Lặng Lẽ Không Lời

Chương 10




“… Tinh chất mỡ cá mập biển sâu… xóa sẹo triệt để… áp dụng công nghệ cao…”

Tiền Tây ngồi xem quảng cáo trên ti vi.

“Hãy xem đi! Cô gái này sử dụng rất hiệu quả. Xóa sạch vết sẹo, không để lại dấu vết gì.”

Chao ôi, lừa người quá! Tiền Tây không tin chép miệng một cái.

“Dùng kem xóa sẹo không để lại dấu vết, sẹo không còn, tình yêu trở lại!”

Tiền Tây ngồi ngay ngắn lại.

“Nhờ kem xóa sẹo không để lại dấu vết, bạn trai yêu tôi hơn!”

“Vết sẹo biến mất, đêm đó ông xã đã nói ba chữ ‘Anh yêu em’ với tôi!”

Nổi hết cả da gà! Cả người Tiền Tây ớn lanh, từ đầu ngón chân tới ngọn tóc, rốt cuộc không chịu nổi bèn tắt ti vi.

Sao Triệu Đông vẫn chưa về nhỉ?

Cậu gọi điện thoại cho Triệu Đông, anh nói tối nay công ty có chuyện, bảo cậu đừng chờ mà cứ ngủ trước.

Tiền Tây cúp máy, trước khi đi ngủ nhớ lại đoạn quảng cáo mới xem. Mẹ ơi, không biết kem xóa sẹo không để lại dấu vết kia bao nhiêu tiền mới đủ?

Ban ngày lúc Tiền Tây sửa xe vẫn nhìn kính chiếu hậu săm soi trán mình. Vết sẹo chỗ đó thật ra nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy, chủ yếu do Tiền Tây bị tác động tâm lý. Vết sẹo kia giống như một bóng ma trong lòng cậu, còn sót lại chút gì sẽ khiến bản thân không thể hết tự ti.

Trong mắt cậu, Triệu Đông là người đẹp trai trên trời dưới đất tuyệt đối không ai sánh bằng, trước kia mình chỉ là một tên xấu xí, bây giờ mới được coi là loài người. Cậu còn là một kẻ không tiền không quyền không thế lực không văn hóa, ngay cả nhà cũng không; nếu còn xấu xí không thể thỏa mãn ‘tính thú’ của Triệu Đông, vậy thì hoàn toàn vô dụng rồi.

Tiền Tây lập tức phát hiện một vấn đề: trước kia mình còn là tên xấu xí đã đè Triệu Đông, tại sao bây giờ hoàn toàn không thể lật lại được chứ?

Khẽ cắn răng, Tiền Tây quyết định tan làm sẽ chạy ù đi mua cái kem xóa sẹo không để lại dấu vết quái quỷ đó.

Sau khi mua, Tiền Tây không dám để Triệu Đông biết, len lén giấu đi dùng dần; vỏ bình xé sạch sẽ nhìn như một bình thủy tinh trong suốt đựng dầu ô liu, Tiền Tây luôn mang theo bên người.

Hình như dạo này Triệu Đông bộn bề nhiều việc, không rảnh chú ý tới hành động nho nhỏ này của Tiền Tây.

Tiền Tây buông lỏng cảnh giác, buổi tối tiện tay đặt ở tủ đầu giường, lúc Triệu Đông cầm gel bôi trơn liền nhìn thấy.

“Đây là cái gì? Dầu Ấn Độ?” Triệu Đông cầm lên xem. “Sao vậy, em muốn anh dùng hay tự mình dùng?”

“…” Lúc làm việc hãy chuyên tâm đi! Tiền Tây hận không thể gào lên với nhân dân cả nước.

“Haiz, như vậy là sao, em nói chuyện đi, hay là anh trực tiếp tiến vào?”

“Đừng… A… Không phải…”

“Không phải cái gì?”

“Không phải là… Ấn… Ấn Độ…”

“Ưm, không lẽ là Brazil?”

“…”

Triệu Đông hăng hái mở nắp bình giả vờ muốn đổ ra. Tiền Tây hoảng tới mức mất hết hưng phấn, nghiêng người sang chộp lấy. “Dừng tay! Một nghìn tám một chai đấy!!!”

Triệu Đông không kịp đề phòng bị xô ngã ngửa, cả giận nói: “Dầu Ấn Độ gì mà đắt vậy?”

“Đã nói không phải dầu Ấn Độ rồi mà, là… là kem em mua.”

“Hả?” Triệu Đông chẳng hiểu mô tê gì cả. “Là thứ gì?”

“Chính là kem xóa vết sẹo trên mặt em.” Tiền Tây cúi đầu ngày càng thấp.

Lòng Triệu Đông thắt lại. Năm đó chuyện Tiền Tây làm đệm thịt cho mình anh vẫn nhớ rõ và vô cùng quý trọng, vết sẹo chính là bằng chứng tốt nhất cho việc người kia từng thương anh như vậy. Đây là thứ thuộc về anh.

“Sao em không bàn bạc với anh?” Triệu Đông bỗng nhiên giận dữ.

Tiền Tây không nghĩ Triệu Đông có thể tức giận như vậy, sợ anh xót tiền vội nói: “Em không đụng tới phí sinh hoạt của hai ta, em tự dùng tiền của mình mua!”

