Lãng Tích Hương Đô

Chương 246: Tôi là một bảo vệ nghèo




Lâm Bắc Phàm thấy bộ dạng tức giận của Phùng Vĩ Kiện, tâm trạng tất nhiên cực kỳ vui rồi, hắn vốn cũng không phải loại tốt gì, không thể để người khác giương oai trước mặt mình, bây giờ thấy tình địch của mình tức giận như vậy, tâm trạng tất nhiên không thể tốt hơn rồi, suýt nữa rên lên, còn muốn rên rỉ vài khúc ca, điều tiết không khí nữa cơ.

Hôm nay đúng là ngày đẹp, xem ra thời tiết ngày mai chắc chắn rất đẹp, khí trời trong xanh, quang mây, trời trong, nắng ấm.

"Phùng Vĩ Kiện, bây giờ Tô gia loạn cả lên, đang làm thế nào giải quyết chuyện của ngươi và Tình Nhi, ôi, xem ra giữa tôi và Tình Nhi còn chênh lệch rất lớn, anh mới là người chồng thật sự của cô ấy. ngoài có thể chúc phúc cho hai người ra, tôi còn có thể nói gì nữa chứ? Xã hội này chính là như vậy, không tiền, không quyền, đâu có tư cách lấy vợ? Kết hôn xây dựng trên cơ sở vật chất, không tiền, lấy gì mà sống? Lấy gì để bảo vệ vợ mình? Lấy gì để nuôi dưỡng con cái? Một bảo vệ nghèo không có gì như tôi, sau này cũng chỉ có thể sống một mình thôi".

Lâm Bắc Phàm rất giả bộ tỏ ra vẻ chán chường tới cực điểm, giống như tràn đầy tuyệt vọng và thất vọng với thế giới này. Tay phải hắn nhẹ vỗ trên bả vai Phùng Vĩ Kiện, khẽ lắc lắc đầu, sau đó vượt qua đối phương, tiếp tục đi về phía trước.

Phùng Vĩ Kiện nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói như vậy, vốn nên tung tăng như chim sẻ, vô cùng vui sướng, nhưng bây giờ lại giống như ăn phải ruồi bọ, buồn nôn nói không nên lời. Mình lao lực mọi chuyện, còn không tiếc bảo cha mình dùng thủ đoạn này cướp Tô Tình Nhi từ trong tay Lâm Bắc Phàm về, nhưng ai biết được lại lấy về một cô gái đã bị người khác chơi đùa, cảm giác này thật khó chịu.

Lâm Bắc Phàm lắc đầu, thở dài một hơi: "Điều bi ai lớn nhất của đời người không phải hai người cách xa ngàn dặm, mà là rõ ràng yêu thương nhau, nhưng không thể bên nhau tới cuối cùng. Phùng Vĩ Kiện, anh mạnh hơn tôi nhiều, tôi hy vọng anh có thể chăm sóc tốt cho Tình Nhi. Có lẽ dây là chút chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho Tình Nhi. Tôi và cô ấy có duyên nhưng không phận, không thể bên nhau được".

"Người, ngươi…" Sắc mặt Phùng Vĩ Kiện trắng bệch, toàn thân không ngừng run lên.

Mình thành cái gì thế này? Chăm sóc tốt cho Tình Nhi, giống như mình là trạm thu mua đồ đã qua sử dụng vậy. Trong lòng Lâm Bắc Phàm cười thầm mãi không thôi: "Tên Phùng Vĩ Kiện này chắc chắn sẽ bị mình chọc cho tức chết, ha ha…….."

Tốn bao công sức, lấy một cô gái bị ta chơi đùa rồi, trong lòng hắn chắc chắn khó chịu? Nếu mình tiếp tục nói bậy, hắn có lăn đùng ra đây không? Mình thật muốn nhìn tình cảnh hắn ói máu ra đây quá, cuối cùng là nằm bệnh viện, thế công lao của mình cũng không nhỏ.

