Lang, Thỉnh Yêu Ta Nhiều Hơn

Chương 4: Mười năm sau




Mười năm sau

Đêm khuya, tựa như cái buổi tối nhiều năm trước kia! Vệ Ảnh cùng Kha Kính ở dưới chân núi Ngọc Lang lại một lần nữa gặp nhau.

“Ngươi tới núi Ngọc Lang làm cái gì?” Vệ Ảnh đang tuần tra trong núi Ngọc Lang phát hiện Kha Kính đang lên núi.

“Ta, …” Ta nghĩ tới thăm ngươi một chút, không được sao? Kha Kính nhìn Vệ Ảnh như đang đề phòng theo dõi hắn, trong lòng đau xót.

“Ta chỉ là muốn biết, Nguyệt Hân Thần chưa chết đúng không?” Kha Kính qua mười năm thăm dò, biết được Nguyệt Hân Thần cũng chưa chết, chỉ là bị Hắc Thường mang đến núi Ngọc Lang, lần này lên núi Ngọc Lang chính là để xác minh điểm này!

“Thiếu chủ từ lâu không còn tại nhân thế, mười năm trước, các ngươi chẳng phải đã biết sao?”

“Thủ hạ của ta hồi báo, ở chỗ này từng thấy qua một nam tử tóc bạc, tử mâu, thử hỏi trên đời này ngoại trừ Nguyệt Hân Thần còn có ai có hình dạng này?”

“Thủ hạ của ngươi nhìn lầm rồi, thiếu chủ đã tạ thế mười năm, hắn là bị ca ca ngươi Kha Hào hại chết!”

“Ta không tin!”

“Có tin hay không tùy ngươi!” Vệ Ảnh không muốn để ý tới Kha Kính, xoay người muốn rời khỏi!

“Chờ một chút, ngươi có khỏe không?” Kha Kính cúi đầu, nhẹ giọng hỏi. Trong lòng tràn đầy mong chờ không nói ra được…

Vệ Ảnh quay đầu lại thoáng nhìn qua Kha Kính, gì cũng không nói liền biến mất ở trong núi Ngọc Lang…

Từ khi Kha Kính biết Vệ Ảnh sẽ xuất hiện ở núi Ngọc Lang, mỗi ngày hắn cũng sẽ ở núi này chần chừ…

“Ngươi đến tột cùng muốn làm gì?” Vệ Ảnh đối với Kha Kính mỗi ngày ở núi Ngọc Lang liên tục chần chừ, rất cẩn thận sợ hắn tựa như nhiều năm trước muốn đối người Nguyệt tộc bất lợi.

“Ta không có ác ý!” Kha Kính nhìn ánh mắt lạnh như băng của Vệ Ảnh, trong lòng run lên.

“Vậy ngươi đến núi Ngọc Lang làm gì?” Vệ Ảnh mang theo cảnh giác rất nặng ngưng mắt nhìn Kha Kính.

“Ta… Ta… Ta muốn đưa cái này cho ngươi…” Kha Kính cúi đầu, đem một roi da màu đen đến trước mặt Vệ Ảnh.

“Ách???” Vệ Ảnh buồn bực nhìn gì đó trước mắt, không biết là nên nhận lấy, hay là không nên nhận?

“Cái này tặng cho ngươi…” Đợi nửa ngày, cũng không đợi được Vệ Ảnh đáp lại, đem đồ vật nhét vào trong lòng Vệ Ảnh, liền hướng chân núi chạy đi.

“Ô ô ô… Hắn đây là đang làm gì? Lấy lòng ta sao?” Nhìn bóng lưng chạy trốn, nhàn nhạt nở nụ cười, Vệ Ảnh rất ít cười, chí ít ở trước mặt tộc nhân y đều rất ít mỉm cười.

Vệ Ảnh trở lại trú địa của Nguyệt tộc, ngồi ở bờ sông cầm roi da màu đen trong tay trầm tư.

“Vệ Ảnh, ngươi ở đây nhìn gì?” Bất tri bất giác Nguyệt Hân Thần đã đứng bên người Vệ Ảnh.

“Thiếu chủ, không có gì, chỉ là một roi da đen thông thường!” Vệ Ảnh nghĩ không cần phải … Đem chuyện năm đó ở Hắc tộc nói cho Nguyệt Hân Thần nghe, thiếu chủ phiền muộn cũng đủ nhiều rồi, từ Thiếu chủ gạt tử (giả chết) trốn khỏi Hắc tộc, mi gian (vùng giữa chân mày) của hắn ưu sầu một khắc cũng không có buông!

