Láng Giềng

Quyển 2 - Chương 47: Gặp gỡ ở quan xá




Nhận thức của Lý Quả đối với tình yêu nam nữ là từ những hí khúc dung tục ở câu lan mà hiểu được, sau đó cũng từng xem chút sách giải trí, biết đến chuyện như vậy. Hồi còn ở xứ Mân, có muội muội A Vân nhà A Hoàng hàng xóm với Nhị Bảo, nhị nữ nhi của Ngô đồ tể thích cậu, mỗi khi Lý Quả đi mua thịt lợn, Nhị Bảo ở bên giúp đỡ nhìn thấy Lý Quả liền mặt đỏ.

Vì từ nhỏ không cha, được mình nương nuôi lớn, hiểu mẫu thân không dễ dàng gì, nên Lý Qua luôn cảm kích mà kính trọng nàng. So với những nam tử cùng tuổi, Lý Quả tôn trọng, săn sóc các nữ tử hơn, cho nên dù A Vân chỉ có hai cái răng cửa, Lý Quả cũng cảm thấy lúm đồng tiền của nàng rất đáng yêu, hay dù nhị Bảo lúc nào cũng có mùi tanh, thì Lý Quả cũng cảm thấy nàng chịu khó hiểu chuyện, là cô nương tốt.

Lúc còn làm tiểu nhị ở Hải Nguyệt Minh, Lý Quả dần tiếp xúc với các nữ tử quý gia, trên người các nàng mang hương thơm, khắp người là lụa là gấm vóc, chỉ có thể nhìn từ xa, chứ không thể khinh nhờn, sàm sỡ được. Lý Quả cảm thấy các nàng rất đẹp, cũng sẽ không nhịn được mà nhìn lén, cuối cùng cũng chỉ thấy rất đẹp mà thôi, Lý Quả không có bất kỳ liên tưởng không thiết thực nào.

Tại kỹ quán gặp được Lục Châu, Lý Quả cảm thấy mình rất thích nàng, còn có phải là… loại tình cảm nam nữ hay không, Lý Quả cũng không rõ, cậu hẳn là phải thích một nữ tử, nếu là nhi tử người nhà có tiền, lớn hơn cậu một hai tuổi nữa, khả năng đều đã thành hôn.

Nằm ở trên giường, mơ hồ nghĩ tới nụ hôn của Lục Châu, không nghĩ ra được nguyên cớ, Lý Quả dần ngủ thiếp đi. Mãi đến lúc ngủ, Lý Quả còn nắm túi thơm vàng trong tay, trong mơ thấy lại lúc còn nhỏ, Triệu Khải Mô trong đêm giao thừa đến thăm, đèn đuốc nhấc lên, chiếu sáng thấy hắn, đêm đó Triệu Khải Mô đầu đội ô quan, thân mặc trường bào đỏ thẫm, eo đeo thắt lưng, cao quý đoan trang, thực sự rất đẹp.

Lý Quả nói chuyện với chưởng quỹ, cậu muốn đi thành đông gặp một người bạn chơi cùng thời thơ ấu, nên xin phép nghỉ. Lý chưởng quỹ hỏi người có thân phận gì, Lý Quả chỉ nói là một học trò đến Lĩnh Nam du học.

Nghe thấy Lý Quả xin nghỉ với chưởng quỹ, A Kỳ rất kích động, gọi Lý Quả bảo sau này phát tài, chớ quên hắn nhé.

Làm sao liền nghĩ tới phát tài rồi, Lý Quả cũng buồn bực, sau đó lại nghĩ, thân phận Triệu Khải Mô xác thực không bình thường, vừa phú vừa quý, chính mình đang đi nịnh nọt.

Nịnh nọt cũng được, Lý Quả không muốn để ý mấy chuyện này, cậu muốn gặp Khải Mô, muốn ngồi ở bên cạnh hắn, cùng hắn như bạn bè mà thân thiết trò chuyện, còn lại, cậu cũng không dám hy vọng xa vời.

Thời điểm hài đồng không hiểu chuyện, không hiểu thân phận khác biệt, không hiểu hắn là con cháu thế gia, chính mình là nhi tử nhà nghèo, bờ tường cậu có thể thoải mái trèo qua, nhưng còn bức tường cao trong suốt cách trở, sẽ ngăn cậu bên ngoài Triệu Khải Mô cả một đời.