Tiểu Kim cũng rất xấu xa truyền âm nói: "Lão đại, anh đúng là quá thâm hiểm, khiến Tiểu Kim vô cùng khinh bỉ, nhưng chuyện chơi đùa với hắn thế này, em thích, anh nói tiếp đi, em thật muốn nhìn thấy bộ dạng thêm thảm của hắn".

"Cái này, không tốt lắm? Tôi là con người rất lương thiện".

Lâm Bắc Phàm giả bộ truyền âm nói.

"Nhưng anh muốn cô gái của anh bị hắn cướp đi sao? Anh muốn cô gái của anh lên giường với hắn sao? Anh muốn cô gái của anh*** với hắn sao? Ngô Tam Quế người ta có thể vì Trần Viên Viên mà nổi giận, dẫn binh lính Thanh nhập thành, lẽ nào anh không thể vì cô gái của anh, giáo huấn tình địch của mình sao? Anh có còn là đàn ông không?"

Tiểu Kim ngôn từ chính nghĩa truyền âm tới.

Trán Lâm Bắc Phàm thêm mấy vệt đen, chỉ là chút chuyện nhỏ, hà tất liên hệ tới Ngô Tam Quế làm gì? Ngô Tam Quốc người ta nói thế nào cũng là một thân vương, thân phận hiển hách bày ra đó, muốn bao nhiêu oai phong có bấy nhiêu, mình chỉ là một bảo vệ quèn.

Hắn ho khan vài tiếng, quay người, có chút xấu hổ nhìn Phùng Vĩ Kiện: "Phùng tiên sinh, tôi còn chút việc, quên không nói với ngài, việc này, việc này, tôi vẫn thật là không tiện nói".

"Ngươi…..nói!".

Phùng Vĩ Kiện nghiến răng nghiến lợi.

"Anh cũng biết tôi là một bảo vệ nghèo, lương hàng tháng chẳng có mấy đồng".

Lâm Bắc Phàm chớp chớp mắt rất vô tội, như đứa trẻ ngoan trong nhà mẫu giáo.

"Chuyện này tất nhiên tôi hiểu, lương của bảo vệ đúng là không cao lắm".

Phùng Vĩ Kiện không biết đối phương nói như vậy có ý gì, nhưng nghĩ ngợi thân phận của mình, lại nghĩ tới công việc của đối phương, trong lòng không hiểu lại có thêm vài phần đắc ý và kiêu ngạo. Text được lấy tại Truyện FULL

Con người mà, chính là phải tự biết mình, một bảo vệ nhỏ sao có thể so sánh với mình chứ?

Lâm Bắc Phàm xấu hổ nói: "Hôm đó tôi và Tình Nhi nhất thời hồ đồ, xảy ra chuyện không đáng xảy ra, nhưng lúc đó chúng tôi không mang tiền gì, nên cũng không mua bao cao su gì, cứ như vậy làm mấy lần, sau này cũng không thực hiện biện pháp tránh thai nào, nên lỡ ngày nào đó Tình Nhi có bầu, vậy anh hãy tha thứ".

"Ầm".

Gáy Phùng Vĩ Kiện ầm một tiếng rồi nổ tung, dáng người run lên bần bật, suýt nữa té trên đất.

Mình không chỉ phải lấy một cô gái bị người ta chơi đùa, còn phải chăm sóc con người ta?

Kiểu cắm sừng này cũng quá mức rồi thì phải? hắn tức tới mặt trắng bệch, toàn thân khẽ run lên, liên tục nói: "Ngươi, ngươi, ngươi,….."

Khả năng ăn nói vốn lưu loát của hắn sau khi gặp phải đối phương vô lại này cũng biến thành á khẩu không thốt lên lời được.

