Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 11: Đệ thập nhất thoại Kiếm âm mưu và Khiêu khích




Sẩm tối, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ra khỏi phủ Khai Phong, hướng về Trường Phong tiêu cục, dọc theo đường đi hai người còn đang suy nghĩ đến vụ án mới vừa thảo luận. Trừ Công Tôn nói cùng bọn họ một ít chuyện về tà phật ra, còn có kết quả nghiệm thi của Công Tôn, Vương quả phụ và tên phu canh kia cùng bị chết bởi đao thương, nhưng hai cây đao đâm bị thương hai người lại hoàn toàn không giống nhau.

“Ân…” Bạch Ngọc Đường sờ sờ càm, “Miêu nhi, vụ án này kỳ quái tà môn.”

“Ngươi nói cái nào?” Triển Chiêu hỏi hắn, “Tà phật hay là chuyện Vương quả phụ?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, nói với Triển Chiêu, “Ta cá một vò rượu ngon, hai vụ án này có quan hệ.”

Triển Chiêu khiêu mi, “Ngươi cũng cảm thấy như vậy à?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Khai Phong phủ luôn luôn thái bình thịnh thế, biết bao lâu không xuất chuyện tà môn, lúc này vừa ra đã xuất liền hai cái, nói không liên quan cũng không có ai tin.”

“Đây cũng phải.” Triển Chiêu gật đầu, mắt thấy phía trước cách đó không xa chính là Trường Phong tiêu cục rồi, La Trường Phong dù sao cũng là lão giang hồ, người giang hồ đến cửa chúc mừng hắn nối liền không dứt, ở cửa dừng lại vài chiếc xe ngựa.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mới vừa đi tới một khách sạn cách Trường Phong tiêu cục không xa, đột nhiên liền nghe được có người rống to một tiếng, “Triển Chiêu! Ngươi nạp mạng đi!”

Tiếng nói vừa rơi xuống, liền nghe tiếng bốn phía một mảnh cung huyền đạn chấn, sau đó là tiếng nõ vèo vèo xé gió, trong nháy mắt, bốn phương tám hướng mười mấy nõ bắn về phía Triển Chiêu. Thấy mũi tên tiến đến trước mắt, Triển Chiêu tại chỗ bạt thân lên, nhảy lên chừng mười trượng, dõi mắt chung quanh. Chỉ thấy ở trên nóc phòng xung quanh mai phục mười mấy đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào màu xám tro, Triển Chiêu vừa nhìn thấy liền chau mày, trên không trung tung mình mấy cái, thoát ra đợt nỗ thứ hai. Phía dưới, Bạch Ngọc Đường còn đứng ở tại chỗ, cho dù những mũi tên kia từ bên cạnh bản thân sát qua, có chút mất kiên nhẫn mà ngẩng đầu nhìn bốn phía nóc phòng.

Lúc này mặc dù đã nhá nhem tối, nhưng trên đường vẫn có vài người đi đường, có một nông phu đẩy xe vận củi đúng lúc từ trong ngõ hẻm ra ngoài, mắt thấy một mũi tên vọt tới về phía hắn, liền nghe có người hô một tiếng, “Không tốt…”

Kẻ kêu lên chính là đám đạo sĩ kia, bọn họ phi thân từ nóc nhà xuống, muốn đi ngăn cản, cũng đã không còn kịp nữa, mắt thấy mũi tên bay về phía nông phu, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường giơ tay lên đem Long Lân Thối Nhẫn ném về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu bắt lấy bảo đao bay tới, mượn lực trên không trung biến hướng, thân thể giống như mủi tên rời cung đuổi theo mũi tên kia, trong nháy mắt lúc tiễn sắp phải bắn trúng nông phu, thoáng cái bắt được…

Nông phu kia chỉ thấy trước mắt lam ảnh chợt lóe, đầu vai tựa hồ bị cái gì đáp một chút, Triển Chiêu đã mượn bờ vai của hắn tung mình, nhảy lên giữa không trung, mở hai cánh tay ra, giống như diều hâu chảy xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường khẽ giương tay, tiếp được Long Lân Thối Nhẫn rơi xuống, ở trên tay xoay hai cái, gác trên bả vai.

Lúc này, phụ cận Trường Phong tiêu cục vừa lúc tụ tập không ít giang hồ hào kiệt, động tĩnh này đã kinh động không ít người, mọi người rối rít nghỉ chân quan sát, khiêu mi — yến tử phi — nam hiệp Triển Chiêu.