Rời cửa hàng trân châu, vẫn còn sớm, Lý Quả đến trà phường Tề Hoa hái một cành tường vi. Trà phường Tề Hòa nằm ở một cái hạng cũ sau kỹ quán, phòng ốc cổ xưa, thanh tịnh rất khác biệt, trong viện trồng tường vi thành từng khoảnh, đỏ, tím xen kẽ, trông rất đẹp.

Nơi này đơn thuần là địa điểm uống trà, không có ca kỹ tiểu hoàn ở bên trong. Bởi vì hoa tường vi trong viện tươi tốt, chẳng biết từ lúc nào, đã trở thành địa điểm ngắm hoa cho mọi người.

Những kỹ nữ hiếm khi được ra khỏi quán, nên sinh ra mấy phần ngóng trông đối với nơi như thế này.

Lý Quả đi ngang qua trà phường, thấy hoa tường vi mọc đầy tường, đưa tay lên là có thể chạm tới.

“Khẩn cầu viện chủ ban cho cành hoa tường vi.”

Lý Quả tiến vào trà phường, thấy chủ nhân ở trong viện đang bày biện dụng cụ uống trà. Sắc trời còn sớm, khách nhân trong trà phường thưa thớt.

“Ngươi ngốc hả, nó mọc đầy bên ngoài, bẻ cái là xong.”

Viện chủ cười, nghĩ thầm thường có người đến bẻ tường vi nhà hắn, đều lén lút bẻ, người này còn cố ý vào nói.

“Tạ ơn viện chủ.”

Lý Quả chắp tay.

Lui ra ngoài sân, bẻ một cành hoa tường vi, ba đóa còn nụ, hai đóa nụ hoa chớm nở, một đóa hoa đã nở rộ, màu đỏ tím xinh đẹp.

“Ngươi muốn hoa tường vi làm gì?”

Viện chủ đi theo ra, cũng hiếu kì, hoa này nữ tử yêu thích thì thôi, cậu là một nam tử, lẽ nào cũng phải hái làm trâm hoa?

“Bằng hữu bị bệnh, tưởng niệm hoa tường vi ở trà phường, nên nhờ ta đến cắt một cành.”

Lý Quả không có nói đó là kỹ nữ.

“Hoa này có hàng ngàn hàng vạn đóa, hoa nở hoa tàn, tàn xong lại nở, hái bao nhiêu cũng được. Nếu yêu thích như vậy, bảo nàng cứ thường đến mà hái.”

Viện chủ hiển nhiên là người sống tính cảm.

Lý Quả cầm nhánh hoa tường vi, từ cửa sau kỹ quán tiến vào, đi thẳng tới phòng ngủ Lục Châu. Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, Lục Châu thì nằm trên giường ngủ say. Có thể vừa mới uống thuốc, mệt mỏi mà ngủ. Lý Quả cắm nhành hoa ở đầu giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ của Lục Châu rồi lặng yên rời đi.

Lục Châu chỉ biết Lý Quả là rảnh rỗi hán đến kỹ quán kiếm cơm, cũng không biết Lý Quả là tiểu nhị cửa hàng trân châu, Lý Quả nghèo khó không thể chuộc thân cho nàng được, mang trong lòng tình yêu, song cũng chỉ là yêu thích, không có hy vọng xa vời.

Lý Quả rời kỹ quán, đi tới thành đông, cậu mặc bộ quần áo tốt nhất, rửa mặt sạch sẽ, cũng là thiếu niên lang tuấn tú. Hiện nay, thương nhân hay bình dân hơi hơi giàu có đều chú ý khoản ăn diện, mọi người tự có biện pháp phân biệt thế gia tử thật và thế gia tử giả, cử chỉ ăn nói có tao nhã hay không, tôi tớ có tinh thông lễ nghĩa không, dùng hương gì, mặc dùng đồ của vị danh sư nào, vân vân. Lý Quả chỉ có bộ quần áo nhìn ổn thỏa, còn như người hầu, thậm chí cả danh thiếp của chính mình cũng không có.

