Lang Vẫn (Mõm Sói)

Chương 49: Đánh vỡ dự cảm bình lặng……




Sau đó, cứ thế bình tĩnh trôi qua một tháng.

Nhưng trong một tháng này đã xảy ra không ít chuyện. Lâu Ánh Thần trong lúc vô ý cứu một tiểu quỷ bị xảy chân rơi vào trong động đá, sau đó thôn dân phản ứng kịch liệt, càng thêm xem y trở thành thần linh ban phúc. Chuyện này đợi đến sau khi Lâu Ánh Thần chân thiết hiểu rõ thì chỉ biết dở khóc dở cười, còn bị Á hạc Vương chế nhạo cho một trận. Tiếp đó chính là Á hạc dọn đi, ý tứ của nó là muốn chuyển tới nơi khác ở, nó tự mình phun ra nguyên nhân là “thức ăn” nơi đây không thể động tới, cho nên di chuyển trận địa sang nơi khác Lâu Ánh Thần không cảm thấy bản thân là chúa cứu thế, y cũng không tất yếu phải quấn lấy công thức của đối phương, dù sao bản thân không nhìn thấy thì cứ coi như không có xảy ra, hai dã thú dễ tụ dễ tan, trước khi rời đi Á hạc còn đặc biệt hô hào cho dù muốn nhanh chóng trở về, cũng đừng mạo hiểm đi theo hướng mặt trời lặn. Hậu quả như thế, nói không chừng là hồn phi phách tán. Đối với thái độ vẫn luôn bảo trì chính mình của Lâu Ánh Thần, không thừa nhận cũng không cự tuyệt, dù sao đôi bên hiểu rõ những chuyện này là chỉ có bản thân mới có tư cách quyết định. Mà từ sau đó Lâu Ánh Thần cũng có thêm một thói quen không tính là tốt cũng không coi là xấu: đem một chút con mồi bắt được vứt vào trong thôn, ai bảo người ta cứ cách nửa tháng mười ngày lại đặt tế phẩm tại đường vào núi cho y.

Điều duy nhất đáng tiếc chính là Lâu Ánh Thần chỉ ăn một lần, vì y lo lắng ăn quen rồi sẽ ảnh hưởng tới huyết tính của mình. Ngoài ra cái đám vẫn không thể phân rõ ràng rốt cuộc là chó hoang hay là động vật gì bị y dọa mất mật kia thật ra cũng rất đáng thương.

Mà ngày thứ ba mươi bảy sau khi Á hạc rời đi, trong thôn lại bị náo loạn sự tĩnh lặng.

Khi Lão Tam Nhi vội chạy ra khỏi núi trở về, có mang theo một người, hơn nữa, là một người toàn thân đầy máu, quần áo xem ra không giống như những gia hỏa nhà bình thường. “Đây nên làm sao? Người này giống như….. bị thương rất nặng a”

“Tam Nhi, ngươi ở đâu nhặt được vậy?”

“Ở….. ở con đường chúng ta xuống núi chính là trong mảnh rừng trúc kia.”

“Cũng không thể bỏ mặc như vậy, trước cứ mời thầy thuốc đến xem thử đi……” Mọi người nghị luận về người thanh niên đã được bố trí trên giường đất, không lâu sau, ai nấy đều tản đi lo việc của mình.

===================

Phản ứng đầu tiên sau khi mở mắt, là mò tới chỗ thắt lưng, bội kiếm không còn, khiến Địch Việt Lăng âm thầm nói không tốt, nhưng khi nhìn kỹ hoàn cảnh xung qunh, lại khiến thần kinh đang căng thẳng của hắn tạm thời thả lỏng.

Một căn nhà nông gia rất bình thường, không phải là hình thất (phòng thụ hình).

Hư tạm thời an toàn.

Đặt đầu vừa rồi đã nhấc lên trở lại cái gối được nhồi bằng vỏ trấu, trong tai tràn đầy thanh âm xạt xạt, sau đó, đau đớn quanh người mới tập trung lại.

