Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 40: Đứa trẻ đang ở đâu?




Hai chiếc xe cùng rời khỏi núi Thiên Khuyết.

Chiếc xe Hong Qi ở phía trước đi một mạch về nhà họ Dương, nhưng lại không hề có bất kì động tĩnh nào.

Chiếc Land Rover phía sau là chạy tới Thành Đông.

Trong xe, Diệp Thiên mãi không thể giữ bình tĩnh được.

Thiên Thành, thật sự còn có một cô con gái.

Cho dù khi Diệp Thiên nghĩ rằng anh ấy rất hiểu rõ Từ Thiên Thành, nhưng cũng không thể ngờ tới.

Theo Dương Kiều Kiều nói, năm năm trước, Từ Thiên Thành về nhà thăm người thân, nhưng ngay cả cửa nhà họ Từ cũng không vào được, bị cụ bà Từ và Từ Thiên Minh đuổi ra ngoài.

Bi phẫn đan xen, liền đến quán bar uống rượu, trong lúc chếnh choáng đã qua đêm với một cô gái vừa tốt nghiệp và đang làm thêm ở đây.

Không biết đây là bất hạnh hay may mắn, cô gái đó đã có thai.

Từ Thiên Thành yêu cầu cô gái đó bỏ đứa con đi, nhưng cô ta không nghe theo, bí mật giữ đứa trẻ lại.

Đến khi đứa bé chào đời, người mẹ vì khó sinh mà mất, Từ Thiên Thành mới biết sự thật.

Lúc đó, anh vừa mới bắt đầu với Lâm Tuyết.

Hơn nữa, nếu như để người nhà họ Từ biết rằng anh có một cô con gái, đứa trẻ sẽ không được an toàn.

Bất lực, anh chỉ có thể chịu đựng nỗi đau giao đứa trẻ cho một người họ hàng ở Thành Đông nuôi dưỡng.

Và đưa hết tài khoản tiết kiệm được cho người họ hàng kia.

Chỉ hy vọng rằng đứa bé có thể bình yên trưởng thành và sống một cuộc đời bình thường.

Bởi vì cô gái đó, trùng hợp lại cùng học với Dương Kiều Kiều, mà Dương Kiều Kiều lại có thể kết giao với người thuộc tầng lớp như Tư Thiên Thành nên mới biết được nguyên nhân hậu quả.

Từ Thiên Thành cầu xin cô ta đừng nói chuyện này ra.

Vì vậy, cô ta đã lấy được không ít tiền tiêu sài từ Từ Thiên Thành.

"Hít! "

Diệp Thiên hít một hơi thật sâu.

Bốn năm trước, Từ Thiên Thành đột nhiên trở về Dung Thành một chuyến.

Sau đó, thất thần mất mấy ngày, thậm chí lần đầu tiên vay Diệp Thiên tiền.

Nhớ lại thì chuyện hoàn toàn đúng rồi.

Hơn nữa, Dương Kiều Kiều không có gan lớn mà nói dối.

Từ Thiên Thành, thực sự còn có một người con gái.

Bây giờ có lẽ đứa trẻ đã bốn tuổi rồi.

Diệp Thiên trong lòng cảm thấy bùi ngùi.

Thiên Thành, năm đó anh không thể cứu em, giờ con của em anh nhất định sẽ nuôi lớn trưởng thành.

Trong lòng Diệp Thiên vô cùng kiên định, cái chết của Từ Thiên Thành đã là một sự hối tiếc không thể bù đắp.

Đối với việc đứa con mà Từ Thiên Thành để lại, Diệp Thiên càng không thể bỏ mặc.

"Thưa anh, chúng ta đến nơi rồi!"

Giọng nói của Lâm Khuê kéo Diệp Thiên trở về hiện thực.

Chiếc xe từ từ dừng lại, phía trước là một căn nhà với kiến trúc phương tây vừa mới sửa xong.

Căn nhà có hai tầng, thiết kế tinh tế.

Ở đây mặc dù không phải là trung tâm Dung Thành, nhưng để xây được một ngôi nhà như vậy cần tốn không ít tiền.

"Thưa anh, ngôi nhà mà Dương Kiều Kiều nói chính là ở đây."

Diệp Thiên ừm một tiếng, trong lòng mang theo sự kì vọng, nhấc chân đi về phía trước.

Lâm Khuê bước lên phía trước một bước và nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng lại không có bất kì động tĩnh nào.

Gõ lần nữa, vẫn như vậy.

"Lẽ nào không có người?"

Lâm Khuê cau mày, đang định gõ mạnh hơn một chút thì tiếng cánh cửa mở ra.

"Gõ gõ gõ, gõ cái gì, anh gõ hỏng cửa có đền không?"

Ở cửa, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, cởi trần, mặt thì hổn hển.

"Chúng mày là ai, không biết tao đang bận sao? Cút mau."

Nhìn thấy Diệp Thiên và Lâm Khuê lạ mặt, người đàn ông đó nói chuyện càng không lịch sự.

Diệp Thiên nhíu mày, con người như vậy, có thể tin cậy được sao?

Lâm Khuê kìm nén cơn giận dữ: "Chúng tôi tìm…"

Rầm (tiếng đóng cửa)

Cánh cửa được đóng chặt lại, tiếng mắng xối xả của một người đàn ông vang lên.

"Chết tiệt, hai kẻ thần kinh, làm phiền tao làm việc, không muốn sống nữa rồi đấy!”

Sau đó, có một giọng nói mơ hồ của một người phụ nữ: "Đừng quan tâm đến bọn họ, chúng ta tiếp tục đi, lát nữa còn phải nấu cơm nữa!”