“Phải không? Ta nghĩ roi da đen này, có điểm quen mặt, hình như thấy qua ở đâu rồi?”

“Thiếu chủ, roi da đen trong thiên hạ đều giống nhau, ngươi đa tâm rồi!” Nếu để cho thiếu chủ biết Kha Kính bọn họ đã tìm đến núi Ngọc Lang này, chẳng biết mi gian ưu sầu lại sâu thêm bao nhiêu?

“Nga?” Nguyệt Hân Thần thât cảm thấy mình ở nơi nào đó thấy qua, hơn nữa roi da đen này cũng không phổ thông, nhìn hoa văn tinh vi trên nó cũng đủ chứng minh giá trị của nó không tầm thường.

“Ai…” Cũng trong lúc đó ở một địa phương khác, Kha Kính ngồi trong biệt viện năm đó nhốt Vệ Ảnh, nhớ tới sáng hôm nay biểu tình không quen biết của Vệ Ảnh trước mặt mình, thật là mất mặt… Từ lần trước từ biệt, bọn họ đã mười năm không gặp, nhưng thời gian cũng không khiến thân ảnh của Vệ Ảnh trong đầu Kha Kính mờ nhạt đi, lúc thủ hạ hướng mình hội báo ở phụ cận núi Ngọc Lang thấy một thân ảnh tựa như y, Kha Kính cũng không nén được khát vọng trong lòng, thẳng đến núi Ngọc Lang.

Biết rất rõ ràng mình cùng Vệ Ảnh hai người sẽ không có kết quả tốt, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn muốn nhớ kỹ hắn, nhớ hắn, chính mình thủy chung vô pháp quên đi mảnh ấm áp trong lòng.

“Vệ Ảnh, ta rất nhớ ngươi…” Kha Kính nắm thật chặc roi da đen trong tay.

“Ta biết!” Từ giữa roi da màu đen truyền đến một đạo thanh âm phi thường rõ ràng.

“A… Ngươi sao biết roi da màu đen này, có thể trao đổi tư tin?” Kha Kính từng đem roi da màu đen này đưa cho Vệ Ảnh, hi vọng hắn có thể phát hiện cách dùng trung gian này, đây chỉ là hi vọng, đến khi hi vọng này hóa thành hiện thực, lại khiến hắn có chút cảm giác trở tay không kịp!

“Ôi, ngươi cho mục đích của ta không phải là vậy sao?”

“Nhưng ta vẫn muốn biết ngươi làm sao phát hiện?”

“Mặc kệ nói sao ta cũng có tu luyện một ít chú thuật, lúc tiếp nhận roi da đen của ngươi, ta liền cảm nhận được lực lượng chú ngữ trên nó, lại dùng tâm đi nhận thức, không khó phát hiện đây là chú ngữ lang tộc cổ đại một đôi yêu nhau, nhưng lại không cách nào ở chung với nhau người yêu sáng tạo ra! Nếu như ta không đoán sai, cái trong tay ngươi chính là roi da năm đó ngươi dùng để đánh ta, trên nó tự nhiên sẽ có máu của ta, mà cái trong tay ta ngươi cũng để lại máu tương ứng!” Lấy máu của đối phương làm môi giới mà bày chú ngữ.

“Xin lỗi…” Kha Kính vì năm đó đánh người mình thích mà cảm thấy ân hận.

“Không có gì phải xin lỗi, trải qua lâu như vậy…” Hơn nữa vết thương đã sớm không đau, Vệ Ảnh cũng không ghi hận chuyện hắn quất mình, dù sao cuối cùng hắn vẫn thả chính mình, nếu không thì hiện tại hai tộc Hắc Nguyệt quan hệ càng tệ!

“Ta đây có thể thích ngươi sao?” Kha Kính từ khi thấy vết xe đổ của ca ca, quyết tâm phải thật tốt truy cầu người trong lòng mình, không thể tại lúc mất đi mới biết hối hận, một chút tác dụng cũng không có!

“Ôi ôi, ta có thể cản ngươi sao?”

“Đương nhiên không thể…” Nghe được khẩu khí của Vệ Ảnh như vậy, Kha Kính biết mình vẫn có hi vọng, chí ít y hiện tại không có cự tuyệt mình!