Lâm Bắc Phàm rất đau lòng nói: "Thật ra, tôi cũng biết, dựa vào khả năng hiện giờ của tôi, hoàn toàn không thể nuôi dưỡng con cái, nên sau này nhờ cả vào anh, đợi tôi kiến đủ tiền rồi, sẽ trở về, tôi sẽ thay mặt Tình Nhi và con mình cảm ơn anh".

Phùng Vĩ Kiện cảm thấy trán mình nhăn lại, thế nào cũng cảm thấy nghẹn khuất.

Thế mà cũng nói được? Đợi có tiền rồi quay về? Vậy mình há chẳng phải không công nuôi con cho hắn sao? Hắn tức giận nói: "Lâm Bắc Phàm, ngươi, tên khốn ngươi, ngươi lại nói ra những chuyện như vậy, ta, ta liều mạng với ngươi".

Hắn huy động hai nắm đấm, tức giận như con sư tử, nhào về phía Lâm Bắc Phàm. Cơ thể Lâm Bắc Phàm thoáng lay một cái, đã tránh khỏi tấn công của đối phương, sau đó thở dài nói: "Những lời khác tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ có thể nói tận đáy lòng tôi thầm cầu ước cho anh, hy vọng sau này anh có thể chăm sóc tốt cho TÌnh Nhi, và con tôi. Khụ, khụ, chỉ cần họ hạnh phúc, trong lòng tôi cũng vui vẻ."

"Lâm Bắc Phàm, ta, ta phải giết ngươi".

Phùng Vĩ Kiện liên tiếp bị lời hắn nói chọc giận tức tới hai mắt phóng hỏa, tựa như chuyện của con trâu đực, hận một nỗi không thể kéo tên bảo vệ giả bộ đáng thương trước mặt này nát vụn ra.

Lâm Bắc Phàm sao có thể bị chút võ chó mèo này động tới chứ? Hắn nhẹ nhàng tránh từng đòn tấn công của đối phương, trên mặt còn có vẻ đểu giả nói: "Phùng tiên sinh, tôi biết tâm địa anh tốt, thường làm những việc tốt giúp người khác, thật ra tôi vẫn còn đang lo lắng cho cuộc sống sau này của tôi và Tình Nhi, bây giờ có anh ở đây, tôi cũng không còn gì để buồn phiền nữa, có thể cố gắng làm việc, cố gắng kiếm tiền rồi".

"Ngươi chết đi cho ta".

Phùng Vĩ Kiện nổi giận muốn điên lên. "Phùng tiên sinh, tôi biết làm như vậy sẽ khiến anh khó xử, nhưng hãy nhìn bác Tô và TÌnh Nhi mà cố gắng nhé, vừa nãy tôi còn nhắc tới anh với bác trai, nói anh tuổi trẻ có triển vọng, là thanh niên có hy vọng nhất một thế hệ, nếu Tình Nhi có thể lấy được anh, đúng là vinh hạnh lớn lao của cô ấy, hơn nữa bác Tô cũng nghe tôi nói có chút động lòng rồi,định tác hợp anh và Tình Nhi, về phần TÌnh Nhi, mấy ngày nay tôi sẽ cố gắng tiếp tục khuyên giải cô ấy, hy vọng cô ấy có thể hồi tâm chuyển ý, một lòng một dạ yêu anh, thật ra, kết hôn đều giống nhau, đàn ông cũng giống nhau, hai người nằm trên giường, tất cả chẳng phải thành rồi?..."Lâm Bắc Phàm tỏ ra vẻ chân thành, giống như mình đang làm chuyện quên mình vì người, cứu vớt sinh linh.

"Ngươi, ngươi câm miệng cho ta".

Phùng Vĩ Kiện tức giận toàn thân run bắn lên, như bị điên lên.

"Tôi có thể đảm bảo với anh, bốn ngày sau, chắc chắn Tình Nhi sẽ yêu anh, nhất định sẽ khăng khăng một mực đòi gả cho anh, tôi sẽ ở bên cạnh lặng lẽ chúc mừng hai người, sau đó rời khỏi nơi thương tâm này, tới một nơi khác làm ăn, đợi tôi kiến đủ tiền, mới có thể quay về".

