Lãng Tích Hương Đô

Chương 212: Yến hội từ thiện(thượng)




"Rốt cuộc anh là ai?"

"…"

"Anh là cục trưởng cục công an của thành Nam sao?"

"…"

"Mau nói đi, rốt cuộc anh là ai? Vì sao những tên cảnh sát lại sợ anh như vậy?"

"……"

"Anh có nói hay không? Anh mà không nói, tôi sẽ nổi giận đó."

"…."

Rốt cuộc Lâm Bắc Phàm cũng biết được bị một cô gái cuốn lấy đáng sợ đến mức nào, mình nghe nàng lải nhải suốt 20 phút, cảm giác như có cả trăm con ruồi bọ ve vãn bên tai, làm cho hắn muốn điên lên.

"Lâm Bắc Phàm." Tô Tình Nhi rốt cuộc không kìm nén được nữa, thở hổn hển nhìn hắn la lên.

Lâm Bắc Phàm rất tức giận trừng mắt nhìn nàng, nói: "Tôi chỉ là một tên bảo vệ nho nhỏ thôi, tiền lương một tháng chỉ có hai ngàn đồng, kết quả này làm cô hài lòng chưa?"

"Tôi không hài lòng." Tô Tình Nhi dứt khoát nói, trong nội tâm rất không thoải mái căm tức nhìn hắn.

Không ngờ tên hỗn đản này lại dám giả trư ăn thịt lão hổ trước mặt mình, tưởng mình là người ngu ngốc chắc, quả thực là đáng giận đền cực điểm, cơn tức này làm sao nàng có thể nuốt xuống được? Nàng lập tức không nói đạo lý huy động bàn tay trắng như phấn, không khách khí kêu lên: "Bây giờ tôi là cố chủ của anh, cho nên tôi hy vọng có thể hiểu rõ kỹ càng tình huống của anh."

Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số nói: "Đây chính là người phục vụ trong ktv của Kim Sắc Hải Ngạn, cô có thể hỏi thăm các nàng một chút, để biết xem tôi có phải là bảo vệ ở đó hay không."

"Anh…anh thật sự là bảo vệ sao?" Tô Tình Nhi nhìn đối phương đưa điện thoại cho mình, lập tức nghi hoặc. nguồn TruyenFull.vn

Nếu như lời nói của đối phương là giả, thì hắn làm sao có thể gọi điện thoại cho mình? Chẳng lẽ hắn thật sự là một bảo vệ? Nhưng mà chuyện này không phải là kinh hãi thế tục quá sao? Một tên bảo vệ cũng ngưu như vậy sao? Chuyện này rốt cuộc là đạo lý gì?

Lúc nàng u mê suy nghĩ không để ý đến gì khác, thì nghe điện thoại của Lâm Bắc Phàm đã gọi được, bên kia truyền đến một thanh âm thanh thúy: "Này, ngài khỏe chứ, đây là ktv của Kim Sắc Hải Ngạn, không biết ngài cần phục vụ gì?"

Tô Tình Nhi sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng cầm điện thoại di động áp vào tai, lắp bắp nói: "Tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi chị, chị biết Lâm Bắc Phàm không?.....À, vậy à, tôi hiểu rồi, cảm ơn chị." Nàng cúp điện thoại, lộ ra vẻ mặt cổ quái, nhìn Lâm Bắc Phàm lần nữa, hoang mang nói: "Anh thật sự là bảo vệ?"

Lâm Bắc Phàm ủy khuất trợn mắt, nói: "Tôi cũng có chút phong phạm, nhưng mà kiểu như cục trưởng cục công an gì gì đó, tôi một không biết, hai không có tiền, ba không có tướng mạo, sao có thể lợi hại như vậy?"

"Nhưng mà…những cảnh sát kia tại sao lại sợ anh như vậy?" Tô Tình Nhi nghi hoặc hỏi.

"Có thể họ thấy tôi rất nam tính à." Lâm Bắc Phàm nói hưu nói vượn.

Tô Tình Nhi sao có thể tin lý do này được? Nhưng mà nàng biết đối phương chắc chắn không nói thật với mình, nên chỉ có thể hung hăng liếc hắn, sau đó khởi động xe hơi, chạy đến tòa thị chính.

…….

Kinh tế của Trung Quốc trong ba mươi năm nay đã tăng trưởng rất mạnh, kéo nền công nghiệp cả nước không ngừng tăng lên, một tiểu thành thị nho nhỏ như thành Nam đã dần dần có chút ăn không tiêu, cho nên rất nhiều nhân viên của chính phủ mượn cuộc yến hội này làm cơ hội, khích lệ toàn bộ công ty và xí nghiệp trong thành phố tinh lược lại, đồng thời cũng hấp dẫn đại lượng đầu tư bên ngoài.