Đem mũi tên ném xuống đất, Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn mười mấy đạo sĩ trẻ tuổi đã đem mình và Bạch Ngọc Đường đoàn đoàn vây quanh kia, liền thấy bọn họ mỗi một người đều tay cầm hai cây nhuyễn kiếm, bày ra kiếm chiêu nhìn chằm chằm Triển Chiêu, tựa hồ là có thâm cừu đại hận.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, nhìn Triển Chiêu, “Đãng Sơn Song Kiếm môn, ngươi bao giờ thì đắc tội đám mũi trâu kia thế?”

Triển Chiêu cười nhạt, “Đại sư huynh Khổng Mạc Phi của Đãng Sơn Song Kiếm môn cưỡng bức nhiều nữ tử vô tội, nửa tháng trước ở Khai Phong gây án, để cho ta gặp phải, Bao đại nhân cho chém rồi.”

Bạch Ngọc Đường nghe được khẽ cau mày, mắt lạnh nhìn đám đệ tử Đãng Sơn, ” Đãng Sơn Song Kiếm môn không phải danh môn chính phái sao? Xuất đệ tử mất mặt như vậy chết đáng đời, còn có mặt mũi đến tìm người báo thù?!”

Triển Chiêu vỗ vỗ hắn, tự tiếu phi tiếu bảo, “Ai, Bạch huynh, nói chuyện quá trực tiếp, người cần mặt mũi cây cần vỏ, cây không vỏ người không mặt mũi, một phải chết chắc, một thiên hạ vô địch.”

“A…” Bạch Ngọc Đường bật cười.

Chuyện của Khổng Mạc Phi trên giang hồ không ít người cũng biết, thấy người của Song Kiếm Môn còn tới cửa tìm Triển Chiêu trả thù, đều cảm thấy quả là bất chấp lý lẽ.

“Triển Chiêu!” Tên cầm đầu đám đạo sĩ trẻ tuổi một tay cầm song kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Triển Chiêu, cắn răng nói, “Ngươi cũng đừng hiểu lầm, Khổng Mạc Phi bại hoại gia phong Đãng Sơn ta, chết chưa hết tội! Chúng ta tìm ngươi trả thù là bởi vì ngươi đem chuyện này tuyên dương chung quanh, để cho Đãng Sơn Song Kiếm Môn chúng ta chịu nhục, mối thù này, chúng ta nhất định phải tìm ngươi báo!”

Triển Chiêu sau khi nghe xong cảm thấy có chút buồn cười, bảo, “Ta cũng không giúp các ngươi trương dương chung quanh, các ngươi đều bao nhiêu tuổi rồi, biết “chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm” mấy chữ này viết như thế nào không?”

“Ngươi...” Những đệ tử Song Kiếm Môn trên mặt biến nhan biến sắc, bị nghẹn đến không nói nổi câu nào.

Cửa xôn xao đến ngay cả bên trong Trường Phong tiêu cục đều nghe thấy, Lô Phương mang theo ba huynh đệ sớm đã đến nơi, đang cùng La Trường Phong ngồi trong thư phòng uống trà, đột nhiên hạ nhân đánh xe vội vã chạy vào nói, “Đại gia, Ngũ gia cùng người ta đang đánh nhau ngoài cửa.”

“Cái gì?” Lô Phương sửng sốt, hỏi rõ nguyên nhân, mới biết được là đệ tử Đãng Sơn đến tìm Triển Chiêu trả thù.

“Triển Chiêu tới rồi?” La Trường Phong có chút giật mình, cảm thấy cũng dát vàng trên mặt mình quá, nói thật, nếu không phải là Lô Phương cùng mình là bằng hữu, căn bản không thể nào thỉnh động vị đại phật như Bạch Ngọc Đường, lúc này ngay cả Triển Chiêu đều tới, kim bồn rửa tay nho nhỏ này, lại thật sự là bồng tất sinh huy rồi. [Hoành tráng]

“Đi ra xem thử đi.” Tưởng Bình phe phẩy cây quạt đứng lên, hào hứng vội vã đi ra ngoài xem náo nhiệt.

“Ngươi đừng nói dối nữa, ngươi không tuyên dương người ta làm sao biết Khổng Mạc Phi là của Đãng Sơn Song Kiếm Môn chúng ta chứ?” Đạo sĩ kia vẻ mặt phẫn hận, “Bây giờ hại chúng ta đi tới chỗ nào cũng bị người ta đối đãi như dâm tặc.”