“Vậy ngươi sẽ thích ta sao?” Kha Kính tiếp tục hỏi…

“Không ghét ngươi!” Vệ Ảnh ăn ngay nói thật, y một lòng thủy chung như một đọng ở trên người Thiếu chủ Nguyệt Hân Thần, tuy biết không có khả năng, nhưng yêu chính là yêu, có chút cảm tình không thu về được. Về phần Kha Kính, vẫn, thực sự rất phức tạp, ngay cả mình cũng nói không rõ, giữa hai người ràng buộc sâu đậm, cảm giác kỳ diệu…

“Ta đây có thể thường thường gặp được ngươi sao?” Kha Kính nhịn không được khát cầu trong lòng, lại cẩn thận hỏi một câu!

“Có thể, nhưng địa điểm phải do ta quyết định!” Có lẽ có thể mượn việc Kha Kính đối với mình si tình, thoáng phai đi một chút tình cảm của mình đối Thiếu chủ đi… Dù sao, yêu cùng được yêu, vẫn là được người yêu hạnh phúc hơn đi!

“Hảo, ta muốn gặp ngươi! Hiện tại có thể chứ?”

“Ngươi quá tâm khẩn, không nhìn thấy sắc trời đã tối sao!” Vệ Ảnh cười cười, Kha Kính tuy là Nhị chủ nhân của Hắc tộc, nhưng thân thể hắn vẫn có thể thấy rất hồn nhiên, hắn còn muốn hồn nhiên mơ mộng hơn Kha Hào rất nhiều!

“Nga…” Trong thanh âm của Kha Kính có nhiều thất vọng khó che giấu!

“Trưa mai, ta ở dưới chân núi Ngọc Lang chờ ngươi!”

“Ừ, không gặp không về!” Nghe tới ngày mai có thể nhìn thấy Vệ Ảnh, Kha Kính hưng phấn nhảy dựng lên, hoàn hảo chỗ hắn cách chủ trạch có chút xa, không thì bị hạ nhân thấy được, sẽ không tốt lắm!

Để không cho Vệ Ảnh có cơ hội đổi ý, Kha Kính thu hồi chú thuật ‘Dị vật đưa tình’, mang theo chờ mong đối với ước hẹn ngày mai tiến nhập mộng đẹp!

Sáng sớm hôm sau, Kha Kính  dậy sớm bắt đầu tỉ mỉ chỉnh chu bản thân, trước khi ra cửa còn hướng gương lớn soi qua soi lại, đến khi nghĩ hết thảy đều rất hoàn mỹ, mới vui vẻ đến hừ ca, như hài tử vậy tung tăng ly khai trú địa của Hắc tộc.

Lúc tới chân núi Ngọc Lang, phát hiện Vệ Ảnh đã đến, thân ảnh thật cao, bề ngoài cường tráng, kỳ thực Vệ Ảnh ở trong lang tộc cũng không tính là phi thường anh tuấn, luận bề ngoài y kém ca ca Kha Hào vài phần, nhưng Kha Hào là nam nhân tràn ngập dã tâm, khí phách của hắn khiến bề ngoài lại hơn Vệ Ảnh vài phần! Nhưng thích chính là thích, thích một người chắc sẽ không lưu ý bề ngoài cùng bối cảnh gì đó của hắn, tâm mới là tối trọng yếu.

“Tới rất lâu rồi sao?” Kha Kính hỏi.

“Hoàn hảo, ngươi cũng không có trễ, là do ta đến sớm!” Vệ Ảnh xuất hiện, thật sớm cũng có một phần nguyên nhân là y không muốn để cho Kha Kính phát hiện vị trí trú địa của Nguyệt tộc, cho nên hắn thật sớm liền xuất sơn ở đây chờ Kha Kính đến.

“Ta dẫn ngươi đi một chỗ được không?” Kha Kính muốn thay Vệ Ảnh chọn một chỗ khác, nơi chỉ có mình cùng ca ca biết, hơn nữa từ sau khi ca ca gặp chuyện không may, liền không còn có người có thể bồi chính đi vào trong đó.

“Ân…” Vệ Ảnh gật đầu.

“Nắm tay ta được không?” Kha Kính cúi đầu hơi đỏ mặt, đưa tay trái ra.

“Ân…” Vệ Ảnh nắm tay Kha Kính hướng bên ngoài núi Ngọc Lang đi.

Thật là ấm áp, tựa như ấm áp của mười năm trước trong trí nhớ, Kha Kính cảm động đến muốn rơi nước mắt, lâu lắm rồi không có cảm thụ qua loại ấm áp này.

Hai người nắm tay nhau, Kha Kính mở đường không gian, cùng nhau xuyên qua hắc động không gian, rất nhanh trước mắt bừng sáng, cảnh sắc hiện ra trước mắt khiến Vệ Ảnh cả kinh, ở đây khắp nơi đều có hoa đào nở rộ, này… Đây không phải là sau lưng núi Ngọc Lang sao? Ánh mắt củaVệ Ảnh lạnh lẽo, chờ bước tiếp theo của Kha Kính!

