Lãng Tích Hương Đô

Chương 394: Phần thưởng nho nhỏ




Vị công tử ca đó vốn không phải là người của nam thành thị, lần này là muốn tới địa phương nhỏ này xem xem có cô em xinh đẹp nào không. Mình mượn cớ lăng xê minh tinh để lừa lên giường hòng phát tiết dục vọng. Dù sao thì hắn cũng cảm thấy rằng nữ nhân của loại địa phương nhỏ này rất dễ lừa, chỉ cần cho làm một vai phụ không bắt mắt trong phim truyền hình là bọn họ vui mừng muốn chết rồi, để mặc mình ở trên giường hưởng thụ họ. Nhưng không ngờ lại gặp phải một nữ nhân siêu cấp ngưu B như thế này, vừa mở miệng ra là năm trăm vạn. Nếu công ty của mình tùy tiện có thể tùy tiện lăng xê được một nữ ngôi sao với thù lao năm trăm vạn, vậy công ty của mình chẳng phải bị người ta giẫm nát sao?

"Sao? Không được à? Tôi còn cho rằng công ty của anh lợi hại như thế nào, thì ra cũng tầm thường thôi!"

Khổng Băng Nhi bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm, sau đó đứng dậy, chuẩn bị bỏ đi.

Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng hai người đều cười thầm một tiếng, thầm khinh bỉ cái tên công tử ca ngu ngốc này. Cả hai đều nhìn ra Khổng Băng Nhi đang đùa cợt hắn. Thầm nghĩ với thân phận của Khổng Băng Nhi, há lại là loạn nữ nhân vì để được làm minh tinh mà cam tâm tình nguyện bán mình?

"Ê, tiểu thư, cô đợi một lát, tất cả đều có thể thương lượng mà!" Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Tên công tử ca đó thấy Khổng Băng Nhi muôn đi, gấp đến nỗi nắm lấy cổ tay đối phương mà kéo. Chỉ cảm thấy lọt vào tay là da thịt mềm mại trơn nhẵn như trẻ con, khiến hắn thiếu chút nữa thì rên lên.

Con bà nó, tiểu nương bì này bảo dưỡng tốt quá, xem ra tư vị trên giường chắc sướng lắm. Dạng gái này, lão tử muốn.

Nụ cười trên mặt Khổng Băng Nhi lập tức ngưng đọng, chỉ thấy cô ta đột nhiên quay người lại, chân phải thuận thế đá ra, nhắm thẳng vào háng của đối phương.

"A! ô ô..."Tên công tử đó cảm thấy mệnh căn của mình giống như là bị trúng đòn nặng, cơn đâu kịch liệt giống như thủy triều ập tới, khiến cho hắn phải ôm chặt lấy háng, nhảy như con choi choi, nước mắt suýt nữa thì trào ra.

Khổng Băng Nhi rất khinh thường bĩu môi, nói: "Loại rác rưởi như ngươi mà cũng dám đụng tới ta. Nếu để ta gặp lại ngươi một lần nữa, thì ta sẽ cắt cái đó của ngươi xuống cho chó ăn đấy!"

Mặt cô ta hơi đỏ lên, tựa hồ như trừ loại hỗn đãn như Lâm Bắc Phàm ra thì không có nam nhân nào khác dám chạm vào mình. Thực sự là quá đáng ghét.

Khóe miệng Trương Minh Thắng co giật hai cái, sắc mặt lập tức trắng bệch, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn.

Mình tuy thường đấu võ miệng với đối phương, cũng từng chịu đựng mấy lần chà đạp của đối phương, có điều so sánh với tên công tử ca này thì mình vẫn còn may mắn chán. Dẫu sao thì vẫn chưa bị tổn hại tới chỗ yếu mệnh.

Tên công tử ca đó hiện tại đau đến nỗi không nói nổi một câu nào, chỉ có thể ác độc nhìn bọn họ, hai mắt chực phun lửa.

Khổng Băng Nhi rất tùy ý khoác tay Lâm Bắc Phàm, bước về phía cửa quán cà phê, hừ khẽ một tiếng: "Trông xí trai như vậy mà muốn câu dẫn ta làm minh tinh. Còn không đẹp tai bằng một phần ba bạn trai của ta, ngươi trước tiên đi phẫu thuật thẩm mỹ đi, rồi hẵng đi câu dẫn những cô gái khác. Ít nhất cũng phải xinh trai như mấy anh Hàn Quốc thì mới được!"

Cô ta không thèm nhìn đối phương lấy một cái, trực tiếp cùng Lâm Bắc Phàm bước ra khỏi quán cà phê, để lại những khách nhân hiếu kỳ đang ôm bụng cười.

"Mấy anh Hàn Quốc?"

Lâm Bắc Phàm cân nhắc câu này, sờ sờ mặt của mình, chẳng lẽ mình giống mấy thằng Hàn Quốc lắm à?

"Ối trời, anh sờ mặt mình làm gì?"

Khổng Băng Nhi bật cười, lắc lư cái đầu nhìn chằm chằm vào hắn, nói: "Em trước kia cho rằng anh trông rất bình thường, nhưng hiện tại xem ra anh trông cũng khá đẹp trai đấy, rất có dáng vẻ đàn ông!"

