Lăng Uyên Cầu Mặc

Chương 41: Sổ sách




"Ưm...." Tiêu Mặc Hàm ở trong lòng Túc Lăng Uyên trở nên mềm nhũn, nắm chặt cánh tay của hắn.

Lộc Ngôn từng nói qua, nam tử mang thai bất đồng so với nữ tử, cho nên mấy tháng cuối cùng của thai kỳ, làm một ít chuyện phòng the có thể trợ giúp cho quá trình sinh sản.

Hai người đã vài ngày không thân mật, lúc này khuôn mặt Tiêu Mặc Hàm đã đỏ bừng, tràn đầy xuân ý, làm Túc Lăng Uyên nhìn thấy càng thêm yêu thương.

Hắn đem người ôm lên đặt trên giường trong thư phòng, giúp y cởi bỏ từng tầng từng tầng quần áo, Tiêu Mặc Hàm có chút xấu hổ ôm bụng: "Ta.....Hiện tại.....Có phải rất khó xem?"

Túc Lăng Uyên giữ chặt tay Tiêu Mặc Hàm, đặt một nụ hôn lên trên môi đối phương: "Hàm Nhi của ta lúc nào cũng đẹp......." Nói rồi lại in một nụ hôn lên trên bụng y.

Qua hồi lâu, trong thư phòng mới truyền đến tiếng gọi người đem nước ấm vào.

Tinh thần của mỗi người thị vệ đều ngay thẳng nghiêm túc, chỉ là lỗ tai có chút đỏ, tim đập có hơi nhanh một chút. Cúi đầu gượng ngùng nhìn An Sinh cùng Ánh Đường ở bên cạnh bị chụp tỉnh, đang vội vàng đi nâng nước ấm đến.

Túc Lăng Uyên ôm lấy Tiêu Mặc Hàm vào trong bồn tắm, dịu dàng cẩn thận giúp y rửa sạch. Tiêu Mặc Hàm dựa vào trước ngực Túc Lăng Uyên hỏi: "Ngươi đã nghĩ......Tên của.....Hài tử chưa?"

"Đã sớm nghĩ rồi, nam thì gọi là Túc Mộ Mặc, nữ gọi Túc Mộ Hàm, được không?"

Trong lòng Tiêu Mặc Hàm vô cùng cảm động, nhỏ giọng ở bên tai đối phương đáp: "Đều nghe.....Tướng công....."

Túc Lăng Uyên cười đem người ôm dậy, dùng vải lụa sạch sẽ bao lấy toàn thân y: "Có mệt không? Muốn ngủ chút không?"

"Được.....Cùng ta ngủ đi....." Ở trong ngực Túc Lăng Uyên làm nũng.

"Được." Khoé miệng mỉm cười, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ.

Hà Vân Sinh làm việc tương đối cẩn thận, Ảnh Cửu ở trong viện nhà hắn ẩn nấp vài ngày cũng không phát hiện ra sổ sách.

Lại thêm vài ngày trôi qua, ban đêm ngày nọ, Hà phủ vốn đang yên tĩnh, đột nhiên bị một loạt tiếng động ồn ào phá vỡ.

Hà Vân Sinh bị đánh thức không kiên nhẫn ngồi dậy, hướng ra ngoài cửa quát lớn: "Nửa đêm ồn ào cái gì, có chuyện gì thế hả?"

"Đại nhân......" Gã tiểu tư ở ngoài cửa lắp bắp đáp: "Là quản gia phân phó, nói là trong nhà......Có trộm.......Quản gia hiện tại đang cho người điều tra......."

"Cái gì?!" Trong nháy mắt Hà Vân Sinh thanh tỉnh hơn phân nửa: "Trộm tiến vào từ khi nào? Có mất cái gì không?"

"Việc này......Tiểu nhân không biết.....Chỉ nghe nói có động tĩnh dị thường ở trong thư phòng, bị đội tuần tra ban đêm phát hiện, bẩm báo cho quản gia....." Không đợi cho gã tiểu tư nói xong, Hà Vân Sinh đã vội vàng đứng dậy xuống giường, mở cửa phòng ra.

"Thư phòng!?" Sổ sách quan trọng của hắn đều được đặt tại thư phòng, còn có cuốn..... sổ kia......

"Lão gia......Ngươi......Đi đâu......" Hà phu nhân thấy trượng phu nhà mình hoang mang rối loạn muốn rời khỏi phòng ngủ, ngay cả áo ngoài cũng không mặc, liền lo lắng hỏi.