“Nơi này là ta và ca ca một lần luyện xuyên qua không gian, bởi vì không gian sai hướng, mới phát hiện nơi này, nhìn ở đây có phải là rất đẹp hay không, hơn nữa ở đây không biết là vì sao, bất kể là mùa gì, trong không khí đều là vị ngọt ngào của hoa đào, ngươi ngửi một cái xem có đúng không khí đều ngọt không!”

“Ân…” Vệ Ảnh lãnh đạm đáp lại Kha Kính một câu, hắn không quá tin tưởng lời Kha Kính, nơi này cách trú địa hiện tại của Nguyệt tộc rất xa, bất quá là cách vài dặm, nhưng vì sao hắn không có phát hiện người của Nguyệt tộc?

“Bất quá, ta và ca ca lâu rồi cũng không có tới, không sai biệt lắm là lần thứ hai hắn trở lại tộc, sau đó kế vị tộc trưởng, cũng không có tới nữa, đây là một nơi mỹ hảo trong khoảng thời gian không tính là vui vẻ trong trí nhớ, ca ca đã từng nói nếu như tương lai có cơ hội nhất định phải mang người mình thương yêu nhất tới nơi này! Nhưng thật không ngờ hắn đi nhầm một bước, cũng không có cơ hội nữa…” Nguyệt Hân Thần đã không tồn tại thế giới này, mà hắn rời đi cũng mang theo tâm của ca ca. Bây giờ ca ca bất quá là cái xác không hồn.

“Ở đây rất đẹp!” Vệ Ảnh tách khỏi ánh mắt nóng bỏng của Kha Kính.

“Ân…” Kha Kính cúi đầu, có phải là mình quá gấp, thật vất vả mới tìm được Vệ Ảnh, muốn y lập tức hồi ứng với tình cảm của mình, có phải có chút quá miễn cưỡng y.

“Ở đây thật rất đẹp không phải sao?” Vệ Ảnh chuyển chủ đề…

“Ân, cùng ta đi, còn có một chỗ mỹ hảo…” Kha Kính kéo tay Vệ Ảnh đi qua từng mảnh rừng hoa đào, trước mắt xuất hiện một sơn động đen kịt.

“Nơi này là?”

“Chúng ta đi vào sẽ biết…”

Hai người kéo tay nhau, đi vào sơn động đen kịt, đi một lúc, phát hiện trên cách động tối tăm có tinh thạch lóe lóe lên, những tinh thạch này, nhấp nháy nhấp nháy tựa như hai người đang đi giữa trời sao…

“Ngươi làm sao phát hiện nơi này?” Vệ Ảnh có chút giống như, người bình thường sẽ không đi vào động tối lại thâm sâu đây không phải sao?

“Ở đây chỉ có một mình ta biết, ngay cả ca ca cũng không biết, ở đây là khi còn bé có một lần rất không vui, muốn một mình trốn đi, liền nghĩ đến ở đây, nhưng tới không lâu sau khi đến thì trời mưa, sau đó tìm được sơn động bích vũ nyaf, bây giờ còn nhớ kỹ ngày đó trời mưa đặc biệt lớn, nhàm chán nên ta quyết định đi vào trong xem một chút, khi còn bé, lòng hiếu kỳ đặc biệt lớn, sau đó lại liền phát hiện chỗ này…” Kha Kính nắm thật chặc tay Vệ Ảnh, quá khứ đi một mình tại trong động tối tăm luôn cảm thấy có chút lạnh, nhưng đối với ngày hôm nay lại không giống, trong lòng rất vui vẻ cũng rất ấm áp.

“Ừ, ta thật muốn nghe tiếng nước…”

“Thật là lợi hại, sâu trong động này là một ôn tuyền thiên nhiên…”

“Thực sự là tiên cảnh nhân gian!” Vệ Ảnh cảm thán!

“Nếu như có thể muốn cùng người yêu vĩnh viễn ở một chỗ!” Kha Kính cảm thán nói.

“Đúng nha…”

“Chúng ta có thể vĩnh viễn ở chỗ sao?” Kha Kính nắm chặt tay Vệ Ảnh, không muốn buông ra!

“Này…” Vệ Ảnh thật khó khăn, mình có thể bỏ xuống tất cả trong tộc, yên tâm ràng buộc cùng Kha Kính ẩn cư tại nơi không người biết sao?