Lãng Tích Hương Đô

Chương 432: Một nụ hôn phong tình




Lâm Bắc Phàm cô ý làm ra vẻ say ngất ngưỡng, nằm một đống trên ghế, còn ngáy ầm cả lên, nghe giống như là tiếng sét vậy, làm Nam Cung Vi và Tư Đồ Thụy Tuyết đều giận đến nổi hộc máu.

Các nàng làm sao mà gặp qua loại người nào vô sỉ như vậy? Ăn chùa uống chừa, còn ở đây ngủ và ngáy ầm cả lên.

"Chị Vi Vi, bây giờ làm sao đây? Cái tên khốn này tiêu nhiều tiền của chúng ta như thế, mà hắn lại ngủ ở đây, cái này... cái này không công bằng!" Tư Đồ Thụy Tuyết cắn chặt ra, hận không thể cắn nát thịt của Lâm Bắc Phàm.

Nam Cung Vi cũng cảm thấy bó tay rồi, đối phương mặc dù đang giả bộ, nhưng mà nàng không có biện pháp gì cã, cũng không thể trói đối phương lại mà tra khảo. Đừng nói là các nàng không dám, cho dù các nàng dám, thì cũng không có bản lĩnh làm điều đó.

Đối với bản lĩnh của Lâm Bắc Phàm, trong lòng nàng cũng có chút e sợ.

"chúng ta bây giờ chỉ biết một điều, anh trai của em khẳng định đang nằm trong tay hắn, nhưng mà làm sao có thể bắt hắn nói ra chổ của anh trai em đây? Đây mới là điều quan trọng nhất, nhưng mà căn cứ từ sự theo dõi và lý giải của chúng ta trong mấy ngày nay, mỗi ngày hắn chỉ đi làm và về nhà, cũng không có đến chổ khác, cũng không đi gặp anh trai của em, cho nên theo suy đoán của chị, hắn đã phái người khác làm thuê rồi, để cho bọn họ trông coi anh trai của em, đồng thời hạn chế tự do nữa!"

Nam Cung Vi trầm ngâm một hồi, chậm rãi nói ra suy nghĩ của bản thân.

"A? Vậy bọn họ chẳng phải là có một đám người sao? Chúng ta chỉ có hai người, sao có thể chống lại bọn họ được?"

Tư Đồ Thụy Tuyết vốn chưa từng trải qua những chuyện kinh dị, bây giờ nghe như vậy, trong lòng liền luống cuống.

"Nhưng mà, chúng ta có thể lợi dụng biện pháp, để bọn họ giao anh trai của em ra!" Nam Cung Vi nói.

"A? Biện pháp gì?" Tư Đồ Thụy Tuyết nhất thời vui vẻ nói.

"Chúng ta có thể dùng điện thoại của hắn để gửi tin nhắn qua, để cho bọn họ đưa anh trai của em đến một chổ, sau đó chúng ta nhân cơ hội này mà đánh bại bọn họ, cứu anh trai của em ra, cái này có thể sẽ dùng được"

Nam Cung Vi gật đầu nói.

"Tốt, cái chủ ý này không tồi, nhưng lỡ như đối phương gọi điện đến thì sao bây giờ?"

Tư Đồ Thụy Tuyết lo lắng không sau, dù sao loại chuyện này cũng có thể sẽ xảy ra.

"cái này...." Nam Cung Vi cũng có chút khó xử, đối phương gọi điện thoại đến xác nhận, thì kế hoạch của mình liền tiêu tan. Hai mắt của nàng xoay tròn, nhưng mà cũng không nghĩ ra biện pháp gì, cuối cùng gật đầu nói: "Vấn đề này, một lát nghĩ sau, dù sao thì kế hoạch này cũng là biện pháp tốt nhất đối với chúng ta bây giờ, tin rằng tên khốn này cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu!"

Tư Đồ Thụy Tuyết cũng không có chủ ý gì, bảo sao nghe vậy, nhìn thấy đối phương khẳng định như thế, cũng gật đầu.

Hai nàng sau khi thương lượng xong, liền rón rén bước về hướng Lâm Bắc Phàm, Tư Đồ Thụy Tuyết nhẹ giọng kêu lên: "Lâm tiên sinh? Mau dậy đi,tôi mời uống rượu này!"

"Uống rượu? Tôi muốn uống rượu, tôi muốn uống XO" Lâm Bắc Phàm lật mình một cái, mơ màng nói, vẻ mặt vẫn còn chưa tỉnh.

Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi đều hơi yên tâm lại, đối phương đã say như vậy rồi, còn có bản lĩnh phòng bị cái gì nữa? Hai nàng vội vàng mò mẫm trong túi áo và túi quần của Lâm Bắc Phàm, mong rằng có thể nhanh chóng tìm thấy điện thoại của đối phương.

"A, Vi nhi, em không được rời đi, anh không thể mất em..."

