Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 40: Xa xứ




Phía nam Lạc Cơ phố có một con đường không mấy thu hút, có rất nhiều thương nhân nước ngoài ở đây, những thương nhân nước ngoài này trang phục, phong tục khác biệt, ngôn ngữ cũng bất đồng, đến từ các quốc gia khác nhau từ hải ngoại, vùng này bị gọi là phiên hạng (phố nước ngoài).

Phiên hạng cùng Lạc Cơ nối liền nhau bởi một con đường đá bình thường ở giữa, con đường đá cũng không rộng rãi được trồng hai hàng cây vông, ngày xuân hoa nở đỏ thắm, trông rất đẹp.

Sát bên phiên phường, sừng sững một toà nhà có thể nói là kiến trúc hoành tráng, Ngọc Trai lâu.

Ngọc Trai lâu là tửu lâu nổi danh nhất nơi đây, chính là địa điểm để quan chức thị bạc ty mời tiệc thương nhân nước ngoài, khách quý.

Leo lên lầu này, có thể nhìn ra cảng biển xa xa, những con thuyền buồm thả neo đều thu hết vào tầm mắt, ngọn núi xa một màu xanh rì, mây mù giăng kín, nước biển nối liền đường chân trời.

Chập tối trời đổ mưa, quán ẩm tử trước Ngọc Trai lâu lác đác vài khách hàng, lão Dương chủ quán đang lay dù trúc, cho nước đọng rơi xuống hết. Dưới hàng liễu xanh rờn, người đi đường dồn dập hành tẩu, tiến vào hoặc đi ra, một cái cổng thành đông, chặn lại những mái buồm cùng mùi cá ở lại ngoài thành.

Vương viên ngoại một thân hoa phục, eo quấn đai vàng, tay xỏ hai cái nhẫn bảo thạch mang phong tình dị vực. Hắn cao to lực lưỡng, khôi ngô cường tráng, lại ra vẻ, cũng khó trách có danh xưng bá vương thành đông.

Mùa đông năm ngoái, vị thương gia này đã cưới Hoàng Nguyệt Nương, đại nhi nữ Hoàng thị sở hữu cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, yến hội xếp đầy Ngọc Trai lâu, nghe nói của hồi môn của Hoàng Nguyệt Nương hơn bách vạn (triệu) món. Cường cường liên thủ, danh tiếng càng vang xa.

Người biết, ngược lại nói chỉ là phong quang bề ngoài thôi, Vương viên ngoại phong lưu thành tính, nam nữ không kỵ, trong nhà không chỉ nuôi vũ cơ mềm mại, tiểu tư tuấn mỹ, còn thỉnh thoảng đi chơi kỹ quán. Vài lần còn khiến Hoàng Nguyệt Nương đang mang thai tức giận đến vừa gào vừa khóc.

Lúc này, Vương Kình hăng hái, một thân một mình đi qua Ngọc Trai lâu, tiến vào phiên hạng, bên cạnh không có tùy tùng nào theo cùng.

Hoa cây vông lặng yên không một tiếng động bay xuống, rơi lên vai, lên mũ Vương Kình, Vương Kình dùng sức phủi xuống, tâm trạng gã tựa hồ vô cùng tốt, không nhịn được ngân nga lên một tiểu khúc.

Gã đi tới trước cửa gỗ một đại trạch, giơ ngón tay đeo bảo thạch gõ nhẹ lên cửa. Cửa phòng lập tức mở ra, một người hầu da đen, dáng người thấp bé thò ra, đi chân đất, không mặc quần áo, chỉ quấn một mảnh vải bên dưới.

Người hầu huyên thuyên một trận, Vương Kình nghe không hiểu lắm, chỉ là theo chân đi qua hành lang, tiến vào một gian phòng bố trí hoa mỹ. Trên bàn rượu bày đầy sơn hào hải vị, một vị Hồ cơ, một thiếu niên xinh đẹp đang đợi hắn.

Đây là khách quán, người vào ở hỗn loạn, chủ quán chỉ để ý lấy tiền, còn lại đều không quản, phiên hạng vốn là nơi không ai quản lí mà.

Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, dáng người thon dài, da dẻ trắng mịn, tóc dài thắt đuôi sam, áo bào trắng, đai tím, mặc trang phục người hồ. Hồ cơ che mặt để lộ bụng, mặc đồ bằng tơ nhẹ, xinh đẹp hoạt bát.

