khác".




Lăng Độ Vũ từ từ liếc nhìn cả lớp, nói: "Nhìn được ánh sáng vật bên ngoài".



Bồng mọi người đều im lặng hẳn lên.



Lăng Độ Vũ nói chính là quan niệm "vũ trụ đa nguyên", hay "vũ trụ dị thứ nguyên", "vũ trụ song hành", đây là thí dụ ngoài cái vũ trụ hiện thực của chúng ta, cùng tồn tại trong vũ trụ khác, nhưng chỉ là mọi người ở đây chưa có loại ấn tượng gì về lý luận của Lăng Độ Vũ vượt qua vận tốc ánh sáng xuyên qua một vụ trụ khác.



Chúng ta sở dĩ có thể nhìn thấy sự vật, là vì cảm ứng với ánh sáng, nếu chúng ta có thể vượt qua vận tốc ánh sáng, chẳng lẽ không thể thấy được ánh sáng bên kia thế giới hay sao, thấy được những gì chúng ta chưa thấy.



Albert Einstein nghĩ rằng không có vật chất nào vượt qua vận tốc ánh sáng, ngược lại mà nói, chúng ta vĩnh viễn bị giam vào trong cái lồng của vũ trụ, giam vào trong vận tốc của ánh sáng. Ví như Carlingtons thực có thể phá được thuyết vận tốc ánh sáng và phương pháp, nhân loại có thể tha hồ ngao du các vũ trụ khác, với tình hình như vậy, nghĩ cũng khiến người ta cám thấy hứng thú.



Từ điểm này cũng có thế thấy, ví như giáo sư Carlingtons tcó thể đề ra được lý luận và phương pháp đó, ngài sẽ trở thành nhà khoa học tiên phong của nhân loại.



Trên mặt giáo sư Carlingtons lộ phần hứng thú, nói: "Anh nói rất đúng, tôi thật cao hứng, đúng thực là cao hứng. Đến khi thời cơ thích hợp, tôi sẽ kiếm anh".



Đối với lời nói của giáo sư, Lăng Độ Vũ hoàn toàn không hiểu lão ta ám chỉ điều gì, không biết lão muốn nói cái gì.



Gương mặt giáo sư Carlingtons trớ lại bình thường, cao giọng nói: "Các vị! Tôi rất cao hứng khi thấy các anh chị đến dự lớp thuyết giáng cuối cùng này, và cũng là khóa cuối"



Tất cả các thí sinh cùng ồn ào lên, từng người truy vấn giáo sư Carlingtons vì sao không tiếp tục dạy học.



giáo sư Carlingtons nói: "Tôi rất cảm tạ các em có lòng quý mến, và cùng rất thích thú cùng các em qua tháng ngày, nhưng thầy còn rất nhiều việc quan trọng đang đợi đến



Lời nói của giáo sư còn chưa dứt, một cô gái thanh mảnh chạy lên đài, đến trước mặt giáo sư hôn lên má ngài, nói: "Thật là tuyệt vời!".



Mặt giáo sư nớ một nụ cười hiền từ, hướng về mọi người nói: "Các vị! Đây là đứa con gái của tôi, Shelby, vừa từ tốt nghiệp âm nhạc ở Áo trở về, tôi đặc biệt mời cô ta đến đây dự buổi thuyết giảng cuối cùng này...".



Trác Sở Viên sớm đã nghe nói đến đứa con gái này của giáo sư, chăm chú nhìn nàng, quả nhiên mặt mũi hình dáng so với mình cũng không kém bao xa, giáo sư rất yêu thích đứa con gái này.



Trong giờ ăn trưa, Lăng, Trác hai người trong quán ăn cùng với Kemptons gặp nhau.



Kemptons nói: "Tên hồ ly Carlingtons sao rồi?".



Trác Sở Viên nói: "Nghe lão giảng, suýt nữa là gục".



Kemptons nói: "Có hỏi ra đầu đuôi của sự việc không?".



Trác Sở Viên giận nói: "Anh cùng biết lão xảo quyệt đến độ nào, làm sao chúng tôi có thể tra ra được cái gì?".



Kemptons thở dài ra nói: "Roberts đã sai người ngày đêm đi giám sát lão ba tuần nay, tên khốn khiếp dó lại có thể gọi điện thoại cho tổng thống, cô biết không? Lão thuộc về học giả quốc tế đại tài, lại được giái Nobel, cho nên cấp trên chuyển lệnh lại nói trừ phi có chứng cớ rành rành, nếu không không được phá rối lão".



Lăng Độ Vũ nói: "Anh và Roberts chẳng lẽ chịu ngồi yên hay sao?".



Kemptons cười ầm lên nói: "Anh thật hiểu biết tôi quá, tuy rằng đã húy bỏ lệnh giám thị lão hai mươi bốn giờ, nhưng một nhân viên trợ tá trong phòng thí nghiệm của lão đã bị tôi dùng tiền mua chuộc rồi, cho nên nhất cử nhất động của lão đều không thoát khỏi bàn tay của tôi".



Lăng Trác hai người giật bắn lên, nói: "Có tin gì chăng?".



Kemptons nói: "Phòng thí nghiệm vẫn làm việc bình thường, không có dấu hiệu gì cho thấy Jack và Carlingtons có liên hệ với nhau, chỉ có khác lạ là Carlingtons lại bớt đi đến phòng thí nghiêm vào buổi sáng, đổi lại vào buổi tối! Còn nữa, Carlingtons mấy lúc gần đây bài bạc hanh thông, trúng được một số tiền lớn, đều dùng vào việc trang bị cấp động học. Hiện giờ lão đang tạo dựng một trang bị cấp động học thật hoàn mỹ, đã gần đến giai đoạn hoàn thành rồi".



Trác Sở Viên nói: "Anh có thể điều tra Carlingtons trước kia có thói quen đi đánh bạc bao giờ chăng?".



Kemptons nói: "Tôi đã dò hỏi qua, lão chưa từng bao giờ nhúng tay bất cứ loại cờ bạc nào, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng đây cũng không phải là lý do phạm pháp, trừ phi lảo với Jack cùng đánh bạc...".



Lăng Độ Vũ nói: "Sự hiểu biết của chúng ta đối với Carlingtons còn quá mong manh, cho nên hoàn toàn không biết ]ack vì sao phái tìm đến lão, và cũng không hiểu tại sao Carlingtons lại bảo vệ cho Jack?".



Kemptons nói: "Có thể nào Carlingtons và Jack thật không có chút quan hệ nào? Chúng ta quá đa nghi đấy thôi, hoặc là chỉ Jack có hứng thú với cấp động học và phòng thí nghiêm của lão, mà chính bán thân Carlingtons cũng không hay biết".



Lăng Độ Vũ đứng dậy nói: "Nói không cũng vô ích, tôi quyết định bắt tay từ chỗ Carlingtons".