Bạch Ngọc Đường vẫn ở một bên lắng nghe bị trêu chọc vui vẻ, cười, “Dâm tặc và sư huynh đệ của dâm tặc, bằng không ngươi chọn lựa một?”

“Ngươi...” Người nọ dùng kiếm chỉ vào Bạch Ngọc Đường, “Ngươi là ai? Chúng ta tìm Triển Chiêu tính sổ, cần ngươi xen vào việc của người khác?!”

Giang hồ quần hùng ở một bên thiếu chút nữa đều cười ra tiếng, tâm nói đám đệ tử Đãng Sơn này là ngày đầu tiên bước chân vào giang hồ sao?! Bên đường khiêu khích Triển Chiêu cũng coi như xong, dù sao Triển Chiêu từ trước đến giờ tính tình tốt, có thể làm ngươi giận đến giơ chân nhưng chưa thấy sẽ thật sự đả thương ngươi. Nhưng mà vị bên cạnh hắn chính là hoàn toàn ngược lại, Bạch Ngọc Đường là Diêm La sống, điểm này trên giang hồ người nào không biết, không cẩn thận chọc lật vị đại gia này, hắn không nhìn hay nói ngươi, có thể trực tiếp liền chơi chết ngươi, ra ngoài giang hồ, ai không để cho Cẩm Mao Thử ba phần, những người trẻ tuổi này chỉ chút kiến thức đó không rõ còn ra giang hồ, chỉ sợ ngày nào đó chết không minh bạch, còn không biết mình là chết như thế nào.

Triển Chiêu thấy mấy người dây dưa không ngừng lại nói chuyện vô lễ, nghiêm nghị cất cao giọng nói, “Dưỡng bất giáo, phụ chi quá; Giáo bất nghiêm, sư chi nọa [Nuôi không dạy là lỗi của cha; Dạy chẳng nghiêm là lỗi của thầy – Tam tự kinh], Đãng Sơn Song Kiếm Môn các người xuất ra một tên bại hoại như vậy, không trở về kiểm điểm lại cho tốt, còn tới nơi này gây chuyện, chưởng môn các ngươi đâu? Để cho người lớn ra ngoài nói chuyện, đừng để bầy mao hài tử ở chỗ này làm trò hề cho thiên hạ.”

Trong nhã gian bên cạnh lầu hai khách điếm tựa bên cửa sổ, có một người đang bưng chén rượu, thú vị nhìn xem tràng náo nhiệt phía dưới, lúc này, có người đẩy cửa đi vào, “Tướng quân.” Người đi vào tướng mạo lương bạc, một thân áo đen, chính là Võ trạng nguyên mới tấn Đăng Kiệt.

Người bị gọi là tướng quân gật đầu, nói tiếng “Ngồi “, liền mỉm cười tiếp tục nhìn hỗn loạn ở lầu dưới.

Đăng Kiệt đi tới, ngồi xuống bên cạnh người đó, cũng nhìn xuống phía dưới, lắc đầu, “Trung Nguyên võ lâm càng ngày càng kỳ quái, người mới ra tới cũng vậy, một đời không bằng một đời.”

Vị tướng quân kia khiêu mi, tò mò hỏi, “Ta ở quan ngoại liền nghe nói qua tên của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hôm nay mới thấy, sao trẻ tuổi như vậy, so với đám đệ tử cũng không lớn hơn mấy tuổi.”

“A...” Đăng Kiệt cười cười, “Tướng quân, ngươi đã lâu không tại Trung Nguyên võ lâm đi lại, có thể không hiểu rõ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mười mấy tuổi thành danh, là hai vị vô cùng xuất chúng được gọi là tuấn tài trăm năm mới gặp một. Ngài nghĩ a, bắc hiệp Âu Dương Xuân cùng Triển Chiêu tính xứng lớn hơn hắn ước chừng hai mươi tuổi, còn nói cùng Triển Chiêu nổi danh là vinh hạnh của hắn, có thể thấy được người này lợi hại.

“Ân.” Người nọ gật đầu, “Ta mới vừa nhìn đến khinh công của hắn, chỉ một chiêu kia, liền có thể nói là tài nghệ trấn áp quần hùng, thật là lợi hại.” Nói, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, bảo, “Nghe tiếng Bạch Ngọc Đường mạo mỹ đã lâu, quả nhiên là làm cho người ta kinh diễm không dứt.”