Ánh mắt Vương Kình đảo quanh trên người thiếu niên cùng Hồ cơ, cuối cùng vẫn đi về phía thiếu niên, kinh diễm tràn đầy mắt, nói: “Đợi ta như vậy, cũng là thịnh tình.” Ngón tay sờ lên khuôn mặt thiếu niên, cọ nhẹ môi đỏ của cậu, cúi đầu liền muốn hôn. Thiếu niên vội vàng dùng cánh tay đẩy ra, ôn thanh nói: “Chớ gấp, trước tiên uống rượu, đêm nay dài lắm.”

Vương Kình vui cười hớn hở nói: “Đúng vậy!” Ôm thiếu niên ngồi xuống. Vương Kình ngồi xuống, vũ cơ lập tức quấn lại, ôn hương nhuyễn ngọc nhào vào trong lồng ngực Vương Kình.

Một khúc nhạc dịu êm vang lên, hai người bị xem là bối cảnh, tấu lên khúc điệu vui mừng, vũ cơ cầm một miếng bánh, ngậm vào trong miệng, đi tới mớm cho Vương Kình, bàn tay to dày của Vương Kình xoa eo, bóp mông của vũ cơ, hiển nhiên vũ cơ đã hấp dẫn lực chú ý của gã.

Thiếu niên đứng dậy đứng hầu rót rượu, thỉnh thoảng khuyên gã uống.

Vương Kình thích ý nằm trên giường mềm, Hồ cơ nâng chén vàng dâng rượu ngon.

“Cảnh ngộ gần đây của Quả đệ, ta thấy cũng bất bình thay ngươi.”

Vương Kình nhét mấy chén rượu vào bụng, ánh mắt liền trượt về phía Lý Quả. Mấy năm trước nào ngờ tới, Lý Quả lại thành mỹ nhân bại hoại, tiểu tử này làm người linh hoạt, co được dãn được, điểm này khiến Vương Kình yêu thích, nghĩ quả nhiên là lớn lên liền hiểu chuyện, không dám tiếp tục ngỗ nghịch gã như hồi còn nhỏ nữa.

“Vương viên ngoại, không nhắc tới còn đỡ, nhấc cái làm ta liền muốn khóc. Thực sự là tai bay vạ gió, ta và nữ nhi Lâm gia không quen không biết, cứ nói ta giúp nàng làm việc, đuổi ta ra khỏi cửa hàng trân châu.”

Lý Quả cúi đầu, lông mi rũ xuống.

“Trượng nhân (cha vợ) kia của ngươi, thật đúng là oan uổng ta. Đuổi tận giết tuyệt, không chừa cho người ta con đường sống. Giờ trong nhà không còn hạt gạo, mới phải theo đại thương hào Trại Phủ Đinh.”

Lý Quả nói đến đáng thương, dáng dấp kia cũng quyến rũ mê người.

“Trại Phủ Đinh đâu rồi?”

Vương Kình đương nhiên biết chuyện Lý Quả gần đây bị đuổi ra khỏi cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh, cũng biết bởi vì cha vợ hắn, đông gia cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh làm người bá đạo, công bố ra ngoài ai muốn thuê Lý Quả, chính là không nể mặt lão, dẫn đến Lý Quả bị thất nghiệp.

Về phần Lý Quả khi nào theo thương nhân nước ngoài gọi là Trại Phủ Đinh, làm tùy tùng của họ, Vương Kình ngược lại không rõ lắm.

“Ra ngoài lấy tiền, một hồi sẽ trở lại.”

Lý Quả nói, liền rót một chén rượu cho Vương Kình.

Rượu ngược lại đã uống bảy, tám chén, nhìn hai vị mỹ nhân trước mắt, Vương Kình ngứa ngáy trong lòng, nhưng kiêng kỵ một hồi Trại Phủ Đinh mang theo tùy tùng trở về, đụng thấy.

Trong lòng mặc dù kiêng kỵ, song sắc tâm không chết, giở trò với Hồ cơ, đùa giỡn cùng Hồ cơ, lăn lộn cùng nhau, chính là như vậy, hắn thỉnh thoảng vẫn nhìn sang Lý Quả, nghĩ Lý Quả sớm muộn gì cũng trở thành thịt trên mâm của mình thôi.

Có lẽ là bởi uống rượu, hoặc có lẽ là do tiếng nhạc êm ái, Vương Kình dần thấy có chút mệt mỏi, chờ hắn phát giác không đúng, người đã ngã quắp trên giường mềm, cả người vô lực, ý thức cũng mê man, trước khi hôn mê, Hồ cơ ở đối diện còn nở nụ cười giảo hoạt.

