[Lãng Lãng Đinh / Sơn Hà Lệnh] Nhập Vai

Chương 7: Chương 7






Cung Tuấn đẩy hai vali hành lý treo mấy cái túi lớn nhỏ xuất hiện ở cửa khách sạn, trợ lý còn xách theo hai cái túi lớn.

Mấy hôm trước Cung Tuấn đã làm quen với các diễn viên sẽ diễn chung với cậu trong Thiên Nhai Khách.

Lúc này trước cửa khách sạn tập trung rất nhiều người, ban đêm nhìn không rõ ràng lắm, nhưng đều rất quen mắt, hầu hết đều là người của đoàn phim Thiên Nhai Khách, Cung Tuấn cũng không giơ tay chào hỏi, chỉ ngẩng đầu rồi gật một cái ra hiệu, khẩu trang cũng không che được vui vẻ trên khuôn mặt cậu.

Sau đó một chàng trai đứng gần nhất bước đến cầm lấy hành lý trong tay Cung Tuấn: "Là Cung Tuấn ca ca, em là Mã Văn Viễn, để em giúp anh xách lên lầu."
"Cảm ơn, cảm ơn, làm phiền rồi, "Cung Tuấn cố sức chen qua đám người, kéo khẩu trang đến cằm, rồi kéo vali hành lý, sau đó đưa túi cho Mã Văn Viễn: "Anh tự xách vali được rồi, em cầm túi giúp anh được rồi."
"Sao nhiều đồ như vậy?" Mã Văn Viễn hỏi.

"Có một số đồ trong nhà có sẵn liền mang theo, " Cung Tuấn ngượng ngùng cười cười: "Đỡ phải mua nữa."
Mã Văn Viễn gật đầu: "Anh phòng số mấy?"
"2306." Cung Tuấn một tay xách vali hành lý đi lên khá vất vả, nói cũng khó khăn.


Khách sạn có rất nhiều cầu thang, vừa vào đã có cầu thang, Mã Văn Viễn dẫn Cung Tuấn đến thang máy, xách hành lý vào trong rồi mới rời đi.

Đứng ở trong thang máy, Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nói xin lỗi với trợ lý đứng bên cạnh: "Chị đợi một lát rồi về phòng nghỉ ngơi trước đi."
"Cái tật quay phim như đi chợ của cậu đến khi nào mới sửa, nhìn xem bao nhiêu đồ!" Trợ lý vỗ vỗ hành lý của cậu nói.

"Không sao, mang theo phiền phức, lúc dùng lại tiện." Cung Tuấn cười cười.

Cung Tuấn đi tới cửa phòng 2306, đặt túi xuống, cửa phòng đối diện đang mở, bên trong còn có người đang nói chuyện, giọng nam có chút quen tai.

Cung Tuấn nghiêng đầu liếc nhìn bên trong, tình cờ đối mắt với Trương Triết Hạn đang đứng bên cạnh giường.

Không biết người đối diện với anh là ai, anh cười rất sảng khoái, khi quay đầu lại vẫn còn nụ cười trên môi, điều này làm Cung Tuấn nghĩ đến tiếng cười cậu nghe được khi giao đồ ăn lần trước.

Cung Tuấn trợn trừng mắt, chớp chớp mắt nhìn không khí, mím môi.

Cậu lấy thẻ phòng từ trong túi ra, áp lên cửa, sờ soạng một lúc mới mở được đèn, sau đó đẩy vali vào.

Đóng cửa phòng.

Căn phòng không lớn lắm, Cung Tuấn cất vali rồi ngồi trên giường.

Trong group đoàn phim, phó đạo diễn thông báo 8h tối ở nhà hàng cạnh khách sạn ăn cơm họp mặt.


Tin của phó đạo diễn rất nhanh đã bị các tin trả lời bên dưới quét mất.

Mệt mỏi, cậu thật sự muốn nằm trên giường đánh một giấc.

Nhưng đã gần 7h rồi.

Buổi trưa trên xe không ăn gì, Cung Tuấn mở một cái túi, lục từ bên trong ra một bịch bánh quy.

Bởi vì Trương Triết Hạn là đối tượng đối diễn chính với cậu trong mấy tháng tới, một bịch bánh quy không đại biểu điều gì, nhưng nó thể hiện thái độ của cậu.

Đang cầm bịch bánh quy, mở cửa phòng, liếc nhìn đối diện, cửa phòng đối diện đã đóng lại.

Cung Tuấn nhét miếng bánh quy vào trong miệng, nhai hai cái, lúc đang chuẩn bị đóng cửa phòng, cửa phòng đối diện bị mở ra.

Cung Tuấn sững sờ.


Tay nhanh hơn não "Cạch" đóng cửa lại.

Sau đó ý thức được đã sai, cậu đóng cửa lại làm gì.

Tiếp theo cậu mở cửa ra, lúc này Trương Triết Hạn đã đi ra, ngẩng đầu khó hiểu nhìn Cung Tuấn: "Làm sao vậy?"
"Đây, anh thử xem?" Cung Tuấn cười cười với anh: "Ăn rất ngon."
Trương Triết Hạn tháo tai nghe bluetooth trên tai xuống, nhìn chằm chằm bánh quy trên tay Cung Tuấn, lại liếc nhìn Cung Tuấn, sau một lát, giơ tay lên bẻ một miếng nhét vào trong miệng.

"Thế nào?" Cung Tuấn chờ mong hỏi.

"Ừm, " Trương Triết Hạn gật đầu: "Rất ngon, cậu mang tới?"
"Ừm, cảm giác anh chắc thích ăn, " Cung Tuấn gật đầu, cười không ngậm được miệng, nhét bịch bánh quy vào trong lòng Trương Triết Hạn: "Cho anh hết, tôi vẫn còn.".