Hai người Tô Tình Nhi và Lâm Bắc Phàm nhanh chóng đến phía ngoài tòa thị chính, liếc mắt nhìn một cái, đã thấy bãi đỗ xe tràn đầy rất nhiều xe hơi hàng hiệu, xe thì biểu hiện phong cách, xe thì biểu hiện hình tường, toàn là của những nhân vật nổi tiếng, một đám phú hào tóc tai bóng loáng từ trong xe đi ra, chờ đợi trước cửa ra vào, bí thư thị ủy Hoàng Trường Thanh bắt tay với vài người khác, khuôn mặt mọi người đều lộ ra vẻ thân mật, giống như gặp được lão bằng hữu xa cách vài thập niên vậy. Về phần trong lòng bọn họ nghĩ gì chỉ sợ cũng chỉ có tự mình biết.

Tô Tình Nhi và Lâm Bắc Phàm từ trên xe hiệu BMW đi ra, nam thì anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm, nữ thì mỹ lệ trang nhã, phong tư trác tuyệt, liếc nhìn đã thấy giống mộ đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, làm hấp dẫn mục quang rất nhiều người, mọi người đều suy đoán thân phận của bọn họ.

Hoàng Trường Thanh liếc mắt liền thấy Tô Tình Nhi, nhất thời vẻ mặt mỉm cười nói: "Thì ra là Tô điệt nữ, không ngờ rằng con cũng có hứng thú tham gia yến hội này, mẹ của con chưa tới sao?" Mẹ của đối phương tuy chỉ là đại biểu cho nhân dân tỉnh, nhưng dù sao cũng là người có tiếng nói của tỉnh, cho nên hắn cũng tươi cười đón chào.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tình Nhi lộ ra vẻ tiếu dung: "Hoàng bá phụ, trong khoảng thời gian này mẹ con rất bận rộn, cho nên kêu con tới đây nhìn xem, ngài không chê con gây rắc rồi chứ?" Cách nói chuyện của nàng rất trang nhã, ôn nhu, thanh tao và lịch sự, đâu còn phong phạm của tiểu ma nữ lúc bình thường? Làm cho người không biết nội tình còn tưởng nàng là một thục nữ thuộc dạng tiêu chuẩn.

Hoàng Trường Thanh liên tục khoát tay cười nói: "Ai nói như vậy nào, con có thể đến đây, bá phụ cao hứng còn không kịp nữa là, tại sao lại chê chứ? A…." Ánh mắt của hắn rơi xuống người Lâm Bắc Phàm sau lưng Tô Tình Nhi, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, lời nói cũng dừng lại, trong ánh mắt lập lòe quang mang sợ hãi.

Cái tên sát thần này tại sao lại đến yến hội từ thiện này? Trời ơi, hắn sẽ không một xẻng đánh chết người bên trong này chứ? Người bên trong đều có lai lịch rất lớn, tùy tiện xảy ra một vấn đề gì, thì một bí thư thị ùy như hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Bây giờ Hoàng Trường Thanh có thể nói không sợ trời không sợ đất mà chỉ sợ cái bản mặt sát thần trước mắt, đối phương là một người điên, một tên cuồng thần, chuyện trên đời này không gì là không dám làm, đừng nói một cái bí thư thị ủy nho nhỏ như mình, mà bí thư tỉnh ủy chỉ sợ đắc tội với hắn cũng không có kết quả tốt. Chưa từng có người nào đủ dũng khí để quản chuyện này cũng đủ biết hậu thuẫn phía sau hắn mạnh mẽ đến bực nào. Hắn dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, ngượng ngùng cười nói: "Lâm…."

"Vị này chính là Hoàng bí thư sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Lâm Bắc Phàm cũng không muốn để hắn nói ra sự tình trước kia của mình, cho nên vội vàng tiến đến bắt tay đối phương đồng thời nháy hai con mắt.

Hoàng Trường Thanh có thể leo lên chức bí thư thị ủy này, tất nhiên bản lĩnh sẽ không bình thường. Hằn từ trong mắt đối phương nhận ra một chút mánh khóe, lập tức cởi mở cười nói: "Thanh niên tuổi trẻ, không tệ, không tệ, Tô điệt nữ, không giới thiệu với tôi sao?"

Tô Tình Nhi không chú ý đến thần sắc của bọn họ có chút biến hóa, trên mặt ửng đó nói: "A. Hoàng bá phụ, hắn tên là Lâm Bắc Phàm, là một người bạn của con. Vì vậy con gọi hắn đến tham gia yến hội này."

"Lâm Bắc Phàm? Tên rất hay, sau này nhất định sẽ có thành tựu lớn." Hoàng Trường Thanh liên tục tán dương.

Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy vui vẻ, xem ra Hoàng Trường Thanh này cũng biết cách làm người, không hổ là người làm chính trị. Thấy gió ngã theo, công phu vuốt mông ngựa có thể nó là nhất lưu, chính mình là người ít thành thật nhưng vô luận như thế nào cũng không theo nổi hắn, Lâm Bắc Phàm vội vàng khiêm tốn nói: "Hoàng bí thư quá khen."

"Đến lúc rồi, các ngươi nhanh vào đi, bên trong có rất nhiều người, không cần đứng ở chỗ này với lão già này nữa." Hoàng Trường Thanh cười sảng khoái, hiện giờ hắn thầm nghĩ làm sao để hóa giải mâu thuẫn lúc đó của mình với Lâm Bắc Phàm, mặc dù có chút mất mặt, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.