“A Man, đa tạ ngươi đã giúp ta giải vây.”

Lý Quả khom người hành cái hồ lễ đối với Hồ cơ.

“Quả tử huynh đệ, không cần khách khí.”

A Man xinh đẹp mà chớp mắt.

“Trại Phủ Đinh, người say ngã rồi.”

A Man nhanh chóng đi đến một góc màn, một nam tử trên dưới ba mươi tuổi gầy gò đang đứng ở đó.

“Khiến mỹ nhân chịu ủy khuất rồi.”

Trại Phủ Đinh dùng ngón tay cái cọ nhẹ cằm A Man, A Man sẵng giọng: “Biết gã là sắc quỷ, ngươi còn để ta đi chịu oan ức.” Trại Phủ Đinh cười nói: “Mỹ nhân đã giúp ta một đại ân, nhất định sẽ đáp đền hậu hỉ.”

A Man là kỹ nữ Hồ cơ quán, quen biết với Trại Phủ Đinh.

“Trại Phủ Đinh, mau trói gã lại, Vương Kình tập võ, khí lực hơn người. Một hồi sẽ tỉnh lại, ba bốn tráng hán cũng không bắt được gã đâu.”

Lý Quả cảnh giác nhìn Vương Kình, cậu biết rõ Vương Kình rất khó đối phó, lần này là giở trò lừa bịp, mới lừa gã một mình đến đây được.

“Chuyện còn lại, ta sẽ xử lý, Quả tử, ngươi có thể đi trước. Ngươi là hảo hán trượng nghĩa, làm người khác kính nể.”

Đệ đệ Trại Phủ Đinh vì có xung đột với người của Vương gia trên hải thuyền, bị Vương gia ném cả người lẫn hàng xuống biển. Hàng hóa bị nước biển cuốn đi, trên người thì không còn đồng nào, lưu lạc ở Quỳnh Châu mấy ngày mới được cứu.

Tiểu đệ phẫn hận không thôi, hồi Mân cáo quan, tìm Vương gia muốn đòi bồi thường, không chỉ không đòi được, mà còn bị Vương Kình sai thuỷ thủ hành hung một trận. Bởi vậy, Trại Phủ Đinh vốn đang ở Quảng Châu mới đến xứ Mân, tìm cơ hội trả thù.

“Ta và gã có thù riêng, bằng không cũng sẽ không giúp ngươi.”

Lý Quả cởi hồ phục, thay đổi quần áo của mình. Đổi sang hồ phục cũng là chủ ý của A Man, ý đồ xấu của tiểu Hồ cơ này đặc biệt nhiều, còn giúp Lý Quả chải tóc, thắt thành bím, xịt nước thơm.

Từ khi Triệu Khải Mô hồi kinh, cuộc sống Lý Quả không dễ chịu gì, Vương Kình ỷ vào quyền thế tại thành đông, ức hiếp Lý Quả suốt ba năm.

Sau khi Lý Quả rời khỏi cửa hàng bánh bao, vì Vương Kình chọc ngoáy sau lưng, mà Lý Quả không tìm được việc làm. Sau đó nhờ A Thất nói đỡ cho, mới vào cửa hàng trân châu Hải Nguyệt Minh làm tiểu nhị.

Đông gia hiện nay của Hải Nguyệt Minh là Hoàng Khai.

Hơn mười năm trước, Hoàng Khai cùng phụ thân Lâm Cẩn Nương hợp tác làm ăn, sau đó Lâm cha mất sớm, cửa hàng từ từ bị Hoàng Khai chiếm lấy.

Lý Quả làm việc trong cửa tiệm của Hoàng Khai, được ít tiền công nhất nhưng lại làm công việc nặng nhọc nhất, nghĩ có thể học được chút kỹ năng làm ăn, Lý Quả nhịn.

Nhịn một lần đến tận ba năm, mãi cho đến khi bị Hoàng Khai đuổi ra khỏi cửa hàng.

Phẫn hận mấy năm qua tích tụ lại, Lý Quả không có cách nào giải tỏa, nghĩ không sống được ở đây nữa, còn không bằng rời đi tha hương.

Thế nhưng trước khi đi, nhất định phải xả giận, vì vậy làm bộ chịu thua, đi lấy lòng Vương Kình, ai ngờ mấy năm mà thôi, lúc trước Tử cá kình đã là một gã biến thái, Lý Quả liền dỗ gã vui vẻ, dắt gã tới phiên hạng.