Lâm Bắc Phàm "bỗng nhiên' mơ màng kêu lên một tiếng, hai tay quơ lung tung, tựa hồ giống cái chiêu Long Trảo Thủ, lập tức nghe thấy hai tiếng hô lên, hai má của Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi đều đỏ ửng, đưa tay che ngực của mình, căm hận nhìn đối phương.

Thật không ngờ ngực của hai cô gái này không nhỏ, hơn nữa cảm xúc cũng không tồi, quả nhiên là con nhà có tiền, bão dưỡng thật tốt.

Trong lòng Lâm Bắc Phàm âm thầm suy nghĩ về vấn đề này, sau đó lại mơ màng nhỏ giọng kêu lên vài tiếng, rồi lại tiếp tục ngủ.

"Hắn... hắn đang ngủ sao? Chị Vi Vi?" Tư Đồ Thụy Tuyết mắc cỡ, hận không có một cái lỗ để chui xuống, cặp ngực thiếu nữ mình nuôi dưỡng mấy chục năm nay, lần đầu tiên bị đàn ông đụng vào, mà lại chính là một tên đàn ông ghê tởm, làm sao mà nàng cam tâm? Nếu không phải anh trai đang trong tay của đối phương, khẳng định là sẽ bắt đối phương trả giá ngay.

"Cái này... phỏng chừng là vậy!"

Nam Cung Vi cười khổ một tiếng, vừa nãy, lúc đối phương chạm vào ngực của nàng, đột nhiên xảy ra một cảm giác điện giật, khiến cho nàng tâm loạn như ma, không biết nên làm thế nào.

Mấy năm nay nàng luôn giữ mình trong sạch, chưa từng nói nhiều lời với bất kỳ người đàn ông nào cả, nhưng mà, tuổi càng lúc càng lớn, thì tò mò về việc nam nữ cũng càng lúc càng nhiều, nhưng mà nghĩ đến vị hôn phu Tư Đồ Lượng của mình, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy căm phẫn, hận không thể giết chết tên vô liêm sỉ kia, nhớ lại những lời ngày đó mà hắn nói, muốn tặng mình cho Lâm Bắc Phàm, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã và ủy khuất.

Nam Cung Vi xinh đẹp như vậy, cũng không phải là một bình hoa vô dụng, vì sao lại phải chịu tội lớn như vậy?

Tư Đồ Lượng không chỉ bị gầy yếu đơn giản như vậy, hơn nữa hồi bé hắn mắc bệnh nặng, làm cho cái cần gạt tăng dân số của hắn đã không xài được, bình thường cũng uống nhiều thuốc bổ, nhưng mà cũng không có bất kỳ tác dụng gì. Mỗi ngày hắn thu thập đủ loại mỹ nữ, nhưng mà cũng chỉ nhìn cho đã ghiền mà thôi, căn bản là không xài được gì.

Lâm Bắc Phàm vừa rồi chạm vào ngực nàng, làm cho nàng lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác khác thường.

Tim của nàng giống như là được tiêm thuốc kích thích vậy, và tựa hồ rất là hoài niệm cái cảm giác điện giật ấy.

"Chị Vi Vi, chị sao vậy?"

Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy hai má nàng đỏ ửng, không nhịn được hỏi một câu.

"A, không có gì, chúng ta nhanh lấy điện thoại của hắn đi, cứu anh trai của em ra, một lát hắn tỉnh lại, chuyện này sẽ không dễ làm đâu!"

Nam Cung Vi vội vàng thu hồi tâm tình lại, thấp giọng nói.

"À!"

Tư Đồ Thụy Tuyết gật đầu.

Hai nàng lại một lần nữa sờ soạng vào trong túi quần của Lâm Bắc Phàm, ai mà ngờ vừa sờ tới, đối phương liền trở mình một cái, ôm lấy cái eo nhỏ của Nam Cung Vi, miệng thì thào: "Vi nhi, anh xem em chạy đi đâu, lại đây cho chồng ôm một cái!"

Hai tay hắn kéo mạnh, Nam Cung Vi hô một tiếng, thân thể mất cân đối, ngã vào trong lòng đối phương.

Tư Đồ Thụy Tuyết cũng kinh ngạc ngây người.

Chị dâu của mình bị một người đàn ông khác ôm ngay trước mặt mình, cái này sao không nổi điên lên cho được?

Hai tay nàng che lấy miệng, nhìn hai người bọn họ lăn lộn trên ghế salon, đôi mắt đẹp mở to ra.

"Anh... anh buông... cái tên khốn nạn này!"

Hai má của Nam Cung Vi đã đỏ ửng, muốn giãy dụa thoát khỏi ngực của đối phương, nhưng mà một chút sức lực của nàng làm sao có thể thoát khỏi cái ôm của đối phương chứ? Ngược lại, bởi vì vận động kịch liệt, làm cho hai người không ngừng ma sát với nhau, hơn nữa, do hai cái núi cạ qua cạ lại, càng làm cho Lâm Bắc Phàm thoải mái, thiếu chút nữa đã rên thành tiếng!