“Em!” Triệu Đông tức nghẹn người, ném chiếc lọ kia đi, kem chảy đầy đất.

“Anh thật quá đáng!” Tiền Tây thấy Triệu Động phá đồ như vậy cũng tức điên người rống lên.

Triệu Đông vác chăn ra phòng khách ngủ. Tiền Tây còn tức giận hơn, mặc kệ mảnh thủy tinh trên đất, lập tức leo lên giường ngủ.

Nửa đêm lăn qua lộn lại không ngủ được, nghe tiếng động vang lên trong phòng khách, Tiền Tây vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Quả nhiên lát sau cửa mở ra. Triệu Đông rón ra rón rén cầm chổi bước vào quét dọn sạch sẽ mảnh thủy tinh dưới đất sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Tiền Tây rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Tiền Tây mở mắt ra, cặp mắt sáng ngời trong bóng tối thật giống mảnh vụn của ngôi sao nào đó vừa rơi xuống.

Buổi sáng Tiền Tây vốn định nói xin lỗi Triệu Đông và nói chuyện với anh về suy nghĩ trong lòng nhưng phát hiện anh đã ra ngoài từ sáng sớm.

Gần đây Triệu Đông hay đi sớm về trễ, mặc dù cuối năm nhưng không đến nỗi bận bịu như vậy chứ?

Có phải anh ấy gặp khó khăn gì không nói cho mình biết không? Tiền Tây ngồi trong phòng bếp ăn trứng vừa luộc xong, cậu tuyệt đối không nghi ngờ Triệu Đông có người khác bên ngoài. Không phải Tiền Tây cảm thấy an toàn mà là mỗi khi Triệu Đông về khuya thấy Tiền Tây còn tỉnh liền đè cậu xuống chơi đùa một lúc lâu. Như vậy làm gì còn sức lực chơi bời bên ngoài chứ, ha ha, chẳng lẽ do tác dụng của dầu Ấn Độ sao?

Tiền Tây rất vui vẻ bước đi làm. Sửa xe sử dụng sức lực khá nhiều, rất mệt mỏi nhưng Tiền Tây đã sớm quen. Kỹ thuật của cậu tốt lại không lười biếng, có trách nhiệm với công việc được giao nên ông chủ rất quý, thường xuyên muốn giới thiệu bạn gái cho.

Tiền Tây không từ chối được, chẳng thể làm gì khác ngoài việc nói dối mọi người rằng mình đã có bạn gái.

Mọi người rối rít hỏi cậu đó là cô gái như thế nào?

Tiền Tây vừa kiêu ngạo vừa tự hào, ngẩng đầu ưỡn ngực nói rằng: vừa đẹp lại vừa sang trọng này, tốt bụng này, lại còn rất đáng tin nữa.

Mọi người rối rít gật đầu, tên nhóc này thật có phúc.

Tiền Tây nói tiếp, nhưng tính tình hơi lãnh đạm, cư xử hơi hung hăng, tính hơi xấu một chút…

Những người xung quanh đen mặt lại, người không thể nhìn bề ngoài, hay để bọn này giới thiệu cho cậu một người nhé?

Tiền Tây cười khúc khích, đôi mắt hẹp thành một đường, nói rằng người này tốt lắm, tôi biết thế nào là đủ.

Mọi người dụ dỗ nhưng vẫn không thành công.

Buổi tối lúc Tiền Tây về tới nhà liền nhìn thấy một xấp tài liệu dày cộp trên mặt bàn. Triệu Đông hiếm khi về trước đang tập trung xem ti vi, không để ý tới cậu.

Tiền Tây cười đi qua ôm vai anh. “Còn giận sao?”

Triệu Đông không lên tiếng, đưa tập tài liệu ý bảo Tiền Tây xem. Tiền Tây cầm lên, tất cả đều là tài liệu quảng cáo của các bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình.

“Cài này.” Triệu Đông chỉ một tờ trong số đó. Tiền Tây vừa nhìn liền thấy Triệu Đông đánh dấu trên đó, xem ra đây là nơi có uy tín nhất nhưng giá cả vô cùng đắt đỏ.

Triệu Đông rút một tờ séc đưa cho Tiền Tây. “Tiền.”

Tiền Tây không nhận, cậu giơ hai tay ôm chặt tay cầm séc của Triệu Đông. Triệu Đông hơi mất tự nhiên muốn rút ra nhưng Tiền Tây không cho. “Em không xóa sẹo nữa, giữ lại cũng không sao cả.”

Triệu Đông kinh ngạc nhìn cậu. “Anh không…”

“Em biết anh không phản đối.” Tiền Tây hiếm khi cắt ngang lời anh. “Triệu Đông, chúng ta làm đi.”

Dĩ nhiên Triệu Đông sẽ không từ chối nhưng lúc làm anh vẫn hỏi Tiền Tây: “Em thật sự không xóa sẹo nữa sao?”

“Ngày đó em… không phải cố ý ngã…”

“Quyết định của em, anh tôn trọng.”

Tiền Tây không trả lời, Triệu Động hoảng loạn hôn lên vết sẹo trên trán cậu lần nữa.

Like Loading…