Ra khỏi phiên hạng, nhìn bầu trời đêm tịch liêu, vầng trăng lạnh lẽo thê lương, Lý Quả phiền muộn nghĩ, cậu sắp rời khỏi quê hương gắn bó từ nhỏ đến giờ.

Lý Quả về nhà, Quả nương đang quấy hồ dán dưới đèn, Quả Muội tám tuổi đang bện hộp trúc, trong phòng có mười mấy cái nắp hộp. Mẹ con làm chút việc thủ công kiếm sống, phụ chi phí trong nhà.

Từ khi Lý Quả thất nghiệp, cuộc sống Lý gia không mấy dễ chịu.

“Đi đâu thế?”

Quả nương hỏi.

“Đi phiên hạng, nương, hôm nay Trại Phủ Đinh tính tiền công cho con.”

Lý Quả đưa một túi bạc nhỏ cho Quả nương.

“Quá tốt rồi, lại có thể mua gạo ăn.”

Quả Muội hoan hô.

Quả nương mở túi vải, đổ bạc ra, có chút nghi ngờ.

“Con giúp hắn đàm luận thành công một vụ làm ăn lớn, Trại Phủ Đinh làm người hào phóng, liền cho con thêm chút bạc.”

Lý Quả giải trừ nghi hoặc của Quả nương, cậu cũng nói đúng sự thật.

“Vậy thì tốt rồi, cũng là ông trời không tuyệt đường người.”

Quả nương thu hồi bạc, tiếp tục đan hộp.

Lý Quả sờ đầu Quả Muội, Quả Muội hất tay cậu xuống, làm mặt quỷ, còn không quên cáo trạng với Quả nương:

“Nương, ca bắt nạt con.”

Quả Muội buộc hai cái dây màu đỏ, lắc qua lắc lại, cái nắp hộp trúc trên tay bé mới đan được một nửa.

Lý Quả trở về phòng nằm xuống, một đêm không ngủ, trong lòng cậu không nỡ rời xa nương cùng muội muội, huống hồ cậu làm việc này, Quả nương nhất định sẽ không tán thành, còn phải chịu một trận mắng đây.

Đêm này, Vương Kình không về, tới tận đêm khuya, người hầu báo cho Hoàng Nguyệt Nương, chạng vạng có người nhìn thấy Vương Kình đi phiên hạng. Hoàng Nguyệt Nương vừa tức vừa buồn, nghĩ nhất định là đi tìm Hồ cơ chơi bời, sai Phiên Oa nhanh chóng đi phiên hạng bắt người về.

Phiên Oa mang theo một đám người hầu chạy tới phiên hạng, vừa vặn nhìn thấy Vương Kình bị thương toàn thân, còn bị lột sạch quần áo, trói trên một gốc cây vông ngay lối vào phiên hạng, quần áo cùng các đồ khác đều bị treo trên cây.

Dưới tàng cây vô số người đang vây xem.

Vương Kình chẳng biết tỉnh từ lúc nào, đang không ngừng chửi bới.

Phiên Oa nhanh chóng cùng kẻ khác thả Vương Kình xuống, giúp Vương Kình mặc quần áo, lúc chạm làm đau Vương Kình, liền ăn mấy cái bạt tai.

Vương Kình nằm sõng soài trên tấm gỗ, bị mọi người khiêng về nhà, Hoàng Nguyệt Nương không rõ nguyên do, kiểm tra thương thế Vương Kình, cũng đều là da thịt bị thương tổn, nghĩ là do gây sự trong kỹ quán ở phiên hạng nên mới bị người đánh, cảm thấy gã đáng đời.

Đêm này người hầu Vương gia vọt vào khách quán ở phiên hạng, không tìm được Trại Phủ Đinh cùng Hồ cơ. Đương nhiên cũng khí thế hùng hổ chạy tới Quả gia.

Lý Quả sớm chờ đợi đã lâu, nghe thấy tiếng động, bay lên bờ tường, rao lên: “Ta ở chỗ này nè.”

Lại giống nhiều năm trước, lặp lại cảnh tượng truy đuổi từ ngoài nha môn đến Hợp Kiều.

Buổi tối ngày thứ hai, A Thất thu được lời nhắn từ A Hà, leo lên hải thuyền Tôn gia.

Lý Quả đang ở khoang đáy, ở đây đồng thời còn có Tiểu Tôn, Cẩn Nương cùng Quả nương, Quả Muội.

Lý Quả lần này thật sự đã gây họa, đám người hầu nhà Vương Kình lùng sục tìm Lý Quả, tuyên bố hễ tìm thấy được liền đánh chết, Vương gia bồi thường nổi một cái mệnh tiện của Lý Quả. Vô cùng tàn nhẫn.