"Vi nhi, em đừng chạy, em không chạy thoát lòng bàn tay của anh đâu!"

Lâm Bắc Phàm giả bộ kêu lên.

"Tôi không phải là Vi nhi của anh, cái tên khốn nạn này!"

Nam Cung Vi thở phì phò kêu lên, nhưng mà nàng không còn kêu được gì nữa, bởi vì miệng của Lâm Bắc Phàm đã che kín đôi môi của nàng.

Đây là hôn môi sao? Nụ hôn đầu tiên của mình bị tên khốn này cướp đi sao?

Nam Cung Vi cảm thấy mình như bay vậy, giống như là lạc vào một thế giới khác, cảm giác hôn môi tuyệt vời này đã lan tỏa khắp toàn thân, khiến cho nàng hầu như muốn rên thành tiếng. Tuy rằng nàng coi trong sách và xem trên TV, cũng có thấy hôn môi, nhưng mà tự thân thử nghiệm thì lại có cảm giác hoàn toàn khác. Nàng phát hiện ra mình hầu như rất thích cái cảm giác này, cũng là lần đầu tiên nàng phát hiện ra "làm con gái thật tuyệt", nhưng mà nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, cái lưỡi của đối phương đột nhiên tiến vào trong miệng của mình, còn khiêu khích cái lưỡi của mình, điều này làm cho đầu của nàng xuất hiện hai chữ - cháo lưỡi.

Cái từ ngữ này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết thôi, cũng không biết nên diễn tả thế nào.

Nam Cung Vi phát hiện ra hô hấp của mình ngày càng gấp, mặt thì đỏ ửng, cảm thấy lý trí của mình dần biết mất, hầu như sắp rơi vào trong trạng thái mê say này, quên cả phản kháng, tùy ý để cho đối phương hôn môi mình.

Hai bàn tay to của Lâm Bắc Phàm cũng không biết đã mò lên ngực của đối phương lúc này, nhẹ nhàng bóp nhẹ một cái, kích thích như vậy, càng làm cho Nam Cung Vi bộc phát giống như thủy triều ập đến vậy, cả người run rẩy, hai tay chẳng biết đã ôm lấy vòng eo của đối phương từ lúc nào, để tiện cho đối phương làm việc.

"Chị Vi Vi... các người... các người..." Tư Đồ Thụy Tuyết nhìn thấy hai người bọn họ làm chuyện này trắng trợn như vậy, vừa thẹn vừa giận, thở hổn hển kêu lên.

"A...."

Nam Cung Vi bị tiếng kêu sợ hãi của Tư Đồ Thụy Tuyết làm cho giật mình, thấy Lâm Bắc Phàm đang ôm mình, vừa hôn mình, vừa sờ ngực mình, hơn nữa ở dưới còn có cái gì đó cứng cứng, thiếu chút nữa đã đâm rách mình, mặc dù là chưa ăn thịt heo, nhưng mà cũng thấy heo chạy rồi, nàng làm sao không biết thứ đó là gì? Nàng cực kỳ ngượng ngùng, vội vàng đẩy đối phương ra một bên, đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo của mình, nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Tư Đồ Thụy Tuyết, mới thấp giọng nói: "Hắn... hắn mạnh quá... chị..."

"Em thấy chị hình như rất hưởng thụ thì có!"

Tư Đồ Thụy Tuyết cũng nói.

"Thụy Tuyết, em nói bây gì đó, ai hưởng thụ!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Nam Cung Vi đỏ mặt, vội vàng nói dối.

"Tiêu rồi, tiêu rồi, xem ra anh trai của em hết hy vọng rồi, chị dâu thông đồng với kẻ địch... hu hu..." Tư Đồ Thụy Tuyết thương tâm nói.

"Thụy Tuyết, em không được nói bậy... chị... chị và anh trai của em không có gì..."

Nam Cung Vi hận không có một cái lỗ dưới đất để chui xuống, vội vàng đổi đề tài: "Chúng ta nhanh lấy điện thoại của hắn đi, cứu anh trai của em ra thì tốt hơn!"

Hai nàng lại một lần nữa mò đến người của Lâm Bắc Phàm, mà lần này Lâm Bắc Phàm cũng không dám làm loạn nữa, sợ các nàng phát hiện ra, cho nên túy ý để cho tay của các nàng sờ sờ, mò lấy điện thoại của mình.

"A... chúng ta rốt cục đã tìm được điện thoại của hắn rồi!"

Tư Đồ Thụy Tuyết vui vẻ thấp giọng cười nói.

"Chúng ta nhanh tìm xem, coi có ai có liên quan đến anh trai của em không?" Nam Cung Vi vội vàng nói.