Hỗn đàn đó, đã biết là không có an bài chuyện tốt nào cho mình mà

Trở về nhất định phải đòi thù lao tương ứng! Nghĩ như vậy, nhưng cũng phải còn mạng để về a…… hắn biết rất rõ bản thân an ổn không được mấy ngày, một số người rất ghi thù a, hơn nữa

Còn có một đám người kỳ dị tự xưng là chính phái nhân sĩ…… ai…. buồn bực a

Sắc trời tựa hồ còn rất tối, nghe được bên ngoài cửa sổ ẩn ẩn có tiếng lá cây xào xạt, Địch Việt Lăng thả lỏng thân thể chậm rãi đem ý thức chìm vào hắc ám.

Khó có thể nghỉ ngơi được một chút thế này, thì không nên lãng phí thời gian.

Khi lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng nắng.

Địch Việt Lang cẩn trọng chuyển động đầu óc, phát hiện trong căn nhà không có người nào khác, lúc này mới nhấc tay lên chuyển động một chút, cảm giác không phải rất nặng nề, sau đó giãy dụa đứng lên, vết thương trên thân thể truyền tới từng trận đau đớn bén nhọn.

Hắn ngửi thấy trên người đầy vị thảo dược, hung hăng phun một tiếng “Thảo dược bậy bạ cũng dám dùng, không chết trong tay của đám sát thủ, cũng chết trong tay của tên thầy thuốc lang băm này xì” Xúc động chạm tới vết đao trên chân, hắn liền phải hút một ngụm lãnh khí.

Vừa muốn báo oán, lỗ tai chợt nghe tiếng bước chân sau màn che.

Màn được vén lên, một gương mặt hàm hậu thò vào.

“A, ngươi…… ngươi tỉnh rồi……”

Lão Tam Nhi lắp bắp một chút, người thanh niên này trưởng thành thật sự là….. tuấn tú bất phàm, vừa nhìn đã biết là người có thân phận rồi, cho dù bận y phục rất bình thường, cũng không có cách nào che giấu được khí thế của hắn, đây khiến không Lão Tam Nhi chưa từng thấy qua thế giới rộng lớn thì có chút ấp úng kéo kéo góc áo, “Cái đó….. ta đi nấu thuốc…. cho ngươi……”

Từ lúc Lão Tam Nhi đi vào Địch Việt Lăng đã đánh giá đối phương, nhãn lực sau bao nhiêu năm lăn lộn trên giang hồ luyện được khiến hắn ngay lúc đầu tiên đã xóa bỏ cảnh giác, không quan hệ, xác thực là một người bình thường, “Vị đại ca này”

Hắn mở miệng, đổi lên một gương mặt tươi cười dễ tiếp cận, hơn nữa còn giả vờ bày ra khẩu khí suy yếu, “Xin hỏi, ở đây là đâu?”

“A? A….. cái đó…… đây là Liễu Thôn Nhi, cái kia…… ta là ở….. ở khu rừng trong núi tìm được ngươi…..”

Rừng? Địch Việt Lăng nhướng chân mày lên, lòng nói, có cần phải đến nơi đó xem thử cây kiếm của mình có phải bị rơi ở đó rồi không, dù sao đã theo mình nhiều năm như thế, thứ dùng thuận tay cũng thật không nỡ vứt bỏ

Động tác nhỏ nhặt này của hắn không bị phát hiện, Lão Tam Nhi cũng không dám nói nhiều, lắp ba lắp bắp nói được mấy câu, sau đó vội vàng đi ra gian ngoài.

Ai da da thật là một người đơn thuần.