"Không có chuyện gì, ta đến thư phòng nhìn một chút." Hà Vân Sinh ném xuống một câu rồi quay đầu rời đi.

Đến thư phòng, quản gia đã phái hai người gác ở ngoài cửa, cửa phòng rộng mở, bên trong một mảnh hỗn độn.

Hà Vân Sinh bảo tất cả ra ngoài chờ, sau đó đóng cửa lại, mặc kệ đống hỗn loạn xung quanh, nhanh chóng lại cạnh bàn sờ soạng. Chỉ chốc lát sau, đã tìm được cuốn sổ ở bên trong ám cách.

May mắn.....Vật vẫn còn ở đây......

Hà Vân Sinh thở phào một hơi, định tâm, gọi quản gia đến hỏi.

"Có bắt được kẻ trộm?".

"Không có......." Quản gia cúi đầu: "Tiểu nhân đã cho người ở trong phủ lục soát khắp nơi nhưng đều không thấy có người nào khả nghi....."

"Vậy có món nào bị mất không?"

"Hồi lão gia, thư phòng bị mất vài món đồ cổ, phòng thu chi hiện mất bạc, ngân phiếu thì không thiếu......Xem ra là một tên trộm thông minh......." Ngân phiếu có thể thông qua cửa hàng bạc tra ra được, thế nhưng bạc cùng đồ cổ thì không dễ điều tra.

Thật sự chỉ là một tên trộm? Trong lòng Hà Vân Sinh nổi lên nghi ngờ, nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ thư phòng bị lật tung hỗn loạn ra, thì thư tín quan trọng nhìn qua không thiếu thứ gì.... Không còn chứng cứ gì khác, Hà Vân Sinh chỉ có thể tạm thời chấp nhận là trong nhà có trộm lẻn vào.

Bọn hạ nhân đem một mảnh hỗn loạn dọn dẹp thỏa đáng, lúc này Hà Vân Sinh mới xoa xoa thái dương đau nhức, quay về phòng ngủ.

Hà phủ lần nữa khôi phục yên tĩnh, một đạo thân ảnh lóe nhanh mà qua, lẻn vào thư phòng, từ dưới bàn lấy ra sổ sách, lại thả vào một quyển khác, tiếp theo, nhanh chóng biến mất vào trong màn đêm......

"Đại nhân.....Đại nhân......" Tiếng đập cửa bang bang đem Hà Vân Sinh từ trong giấc ngủ đánh thức.

Nhíu mày, Hà Vân Sinh không nguyện ý mở mắt, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Lại có chuyện gì?"

"Đại nhân.....Lương đại nhân vội vàng đến đây, nói là có chuyện quan trọng cần phải gặp ngài, tiểu nhân muốn cản cũng không được......" Gã tiểu tư ở bên ngoài khó xử đáp.

Lương Văn Tài? Mới sáng sớm thì có cái gì gấp?

Hà Vân Sinh nghi hoặc đứng dậy, thoáng sửa sang lại quần áo, không kịp rửa mặt đã đi ra chính sảnh, lúc này Lương Văn Tài đang mang vẻ mặt nôn nóng chờ ở chính sảnh, vừa thấy Hà Vân Sinh liền đứng phắt dậy, vội vàng tiến đến, hạ giọng nói: "Đã xảy ra chuyện....."

Hà Vân Sinh ý thức được tình huống nghiêm trọng, vội vàng ngăn Lương Văn Tài nói tiếp, vẫy lui đám hạ nhân, hỏi: "Chuyện gì?"

"Đêm qua ta phát hiện sổ sách của ta đã bị người khác đánh tráo......" Vẻ mặt Lương Văn Tài vô cùng ảo não.

Sổ sách! Đêm qua!? Trong lòng Hà Vân Sinh bỗng nảy lên dự cảm bất thường.

Còn không chờ Lương Văn Tài nói hết câu, Hà Vân Sinh đã vội vàng xoay người chạy đến thư phòng. Lương Văn Tài chưa rõ nội tình, nhưng nghĩ Hà Vân Sinh muốn xác nhận xem sổ sách kia của hắn có việc gì hay không, thì liền đi theo ngay sau đó. Hai người bước vào thư phòng, Hà Vân Sinh cũng không kiêng dè, trực tiếp mở ám cách ở dưới bàn lấy sổ sách ra.

"Không tốt! Sổ của ta cũng bị đánh tráo!" Hà Vân Sinh lập tức ngồi liệt ở trên ghế. Quả nhiên tên trộm đêm qua không hề đơn giản!

