Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 42




Nước không ngừng tràn vào trong miệng.

Không kịp giãy dụa, Lâu Ánh Thần nhanh chóng bị kéo xuống nước, trong làn nước đục ngầu, y không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, chỉ ẩn ẩn cảm giác, trong nước có một cỗ mùi vị khiến y rất không dễ chịu.

Có chút…….. không cam tâm……

Y còn chưa muốn chết

Trong nước, có vị huyết tanh rất nồng…… Cảm giác bị cắn trên thân thể đột nhiên biến mất, Lâu Ánh Thần không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào bản năng cầu sinh mà nhanh chóng trồi lên mặt nước, dòng lũ chảy xiết tạt vào người y, miễn cưỡng lộ được cái đầu ra khỏi nước một chút, lại lập tức bị dìm vào nước.

Nhưng lần này đủ để y chống đỡ một chặp, khi làm sát thủ, nín thở là bài tập cơ bản. Đồng thời, Lâu Ánh Thần cũng hiểu rõ cái thứ giống con cá sấu kia tại sao lại thả mồm ra. Những thân cây bị đánh gãy, những hòn đá vụn trôi trong dòng nước xiết, bị chúng va vào hậu quả không phải trò đùa, không chết cũng trọng thương, hơn nữa trước mặt, vừa rồi trong một thoáng y nhìn thấy……. vách đá.

Đại khái là dòng thác lâm thời tạo thành đi…….

Cảm thấy thân thể bị mãnh lực kéo xuống, Lâu Ánh Thần lần cuối thầm nói trong lòng: Lần này, thật sự là phải nghe theo thiên mệnh rồi. “Khụ khụ…… khụ”

Bọt nước nổi lên tứ phía, không khí hắc ám đột nhiên bị dao động, một ngọn lửa thuần tử sắc đột ngột được châm ngòi.

“Xem ra ông trời không phải chỉ chăm sóc một chút……. Khụ khụ…… như vậy cũng được……” Không biết có phải là báo oán không, Lâu Ánh Thần đại nạn không chết chui từ trong nước ra, múa động tứ chi, miễn cưỡng dựa vào một thân cây trôi nổi trên mặt nước nghỉ ngơi, hiện tại y không phải rất lo lắng về nước, dựa vào cảm giác thân thể dầm trong nước này, tốc độ chảy ở đây rõ ràng đã giảm, y lo lắng chính là những thợ săn đang tiềm phục trong nước kia nếu như lại có một thứ gì đó như cá sấu các loại xuất hiện, y tuyệt đối sẽ toi mạng.

Trời dần dần có nắng, Lâu Ánh Thần rất may mắn là không gặp phải nguy cơ gì, nương theo dòng nước trôi đi, y vậy mà trước buổi trưa cập được vào bờ.

Tại chỗ nước nông đảo mấy cái, dẫm lên một tầng đất bùn hơi mềm mới được tạo thành, Lâu Ánh Thần quay nhìn xung quanh, lại là hoàn cảnh mới, vực nước sâu lưng tựa hồ chẳng qua chỉ là một con sông bình thường đến không thể bình thường hơn, hoàn toàn không có loại bạo nộ từng thấy qua không lâu trước đó.

“Có chút kỳ quái……”

Trong lòng đột nhiên có một cảm giác lo được lo mất kỳ quái, Lâu Ánh Thần không có nhiều chậm trễ, trên người y có vết thương, đi vào trong lùm cây tìm kiếm góc nào đó ẩn mật để bắt đầu tự trị thương cho mình. Liếm lên mớ lông ẩm ướt, con mắt híp lại nhìn bốn phía.

Luôn cảm thấy, có chỗ nào đó khiến y cảm giác……. hoài niệm? Nhưng trong nhất thời y vô pháp phá giải điểm mấu chốt này.

Bỏ đi, chuyện không cần gấp, đến lúc sẽ tự giải quyết thôi……. cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Nước bọt của lang trên một trình độ nhất định thì có tác dụng trị thương, đợi đến khi vết thương trên người không còn chảy máu nữa, Lâu Ánh Thần lại giống như người vô sự đứng lên. Tuy bị thương khá nhiều chỗ, nhưng cũng không rất nghiêm trọng, ít nhất, không có bị thương đến nội tạng và xương cốt. Hơn nữa con dã thú đó trước khi cắn đứt thân thể của y thì đã nhả ra rồi, nói cách khác, vết thương chỉ giới hạn ở ngoài da thịt thôi. Cái bụng đã chứa không biết bao nhiêu nước hiện tại bắt đầu phát ra âm thanh ọc ọc, y đói rồi, lúc này mới nhớ tới bản thân tựa hồ rất lâu không có ăn gì, Lâu Ánh Thần liếm liếm môi, đi tìm thức ăn thôi…….. chỉ uống nước trơn không thể giải quyết cơn đói. Đang muốn đi về phía rừng sâu, lỗ tai lay động, động nhiên lại bảo trì tĩnh lặng, y chậm rãi kéo người ẩn vào chỗ trống dưới bụi rậm, híp mắt lại, dỏng lỗ tai lên, chăm chú nhìn nơi phát ra tiếng động ngày càng gần.

“Dô, Lão Tam Nhi, hôm nay thu hoạch được không ít a……”

“Ân, bẫy được…… ba con thỏ, ha ha nghe nói tiểu tử nhà ngươi ngày mốt đầy tháng? Đến lúc đó ta sẽ tặng cho ngươi một con.”

“Bỏ đi bỏ đi, ngươi không phải vừa mới cưới vợ đó sao, giữ lại đổi chút tiền đi, mua cho vợ chút son phấn, hắc hắc….. tiểu tử ngươi, được a, âm thầm yên ắng cưới được một bà xã hiền thục như thế, nào giống ta, con hổ cái trong nhà đó…… ai, bình thường đều không cho được một chút tiền đi uống rượu……”

Đám cỏ bị dẫm nát, hai người ăn mặc theo lối nông dân xuất hiện, một người trông có vẻ tráng kiện sau lưng đeo một bó củi lớn li li lu lu lải nhải với người bên cạnh, người đó vẻ mặt đầy chất phác, trên gương mặt vô cùng bình thường có nỗi vui sướng không thể kiềm nén, hắn xách ba con thỏ, nhấc cái bao đang đeo trên vai vẫy một chút, điều chỉnh lại vị trí, tiếp tục cười hàm hậu nghe người kia lải nhải. Hai người chậm rãi đi xa, cho đến khi thân ảnh hoàn toàn tiêu thất, còn có thể nghe thấy được giọng khàn đục của hán tử kia.

Lâu Ánh Thần nằm trong bụi rậm nhất thời quên hết động tác, y ngây ngẩn nhìn theo phương hướng hai người đó tiêu thất, đột nhiên nhảy người lên, hướng về phía rừng cây chạy thẳng.

Tại sao lại có…….. nhân loại?!!

Lẽ nào thế giới này không chỉ có động vật tồn tại?

Cảnh vật hai bên nhanh chóng tụt về sau, không còn tâm tư để ý đến động tác kịch liệt đã khiến cho vết thương bị rách miệng, Lâu Ánh Thần một hơi xông thẳng lên đỉnh ngọn núi đầu tiên tìm được, y đứng trên mỏm núi, trong con mắt màu tím thấp thoáng tình cảm khó thể khống chế, mà dưới núi, một thôn trang nhỏ, an tĩnh hiển lộ ra diện mạo.