"Ha ha!"

Trương Minh Thắng ở bên cạnh ôm bụng cười to.

"Ê béo, anh cười cái gì? Nhìn anh kìa, cả người toàn thịt, giống như như quả bóng vậy!"

Khổng Băng Nhi hung hăng trợn mắt lườm hắn.

"Cô..."

Trương Minh Thắng đang muốn phát nộ thì nhớ tới một cước khủng bố vừa rồi của đối phương, không nhịn được mà run lẩy bẩy, ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không dám nói một câu nào.

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm cũng hơi nhếch lên, suýt nữa thì bật cười.

Mình có thể gặp được một cực phẩm mỹ nữ như Khổng Băng Nhi, đúng là gặp may.

"Chính là chúng đó, không ngờ lại dám đánh Trương thiếu của chúng ta, tao thấy chúng không muốn sống nữa rồi!"

Đúng vào lúc này thì nghe thấy ở phía sau truyền tới tiếng hét phẫn nộ của một nam nhân. Ba người bọn họ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tên công tư ca vừa rồi dẫn hơn hai mươi người hầm hầm chạy tới, khiến cho người đi lại ở hai bên đường vô cùng sợ hãi.

Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, có chút nghi hoặc hỏi: "Coi bộ là bọn họ tìm chúng ta gây phiền phức đó!"

Trương Minh Thắng gật đầu với vẻ đồng tình: "Coi bộ đúng là tìm chúng ta gây phiền phức đó!"

Khổng Băng Nhi cũng thốt lên: "Nhưng nhân số hình như hơi ít, chẳng có khí thế chút nào. Ít nhất cũng phải gọi bốn năn chục tên tới chứ, có vậy mới gấu!"

Cô ta hiện tại sợ ư? Sao mà phải sợ? Gặp phải một tiên cuồng đánh nhau như Lâm Bắc Phàm, còn phải sơ đối phương chắc. Cô ta ra sức nắm lấy cánh tay của Lâm Bắc Phàm, đầu dựa vào vai của đối phương, theo tiết tấu bước đi của hai người, tựa hồ như cánh tay của đối phương và bộ ngực của cô ta ma sát nhè nhẹ, khiến mặt cô ta đỏ hồng. Một loại cảm giác như điện giật lan khắp toàn thân, khiến thân hình của cô ta mềm ra, suýt chút nữa thì ngã vào lòng đối phương. Cảnh kiều diễm ngày hôm đó lại hiện ra trong đầu cô ta.

Tên bại hoại này hình như cũng khá.

Tên công tử ca đó thấy ba người bọn họ cười cười nói nói, bộ dạng như không coi mình vào đâu, tức đến nỗi chỉ thẳng vào họ, nhe răng cười: "Đánh chết hai tên nam nhân này cho ta, còn nữ nhân đó thì bắt về. Tao sẽ chiêu đãi nó!"

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dâm đãng, tựa hồ như chuẩn bị làm việc gì đó.

Hơn hai mươi tên lưu manh tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi tuổi, ai ai cũng đều là dạng dễ dàng kích động. Thấy đối phương chỉ có ba người, hơn nữa còn có một người là nữ, trong lòng tất nhiên không để họ vào mắt. Bọn chúng đều cười hắc hắc, vung vẩy gậy sắt trong tay, hung hăng lao về phía Lâm Bắc Phàm và Trương Minh Thắng.

"Sặc, hình như hơi nhiều đấy? Lão đại, lần này dựa vào anh thôi!"

Tên khốn nạn Trương Minh Thắng thấy tình hình bất diệu, lập tức nấp ra sau Lâm Bắc Phàm, lớn tiếng cổ vũ đối phương.

Lâm Bắc Phàm đang muốn đánh với mấy tên hỗn hỗn này thì thấy Khổng Băng Nhi vẫn nắm chặt tay mình không chịu buông ra, không nhịn được mà trợn mắt lên: "Anh nói nè Băng Nhi, e có thể buông tay anh ra được không, đợi anh xử lý xong bọn chúng rồi lại ôm em nhé!"

"Không. Lần trước anh đối mặt với nhiều người như vậy mà anh còn chẳng coi vào đâu. Hiện tại chỉ có hơi hai chục thằng, chẳng lẽ không xử lý bằng một tay được à? Nếu anh đánh bại chúng, nói không chừng em sẽ cho anh một phần thưởng nho nhỏ đó!"

Khổng Băng Nhi đúng là độc ác không ai sánh bằng, còn cố ý thè cái lưỡi thơm ra rồi liếm môi, mặt mày yêu mị nhìn đối phương một cái.

Lâm Bắc Phàm chỉ cảm thấy huyết dịch trong người sôi trào tới cực điểm, cái thứ bên dưới lờ mờ có một loại cảm giác muốn đứng thẳng. Hắn vội vàng niệm mấy câu A Di Đà Phật, mình không hề có tà niệm, ai bảo cô em này câu dẫn mình? Vạn nhất mình làm ra chuyện cầm thú gì đó thì cũng không thể trách mình được.