Lý Quả đi ngang qua đại môn quan giải (công đường), không có dừng lại, cậu theo hướng dẫn của Triệu Khải Mô, tìm tới căn phòng thứ ba bên phải Hiến pháp ty, vòng quanh một bức tường dài cao, Lý Quả chậm rãi đi tới, nhìn thấy phía trước một gốc cây già uốn cong, nghĩ hẳn là nơi này, chỉ là không nhìn thấy cửa có thể tiến vào. Lý Quả là bình dân an phận thủ thường, tức chưa từng phạm tội, hồi trước cũng không có vinh hạnh tiến vào đây, kiến trúc nha thự lại thống nhất, thật là khiến người ta không có chỗ xuống tay. Lúc còn đang phiền não, thấy phía trước có người đi ra, bên kia có lối vào.

Lý Quả chạy lên phía trước, quả nhiên nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, cửa son đóng chặt, chỉ sợ là nơi này.

Nhất thời cũng không suy nghĩ nếu là gõ nhầm rồi, có thể phải đi nhận lỗi thế nào, có thể bị truy trách không.

Tay đã giơ lên, gõ nhẹ lên cửa.

Trong giây lát, cửa nhỏ mở ra, người hầu thiếu niên bước ra hỏi Lý Quả là ai, tới đây tìm người nào.

Lý Quả đưa lên danh thiếp Triệu Khải Mô, báo tên cùng thân phận của mình.

Người hầu ngờ vực tiếp nhận danh thiếp, nghĩ người này thật kỳ quái, không đưa danh thiếp của mình, mà lại truyền đạt danh thiếp của nhị công tử.

“Có phải nhặt được ở trên đường, đến trả lại cho công tử chúng ta đúng không?”

Người hầu thu hồi danh thiếp, cũng không có ý mời Lý Quả tiến vào viện, dù sao đây cũng là quan xá.

“Không phải, ta nhận được lời mời của công tử nhà ngươi, đến đây bái yết, làm phiền báo giúp một tiếng.”

Lý Quả nho nhã lễ độ.

Người hầu cầm danh thiếp đi vào trong viện, không bao lâu mang theo một người hầu lớn tuổi lại đây, đại khái là biết chuyện trước, già giặn hơn nhiều, liên thanh nói: “Thất lễ quá, mời vào trong.”

Đi vào trong viện, trước mắt trống trải, Lý Quả được dắt băng qua hành lang phòng thật dài, một đường thấy ao đài lầu các trong viện, quả nhiên khí thế không bình thường.

“Xin chờ đợi ở đây, lão nô đi vào bẩm báo Nhị lang.” Người kia dẫn Lý Quả tiến vào phòng khách, rồi vội vã đi vào bên trong bẩm báo.

Lý Quả nghiêm chỉnh đứng ở trong sảnh chờ đợi, nghĩ đoạn đường lại đây, quả thực không dễ, cũng may một hồi nữa có thể thấy Khải Mô.

Sau đó, lão bộc đi ra nói: “Nhị lang thỉnh Lý công đi vào bên trong.”

Lý Quả theo lão bộc, tiến vào trong phòng, nhìn như phòng khách nhỏ, thư thái yên tĩnh. Triệu Khải Mô đã ngồi ở bên trong, nói với Lý Quả: “Lý Quả, ngươi lại đây ngồi.” Rồi nói với lão bộc: “Dâng trà.”

Lão bộc rời đi, chỉ còn hai người, Lý Quả ngồi xuống, tỏ ra câu nệ, không nói một lời.

“Xa cách ba năm, ngươi thay đổi rất nhiều.”

Triệu Khải Mô mở miệng trước, hắn dựa lưng vào ghế bành, tư thế dễ chịu.

“Nơi này là phòng trong, không cần câu nệ.”

Nói thì nói như thế, loáng một cái ba năm, lúc này gặp gỡ, phảng phất như cách một đời.

“Ta… không biết nên xưng hô với ngươi như thế nào.”

Hai người cách nhau một bàn vuông, Lý Quả nghiêng người, nhìn về phía Triệu Khải Mô.

“Xưng hô có thể có thật nhiều, tên họ chỉ có một, ngươi năm xưa gọi thế nào, hôm nay cứ gọi như thế.”

Triệu Khải Mô khẽ mỉm cười, tuy Lý Quả gọi thẳng tên hắn, xác thực vượt quy củ, mà thế thì có làm sao.

“Khi đó lỗ mãng không hiểu chuyện.”