"Vậy......" Sắc mặt của Lương Văn Tài trắng bệch, thân mình hơi hơi phát run.

"Sẽ là ai?" Hà Vân Sinh tương đối trấn định, nghiêm túc tự hỏi là ai đem sổ sách đánh tráo.

"Chẳng lẽ......Tên Hung Nô kia có vấn đề?" Lương Văn Tài cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, phân tích một chút, thì nghĩ ngay đến Cung Cửu: "Chẳng lẽ là Thành vương?" Túc Lăng Uyên trùng hợp đang ở tại Việt Châu, hơn nữa thời gian tên Hung Nô kia đến cũng quá mức phù hợp rồi....

Lương Văn Tài càng nghĩ càng sợ: "Nếu không thì đem chuyện này báo cáo lên kinh thành?"

"Không thể!" Hà Vân Sinh ngăn lại ý nghĩ của Lương Văn Tài: "Nếu như Đại hoàng tử biết bên chúng ta xảy ra chuyện, chỉ sợ hắn sẽ......" Làm cái thủ thế cắt cổ.

Lương Văn Tài nuốt một ngụm nước bọt, đúng vậy.....Nếu để họn họ biết chuyện bị bại lộ, vì để bảo vệ bản thân họ, cái đầu này của hắn rất có khả năng sẽ chuyển nhà, hơn nữa còn là thần không biết quỷ không hay.

"Vậy phải làm sao bây giờ!" Lương Văn Tài lộ ra vẻ mặt đưa đám.

"Chạy!" Hà Vân Sinh kiên định đáp: "Gia sản, đồ đạc đều bỏ lại, giữ mạng mới là việc quan trọng nhất, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn nhất định không được để bất kỳ ai phát hiện!"

Lương Văn Tài nghe vậy gật đầu, cáo từ Hà Vân Sinh, hồi phủ làm một chút an bài, liền mang theo hài tử cùng phu nhân trộm chạy ra ngoài thành.....

Cố sư gia.....Xin lỗi.....

Túc Lăng Uyên đem hai cuốn sổ sách đối chiếu từng cái, sau một lát, lộ ra tươi cười: "Quả nhiên không sai! Bây giờ mới chính xác!"

Tiêu Mặc Hàm ngồi ở một bên, một tay đỡ eo một tay giúp hắn rót trà: "Có hai cuốn sách, hơn nữa còn có thư từ trước đây của Hà huynh, sổ sách Huyện Nhạc, lúc này Túc Lăng Tiềm muốn chạy cũng không được!"

"Không sai!" Túc Lăng Uyên vui vẻ đem người ôm vào lòng hung hăng hôn một cái.

Tiêu Mặc Hàm vẫn còn băn khoăn: "Vậy.... Đám người Lương Văn Tài phải xử trí như thế nào?"

"Ta sẽ viết một phong mật thư gửi cho Phụ hoàng, bẩm báo mọi chuyện, chờ thánh chỉ của Phụ hoàng rồi...." Đang nói, Cung Cửu liền lên tiếng đánh gãy lời của Túc Lăng Uyên.

"Vương gia....."

Túc Lăng Uyên ý bảo Cung Cửu đi vào: "Chuyện gì?"

"Lương Văn Tài cùng với Hà Vân Sinh đã phát hiện sổ sách bị người đánh tráo, đêm hôm qua, nghĩ muốn mang theo gia quyến chạy ra ngoài thành....."

Không chờ Túc Lăng Uyên nói chuyện, Tiêu Mặc Hàm đã nhịn không được vội vàng la lên: "Vậy có bắt được không?"

Thanh âm Cung Cửu có chút trầm thấp: "Lương Văn Tài đã bắt được.....Thế nhưng Hà Vân Sinh, ở thời khắc mấu chốt lại lấy tính mạng của thê nhi ra uy hiếp....Kết quả....Đã để hắn chạy thoát...." Nói xong Cung Cửu quỳ một gối xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ làm việc thất trách, thỉnh Vương gia trách phạt."

Vốn Túc Lăng Uyên định răng dạy hai câu, kết quả lại cảm giác thấy Tiêu Mặc Hàm nắm lấy ống tay áo của mình, nắm đôi tay nhỏ của đối phương, sờ soạng cái bụng lớn, vẫn là mềm lòng: "Vương phi thay các ngươi cầu tình, trách phạt liền miễn.... Mau tăng nhân thủ đi mang người bắt lại đây!" Lương Văn Tài cùng Hà Vân Sinh là nhân chứng chỉ tội quan trọng, không thể có bất kỳ sai lầm nào.