Đổi lại nụ cười gian tà, Địch Việt Lăng nhướng vai, vừa muốn duỗi lưng ra, nhưng để tâm đến vết thương còn chưa khép miệng, nửa đường lại bỏ tay xuống. Bỏ đi, lần này nhận mệnh vậy nhưng cũng không thể mong đợi vào người ở đây, nếu thật phải uống những thảo dược này, hắn còn không phải mất hết nửa năm mới có thể khỏi được sao? Liếc mắt nhìn sang mớ y phục của mình đã bị rách nát thê thảm nhưng hiện tại đã được chắp vá lại, hắn đi qua, từ một cạnh của chiếc giày lấy ra một cái bình nhỏ chỉ lớn bằng ngón tay, lật ngược lại trút ra, một viên đan dược màu đỏ lăn ra, liền ngẩng cổ nuốt vào.

“Ai, nếu như ngươi còn không đến cứu ta, ta thật sự sẽ phải ở lại nơi này đến chết a”

Không biết là nói cho ai nghe, hắn ưu tư than một tiếng, chỉ đáng tiếc trong khóe mắt lại là đùa cợt.

Trong thôn phong tục chất phác, đều biết trong nhà Lão Tam Nhi cứu một người từ ngoài đến, thỉnh thoảng sẽ có người đem một chút đồ ăn nhà mình mang sang, đương nhiên, cũng không loại trừ người đến là muốn nhìn xem người từ bên ngoài là cái dạng gì.

Nháy mắt đã sáu bảy ngày, Địch Việt Lăng cảm thấy thân thể hồi phục cũng khá rồi. Thật ra vết thương lúc đó của hắn hết phân nửa là vết thương ngoài da, không hề có vết thương chí mạng, phiền phức một chút chính là sau lưng bị rạch một đao. Chẳng qua hiện tại cũng đã bắt đầu khép miệng. Tại khu vườn trống sau nhà luyện mấy chiêu quyền pháp, hắn nhẹ phiêu phiêu nhảy lên cây, nhìn ra xa, địa hình bốn phía trong núi cũng coi như là phong kín, chỉ là hắn không biết đường vào núi mà người chất phác kia nói là ở đâu.

Dù sao cũng không có gì làm, dứt khoát tự mình đi hai ba vòng vậy

Nghĩ như vậy, Địch Việt Lăng nhảy xuống đất, men theo đường nhỏ bắt đầu đi về phía xa.

Có mùi huyết tanh……

Bước chân chậm lại, Lâu Ánh Thần đứng sau một bụi rậm quan sát, đó là hai con dã thú thể hình lớn đang cắn xé nhau, ách…… là con hổ?

Y càng lúc càng hoài nghi ở đây rốt cuộc là thời không nào, tại sao lại có nhiều động vật kỳ quái và không kỳ quái tới vậy. Nếu đơn độc lấy ra một chủng loại, y còn có thể lý giải, nhưng hai loại trộn lẫn, khiến y bắt đầu buồn bực.

Bỏ đi…… dù sao cũng không có quan hệ tới y

Liếm đi tơ máu bên khóe miệng, Lâu Ánh Thần mấy bước nhảy ra khỏi phạm vi này. Tiếp theo đó, vẫn còn có chuyện của mình

Nhàn nhã tản bộ trở về tổ của mình, lại nghe được tiếng nước tí tách từ nơi thấp, bình thường ở đây không có người tới, Lâu Ánh Thần hơi có một chút nghi hoặc, y ẩn nấp thân thể tránh đi, từ chỗ âm u thăm dò, chỉ thấy trong con sông trong vắt cạnh đó, một nam tử quang lõa đang hưng phấn cao độ chơi nước.

Người này……

Bất giác híp mắt lại, Lâu Ánh Thần tin tưởng vào trực giác của mình, từ bóng lưng không lấy làm tráng kiện gì của người này y thấy được khí tức huyết tanh không thể xem thường, là người từ bên ngoài tới….. hơn nữa, là một người rất phiền phức

Đột nhiên thấy một mạt huyết sắc trên bầu trời, Lâu Ánh Thần bất chợt khẩn trương trong lòng: Luôn cảm thấy bình lặng sắp bị phá vỡ rồi…….