Hai người Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi đều gật nhẹ đầu với hắn, rồi xoay người đi vào bên trong.

Hoàng Trường Thanh nhìn bóng lưng của bọn hắn, không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nhỏ giọng nói thầm: "Chết tiệt, cô nàng họ Tô này sao có thể đi với tiểu tử đó chứ? Chẳng lẽ hắn muốn đập luôn cả tỉnh trưởng?" Nghĩ tới đây, toàn thân hắn nhịn không được khẽ run rẩy, sắc mặt có chút tái nhợt, suy nghĩ có nên gọi thêm đội ngũ chống bạo động đến nơi này để giữ gìn trật tự hay không?.

Lâm Bắc Phàm và Tô Tình Nhi đi vào trong đại sảnh, nhìn thấy bên trong đứng ngồi có năm sáu chục người, đều có vẻ khẩn trương, hai người một đôi, ba người một đám, không biết đang nói gì, hào khí có vẻ hòa hợp rất đặc biệt. Hai người bọn họ cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn cụng môt cái.

Lúc này Lâm Bắc Phàm mới híp nửa con mắt, cười nói: "Những người này đều là tất cả tinh anh trong thương nghiệp của thành Nam sao?"

Tô Tình Nhi mơ hồ quét mắt qua bọn họ, con mắt lập tức híp thành hình trăng lưỡi liềm, gật đầu cười nói: "Anh nói đúng, nhưng mà không hoàn toàn đúng, trong số bọn họ có một ít công tử và ông chủ xí nghiệp tại thành Nam, cũng có một ít người ngoài tỉnh chúng ta, chuẩn bị đến đây đầu tư, dù sao thành thị nhỏ như thành Nam, người ta có thể đến đầu tư cũng là không tệ rồi."

Lâm Bắc Phàm và nàng ngồi xuống nghỉ ngơi ở một bên, hắn cười nói giỡn: "Nếu như ở đây xuất hiện sự kiện bom nổ thì chỉ sợ kinh tế của cả tỉnh phải thụt lùi cả mười năm."

Tô Tình Nhi bị những lời này của hắn làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng, giận dữ nói: "Anh nói bậy bạ gì đó? Nơi này chính là địa phương được bảo vệ trọng yếu ở thành Nam, cảnh sát và bộ đội mai phục ở bên ngoài lên đến trăm người, người bình thường sao có thể xông vào? Nhưng mà…." Nàng lại cười hắc hắc: "Anh nói cũng có chút đạo lý, nếu như xảy ra vấn đề gì thật thì kinh tế toàn tỉnh sẽ thụt lùi."

Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy một đoàn thịt mềm trước ngực của đối phương áp sát vào cánh tay mình, loại cọ sát nhẹ nhàng này làm cho hắn tâm viên ý mãn, hiển nhiên đó là dục tính nguyên thủy nhất của một người nam nhân.

Tô Tình Nhi đâu biết được trong lòng đối phương hiện giờ đang nghĩ cái gì, vẻ mặt nàng vui vẻ giới thiệu những người chung quanh, xem ra nàng hiểu rõ lai lịch của đại đa số những người này.

Nội tâm Lâm Bắc Phàm cơ hồ muốn rên rỉ, cái loại cảm giác này thật sự rất là thư sướng, làm sao nghĩ đến ở nơi này có thể cảm nhận được loại cọ xát hương diễm này? Điều này làm cho lòng hắn cơ hồ muốn bay lên, nếu như ở đây không phải có rất nhiều người thì hắn thật sự muốn đem nữ nhân coi trời bằng vung này tử hình ngay tại chỗ, để nàng biết sự lợi hại của mình.

"Anh, anh làm sao vậy?" Tô Tình Nhi đột nhiện thấy mặt hắn đỏ tới mang tai, vì vậy vẻ mặt mang nghi hoặc nói.

"Đừng, đừng ngừng lại" Lâm Bắc Phàm híp nửa con mắt lại, vẻ mặt sung sướng thấp giọng nói.

"Gì chứ? Đừng ngừng gì?" Tô Tình Nhi ngẩn ra, không hiểu rõ ý tứ của đối phương, nhưng rất nhanh cảm giác được bộ ngực của mình đang cọ xát trên cánh tay của đối phương, không khỏi ngượng ngùng, dùng sức buông đối phương ra, nhỏ giọng kêu lên: "Anh, anh, cái tên đại sắc lang này, anh chiếm tiện nghi của tôi, tôi….tôi…."

Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng đối phương có chút tức giận, xấu hổ cười: "Chuyện này, cảm giác cũng không tệ."

"Anh, anh thật vô sỉ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tình Nhi đỏ lên, liếc mắt nhìn hắn, nhưng lại phát hiện mình không thể làm gì đối phương, nên chỉ có thể thẹn thùng mà thôi, nếu như đổi lại là nam nhân khác, chỉ sợ mình đã một cước đá bay.

"Vị…tiểu thư xinh đẹp này, không biết tôi có may mắn mời cô uống ly rượu hay không?"

Đúng lúc này, thanh âm một nam tử vang lên trước mặt bọn họ.