Có câu nói của Triệu Khải Mô, bờ vai căng thẳng của Lý Quả từ từ giãn ra.

“Xác thực lỗ mãng, đánh nhau, trèo tường leo phòng, còn cắt trụi lệ hoa của ta.”

Triệu Khải Mô nhắc lại chuyện năm xưa, hắn còn nhớ rõ ràng như vậy, khiến Lý Quả thật ngạc nhiên.

“Còn đánh nhau với ngươi.”

Nhắc lại chuyện cũ, Lý Quả rốt cục bật cười.

“Ta nhớ rồi, còn cào xước mặt của ta.”

Triệu Khải Mô chợt nhớ tới, quả thật có chuyện như vậy.

Nghe Triệu Khải Mô nói đến chuyện mình cào xước mặt hắn, ánh mắt Lý Quả lập tức rơi lên khuôn mặt Triệu Khải Mô, từ trán đến mũi đến môi, mãi đến tận lúc Lý Quả phát giác Triệu Khải Mô cũng đang quan sát cậu, mới đành ý cúi mặt xuống.

“Ngươi cũng đá ta.”

Lý Quả nhỏ giọng nói, lúc đó hai người xung khắc như nước với lửa, ngôn ngữ còn không thông. Hiện tại hồi tưởng, thực sự là khó mà tin nổi.

“Quả Tặc Nhi, ta nhớ là ngươi động thủ trước.”

Một câu “Quả Tặc Nhi”, đặc biệt thân thiết.

“Ta khi đó thực sự là không biết trời cao đất rộng, cũng may Khải Mô không thù dai.”

Hai người bèn nhìn nhau cười, đến lúc này, căng thẳng, bất an lúc trước của Lý Quả, sớm bị quét đi sạch sành sanh.

Bên trong có người hầu lại châm trà, bày mâm quả, vừa vặn nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, tâm lý buồn bực, tên tiểu nhị cửa hàng trân châu gọi Lý Quả này có lai lịch gì.

Hai ngày trước, người này còn chưa đến bái phỏng, nhị công tử liền căn dặn hắn. Vừa mới đi vào thông báo người đến rồi, nhị công tử vốn đang ở trong viện ngắm hoa, vừa nghe là Lý Quả vội vã vào chỗ chờ đợi.

Người nghèo uống trà, đun nước hãm trà, vô cùng giản lược, thế gia uống trà, dùng một loạt dụng cụ, một chén trà mà bận rộn cả hồi lâu, mới đưa tới trước mặt Lý Quả, Lý Quả vẫn là lần đầu tiên nhận được đãi ngộ như vậy.

Bọt trà như tranh vẽ, còn đang lục tục biến ảo, Lý Quả không nói ra được lời khen, cũng thưởng thức không được. Chẳng qua cảm thấy chén trà nhỏ này không giống bình thường, Lý Quả dùng hai tay đặt nhẹ lên miệng chén, chậm rãi nâng chén trà lên, cẩn thận từng li từng tí một đặt lên môi, ngậm nước trà vào trong miệng.

Lý Quả uống trà, hai tay giơ cao ngay ngắn, ống tay áo trượt xuống, lộ ra bàn tay bị thương vốn được ống tay áo che trước đó, ở vị trí vết thương được buộc một khăn tay lụa trắng, ở lòng bàn tay còn có vết máu sậm màu đã khô lại.

“Tay trái.”

Triệu Khải Mô không cầm chén trà trước, ánh mắt của hắn theo động tác của Lý Quả mà di động, lập tức liền phát hiện vết thương trên tay Lý Quả.

“Cái này à.”

Lý Quả đặt chén trà xuống, giơ tay trái lên, trở bàn tay nhìn, cậu suýt chút nữa quên mất vết thương trên tay mình. Sáng nay rắc chút thuốc bột, đã không chảy máu nữa.

“Bị miếng trúc nhỏ gãy đâm bị thương.”

Lý Quả dùng ngón tay ấn nhẹ vào lòng bàn tay, cảm thấy hình như không đau.

Vẫn bất cẩn như thế, giống y như ngày xưa.

Triệu Khải Mô không hỏi gì nữa, Lý Quả mấy lần giơ tay lên, quấn lại khăn tay, Triệu Khải Mô thấy rõ, chất khăn mềm nhẵn, thêu hoa kiều diễm, là hương khăn nữ tử dùng.