Lâm Bắc Phàm không biết sống chết nói.

"Ngươi câm…cho ta…ầm".

Bước chân Phùng Vĩ Kiện loạng choạng, vừa vặn một chân dẫm lên một viên đá nhỏ, ngã gục một cách tiêu chuẩn, té nhào trên mặt đất, đau tới mức hắn nhe răng trợn mắt kêu lên thảm thiết.

Lâm Bắc Phàm vẻ mặt "hảo tâm" thêm vào: "Phùng tiên sinh, anh không sao chứ? Tôi thấy sức khỏe anh không tốt lắm, thế này sao có thể được? Anh mau đứng dậy, uống nhiều thuốc bổ, con đường anh đi sau này còn rất dài, trọng trách của anh cũng rất nặng nề, trách nhiệm còn rất nhiều, rất nhiều người cần tới anh, anh tuyệt đối không thể quỵ ngã".

Hắn vội vàng đỡ đối phương đứng dậy.

"Xì!"

Phùng Vĩ Kiện tức tới phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đột nhiên lại trắng bạch thêm vài phần.

"Phùng tiên sinh, anh, anh sao rồi? Đàn ông tuyệt đối không thể chảy máu, tục ngữ nói rất hay, một giọt tinh đó là một giọt máu, anh phun ra nhiều máu như vậy, vật phải lãng phí bao nhiêu tinh hoa đây? Cẩn thận sau này anh xuất hiện bệnh trạng liệt dương sớm…vv, xem ra ngày mai ít nhất anh phải ăn một trăm quả trứng gà mới có thể bổ sung lại, đàn ông rất cần mặt đó, con gái cũng rất cần phương diện đó, lỡ anh không thỏa mãn được Tình Nhi, vậy cuộc sống sau này sẽ phải thế nào đây".

Lâm Bắc Phàm rất xấu xa khuyên giải đối phương, nhìn thế nào cũng giống một con sói đuôi lớn, không có chút hảo tâm nào.

"Ngươi, ngươi…" Mặc dù Phùng Vĩ Kiện rất oai phong, rất kiêu ngạo, nhưng sao có thể so với loại đàn ông thượng hạng như vậy chứ? Hắn tức tới toàn thân run rẩy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

"Cái này, anh còn bận, tôi đi trước đây, mọi chuyện giao lại cho anh".

Lâm Bắc Phàm rất không có trách nhiệm buông ra câu này, nhanh chân liền chạy, ngay cả một giây cũng chẳng buồn dừng lại.

"Lâm Bắc Phàm, nhất định ta sẽ giết chết ngươi, ngươi, ngươi đợi đó cho ta".

Phùng Vĩ Kiện gầm gừ phẫn nộ, nhấc chân phải lên, hung hắn đá thùng rác bên cạnh, dĩ nhiên coi thùng rác thành đầu của Lâm Bắc Phàm. Và kết quả?

"Ôi, chân tôi, a, đau chết tôi rồi, người đâu mau tới đây, xương chân tôi gãy rồi, ô ô…."

Lâm Bắc Phàm đi lại nhàn nhã trên phố, lầm bẩm cười nói: "E là mấy ngày này Phùng Vĩ Kiện sống không thoải mái gì, ôi, mình làm như vậy cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, ai bảo hắn làm những chuyện hại trời hại đất như vậy chứ? MÌnh làm như vậy cũng là vì trừ hại cho dân, ha ha" Tiểu Kim liên tục phụ họa nói: "Chân Phùng Vĩ Kiện bây giờ không ổn rồi, nhiều chuyện tiếp đó sẽ rất dễ giải quyết, ồ, đúng rồi, tối nay chúng ta phải tới xét nhà Liêu Thiên Cửu, chúng ta nhất định phải lỗ nực mới được".

Một người, một rồng cùng hiện ra nụ cười vô liêm sỉ.