Đăng Kiệt lắc đầu, rót rượu cho tướng quân, bảo, “Lời này cũng không thể nói trước mặt, kia là tối kỵ của hắn.”

Người nọ nhận lấy chén rượu nhấp một miếng, cười, “Hai người này xem ra thật là khó đối phó a.” Nói xong, nhìn Đăng Kiệt, “Thời điểm chúng ta hành động, tận lực tránh hai người này ra, nếu không chỉ sợ sẽ có biến số.”

“Vâng.” Đăng Kiệt gật đầu, suy nghĩ một chút, lại nói, “Công phu của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, sợ rằng giáo chủ đánh không lại.”

“Nga?” Người nọ giật nảy người, “Lợi hại như thế?”

Đăng Kiệt gật đầu, “Ta đã cùng Triển Chiêu giao thủ, cảm giác mạnh hơn giáo chủ.”

Người nọ cau mày, gật đầu không nói.

Lại nói đến đám đệ tử Đãng Sơn phái, sau khi nghe được mấy lời của Triển Chiêu, trong mắt đều khẽ thoáng qua nét bối rối, mười mấy người đứng thành một hàng, bố hạ kiếm trận, bảo, “Đối phó ngươi không cần đến sư phụ chúng ta ra tay, đám chúng ta đã đủ rồi!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu hiểu rõ, “Ta nói lão quái Đãng Sơn điên rồi hay là ngốc ra, để cho đám tiểu quỷ như vậy tới gây chuyện, nguyên lai là thừa dịp sư phụ không biết, tự chủ trương len lén chạy ra ngoài.”

Mấy người bị Bạch Ngọc Đường đoán trúng ẩn tình, trên mặt đều có chút không được tự nhiên, tên cầm đầu chỉ vào Triển Chiêu nói, “Nếu không phải là bởi chuyện Khổng Mạc Phi kia, sư phụ cũng sẽ không cả ngày đóng cửa không ra, chúng ta cũng không cần không ngốc đầu lên được để làm người, đại thù này nhất định phải tìm ngươi báo!” Nói xong, bảo với sư huynh đệ phía sau, “Bày trận!”

Mấy người bày ra chính là tuyệt kỷ Đãng Sơn nhị thập tứ kiếm trận.

Triển Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường bên cạnh, chỉ thấy hắn lắc đầu, thản nhiên nói, “Mất hứng.” Lại nhìn thử phía sau, chỉ thấy đám người La Trường Phong đều đã đi ra. Triển Chiêu quay người lại, hắng giọng đối với La Trường Phong nói, “Triển Chiêu không mời mà tới, thêm phiền toái cho La Tổng tiêu đầu, xin hãy tha lỗi.”

La Trường Phong mặc dù cùng Triển Chiêu đều ở lâu tại Khai Phong, nhưng vẫn là lần đầu giao thiệp, nghe mấy câu nói Triển Chiêu, không khỏi thán phục, đừng xem Triển Chiêu tuổi còn trẻ, xem ra cũng là ôn văn thanh tú, tính tình nhất phái phong phạm đại hiệp, làm việc cũng là lưu loát biết tình hiểu lý, thật là khó được, vội vàng đáp lễ, bảo, “Triển nam hiệp nói quá lời, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, vinh hạnh đã đến.”

Triển Chiêu gật đầu, xoay người lại, liền nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh dùng thanh âm nhỏ đến chỉ hắn nghe thấy bảo, “A... Hoa bì miêu, nhìn ngoan thuận, nhìn kỹ mới biết được bụng dạ là đen.”

Triển Chiêu ném cái liếc mắt qua, Bạch Ngọc Đường câm miệng nhìn trời, cười cười đi qua một bên, dựa vào một cây cột tửu lâu bên cạnh, ôm Long Lân Thối Nhẫn nhìn Triển Chiêu làm cách nào phá giải nhị thập tứ kiếm trận này.

Giang hồ quần hùng vốn nên là đều đi đến chúc mừng La Trường Phong, chẳng qua là bây giờ mọi người đều đứng ở cửa không chịu đi vào, không vì cái gì khác, chỉ vì cơ hội khó được, tất cả mọi người muốn chính mắt xem thử, thiên hạ đệ nhất kiếm trong truyền thuyết, đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại.