Lãng Tích Hương Đô

Chương 415: Đại kiếp nạn trong khu mua sắm (2)




Tòa nhà thương mại Ortolan vốn dĩ ồn ào huyên náo, cùng với tiếng súng nổ vang lên, lập tức tất cả chìm trong im lặng, nhưng sự yên lặng này chỉ duy trì được trong mấy giây, sau đó lập tức vang lên những tiếng kêu thất thanh và những tiếng gào thét, tiếng hét của phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, làm cho cả bầu không khí trong khoảnh khắc trở nên càng huyên náo gấp bội, giống như là một con vịt còn sống nguyên bị vứt vào trong nồi nước sôi vậy.

Những người này chỉ là người bình thường, đã bao giờ họ thấy cảnh tượng như thế này đâu? Một người vẫn đang sống sờ sờ đột nhiên biến thành một xác chết lạnh băng băng, cái bộ dạng mắt mũi trợn ngược, chết không nhắm được mắt đó, sự kích thích đối với họ quả thực còn hơn gấp mấy trăm lần so với xem phim kinh dị, có mấy cô gái trẻ tuổi hai mắt trợn ngược, ngất luôn tại chỗ. Nhưng sự ngất đi đó của họ, hoàn toàn không thể ngăn cản được sự hỗn loạn hiện giờ, thậm chí là còn làm cho những người khác càng thêm sợ hãi, càng thêm hoảng hốt, tất cả đều ào ào giẫm đạp lên nhau mà chạy ra phía cửa. Mà những cô gái mềm yếu đó, bị người ta giẫm đạp lên người, không thể làm gì được, chết rất thảm thiết.

Cảnh tượng lúc này là không gì có thể khống chế được, bởi vì nó quá điên cuồng.

Nhưng tòa nhà thương mại Ortolan lúc này có thể dễ dàng tháo chạy ra ngoài được như vậy? Chính tại lúc mười mấy người chạy ra đầu tiên đang sắp chạy tới cửa, liền không biết từ đâu chui ra mười mấy tên cầm súng AK, nâng khẩu súng trong tay lên, chỉ mũi súng về phía họ là bắt đầu nã đạn liên tục, vô số những viên đạn bắn mười mấy người này thành tổ ong, những người đó đến hét một câu cũng không kịp hét, nằm xuống vũng máu trên mặt đất, chỉ có hai người vẫn chưa chết hản, hai tay hơi hơi co giật, nhưng ngay sau đó là cũng không còn động tĩnh gì.

Những người ở phía sau đang xông lên thấy cảnh tượng máu me be bét này, cũng là sợ đến hồn bay phách lạc, lại vội vã lùi về sau, nhưng những người phía sau họ không biết phía trước xảy ra chuyện gì, vẫn đang ra sức chen về phía trước, dẫn đến việc hai đoàn người va chạm vào nhau ở bên trong đại sảnh, lại có mấy người ngã lăn ra đất, cùng với những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, họ liền bị đoàn người điên cuồng giẫm chết.

Tâm lí hoảng sợ lan tràn trong những sợi dây thần kinh trong đầu của mỗi người, dường như chỉ cần hơi giãy lên một cái là sẽ đứt lìa vậy. Trong mắt của họ, chỉ cần mình có thể sống sót là được, sao còn có thể quan tâm đến sự sống chết của người khác? Nhưng họ thật sự có thể rời khỏi đây?.

"Pằng! Pằng!Pằng!".

Trong đại sảnh lại vang lên ba tiếng súng giòn tan, lại có ba người đàn ông bị bắn vào giữa trán, đổ sầm xuống mặt đất.

"Không được cử động, nghe thấy chưa? Kẻ nào còn cử động, tao bắn chết kẻ đó".

Một giọng nói đột nhiên vang lên trong đại sảnh, giọng nói không lớn lắm, nhưng tràn đầy sự hung hãn, trong giọng nói còn tràn đầy mùi máu tanh nòng, làm cho bầu không khí vốn đã kinh dị trong đại sảnh lại càng tăng thêm mấy phần kinh dị, người vừa lên tiếng đó không ngờ chính là người đàn ông thấp bé vừa nãy bán quần áo cho bọn Lâm Bắc Phàm, tay phải của hắn cầm một khẩu súng ngắn màu đen, nòng súng vẫn đang có những tia khói xanh đang bốc lên, trong mắt hắn toát lên sát cơ hừng hực, hắn nhìn những người đang ở trong đại sảnh, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một nét mặt cực kì hiểm ác.

Vẫn còn có mấy cô gái sợ quá gào thét liên hồi không nghe thấy câu nói này của hắn, họ đang ra sức chạy về phía trước, nhưng bị người đàn ông này nhấc súng lên nã cho vài phát đạn, sau mấy tiếng súng là mấy xác người đổ rầm xuống đất, hai mắt trợn trừng, trên khuôn mặt đã nhợt nhạt đi là sự không cam tâm và hoảng sợ đến cực độ, nhưng sinh mạng của họ là đang lao vụt ra khỏi cơ thể, không được mấy giây, họ đều là không còn hô hấp nữa. Trong tay họ vẫn đang cầm chặt lấy những túi đựng quần áo vừa mới mua, nhưng đời này của họ không còn cơ hội để mặc nữa rồi.

Những người ở gần đấy thấy hắn nói giết người là giết ngay, không hề do dự gì, còn khủng khiếp hơn bọn ác ma dưới địa ngục, điều đó làm họ tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng, giống như con dê con bị lạc vào đàn sói, đến sự giãy dụa cuối cùng cũng không có bất kì tác dụng gì, điều họ có thể làm lúc này là để mặc cho chúng muốn làm gì thì làm. Họ liền rào rào hai tay ôm đầu, ngổi xổm lên đất, toàn thân không ngừng run rẩy, giống như là lá vàng trong gió thu, không biết những người này rốt cuộc là muốn làm gì.

Những người ở các phía khác hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này, vẫn đang điên cuồng tháo chạy về bốn phía, nhưng cùng với những tiếng súng vang lên, lại có 2 mươi mấy người ngã lăn ra đất, trên ngực họ có nhiều hơn một cái lỗ, máu tươi đang không ngừng từ đó phun ra, không ai có thể thoát được sự vẫy gọi của tử thần. Mà những người khác còn đang đứng, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng là sợ đến tái xanh mặt, đều ào ào ngồi xổm trên mặt đất, nhìn những xác chết máu me toe toét xung quanh, rồi nhìn những túi quần áo và các loại mĩ phẩm lăn lóc khắp nơi, họ cũng đến sắp khóc thành tiếng.

Vừa nãy họ vẫn là đang mua sắm một cách điên cuồng, nhưng hiện giờ thì sao?

Quần áo hàng hiệu gì đó, rồi mĩ phẩm hàng hiệu nữa, hiện giờ đều đã trở thành không quan trọng, cái mạng của mình mới là quan trọng nhất. Quần áo có thể không mặc, mĩ phẩm có thể không dùng, nhưng tính mạng thì không thể không cần.

Trong đại sảnh có tổng cộng hơn 30 tên côn đồ, chúng đều là nhìn những người này, cười một cách nham hiểm, giống như là nhìn một đàn cừu đang chờ chúng giết thịt, gần như là suýt cười vang thành tiếng. Người Trung Quốc chẳng phải là thích càn quấy làm bừa sao? Sự phát triển trong những năm gần đây, làm cho Trung Quốc gần như trở thành một nước mạnh trên thế giới, đến Mĩ và Nga cũng không thể không nể mặt họ, vậy thì lần này cần phải cho họ thấy một chút sự lợi hại.

Chúng lần này tổng cộng xuất động 300 người, mục đích là khống chế những người này làm con tin, gây sức ép cho chính phủ Trung Quốc, thậm chí là cho sức ảnh hưởng của Trung Quốc bị giảm sút trên trường quốc tế, tốt nhất là ép chính phủ Trung Quốc đáp ứng một số yêu cầu của họ.

Người đàn ông trung niên thấp lùn đó cầm trong tay một khẩu súng ngắn, hắn nhìn quét qua một lượt những người có mặt trong đại sảnh, thấy họ đã không còn có sự phản kháng gì, lúc này mới lôi điện thoại ra, gọi đến một số điện thoại khác, hạ giọng xuống, nói: "Yamamoto, phía các anh thế nào rồi?".

"Inoue, tầng 2 và tầng 3 đã bị chúng tôi khống chế hoàn toàn".

Trong điện thoại vang ra một giọng nói âm hiểm.

Người đàn ông trung niên thấp lùn này hơi hơi gật đầu, nói: "Vậy thì tốt".

Sau khi hắn cúp máy, lại tiếp tục gọi đến một số khác, hỏi thăm tình hình tầng bốn và tầng năm, sau khi xác định cả tòa nhà đã bị chúng khống chế, lúc này mới gật đầu một cách hài lòng, hét lên với tất cả những người có trong đại sảnh: "Bây giờ các người có thể gọi điện thoại, cầu cứu cũng được, tìm người cũng được, ta chính là để các người biết sự lợi hại của bọn ta, hahaha…….". Hắn cười lớn một cách điên dại, giống như một thằng điên vừa mới chạy thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng mỗi người có mặt lúc này nghe sao mà chói tai, nghe sao mà đáng sợ đến vậy.

Những người đó khi nghe thấy hắn nói như vậy, ai nấy đều lộ ra nét vui mừng, vội vàng lôi điện thoại của mình ra, bắt đầu tiến hành gọi điện.

Lúc bọn Lâm Bắc Phàm nghe thấy tiếng súng nổ, trong lòng đều là kinh hãi, vội vàng nấp vào mép đường, nhưng lại là vừa khéo nhìn thấy mười mấy người đang nổ súng giết hại những người bình thường khác, mười mấy mạng người cứ như vậy mất đi ngay trước mắt họ, cảnh tượng này làm cho họ phẫn uất đến mức hai mắt muốn tóe ra lửa, quả thực là quá phẫn nộ.

Bọn người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có hỏa lực mạnh như thế này?

"CMN, bọn người này rốt cuộc từ đâu đến vậy? Chết tiệt, dám đến thành phố Nam Thành gây chuyện, tôi không giết chúng không được".

Kể cả là cái loại nhị thế tổ (trong <Hắc đạo đặc chủng binh> có giải thích qua: là con cháu nhà có tiền, chỉ thích ăn chơi quậy phá, không khác bọn lưu manh là bao, chỉ khác là ở chỗ có nhìu nhìu tiền) như Trương Minh Thắng cũng là cảm thấy cực kì phẫn nộ, hắn vung nắm đấm lên, gầm lớn.

Khổng Băng Nhi và Đường Quả Quả hai người mặt trắng bệch như giấy, sợ đến máu chảy ngược, ôm chặt lấy nhau, run lên cầm cập.

Họ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp như thế này đâu? Điều này rõ ràng còn kinh khủng hơn cả ngày tận thế, nghĩ đến việc vừa nãy nếu không phải là Lâm Bắc Phàm kéo họ vội vàng rời khỏi đó, chỉ sợ hiện giờ cũng đang bị nhốt bên trong.

Lâm Bắc Phàm nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra bên cạnh cái thùng rác cách họ khoảng 100m có bốn người đàn ông đang đứng đó giống như là đang thưởng thức phong cảnh vậy, điều này làm hắn có chút không nói được gì, hắn vẫy vẫy tay với bốn người đó, nói: "Mấy anh qua đây đi, không cần ở đó diễn trò nữa".