Tiểm Kim có thể cảm nhận được câu niệm trong lòng hắn, suýt nữa thì thổ huyết.

Lão đại đúng là lão đại, cưa gái mà cũng có thể tìm được nhiều cớ như vậy, chẳng lẽ Phật Tổ Như Lai cũng đi quản chuyện cưa gái chắc?

Khổng Băng Nhi cảm thấy thân thể của đối phương có chút biến hóa dị dạng, không nhịn được mà cười duyên, nói: "Lâm đại ca, chẳng lẽ anh còn không tin em ư? Băng Nhi trước giờ luôn thích anh mà!"

Giọng nói của cô ta rất ngọt ngào, giống như là bánh đậu xanh vậy, khiến cho mỗi một loại động vật có trí não đều phải mềm lòng.

"Rầm!"

Lâm Bắc Phàm chỉ cẩm thấy máu mũi của mình sắp chảy ra, tim mỗi một phút như đập nhanh tới ba trăm sáu mươi lần, suýt chút nữa thì đè đối phương xuống dất, để cô ta biết cái vốn nam nhân của mình.

"Thằng nhóc thối tha, đi chết đi!"

Đã có hai tên tiểu hỗn hỗn lao tới trước mặt hắn, đập mạnh vào trán hắn.

Lâm Bắc Phàm suýt chút nữa thì bị đối phương đập trúng đầu, trong lòng thầm than một tiếng, đúng là gái đẹp là mồ chôn anh hùng, động một chút là có thể lấy mạng người ta. Tay trái của hắn hơi dùng lực một chút, kéo Khổng Băng Nhi vào trong lòng, chân trái giống như là một đạo thiểm điện, nhanh chóng đá vào bụng dưới của hai tên tiểu hỗn hỗn.

Gậy sắt của hai tên tiểu hỗn hỗn đó chỉ còn cách trán hắn có mấy milimet, nhưng lập tức phát ra một tiếng gào thê thảm, thân hình bắn thẳng ra sau.

Những tên tiểu hỗn hỗn khác lập tức biến sắc, gầm lên một tiếng: "Đi chết đi!"

Lâm Bắc Phàm thấy thế tới của đối phương hung mãnh, cơ hồ là bao trùm cả trước mặt, bên trái, bên phải mình, mặc dù mình có thể ngăn cản được sự tấn công của mấy tên, nhưng cũng khó mà bảo vệ được Khổng Băng Nhi. Hắn dùng hai tay ôm lấy eo đối phương, dùng lực kéo một cái. Trong tiếng hô kinh ngạc của đối phương, hắn đã ôm ngang đối phương ở trong lòng, nhanh chóng xông về phía mấy tên tiểu hỗn hỗn đó. Chân phải liên tục huy động, giống như là một chiếc roi sắt, liều mạng quất vào chân chúng.

"Bốp bốp bốp"

"A a a..." Những tên tiểu hỗn hỗn đó bản sự cũng không giỏi, chẳng qua la dựa vào nhân số và lực lượng để chiếm chút thượng phong. Nhưng ở trước mặt Lâm Bắc Phàm, bọn chúng chẳng có được một chút ưu thế nào, theo những tiếng hô thảm vang lên không ngớt, bọn chúng đều lần lượt ngã xuống đất, hai tay ôm lấy chân bị đối phương đạp trúng, rên rỉ không thôi.

Khổng Băng Nhi đây là lần đầu tiên bị một nam nhân dùng tư thế ám muội như vậy ôm vào lòng, mặt đỏ bừng lên giống như là quả táo chín, cơ hồ là chảy cả nước. Cô ta ngửi thấy khí tức nam nhân đậm đặc của đối phương, nhìn những tên tiểu hỗn hỗn dưới sự công kích của đối phương đều nhao nhao ngã xuống đất, tâm hồn thiếu nữ xao động rất mạnh.

Nam nhân này tuy rất xấu xa, nhưng thật sự là không tôi.

Hai bàn tay nhỏ của cô ta không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy cổ đối phương, đầu thì dụi sâu vào lòng đối phương, cảm nhận nhịp tim của đối phương, hưởng thụ cảm giác được người khác chiếu cố.

Trước sau không quá thời gian hai phút, hơn hai mươi tên tiểu hỗn hỗn toàn bộ đều ngã xuống đất, không có tên nào đứng dậy nổi.

Khóe miệng Lâm Bắc Phàm hơi nhếch lên, nhìn tên công tử ca đứng cách đó không xa, cao giọng nói: "Hiện tại hình như tới lượt mày rồi đấy?"

Tên công tư ca đó mắt trợn tròn. Đây còn là người ư? Hơn hai mươi tên mà mình dẫn tới nhìn cũng khá là ngưu B, sao ngay cả một chiêu của người ta cũng không đỡ nổi thế? Hắn run rọng gào lên: "Chúng mày, chúng mày đừng lại đây. Tao, tao nói cho mày biết, tao chính là Trương Minh Thân, con trai của Trương Hoành Đồ, tổng giám đốc của công ty giải trí Thiên Tinh!"