Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 12: Sửa đổi




………

Lâu Ánh Thần đang hoài nghi, bản thân có phải đã quá đa nghi rồi không.

Lang Vương hình như đột nhiên bắt đầu đối tốt với y.

Thậm chí thức ăn mỗi ngày cũng lo trọn luôn.

Nghi hoặc nhìn nửa con nai hoang được vứt trước mặt, y liếm liếm môi, hắc hắc cười một tiếng: “Chiến, nếu như ngươi là mẫu lang (sói cái), ta sẽ cho rằng ngươi đang theo đuổi ta.” Nói xong, cũng không để ý đến phản ứng của đối phương, mở miệng bắt đầu cắn xé thịt trên chân con nai. Thật sự quá sảng khoái, không chỉ có một nửa cơm trưa miễn phí, mà còn là phần thịt tốt nhất trên người con nai.

Khóe môi Lang Vương không tự chủ được co rút một chút.

Không ai dám kêu tên của nó một cách đường hoàng thản nhiên như thế, càng không ai dám chọc ghẹo nó như thế.

Con lang trước mặt này, đặc biệt có chút….. không giống với lang Tự lo tự ăn đến khi con nai chỉ còn sót lại xương cốt, và một chút phần nội tạng không thích ăn, Lâu Ánh Thần cảm thấy bản thân đã càng lúc càng giống một con lang rồi, ngẩng đầu lên nhìn một mảng ánh dương tuyệt diễm, bất giác tâm tình cũng trở nên thư thái, thái dương rọi xuống làm sau lưng ấm nóng, ngay cả những vết thương cũ trên lưng cũng có chút ngứa ngáy, y dứt khoát nằm xuống, cả thân thể lăn lại, sau đó giống như một con sâu mà cọ tới cọ lui.

Động tác bất nhã, nhưng ai để ý chứ? Thoải mái là được.

Đang cọ cọ toàn thân có hơi ngứa ngáy, chợt trên đầu bị một đạo bóng đen che phủ, y mở mắt nhìn, té ra là Lang Vương.

Lang Vương nhìn Lâu Ánh Thần đang tự vui tự sướng, đã lười tính toán đến lời nói rất là thất lễ vừa rồi, cố ý bước ngang qua người y, sau đó nằm bên cạnh y, chỉ là không dán dính thân mật, nhưng lại duỗi đầu ra, dùng hàm răng tỉ mỉ giúp y nhẹ cắn sau lưng. (để gãi ngứa =)))

Nhờ vào một tay kỹ xảo tương đối của Lang Vương, không những không tổn thương đến da thịt, mà còn có thể gãi ngứa, Lâu Ánh Thần thoải mái gần như muốn phát ra âm thanh grừ grừ như con mèo. Y híp nửa mắt, mơ hồ nhìn lá cây phía trên, vô cùng hưởng thụ.

“…….. Có lẽ, chỉ có tên giả hỏa ngươi, mới dám thoải mái tự tin hưởng thụ như vậy.”

Lang Vương khẩu khí phức tạp, không thể nghe ra suy nghĩ của nó.

Lâu Ánh Thần cười gian tà, quay người ra sau ngoảnh đầu lại, chỉ là không ngờ vị trí của Lang Vương lại gần như vậy, sau đó chỉ hơi không cẩn thận, cái miệng của hai con lang chạm vào nhau. (Gớm, nụ hôn bất ngờ như trong shoujo =))))

……..

……..

…….

Đầu óc ngưng trệ hết ba giây, là Lang Vương ngẩng đầu lên trước, không có biểu tình đặc biệt gì.

Lâu Ánh Thần thì lại nghi hoặc chớp chớp mắt, sau đó hỏi: “Vừa rồi, đó có tính là bất cẩn hôn nhau không?”

“Hôn nhau?”

Lang Vương không hiểu đó là ý gì.

Lâu Ánh Thần co ro khóe miệng, lỗ tai hơi run một chút: “Bỏ đi, không có gì.”

Nói xong, quay đầu đi, tiếp tục tắm ánh mặt trời.

Chỉ là không tự chủ được nghĩ đến xúc cảm vừa rồi.

Ân, nói thế nào nhỉ?