Bốn người đó hơi ngây người ra, không hiểu tại sao đối phương phát hiện ra sự ngụy trang của mình, nhưng vẫn là bước đến phía đó, ra vẻ không hiểu gì, nói: "Vị tiên sinh này, anh đang tìm chúng tôi à? Chẳng nhẽ có chuyện gì?". Text được lấy tại Truyện FULL

Lâm Bắc Phàm thấy họ lúc này rồi mà vẫn còn diễn kịch, bất giác lắc đầu, nói: "Chẳng nhẽ không phải là Thiết Đầu và A Phong bảo các anh bám theo bảo vệ Quả Quả sao? Từ bước đi của các anh tôi đã có thể nhìn ra các anh là lính đã giải ngũ, các anh mang theo súng không? Nhanh đưa tôi một khẩu.".

Bốn người đó thấy đối phương đã biết thân phận của mình, cũng không giấu giếm nữa, vừa cười vừa nói: "Lâm tiên sinh, đúng vậy, là lão gia và thiếu gia bảo chúng tôi bám theo mọi người, nói là sợ mọi người gặp phải phiền phức gì đó….".

"Tôi biết ý của họ, có súng không?".

Lâm Bắc Phàm có chút mất kiên nhẫn, hỏi.

Một người đàn ông trong số đó vội lôi ra một khẩu súng ngắn màu đen, hai tay đưa cho Lâm Bắc Phàm, nói: "Lâm tiên sinh….".

Do mấy ngày này là tương đối nhàn hạ, cho nên Lâm Bắc Phàm không mang súng theo trong người.

Hắn từng cầm khẩu súng này, cũng là tương đối thuận tay, hắn nhét súng vào trong người, nói với bốn người này: "Ba người bọn họ giao cho các anh đấy, tôi vào trong xem thế nào".

Nói xong câu nói này, cũng không để ý đến mấy người bọn họ nữa, hắn quay người hướng về phía tòa nhà Ortolan liền chạy vụt đi.

"Lão đại, anh…..".

Trương Minh Thắng cũng muốn bám theo, nhưng nghĩ đến bản lĩnh của bản thân, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, dựa vào trình độ công phu mèo ba chân của hắn, có xông lên thì cũng chỉ là làm vướng chân vướng tay người khác. Hắn lôi điện thoại của mình ra, gọi điện thoại cho cha hắn, nói đại khái chuyện này với ông ấy một chút.

Thành phố Nam Thành triệt để trở nên sôi sục.

Hơn 300 tên côn đồ? Bắt cóc hơn 1000 con tin?

Chỉ sợ đặt ở cả Trung Quốc, thì cũng là vụ án lớn kinh thiên động địa, trên có trung ương, dưới có cục công an, đều bị thông tin này làm cho kinh hãi.

Long Yên Nguyệt gọi điện cho phụ thân mình, sau khi nói rõ chuyện này, làm cho Long Thiên Hựu suýt chút nữa ngã từ trên ghế xuống, hơn 300 tên côn đồ?

Số lượng này là quá lớn. Ông ta biết Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ dám làm bừa, cho nên vội vàng gọi điện cho các phân cục của cục công an khắp thành phố Nam Thành, bảo họ lập tức điều động lực lượng cảnh sát, nhanh chóng đến tòa nhà Ortolan, còn gọi điện cầu cứu cho đơn vị bộ đội đóng quân gần đó.

Nếu như nói lần trước Lâm Bắc Phàm đánh chết Tống Kiến Quốc và Tống Nhân Hóa ở thành phố Nam Thành là một vụ án siêu cấp, vậy thì vụ bắt cóc lần này là một vụ án kinh thiên động địa, các đội phòng chống bạo lực, cảnh sát cơ động, cảnh sát hình sự đều được ào ào điều động đến, mục tiêu đến của họ chỉ có một, đó chính là tòa nhà Ortolan.