"Hì hì, em nói đúng, lát nữa vẫn còn phải hẹn người ta đánh mạt chược nữa."

Nghe đến đây, sắc mặt của Diệp Thiên đột nhiên sầm xuống.

"A Khuê!"

Lâm Khuê dạ lên một tiếng và dùng một chân đạp lên cánh cửa.

Rầm một tiếng to.

Cánh cửa mới sửa, khung cửa làm bằng thép lúc này bị biến dạng hoàn toàn.

"Chết tiệt, mày muốn tìm đến cái chết phải không?"

Hai người trong phòng liền bị dọa cho phát sợ, người đàn ông đó liền mặc một chiếc quần đùi vào, đi ra mắng xối xả.

Mắt ông ta trừng lên đỏ hoe, muốn giết chết Diệp Tiên và Lâm Khuê.

"Không nghe thấy tao vừa nói gì sao? Đây là cánh cửa tao vừa mới mua tuần trước. Mày phải đền cho tao."

Người đàn ông đó bị dọa đến mức suýt nữa sụp xuống, nhất thời mất đi lí trí.

Ông ta không nghĩ được rằng người có thể đạp cánh cửa thép thành ra như vậy thì không phải là người mà ông ta có thể đụng đến.

"Nhanh chóng đền tiền, nếu không tao sẽ giết chết chúng mày.”

Diệp Thiên nhắm mắt làm ngơ.

Mắt nhìn xung quanh một lượt, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ nào.

Thậm chí, ngay cả đến dấu vết sinh hoạt của một đứa trẻ đều không có.

Sắc mặt của Diệp Thiên trầm xuống, khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống vài độ.

"Nói cho tôi biết, Từ Phàm Vũ đang ở đâu."

Diệp Thiên nhìn người đàn ông đó, giọng điệu lạnh lùng khiến ông ta không kiềm chế được, cứ thế run rẩy.

"Từ Phàm Vũ cái gì, tao không biết."

Đôi mắt của người đàn ông đó nhấp nháy một lúc, rồi rất nhanh chóng trở lại bình thường.

"Chúng mày tự ý xông vào nhà và phá hỏng cửa nhà tao, nhanh chóng đền tiền, nếu không tao sẽ gọi cảnh sát."

Thấy Diệp Thiên vẫn không lung lay, người đàn ông phát cáu, ông ta nắm chặt nắm đấm muốn giáo huấn cho Diệp Thiên.

Nhưng vừa bước lên trước một bước, cổ ông ta đã bị một bàn tay to bóp chặt, hoàn toàn không thể di chuyển.

"Anh ấy hỏi ông thì ông cần trung thực trả lời."

Lâm Khuê mặt vô cảm, cánh tay dùng lực nhấc bổng ông ta lên.

"Khựa khựa”

Khuôn mặt của người đàn ông đó đột nhiên tái nhợt, cho dù ông ta vùng vẫy thế nào đi nữa, cũng không thể thoát sự kìm kẹp của Lâm Khuê.

"Ai da, các người làm gì vậy? Sao lại có thể đánh người như vậy?"

Một người phụ nữ bước từ trong phòng ra, cô ta vừa lùn vừa béo đã đành, trang điểm đậ đến mức khiến Lâm Khuê phát ói.

Cô ta nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt đột nhiên đổi, bắt đầu khóc lóc om xòm.

“Đồ dốt nát kia, mày còn không mau buông tay? Mày muốn bóp chết chồng tao sao? Người đâu mau đến đây, giết người rồi! Có còn pháp luật gì nữa hay không."

Thấy vậy, đôi mắt của Lâm Khuê tràn đầy sự ghê tởm, anh hất tay, người đàn ông đó ngã vật ra trước mặt người phụ nữ.

Đau phải nghiến răng chịu đựng, một lúc lâu vẫn không thể đứng dậy được.

"Chồng ơi, anh có sao không?"

Người phụ nữ lo lắng nhìn người đàn ông, sau đó ngẩng đầu mắng chửi Diệp Thiên và Lâm Khuê: "Chúng mày là hai kẻ độc ác, rốt cuộc chúng mày muốn làm cái gì? Nếu như chồng tao có gì bất trắc, tao sẽ đòi mạng chúng mày."

Diệp Thiên vẫn không bị lay chuyển.

Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người họ.

"Nói cho tôi biết, đứa trẻ đang ở đâu."

"Đứa trẻ?" Người phụ nữ sững người một lúc, rồi tiếp tục ngây ra.

"Đứa trẻ nào? Không có đứa trẻ nào ở đây!"

Cô ta vừa nói vừa xua đuổi hai người ra ngoài.

"Hai đứa thần kinh, nhanh chóng cút ra khỏi nhà tao, nếu không tao gọi cảnh sát, nhanh chóng cút."

Cô ta vừa nói vừa đẩy Lâm Khuê.

Lâm Khuê lạnh lùng hừ một tiếng, liền giơ tay giáng cho cô ta một cái tát.

Bốp!

Người phụ nữ bị tát ngã vào người đàn ông.

Cô ta ôm má sưng đỏ của mình và gào thét như con lợn bị giết.

"Mày, mày lại dám đánh tao? Tao phải giết mày, giết mày."

Người đàn ông đó cuối cùng cũng thở trở lại, sắc mặt hung ác, dữ dằn vô cùng.

"Chết tiệt, cho rằng tao dễ dàng bắt nạt sao Cho dù chúng mày là ai, hôm nay đừng có mơ đòi sống sót bước ra khỏi cánh cửa này.”