"Vâng, thuộc hạ đa tạ Vương phi!" Cung Cửu hướng hai người hành lễ sau đó liền lui ra ngoài.

"Ân uy cũng thi*..... Có đôi khi không thể quá mức mềm lòng....." Lời tuy là nói như vậy, nhưng mà ngữ khí lại vô cùng ôn nhu.

"Ảnh vệ cũng đã tận lực, đối đãi với địch nhân ta tuyệt đối sẽ không mềm lòng....." Tiêu Mặc Hàm đáp, lấy giấy cùng mực, giúp Túc Lăng Uyên mài mực.

Khóe môi Túc Lăng Uyên khẽ nhếch, điểm điểm cái mũi nhỏ của y: "Thật là một đứa nhỏ lanh lợi!"

Dứt lời, Túc Lăng Uyên liền nghiêm túc dựa bàn, viết một bức mật hàm hơn mười ngàn chữ, từ việc Túc Lăng Đào đến Đông Nam cứu tế phát giác sự việc không đúng, rồi lại đến việc Túc Lăng Tiềm cấu kết người ngoài làm việc xấu, tư tàng lương thảo cứu tế, quân lương, đem bán cho Hung Nô Khã hãn Hải Sơn trước đây, từng việc từng việc cụ thể rõ ràng.

Viết xong gác bút, vừa định xoa xoa cánh tay đau nhức, thì có một đôi đôi tay thon dài đã nhanh hơn một bước nắm lấy tay hắn: "Có phải mỏi không......Ta giúp ngươi xoa xoa....." Quan tâm không nói thành lời.

Trong lòng Túc Lăng Uyên mềm mại, hưởng thụ sự quan tâm của người yêu.

Tiếp theo, gọi ảnh vệ đi giao mật hàm.

Chuyện kế tiếp.....Là chờ hồi âm của phụ hoàng, không biết hiện tại Tam hoàng huynh đang thế nào.....Mọi chuyện có thuận lợi không?

Túc Lăng Uyên không phải chờ lâu lắm, năm ngày sau, hắn thu được một phong thư từ Tây Nam gửi đến, người viết thư là ảnh vệ bên người của Tam hoàng tử, mà thư mang đến không phải là tin tốt.

Tam hoàng tử ở trong núi bị tập kích.....Không rõ sống chết.....

Cùng một thời gian đó ở trong cung Chiêu Nghi, Túc Lăng Tiềm ngồi bên cạnh Tiêu quý phi, hai người cười đến vô cùng đắc ý.

"Mưu kế của mẫu phi thật hay....." Túc Lăng Tiềm cầm lấy chén trà nhấp nhẹ một ngụm nói: "Chỉ cần dẫn dắt Túc Lăng Uyên rời đi...."

"Hừ....Hài tử của Túc Lăng Uyên, ta tuyệt đối không để nó có cơ hội ra đời...." Ánh mắt Tiêu quý phi ánh lên tia tàn nhẫn, tâm tư vừa chuyển, lại hỏi: "Hoàng nhi.....Bên Túc Lăng Đào......Ngươi có tính toán như nào?"

Túc Lăng Tiềm nhíu mày, sắc mặt tối sầm: "Không biết có phải có người mật báo cho hắn hay không, người của con đã đánh lén vài lần, hắn đều có phòng bị.....Nghe nói bọn họ đã xác định được vị trí của linh chi ngàn năm, vài ngày nữa là có thể thu hoạch được linh chi...."

"Lại thật sự để hắn tìm được linh chi ngàn năm!?" Tiêu quý phi có chút không cam lòng, vô cùng kinh ngạc.

"Vâng...." Khi đó chính mình không nên do dự, hẳn là nên thỉnh phụ hoàng ở trên triều đình lập tức cho mình đi Tây Nam - Xuyên Quý.

Tiêu quý phi cắn răng: "Vậy liền đi huỷ linh chi đi...." Nếu như ba lần bốn lượt ám sát không thành, ở bên ngoài cũng không thể ngăn cản Túc Lăng Đào hồi kinh, như vậy thì biện pháp tốt nhất là hủy đi linh chi, làm Túc Lăng Đào tay không mà về.

"Vâng....."

Phụ lục:

Thành ngữ "Ân uy cũng thi" là thành ngữ bắt nguồn trong (Tam quốc • Ngũ thư • Chu tiểu sử "Thưởng thiện phạt ác, ân nghĩa và quyền lực song hành.")