“Lý Quả, ngươi cầm theo thư này, đi hợp quán thành tây Quảng Châu tìm một người.”

A Thất đưa một phong thư cho Lý Quả.

“Người nọ là bằng hữu của ta, ngươi lấy thư cho hắn xem, hắn sẽ tiếp đón ngươi, giúp ngươi thu xếp tìm việc làm.”

Đối với chuyện phát sinh, A Thất cũng không muốn răn dạy Lý Quả. Lý Quả đoạn thời gian này rất gian nan, về sau cũng không tiếp tục chờ được nữa, đi Quảng Châu cũng tốt.

“Cảm tạ Thất ca.”

Mắt Lý Quả đỏ lên, dáng vẻ ủ rũ.

“Chuyện này là họa hay phúc cũng còn chưa biết, Quảng Châu là nơi rất tốt, đến trải cảnh đời cũng lợi.”

A Thất an ủi Lý Quả.

“Trong nhà không cần lo lắng, ta sẽ giúp ngươi chăm sóc nương cùng muội muội ngươi.”

A Thất ngụ ở Hợp Kiều, cách Quả gia rất gần.

“Quả tử, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ hỗ trợ.”

Tiểu Tôn vỗ ngực, hắn không dám trêu Vương Kình, thế nhưng hắn vẫn có năng lực cứu tế Quả gia.

“Nguyên nhân việc này bắt nguồn từ ta, thật sự là ta chịu tội.”

Cẩn Nương rất áy náy, nàng và người nhà họ Hoàng trở mặt, Lý Quả thân thiện với nàng, nhiều lần giúp đỡ nàng, lúc này mới bị Hoàng Khai đuổi ra khỏi cửa hàng.

“Không nên tự trách, Hoàng Khai lúc nào cũng đề phòng ta ăn trộm, tìm mọi cách đề phòng, làm khó dễ ta, sớm muộn cũng bị đuổi ra ngoài thôi.”

Ba năm nay, Lý Quả chịu không ít chèn ép, bởi vì nghèo, cũng chỉ đành nuốt giận vào bụng.

“Vật này vạn mong ngươi nhận lấy, phòng khi cần gấp.”

Cẩn Nương đưa cho Lý Quả một cái hộp gỗ tinh xảo, Lý Quả từ chối.

“Nhờ có ngươi hỗ trợ, ta và nương mới có thể kiện được Hoàng Khai. Phần ân tình này suốt đời khó quên.”

Cẩn Nương hành lễ.

“Quả tử, đây là tấm lòng thành của Cẩn Nương, ngươi nhận rồi cất đi.”

Tiểu Tôn dúi hộp gỗ vào lòng Lý Quả.

“Chư vị, Hỏa trưởng nói phải xuất phát rồi.”

A Hà chạy vội xuống thang lầu, lại đây thông báo.

“Nương, con phải đi rồi, nương phải chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Lý Quả liền vội vàng quỳ xuống đất, bái biệt Quả nương.

“Chăm sóc bản thân thật tốt, bên này nương sẽ quản lý tốt, không cần bận tâm.”

Quả nương đỡ nhi tử dạy, ầng ậng nước mắt.

“Ca.”

Quả Muội nhào vào lòng Lý Quả, khóc lớn.

“Ngoan ngoãn nghe lời nương, ca đi nửa năm một năm, sẽ trở lại gặp ngươi.”

“Vâng, ca nhất định phải trở về, hứa rồi đấy.”

“Ta hứa.”

Lý Quả ôn nhu cười.

Cánh tay dài nhỏ của Quả Muội ôm chặt Lý Quả không buông.

“Đi thôi, đừng khóc, ca của muội đang đi tới nơi tốt hơn, sau này có thể kiếm được nhiều tiền.”

A Thất gỡ Quả Muội ra, Quả Muội dùng tay áo lau nước mắt.

Rốt cục, đoàn người rời đi, chỉ để lại mình Lý Quả.

Khoang nắp che đi, Lý Quả nằm ở trên chiếu, trong bóng tối, nghe tiếng biển vỗ.

Đối với tiền đồ, tâm lý mờ mịt. Lý Quả mười sáu tuổi, trong lòng tuy bi thương, rồi lại có một phần cảm xúc mãnh liệt.

Nghe nói Quảng Châu là bến cảng lớn nhất quốc triều, còn phồn hoa hơn cả nơi đây, có càng nhiều thời cơ.

Quảng Châu, ta đến đây.