……. Lông lồm xồm.

(==||||)

Khi trời tối, Lâu Ánh Thần đã ngủ suốt một ngày nên tinh thần rất tỉnh táo, chẳng qua là thỉnh thoảng lại bị hai điểm sáng lãnh kim sắc bên cạnh dọa thôi. Trước đây không chú ý, hôm nay xem ra, đôi mắt này trong bóng tối nhưng lại phát ra ánh sáng màu vàng.

Xinh đẹp như viên kim cương thuần túy màu vàng.

Thật ra Lâu Ánh Thần càng muốn ví von nó thành hai cái bóng đèn, nhưng cảm giác rất sát phong cảnh nên chỉ đành nuốt vào trong bụng. Nhàm chán nằm trên đám cỏ mềm, phóng túng cho bản thân trong bóng đêm thả hết đi ánh dương quang đã hấp thụ cả ngày, mang theo một bô mặt thâm trầm.

Y có thể tưởng tượng được ý đồ không bình thường của Lang Vương.

Một mặt muốn giết phức mình, một mặt lại có do dự. Chuyện này, y cũng không cảm thấy có gì kì lạ.

Lâu Ánh Thần không trách nó, y cảm giác nếu như bản thân là Lang Vương thì cũng làm như vậy, dù sao bản thân lai lịch bất minh, hơn nữa……. Lang Vương rõ ràng biết, bản thân y không có khả năng thần phục cho bất cứ Quân Vương nào. Trong từ điển của y, có báo đáp và cảm kích, nhưng không có thấp bé và thần phục.

Sự tồn tại của bản thân, đối với nó là một mối họa ngầm. Cho dù mối họa ngầm này hiện tại còn chưa đủ gây sợ hãi.

Trông ra một mảng trời đêm ngoài cửa động, Lâu Ánh Thần đột nhiên nghĩ đến lúc vừa mới đến, tâm tình khi nằm trong đám cỏ rậm.

Xa xôi, buông thả bản thân, trong trời đất chỉ là thứ nhỏ bé, nhưng cũng có sự tồn tại độc lập.

…….

Có lẽ

Thời gian bản thân ở lại chỗ này……. cũng sắp kết thúc rồi…….

Y có dự cảm,

Mà dự cảm của y, luôn rất chính xác.

“Ngươi lại đang nghĩ cái gì?”

Lang Vương vẫn luôn chuyên chú nhìn lưng ảnh mơ hồ đó, trong bóng tối đám lông màu xám càng khó phân biệt hơn cả màu đen, chỉ là hai điểm sáng màu tím u nhã đó, lúc này đối lưng khiến nó có chút bất an.

Nhìn không được không đại biểu là không thể đạt được, nhưng nó có một loại ảo giác, con lang này, sẽ không thần phục, cho dù bản thân có trăm phương đối tốt, cho dù bản thân cuồng bạo áp chế, y cũng đều không phục tùng, cái y muốn, bản thân không thể cho nổi.

Cho nên, Lang Vương có chút hốt hoảng.

Vì nó muốn lưu y lại, nhưng lại không có bất cứ gì có thể đảm bảo.

Nó lại lần nữa dựa lên, tỉ mỉ dùng đầu lưỡi liếm lên cổ Lâu Ánh Thần từng lần từng lần, nghe được tiếng gầm gừ thoải mái của đối phương, cảm giác trên vai lại như gánh nặng thêm, nó lập lại câu hỏi: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”

“……..”

Đang nghĩ cái gì?

Lâu Ánh Thần trong bóng đêm cười không chút kiêng dè.

Lang Vương a, cái ta nghĩ, tuyệt đối là ngươi không muốn biết đâu………

Tiếp theo đó là trầm mặc rất lâu.

Lâu Ánh Thần trước đó khi ra ngoài gặp phải cái gì, Lang Vương không hỏi, Lâu Ánh Thần cũng không muốn hồi báo, càng không có nghĩa vụ phải báo lại, bọn họ hiện tại, thật ra chỉ so với người xa lạ quen thuộc hơn một chút mà thôi.

Sau đó, hai con lang nằm gác cổ lên nhau, cùng chìm sâu vào bóng tối.